All about myself!
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 19 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 16.10.2010 08:56:00 (permalink)
Mình thik câu hát: Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài....Ừ đúg thật, cuộc đời này rất ngắn. Thời gian trôi quá nhanh, cứ ngày này qua ngày khác trôi đi không để lại chút dư vị. Nhưg sao nhữg nối nhớ cứ tiếp nối nhau hành hạ trái tim yếu đuối của một con bé luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và độc lập. Mà có còn là con bé nữa đâu, là một người trưởg thành có đầy đủ hỉ nộ ái ố rồi chứ. Mình cô đơn quá, rất cô đơn rồi....nhưg sao mình ko thể đón nhận đc ai đó nữa...mình chẳng thể ở bên người ta, mình ko đủ tự tin cho mình và người ấy 1 cơ hội. Mình chỉ muốn sốg cho riêng mình thôi. Mình ích kỉ, và điều đó khiến mình đau khổ, người khác buồn, nhiều người lo lắng. Mình ko thực sự sẵn sàng cho nhữg sự thay đổi, sự đánh đổi nhữg thứ mình đag có lấy 1 thứ mà mình chưa có nhưg ko biết là nó sẽ ntn? mình vòg vo và linh tinh quá nhỉ. Thôi điều j sẽ đến sẽ đến mà.
Dạo này đag học tiếng anh đc rất nhiều từ Barbara. Mình muốn 1 cs như chị ấy, đc đi khắp nơi, ko lo lắng, ko bận tâm tới tuổi tác. Chỉ cần đi và thoả mãn chính mình với nhữg khám fá mới, cs mới. Thật tuyệt.
Bài dự thi của mình đã đc đăng. Một mối tình chắp ghép từ rất nhiều sự thử nghiệm. Ko bít mình có dành đc 20 triệu ko? Cứ mơ đi. Bít đâu đấy.
ema87 23.10.2010 15:29:43 (permalink)
Vẫn chỉ là những cảm xúc vô vị đó. mình vẫn cứ 1 mình chiến đấu với những nỗi cô đơn sâu thẳm trong trái tim. Những nỗi nhớ đã trôi về nơi xa lắm, mình ko muốn quay trở lại nơi tăm tối chứa những muộn fiền, đau khổ, kể cả những niềm vui, những hạnh phúc thoảng qua, cũng ko 1 lần muốn sống lại những khoảnh khắc ấy thêm nữa. Mình muốn chạy thật xa. Và mình vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. Vờ như mình vẫn sống bình thường lắm, nhưng hãy nhìn mình xem, mình có đáng thương ko? Mình có đáng để thương không? Mình ko biết nữa. Đã từng có những bàn tay muốn nắm lấy bàn tay mình, kéo mình ra khỏi những nỗi đau tuyệt vọng đó, nhưng mình đã ko đưa tay ra. Mình vẫn mải miết chạy, đôi lúc trên con đường trốn chạy đó, cũng có lúc mình quên mất mình đang thực sự chạy trốn điều gì, mình chạy để làm gì, mình sẽ được gì, mình chạy tới đâu và bao giờ thì mình dừng lại. Chính vì mãi ko trả lời đc những câu hỏi đó, nên mình ko thể dừng lại. Và càng chạy xa, mình càng mất fương hướng, mình ko thể quay đầu lại, ko thể dừng lại để nghĩ đc thêm điều gì nữa rồi. Thật khó để tiếp tục, nhưng sẽ khó hơn nếu dừng lại và không làm gì cả. Mình ko chịu được cái cảm giác ngồi một chỗ và hoài niệm quá khứ thêm 1 giây phút nào nữa.
