All about myself!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 19 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 271 bài trong đề mục
ema87 26.04.2009 10:46:44 (permalink)
Có nên tiếp tục học cao học? Triệu Nhung nói làm mình lại suy nghĩ và đắn đo. Ừ nếu học cao học thì có lẽ tương lai sẽ sáng sủa hơn. Và dù j thì j có học có hơn, có thêm hiểu biết, thêm các mối quan hệ, thêm những vốn sống mà mình thường xuyên thiếu hụt. Nhưng mà vấn đề tiền nong cũng làm mình quan tâm. Chẳng fải bố mẹ hok thể lo cho mình mà là mình hok muốn bố mẹ lo thêm cho mình nữa. Mình muốn đi làm đã, rồi sau sẽ tính tiếp. Nhưng TN cũng có lý, bi h mới ra trg, kiến thức vẫn còn sơ sơ, có thể tiếp tục học đc. Chứ sau này, chẳng may lại lấy chồng vào, rùi công việc bù đầu, chưa kể chẳng may lại có em bé nữa, có lẽ sẽ chẳng học hành đc j đâu. Nghe TN động viên thì mình cũng mún lắm. Xuống HN vừa học vừa làm, nhưng....Ừ lại nhưng. Ngày xưa lúc nào cũng nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì bị vứt ở đâu cũng sống đc. Thế mà sao bi h hay nhưng thế. Làm j cũng nghĩ nhìu, lại lo, lại sợ, lại rúm ró vào. Vì mình lớn suy nghĩ chín chắn hơn hay là mình hèn kém đi??? Mình chưa nói điều này với bố mẹ. Không biết ý kiến ntn nữa. Nếu mình quyết tâm thực sự thì chắc bố mẹ cũng sẽ ủng hộ. Nhưng thể nào cũng lại nói đến những khó khăn, vất vả cho mà xem. Vì bố mẹ bít nếu mình xuống HN học và làm, chắc mình sẽ ở lại luôn. Thế nên nhắc tới HN là bố mẹ hok thix rùi. Nhìu lúc mình buồn, muốn rời xa TN, muốn vứt bỏ những kỉ niệm hok vui ở đây, muốn quên, muốn xoá sạch. Nhưng lại nghĩ thương bố mẹ lắm. Mình đi xa sẽ nhớ lắm lắm. Chẳng bít fải làm sao nữa. Cứ jằng co jữa những suy nghĩ mãi hok thôi. Phải làm sao đây??? Ước j mình có thể quyết định thật nhanh đc như TN. Nó jỏi thật, quyết tâm và có ý chí, chẳng như mình chỉ đc cái mồm luyên thuyên, ba hoa, bốc fét, mà hành động thì luôn là con số 0.
Tương lai sao mà mịt mùng. Cứ bảo cố gắng, quyết tâm nhưng rồi lại nản chí. Cứ thế này mình sẽ chẳng thành công đc trong việc j đâu mà. Mình cần fải mạnh mẽ và sống ý chí hơn nữa. Phải làm theo những j mình thực sự muốn và khao khát. Nghĩ ít đi, đôi khi fải hành động theo ý của mình, đừng để người khác chi fối thêm nữa. Ví như đợt này múôn đi Hoà Bình với Thoa, để xem có thể quyết tâm và năn nỉ đc ko nhé. Phải đi nhìu, bít nhìu chứ. Mình sẽ cố. Hix hum nay còn 2b nữa chứ, mệt mỏi wa'.
Luận văn thì chẳng ra j, cô Yến chưa sửa xong. Mặc kệ đi, đến đâu hay đến đó. Mình chẳng lo làm j nữa. Take it easy!
ema87 26.04.2009 22:49:19 (permalink)
Cây mún lặng mà jó chẳng dừng.
8h25, một ng tên Yume gọi. Tiếng nhạc ầm ĩ, hát hò lộn xộn. Rủ mình ra Victory hát, mình cố tình hok nghe thấy j, mặc kệ. Cúp máy sau khi hét rõ to: E hok nghe thấy j đâu, ầm wa'!
