All about myself!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 19 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 30.09.2008 10:14:53 (permalink)
Lại một buổi sáng nữa tới. Hôm nay thời tiết thật thích, se se lạnh, cái lạnh hơi buồn nhưng làm cho mình cảm thấy rất thoải mái, thấy mọi thứ thật trong lành, êm ái. Ôi ôi lãng mạn wa' mùa thu ơi!
Tối qua mơ thấy bạn Răng Khểnh, hình như bạn ý vào nhà mình chơi, xong khen phòng mình đẹp, gọn gàng, xinh xắn - ước j sự thật là thế nhỉ! Ừ mình thix nụ cười của b ý lắm, rất dịu dàng nhưng đầy ma lực cuốn hút. Nhớ hôm trc bạn ý nhìn ảnh mình bảo: Sao b cười đc tươi thế nhỉ? Tớ chẳng cười đc như thế. hix. Thôi bạn ơi, bạn cười chưa tươi t đã ngất ngây rùi, cười tươi roi rói để tớ đột quỵ à?hehe. Bi h mình đã bít cảm giác thế nào là thix thế nào là yêu và thế nào là quí. Thích bạn Răng Khểnh, quí bạn Kiên phong độ và yêu bạn .....j đấy của thời quá khứ. Thích là muốn đc ngắm nhìn, muốn đc ngồi gần, muốn đc nói chuyện, nhưng khi về nhà thì ko nghĩ tới, khi lâu ko gặp thì cũng quên ngay, và khi có ai khác đáng yêu hơn là lại tớn lên thix ngay đc, có mới nới cũ mà. Còn quý thì nhẹ hơn thì phải, thỉnh thoảng muốn làm việc j đó có ích cho người đấy, người đấy nhờ j cũng sẽ cố gắng giúp và chẳng buồn khi bít người ấy rất tình cảm với ng iu. Còn yêu, thật là 1 cảm giác nặng nề. Lúc nào cũng nghĩ tới, lúc nào cũng nhớ nhung kể cả khi đg gặp, đg nói chuyện, đg cầm tay, đg dựa dẫm....Và rồi là một chuỗi đau khổ để dứt ra trong vô vọng và cuồng quay. Thui xì tóp nào, chuyện lãng nhách!
Hôm nay lại học Lịch sử Đảng, lại fải xuống cuối ngồi học TA thui, chứ nghe xong 4 tiết từ ông thầy có jọng nói Đồng bằng bắc bộ chuẩn này chắc lại ong ong đầu rùi vào viện chụp não sớm. Yeah hôm nay hình như là ngày vui vẻ của mình đấy, horoscope bảo thế! Tin sái cổ trẹo quai hàm nhá!
#46
    ema87 01.10.2008 15:57:40 (permalink)
    Ngày free, đc nghỉ ở nhà trong đúng thời điểm đag rất cần đc nghỉ ngơi và suy nghĩ. Ở nhà làm đc bao nhiêu là việc, thấy cuộc sống của mình bắt đầu bận rộn hơn và có ý nghĩa rùi đấy. Cứ để tâm hồn trôi theo những cảm xúc ko tên chẳng khiến mình vui vẻ hơn đâu.
    Hôm nay ko có j để nói, đơn giản vì những người mình quan tâm đều đang rất hạnh phúc rùi. Vậy là mình ko có lý do j để lo lắng cho họ nữa, mình sẽ sống cuộc sống của chính mình, một mình mình mà thui!
    #47
      ema87 02.10.2008 10:49:58 (permalink)
      Hôm qua nói chuyện với chị Nhung, chị khuyên mình à ko là rủ rê dụ dỗ mình đi du học Đài Loan chỗ chị. Hix, nghe chị nói lại thấy mủi lòng. Bạn Ti bảo: Sang làm cô dâu Việt à? Hức, ko tớ sag làm ...osin chăm sóc các cụ bô lão.hehe. Bạn ý choáng lắm, xong năn nỉ ỉ ôi bảo mình ở lại đi, về HN với bạn ý đi. Thế hồi trước bạn đi Nhật tớ cũng fải ở nhà vò võ đấy thui, mình than thế, lúc sau thấy bạn ý cũng xuôi xuôi. Mình nói thì mạnh mồm thế thui, chẳng bít thế nào cả. Mình vẫn thấy mơ hồ lắm. Mình chẳng bít nơi đó có thực sự phù hợp với mình ko. Chị Nhung thì ra sức cổ vũ, bảo là ở đây sẽ rất tốt cho ngành học của em, nói chung là tốt đủ đường. Bản thân mình còn ko bít điều j là tốt nhất thì làm sao chị bít đc.
      Nói bâng quơ với bố để thăm dò ý kiến. Bố tưởng mình đùa đấy nên ko thèm tiếp chuyện, chỉ nói qua loa kêu con ko sống đc ở nơi xa xôi đấy đâu, chị Nhung chị ý nhanh nhẹn chị còn xoay sở đc, chứ con thì....Này nhá, bố đánh já con gái bố hơi thấp đấy! Đã thế lại càng quyết tâm cho bố bít tay.