ema87 18.11.2010 09:12:42 (permalink)
Vẫn là những cảm xúc ý, ko hơn. Vẫn là những nhức nhối trong lòg. Vẫn là những câu hỏi trong im lặng ko lời giải đáp. Cuộc sống chảy trôi, tôi ngồi đây, ko thể khóc, ko thể đứng dậy, ko thể ngọ nguậy tay chân, nhìn thời gian như một đứa trẻ tinh nghịch chạy qua vèo vèo. Chán thật là chán. Ngoài kia, mình với tầm mắt hẹp nhìn ra thế jới rộng lớn, những người bằg tuổi mình, kém tuổi mình, sao jỏi jang đến vậy, sao làm đc nhìu việc đến vậy, sao có những ý tưởg ngông nghênh và hành động ngổ ngáo đc tới vậy? Cho tới bao giờ mình mới có thể làm đc một fần nhỏ nhoi như họ? Không biết nữa. Với cái kiểu cứ ngồi than thân trách phận và ko nhúc nhích này, thì đến đời kiếp nào mới thoát khỏi cảnh lầm than nài đây?
ema87 24.11.2010 20:25:44 (permalink)
Có những điều mà mình cảm thấy ko muốn lý jải, chỉ muốn bước thật lẹ qua để ko phải comment, để ko phải sống chug với lũ, để ko phải là một thành viên trong một tổ chức ko thuộc về mình. Mọi ng nghĩ rằng mình quá hiền, vì mình ko hay nói, và cũng ko hay chỉ trích. Vì trong mình đôi khi tồn tại một chút j đó của sự hèn kém, vẫn là như thế mà. Nhưg hơn hết đó là vì mình ko thích sống hai lòng. Mình không thích túm tụm lại để bình luận về một người không có mặt trong đám đông đó. Thế nên mình thường chọn giải pháp im lặng. Không chống đối để sống yên bình, không tham gia để khỏi hổ thẹn với lương tâm. Cố gắng sống sao cho ko ai động tới mình và không động tới ai. Cái cách sống của mình cũng bị một số người mà mình ko hề động tới và đôi khi còn né tránh lên án. Cho rằng mình sống không mạnh bạo, ko cương quyết, sống quá nhỏ bé. Ai cũng có cái lý lẽ riêg để bới móc nhau. Ai cũng là người đúng nhất trong mọi vấn đề và fương fáp sống. Nhưng chẳng hiểu sao lại có những người luôn mồm ca ngợi bản thân khiêm tốn, sao lại có những người luôn mồm nói mình không bao giờ nói dối, sao lại có những người luôn mồm xỉa xói người khác. Đó phải chăng là một thói quen, hay trọng bệnh? Cái bệnh cho mình là số 1, là đẳng cấp, là trên hết? Mình đứng ngoài những cuộc chơi đó. Ừ mình chả fải thánh nhân, lương thiện để tha thứ và nhìn mọi chuyện một cách bao dung nhẹ nhàng. Đơn giản mình ko đủ khả năng để chơi cuộc chơi khốc liệt đó. Thôi thì cứ nhận chữ đần, chữ ngu vào mình. Sao thấy nhẹ người thế=))
ema87 11.12.2010 09:03:01 (permalink)
Mưa lạnh. Cái cảm giác mưa vào mùa đông khiến con người ta sợ hãi, co rụt vào trong chăn, khẽ nghe tiếg mưa rả rích, như tiếng lòng ai thút thít mãi ko thôi. Con người tôi ơi, đã lại qua 1 năm nữa rôi, có muốn tổng kết và lại fấn đấu nữa ko? Hình như là chẳng còn sức lực để làm nhữg việc đó nữa. Sức ỳ trong con người quá lớn, ko gì có thể chiến thắng nữa rồi. Đôi khi fấn đấu, cố gắng, quyết tâm thật lực và rồi lại bỏ cuộc đúng vào thời khắc quan trọng nhất, vứt mọi nỗ lực xuống sông xuống biển. Mìm cười hài lòng chua chát. Vì cái gì thế? Vì điều gì thế? Những mâu thuẫn ko bao h dừng chồng chéo, đè bẹp nhau. Mình mỏi mệt quá. Giáng sinh lại tới, lại một mùa noel mag cho ta những niềm hi vọng ao ước mới. Nhưng thay vì mong chờ, bây h ta biết, tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi....