2ph sau. sms: e đi hát với a nhé........Hok, e đag ở Hoà Bình......
Rùi chuỗi tin nhắn bắt đầu. Cho tới lúc này vẫn chưa kết thúc. Đã mí lần chúc ngủ ngon rùi lại tiếp tục. Chít mứt. Nhưng mình bít, chỉ là trò đùa, và mình cũng đang hùa theo trò đùa đó một cách ngu dại.
ema87 27.04.2009 22:57:54 (permalink)
Những tin nhắn tối qua e hok quên đc, e hok del được, mà e cũng chưa có ý định quên.....
E là con bé ngốc, chính vì ngốc nên mới mún tin rằng a nhớ e, mới tin rằng a sẽ đến với e, mới tin rằng a có thể vứt bỏ mọi thứ...Những lời nói khi say có bao h là thật? Hay khi say a mới dám đối diện với chính mình? Hay khi say con người ta trở nên độc ác? Mệt mỏi làm sao. Muốn quên a thật là khó, khó hơn e tưởng tượng....
Cô đơn, nỗi buồn hok ai hiểu, cũng hok muốn ai hiểu. Chỉ mình âm thầm chịu đựng thôi.
Thôi đi ngủ cho đỡ khổ nào....... Mai lại là 1 ngày mới. Thêm 1 ngày tuổi, thêm sự dại khờ, thêm sự ngu ngốc và thêm yêu một người chẳng nên yêu.....
ema87 29.04.2009 15:29:30 (permalink)
Cuộc sống đã trôi nhẹ nhàng trở lại, ý mình là buồn tẻ trở lại. Không đc đi HB, rốt cuộc thì bm luôn có lý do để fản đối, rốt cuộc thì những quyết tâm của mình cũng hok bao h đc chấp nhận, rốt cuộc thì mình vẫn mãi là con bé con cấp 1 trong hình hài của một kẻ to xác 22. Với bm thì mình đâu có lớn, fải đc jật dây, fải đc che chở, bao bọc, rồi hok cần hiểu, hok cần nghe nó nói, hok cần fải jải thix. Có thế thôi. Mình cảm thấy cô đơn và cần share. Nhưng hok fải với bm.
Lại mấy ngày trôi qua sau sự kiện ấy. Với a, thì e vẫn thế, cũng là một con bé để trêu đùa, để jải khuây, để thik nói j thì nói sau đó quên sạch sành sanh. Độc ác đến thế là cùng. E chẳng thể đặt niềm tin nơi a hay bất cứ ai nữa rồi. Chẳng có ai trên cuộc đời này trân trọng e. Với tất cả mọi người e là một con rối đúng hok? Vì sao thế, e buồn quá, chẳng thể buồn hơn đc nữa rồi. Sáng nay, e ngồi rặn mãi trên sân thượng mới ra đc mấy giọt nước mắt. Chẳng hỉu sao bi h khó khóc thế. Giá kể mà khóc như mưa tuôn đc ý, thì có lẽ sẽ bớt nặng nề và đau khổ hơn. Đằng này, tất cả những nỗi buồn cứ tích tụ và hok chịu jải toả. E tự thấy mình đáng thương, tội nghiệp lắm........Và rồi e quyết định sẽ tiêu hết sạch số tiền trong ví của mình, tiêu xong có lẽ e sẽ đau khổ đến đỉnh điểm và có thể khóc như trút đc. Thế mà rồi e mới chỉ tiêu đc hết 160k trong sáng nay vào mấy thứ bôi mặt, bôi da vớ vẩn. Rồi yên tâm, mai e sẽ tàn fá tiếp, e sẽ chẳng dành dụm làm j nữa. Phương châm mới của e: SỐNG LÀ KHÔNG DÀNH DỤM.
ema87 01.05.2009 21:05:28 (permalink)
Hù, mệt wa'. Cả ngày ăn toàn xịt chó là xịt chó. Phát sợ ra, nhưng mừ kể ra cũng vẫn ngon. May mà mình hok iu chó, và hok bao h có ý định iu chó. Mình thấy việc mình ghét cái loại động vật 4 chân lông lá hôi hám bẩn thỉu và độc ác này chẳng có j là lạ cả. Thế mà nhìu ng cứ nhìn mình như thể ng ngoài hành tinh vì ghét cái loại động vật theo họ là dễ xương đáng iu này. Ừ mình ghét thì nói là ghét và tỏ thái độ. Còn hơn những người iu nó mừ vào mâm vẫn oánh chén ầm ầm.