      Thực ra trong đầu mình lúc này chỉ muốn đi thật xa nơi đây, đi đâu cũng đc, thế nên mình sợ mắc sai lầm lắm, chỉ sợ vì một phút nông nổi mà đi tong cả mấy năm tuổi trẻ. Cứ lo lo, rùi nghĩ ngợi vẩn vơ. Ước j có ai hiểu mình, nói cho mình bít mình fải làm gì bây h? Mình lạc lõng trong những dòng suy nghĩ ko đi đc tới đâu quá cơ. Thui chuyện này rất là phức tạp, mình mà nghĩ tiếp sẽ nổ đầu mất, để ngày mai đi, ngày mai mình sẽ tỉnh táo, mình sẽ nghĩ đc tiếp - bắt chước Scarlett ý mà!
      Hôm qua là ngày j ko bít, mà ai cũng tính rủ rê mình. Chị Nhung thì thế, Ti tồ thì vẫn cứ nì nèo HN, Kiên tồ thì rủ tham gia Đại nhạc hội với hắn. hehe. Bùn cười, nhưng mình nhận lời mất rùi. Chưa hé răng nói cho bố mẹ đâu, bố mẹ mà bít lại kêu ầm lên là ko tập trung học hành, năm cuối rùi còn nhắng nhít. Ừ năm cuối rùi nên mới muốn làm những thứ điên rồ nổi loạn chứ. Mình đang tập hát bài Sakura iro mau koro, nhưng chán wa' máy tính lại hỏng loa nên ko nghe đc nhạc, đành hát chay.híc. Hôm nay học 6t xong rùi ở lại dưới trường ăn uống chỗ nhà Kiên Hương, rùi đi họp gặp mặt ban tổ chức. Nghe Kiên tồ nói thế thì máu máu, lúc nãy vào diễn đàn thấy không khí ỉu xìu, chẳng bít có nên cơm cháo j ko hay lại thành cơm thừa cháo loãng, bị ném cà chua trứng thối cho vào mặt thì khóc. Lại còn kêu đi xin tài trợ nữa. Bạn Kiên có vẻ tự tin ghê gứm. Xong dụ mình đi xin tài trợ của ....Koibito. Ặc, mình bảo: E tuyệt giao với đồng chí ý rùi. Thấy bạn Kiên mặt xị hẳn.hehe. Ừ chính vì tuyệt jao với ng ấy nên mình mới chịu tham gia những trò này đấy chứ, mún giết thời gian để quên đi mọi thứ. Đã và đang làm việc đó rất tốt rùi. Dạo này thời gian trôi vèo vèo, bao nhiu dự định cứ dồn dập tới tấp như muốn nuốt chửng mình, ngập cổ trong đống đấy mà vẫn sống thế mới lạ. Bao h cảm thấy khó thở sắp chít thì mới là thành công!
      #48
        ema87 04.10.2008 16:24:04 (permalink)
        Xung quanh mình, những người đang yêu đang bị điên loạn hết rùi. Họ làm khổ mình vì những câu chuyện tình yêu của họ. Mình tự dưng muốn nổi cáu. Yêu nhau thì hãy giữ lấy nhau, hãy trân trọng nhau, sao cứ làm cho nhau bị tổn thương rùi nói lời chia tay, rồi khóc lóc, rồi muốn chết. Mình thấy bực dọc vô cùng nhưng vẫn fải nhẫn nhịn để nghe và chia sẻ. Đầu tiên là Kiên Hương, một tình yêu mà K fải rất vất vả để có đc. Vậy mà bây h thì sao? Cả 2 đều lạnh nhạt với nhau, coi ở bên nhau là nghĩa vụ và cả 2 đều có cho mình những phao cứu sinh an toàn bên cạnh. Mình thấy coi thường cái thứ tình yêu đó lắm lắm. Chẳng hiểu họ nghĩ j nữa. Rồi hôm qua lại đến Thoa. Bị a C nói lời chia tay một cách lạnh lùng, e ý choáng, sock, đau khổ, hụt hẫng và gục ngã hoàn toàn. E ý nghĩ mình ko thể bị đối xử như thế. Mình thương Thoa nhiều hơn là trách nó. Những j nó làm thì ko thể chấp nhận đc nhưng mất a C tức là Thoa chẳng còn j cả. Cuộc sống của nó đã quá quen với việc đc chiều chuộng, nâng niu, chăm sóc. Nhưng Thoa ko biết rằng cái j cũng có giới hạn, cũng phải có điểm dừng. Hôm qua Thoa nói với mình một câu làm mình cũng suy nghĩ nhìu. Nó bảo: Mày đừng bao h yêu ai nhé, yêu bố mẹ và bản thân thôi, sau này lấy chồng chỉ nên yêu vài tháng. Tao ko thể chịu đc cảm giác lúc này, muốn cào, muốn hét, muốn đâm đầu vào ô tô.... Ừ mình hình như chưa bao h đau đớn đc đến thế. Vì cái thứ mình cho là tình yêu đó đã bay đi trc khi mình cảm nhận đc những hương vị ngọt ngào mà nó đem lại.