Em ước đc 1 lần thấy mình nhỏ bé bên anh. Tại sao tất cả nhữg người đàn ông đi qua, đều khiến e có cảm giác ko an toàn, đều khiến e lo lắng, mệt mỏi. Em phải kiểm điểm lại bản thân mình tới bao h nữa? Phải chăng e chưa học đc bài học của tình yêu thực sự? Phải chăng e cần cố gắng hơn nữa. Chẳng nhẽ trong tình yêu, sự cố gắng phải cần nhiều tới vậy sao? Giờ đây e rời xa tất cả những người đã và đang quan tâm tới e. Để một khoảnh khắc trong cuộc đời, nhiều khoảnh khắc sau đó, e nhận ra e ko có gì cả, ko có ai bên mình, e ghen tị với hp của người khác, e chán nản với cuộc đời và e sợ hãi tình yêu. Thực ra cuộc sống có cần phải phức tạp đến vậy ko nhỉ? E tự hỏi mình bao nhiu lần nhưng chẳng lần nào tìm đc câu trả lời đích thực làm thoả mãn lòng tham vô tận của e. Này anh, đã bao h a tự hỏi e muốn gì? E thực sự cần gì? Đã bao h anh quan tâm tới e một cách bản năg nhất chứ ko phải vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ mà a nghĩ là a cần fải có với e chưa? Thôi quên đi, coi như e chưa nói gì nhé. Bởi vì con người e đâu có đủ hoàn hảo để có thể kiểm tìm đc một người yêu e 1 cách hoàn hảo chứ...
ema87 11.03.2011 13:49:49 (permalink)
Lâu quá rồi nhỉ. Lâu quá rồi ko tự viết riêng cho ta, chỉ ta với ta. Ngày xưa ước được làm việc ở đây để có nhiều khoảng trời thảnh thơi cho riêng mình được làm những việc điên khùng trong thế giới của riêng mình. Nhưng dần dần, cái gì cũng phai nhạt theo năm tháng, những sở thích, ước mơ cũng tàn theo, và cuối cùng cũng chẳng làm được gì cho nên hồn. Lại ước mơ điều khác. Và lại  mải miết đi theo. Đột nhiên trong lòng thấy trống trải và nhận ra: Mình vẫn cô đơn, lẻ loi đến cùng cực. Hoà vào trong dòng người đó, trong khu phố đó, trong cái sự nhộn nhịp đến inh tai kia, sao những tâm hồn lẻ bóng vẫn cứ cô độc, không thể hoà cùng 1 nhịp với nhau, đau trong những nỗi đau riêng không thể diễn tả. hôm nay tôi thấy lòng mình lạnh toát. Lạnh đến tê tái. Tôi thấy dường như cái sự rỉ máu của con tim nó chai rồi, chai đến độ thêm một vết xước, thêm một vết cào, một vết cắn xé chỉ làm nó trơ lì và kiên cường hơn thôi. Xem Black Swan, tôi thương người con gái đó. Đấu tranh để tìm cái bản ác trong chính con người mình, chiến đấu với chính mình một cách đau  khổ, tuyệt vọng, để rồi  khi cô đã tiêu diệt được cái bản ác đó, chính cô lại là người phải trả giá. Cái giá của một vở kịch, một tác phẩm  nghệ thuật đáng giá như vậy ư? Một tính mạng con người mất đi, thế giới vẫn sống, vẫn chảy theo cái cuồng quay khắc nghiệt ấy, tiếp mãi ko thôi. Tôi thương cho chính mình. Vẫn sống đây mà chưa tìm được cái giá trị đích thực của từng ngày mình tồn tại. Tôi vẫn ao ước và khát khao những thứ xa vời tít tắp. Ừ tôi vẫn biết trân trọng những gì bình dị đơn sơ nhất ở bên mình, nhưng cái tôi ích kỉ của tôi không bao giờ chịu chấp nhận thế nào là đủ. Và vì thế tôi vẫn đơn côi trong cuộc đi tìm và lấp đầy những mảnh ghép còn trống trong cuộc đời mình.