Hix, mình thik tụ tập, vui lắm, nhưng ghét bị những thể loại câu hỏi như: Bạn trai đâu? Sao hok đến? Rùi thì: Chưa có bạn trai á, có đc rùi đấy. Tiêu chuẩn cao wa', kiếm cả thành phố cũng hok có đâu. Tại ngày xưa, vì bị hỏi nhìu wa' nên mình tức mình kêu tiêu chuẩn của mình là mét 8, thế là ai cũng đem đề tài đó ra để đàm tếu. Cay hok chịu đc. Có cái wai' j đâu mừ thik nói thế nhỉ? Mình có bao h thèm wan tâm tới chuyện mọi ng đâu, mừ sao cứ thik chọc ngoáy vào chiện của mình. Mình ghét lắm ý. Huhu, hay là iu bừa ai đấy cho mọi ng đỡ nói đau cả tai nhểy? Hok mún nghĩ nữa. Bi h chỉ nghĩ tới công việc thui...
Cô Y lại đưa ra 1 gợi ý, ở lại làm gv. Hix, bi h khi mình hơi xuôi xuôi thì cũng wa' muộn rùi, chẳng còn cửa cho mình đâu. Thui mình cứ cố thi học cao học đã, rùi tính típ. Mình còn máu học thêm bằng tiếng Nhật nữa cơ. Nếu đỗ cao học, mình sẽ xuống HN vừa làm vừa học và có thể hóng hớt thêm mấy lớp nữa. Mình bi h mún học nhìu lắm ý. Hok bít có trụ đc nổi hok nhưng mà vẫn máu. Muốn thật bận rộn, bận tới điên cuồng lên để hok suy nghĩ lung tung, hok fải iu đương ai cả, hok gặp ai để hok bị hỏi han. Mới 22 tuổi mà mọi người cứ làm như mình sắp ế thật, và làm mình có cảm jác hoang mang. Kệ mọi người đê. Mình sẽ chỉ sống theo ý thik thôi...Mẹ hum nay cũng kêu: Học vừa thôi hok các a sợ. Hok ngờ cũng có lúc mình bị nói như vậy, tưởng những lời này chỉ là của các  bà mẹ trong những bộ film truyền hình củ chuối, thế mừ...Buồn về mẹ lắm.
ema87 03.05.2009 09:07:50 (permalink)
Tức ko chịu nổi. Chưa bao h mình thấy căm ghét HT như hwa. Tự dưng rủ mình đi chơi với bọn bạn của aT. Thực sự mình ghét lắm, chỉ mún ở nhà ol và đọc sách thui, thế mà nó cứ rủ rê, năn nỉ, kêu đi cùng cho nó đỡ ngại. Lại còn kêu có 1 a chưa có ng iu, như thể để gán ghép cho mình. Tớm hok chịu nổi, trông cái a ý hok thể nào mê đc, mình hok mún nghĩ lại nữa. Điều mình cay cú nhứt là cả lũ điên rồ kéo nhau đi lên Định Hoá, đường vừa bẩn vừa xóc vừa xa, lên ăn đc 2 miếng xịt gà lại về. Điên hok thể điên hơn. Báo hại mình về đau lưng kinh tởm, hok bít bao h mới khỏi đây. Mình hwa cay cú tắt điện thoại ngủ tù7h. À còn cay hơn khi lúc về nó vs aT như bị điên ý, đi rõ nhanh bỏ mặc mình với wai' vật. Lúc sau còn kêu để mình tự về. Thề có chúa, mình hok bao h mún gặp lại bọn họ nữa. Ngay lúc này đây mình vẫn thực sự căm tức.........huhuhu. Mình ghét họ lắm ý. Đau lưng ơi là đau lưng. Lúc đi xa như thế mình cứ nghĩ mình sẽ chít cơ đấy. hix. Về chỉ dám nói dối là đi Huống thui. Tự dưng đang yên đang lành, gặp fải 1 lũ hok ra j, đi rõ xa mất hẳn 1 ngày học hành, rùi bị đau đớn trong người, bực mình trong người, lại còn fải nói dối bố mẹ. Hok j có thể diễn tả sự bực dọc của mình....