        Mấy ngày gần đây, mình ol và đọc ko sót một bài báo nào về cái chết của chị Choi Ji Shil. Thương chị ý vô cùng, và cũng giận chị ý nhiều như thế. Áp lực j mà to lớn đến nỗi sẵn sàng chọn cho mình sự giải thoát an toàn để mặc 2 đứa con thơ dại và vô số người thương yêu mình đi như thế. Cuộc sống này thật buồn biết mấy. Biết bao nhiêu người nổi tiếng vì ko chịu nổi cái guồng quay điên loạn của tiền tài, danh vọng và những bon chen đã quỵ ngã và tìm đến cái chết. Và biết bao nhiều người vẫn cứ mải miết đi tìm cho mình sự nổi tiếng đến tuyệt vọng. Rốt cuộc thì loài người đang nghĩ j đây? Cái j là quan trọng nhất đối với một con người là gì thế. Đó ko phải là những giây phút bình yên bên bạn bè và người thân sao? Sao lại cứ đi tìm những thứ danh vọng ko có thật để tự đánh mất chính mình như thế? Đôi khi mình cứ nghĩ tới những chuyện này mà lại ko tài nào lý jải đc vì sao có nhiều người lại hành xử như vậy, và lại thấy cuộc đời thật vô vị, thật đáng chán.
         
        #49
          ema87 07.10.2008 11:04:19 (permalink)
          Dạo này thix học TA ghê gứm, nhưng càng học thì càng thấy mình ngốc nghếch kinh khủng, chia động từ sai toe toét, từ mới thì càng nhồi càng ra. Hix, nhìu lúc nản kinh nhưng phải học thôi nếu muốn survive nhỉ?
          Chuyện học hành, chuyện đi làm, chuyện tương lai cứ chiếm hết não bộ của mình, chẳng còn time cho việc quan tâm tới người khác kể cả bạn thân nhứt Ti tồ. Cũng may bi h Ti Tồ đã có a Tiến bên cạnh, mình sẽ ko fải lo lắng cho nó nữa. Mình bi h nghe theo lời khuyên của Thoa nhất nhất: Chỉ yêu bố mẹ thêm Hạnh tồ nữa và bản thân thôi.
          Dạo này thời tiết kì cục quá. Ság sớm thì se lạnh, đến chiều mình đi học lại nắg chang chang, cái áo mùa thu rõ là điệu mới mua chưa đc diện, cay wa' !
          Hôm nay suy nghĩ nhạt nhẽo, type mấy thứ thiếu muối này thật đáng xí hổ. The end ở đây.
          #50
            ema87 08.10.2008 22:18:02 (permalink)
            Vừa đi thăm bố của một thầy giáo mà mình chẳng bít là ai xong. Thấy thật bực mình. Nhiều lúc thấy mình cứ cả nể kiểu j ý. Việc quái j mình fải nghe theo cái lão Trường, nghe theo thằng VLinh. Tức kinh dị. Thấy mình dạo này điên điên, người ta bảo cái j cũng làm, người ta nói cái j cũng nghe, chẳng còn lập trường nữa. Ghét mình thế, ghét 1 tỉ lần.
            Hôm nay mình nói chuyện nhiều với Tuân. Mình ít khi nói chuyện với Tuân, may ra chỉ mấy lần đi liên hoan lớp thui. Thấy mình vô tâm kinh dị. Mình hỏi Tuân là: "Dạo này vẫn đi xe bus à?" Mà hình như lần nào mình cũng hỏi câu ý cho có chuyện hay sao ý. Điên. Tuân bảo: Ko, ...ngập ngừng 1 lúc rùi bảo: Đi xe đạp thôi, bi h năm cuối ko đi làm thêm, ngại xin tiền...
            Tự dưng mình thấy trong lòng khựng lại, một cảm jác j đó rất khó tả. Mình lúc nào cũng thế sao, sao lại vô tâm như thế nhỉ. Với mình cái việc đi xe bus dường như là một việc hết sức bthường, chẳng có j đáng để lăn tăn, thậm chí mình lúc nào cũng ghét xe bus vì nó làm cho mình say đứ đừ và đau đầu kinh khủng. Mình là công chúa chắc! Còn Tuân, thậm chí tiền đi xe bus bạn ý cũng ko có.
            Nhớ ngày xưa mình và Ti tồ cả chỉ Rie nữa đi vào Quang Đạt uống coffee, gặp Tuân làm bồi bàn ở đấy. Tuân có vẻ rất ngại ngùng, mình bít nên định tảng lờ coi như ko nhìn thấy. Nhưng lúc sau nghĩ lại, mình thấy làm bồi bàn thì có j là xấu đâu cơ chứ, người ta kiếm tiền chân chính là rất đáng quý, thế là mình gọi Tuân và nói chuyện rất hồn nhiên. Hix, hi vọng Tuân hiểu là mình rất trân trọng những người như Tuân, chỉ là đôi khi mình cứ vô tâm vô tư như thế mà thôi.
            Tuân nói học xong sẽ vào Nha Trang lập nghiệp. Người nhà Tuân ở trong đấy cũng nhiều. Hi vọng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp với bạn ý. Mà Tuân sinh năm 83 đấy, thế mà mình lúc nào cũng bạn bạn tớ tớ. Trong khi tên khỉ jó Kiên tồ thì lúc nào cũng anh em ngọt xớt.