Vừa đọc lại những dòng nhật kí trước đây. Tôi chợt muốn tìm người tên Nguyễn Tương Lân, người đã để lại cho tôi bài thơ rất đặc biệt nhưng chưa bao giờ xuất hiện. Người hình như có một nhịp đồng điệu với tôi mà tôi không thể lý giải. Post bài 1 lần và duy nhất. Cũng như có những người tôi vô tình gặp, ấn tượng thật sâu nhưng người ta đi xa mãi. Có lẽ không có cơ hội để gặp lại. Như Sami. Cái sự tiếc nuối đó dường như cứ khắc khoải trong lòng, như một bài hát còn thiếu nốt nhạc cuối để thăng hoa, trào cảm xúc. Tôi nhớ, nhớ những người vô tình đi ngang qua cuộc đời trống trải của riêng tôi.....
ema87 05.04.2011 11:35:53 (permalink)
the first day of Diet again! so tired! dont want to do anything. 
ema87 01.07.2011 16:44:14 (permalink)
Ngày hôm nay em gặp anh, một người em đã rất ngưỡng mộ, cũng cách đây gần 2 năm rồi nhỉ. Những người đàn ông đi qua đời em, họ vẫn có một cuộc sống hp - dù không ở bên em. Còn em, em có hp sau mỗi cuộc tình qua đi ko? Em chẳng thấy gì ngoài những nỗi chán chường, cô đơn, tuyệt vọng. em thật tự nhiên khi hỏi thăm anh ân cần. Ừ sao lại ko tự nhiên cơ chứ, ngày ấy cũng chẳng có gì anh nhỉ. Mọi chuyện cũng nhạt nhoà theo năm tháng mà thôi. Có những người em gặp 1 lần trong đời, yêu thương họ hết lòng, nghĩ rằng ko thể ai có thể thay thế họ trong cuộc đời em, nhưng rồi, họ ra đi, để lại em với một khoảng trống sâu hoắm trong tim. Xót xa biết bao.
Hôm trước em đã quên sinh nhật người đó, hình như quên một cách hoàn toàn. Chỉ tới khi gần 10 giờ đêm, con em giật thông báo: hôm nay em thấy điện thoại chị rung chuông báo sinh nhật Yumi gì gì ý. Ờ chiếc điện thoại tình yêu cũ, giờ là chuông đồng hồ cho đứa em. Vẫn hàng năm lặp lại ngày sinh nhật người ấy. Thế mà em quên đấy. Thấy chưa, cái gì cũng có thể quên mà. Đâu cần phải cố. Thời gian sẽ giúp, không cần nhờ một phương thuốc nào cả, không cần quá đau khổ. Hãy cứ bình tâm để thời gian trôi đi và xoá nhoà mọi vết thương lòng. Em đã sống một mình rất lâu rồi, thế nên khi quen với việc đó, em không còn cảm thấy cô đơn nữa. Giờ đây, nếu có ai đó xuất hiện, rồi lại ra đi. Có lẽ em không muốn điều đó nữa. Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra nữa....
ema87 15.09.2011 12:06:56 (permalink)
Lâu quá rùi ko vào đây! Có khi nhớ ra thì mạng mẹo lại bị ngăn, trang web thì đổi tên miền tùm lum, thành ra ngại, chả mún hí hoáy!
Hừm, hn sinh nhật. Tạm biệt 24, chào đón 25. mới ngày nào còn làm quả entry tôi 20, bi h tôi đã 25. Chẳng mí mà 30, 35, 40.....hức hức. Thôi chả đếm nữa cho não lòng.
Chờ đợi 1 lời chúc từ anh, mà chẳng có. Anh vô tâm hay là a cố tình trêu ngươi sự nhẫn nại vốn đã ko tồn tại trong mình. Sáng sớm, chat mấy câu nhạt nhẽo. Bít thế mình còn chả thèm bắt nhời. Thôi mặc kệ anh, kệ tất cả. Anh có bít điều e chờ đợi nhất ở anh là gì ko? Dù a ko thể về bên e trong ngày sn, thì chí ít cũng là 1 cuộc phone sớm, hay những dòng lãng mạn trên FB. Hừ, a là gì mà khiến e phải mong ngóng như thế? Anh có bít ngoài anh, e cứ phải nhận những tin nhắn bất đắc dĩ từ những ng e ko có hứng thú ko? chẹp, tới bao h người e iu mới có thể hỉu e.... Chờ đợi a 4 tháng, rồi thì 2 năm...Liệu e có đủ tự tin ko? Sao ty của e dành cho a cứ phải là những ngày chờ đợi. E ko muốn nữa...
