Tập 3 - Hồi 15 Hồi hương! Tạm gác đại hội võ thuật và những người thất tình sang một bên để nói về kinh thành. Lúc này, mặc dù đã biết kết quả cuộc chiến tại đảo hoang qua đội thám mã Hồng Kỳ - Kim Tinh nhưng vì chưa được thấy tận mắt nên mọi người vẫn không khỏi có chút lo lắng! Vì thế khi các thiếu niên hoan hỷ chạy tới từ xa, phía sau các chàng mỉm cười bước nhanh theo thì tất cả mới nở nụ cười yên tâm mà vui mừng bước nhanh đến! Các nàng đều mỉm cười hạnh phúc nhưng đôi mắt thì lại long lanh ngấn lệ mà nhìn các chàng! Thái Dương và Tuyết Băng trước đó đã thầm nhủ phải kiềm chế cảm xúc nhưng khi thấy Lãnh Diện và Trung Hiếu bình an thì hai nàng lại nhìn đối phương với ánh mắt tràn đầy lệ thuỷ! Hai nàng cười tươi cùng các nàng và mọi người vì bọn trẻ lao đến rồi nhảy bổ tới ôm chầm lấy các chàng, các chàng liền ôm từng đứa lên quay vòng vòng mà cười vui với âm thanh rất lớn! Tất cả dân chúng vỗ tay và thở phào nhẹ nhõm! Đỉnh, Thiên, Lập, Địa và Thiên Kỳ cùng Thiên Duyên cứ ôm chặt lấy Lãnh Diện và Sử Thiên Vũ không chịu buông! Đỉnh, Thiên, Lập, Địa nói:
-Ân nhân đại ca, chúng đệ nhớ huynh lắm!
Lãnh Diện cười tươi vỗ vỗ vào lưng chúng! Sử Thiên Vũ nhìn bọn trẻ cười hỏi:
-Mấy ngày nay các đệ tập luyện ra sao rồi?
Bọn trẻ phụng phịu:
-Không có các huynh tập luyện cùng nên chán lắm nhưng chúng đệ vẫn tập đều, các huynh yên tâm!
Các chàng cười nói:
-Tốt lắm!
Chúng hỏi:
-Các huynh tiêu diệt được bao nhiêu kẻ xấu vậy?
-Rất nhiều!
Mỗi người lấy trong áo ra một món đồ chơi đưa cho chúng, tất cả thích mê nên tập trung lại chơi ngay. Các chàng định nói thì Thái Tông đã nói:
-Được rồi, có gì để sau hãy nói, các ngươi mệt rồi, mau về nghỉ đi đã!
Nói xong ông cất bước ngay, những người thân cận liền đi theo. Các chàng cũng bước theo và nhìn các nàng bằng ánh mắt tình cảm tới mức bất cứ trái tim nào cũng phải loạn nhịp xao xuyến! Các nàng khẽ mỉm cười mà quay bước theo mọi người! Thấy Lãnh Diện cười đùa với bọn trẻ như một thiên thần, trái tim Thái Dương rất muốn ở lại nhưng lý trí và mối thù giữa hai người đã không cho nàng làm vậy nên nàng rất buồn khi quay bước cùng năm cô kia! Năm cô thấy nàng yêu trong đau khổ như vậy thì không còn bất bình hay oán trách nữa, thậm chí còn vô cùng cảm thương mà khẽ lắc đầu nghĩ thầm:
-Đúng là oan nghiệt!
Lãnh Diện cũng phóng ánh mắt đượm buồn nhìn nàng quay bước rồi lại cười đùa với chúng ngay nhưng vẫn không qua khỏi ánh mắt Tử Thần!
Tối hôm ấy, sau khi nghe các chàng kể chuyện giao đấu tại đảo hoang xong, Thủ Độ về phủ Thái Sư rồi dặn tất cả mọi người:
-Đêm nay ta sẽ làm việc tại thư phòng và ngủ tại đó luôn, không được cho bất cứ ai đến làm phiền.
Tất cả đồng thanh:
-Vâng!