            Sau 4 năm đại học, những j mình hiểu về các bạn trong lớp chỉ là con số 0. Mình chỉ chăm chăm tới lớp, học xong rùi cắp sách về, chẳng bít tới ai cả, quanh quẩn chỉ mấy đứa bạn thuộc biệt đội tồ tẹt: Kiên tồ, Hiếu tồ, Thoa tồ, Hương tồ...những đứa bạn sướng từ trong trứng sướng ra.Biết bao nhiu người bạn quanh mình, hoàn cảnh của họ rất khó khăn nhưng họ vẫn đầy nghị lực và đạt đc những kết quả ko hề kém cỏi. Mình khâm phục những người như Tuân vô cùng và càng khâm fục Tuân lại càng thấy bản thân mình sao mà đáng khinh đến vậy.
            #51
              ema87 10.10.2008 10:45:00 (permalink)
              Có lúc nào ta đánh mất những rung động nơi trái tim khi chúng ta trôi nhanh theo dòng đời ngược xuôi...hỡi e sao còn chờ chi nữa đón lấy vòng tay a đã trao cho e..có lúc nào ta đánh  mất dáng ai hằn nơi trái tim khi chúng ta lo âu theo từng ngày vội vã...hỡi e hãy chầm chậm đi nhé đón lấy tình yêu đang tới...
              Mấy ngày nay nghe đi nghe lại Chầm chậm đi nhé mà ko chán. Dường như mình đã đánh mất quá nhiều vì cái nhịp sống xô bồ vội vã chẳng phải của riêng chính mình. Mình cố gắng sống chậm nhưng mình lại sợ bị thụt lùi, mình lại gắng gượng để chạy thật nhanh dù chưa biết cái đích trước mắt là ở đâu. Bỗng nhiên sao lại mệt mỏi đến thế này, sao lại lo sợ đến thế, sao lại chán chường đến kinh người. Mình đang cô độc ở đâu đây? Sao lại đẩy mình vào tình cảnh này thế chứ? Cái mục đích cuối cùng của mỗi con ng khi đấu tranh sinh tồn trên trái đất là để làm j thế khi mà đến cuối đời cũng chỉ cần cho mình 2m đất? Mình lại nghĩ thế rồi, nhưng ko thể ko nghĩ. Mình buồn lắm, buồn muốn fát điên. Ai có thể hiểu mình đây?
              Thèm một người để share đến tê tái.
              Cái ngày ấy ôi sao mà xa đến vậy?
              Mọi thứ cứ ngỡ chỉ như một cái chớp mắt, vừa chớp mắt thôi tất cả đã vụt tan biến.
              Nhớ nhiều bao nhiêu thì cảm thấy hurt bấy nhiêu. Có lẽ suốt cuộc đời này mình sẽ sống trong cái cảm giác này mất, luôn luôn bắt lý trí nuốt chửng trái tim....bao h thoát khỏi đây...trừ phi....
              #52
                ema87 15.10.2008 10:10:45 (permalink)
                Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng cái đã một tháng kể từ ngày e quyết tâm thực sự cắt đứt mọi sợi dây tình cảm gắn kết với a. 1 tháng với e trôi qua nhanh, như thế là tốt fải ko a, tức là e ko có lúc nào thấy thời gian lê thê, ko lúc nào fải chờ đợi một điều j đó diệu kì bỗng dưng xảy ra và ko lúc nào e để con tim mình fải khóc. Chuyện tình cảm của e chẳng hề lâm ly bi đát, e tự thấy mình còn hời hợt lắm, cái thứ mà e tự cho là tình yêu với a ý, ko hề sâu sắc tẹo nào đâu, thế nên chẳng lúc nào e có thể khóc khi nghĩ tới a và những j a đã đối xử với e. Hay e đã quá trơ lì rồi, mọi thứ diễn ra cứ như là đã đc sắp đặt trước vậy, e có thể nhìn thấy trc rằng nó sẽ diễn ra như thế, và e sẽ làm như thế hay a sẽ ko làm j như thế. Vì e cứ như vậy nên là ko hề tồn tại một chữ romantic nào jữa 2 chúng ta a nhỉ?
                E xoá số đt của a rồi, xoá tất cả tin nhắn nữa, rồi e cất quyển nhật kí dầy cộp viết về a vào một góc tủ, nếu mà xoá đc cả 5/6 bộ não nơi chứa đựng mọi hình ảnh về a đc thì e cũng làm luôn rồi. À mà nhé tự dưng hôm nọ e ngồi và thử tưởng tượng ra khuôn mặt a, e thảng thốt vui mừng nhận ra tự nhiên trong một khoảnh khắc e đã quên sạch, e đã quên trông a như thế nào. Cố tưởng tượng ra đôi mắt một mí, cố tưởng tượng ra cái bụng tương đối tròn, hehe, cố tưởng tượng ra cả cái cách nói chuyện thản nhiên đến buồn cười, nhưng mà ko thấy j cả. Trí tưởng tượng đã bị ăn mất rùi. Kể cả khi bạn bè nói chuyện về a, e cũng thấy hình như họ đang nói chuyện về một người khác xa lạ lắm ý. Thế là e thành công thực sự rùi a nhỉ?
                E ko còn thấy đau khổ, dằn vặt nữa. Trong e mọi thứ diễn ra rất bình thường. E để bộ óc mình đc thảnh thơi với..... một núi các công việc và các dự định. E sắp biến thành Ashimo rùi, một con rô bốt ko có trái tim ý, chỉ làm việc theo những j đã đc lập trình thôi. Và như thế e vẫn tồn tại, mạnh khoẻ và hạnh phúc như những j e đang thể hiện ra bên ngoài.