Thôi e sẽ ko kết luận j vội vàng. E sẽ chờ sự ăn năn hối lỗi của a....HỪ hừ. Lại chờ.......E trở thành con bé hời hợt ngốc nghếch again từ bao h ko bít

ema87 16.11.2011 22:42:18 (permalink)
Lợi ích của việc viết nhật kí là người ta có thể soi lại bản thân mình trong quá khứ, thấy được sự ngu ngơ, ngốc nghếch một thời, nhưng cũng là những tình cảm trong sáng nhất mà giờ đây, có dùng bao nhiêu tiền bạc cũng ko thể mua lại.Nhìu lúc mún khóc, khi đọc lại sự ngây thơ của mình, thấy thương bản thân ghê gớm. Ngày ấy tình cảm trong sáng nhất lại để dành cho một người đã có gia đình, vô điều kiện và hồn nhiên, cứ nghĩ rằng chỉ cần một mình mình là đc, nhưng đúng là những tình cảm như thế chỉ khiến mình mất quá nhiều thời gian và nước mắt, tổn thương nhìu và lòng tin thì đã mất hoàn toàn. Giờ đây, khi xung quanh mình có những người đàn ông tới, mình cảm thấy họ chỉ như công cụ để mình vơi bớt buồn. Mình xếp họ theo thứ tự ưu tiên, từng ngày sẽ có từng người nhắn tin, gọi điện, cà phê....Tình cảm của mình đang dành cho một người nữa, nhưng mình lại biết người này vẫn còn đang dang dở với một người khác nữa. Tức là cuộc đời này bao giờ cũng thế, cũng sẽ phải có những mối tình tay ba, tay tư...chẳng thể có tình yêu duy nhất và trọn vẹn giữa hai người với nhau đâu.
Người bây giờ là người mình có tình cảm, không thể gọi là tình yêu, vì với mình hai chữ tình yêu là không tồn tại. Mình dành tình cảm cho người này rất nhiều. Thể hiện ư? Mình nghĩ tới người ấy nhiều, mình mong được nói chuyện với người ấy, mình vui khi người ấy gọi điện, vui khi nghe những lời tán tỉnh dù nếu xuất phát từ người khác sẽ là những câu vô cùng sến....Thế tức là sự khởi đầu tốt phải ko??? Nhưng nhìu khi mình cũng cảm thấy giữa mình và người ấy có những khoảng trống chưa thể lấp đầy. Mình không biết khi người ấy trở về, gần hai tháng nữa thôi, khi ở bên nhau mọi chuyện sẽ như thế nào. Mình thực sự muốn có một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng dường như đàn ông không đủ kiên trì để làm điều đó với mình, hay sự kiên trì của đàn ông không đủ với mình??? Mình cần một người đàn ông như thế.
ema87 02.12.2011 20:32:11 (permalink)
Có nhìu chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, muốn chia sẻ rất nhiều, cảm thấy những suy nghĩ cứ trực tràn, nhưng dường như sự diễn đạt không còn đc như xưa, những câu văn cứ cụt lủn là sao nhỉ. Càng ngày càng thấy bản thân mình thui chột đi, chẳng còn được là bản thân mình nữa, cứ sống như thể cho xong chuyện, đầu tuần lại mong đến cuối tuần để thảnh thơi, cuối tuần lại nằm dài đợi chờ những cuộc gọi vu vơ của ai đó. Mình đã chờ đợi để sống một cuộc sống như này ư? Mình sợ, rất sợ phải đối mặt với mình của quá khứ, mình của thời sinh viên với những ước vọng và quyết tâm thật lớn. Và rồi mình ở thì hiện tại, mới chỉ 2 năm sau khi ra trường, mọi nhiệt huyết đã lạnh ngắt như mùa đông đang tràn về, buốt giá vô cảm :(
Sáng nay đi ăn sáng với cô bé Hoa, phòng dạy nghề. Nó kém mình 2 tuổi, học cùng trg, cùng chuyên ngành, và bi h làm cùng nơi. Nó vẫn còn nhìn đời bằng đôi mắt trong veo, vô tư, thik gì nói nấy. Nó nói sao mình học hành ra lại đi làm những việc này hả chị? Rồi thì mình lại nhớ lại những câu a Sơn nói: Các cô cứ nghĩ mình học hành tử té ra phải làm cái này cái kia, nhưng nhìn bọn a xem, cũng phải từ những việc ấy mà ra đấy. Mình không biết điều gì là đúng với mình nữa. Nhưng hiện tại, mình thấy bản thân rất ù ì, sống thiếu nghị lực khủng khiếp. Mình biết, việc j thiì cũng là việc, nhưng bản thân phải có đam mê và khát vọng vươn lên cơ, đằng này, tất cả chỉ là những chuỗi ngày buồn chán, vô vị, nhạt nhẽo...
