All about myself!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 19 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 15.10.2009 22:16:05 (permalink)
Đi làm đc nửa tháng, mọi thứ bỡ ngỡ rùi cũng qua, không ngờ mình lại trưởng thành lên nhìu thế, đến mức mình thấy sửng sốt khi nhìn lại mình của tháng trước. Mình đã có nhìu thứ để quan tâm, để học hỏi, để chia sẻ. Bi h mình đã có thể tự tin khi nói chuyện với những người ko quen biết, bình thản chấp nhận những cuộc bình phẩm sau lưng rôm ra, vui vẻ khi bị châm chọc, sống hài hoà và không vồn vã, mình đang là chính mình - ko gò bó, ko lệ thuộc. Cuộc sống thật thú vị và mình ko bít nên cảm ơn ai vì điều đó nữa. Những lầm lỗi trong quá khứ đang dần đc xoá mờ bởi những cố gắng sống có ích của mình...Thật vui!
ema87 17.10.2009 21:33:58 (permalink)
Tối cuối tuần bình yên sau một ngày tương đối quay cuồng. Lại tiếp tục chinh chiến thử sức với VIB, nhưng lần này thật chẳng khả quan chút nào, thi xong đã thấy ko có một tia hi vọng. Bài tập đúng vào cái phần mình chẳng hỉu j, nói chung là rất đáng chán. Ngại với a Dũng quá, a ý nhiệt tình giúp đỡ mình như thế nhưng mình thì chẳng ôn tập đc j, nói đúng hơn là năg lực của mình ko có, thế nên chẳng hối tiếc nữa. Mà thôi, công việc hiện tại của mình cũg đang tốt, đi hơi xa một chút và vất vả chút xíu nhưng mà chẳng sao, mình còn trẻ mà, mình thích vất vả, mình thích bận rộn, mình thích không có time nghĩ ngợi lung tung. Và h đây, ý thích của mình đã thành sự thật. Mọi người ở Thái Hưng đều thoải mái, một vài người rất nhiệt tình, một vài người hay để ý, một vài người khác tỏ ra không để ý nhưng cũng nhòm ngó lung tung. Nhưng ban đầu với mình như thế là ổn. Một công việc ko fải tốn xu nào để chạy trọt, ko bị ai chèn ép và đối xử bất công, có người chỉ bảo tận tình, công việc cũng khá thú vị. Điều quan trọng là mình đã trưởng thành lên nhiều, ko chỉ những bài học về công việc mà còn là những bài học về cuộc sống, về con người và những mối quan hệ, cách giao tiếp, cách xử sự trong môi trg công sở fức tạp - mà mình mới chỉ nghe nói chứ chưa thấy biểu hiện ra.
Công việc khiến mình giải quyết nhữg khúc mắc trong quá khứ thật dễ dàng. Giờ đây, khi nghĩ tới aK mình chỉ cảm thấy như một kỉ niệm nhỏ xíu xíu, chỉ như một cái gai mồng tơi đâm vào trái tim bằng sắt thôi, nhẹ nhõm lắm. Những đau đớn tưởng chừng như vô tận ngày nào chỉ đơn giản là ảo tưởng do mình dựng lên thôi, làm gì có chuyện đau khổ như thế chỉ vì chuyện tình cảm cơ chứ. Con người mình bây giờ mất hết sự lãng mạn, mơ mộng và viển vông rồi. Hồi đầu vào công ty, thấy thích anh trưởng fòng lắm, trông a ý thế nào nhỉ, đẹp trai quá cũng ko fải, cao quá cũng chẳng fải, nhưng có một nét j đó rất hay hay. Mình bít ngay, người hay ho thế này thể nào cũng đã bị xích. Thế là cũng bít điều tránh tránh. Nhưng hôm qua, cứ có cảm jác a ý hay nhìn mình, rùi lại còn nói mấy câu đùa đùa liên quan tới mình nữa. Chẹp. Lại fải cảnh jác cao độ. Đàn ông đã married coi việc trêu đùa những đứa con gái ngu ngốc là trò vui, đc j thì đc, ko đc cũng chẳng mất gì. Thế nên mình sẽ ko bao h để những chuyện tình cảm vớ vỉn loằng ngoằng xảy ra dù có ở trong jấc mơ.