Bước vào phòng ông đóng cửa lại ngay rồi đi đến kệ sách bên trái để xoay bức tượng trên kệ, lập tức kệ sách mở ngang ra, ông bước vào, với tay về bên trái để bẻ giàn đuốc đóng cơ quan lại, châm đuốc rồi rút ra bước đi, đi được năm bước ông vỗ ba cái vào vách tường bên phải để mở cửa mật thất. Vừa bước vào thì một người mặc y phục dạ hành bịt mặt đợi sẵn trong đó đã quỳ xuống hành lễ:
-Hài nhi khấu kiến nghĩa phụ!
Ông bước về phía ghế, nói:
-Đứng lên đi!
Ông ngồi xuống, người đó đứng lên nói:
-Tạ ơn nghĩa phụ!
Một gương mặt đẹp tựa thiên sứ nhưng lại bị vẻ u buồn lạnh lẽo, cô độc như màn sương mù ảm đạm bao phủ khi người đó bỏ khăn bịt mặt ra! Người đó cúi đầu nói:
-Nghĩa phụ, con xin lỗi vì đã thổi sáo vào hôm tang lễ các tử sĩ!
Ông khoát tay nói:
-Chuyện đó qua lâu rồi, bỏ đi! Lại đây đánh với ta một ván!
Người đó liền bước tới ngồi xuống rồi bày cờ cùng ông. Suốt ván cờ cả hai không hề lên tiếng mà tập trung toàn bộ tinh lực vào những nước cờ khiến không khí trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, còn trên bàn cờ, với những nước cờ siêu phàm của hai người những quân cờ như biến thành các chiến binh thực sự đang tung hoành trên chiến trường khiến bàn cờ như muốn bốc lửa, hai người thì y như những vị tướng chỉ huy oai dũng. Kết quả cuối cùng, sau nước hồi mã thương, người đó đã phải cúi đầu kính phục nói:
-Kỳ nghệ của nghĩa phụ còn lợi hại hơn xưa!
Ông đáp:
-Ngươi cũng đã tiến bộ rất nhiều!
Ông đứng lên bước đi nói:
-Vừa mới đi một chặng đường dài đã bắt ngươi đi ngay thì quá bất công nhưng…
Người đó vội đứng lên bước theo nói:
-Người là nghĩa phụ của con, quốc gia là nhà của con!
Ông không nói gì mà mỉm cười hài lòng!
Nói về nhóm người Phù Tang. Sau khi thiêu xác Tsu ne hi ta, Thanh Long và Huyền Vũ dẫn tất cả đến sào huyệt của hắn. Vừa nhìn thấy thanh côn không những đã mất hào quang mà còn chẳng khác gì một thanh sắt vụn, trừ hai người và Tsu ne hi to ra, tất cả ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao lại như vậy?
Huyền Vũ nói:
-Từ lúc mang về và đưa cho hắn thì thanh côn đã như vậy rồi.
Y vẫn ngắm nghía cây côn và nói:
-Vì hắn là kẻ xấu nên thanh côn mới như vậy.
Tất cả càng ngạc nhiên:
-Nếu vậy thì hắn cũng phải bị đóng băng như lão Thiền Ma chứ?
Y đáp ngay:
-Tứ Linh tiên khí bao hàm vô số điều huyền bí khó lý giải, có lẽ đây là một trong những điều đó.
Dứt lời y đưa cho Thanh Long để hắn quấn vải lại rồi quay bước nói:
-Thanh Long, Huyền Vũ, dù đã giác ngộ nhưng các ngươi vẫn là tội nhân của Phù Tang nên nếu về nước thì mọi người sẽ không khỏi dị nghị, văn võ bá quan vẫn kiến nghị xử tội các ngươi theo vương pháp. Lúc đó sẽ rất khó xử, vì nếu không xử các ngươi thì bọn họ sẽ không phục, mà như vậy thì không thể tái thiết quốc gia được, vì thế ta quyết định để các ngươi ở lại đây truy tìm tung tích về ba thanh tiên khí còn lại để lập công chuộc tội! Nhưng Đại Việt có rất nhiều người kiệt xuất nên tranh đoạt tiên khí sẽ rất khó khăn nên ta quyết định để Chu Tước và Bạch Hổ ở lại giúp hai ngươi một tay!