Những lúc ntn chỉ nghĩ tới aK thôi, a ở đâu những khi e đang khổ sở như thế. Vì a mà e bi h dễ dãi với những lời mời mọc để rùi khổ ntnày đây. E ghét bản thân mình lắm a K ạ.E nhớ a, da diết,..........
ema87 04.05.2009 09:04:13 (permalink)
Làm giảng viên đại học??? Chẳng bao h nghĩ tới, chẳng bao h mún làm, vậy mà ngay lúc này đây lại cảm thấy bị ám ảnh về nó. Hình như nó hợp với mình hay mình đang tự huyễn hoặc bản thân. Thực sự nhé, cho tới thời điểm này mình hok bít là mình thik làm gì và cái j thì hợp với mình nữa. Mình bỗng thấy lạc lối và mất fương hướng lắm. Nếu làm gv, tiền sẽ hok có nhìu, sẽ fải nghiên kíu và học cả đời. Nhưng bù lại sẽ có nhìu thời gian cho gia đình, sẽ đc đứng trên bục jảng để nói chuyện với học sinh, mình sẽ trở thành 1 gv hay ho, mang lại cho sv những j mà trc đây những gv khác ko thể mang lại. Mình rất kì vọng vào bản thân có thể tạo sự khác biệt trong môi trường giáo dục. Nhưng bản thân mình thì có thể làm j. Mình rất muốn làm đc những điều mà trc đây mình mong muốn một gv có thể làm cho sv. Mình muốn đc sự yêu mến của sv, mình muốn là người dẫn dắt họ tới đc những ước mơ của mình. Liệu mình có thể??? Mình bây h chẳng biết nên làm j nữa. Cái j cũng muốn, rồi thì chẳng tới đâu vào đâu, tất cả đều chỉ là hư vô....Mình thèm đc nói chuyện với a, nhưng a có thể khuyên đc j mình??? A đã hok còn ol nữa, a quên mình rồi, a chỉ nhớ mình khi say, buồn lắm. Mình muốn gặp a wa', nhớ kinh khủng. Gần 1 tháng rồi ko đc trông thấy a, đã rất nhiều lần đi qua ngân hàng, nhìn thấy biển BIC to đùng, chỉ muốn đc thấy dáng a đi qua mà sao khó thế........A đang làm gì????????? Càng cố quên càng nhớ da diết....
ema87 05.05.2009 16:08:24 (permalink)
Hôm wa đưa mẹ lên nhà thầy Q rùi lại chạy vội. Bi h làm j cũng fải ngoại jao ngoại thớt, mệt mỏi thật, mình hok mún nhưng rồi lại bị cuốn vào. Suy cho cùng, cái j có wan hệ thì cũng hơn. Cuộc sống là vậy, ko theo lúc này thì lúc khác fải theo, cứ là 1 vòng luẩn quẩn, tự mình fản bôị lại những j mình tin tưởng và theo đuổi mất rồi.
Lúc về đi wa BIC, sáng đèn. Ko kiềm chế nổi nt:
- Đi wa BIC vẫn thấy sáng đèn, ko bít có còn ai đang chăm chỉ làm việc ( hành xác) ko nhể?
Rẹt rẹt rẹt, 1 phút sau:
- Ui lâu lắm hok gặp, a đang ở trong đấy đây, vào chơi đê
Rẹt rẹt rẹt
- He, e đi wa đấy cách 5km rùi, nt hỏi thăm ko ngờ a vẫn đang làm việc. Hnọ chờ mãi ở HB ko thấy. Cho e leo cây nha.
Lặn tăm.....