ema87 26.12.2011 20:51:49 (permalink)
Mình đã ước ao có thể viết đc một câu chuyện thật đẹp đẽ, lãng mạn hay chí ít cũng là thể loại châm biếm, hài hước, chua chát về cuộc đời, tình yêu dở ẹc của mình. Nhưng dường như mình chẳng thể kiên nhẫn cho bất kì điều gì. Mình làm hỏng mọi mối quan hệ vừa mới chớm nở. Mình bị lừa gạt, và mình không thành thật với tình cảm của bản thân. Mình chắc chắn sẽ không thể tìm được true love đích thực cho bản thân. Vào thời điểm này, mình nhận ra một điều chắc chắn, nếu một người đàn ông không tới với mình bằng một tình cảm kiên trì, bền bỉ chắc chắn người ấy sẽ tiếp tục theo chân những người trc đó mà thôi. Bây giờ mình không cần sự lãng mạn, không còn cần sự quan tâm thái quá, cũng chẳng cần điều  kiện này kia, mà thực ra đã bao h mình đòi hỏi điều đó. Điều giản đơn mình cần hoá ra lại quá phức tạp ư? 
ema87 30.12.2011 09:31:26 (permalink)
Hum nay, lại có hứng ngồi viết nhật kí trong giờ làm của ngày làm việc cuối cùng trong năm 2011. Cảm xúc rất nhiều. Vậy là mình đã làm đc 2 năm ở nơi đây rồi, mọi kỉ niệm vui buồn đều đã  nếm trải, mất nhìu và cũng đc nhiều. Đâu cũng vậy, công việc nào cũng vậy, ta nhận ra mình đã trưởng thành lúc nào mà không biết. Học cách tự bằng lòng với chính mình, học cách sống và làm việc theo cái cách mà mình  ko hề mong muốn, những giấc mơ vẫn cứ dang dở để rồi lại mơ tiếp, học cách yêu thương những điều giản dị nhất mà mình đang có, thế thôi.
Những ngày cuối năm 2011, có nhiều sự kiện xảy ra. Hi vọng rồi lại thất vọng - quy luật tất yếu của cuộc sống. Dù đã hơn nghìn lần nói ko bao h hi vọng nữa, nhưng rồi lại vẫn chờ  mong, hi vọng mãi ko thôi. Nhưng điều tích cực của việc này đó là nhận ra mình chưa hết hi vọng tức là vẫn còn cứu vãn đc - vẫn là một con bé ngự trị trong lớp vỏ xù xì, to lớn với những hi vọng ấp ủ mãi ko thôi. Dù chuyện tc mơ ước với SW ko thành, đó không phải là ngưòi như  mình mong đợi và người đó đã phản bội mình, gọi là gì nhỉ: dội một gáo nước lạnh cóng vào trái tim đang nóng ấm trở lại...nhưng lần này, trái tim đó sắt đá quá, chẳng thể đau, thấy bình thản và chấp nhận. Mình cảm thấy  mình quá mạnh mẽ, quá mức cần thiết mất rồi.
