ema87
-
Số bài
:
277
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 03.12.2007
|
RE: All about myself!
-
14.02.2013 08:47:16
Viết cho anh! Có lẽ đây là những dòng đầu tiên buồn bã mà em dành cho anh và lại là trong ngày lễ tình nhân này. Đêm qua em đã không thể ngủ, sáng nay em đã khóc, khóc như cơn mưa đang rả ríc ngoài trời. Em không nghĩ rằng em lại khóc vì anh, vì tình yêu của chúng ta. Em vẫn từng nghĩ em yêu anh ít thôi, yêu anh cầm chừng thôi, yêu anh cho qua ngày, yêu anh để lấp chỗ trống, yêu anh để bịt mắt dư luận...Em vẫn cứ đùa vui như thế đấy, cứ vô tư vô tâm như thế đấy. Còn anh thì vẫn cứ dịu dàng bên em, yêu em bằng cả trái tim, chân thành và tha thiết. Yêu chiều em từng li từng tí. Em có tật cứ ngồi chiếu ăn cơm là bị tê chân, a ngồi cạnh cứ thỉnh thoảng lại lén cho tay ra xoa xoa chân cho em. Em húng hắng ho, a quàng khăn cho em, mua thuốc ho cho em. Anh đưa em đi mọi nơi em muốn. Anh sẵn sàng lặn lội mưa gió tới đưa em đi sinh nhật bạn để rồi bị mẹ mắng là đồ dở hơi....Từng cử chỉ nhỏ thôi nhưng đã cảm hóa con bé khô khan là em, em đã dần yêu anh một cách tự nhiên như vậy đấy. Em hiểu là tìm đc một người yêu mình nhiều như anh yêu em sẽ là điều bất khả thi, nhưng ngày hôm nay, đứng trước sự lựa chọn này e có lẽ buộc phải buông tay thôi :(. Mình không thể thống nhất trong chuyện tương lai, thì chắc chắn mình không thể hạnh phúc được anh yêu ạ. Yêu là chuyện của hai đứa, nhưng cưới xin là chuyện của hai gia đình. Khi hai bên không thể thống nhất chuyện đó, chúng ta chẳng thể tới được với nhau. Sẽ thật khó khăn cho em khi mất anh. Làm gì có ai có thể chờ đợi em, kiên nhẫn với em, chiều chuộng em như anh. Sẽ chẳng còn ai để em chờ đợi mỗi cuối tuần. Sẽ chẳng còn ai đánh thức em dậy mỗi sáng, chúc em ngủ ngon lúc đêm về. Sẽ chẳng còn ai gọi điện hỏi em đang làm gì, ăn uống gì chưa, hôm nay có mệt không. Sẽ chẳng còn ai nâng niu đôi bàn tay em, dụi dụi khuôn mặt vào mái tóc em để hít hà hương thơm, chẳng còn ai bắt em ăn nhiều dù em đã quá chuẩn chú voi con, chẳng còn ai cứ chờ lúc ko có ai lại ôm chặt em chẳng mún rời, chẳng còn ai đưa em đi mọi nơi mà ko cần biết là đi đâu, chẳng còn ai yêu em kể cả lúc em xấu xí nhất, ăn mặc quê mùa nhất....Lúc này e thực sự rất đau khổ. Lẽ ra em không nên nói ra chuyện này vào hôm qua. Lẽ ra cứ để hạnh phúc tới nốt hôm nay đi, nốt mấy ngày nghỉ tết đi. Nhưng sao em lại làm thế chứ. Em hối hận quá, và e đang khóc như mưa như gió anh yêu ạ. Tại sao lại là hôm nay??? Anh nói a sẽ đưa ra quyết định vào chiều nay, mọi chuyện sẽ hết phải không anh?
|
|