ptuuyen
-
Số bài
:
103
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.08.2008
|
RE: KÝ ỨC TUỔI THƠ (tiếp theo và hết)
-
05.11.2009 09:20:29
KÝ ỨC TUỔI THƠ (Tiếp theo và hết) Tôi sung sướng hét lên, nhào tới ôm chầm lấy Đức lỳ, chộp nhanh tờ giấy từ tay nó. Không thể diễn tả nổi vui sướng của tôi lúc này đâu; nó chạy rần rần khắp cả người, nó lâng lâng tưởng như mọi cái chung quanh tan nhòa, biến mất. Tôi chưa vội đọc, áp lá thư vào ngực để nghe niềm sung sướng trào dâng. Chợt có mấy tiếng súng nổ nghe gần lắm. Đức lỳ chạy ra bìa rừng rồi phán đoán: - Nổ từ hướng trạm xá, có chuyện rồi! Tôi nhét vội lá thư của ba vào túi áo đựng đầy đạn sỏi, cài khuy nút cẩn thận rồi bước nhanh ra bìa rừng. Thằng Riêng đưa mắt nhìn bọn tôi như muốn nói: “Chạy tới đó thôi!” Đức lỳ lao ra trảng rừng thưa xen lẫn đồi cỏ tranh. Vừa chạy vừa gọi: - Chạy tới trạm xá anh em ơi! Nó bắn thằng Ngọng rồi! Tôi vụt theo. Thằng Riêng cầm nỏ phóng lên trước. Ba đứa cắm cổ chạy về hướng trạm xá. Chạy một đoạn tôi la lớn: - Chạy tảng ra! Chạy tảng ra! - Sao lại tảng? Tôi nhớ hồi chơi giặc giả, mỗi lần rượt đuổi “địch” không ai lại chạy dồn đống mà đuổi – nó “câu” lại một cục đất, trật thằng này cũng trúng đứa kia. Nghĩ thế nên gào tiếp: - Lỡ thằng “Việt gian” bỏ chạy lên đây gặp bọn mình… Đức lỳ…nổi máu lỳ: - Chắc gì nó…chạy hướng này! - Nó chạy như heo rừng thôi, không biết được đâu mà! Tôi chạy tạt qua mé trái, Riêng thấy thế tách về bên phải, Đức lỳ ở giữa, cứ thế mà chạy trên đồi cỏ tranh. Nắng chiều vàng rực, gió lao xao làm gợn sóng cỏ tranh như đồng lúa quê nhà. Ba đứa mãi miết chạy, tôi và Riêng chạy hai bên tuy ít tranh nhưng những bụi cây lùm bùm lại vướn lối. Đức lỳ bị tranh che tới ngực, nó cứ lúp xúp giữa đồi tranh mênh mông. Đang chạy loằng ngoằn với những lùm cây vướn lối, tôi quay nhìn ngang, chẳng thấy Đức lỳ đâu, nhìn lui không có. Bên kia bóng dáng Riêng cũng biến đâu mất. Tôi đâm chột dạ: Rơi hố bẫy hay…bị trăn quấn, cọp vồ? Toan lên tiếng gọi thì thấy trên đồi cỏ tranh nơi Đức lỳ vừa chạy, từng mảng tranh rạp xuống, bóng người lồm cồm, nhấp nhô. Tôi khủng khiếp thét: “Trời ơi! Trăn quấn Đức lỳ rồi!” Chẳng còn nghĩ được điều gì, tôi lao tới chỗ Đức, tiếng ú ớ, tiếng quẫy xuống đất thình thịch. Chưa rõ ra sao nhưng chắc chắn Đức đang bị nạn. Tôi mò tìm khúc cây hoặc hòn đá cầm tay nhưng chẳng có gì. Hoảng quá tôi khóc thét lên: “Đức ơi! Riêng ơi!” Tiếng ú ớ, tiếng vật lộn rõ lên rồi bỗng dưng im bặt! Im lặng đến ghê rợn. Tôi đứng chết điếng, tê dại cả người. Chợt từ chỗ Đức lỳ bị nạn vụt đứng lên một con người. Nếu là một con trăn hay một con cọp