All about myself!
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 16 của 19 trang, bài viết từ 226 đến 240 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 07.06.2010 21:50:48 (permalink)
Thất vọng. Vẫn là cảm giác ấy. Em sợ khi đối mặt với những người khác, những nỗi nhớ mang tên a, nhữg hình ảnh liên quan tới anh, những kỉ niệm gắn với chúng ta. Em muốn ào tới bên a, nói rằng mình làm lại từ đầu nhé, đc ko a? Mình sẽ đi từ từ thôi, sẽ ko chạy nữa, sẽ ko làm tổn thương nhau nữa, sẽ ko tự ái dở hơi nữa, e sẽ ko nhõng nhẽo, e sẽ hiền lành hơn, sẽ ko vặn vẹo a, sẽ dịu dàg, sẽ ở bên a ngoan hiền như thế. Ôi e bị sao thế này. E đag đánh mất chính mình vì a ư? E ko tin là có lúc mình lại viết ra những dòng này. E điên rồi, điên lần thứ tỉ tỉ.
Bên e có bao nhiu người, nhưg chẳng có ai khiến e có cảm jác yên bình như đã từg có bên a dù rằng ngắn ngủi. Hết duyên thì ta đành chấp nhận thôi a nhỉ. Nhưg, sao khi e buông tay, a ko thử một lần nắm lại....Dù sao e cũng là con gái mà, nhữg dỗi hờn rất con gái đó chẳng nhẽ a ko hiểu sao? Hẳn a đã rất mừg khi e buông tay ra...e thật ngốc...thật dại khờ...vẫn luôn là như thế. Sau mỗi lần như vậy, trái tim e lại bảo fải khép lại, fải cẩn trọng hơn. Nhưng nó vẫn cứ điên dại để cho người khác làm cho tan nát.
ema87 29.06.2010 16:48:09 (permalink)
Dạo này cuộc sống lại êm đềm trở lại. Thấy bình yên và yêu cuộc sống nhẹ nhàg như này. Cứ sốg vô tư và thoải mái vậy thôi. Tự tin toả ság, tự tin về ở ẩn, tự tin là chính mình, tự tin với nỗi cô đơn, tự tin gặm nhấm nỗi buồn, tự tin làm việc thật tốt, tự tin với túi tiền rỗng tuếch và sự tham lam mua sắm vô độ. Sống và tận hưởng. Thích lắm.
Mình vẫn yêu thích cuộc sống như thế này, và sợ sự thay đổi. Sợ quen với sự thay đổi và lại đánh mất...
Hnay 1 ngày đặc biệt. Ngày này năm ngoái đã tặng ai đó 1 món quà. 1 quyển tiểu thuyết lãng mạn mà mình yêu thích nhất. Không hiểu người đó có còn giữ ko. Và 1 tấm thiếp rất đẹp nữa. So với 1 năm trước, mình đã jà đi nhìu, thực tế nhìu, quá nhìu rùi. Năm nay, mình ko mún làm j ảnh hưởng tới ng ta nữa. Chắc hẳn ng ta sẽ có 1sn vui, say sưa và ko mảy may nghĩ tới mình. Tốt wa', cả 2 đã vượt wa đc nhữg cạm bẫy cám dỗ ko nên mắc fải. Dù sao, ng ta cũng là ng đầu tiên và duy nhất đánh thức đc trong mình nhữg xúc cảm mà cho tới bây h chưa bao h mình quên dù chỉ là nhữg ánh mắt, nụ cười, chưa hề chạm tới 1 nụ hôn. Có nhữg tình yêu chỉ cần thế thôi, đúng ko?