Hum nay như lời đã hứa, vào nhà Bảo chơi. Ẹc, chơi với nhau lâu bi h mới bít nhà bạn ý. Bít là jàu roài, nhưng ko ngờ đại ja đến thế. Nhà to vật vã, vườn rộng, đất rộng, ga ra rộng...hix. Bảo cũng nhiệt tình, hái hoa gì gì ý cho mình, thơm ơi là thơm, vặt khế nữa, nhưng chưa vào mùa nên chỉ đc một quả. Khéo fải phơi khô làm kỉ niệm mứt. Cảm động quá. Nhớ Valentine đi chơi với nhau như thật, chết cười. Ừ, kể ra cưới đc anh chồng trẻ con như Bảo cũng đc ý chứ, nhà cửa thì ok roài, tính thì siêu tốt roài...Bây h mình tính toán ghê fết. Mình chẳng còn là mình trc đây nữa, hối tiếc ko? Cũng ko bít thế nào là tốt nữa.
ema87 20.10.2009 20:57:02 (permalink)
Viết cho a của ngày hôm nay!
Thực ra thì e cũng chẳng bít cái thứ tình cảm e dành cho a nên gọi là j nữa. Với e bây h chắc chắn ko bao h có thể dành tình cảm cho ai một cách TRỌN VẸN hay THỰC SỰ nữa rồi. E chỉ coi a là động lực để mỗi ngày tới cơ quan e ko cảm thấy lạc lõng và buồn chán. E cũng thừa biết a cũng chẳng bao h có thể dành cho e thứ tình cảm vốn đc văn thơ người đời ca ngợi là thiêng liêng, là đẹp đẽ nữa rồi. Thế nhưng lúc đứng cạnh a, lúc ngồi đối diện a, lúc nói chuyện với a, lúc nhìn thẳng vào mắt a...e đã thực sự lại cảm thấy hình như mình vẫn còn sống, tim mình vẫn còn đập và trí óc mình sắp ko tỉnh táo.
Ngày nào tới công ty e cũng tự hỏi: Liệu hôm nay a có về công ty ko? Hay a lại ở HN rồi? Hôm nay e mặc thế này có béo ko? E trang điểm thế này có đậm ko? có xinh ko? có hiền ko? Rồi thì liệu e bước đi có mạh quá ko? E làm việc thế đã tốt chưa? Một tỉ câu hỏi đc đặt ra và chỉ cần câu trả lời của duy nhất 1 người mà thôi. Đôi khi a tỏ ra thật buồn cười, và chính điều đó càng khiến e bị a hấp dẫn, e thấy mình như con thiêu thân ý, cứ lao đi một cách vô thức. Đã đau bít bao nhiu lần rồi. E biết rồi, e chẳng bao h thik đc ai lâu đâu, tình yêu - cứ tạm gọi thế đi - ko tự nhiên sinh ra mà cũng ko tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi. Thế nên a cũng đang nằm trong danh sách những người bị e để ý đấy nhé. Hãy cầu Chúa cho a mau thoát ra khỏi cái danh sách ko thú vị j này đi. Lại 79 nữa xuất hiện trong cuộc đời e, đến bao h e mới hết mắc nợ những a chàng sinh năm 79 nhỉ?
ema87 25.10.2009 10:16:43 (permalink)
Đôi khi nghĩ thật buồn cười, đọc mục tâm tình trên Ngoisao.net thấy toàn những chuyện tình  buồn mà người viết lên lại là những cô gái. Toàn những chuyện tình vô cùng lãng mạn, nào là a đã trao cho e nụ hôn đầu, những yêu thương nồng cháy và rồi một ngày a bỗng bỏ e đi, e sẽ ko trách cứ a, e sẽ ôm mối tình này tới suốt cuộc đời vv và vv. Hay e yêu a nhưng sẽ ko bao h nói cho a biết điều đó, e sẽ đứng nhìn a đc hạnh phúc, đó là hạnh phúc của cuộc đời e rồi. Tại sao nhỉ? Tại sao chỉ có phụ nữ là luôn dằn vặt về chuyện tình cảm nhiều tới vậy. Hàng ngày có biết bao nhiu cô gái phải đau khổ vì tình? Hàng ngày có biết bao nhiu đàn ông làm phụ nữ tổn thương? Hàng ngày có biết bao nhiêu chuyện tình tan vỡ? Tình yêu sao lại khiến con người ta phải mệt mỏi khổ sở tới vậy? Có đáng ko? Mình cũng là một cô gái, cũng đã từng nếm trải những cảm giác xót xa tủi hổ. Nhưng bây h thì quên đi, với mình chỉ có công việc và gia đình mà thôi, chẳng có thứ tình cảm khác nào có thể chen vào cuộc sống yên bình của mình lúc này.
