Hum nay, lại có hứng ngồi viết nhật kí trong giờ làm của ngày làm việc cuối cùng trong năm 2011. Cảm xúc rất nhiều. Vậy là mình đã làm đc 2 năm ở nơi đây rồi, mọi kỉ niệm vui buồn đều đã nếm trải, mất nhìu và cũng đc nhiều. Đâu cũng vậy, công việc nào cũng vậy, ta nhận ra mình đã trưởng thành lúc nào mà không biết. Học cách tự bằng lòng với chính mình, học cách sống và làm việc theo cái cách mà mình ko hề mong muốn, những giấc mơ vẫn cứ dang dở để rồi lại mơ tiếp, học cách yêu thương những điều giản dị nhất mà mình đang có, thế thôi.
Những ngày cuối năm 2011, có nhiều sự kiện xảy ra. Hi vọng rồi lại thất vọng - quy luật tất yếu của cuộc sống. Dù đã hơn nghìn lần nói ko bao h hi vọng nữa, nhưng rồi lại vẫn chờ mong, hi vọng mãi ko thôi. Nhưng điều tích cực của việc này đó là nhận ra mình chưa hết hi vọng tức là vẫn còn cứu vãn đc - vẫn là một con bé ngự trị trong lớp vỏ xù xì, to lớn với những hi vọng ấp ủ mãi ko thôi. Dù chuyện tc mơ ước với SW ko thành, đó không phải là ngưòi như mình mong đợi và người đó đã phản bội mình, gọi là gì nhỉ: dội một gáo nước lạnh cóng vào trái tim đang nóng ấm trở lại...nhưng lần này, trái tim đó sắt đá quá, chẳng thể đau, thấy bình thản và chấp nhận. Mình cảm thấy mình quá mạnh mẽ, quá mức cần thiết mất rồi.
Và điều quan trọng nhất là bên cạnh mình vẫn luôn có một vài người quan tâm, chia sẻ. Mình sẽ ko cô đơn, sẽ không lạc lõng, và sẽ ko để bản thân rơi vào trạng thái đó một cách thường xuyên nữa. Sẽ thật vô tư với BS - người đã làm mình cưòi rất nhiều. Mình sẽ để mọi chuyện thật tự nhiên...Thế nhé! Chúc a mọi điều tốt đẹp SW ạ! Mình là bạn như trc đây, sẽ ko có 1 tương lai nào giữa chúng ta.
Mà này, mình có vấn đề gì đó với man phải ko????