                Mọi người nhìn e và ao ước đc như e. Lúc nào cũng vui tươi, ko fải lo nghĩ, đc tự do tự tại làm mọi điều. Họ đổ xô vào e, dựa dẫm vào e, tìm ở e lời khuyên, mong đc e chia sẻ. Việc j e cũng júp họ. Hơn ai hết e mong họ đc hạnh phúc, nhưng người bạn của e, những người thân của e, đừng ai jốg như e lúc này, vô cảm, vô thần....ko như cái vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài.
                 
                #53
                  ema87 17.10.2008 10:15:55 (permalink)
                  Gấp rút, mọi thứ đang ráo riết đuổi mình, nhưng mình vẫn ngụp lặn trong những sự lựa chọn mà chưa tìm đc sự tối ưu. Có quá nhiều ngã rẽ mà mình chỉ đc chọn một mà thôi, và khi đã chọn thì ko có đường quay lại, fải chung thành với nó có lẽ là suốt đời. Dễ lắm khi vừa rẽ xong là rơi tọt xuốg một cái hố sâu đen ngòm bế tắc. Ôi sợ sợ, nhưng càng sợ càng hoảng loạn, càng ko dám quyết định, càng chờ nước tới cổ mới ngoi lên cuống cuồng vớ vội bất cứ một cái phao cứu sinh nào để rồi cũng chẳng biết là nó sẽ đưa mình vào bờ an toàn hay nó chỉ là một cái phao đã bị kim châm nữa.
                  Thôi thì cứ nỗ lực học hết mình đi đã, khi đã có nhữg thứ mình cần trong đầu rồi thì apply vào đâu cũng sẽ tự tin thui. Vấn đề là càng học càng thấy mình quá tầm thường, tệ thật. Làm sao rũ bỏ cái cảm giác đó bi h? Cần một người đồng hành, nhưng mình lại quá lẻ loi trên con đường mình chọn, những người xung quanh mình quá khác biệt với mình, chẳng thể tìm đc một sự đồng cảm.
                  Ngày hôm đó cái người đó lại gọi điện. Mình thực sự rất sợ. Quá khứ làm mình sợ hãi. Mình buồn, rất buồn. Nhưng mình vẫn gắng gượng và tiếp tục chiến đấu. Vì mình là Ashimo, Ashimo ko có trái tim và ko đc sợ hãi, ko đc buồn bã, ko đc.... lảm nhảm nữa. Thôi đi học nào!!!
                  #54
                    ema87 20.10.2008 20:33:51 (permalink)
                    Hôm nay là ngày j nhỉ? Ko bít đâu, tự nhiên có cơ số ng nt chúc mừng. Càng chúc càng ko thấy mừng, chỉ thấy tủi.
                    Lớp liên hoan, chẳng thấy vui, chỉ thấy nhàm và là một nghĩa vụ  j đó.
                    Mai định đi làm tóc
                    Cắt ngắn
                    Ép phồng
                    Kẹ
                    Đang mún nổi điên!
                    #55
                      ema87 22.10.2008 09:54:25 (permalink)
                      Cuối cùng thì cũng cắt tóc và ép phồg rùi. Thấy nhẹ nhõm lắm. Tự dưng thay đổi hoàn toàn, mọi thứ trở nên mới mẻ với mình wa'. Từ h mình sẽ làm như thế này, quyết định là fải làm luôn, thix là fải làm, ko nên chần chừ để rồi vụt mất mọi cơ hội. Nhứt định đấy!
                      Cảm thấy nhựa sống đang tràn trề hơn bao h hết.
                      You think I can't go on another day. You'll see.
                      #56
                        ema87 23.10.2008 10:13:11 (permalink)
                        Đến lớp với mái đầu mới cóng, cả lớp ồ lên kinh ngạc, hix, xí hổ wa', đc khen nổ tung cả mũi lun, sướng'!!!!
                        Đầu tiên là Sa và Giang nè, làm mình fải hun Giang 1 fát để cảm ơn. Rùi cả lũ bàn dưới đều khen đẹp, a Bắc khen nữ tính( kinh kinh), bàn cuối cũng khen, bạn Hạh cũng trầm trồ, bạn Kiên cũng rụt rè khen: Kiểu này hợp với L lắm ý. hix.Răng Khểnh thì nhìn mình trân trối cười cười. Đắc Hưng kêu: Để tóc này yêu lắm.Mình kêu ầm lên: Hả???Hắn chữa vội - À ý tớ là nhìn đáng yêu, hehe, ghê wa'. Hậu thì cứ săm soi chụp ảnh, sợ ghê hồn. Nhưng đc cái hắn lấy máy của Răng Khểnh chụp, tức là...hehe. Chưa bao h nhận đc cả núi lời khen như thế, lâng lâng phê phê, ứ cần bít là thật bao nhiu phần trăm, cứ sướng cái đã. hehe. Điều quan trọng hơn cả là mình thực sự hài lòng về sự thay đổi nè. Tóc ngắn, đeo khuyên dài một bên, dép cao chót vót, áo thân dài với quần jean bó...........ko còn là mình nữa rùi, refresh bản thân từ ngoài vào trong nhé!
                        Giả sử gặp bạn Koibito nhỉ, b ý sẽ nói j??? Hừm, don't care!