ema87 30.10.2009 21:14:38 (permalink)
Một tuần làm việc gần trôi qua. Tuần này mình gặp a Childish hơi nhìu, a dường như ở TN suốt, thik thật là thik nhưng cũng lo thật là lo. Liệu mình có tồn tại ở đây lâu ko? Mình cảm thấy thoải mái với môi trường ở đây, chỉ thỉnh thoảng hơi sợ bà Cải và cô Quy thôi, và đôi lúc thì hơi ngại khi phải làm hợp đồng hay làm báo giá, đơn hàng, vì mình rất ngu cái khoản trình bày văn bản mà. Nhưng ở đây có a những người tỏ ra rất nhiệt tình với mình. Đầu tiên là a Đạt. Lần đầu gặp a ý mình rất sợ, trông a ý thật kinh khủg, răng j mà trông khiếp thế, vừa lởm chởm vừa đen - di chứng của thuốc lá và kháng sinh. Nhưng a ý quả là rất tốt, nhiệt tình chỉ bảo, cái j mình cũng có thể hỏi a ý. Mà a ý còn bít nhìu về nhạc quốc tế dù cho chẳng bít nhìu về Tiếng anh. Nói chung bi h thì mình quý a Đạt nhất. Rùi đến a Nam tinh tướng, suốt ngày thích chơi khó mình nhưng thực ra thì bụng dạ cũng chẳng có j, nói chung là cũng ko đến nỗi tệ. Với a ý mình cũng có thể cư xử thoải mái. Chỉ có a Thái là hồi đầu hơi lạnh lùng, nhưng sau này cũng có vẻ quan tâm, in cho mình mấy thứ để học dù mình ko đòi hỏi hay nhờ vả:D Đấy các man phòng mình là thế. Còn các chị thì có chị Minh nhiệt tình thì ko nói làm j, vì chị ý có con học mẹ mà. Có chị Hương xuề xoà, dễ tính, mình dạo này tiếp xúc nhìu nên rất thik. Chị Thắm thì mình ít nói chuyện. Chị Hoài Anh là mình ko thik nhất, nếu ko mún nói là hơi ghét. Hum wa trực cùng mới thấy, chị ý toàn ngồi buôn điện thoại, khách tới vẫn cứ để khách chờ rùi buôn tiếp, bỏ mặc mình làm việc, mồm thì lúc nào cũng dẻo quẹo thế này thế kia. Mình thấy ghét lắm. Chị Nguyệt fó fòng thì rất nghiêm khắc, ko bít là chị ý có ghét mình ko nhưng thấy rất khắt khe làm mình đôi khi hơi sợ, nhưng lúc nào ko làm việc chị ý cũng tỏ ra bt, ko có j đáng kêu. Thế thôi, fòng mình nói chung đơn jản, dễ sống hơn cái fòng kế toán. Hum wa mình vít sai hoá đơn, sợ thật. Mình ko ngờ mình lại có thể sai đc như thế. Đúng là cái tật nhanh ẩu đoảng, mất cả hình ảnh trong mắt mọi người. Chán mình ghê. Chắc việc này thể nào cô Vinh cũng bít, cả cô Quy nữa chứ. Hix.
Mình đã bít nik của a Childish rùi, mình cũng add rùi, nhưng rùi mình nhận ra mình lại bđầu Ngựa quen đường cũ đây. Mình sợ quá. Nhưng mình thik nhìn a ý kinh khủng. Bi h mà có cơ hội ở Techcombank mình cũng ko mún, mình mún đc ở gần a Childish lắm. Trưa nay a đi HN mà chẳng chia tay chia chân j mình, nhưng mai a lại fải về công ty để học lớp đào tạo j dành cho trg fó fòng ý, hihi, lại đc nhìn a ý rùi. Mình chỉ cần nhìn a ý thôi mà...A ý cũng chơi cổ fiếu, hum nay mình đọc lén thấy a ý nc với chị nào ý là mún mua 20k cổ phiếu VCB, mà mình vừa search hum nay VCB tăng 1k/1 cphiếu, vậy là a ý đã đút túi đc 20 triệu ngon ơ. Làm ăn ác thật. Mình bao h mới có tiền để đầu tư cổ phiếu nhỉ?