Chúc mừg sn a, người yêu trong mộng của e. A quá hoàn mĩ và e đã bị choáng ngợp bởi a. Nhưg khoảnh khắc tưởng đc yêu và tưởng đã yêu quá ngắn ngủi, ngắn ngủi tới mức 1 con bé sinh viên mới ra trường ngỡ ngàg, và thật đau khổ. E đág thương nhỉ. Nghĩ lại bây h e vẫn cảm thấy mình quá đág thương. Nhữg tưởng e ko thể quên nhữg yêu thương đã dành cho a đó, nhưg e đã quên đc. Ai cũng vậy mà, thời gian sẽ trôi đi hết nhữg đau khổ, nhữg yêu thương. Tình yêu ko vĩnh cửu, cảm xúc ko là mãi mãi. Dù đã quên a, đã mãi ko còn nhug nhớ, nhưg vẫn thầm mog nhữg điều tốt đẹp sẽ tới bên a, tình yêu mà e coi trọng nhất. Thế a nhé. Năm nay, có thể e còn nhớ đấy. Có lẽ sag năm e sẽ quên, có lẽ sag năm bên e lại là 1 ng đàn ông khác. Nhữg ng đàn ông đến rùi đi, cứ thế cứ thế, chẳng đọng lại chút dư vị. Còn a, sao vẫn cứ để lại nơi trái tim e chút cay cay, nồng nồng, đắg dịu mà ngọt khé thế.
ema87 14.07.2010 11:32:08 (permalink)
Nỗi cô đơn bao trùm lấy nó. Nó không biết phải làm thế nào thoát ra. Chẳng nhẽ nó lại cần phải có một người ở bên đến vậy sao? Bây giờ chỉ cần mở lòng ra thêm chút nữa, nó lại quay lại với cuộc sống có tình yêu, nhưng nó không thể. Con người nó quá mâu thuẫn. Nó cứ với cao với xa, nhưg người ở bên cạnh thì nó lại chẳng múôn mở lòng. Bao nhiêu bài học về tình yêu, về nhữg cô nàg mơ mộng hão huyền cũng chưa làm nó mở mắt. Nó ko thể tự dối lòng mình, ko thể gượng ép đc.
Nó nhớ ngày xưa đó, có 1 người yêu nó thật lòng, nhưg tính trẻ con, tự kiêu của nó đã khiến người ta ko dám tới gần nữa. Người đó muốn mag tới cho nó 1 tình yêu dịu dàng, ko vội vàng và rất đúng kiểu truyền thống. Nhưg nó thì sao. Nó thích nhữg kiểu tình yêu sét đánh, tình yêu chóng vánh. Nó dấn thân vào cuộc tình với nhữg người khác theo đúng kiểu phim ảnh đó. Và rồi nó thất bại. Nó để cho người kia rời xa nó mãi mãi. Và bây h nó đag bị trả giá, chẳng có ai tới bên nó thật lòng nữa rồi.
Nó lại thèm tình yêu như thời bố mẹ nó. Yêu nhau 2 năm mới dám nắm tay, mới dám ngồi sau xe, mới dám dựa đầu vào vai. Còn giờ đây, tình yêu thực dụng và đầy dục vọng, có còn ai có thể chờ đợi 1 nụ hôn sau vài tháng ko, hay chỉ 1 vài tuần đã hôn và hơn thế nữa? Thế nên nó sợ. Nó ko dám dấn thân vào tình yêu nữa. Xung quanh nó, đàn ông khiến nó ko đủ niềm tin để yêu nữa rồi.
Và nó lại cô đơn, cô đơn dài dài....cô đơn cho tới khi nào người đàn ông thực sự xuất hiện, và cái ngày ấy, vẫn còn xa xa lắm
 
ema87 16.07.2010 15:22:38 (permalink)
E cứ nghĩ mình sẽ vượt qua nhữg chuyện nhỏ nhặt này đơn giản, nhưg đôi khi nhữg điều nhỏ nhặt lại làm tim e nhói đau.
