Tháng 4 sắp trôi qua. Thời gian trôi không chờ đợi, tuổi trẻ cũng cùng với đó ra đi. Giật mình, vậy là tuổi 25 cũng sắp qua. Mình đã và đang làm gì trong cuộc đời này? Câu hỏi đó vẫn chẳng thể trả lời. Cứ mãi chán nản về bản thân liệu có được gì, hay chỉ chuốc vào mình những suy nghĩ đau đầu mệt óc, nhưng cũng không làm mình tốt lên?
Đêm qua, một cuộc điện thoại lúc nửa đêm khiến mình thực sự buồn. Một người mình cũng ko có ấn tượng lắm, chỉ là một người đi qua cuộc đời mình rất thoảng qua. Người ấy ở một vị trí cao hơn mình, ở một nơi xa, người ấy có mọi thứ, và mình biết, nếu ở gần người ấy, chắc chắn mình ko sớm thì muộn cũng rơi vào một vòng xoáy nào đó không chừng. Người ấy - với giọng nói êm ái, đúng kiểu rót mật vào tai với những lời nhớ nhung ko dứt, với những câu chuyện cuộc đời đầy màu sắc của riêng họ, người ấy nói nhiều, mình chỉ lắng nghe và càng nghe càng thấy buồn. Mình buồn điều gì ư? Lẽ ra phải vui, vui vì có người nhớ thương mình tới vậy. Vui vì có người luôn nghĩ về mình. Vui vì người ấy coi mình là ngưòi con gái thông minh, nhạy cảm và dịu dàng nhất mà người ấy biết. Nhưng...mình đã qua tuổi để có thể tin và vui vào những điều viển vông đó. Nghe những lời đó, mình chỉ thấy thương cho bản thân mình, tại sao ngưòi mình cần nghe những lời đó thì lại lặn mất tăm, lại để cho những người mình không có chút tình cảm, thậm chí đôi khi còn cảm thấy khinh ghét nói những lời đó...Và mình giận bản thân mình, sao ko thể ngây thơ, ko thể dại khờ cứ tin đi, cứ vui vẻ chìm đắm trong cơn mê về bản thân đi...sao chỉ thấy chán ghét chính mình, thấy mình thật giả tạo, thật kệch cỡm. Sao mình cứ cố gắng phải nhẹ nhàng, mềm mỏng, sao mình cứ phải nói những lời xã giao đó, sao mình không thích cứ phải tỏ ra lịch sự...Thế có phải mình giả tạo ko? Và vì sự giả tạo đó mà người ta cứ bám riết lấy mình. Và cũng vì sự giả tạo đó mà người mình cần lại rời xa mình???? Ừ mình đáng bị như vậy. Cứ nhìn thấu đàn ông nữa đi, để rồi chính mình lại là trò chơi cho những cuộc vui đó:(.
Mình đang muốn bắt đầu lại với một người. Thực lòng mình chưa có tình cảm gì với họ, chỉ là mình cảm nhận thấy sự thật thà, chân thành và tốt bụng từ họ mà thôi. Và đã đến tuổi ko còn mơ về sự lãng mạn, về những điều thần kì của tình yêu, đã đến tuổi tìm hiểu, thấy được được thì gật :(. Mình thực sự rất buồn vì điều đó, rất buồn khi phải từ bỏ những điều tuyệt vời trong giấc mơ xưa, nhưng thôi mình phải tỉnh dậy. Nếu cứ chìm đắm trong mơ, mình có lẽ lại sa ngã vào vòng tay của những người không đáng tin cậy mất, để rồi lại mất tất cả: tình yêu lẫn lòng tự trọng. Mình ko còn là chính mình nữa rồi.
Thôi bỏ qua chuyện tình cảm. Tháng vừa rồi, mình đã đạt đc kết quả khá trong 2 kì thi. Kì thi đầu thì mình chủ quan nên kq ko đc như mong đợi, thấy rằng điểm đó chưa xứng với khả năng của mình. Còn kì thi thứ 2, với số điểm đó, mình thực sự tự hào về bản thân. Một niềm tự hào nho nhỏ. Mình ko mún so sánh với ai cả, mà chỉ là so sánh với chính bản thân mình. Mình đã cố gắng, và đc đền đáp. Và đã chứng tỏ đc mình có thể làm đc những gì. Từ những điều nhỏ nhoi, sẽ là những điều lớn hơn, những mục tiêu lớn hơn sẽ được chinh phục. Về vấn đề tình cảm, mình ko còn là mình. Nhưng về trí tuệ, bản lĩnh, mình vẫn sẽ thế, sẽ luôn vượt qua mọi thử thách dù có lớn tới đâu. Quyết tâm nhé!