chồm tới có lẽ tôi ít kinh ngạc hơn. Tôi đứng sững như trời trồng, bóng người cao lớn tiến nhanh tới, nó cầm trên tay lưỡi lê sáng loáng của Đức lỳ, nơi kẽ rảnh lưỡi lê còn đỏ lòm máu tươi. Tôi chỉ thốt lên được một tiếng: “Nam!” - Đúng nó là thằng “Việt gian”. Khuôn mặt đằng đằng sát khí, tôi bất kể hiểm nguy lao thẳng vào nó. Nó rít lên: - Thằng chó chết, tao sẽ bằm nát mày ra. Như một phản xạ, tôi chụp giàng ná thun đang đeo nơi cổ - không kịp nữa rồi! Nó đưa lưỡi lê đâm thẳng vào ngực tôi. Quả thật khi nghĩ người ta có thể nghĩ được nhiều thứ trong một khoảnh khắc, nhưng lúc này đây tôi chẳng nghĩ được gì. Tôi chỉ thấy máu của Đức loang trên lưỡi lê, chỉ thế thôi. Tôi nhìn trừng trừng vào nó không hề sợ hãi. Nó đang đâm tới ngực tôi bỗng khựng lại một tẹo, hơi nẫy người ra sau nhưng bàn tay cầm lưỡi lê vẫn đâm tới, tôi thấy đau nhói nơi ngực. Thế là mày chết thật rồi Hà em ơi! Mà thật lạ, lúc này thì những hình ảnh lại xuất hiện trong tôi. Này là ba, ba đang vẫy tay đón tôi. Còn mẹ, anh Hà, chị Hai… Rồi anh Sơn nữa, anh đang bơi trên sông, nhỏ Vân mặt mày tái méc đứng khóc… Rồi thằng Ngọng, thằng Riêng, Đức lỳ… Nó đâm thêm nhát nữa ngay nơi nó vừa đâm, nó muốn giết đến hai lần. Tôi bậm môi: “Tao chết thì mày cũng chết!” Không để nó kịp đâm, tôi lao vào ôm chặt cánh tay cầm lưỡi lê. Mũi lê theo sức đâm “phập” vô ngực đau nhói. Lại một luồng gì đó nong nóng chạy dài xuống bụng. Tôi ôm chặt cánh tay nó cắn thật mạnh. phía sau lưng tên “Việt gian” thằng Riêng đột ngột xuất hiện, nó giáng một cú bổ bằng bán nỏ xuống đầu tên Nam, thằng “Việt gian” buông lê lảo đảo, tôi chụp lấy lưỡi lê thọc vào bụng nó đến tận cán. Một dòng máu phọt ra đỏ lòm cả tay, tôi rùng mình để nguyên lưỡi lê trên người nó, luống cuống thụt lui, chùi lia lịa bàn tay dính đầy máu vào đũng quần. Sực nhớ đến Đức lỳ, tôi lao đến chỗ nó, nó nằm im lìm bên bãi cỏ tranh bị giày nát. Mặt mày bầm tím, máu thấm đẫm chiếc áo sơ mi sờn rách, tuột hết khuy: “Nó chết rồi sao?” Tôi đưa tay sờ lên mũi, không nghe động tĩnh gì. Tôi cúi xuống áp tai vào ngực, tiếng đập thoi thóp, đứt quãng tôi reo lên: “ Đức lỳ còn sống Riêng ơi!” Tên “Việt gian” bị Riêng đập bán nỏ ngay đỉnh đầu, tôi lụi một lê vô bụng nó nằm quay lơ, dang tay víu nạm cỏ tranh. Ở lưng nó, phần đuôi mũi tên dựng đứng lên trời, tôi ngạc nhiên nhìn Riêng: - Sao lại có mũi tên ở đây? - Tao bắn khi nó…sắp đâm mày. Nói rồi thằng Riêng kể lại sự viêc mà nó trông thấy: Khi tôi còn đang vướn víu với mấy lùm cây, nó phát hiện một bóng người chạy lom khom phía chân đồi tranh, kêu nhưng cả hai đứa đều không nghe, nó ngồi xuống kéo