                        Hôm qua kết thúc môn Tư tưởng HCM, sau bao nhiu lần thảo luận mệt mỏi thì cũng đc 8 điểm, nhưng cay wa' mình bị trừ 1 điểm vì nghỉ học 1 hum.hic. Thui dù sao hôm đó cũng là lỗi tại mình mà. Mình cũng chẳng hối hận. Môn này với Lịch Sử đảng mình ko care, mún mấy thì mấy miễn qua là đc.
                        Mình chắc là sẽ thực tập ở Ngân hàng BIDV rùi. Thấy mẹ nói chuyện với bác Thuý ở trg, chồng bác ý là giám đốc, bác ý welcome lắm. hix, fải học hành tử tế môn Thẩm định dự án của Nam còi ko thì đến đấy ko làm ăn đc j ng ta cười cho, ko chỉ mình mà còn cười bố mẹ nữa ý chứ. Đi thực tập ở chỗ quen bít có thuận lợi mà cũng đầy hiểm nguy, chẳng đùa đc. Năm nay mẹ còn dạy học con của thầy Quý trưởng khoa mình chứ, ngại thế. Mà cái ông Quý ý chẳng jỏi jang j cũng đc làm trưởng khoa, dạy học lớp mình thì như nhai cơm nguội lẫn cháy, chối ko chịu đc, cả lớp mắt thì mở nhưng miệng thì ngáp. Đc cái thằng con trai cũng dốt hơn cả bố, con hơn cha là nhà có fúc roài.
                        Vừa đọc một bài báo. Muốn nảy ra sáng kiến, hãy suy nghĩ vào lúc 22h04ph. Hay nhỉ, thế mà h lên chuồng của e thường giao động trong khoảng từ 21h đến 21h30ph, nửa đêm tỉnh dậy suy nghĩ à? hix. Ng ta cũng nói làm việc vào buổi chiều thì thường ko đem lại kết quả ngoài sự chán chường. Tốt rùi, suốt ngày đi học buổi chiều, tối thì đi ngủ sớm, con đg học hành và nghiên cứu của mình rất sáng sủa đây! huhuhu. Mà sau khi làm tóc xong thấy ngu ngu đi khối phần.
                        Đang nghe lại cái đĩa Love Song, lâu lắm rùi ko nghe lại, lãng mạn, cảm động cộng với ngoài trời đang mưa nhè nhẹ nữa chứ, mún viết truyện. Một câu chuyện về 2 con người với những chuỗi ngày buồn tẻ jống nhau. Họ lẻ loi và cô độc trên cuộc đời, họ lạc lõng jữa dòng đời với những con người đang cuồng quay đi tìm cho mình danh vọng và tiền bạc. Họ thèm một bờ vai để dựa đầu, một vòng tay ôm chặt, một ánh nhìn chứa đựng sự sẻ chia. Nhưng  biết tìm đâu ra khi hàng ngày họ vẫn fải đương đầu với những thử thách, những khó khăn của công việc mưu sinh. Họ cùng yêu bài hát Never had a dream come true, dường như họ tìm thấy chính mình trong đó, những jấc mơ chẳng bao h trở thành sự thật đối với cuộc đời của họ. Họ đã quên ko mơ ước từ khá lâu rồi, bởi những jấc mơ chỉ càng làm cho họ thêm sống viển vông, sống mơ mộng, sống ko thực tế trong cái cuộc sống đang rất cần thực tế này. Làm thế nào để họ tìm thấy nhau đây, để cho câu hát I never had a dream come true till the day that I found u đc vang lên???
                        Và làm thế nào để e tìm đc a, người yêu tương lai của e ơi???
                        #57
                          ema87 25.10.2008 16:20:27 (permalink)
                          Đang nghe Don't cry Joni, thấy cuộc đời sao mà trớ trêu thế ko bít. Cô bé Joni ý đã yêu a Jimmy này bít bao nhiu, nhưng tại sao a ý lại cứ coi cô ý như một đứa trẻ và đối xử với cô ý như thế. Cô ý đã bảo j chứ, rằng hãy đợi cô ý, cô ấy sẽ lớn, sẽ trở thành một phụ nữ thực sự. Nhưng Jimmy lại thật tàn nhẫn khi bỏ Joni lên thành phố để đi tìm cho mình con đường riêng nơi ko có dấu chân của Joni. A ta lúc nào cũng nói: Dont cry Joni, và làm cô bé hurt vô cùng. Rồi khi lạc lõng nơi thành phố xa lạ, a ta mới nhận ra tình yêu đích thực của mình là cô bé hàng xóm bé nhỏ bên cạnh. Nhưng too late, a ta tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội, nhưng cô bé ấy đã tìm đc happiness cho riêng mình mà ko cần có a ta. Lần này đến lượt cô ý nói: Dont cry Jimmy. Nghe xong mình muốn cười thật to, cười những tên con trai ngu ngốc ko bít trân trọng tình cảm của người khác, đến khi hối hận thì quá muộn rùi.