Y vừa nói xong thì hai người đã vui mừng cúi đầu nói:
-Đa tạ hoàng tử đã cho chúng thần lập công chuộc tội! Chúng thần dù có chết cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Những người kia cũng mừng thay cho hai người, liền vỗ vai nhìn họ mỉm cười, ý muốn nói:
-Hãy cố lên!
Hai người cũng đáp lại bằng nụ cười vui rồi tất cả bước nhanh theo y!
Sáng hôm sau tại kinh thành, để giải toả căng thẳng và thư giãn gân cốt sau những trận chiến ác liệt và những ngày dài đi đường, các chàng dậy sớm để đến Ngự hoa viên cùng các nàng nhắm mắt, dang hai tay và hít thở không khí trong lành rồi tất cả từ từ mở mắt! Các chàng nói:
-Công nhận dễ chịu thật đấy!
Tất cả bước tới bàn ăn sáng. Trong suốt bữa ăn, Mã Chí đã xua cảm xúc của mình đi để cười nói vui vẻ với tất cả! Còn mọi người, vì đã biết Trung Hiếu và Tuyết Băng có cảm tình với nhau nên lần lượt mượn cớ rút lui, đầu tiên là Thành Trung:
-Mọi người ở lại nhé, tôi phải đi luyện công một chút, ngứa tay lắm rồi!
Trung Hiếu nói:
-Ta luyện với đệ!
Thành Trung nói ngay:
-Hôm nay đệ thích luyện với huynh đệ thái tử chứ không thích luyện với huynh!
Huynh đệ Trần Hoảng đứng dậy nói:
-To gan quá nhỉ? Được thôi!
Ba người không đợi phản ứng mà bước đi ngay và nói:
-Này, cấm mọi người đến xem đấy!
Mã Chí đứng dậy bước đi nói:
-Chẳng thèm, đệ tập một mình không cần ai hết!
Sử Thiên Vũ cũng đứng dậy ôm bụng chạy nhanh đi. Phía cổng có một người đi đến chắp tay chào chàng, chàng liền gật đầu! Người đó đi đến chỗ mọi người hành lễ:
-Dạ thưa! Quốc mẫu cho gọi hai vị công chúa và Lý tiểu thư ạ!
Ba nàng mỉm cười chào hai người rồi bước đi ngay. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, hai người còn chưa kịp nói thì tất cả đã đi hết. Lúc này, hai người mới hiểu là do mọi người đã ngầm sắp xếp từ trước nên vừa vui lại vừa ngại, cũng chính vì thế mà có muốn hai người cũng không thể đứng lên mà tạm biệt nhau ngay được. Nhưng nàng thì đợi chàng lên tiếng trước, còn chàng không biết phải mở lời thế nào. Ngoài cổng, các chàng cho những người khiêng kiệu rút lui rồi cố nhịn cười mà nhìn hai người cứ ngắm phong cảnh mãi. Các nàng nghĩ thầm:
-Người ta là con gái mà, huynh lên tiếng trước đi chứ!
Các chàng liền ra hiệu cho các nàng đi theo mình, tất cả hiểu ý nên bước theo ngay. Vì chàng mãi không lên tiếng nên nàng thấy mình rất vô duyên, liền đứng lên mà nói:
-Xin phép huynh…
Chàng vội gọi:
-Phạm cô nương…
Nàng đứng lại theo phản xạ. Chàng ngập ngừng nói:
-Thực ra xưa nay tôi chưa từng ngồi riêng với cô gái nào chứ đừng nói là trò chuyện nên…
Đôi mắt nàng ánh lên và nén cười vì không ngờ chàng lại thật thà và nhút nhát đến vậy. Còn chàng đang định nói tiếp thì một cơn mưa bất ngờ ập xuống, hai người vội chạy đến tiểu đình phía xa, mặc dù chạy rất nhanh nhưng khi đến nơi thì hai người đã ướt sũng, đầu tóc rối bời, hai người bật cười nhìn nhau! Nàng lên tiếng:
-Thời tiết Đại Việt thật kì lạ!