Thế đấy, hay thật đấy, lúc tỉnh táo a thường trốn chạy những việc mình đã nói và làm. Thật may là e đã ko tin, nhưng thật hok may là e vẫn cứ nhớ. Tệ thật.
Sáng TNN hỏi dò: Hôm wa aK có nhắn j hok? Chắc là a lại nói hay kể lể j với ông nè rùi. Ghét thế. Nói chiện 1 lúc, kêu thầy về bù đắp. Bù đắp cái jè khi mà trong lòng e bi h trống rỗng và căm ghét tất cả. E quá ngốc khi dấn thân vào mqh này, tự e đang giết chính mình. Cứ giằng ra rùi lại giật vào, rốt cuộc khi e gần bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn thì bỗng nhiên lại bị anh ngáng chân, e lại ngã vào cái vòng đấy một cách tự nguyện. Đôi khi e thấy mình thật đáng bị coi thường. Hôm nọ 1 ng đàn ông có V nói với e là: Những ng đàn ông có V như bọn a, nhìn thấy những cô gái trẻ trung, đầy sức sống thì cũng thik thật đấy. Nhưng tất cả những lời nói chỉ là bông đùa mà thôi. Chứ trong lòng bọn a ko đâu bằng gia đình, bằng vợ bằng con. Công nhận cs hôn nhân hok màu hồng như khi đang yêu, nhưng sau những cãi vã thường nhật, bọn a lại hiểu nhau hơn, thương nhau hơn, gắn bó với nhau hơn. Và nhứt là khi kết quả của tình yêu là đứa con ra đời, a cảm thấy yêu vợ hơn gấp 3, gấp 4 lần....
Những lời nói đó của a ý làm e thấm thía và hiểu ra rất nhìu. Chỉ có những con bé ngốc và ngu dại mới tin rằng mình là tình iu đích thực của ai đó, tin vào những lời nói kỉu như: Tiếc rằng a gặp e quá muộn, có những điều múôn nhưng hok thể....vv và vv.... Dại khờ wa' đi thôi. Rồi ngày này năm sau, khi đọc lại những dòng này, sẽ thấy tôi ơi sao lại ngây thơ thế?
Kiên tồ sắp lấy vợ, lấy Hương. Vậy là họ đã qđịnh chấm dứt tình yêu chỉ còn là nước mắt và căm hờn bằng 1 đám cưới. H thì suốt ngày kêu ghét K lắm, rùi căm thù, ko mún tha thứ, nhưng rồi lại vẫn típ tục iu K để rồi bi h ra sản phẩm đc 2 tháng. Mình hok thể tin đc, ko thể hỉu đc cái lối sống, lối suy nghĩ của chúng. Rồi 2 bố mẹ trẻ, chúng nó chuẩn bị j để nuôi dạy con cái đây khi bản thân bố mẹ vẫn còn là những người thiếu suy nghĩ như vậy??? Mình thấy thật thương thay cho cái đám cưới này..Rốt cuộc vẫn là câu hỏi: Yêu là j? Sao fải kết hôn? Sao fải sinh con?
ema87 06.05.2009 10:30:40 (permalink)
Hix, ngồi lì trên máy tính mà chẳng sửa đc thêm tí nào luận văn, chỉ chăm chăm đọc mấy thứ nhảm nhí, trong khi luận văn thì bung bét, công cuộc học hành sao mà bê bết. Bố thì chăm chỉ ngồi đọc và sửa từng dấu chấm, dấu phẩy cho con gái, trong khi con gái thì toàn chơi, thấy có lỗi wa'. Bố mẹ kì vọng và wan tâm tới mình khiến mình thực sự cảm động. Mình sẽ cố gắng để ko phụ tình cảm này. Thực sự thì nếu ko làm giảng viên thì cũng sẽ có những việc khác để làm, ko thể thất nghiệp đc, thế nên bi h mình cũng chẳng lo lắng chuyên công việc nữa, có số hết rùi mà.