Từ bao h e sợ nhữg ngày cuối tuần, e sợ sự cô đơn, e sợ khi ra ngoài 1mình, e sợ khi đi cùng bạn bè, người thân. E nhốt mình trong nhữg kỉ niệm do e tự nâng niu, giữ gìn. Ngày hôm qua, e nằm mơ, e nhận đc điện thoại của a với cái ringtone reo nhức óc: I want nobody, nobody but U. E hồi hộp lắm ý, run run, fải đến gần chục hồi chuông réo rắt e mới dám answer bằng cái jọng thỏ non giả tạo. Nhưg trái với nhữg gì e mong đợi, phía đầu dây bên kia lại là 1 jọng phụ nữ. Họ nói nhữg gì ý nhỉ, e ko nhớ, e ko mún nhớ, chỉ biết rằg e đã khóc, khóc nhìu lắm, tỉnh dậy e vẫn thấy tim mình nhói đau. Ngay tới jấc mơ, a cũng phải làm e đau thế sao? Đã bao lâu rùi, e ko có đc cảm jác yêu thương cho riêng mình a có bít ko a? E hờ hững với nhìu người, e bỏ bê bản thân, e để nhữg tình cảm trôi đi ko thương tiếc, e để tuổi trẻ của e fí hoài với nhữg thứ vô bổ. E quên mất việc là chính mình như thế nào. E ko còn nhữg cảm xúc dạt dào để có thể ság tác 1 câu chuyện tình yêu ngọt ngào, lãg mạn như xưa. E ko còn nhữg ảo tưởng về 1 tình yêu đắm say, vĩnh cửu. E ko còn tin vào nhữg điều mà người khác nói. Hoàn toàn vô nghĩa. E đã sốg như vậy đấy a có bít ko?
Dạo này e hay vào blog của 1 người xa lạ. Người đó đag fải đối mặt với 1 ty tan vỡ. Từg ngày từg ngày ng ấy viết nhữg cảm xúc của mình dành cho ny. Rất tình cảm, rất cảm động. Hum nay đã là ngày thứ 80 người ấy viết nkíi rùi. Còn chúg mình, e đã thôi đếm rồi. Từ cuộc tình trôi qua, sao dư vị còn lại vẫn chỉ là tình yêu với a thôi? E đã cố yêu nhưg hình như càg cố e càg lạc lõng trong việc tìm thấy mình. Có fải a sẽ ko bao h gọi điện cho e nữa ko? Có phải a sẽ coi như ko quen bít e đúng ko? có phải a sẽ offline nik với e vĩnh viễn phải ko a? nhất định là phải thế sao? E có thể làm bạn a đc mà. Ngay cả việc nói chuyện cùg e mà a cũng ko còn muốn nữa ư?
ema87 27.07.2010 11:38:10 (permalink)
Một ngày nữa trôi qua. Đã bao lâu rùi e sốg trong cái cảm giác này, lâu đến nỗi mà e trót quen với nó mất rồi. Em phải làm sao để bớt cô đơn trong cái vỏ bọc hạnh phúc mà e tự tạo ra đây? Em buồn chán quá. Biết phải sống tiếp như thế nào đây? Một sự đổi khác hay là cứ tiếp tục. Em muốn thay đổi, nhưg phải bắt đầu từ đâu? Câu hỏi đó cứ ngày lại ngày nối tiếp khiến e mệt mỏi, e chán nản. Người ta ghen tị với sự bình lặng trong cuộc sống của e, còn e ghen tị với sự sôi động của họ. Con người ta, cứ mải miết theo đuổi, thèm khát nhữg thứ mà mình ko sở hữu cho tới ngày có thể sở hữu đc, thì cái niềm đam mê đó cũng đã nguội rồi. Em cứ mong, cứ chờ, cứ đợi rùi khi có, e lại thờ ơ, hững hờ và nhạt nhẽo. Nhữg điều tốt đẹp đã ra đi mãi mãi. Nhữg kỉ niệm chẳng còn j in dấu lại trong a, đúng ko a? Em nhớ a thật nhiều....nhiều thật nhiều.....Làm sao có thể dứt bỏ đc nhữg tình cảm đã tồn tại trong lòg quá lâu như thế hả a?
ema87 30.07.2010 10:00:55 (permalink)
Ngày hôm qua mình đã có một trải nghiệm rất thú vị, và mình cảm thấy đó là 1 ngày rất có ý nghĩa. Mình đã được đi cùng đoàn của công ty tài chính SVA tặng quà cho 1 em nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh. Có rất nhiều ấn tượng đã đọng lại trong mình, và điều quan trọng nhất đó là mình nhận ra, tình yêu ko phải là tất cả, nó chỉ là 1 khía cạnh giúp cho cuộc sống của mình nhìu màu sắc hơn. Nhưg ngoài tình yêu ra, còn có quá nhìu điều  mình cần quan tâm, còn quá nhiều nhữg con người tuyệt vời để mình học hỏi và quan trọng là thế giới quan của mình đã đc mở rộng ra hơn rất nhìu lần.