Mai ko bít fòng có liên hoan ko, a Thái lên fó fòng, nghe đồn có liên hoan. Ước j a Childish đừng về HN ở lại liên hoan cùng. Hi vọng jấc mơ này thêm 1 lần come true, hi vọng thêm 1 lần đc hát cùng...........Chết ko chừa, đồ điên Ame!
ema87 06.11.2009 20:29:19 (permalink)
Ước nguyện đã thành sự thật, thì h đây mình lại băn khoăn, ko bít con đường mình đi như thế đã đúng chưa? Liệu rằng môi trường ở Thái Hưng đã thực sự tốt cho mình chưa. Nhưng thôi, mình sẽ ko băn khoăn nữa, mình sẽ thẳng bước tiến lên, toàn tâm toàn ý làm việc, cố gắng hết mình. Mình có tuổi trẻ, mình muốn thử sức, và bây h là lúc mình cần chứng tỏ bản thân nhiều hơn nữa. Có nhiều chuyện làm mình fải suy nghĩ, và hình như mình bắt đầu jà đi nhiều. Chị Nguyệt từ hum mình có hợp đồng bắt đầu cởi mở hơn với mình, chị ý có vẻ là một người rất năng động, và mình hi vọng có thể học tập đc nhiều từ chị ý. Mình sẽ cố để ko nhỏ nhẹ hiền lành nữa, nhưng có lẽ fải mất một time lâu lâu nữa...
For someone and someone...
Anh có biết rằng đã từ lâu e quên mất hình bóng a, e đã rất cảm ơn thời gian đã cho e quên đc a. E đã từng rất buồn, rất đau khổ, những nỗi buồn vô cớ, vô lý và vô duyên. E chẳng có quyền j mà buồn. E cũng là một con người, và cũng đã có lúc e ko thể kiểm soát đc tình cảm của mình, e cũng sống tầm thường như ai với những suy nghĩ nhỏ nhen xấu xa và ích kỉ. Nhưng rồi e cũng đã fải trả já, e đã phải chịu những nỗi đau  bất tận do chính e gây nên. A biết ko, e sợ lắm rồi, e sẽ mãi ko thể có những tình cảm tương tự như đã từng trao cho a. E cô đơn, đã có lúc nỗi cô đơn lên tới đỉnh điểm và nó khiến e thấy mình chẳng đáng một xu. Mùa đông tới rồi, một năm của lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên bông đùa, lần đầu tiên hò hẹn, lần đầu tiên hụt hẫng, lần đầu tiên thất vọng....tất cả rồi cũng trôi qua. Ngoảnh đi ngoảnh lại, e đã trưởng thành từ bao h. ko còn ngây ngô dại khờ. Nhưng này a, liệu trong bộ não phải chứa đựng rất nhiều mối quan hệ của mình, a có còn dành một chút nhớ nhung nhỏ nhoi nào cho e ko? Sao hôm nay e hắt xì hơi nhìu vậy? E bị cảm hay a đang nhắc e? Đôi khi vẫn cố tình chờ thời khắc 11h11 phút để đợi ai đó nhớ tới mình và lại tự thở dài một mình. E là thế, ngốc ko tả đc. Tuy vậy, a hãy cứ yên tâm, e ko còn vương vấn a tẹo nào đâu. E đang vương vấn một người, trong thì tương lai, xa lắm....
ema87 13.11.2009 21:47:12 (permalink)
Bỗng dưng nhớ tới lời một bài hát: Này e hỡi, con đường e đi đấy, con đường e theo đấy, có đúng hay sai e?...Giá như có thể biết trước được mình nên rẽ lối nào, giá như có bản đồ cho cuộc đời đi đến hạnh phúc và viên mãn, giá như có đủ tự tin để quyết định chỉ trong vòng 2 giây. Sao mình lại ntnày, sao lại để những lời của người khác làm cho lung lay như vậy. Có lẽ mình thực sự không ổn rồi. Mình sợ phải gắn bó  5năm cho TH, mình ko chắc sau này liệu nơi đây có thực sự tốt ko,mình ko chắc mình có thể gắn bó lâu dài tới vậy ko? Mình chưa fải đứng trc những quyết định khó khăn ntn bao h. Nếu bỏ TH mình thực sự luyến tiếc môi trường vui vẻ nơi đây, những người đồng nghiệp rất thoải mái. Mình ko chắc ở một nơi làm việc khác nào đó trog tương lai liệu mình có thể có đc sự yêu mến như ở đây hay ko.Hiện tại mình chưa có nơi nào để đi, vậy mà mình lại sợ sệt ko dám tiếp tục dấn thân theo con đường mà mình đã từng quyết tâm theo đuổi. Mình hèn nhát hay là mình quá thận trọng? Chỉ mình mới có thể quyết định đc hướng đi cho mình. Thôi thì mình còn trẻ, mình nên tiếp tục học hành, mình ko mún ở lại TH với những chuỗi ngày trực dài mệt mỏi, ăn trưa thì khủng khíp, nghỉ đc 1 tẹo. Thôi gần 2 tháng thử thách và học hỏi thế là tốt roài. Cứ thế đi. Mình ko mún nghĩ nữa. Mình sẽ tiếp tục rẽ.......