Hôm qua nghe bố kể về Tú Anh mà mình thấy sao mình kém cỏi và bất lực thế. Nó hơn mình 1 tuổi, thế mà bi h đã là bà chủ của 2 cửa hàng, một tháng kiếm đc mấy chục triệu. Nhưng nó vẫn chưa thoả mãn. Vẫn muốn làm việc, và kiếm thêm đc nhìu nữa. Nhìn những người năng động như Tú Anh mà thấy mình chán thật đấy. Nó có tuổi trẻ như mình, dòng máu jống nhau, cùng là con gái...thế mà sao nó giỏi thế. Mình bít để đạt đc như bi h nó cũng đã fải trả giá nhìu, nhưng mình ước có cơ hội để đc trả giá như nó quá. Dù sao nó cũng ở trong SG sôi động, có môi trường để khẳng định mình. Nếu mình ở trong đó, liệu mình có bít nắm bắt cơ hội ko hay cũng chỉ to mồm và thở dài khi cơ hội vụt mất. Bản tính mình thì mình bít rõ mà, chẳng dám liều lĩnh làm cái j cả, chỉ bít nói xuông và nói fét. Tú Anh sống thiếu thốn tình cảm của bố từ bé, nó lại rất lỳ lợm và cứng cỏi, nó khác mình nhìu, mình chẳng thể so với nó đc. Thôi cuộc sống mà, mỗi người một số fận, có nhìu tiền, có công việc bận rộn như nó nhưng chắc j đã vui. Thấy cô Tuyết bảo mặt nó bi h dài ngoằng vì lúc nào cũng lo kiếm tiền nhìu hơn nữa. Còn mình, mặt vẫn tròn xoe vì có lo nghĩ j đâu, đêm vẫn ngủ ngon lành dù đang bù đầu luận văn và tình iu ngu ngốc lầm lỗi. Thế đấy, mình vẫn quá vô tư và nhỡ đâu Tú Anh nó cũng thèm khát đc như mình thì sao??? Con người mà, lun thèm muốn những thứ của người khác, lun thấy người khác sướng hơn mình. Ngu ngốc!!!
ema87 07.05.2009 09:47:55 (permalink)
Dạo này cô đơn thế hok bít. Lúc thì nhìu ruồi bâu, lúc thì ngồi trơ mặt ra mà chẳng có ma nào ở bên cạnh. Hi. Mình đúng là...Nhưng mà cũng chẳng tiếc ai cả, chỉ thấy lòng thanh thản vô cùng khi đã trút đc những gánh nặng. ( có dối lòng ko nhỉ???)
Cô Yến nt kêu hok sửa luận văn cho mình nữa vì máy tính nhà cô hỏng rùi. Mình cũng hok định mang vào nhờ cô sửa nữa.Ngày xưa mình cũng cảm thấy quý cô Y, nhưng bây h thấy rằng cô ý cũng hok như mình tưởng, cũng tầm thường lắm. Con người mà, sao mìh lại đòi hỏi cô ý fải hoàn hảo như suy nghĩ của mình. Kẹ, cứ thế mà nộp thôi. Cái luận văn này đầy rẫy vấn đề lung tung.
Nếu người ta hỏi: E học KTĐT, thế sao lại làm cái luận văn chẳng có tí đầu tư nào thế nè???
E sẽ trả nhời ntn? -> suy nghĩ đê nhá! E sẽ trả nhời là đầu tư thì fải cần vốn, e có quái đồng vốn nào mà các thầy cô đòi e fải đầu tư. Thế nên e nghiên kíu về vốn trc đã, làm thế nào để có vốn thì mới đầu tư chứ.
Lại mưa, mát lắm, trong lòng cũng thấy mát rượi....
Sáng nay lên tầng 3 hóng mát, nhìn xa xa, tưởng tượng ra hình ảnh của ai đó đang vặn vẹo tập TD, nhìn hay lắm. Sáng nay tưởng tượng rất nhìu, thấy khuôn mặt ai đó hiện lên sống động, cái kiểu đi vắt vẻo, rùi đưa tay lên quệt mũi, nụ cười trẻ con nhưng cũng đầy ẩn ý...Khi thix một ai đó, những hành động dù là đơn giản nhất, tầm thường nhất, bình dị nhất cũng trở nên đáng yêu và dễ thương.Chỉ là một giấc mơ. Nhưng thôi, cứ mơ đi, nhưng hok với tới là đc. An phận lắm rồi.