Ấn tượng đầu tiên và sâu sắc đó là hình ảnh tổng giám đốc kiêm chủ tịch HĐQT công ty SVA. Một người phong độ, từng trải, giỏi giang. Ông ý đã bỏ cả nửa ngày làm việc để đi tới tận nơi thăm 1 cháu nhỏ mà ông chưa hề quen bít. Đối với tập đoàn của ông ý thì 20 tr chả là gì, nhưg đó đúng là 1 khoản tiền khổng lồ cho gia đình e bé tội nghiệp đó. Có thể việc đi tặng quà này cũng là 1 khâu trong kế hoạch xây dựng hình ảnh đẹp cho công ty của ông, nhưg quan trọng hơn, nhờ hình ảnh đẹp đc xây dựng đó, nhữg số phận tội nghiệp đã được cứu vớt.
Ấn tượng thứ hai đó là gia đình e bé bị bệnh tim. Nhìn e bé đó, thật ko thể tin e đã 17 tháng tuổi. Nhìn trẻ e trên thành phố với đôi tay đôi chân đầy ngấn quen rùi, nên mình thực sự bị shock khi thấy hình ảnh một e bé còi dí được tầm 5kg e dè núp vào ngực mẹ. Đôi mắt e rất ság, nụ cười e rất tươi, chỉ có điều trái tim e ko đc khoẻ mạnh. Gia cảnh nhà e thì quá nghèo. Nhà chẳng có gì ngoài bộ bàn ghế, nhìn thương tâm vô cùng. Mình cứ nhớ mãi hình ảnh người bố gầy gò, khuôn mặt hốc hác, rưng rưng cảm động xoa đầu cô con gái bé nhỏ: "Con gái ơi, con đc cứu rồi..." Hóa ra xung quanh mình vẫn còn nhữg hoàn cảnh như thế này, vẫn còn nhữg con người hàng ngày sống như thế này. Vậy mà mình cứ mải nhìn đi đâu, mải so sánh ở nơi đâu...
Ấn tượng thứ 3 đó là về e Vân - 1 tình nguyện viên ở huyện Đại Từ. E làm cho mình cảm thấy xấu hổ khi ở cạnh. Mới học lớp 11, nhưg e đã tham ja tình nguyện đc 3 năm. Giọng nói trong trẻo và sự hăng hái nhiệt tình của e khiến cho mình cảm thấy núôi tiếc tuổi trẻ, bằg tuổi e mình đâu biết j ngoài chuyện học hành và bạn bè. E có nhữg suy nghĩ mà theo mình rất đág quý. Có bao nhiu phần trăm giới trẻ 8x, 9x làm đc như e, nghĩ đc như e đây? Có khi đại đa số bộ fận 9x bi h còn cho rằng nhữg việc làm của e là dở hơi, là thừa thời gian, là vô bổ.
Đúng là con ng ta phải có niềm đam mê thì mới sống tốt và sốg có ích đc. Sống mà ko cảm thấy phí hoài, đó mới là cuộc sống chứ. Mình nghĩ mình cần phải đi nhiều hơn, gặp nhìu người hơn để hiểu về cuộc sống qua nhữg bài học thực tế chứ ko chỉ trên sách vở.