ema87 17.11.2009 17:54:16 (permalink)
Muốn rẽ nhưng nào có rẽ được đâu. Mình đã quyết tâm ở lại TH. Thực ra mình là đứa lập trường ko vững vàng, mình chỉ có thể làm đc đến thế thôi. Ít ra thì ở đây, cái bằng ĐH quèn của mình còn đc coi trọng, chứ nếu mình về HN nó chẳng đáng já một xu. Hix. Cô V đã mở ra hướng đi cho mình bằng những lời hứa hẹn, ko bít đáng tin ntn nhưng cũng đáng để thử. Thôi thì mình cứ tiếp tục cống hiến tuổi trẻ cho một  nơi mà mình chưa biết đc hết những j ẩn jấu rất sâu dưới vỏ bọc tốt đẹp ban đầu. Cứ dần dần tìm hiểu và vỡ ra nhìu thứ đi.
Hum wa H tồ à ko thể gọi là H tồ nữa rùi. Đứa bạn close Friend của mình đã...ko còn là girl nữa roài, nó đã become woman rùi.
ema87 22.11.2009 20:25:01 (permalink)
Hum nay đi đám cưới, à ko phải gọi là đi phục vụ đám cưới. Mệt chết đi đc. Đã thế còn đi đôi dép 9 phân của Hiếu tồ, đau chân suýt chít, nhưng đc cái mặc áo dài, đi dép cao, nhìn ko còn béo nữa, hihi. Bị đi uống rượu tã tượi lun, cô V kéo đi uống mấy bàn, đang định trún bị cô ý bắt đc ngay. Lúc sau thì lại bị a Đạt gọi. Thế là mình bụng thì đói meo mà đả bao nhiu rượu, mặt mũi tưng bừng, lúc sau fải ăn như điên để lấy sức. Tuy mệt nhưng cũng là dịp đc gặp mấy người suốt ngày trao đổi qua đt: chú Ngoạn, chú Miến Miện, a Nam, mấy a ở CN HN...Bùn cười nhứt là chú Ngoạn, trông cũng trẻ ko jà như mình tưởng tượng, vui tính dễ gần. Gặp a Khương, nhưng chưa nói chuyện đc, thấy bảo a ý khó tính, nhưng chưa đc nghe bao h. À lại còn đc chị Minh gt cho a Tăng Chí Sơn làm dự án, khíp, nhìn hơi dữ dằn, nhưng nc lại thấy hiền hiền. Bác Thái thì gt a con jai bác ý, ẹc, nghe đồn có ý định j đó gán ghép, ko fải vì thế mà bác ý đối tốt vs mình chứ???
Mai lại là một tuần mới, hi vọng mọi chuyện tốt đẹp.
Mình chán a Childish rùi, a ý khi say toàn nói nhảm thôi, chán lắm. Cứ làm những động tác khiến mình cảm thấy ko còn chút cảm tình.
Vừa nc vs TNN, hỏi thăm aK chút, ông ý kêu a dạo này mặt như táo tàu. Thương a! Nhưng chỉ thế thôi và thế thôi......
ema87 30.11.2009 20:07:31 (permalink)
Công việc lu bù, nhưng mình đang dần dần đưa nó vào quỹ đạo do mình quản lý, chỉ cần mình cố gắng hơn nữa, hơn nữa, mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi. Mình bi h ngoài việc cố và cố thì còn bít làm j đây. Khởi đầu bao h chả khó khăn, có ai tự dưng mà jỏi, tự dưng mà biết tuốt đâu, thế nên mình sẽ thôi ko trách cứ bản thân nữa, mình đã cố hít mình roài.