Nhớ ra hôm 26.4 là ngày sn của BIDV, thảo nào....
Không fải tự nhiên a nhớ e đâu....đúng thật! A chẳng nhớ e bao h cả - e tin là như thế.
 
ema87 08.05.2009 16:33:27 (permalink)
Vậy là xong cái luận văn. Mệt người wa'. Vất vả cả bố cả con. Cái số mình chẳng bao h làm đc cái jè tử tế, lúc nào cũng fải trục văn trặc một tí mới đc. Nhưng thôi, kẹ đi, đời là thế mà.
TNN dạo này hay gọi, rủ rê chơi bời. Lần này mình sẽ đi thật. Đang chán đời, mún sa chân lắm zùi. Một ngày nào đấy aK và TNN vào đây và đọc đc những dòng nài nhỉ, hay lắm đây. Mình cũng đêk ngại. Mình thấy chẳng còn j để mất, mún bộc lộ tất cả những j mình nghĩ, mình mún. Hù, mai nhé, đi chơi thả fanh...
ema87 10.05.2009 16:27:55 (permalink)
Trải wa những ngày cuối tuần, mưa, ảm đạm đến fát điên. Trời ơi, làm j mà khóc nhìu tới vậy. Mà sao mình chẳng thể khóc đc như thế. Mà rốt cuộc vì sao mình fải khóc cơ chứ, vì buồn, cô đơn, lẻ loi ư??? Liệu đó có fải là những cảm jác thực, hay là mình đang tự tưởng tượng ra, hay là mình bị hoang tưởng, hay là tâm thần mình có vấn đề nghiêm trọng???
Rồi thì khi mình ko thể chịu nổi đc nữa, mình quyết định fi ngay ra hiệu sách cũ mua quyển ĂN CẦU NGUYỆN YÊU. Hum trc nhòm thấy ở hiệu sách zùi, mún mua zưng mà tiếc xiền, vả lại lo là nếu mình đọc nó, mình sẽ hok làm nổi luận văn nữa. Và ngày hôm wa hội tụ đủ lý do để mua: luận văn xong, có 1 ít tiền thừa, buồn chán, xì trít..........thế là nhào đi mua. Mua xong ôm và đọc, và nghiền. Công nhận cảm thấy si mê thật. Nhưng cũng hóc hiểm, hok fải là 1 quyển dễ đọc, dễ trôi. Mà fải đọc từ từ, để nó ngấm dần, chứ nghiến ngấu như mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn dễ bị nghẹn lắm. Bây h thik đọc những thể loại sách mà vừa đọc vừa fải ngẫm từng lời từng chữ xem ngoài cái nghĩa đen sì trần tục kia, nghĩa bóng của nó là zư lào, nghĩa bóng của nghĩa bóng nữa. Như aK nói: fần chìm của tảng băng. Chài. Lại nhắc. Mình là Liz, đang trên cuộc hành trình tìm kiếm tất cả, bỏ lại fía sau 1 ng iu tuyệt vời. Ít ra thì a David đấy lun avail với Liz, còn aK thì........
Thui mình sẽ cảm nhận tiếp về nó vào ngày mai. Bi h mệt zùi......Trời đã nín, tâm mình đã tĩnh.......sau khi ĂN một đống bánh choko. Tối nay mình sẽ CẦU NGUYỆN. Nhưng bao h mình mới có thể YÊU?????????????
ema87 12.05.2009 10:18:36 (permalink)
Mình đang viết tự truyện về bản thân, lãng nhách vô cùng, khác gì việc hàng ngày gõ mí dòng nhật ký lung tung này nhỉ. Ừ cũng chẳng bít nữa, đơn giản chỉ là để thoả cái mong ước được viết, được share nhưng chẳng với ai cả.