ema87 10.08.2010 15:58:04 (permalink)
Thời gian trôi đi thật nhanh. Vèo cái đã hết gần nửa thág 8. Vẫn chưa làm đc j cho đời, cho gia đình và cho cái bản thân chây ì. Ôi kìa, sao ngươi lại đág chán đến thế. Ừ vẫn đág chán vậy mà. Thậm chí bây giờ, ngồi tử tế để viết 1 câu chuyện hay một tản văn nho nhỏ cũng ko có cảm xúc. Viết đc mấy câu là lại cụt lủn. Chán chả bùn làm gì. Ngồi đọc báo từ ság tới chiều. Chỉ thế thôi. Rồi lại về nhà tận hưởng buổi tối chán ngắt. Không học hành khiến mình ngu đi nhìu, già đi nhìu. Từ hồi đi làm sao mà thấy mình jà khủg khíp. Hum trc có con bé học lớp 11 mà nó gọi mình bằg cô khiến mình sợ quá cơ. Ai bẩu cứ thik ăn mặc jà đau đớn cho lắm vào.
Thôi vẫn chán, ko vít đc j nữa đâu.
ema87 24.08.2010 17:18:35 (permalink)
Mưa to quá. Cứ khi mưa rơi lại cảm giác rất trong lành, nhẹ nhõm. Lại 1 mùa sinh nhật nữa tới, nhưg cô đơn vẫn chưa rời bỏ mình. Có lẽ anh chàng cô đơn này sẽ ở bên mình mãi mãi. Thôi thế cũng đc, mình quen với cuộc sốg này rùi, lại sợ sự thay đổi lắm.
Hum nọ đi về cùng TDN. Hắn thật trẻ con làm sao. Người như thế làm sao mà rung động đc. Nhưg dù j mình vẫn quý và mong làm bạn với hắn. Thấy hắn rất ngoan và tốt tính. Đc cái nhiệt tình, hiền lành. Là 1 mẫu ng chỉ có thể làm bạn, ko thể yêu.
Dạo này đỉnh cao, làm em xi này nọ, nhưg sau nhữg phút log lanh trên sân khấu, cái còn lại của mình là gì? Sự trốg rỗng vô hồn. Nhữg j mình thể hiện ra ngoài ko fải là con người thực của mình. Con người mình bi h quá chán nản. Mình ko thể đc là chính mình như mog muốn
Nhữg ước mơ xa vời quá....
Mà hình như lâu lắm rùi ko có nổi 1 ước mơ...
Mâu thuẫn cứ đè lên nhau rùi cùng dìm nhau xuốg chết chìm.
Gặp lại nhữg ng đã từg 1 thời xao xuyến, ko chút cảm xúc. Con người lạ thật, nhữg lời thề thốt hứa hẹn lại dễ quên thế sao? Có j là mãi mãi đâu? Ừ nhỉ, ko nên đặt lòng tin vào bất kỳ ai, bất kỳ điều j, bởi cái j cũng biến đổi ko ngừg...
ema87 09.09.2010 16:19:10 (permalink)
Tôi lại ngồi đây, và bâng khuâng jữa việc chạy thật xa và ở lại lối mòn. Tôi ko biết mình có còn là mình nữa không. Tôi đã đánh mất bản thân mình đi quá xa rồi. Tôi đag ở một nơi mà không phát huy đc chút j năng lực của mình, ngày ngày sốg theo một quy trình chán ngắt và vô bổ. Tôi ko thể tự điều chỉnh đc mình nếu môi trườg ko thay đổi. Tôi là một kẻ vô dụng, luôn bị cuốn trôi đi bởi hoàn cảnh. Vì sao lại thế. 1 tôi của nhữg năm trước đâu rồi? 1 tôi luôn hừng hực ý chí chiến đấu, luôn mong muốn đc thử thách, được đương đầu với những khó khăn, luôn muốn đc bứt phá, luôn muốn tự lập, ghét dựa dẫm, ghét sự luồn cúi, ghét cam chịu. Vậy mà giờ đây, dường như những cái tôi muốn thì tôi đạp đổ, còn những điều tôi ghét cay ghét đắg thì nay tôi lại đag sốg chung cùng chúng.
1 tháng 9 nữa lại tới. 1 tuổi mới lại ập về. Vẫn như ngày thơ bé, chưa thể tự lo đc cho mình một cách hoàn chỉnh...
ema87 15.09.2010 09:25:29 (permalink)
Chào tuổi mới! Nhẹ nhàg và bình yên đến lạ. Nhanh tới mức càg sợ hãi nó càng tới nhanh. Thôi thì cứ bình tĩnh đón nhận để thấy cuộc sống vẫn đẹp vô cùng.