dây nỏ lắp tên nhưng loay hoay thế nào mà căng mãi dây nỏ vẫn cứ tuột. Lúc lắp được tên vào thì mất tiêu bóng người đang chạy lên đồi. Nó nhìn thấy tôi, định kêu thì bất ngờ tên “Nam” đứng bật dậy, thằng Riêng nói tiếp: - Tao luồng dưới cỏ tranh đến sau lưng và “phựt” mũi tên cắm gần lút nửa khi nó "thọc" lê vào ngực mày. Ngay lúc đó, từ dưới đồi có mấy người chạy lên. Tôi nhận ra trong đó có anh Thiệu và anh Kim. Tôi vẫy tay gọi rối rít, mọi người chạy xô đến. Anh Thiệu hỏi qua mọi việc rồi cho khiêng Đức lỳ và tên Nam về trạm xá. Anh Kim cầm súng đi phía sau. Đang đi, tôi thấy mọi người như chao đảo, đất trời bỗng tối sầm lại và dường như có ai đó gọi í ới tên tôi. Mặt trời sớm mai trên rừng đồi thật đẹp. Nắng vàng tươi, hiền hòa trải rộng những đồi xa. Đây đó, vài khe sâu còn cựa mình chưa muốn dậy. Hơi sương loãng dần, đọng lại và rồi co lại trên đầu ngọn cỏ như những hạt ngọc lung linh. Tôi ngồi dưới gốc cây giữa sân trạm xá từ lúc những chú chim non háu đói đòi mẹ cho ăn sau một đêm đẫy giấc. Tôi ngất không lâu. Có lẽ do đói và khát, do kiệt sức vì suy nhược nhiều hơn là do hai vết đâm vào ngực. Mọi người cho rằng tôi…có phúc ba đời! Mà cũng phải công nhận một điều: Hai lần đâm “chí mạng” của thằng “Việt gian” vào ngay ngực, vào ngay một điểm nơi có quả tim, nơi hằng cất giữ những ảnh hình thân yêu nhất trong tôi. Cái túi áo “bộ đội” lèn đầy những viên sỏi, được gài nút cẩn thận và đã trở thành tấm giáp chở che, nên mũi lê căm thù của nó bị chặn lại, vừa đủ rạch một đường nông, không xuyên qua lồng ngực. Hơn nữa, mũi tên ghim vào lưng và cú đập ngay đỉnh đầu tên “Việt gian” của thằng Riêng cũng góp phần rất lớn để giành lấy mạng sống của tôi. Lá thư ba gửi được tôi cất vào túi, bị lưỡi lê đâm qua. Chính lá thư đã cản mũi lê nhọn hoắc - chính ba đã gì chặt lấy cái vật nhọn chết người để cứu đứa con trai út phải không ba? Lá thư ướt đẩm máu không đọc được nhưng con đoán biết ba viết gì cho con rồi ba ạ! - Thật nhiều những lời yêu thương, thật nhiều những mong nhớ! Con còn biết cả việc má tìm được anh Hà, và đang ở nhà bác Thi dưới Tuy Hòa. Rồi anh Sơn vừa mới xuất viện xong liền xung phong tham gia chiến đấu. Chị Hai nữa chứ! Chị chạy tít mù lên Phú Bổn… Công nhận ba “cừ” thật đấy! Ba ở trên này mà biết hết mọi việc xảy ra của gia đình mình (những điều này anh Thiệu kể lại con đấy ba ạ!). Tôi miên man suy nghĩ, bồn chồn mong ngày chóng qua, mong sức khỏe mau bình phục. Không thể gặp ba trong tư thế ốm xanh và vết thương nơi ngực như thế này, ba nhỉ? Anh Thiệu bảo: “Ba đi công tác về sẽ qua đây đón con, Đức lỳ và cả thằng Riêng nữa – thích