Sáng, Yume nt, nhìn lầm mình thành 1 con bé nào đó đi ngoài đường. Hay thật, nhưng giờ thì mọi thứ hết thật rồi. Mình hok còn cảm xúc nữa, khi nhận đc tin nhắn đó, như thể 1 tin nhắn của 1900...của vinaphone quảng cáo rằng từ ngày x/x/xxx đến ngày y/y/yyyy khi nạp thẻ quý khách sẽ đc nhân đôi tài khoản vv và vv. Y chang, cảm jác đó. Mà sao mình lại so sánh khập khiễng thế nhể? Rùi thì Yume thông báo tin TNN sẽ chuyển về BIC làm việc. Cũng hay, môi trường đó phù hợp với người năng động và hay ho như ông ý. Vậy đấy, người ta rời bỏ trường ĐH, rời bỏ việc làm giảng viên ĐH mà theo người ngoài nhìn vào rất danh já để đi làm những cv đc nhìu xiền hơn. Có lẽ nên là như thế. Ngoài tiền ra, có lẽ BIC cũng có môi trường tốt hơn. Ở cái ngôi trg này, toàn những bất công và bất hợp lý, fải theo nếu ko sẽ bị out, bị đào thải. Mình cũng ko bít nữa, ko bít là mình mún j nữa. Nhìn họ, mình thấy sao những ước mơ của mình xa vời wa'. Mình chẳng bít nên làm j nữa. Thật buồn...
ema87 13.05.2009 16:29:12 (permalink)
Thật lạ, khi mà tình cảm hết rồi, mình đã quên không hỏi lý do tại sao nó lại hết một cách nhanh chóng và bất ngờ tới vậy. Mình đã chẳng còn mún đặt tên cho a là Yume hay Just A Dream j j nữa. Đơn giản sẽ chỉ là aK thế thôi. Nhưng mình cũng chợt nhận ra, vì mình nghĩ tới TNN nhìu nên đã quên a. Không fải mình thix TNN thay chỗ của a, mà đột nhiên trong tâm trí mình cứ hiện lên những câu đối thoại với TNN. Mình cần TNN như là một người bạn tri kỉ để chia sẻ những cảm xúc, những suy nghĩ. Mình cảm thấy đây chính là một người đáng tin cậy để mình có thể nói chuyện, và ông ý cũng chính là người giống mình. Đôi khi mình tìm thấy một điều j đó rất đặc biệt ở TNN, rất đáng để mình khám phá và tò mò. Ông ý ko fải là một người để mình có thể thix như cái cách mình thix a hay Koibito hay Răng Khểnh, nhưng mình lại bị ông ý hấp dẫn. Mình muốn là một người bạn của ông ý, đơn giản thế thôi, như kiểu ông ý là một TL người lớn chứ ko fải trẻ con ngốc xít.
Mình cảm thấy rất nhẹ nhõm, thực sự là thoải mái lắm. Khi mình không ngờ nhất thì nó đã đến. Đấy chưa, cứ cố gắng làm gì khi mà rồi tự nó sẽ đi vào đúng quỹ đạo, rồi sẽ bình ổn.
Đang làm Power Point cho luận văn. Hi vọng hum này sẽ làm tốt.
ema87 15.05.2009 10:28:10 (permalink)
Chán thật đấy, hay là thix thật đấy? Khi mà bên VIB gọi điện báo 23 sẽ tổ chức thi, và 23 cũng là ngày mình báo cáo khoá luận. Mình chẳng bít nên vui hay bùn nữa. Ko đc thi chỗ VIB này thì mình sẽ ào xuống HN. Mà thi thì chắc quái j sẽ đỗ - tự ti kinh dị. Vì mình có học hành đến nơi đến chốn đâu. Lười như quỷ ý. Mọi người cứ kỳ vọng đi, mình chỉ làm mọi người thất vọng thôi. Sao mình lại kém đến thế ko bít. Tự dưng thấy chẳng có tí sinh lực chiến đấu nào.
Trùi ui, HT vừa send link một bài báo nói hội học kế toán kiểm toán của Học viện NH fải làm lại khoá luận vì ko đúng với chuyên môn. Chít dở rùi, mình cũng thế, học đầu tư mà đi làm về ngân hàng. Mình chít chắc zùi. Làm sao đây???
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 19 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9