Sinh nhật năm nay sẽ đến và đi trong bình lặng. Mình ko mún tổ chức j, ko muốn kỉ niệm j, cũg chẳng thấy j đặc biệt. Đành ghi mấy dòng, gọi là đánh dấu chút cảm xúc ko gọi thành tên.
Talkative 15.09.2010 10:53:41 (permalink)
....
Thêm một tuổi, thêm một trời suy nghĩ, thêm một trời biển nhớ để yêu thương.... thôi tổ chức sinh nhật cho chính mình trong tim hén... chúc một sinh nhật vui vẽ nhen....
trucly 15.09.2010 19:27:36 (permalink)
Happy birthday.........!



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26935/AFAC1BCA545146939C3C30689C0AF797.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2010 19:29:36 bởi trucly >
Attached Image(s)
ema87 24.09.2010 11:01:37 (permalink)
To Talkactive & Trucly: Thanks vì nhữg lời chúc sn bất ngờ mà tới hum nay Ema mới vào và nhận đc. Một cảm jác lạ thật lạ....
 
Thu sang đã lâu, nhưg mấy hôm nay mới cảm thấy rõ cái hương vị dịu dàng của thu rõ nét đến thế. Sáng sớm se se lạnh, mặc một chiếc áo mùa thu chạy xe ngoài đườg mà vẫn thấy hơi gai gai sốg lưng. Trong lòng nao nao một cảm jác khó tả. Con đườg mòn tôi đi đã sang mùa thu thứ 2. Những trắc trở đã sag mùa mới. Những mâu thuẫn chưa đc jải toả. Con đườg tôi đi còn dài còn xa còn mênh mông, mà sao tôi chỉ nhìn thấy những ảm đạm, nhữg muộn fiền, nhữg lo âu.
Mùa thu sag, mà sao thấy lòng mình ko xuyến xao. Chết rồi. Đã cạn nhữg xúc cảm yêu đương. Định viết truyện ngắn về mối tình đầu để ẵm jải thưởng 20 triệu ( mơ hão) nhưg cảm xúc như nước mùa khô, cạn sạch sẽ rùi. Vả lại cũng ko bít vít về ai? Về a Scor à, hay aK, hay CBT? Ai là người mình đã từg yêu và đau khổ nhiều nhất. Ai thực sự là mối tình đâu? Ai thực sự đã khiến cho mình vật vã biết bao ngày? Mình ko nhớ nữa rồi. Hoá ra nhữg vết thương cũng lành và khô khốc nhanh nhỉ? Trong thời gian đấy cứ nghĩ là sẽ ko bao h có thể nguôi ngoai đc, cứ ngỡ là sẽ ko thể quên, cứ mong thời gian trôi thật nhanh thật nhanh. Vậy mà đến lúc này rồi, nhìn lại, ko còn 1 cảm xúc. Thế mà cũng gọi là tình yêu. Chẳng có j vĩnh cửu cả. Rốt cuộc cái tâm  hồn đa cảm đa sầu cũng chỉ đến thế thôi. Cho tới một ngày, lại gặp 1 người làm mình đau khổ nữa, lại có nhìu điều để trải lòng lắm thay.
ema87 25.09.2010 17:02:44 (permalink)
Tôi đang ngồi đây, trong ngôi nhà của mình, cô đơn 1 mình. Lâu lắm rồi tôi ko có đc 1 khoảng không gian cho riêng mình như thế này. Ngồi và nghe nhữg bài hát mà mình mê đắm, chìm sâu vào trong quá khứ, kỉ niệm, kí ức, chiêm nghiệm những đớn đau đã qua, nhữg hạnh phúc đã trải, nhữg vết thương đã lành, những niềm vui đã cạn...