Hum wa sau một khoảng time dài thật dài, dài tới mức mình fải cảm ơn khoảng time đó đã khiến cho mình đc sống rất thanh thản và thoải mái, a K bỗng dưng gọi điện. A đang đi cùng TNN, như chưa từng có j xảy ra, a nói mún gặp, bông lơn, đùa cợt. Ôi cái jọng nói từg khiến cái quả tim yếu đuối ngày nào đập thình thịch, run rẩy, lẩy bẩy và mún nhẩy nhót ra ngoài, nay sao trở nên xa lạ, ko còn khiến mình xao động hay lug lay. Mình bít mà, ngay từ đầu mình đã bít, sẽ có ngày mình ntnày, ko còn cảm jác j nữa, và ngày ấy đã đến như ước nguyện. Khoảng time qua, mình bận rộn với công việc, học đc thêm rất nhiều điều bổ ích, fải trả já rất nhiều nhưng nhận lại đc cũng nhìu ko kém những món quà vô já từ cuộc sống vô cùng khắc nghiệt này. Không có time rảnh rỗi, mình ko còn nghĩ ngợi lung tung, đầu óc mình dành hết cho công việc, đồng nghĩa với sự lãng mạn và mơ mộng cũng bị giết chết lúc nào ko hay. Đã lâu lắm rồi ko đủ cảm xúc để viết lên một mẩu chuyện tình iu ngốc xít nào, tình yêu cứ xa vời vợi mà việc đến gần nó chỉ là một điều j đó thật hoang tưởng. Cũng có những lời tán tỉnh thoáng qua, cũng có những ánh nhìn khác thường, cũng có những sự quan tâm đặc biệt, nhưng dường như có một bức tường vô hình nào đó ngăn tất cả lại, ko cho nó lớn lên thành một thứ tình cảm nào đó lớn lao. Thôi thì cứ sống thôi, mọi chuyện hãy để tự nó đến, đừng có mong, đừng có đợi, đừng có chờ, cứ sống tốt đi nào.
HT sắp lấy aT mất rồi, vậy là đứa b thân nhất đã qtâm bỏ mình rồi. H thì đang ngập chìm trong tình iu tội lỗi với 1 kẻ mà H bít chắc chỉ chơi đùa, vậy mà lại trao cho hắn thứ thiêng liêg nhứt của đời con gái. Rùi Thoa thì hnay kêu ko còn tc j với aC nữa, bi h có chăng chỉ là tình thương với một kẻ ngập chìm trong nợ nần. Chẳng bít mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu. Ai cũng có những nỗi khổ riêng, chẳng có ai là tự hài lòng vs cs của mình. Mình sẽ tiên fong chăng? Ừ mình ko mún than thân trách fận, mình chấp nhận mọi thứ mà cs trao tặng hay lấy đi, cứ thế đi.
ema87 14.12.2009 09:21:56 (permalink)
Mình đang rất sợ hãi, rất lo lắng, rất băn khoăn. Mình thực sự thấy trong lòng sự mâu thuẫn mà ko thể tháo bỏ. Mình bắt đầu sợ nơi làm việc, nơi những áp lực dồn dập, những cuộc điện thoại nheo nhéo, những ánh nhìn soi mói, những lời chê cười thiếu tế nhị. Mình quá cầu toàn, quá kì vọng vào những điều tốt đẹp ở một nơi nào đó dành cho mình, nhưng dường như thế giới này không có chỗ cho hai từ Đẹp đẽ mà mình vẫn mơ. Mình mơ nơi làm việc mà ở đó mình có khả năng thực hiện những gì mà mình cho rằng mình giỏi nhất. Mình mơ được sống trong một môi trường mà mọi người sống với nhau thật lòng, không giả dối, không nói xấu, không ghen tị, không tranh đấu, không nhỏ nhặt, không ti tiện. Mình mơ có một người yêu hiểu và yêu mình với tất cả nhữg điều tốt đẹp mà mình có, đương nhiên cả nhữg điểm xấu xí của mình nữa. Tại sao giấc mơ mãi không thành hiện thực. Mình ghét đối diện với thực tế, ghét  phải sống giống như một kẻ cam chịu. Nhưng mình đã, đang và luôn sống như thế.
Đôi khi mình ghét bản thân thế. Sao lại cứ nhu nhược, cứ hiền lành, cứ thật thà đến vậy, để người ta coi là con ngốc, để người ta bắt nạt, để người ta coi thường. Có những lúc cảm giác mình như một con cừu lạc giữa một bầy sói đầy nanh vuốt, sẵn sàng xẻ thịt moi gan mình ra mọi lúc mọi nơi. Sao mình không thể nói thật ra suy nghĩ của mình. Sao những gì mình viết ra luôn mạnh mẽ tới vậy mà những gì mình làm được chỉ bằng một nửa cái móng tay út?