Chàng cười đáp:
-Đại Việt còn rất nhiều chuyện thú vị như trận mưa tuyết vào đêm hôm đó, một điều chưa từng xảy ra. Cô nương có muốn nghe không?
Thực ra những chuyện mà chàng nói nàng đã được nghe qua Trần Linh và Khả Niên nhưng vì muốn giữ mãi khoảnh khắc này và nghe giọng chàng nên nàng liền gật đầu ngay! Mặc dù cùng là một câu chuyện nhưng nàng cảm thấy chàng kể hay hơn rất nhiều và chốc lát lại lén nhìn vẻ say sưa khi kể trên gương mặt chàng! Nên khi chàng kể xong nàng cảm thấy nó quá ngắn so với trước! Và cũng đúng lúc này thì trời ngừng mưa, hai người liền bước đi với tâm trạng luyến tiếc! Tuy chủ đề của câu chuyện hơi bị lệch tâm và kết thúc khá nhanh nhưng đã lưu lại ấn tượng không bao giờ phai trong lòng hai người, nhất là lúc hai người chạy trong cơn mưa ấy, khoảnh khắc êm dịu đó thì bất cứ ai cũng phải khắc cốt ghi tâm! Về đến Hồng Kỳ đường, chàng liền mỉm cười vì tất cả vẫn còn chưng hửng mà đi về phía hậu viện để thay y phục. Vừa bước ra các chàng đã kéo chàng ngồi xuống, rót trà đưa cho chàng, cốc trà vừa cạn các chàng đã hỏi:
-Thế nào hả huynh?
Tất cả hồi hộp lắng nghe:
-Thì cũng chỉ nói chuyện bình thường thôi, vì ta đâu biết nói chuyện như các đệ đâu!
Các chàng gật gù nói:
-Bước đầu thế là tốt rồi!
Vì ngại mọi người hỏi thêm nên chàng liền đứng dậy, nói:
-Thôi, ta đi luyện công đây!
Các chàng bước theo và trêu:
-Sao lại đánh trống lảng thế? Chắc có chuyện gì mờ ám hả?
Chàng lắc đầu cười:
-Các đệ sắp vượt mặt Thiết Nam rồi đấy!
Tất cả cười tươi, ở Hoàng Liên Sơn, Thiết Nam lập tức bị hắt hơi, Ngân Hoa hỏi:
-Huynh cảm à?
Thiết Nam quệt quệt mũi nói:
-Không phải, chắc mấy ông thần đó nhớ ta quá nên nói xấu ta ấy mà!
Nàng nói ngay:
-Cứ làm như báu lắm đấy!
Thiết Nam vênh mặt nói:
-Tất nhiên, Lâm Thiết Nam mà lại!
Mọi người liền nói:
-Thôi, xem tiếp đi!
Chàng đứng nghiêm nói:
-Tuân lệnh!
Tất cả lắc đầu khẽ cười! Ở kinh thành, các chàng cũng quay về hướng Hoàng Liên Sơn, các nàng hỏi:
-Mấy huynh sao thế?
Các chàng bán tin bán nghi nói:
-Hình như cái pho tiếu lâm sống đó vừa réo chúng ta thì phải?!
Các nàng nhìn nhau bật cười nói:
-Mấy huynh có làm sao không vậy? Ở đây thì làm sao biết được tại đó huynh ấy bây giờ đang làm gì chứ?
Các chàng gật gật đầu rồi bước đi ngay, các nàng khẽ lắc đầu mỉm cười quay người bước về hướng ngược lại!
Cùng với lúc Trung Hiếu về, Tuyết Băng cũng về đến Hiếu khách đường. Thấy nàng toàn thân ướt sũng nhưng gương mặt lại vô cùng vui vẻ, Trác Phàm hiểu ngay, Phạm Hồng Hiên thì ngạc nhiên hỏi:
-Sao con lại ướt sũng thế này?
Nàng lúng túng trả lời:
-Dạ… tại lúc…đang dọn dẹp bát đũa ở vườn thượng uyển thì trời đổ mưa nên…
Ông nói ngay:
-Thôi được rồi, vào thay y phục đi kẻo cảm lạnh bây giờ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2009 14:39:30 bởi nguyen duc long >