Tôi nhớ anh, người đàn ông đã khiến tôi vui trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để biết mùi hạnh phúc. Giản dị thế thôi. Chẳng cần phô trương cuộc tình ấm áp. Tôi cảm thấy yên bình - thế là đủ. Tôi nhớ anh, những ân cần a dành cho tôi nơi chóp lưỡi đầu môi, những sự quan tâm êm ái mà bình lặng khiến tôi sướg rơn như 1 con ngốc, những yêu thương mà chỉ tôi mới cảm nhận đc cái vĩ đại của nó...Con bé ngốc trong tình yêu, đáng thương biết bao nhiêu, nhưng cũng đáng trân trọng lắm chứ. Vì ít nhất 1 lần trong cuộc đời, tôi đã sốg thật với lòng mình...Tình yêu bây giờ với tôi là 1 thứ xa vời, ở một nơi ko dành cho mình. Tôi ko còn kì vọng vào bất kì điều j nữa. Tôi coi sự độc thân là đương nhiên, sự cô đơn là bình thường, sự lạc lõng là điều fải có...
Và tôi lại có thể yêu? 1 lần nữa ko? Và tôi lại có thể đc nâng niu? Thêm 1 lần nữa ko? Và tôi có lại làm mất đi tất cả...nữa ko?......
ema87 29.09.2010 09:41:56 (permalink)
Người ta thườg bảo tôi rằng: "Lấy chồng được rồi đấy, đừng kén quá em (cháu) ạ". Những lời này tôi nghe quen quá, quen tới nỗi, chỉ cần nhìn thấy ánh nhìn của người ta hướg về phía mình, một nụ cười hơi nhếch nơi đầu mép, khuôn miệng bắt đầu mở và tuôn, là tôi biết điều j sẽ xảy ra. Để đáp lại những lời khuyên chân thành và khẩn khoản đó, tôi thường chọn giải pháp im lặng, cười trừ, đôi khi chép miệng, đôi khi giả vờ hứng lên: "Vâng vâng, cháu cũng sắp", đôi khi lại giả vờ buồn buồn tỉ tê tâm sự: " Duyên chưa tới cô (chị, anh, bác) ạ" Nhưng thực sự điều tôi nghĩ và mong chờ đâu phải là thế?
Tôi ko cần một tấm chồng. Ít nhất vào thời điểm này. Tôi chưa đủ niềm tin rằng mình có thể sốg lâu dài với 1 ai đó. Tôi ko đủ tự tin để chăm sóc cho 1 người theo đúng nghĩa của từ " vợ" mà tôi sẽ thành. Tôi càng không đủ sự khéo léo để chung sống cùng 1 gia đình mà họ với tôi trước đây là những người hoàn toàn xa lạ. Tôi cũng chưa đủ can đảm để đối mặt với chuyện sẽ phải mag một sinh linh trong mình suốt 9 tháng có lẻ. Nói túm lại, chung sống với 1 người đàn ông là điều tôi vẫn chưa thể hình dung ra, và chưa muốn bắt đầu.
Tôi e rằng mình giống cô Liz trong Eat, Pray, Love quá. Chỉ khác là tôi biết cô ấy sớm, nên tôi ko giống cô ấy là dấn thân vào hôn nhân và hối hận. Tôi muốn trải nghiệm cuộc sốg thật nhiều. Một cuộc sống cho riêg mình tôi mà thôi. Có phải tôi ích kỉ ko, khi bằg tuổi tôi, các bạn tôi đã lo đến cuộc sống gia đình, đã mơ về một mái ấm hạnh phúc, đã muốn đc tận hưởng niềm sung sướng dạt dào khi đón đứa con đầu lòng?
Tôi ko biết nữa. Tận sâu thẳm trong tim tôi vẫn khát khao có thể yêu một ai đó trọn vẹn và vô điều kiện. Nhưng đôi khi những cảm xúc trao nhầm chỗ đã nhen nhóm trong tôi chút hoài nghi, chút thất vọng, chút chán chường...thế nên sau này, dù có một người thực lòng tới bên tôi, thì cũng có lẽ người ấy cũng chịu chút thiệt thòi ko nhỏ.
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 16 của 19 trang, bài viết từ 226 đến 240 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 20 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9