Hum nay bị đau bụng, ở nhà một mình, thấy sao bình yên lạ. Ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Mình đầu hàg sớm quá. Có lẽ mình ko hợp với việc phải chiến đấu trên thương trường. Con người mình quá lãng mạn để có thể sống thực tế. Mình cần một hướng đi khác, nhẹ nhàng hơn, bớt căng thẳng hơn, để cho cái bản tính cam chịu, dút dát trong người mình được dịp thể hiện nhiều hơn, mình đang đầu hàng, đang chạy trốn một cách vô điều kiện. Mọi quyết định của mình đều sai lầm, ngu xuẩn, và hậu quả thì dành cho bố mẹ gánh chịu. Mình thực sự rất đau lòng.
ema87 28.12.2009 10:39:38 (permalink)
Mù mịt, là quãng đường tiếp theo của mình. Mình lại thất bại rồi. Mình là một kẻ hèn nhát núp dưới bóng của những ngôn từ hoa mĩ mà mình luôn tự tạo dựng lên cho bản thân. Giờ đây mọi thứ thật tệ. Bỏ công việc mà mình đã tưởng là mình yêu thích, trượt một số cơ hội mà mình tự tin là mình có thể, sống cô đơn ko có Men trong một khoảng thời gian quá dài, áp lực từ nhiều phía bâu lấy cái thân thể tàn tạ của mình. Mình ước có thể chia năm xẻ bẩy để đáp ứng dù chỉ chút nhỏ những kì vọng từ bản thân và của mọi người. Và mình bắt đầu sám hối. Hình như cuộc đời mình là một chuỗi những quyết định sai lầm. Đứng trước hai con đường, mình chọn con đường gồ ghề nhất. Đứng trước hai cơ hội, mình chọn cơ hội có sự rủi ro cao nhất. Đứng trước hai người đàn ông, mình...không chọn ai cả. :D
Mình đang bị quật ngã, mình đang để yên cho bị quật ngã, mình ngã rồi, mình không đứng dậy nữa đâu. Mình muốn nằm như thế này để cảm nhận sự nhục nhã, tủi hổ, đau khổ. Mình tiêu cực quá rồi, mình cần những sự đàn áp dã man hơn. Đau lòng quá!
Chúa ơi! Đã biết bao nhiều lần con cầu nguyện, con xin người, con đã tin vào người biết bao, nhưng sao, sao người chỉ trao cho con những đau khổ và thất bại thế? Người muốn rèn luyện con đến bao h? Con cảm thấy mình kiệt sức rồi. Con đang khóc. Đã lâu lắm rồi con không khóc, nói đúng hơn con tưởng mình đã quên cái việc khóc. Nhưng bây giờ con thấy nước mắt cứ chảy ra, nhiều lắm, con không kìm nó lại được. Trái tim con đau khổ lắm, cả thân thể con như không còn là của con nữa, nó đau đớn, cái sự đau mà dường như không thể diễn tả bằng những ngôn ngữ mà con đã được học. Con tin vào điều kì diệu nhiều quá. Con nghĩ chỉ cần mình cố gắng, mình sống tốt, mình biết yêu thương, mình biết chia sẻ, mình biết lắng nghe thì mình sẽ có được một cuộc sống yên bình. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như con ao ước. Cái thế giới con mơ chỉ có trog truyện cổ tích thôi, mà bây giờ kẻ đi tin vào những câu chuyện cổ tích giữa cuộc sống trần trụi chỉ có thể được dẫn độ vào nhà thương điên. Những điều tốt đẹp dần rời xa con, con cảm thấy mình tay trắng rồi Chúa ạ. Con đang lạc vào một nơi nào đó rất xa, con gào thét, con van nài, con mải miết tìm đường về nhưng sao khó thế, không ai nghe thấy con nói, không ai quay lại nhìn con, không ai chỉ cho con phương hướng. Chúa ơi, con sẽ không tin người nữa đâu. Thật đấy! Con sẽ chẳng thể tin vào bất cứ điều j trên thế giới này nữa. Một mình con sẽ bước, xuống tận cùng của thất vọng và sợ hãi xem sao, con muốn biết tới cái đỉnh điểm đấy liệu con có còn sợ điều gì nữa ko? Chào Ngài, người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của con. Tạm biệt.
Nguyễn Tương Lân 02.01.2010 10:51:59 (permalink)
Em cứ buồn, cứ khóc,
Cứ toan tính để rồi thất vọng . . .
Có sao đâu !
Bởi cuối ngày em vẫn là em . . .
Còn sống động
Cuộc đời em là tủ điện công cộng (của Dr Who!)
Lao mình vào vòng xoáy thời gian
Không hề trầy trụa
Mỗi một ngày Chúa gởi xuống cho em
Từng tích tắc không hề ai lấy cắp
Em cho đi tung toé
Em vồ vập víu giữ . . .
Mặc em !
Cát thời gian tan ra rồi tụ lại
Đừng đo bằng năm tháng giả tạo
Đừng cẩn vào biến sự tào lao
Cho trôi hết, trôi qua, trôi mãi
Cái đọng lại có nhuễ nhoãi . . .