Và điều quan trọng nhất là bên cạnh mình vẫn luôn có một vài người quan tâm, chia sẻ. Mình sẽ ko cô đơn, sẽ không lạc lõng, và sẽ ko để bản thân rơi vào trạng thái đó một cách thường xuyên nữa. Sẽ thật vô tư với BS - người đã làm mình cưòi rất nhiều. Mình sẽ để mọi chuyện thật tự nhiên...Thế nhé! Chúc a mọi điều tốt đẹp SW ạ! Mình là bạn như trc đây, sẽ ko có 1 tương lai nào giữa chúng ta.
Mà này, mình có vấn đề gì đó với man phải  ko????

ema87 11.01.2012 20:27:57 (permalink)
Những tâm sự đầu tiên của năm mới!
Mình đã có 1 tuần hạnh phúc và vui vẻ với a BS, mình cảm thấy rất thích anh ý, thích từ giọng nói, điệu cười, sự ân cần, những câu chuyện không tới hồi kết giữa mình và anh ý. Nhưng đúng là cuộc đời, khi mình cảm thấy rất hứng thú với chuyện tc, thì công việc của mình lại có vấn đề. Mình không mún làm việc nơi đây nữa. Thực sự nơi đây  khiến mình thất vọng quá. Mình không muốn giống người ta, chạy trọt để vào biên chế, mình muốn thi bằng thẳng, nhưng cuộc đời này, nó ko có chỗ cho những sự thẳng thật. Muốn thẳng thật thì chui ra ngay khỏi NN. Mình thấy bất lực vì bản thân quá, sao cứ để time trôi đi mà không thay đổi được gì vậy. Những quyết tâm của cách đây 3 năm đâu rồi? Mình không biết con người mình liệu có khá hơn đc nữa ko? Nhưng có quá nhìu sợ hãi vây quanh mình và mình cố trấn áp nó bằng sự lạc quan giả tạo, nhưng mình đã nhìn ra tương lai phía trước, chẳng có gì sáng lạn hứa hẹn cả. Tâm trạng mình tệ khủng khíp, và mình cần người chia sẻ, nhưng mình ko biết a BS có thể chia sẻ điều này cùng mình ko? Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với anh í những chuyện này. Anh í luôn giữ hình ảnh lạc quan, vui vẻ của mình trong mắt, mình ghét phải cho anh í thấy sự sầu não, chán ghét ở trong con người mình, mình sợ sẽ mất đi một người bạn như anh í - ít nhất là bạn trong lúc này. :(.
Mình muốn thoát ra khỏi nơi này. NT nói với mình rằng mình phải ra đi sớm trc khi mọi cơ hội dần bỏ mình đi. Mình đã để tuột rất nhìu cơ hội, và bi h mình chẳng có một nơi nào để đi trong khi mình đã gần như vứt trái tim mình ra ngoài nơi đây kể từ khi bước vào
ema87 04.02.2012 22:28:33 (permalink)
Những ngày tết vui vẻ, ăn uống phè phỡn, tình cảm rối bời đã trôi qua. Xác nhận tc của a BS dành cho mình chỉ là bạn bè, chẳng có gì đặc biệt cả. Cũng buồn. Mình đã hi vọng nhiều nhiều, nhưng đúng là mình ko bao giờ có thể hiểu đc man. Ví như SW - đã có GF, nhưng vẫn mún giữ mqh trên mức tình bạn vs mình. Mình chán ghét anh ta nhưng vẫn muốn bít tình hình của a ý. Những mâu thuẫn ko bao h chấm dứt. Mình cảm thấy cực kì mệt mỏi và chán chường, vì cứ vẫn muốn hi vọng vào 1 điều gì đó đặc biệt từ ai đó đặc biệt. Cứ tưởng chạm tới rồi nhưng hoá ra lại không phải. Nhìu điều muốn nói, mún trách cứ tới ai kia nhưng khi gặp, khi nc lại cứ lờ đi, giả bộ như ko quan tâm, ko cần thiết. Mình là kẻ giả dối, ko sống thật vs chính mình. Cái giá phải trả chắc là sẽ rất đắt. Mình đang trả giá bằng cách sống từng ngày cô đơn đây....
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 19 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 20 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9