quá ba ạ. À! Còn chuyện thằng Đức lỳ mới tức cười làm sao – khi đó nó chỉ chăm bẳm đi cho nhanh đến trạm xá nên không phát hiện thằng Nam. Tên “Việt gian” chỉ cần luồn dưới cỏ tranh là tóm gọn cậu ta ngay. May mà nó không thấy con và thằng Riêng. Đức lỳ bị một vết đâm vào vai, nhưng nó ngất là do “thằng kia” bóp cổ! Giờ đỡ nhiều rồi. Còn thằng Ngọng, lẽ ra giờ nó có thể ngồi dậy hoặc đi dạo vài bước như lời cô y sĩ nói, nhưng nó không thể làm điều ấy được. nó nằm bẹp dí là do nó bị thương thêm lần nữa. Số là thế này: Các anh bàn nhau đưa ra phương án “kiểm tra cuối cùng” thằng Nam - nó là ai? Và tóm tại trận để tâm phục, khẩu phục! Anh Kim cùng anh Thiệu phục kích thật kỹ. Tên Nam vào trạm xá. Lúc đó trạm vắng nhưng cũng có vài bệnh nhân nằm gần Ngọng nhưng họ không biết “màn kịch” diễn ra. Thằng “Việt gian” đến quầy xin thuốc uống và rửa mắt xong nó đi ngang qua giường Ngọng nằm, đánh rơi những viên thuốc xuống sàn nhà trạm xá, rơi cả trên giường Ngọng. Nó loay hoay nhặt từng viên thuốc bé tí. Một tay nhặt thuốc một tay kín đáo kéo chéo mền ép chặt mũi và miệng Ngọng. Tội nghiệp thằng Ngọng, nó có biết gì đâu, đang nằm ngủ lơ mơ tự nhiên ngột không thở được. Đằng này anh Thiệu và anh Kim căng mắt nhìn vẫn không thấy có hành động gì khác lạ. Đến khi thằng Ngọng choài, quẫy, mặt mày tím tái, hai anh phóng ra, tên Nam biết bại lộ nên vụt chạy. Anh Thiệu bắn mấy phát đạn cảnh cáo nhưng thằng “Việt gian” lủi mất tiêu! Giờ thì nó được “chuyển” lên bệnh viện cấp cứu rồi ba ạ. Nghe nói cấp trên cần nó sống để hỏi cung gì đó, con chả biết. Nhưng theo con “đòm” một phát cho xong đời bọn Việt gian! Mặt trời lên khá cao, thằng Riêng đi đâu đó về, một tay cầm nỏ tay kia xách con gà rừng béo núc, nặng trì cả đôi vai vốn còm nhom của nó. Riêng cười thật hồn nhiên: - Mỗi ngày tao sẽ đem về một con gà rừng cho mọi người cùng ăn. - Vài hôm nữa ba đến, bạn cùng đi với mình và Đức lên chỗ ba nha! - Tao đi, nhưng phải về báo với cái nhà tao đã. Sáng mai tao về rồi lại lên đây với mày! Hai đứa dắt nhau vào trạm thăm Ngọng và Đức lỳ. Anh Thiệu đến báo một tin vui: “Các em rất dũng cảm vây bắt tên Việt gian. Các bác, các chú sắp xuống thăm và sẽ có quà cho từng đứa” Anh quay sang tôi cười tủm tỉm: “Ba em cũng tới, có cả…thằng Sơn sếu vườn nữa, Hà em ạ!” Tôi bất giác đứng thẳng người, đưa mắt nhìn Riêng, Ngọng, Đức lỳ. Cánh mũi phập phồng ửng đỏ. Ngoài kia, trên ngọn cây chú chim non chấp chới bay theo mẹ dưới ánh nắng rực rỡ sớm mai. Đà Nẵng - Tuy Hoà mùa mưa 2009 Phạm Tú Uyên HẾT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2009 10:04:11 bởi ptuuyen >
|