Kết thúc bộ film đó rùi. Sẽ ko bao h xem những bộ film tương tự như thế nữa. Tình yêu thầy trò à, điên rồ quá mức, chỉ là trong film thôi, chẳng bao h có cái kết cục tử tế đâu.
Dạo này vấn đề thực tập ở đâu đang là điều nhức nhối nhất trong óc. Mẹ thì kêu thực tập ở công ty bảo hiểm, bố thì kêu thực tập ở IEC, mình thì đòi nằng nặc về HN thực tập dù chẳng bít là nương thân chỗ nào. Nhưng rốt cuộc, định thực tập cái j? Pha trà, rót nước, rửa chén, lau sàn, dọn vệ sinh, chạy loăng quăng khắp công ty của người ta mấy vòng rùi về à? Ôi, mù mịt thế, chẳng bít thực sự mình muốn cái j, mình đam mê cái j, mình định làm cái j nữa. Cái con người này, sao mà đáng chán, sao mà vô vị đến vậy. Ai có thể yêu???
Bắt đầu từ hôm qua, tách đi riêng, ko còn đi học chung với Hiếu, thấy cũng hơi trống trống, nhưng cũng thấy tự do. Mình đã từng muốn như thế lắm cơ mà. Ừ nhưng bây h cũng thấy bt, đi cùng cũng đc, ko đi cùng cũng chẳng sao, vô cảm, hờ hững, chán nản. Ko muốn tới lớp. Ghét nhìn những khuôn mặt xa lạ. Ghét những câu khen giả tạo. Ghét những lời nói sau lưng ko thiện chí. Ghét những ánh nhìn soi mói. Ghét những bình phẩm. Ghét những tiết học vô nghĩa. Ghét những bài giảng lê thê nhạt nhẽo. Ghét chính cái con người đang gào lên ghét mọi thứ xung quanh. Bất ổn ngay trong chính tâm hồn. Chưa thể điều tiết đc bản thân. Khó quá. Bế tắc quá.
Thoa kêu chuẩn bị mua xe. Mình thấy buồn cười. Mình sợ những người như Thoa lắm. Đi học xa nhà, lên bám lấy người yêu rồi đua đòi đủ thứ bằng tiền của người yêu. Thật đáng thương. Sao Thoa lại có thể dùng tiền của người yêu để phục vụ cho những ước muốn vô tận của bản thân thế nhỉ? Nào là quần áo hàng hiệu, điện thoại đẹp, giờ là xe xịn. Những thứ đó đã phải đánh đổi bằng cái j? Mình thấy coi thường người như Thoa lắm. Vật chất làm con người ta mờ mắt. Cũng tại xã hội này cơ, luôn đánh giá con người bằng những thứ phủ lên người anh ta chứ ko fải là tâm hồn đẹp, trái tim nhân hậu như sách vở thường nói. Người có tiền luôn là người đúng, luôn đc trọng vọng, tiếng nói của a ta là giá trị nhất dù xuất phát từ một cái miệng vô học. Mình thấy nhiều người ghen tức với Thoa vì cuộc sống của nó, nhiều người bảo Thoa là sướng, là nhàn hạ, là hạnh phúc. Nhưng mình lại nghĩ, thực sự Thoa rất khổ. Bây h yêu nhau thì đc chiều chuộng thế, sau này lấy nhau liệu còn như thế ko? Liệu có lúc nào đó a ta ko ném về phía Thoa những lời cay độc, những ánh nhìn khinh thường rằng cô là đồ ăn bám, là đồ mua vui của tôi mà thôi. Hay mình nghĩ tiêu cực quá nhỉ? Khi yêu nhau người ta vô tư ko nghĩ j đâu, cả 2 phía, phía cho và phía nhận....ừ thôi cứ cho là thế đi, chuyện người ta, hơi đâu thóc mách.
Mình luôn nghĩ chỉ khi thực sự thành đạt mình mới nghĩ tới chuyện yêu đương một cách nghiêm túc. Mình muốn yêu một cách bình đẳng, tức là như thế nào nhỉ, à nghĩa là đôi bên ko ai phải cảm thấy kém cỏi ai một điều j, ko ai phải dựa dẫm vào ai về mặt kinh tế, chỉ yêu mà thôi, yêu ko điều kiện, yêu ko ràng buộc. Hehe, cứ mơ đê!!!