                          Trưa nhịn. Bực mình lắm ý. Mẹ lúc nào cũng nuông chiều Hạnh quá mức. Nó chỉ fải rửa bát tuần 2 hôm t7, cn, thế mà t7 toàn viện cớ học hành mà trún. Mà nó học hành j cơ chứ, toàn ngồi thêu thùa lung tung, làm bài dự thi ma tuý, nghe nhạc...Bực ko tả đc. Mình cay lắm quát nó um lên, thế mà mẹ còn bảo mình lúc nào cũng cau có. Tức mình trèo lên gác ngủ lun từ 11h trưa đến 2h chìu, ko thèm cơm nước j nữa. Bi h đói rùi, huhu, nhưng nhứt quyết ko thèm ăn j đâu nhá, uống nước trừ cơm, hix.
                          Mình lại bắt đầu bực những chuyện ko đâu rùi. Nhưng mà ức chế lắm ý.
                          Thui lại nghĩ về những chuyện vui vui ở lớp vậy. Hum nay Răng Khểnh đã chịu khen mình xinh, ẹc, vui thế đấy. Nhưng hnay b ý xí lắm, có mấy cái mụn rõ to.
                          #58
                            ema87 29.10.2008 14:28:42 (permalink)
                            Hôm qua đi suốt ngày. Sáng thì xuống trg học chính trị, cuối cùng xịt vì lão thầy stupid nhắn nhầm lớp, cay cú thế ko bít. Mình Hiếu, và Thoa lượn lờ vạ vật mãi, chẳng bít làm j, cuối cùng nghĩ ra đi hát để jết time. Gọi điện chán chê mê mỏi rủ rê đủ kiểu mà chẳng đc ai. Vừa gọi Hậu fát, chưa đầy 1 phút đã có mặt sẵn sàng join, nhiệt tình gớm. Mọi ngày thì Thoa chửi ghê lắm, thế mà lúc ấy thì rõ là ngọt ngào tử tế với Hậu làm e nó rất chi là ngạc nhiên. Sau đó cả lũ ra quán điện tử rủ rê thêm đc Răng Khểnh, Linh sún và Tuân đi hát cùng. Mỗi tội quán hát ở dưới trường sao mà chuối thế, ko thể chán hơn, may mà mình vẫn jữ phong độ, hehe. Nghe Răng Khểnh gẩy đàn phê ko chịu đc, lại còn là bài Khoảnh Khắc nữa chứ, lãng mạn kinh, mình nghĩ mình đổ mất. Nhưng về nhà nghĩ tới hắn thì chẳng thấy thix nữa. Đến lớp gặp thì lại thix. Chả hiểu sao.
                            Chiều qua học Lịch sử đảng. Ông thầy đen gầy hôi xấu đã bỏ của chạy lấy người, hình như là về quê lấy vợ nên bàn jao lại việc dạy cho một cô cũng gầy đen xấu ko kém( ko bít có hôi ko nữa). Cô này đc cái nói cũng đc, tương đối vui tính, thoải mái, đỡ ức chế, mình tha hồ ở dưới học TA, nói chuyện, ngủ nghê đủ kiểu.
                            4rưỡi về tới nhà sau 1 ngày chinh chiến chơi bời, mệt phờ râu. Vội vã nấu cơm, thế mà cũg kịp ăn cơm. 6h đã có mặt trên lớp TA của cô jáo người Philipin. Cô ý rất thú vị, mình rất thix cách dạy học của cô ý. Nhiều thứ mình tưởng chừng như đơn giản mà hoá ra chẳng đơn giản tẹo nào. Đôi khi tưởng mình đã bít nhìu lắm nhưng thực ra mình còn quá khiêm tốn, còn fải chật vật chán!
                            Dạo này cứ thấy có hoạt động j là mình cũng muốn join, tại sắp ra trg tới nơi rùi mà, như kiểu một người biết mình bị ung thư sắp chết ý, đang cố gắng sống hết mình từng ngày kẻo sau này khi nhắm mắt lại tiếc. So sánh tởm!!!
                            Thứ 7 sẽ tham ja vào câu lạc bộ TA của trường, chả bít có hay ho j ko, kẹ cứ đi thử xem sao.
                            Hôm nay xuống trường sớm sủa, cuối cùng lại bị chiếm phòng, thế là fải lùi lịch học 1 tiếng. Mấy đứa kéo nhau vào nhà Răng Khểnh chơi. Lại nghe bạn ý đàn và mình ngồi cạnh hát. Rất thix cảm jác đó. Nhưng chợt nhận ra những cảm xúc của mình chỉ đơn thuần là một sự hiếu kì, cảm thấy muốn có một cái j đó để át đi những nỗi buồn quá khứ, cảm thấy cần một bờ vai rộng ko chỉ để dựa mà còn là để lấp đi khoảng trống cô đơn đã tồn tại quá lâu. Mình rút lui thôi, ko muốn bị tổn thương, mình ko làm đc như Hiếu như Thoa, mãi mãi là như vậy.....