Hề gi !
Mọi đổi thay chỉ là chuyện trong lòng
Thân ngoại vật, những bóng hình loang lỗ
Những sắc mầu huyễn ảo
Lướt qua rồi tan biến cõi không

--------------------------------------------

thân tặng ema87 . . .
cuộc sống em mới chỉ trải nhẹ trên những trang nhật ký
đã thấy chất chứa mênh mang . . .
mà đời thường quá nhỏ cho em
ema87 04.01.2010 11:05:25 (permalink)
To Nguyễn Tương Lân: Thanks vì bài thơ lạ một cách....rất lạ, khó diễn tả.hihi. Nhưng thật ý nghĩa, dù chỉ tự tin là có thể hiểu được phần nào những j sâu sắc chứa ẩn bên trong.
 
Năm mới đến thật roài, mở đầu  bằng sự kiện chẳng mấy thú vị khi gặp lại hai nhân vật đã từng gây cho mình những chán nản, đau khổ, thất vọng của năm cũ. Cũng giờ này năm ngoái đây, vui vẻ, phấn chấn là thế, vậy mà hôm qua thì...tệ thật, cảm xúc cứ trôi tuột đi đâu rồi. Sự thay đổi làm cho mình trở nên thật nhạt  nhẽo, tự bản thân nhạt nhẽo và nhìn thấy sự  nhạt nhẽo từ những người xung quanh. Mình hứa sẽ ko để bị làm đau khổ nữa. Mình sẽ trân trọng bản thân hơn, sẽ ko để cho người khác làm cho mình tổn thương, sẽ ko tự đâm dao vào trong tim nữa, sẽ ko làm người khác thất vọng, sẽ sống tử tế hơn mỗi ngày. Nghe cứ như thể một con nghiện hoàn lương ý nhỉ. hehe.Nhưng cuộc đời đã sang trang rồi. Đúng là mình ko còn trẻ để có thể có những mơ mộng tuổi 18 nữa rồi. Mình ko muốn chấp nhận sự thật  này đâu, nghìn lần ko, tỉ lần ko, nhưng nó cứ đập vào mặt ý, đành ngậm ngùi an phận khi thời gian trôi cào lên  mặt những nếp chân chim siêu xấu, siêu kinh, siêu lởm. Úi, đã có phát nào chưa nhỉ, tí fải soi gương mới đc.
ema87 07.01.2010 10:55:48 (permalink)
Đọc lại những dòng nhật kí dại khờ của một năm về trước. Muốn khóc, thương cho thân phận của một đứa ngốc trước những cạm bẫy của đời thường. Sao lại lạ đời thế nhỉ, biết là bị trêu đùa, biết là tình cảm vu vơ, biết chỉ là phút thoáng qua, thế mà sao lại tốn nhìu  nơ ron thần kinh và diện tích trái tim nhìu đến vậy. Để rồi bao nhiu đêm nằm nghĩ, có cả khóc lóc, có cả kêu than, rồi viết biết bao nhiu là thư ko gửi, tin nhắn ko gửi...Thật điên rồ. Không biết cuộc đời còn bắt mình phải điên bao nhiu lần nữa đây? Bao giờ cái bến đỗ kia nó mới chịu hiện ra cho mình nghỉ chân trên chặng đường dài tít tắp ko có lối thoát này.
Chỉ khi đọc lại mới thấy mình chẳng làm đc những j mình đã từng viết ra. Mình ko có được công việc mơ ước, mình ko đạt được những kế hoạch mà mình đặt ra, mình vẫn buồn vì người ấy dù đã hết tình cảm, mình vẫn nghĩ ngợi lung tung về cuộc sống bon chen, bế tắc, mình vẫn hiền lành và nhu  nhược trước kẻ xấu xa bên trong con người mình. Túm lại là mình thất bại  một cách hoàn hảo, xuất sắc, ko thể tồi tệ hơn đc nữa.
Mình ko còn trẻ cho những mơ mộng viển vông, nhưng mình ko muốn chấp nhận sự thật ấy. Mình vẫn tự lừa dối bản thân, tự vẽ ra những viễn cảnh huy hoàng và nguỵ biện bằng những lời nói của một kẻ lạc quan mù quáng.
Ngày mai sẽ đi HN. Chỉ là một cuộc dạo chơi xả xì trít sau những tháng ngày làm việc căng thẳng ko biết tới giải khuây. Rất mong ngóng cuộc đi chơi này.
Treo stt: I wished, I dreamed, and I'm disappointed. Đúng quá đi chứ!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 19 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9