                            #59
                              ema87 30.10.2008 09:44:47 (permalink)
                              Sáng sớm vội vội vàng vàng xuống trường, trời thì lạnh ơi là lạnh chứ, vật vã mãi mới ra đc khỏi nhà thế mà vừa lượn gần tới cổng trường thì thấy 1 lũ đang hùng hục phi ra. Lại nghỉ. Sao mình ghét cái kiểu làm ăn vô trách nhiệm của cái ngôi trường tồi tệ này thế, đúng ra là của những kẻ điều hành trường và áp bức sinh viên. Liên tục báo sv đi học rùi lại nghỉ ko cần lý do, sv ko đi thì đánh dấu trừ hạnh kiểm rùi bới móc đủ kiểu. Mà tại sao sv bọn mình lại cứ phải chịu đựng sự bất công như thế nhỉ, đều là con người như nhau, thầy jáo hay sv thì cũng thế thôi, cần fải có sự bình đẳng chứ. Làm j có chuyện sv tới muộn thì bị đứng ngoài, bị trừ điểm, thầy jáo tới muộn thì là chuyện bt, thậm chí ko đi dạy cũng ko cần nói 1 câu xin lỗi. Bực ko chịu nổi. Căm thù!!! Ko bít ở những nơi khác có như vậy ko nữa. Tức kinh lên đc. Rồi sau này ra ngoài xã hội lớn hơn, liệu còn những cảnh bất công như thế này ko? Hay là còn tồi tệ hơn nữa? Mình cảm thấy buồn vô cùng. Dường như từ trc tới nay mọi người quen sống chịu đựng, ko dám nói lên ý kiến của mình, ko dám đấu tranh để bảo vệ cho chính mình và những người xung quanh, chỉ cần sống an phận và nhàn nhã thôi. Đây là bản tính cố hữu của người VN chăng. Nói xa hơn, kể cả cái chuyện já xăng của mình cũng thế. Giá dầu TG đã xuống thấp tới mức kỉ lục rồi mà chẳng thấy giá xăng hạ thêm. Tăng giá thì tăng ầm ầm 1phát 4500đ, thế mà bi h giảm nhỏ jọt đc 2000đ. Thế sao ng dân ko bít rủ nhau biểu tình phản đối thay vì chỉ ngồi than thở với nhau, chửi rủa trong bụng, rùi ấm ức dắt xe ra trạm xăng với khuôn mặt méo xệch. Chán!
                              Mà thôi mình nói đi đâu xa thế? Ngay cả con người mình cũng thế mà. Nhiều lúc cũng bị người ta áp bức, người ta chơi xấu nhưng cũng vẫn cứ hay nhịn, hay bỏ qua. Đôi khi muốn mình trở thành một con người cực kì đanh đá, cực kì ghê gớm, thậm chí là cực kì ...gấu, nhưng chẳng làm đc. Cái bản tính nhu nhược dường như đã ăn quá sâu rồi, dứt nó ra khỏi óc rùi nhưng vẫn còn rễ, rễ vẫn lại tiếp tục phát triển và đâm sâu thêm. Chỉ đc cái mạnh mồm còn thực tế thì chẳng làm đc j nên hồn đâu.
                              Dạo này chăm chú xem film Con đường HP, thấy sao mà người ta jỏi thế. Tự đứng lên thành lập công ty, làm đc bao nhiêu điều mà đối với mình là rất impossible. Bố thì nói đấy là bộ film làm cho jới trẻ ảo tưởng về sự jàu có và thành đạt, chẳng có j mà lại dễ dàng đc như thế cả. Nhưng mình nghĩ bây h cũng có nhiều ng jỏi thế thật mà. Ngầm lại mình, sao ko đủ tự tin để nói với bố rằng: con sẽ thàh đạt gấp nghìn gấp tỉ người ta, rồi bố xem.
                              Ôi cái ước mơ đi làm, tích luỹ tiền mua xe ô tô thật đẹp cho bố, cho mẹ đi du lịch Châu Âu, và cho em Hạnh vào học ở 1 trg cấp 3 đỉnh đình đinh bao h mới thành sự thật đây? Mình quá mơ mộng rồi chăng? Nếu làm đc tất cả những điều trên phải trả já thế nào mình cũng chịu, chỉ cần mọi người nhà mình hạnh phúc và vui sướng thôi.
                              Bố đang rất phân vân ko bít có nên về HN làm ko. Mình thì cũng lưỡng lự, ko bít khuyên bố thế nào. Thực ra bố về HN thì rất tốt, sẽ là chỗ dựa cho mình sau này khi về HN. Nhưng như thế thì gđình tự nhiên lại tan đàn xẻ nghé à. Cuộc sống HN quá mệt mỏi, mình nghĩ mình có thể đương đầu đc vì mình còn trẻ, còn bố thì sao? Cả đời bố đã vất vả vì gia đình rồi, cuộc sống bây h cũng ko còn thiếu thốn như ngày xưa, mình thấy sống như thế này là đủ. Bố lại tiếp tục cật lực ở HN ư? Khổ thân bố lắm. Và cả e Hạnh nữa, nó đang ở cái tuổi rất hay đua đòi và dễ bị kích động bởi những điều xấu xung quanh, nó cần có 1 người bố luôn ở bên để răn dạy kịp thời. Rốt cuộc thì đâu là hạnh phúc đích thực chứ? Đó là khi ta hài lòng với cuộc sống, ko ngước lên quá cao mà chỉ nhìn về phía trước với những hi vọng sáng ngời thôi. Nói thì văn vẻ thế nhưng đúng là đây đang là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của gđình mình, mình ko muốn thay đổi nó. Tiền nhiều liệu có ý nghĩa ko khi mà bố phải vất vả phải vật lộn với những xô bồ cuộc sống nơi thủ đô? Nhà mình h cũng đâu thiếu j nữa. Thôi để bố tự quyết định, mình tin bố sẽ có quyết định đúng đắn.
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 19 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 271 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9