KÝ ỨC TUỔI THƠ
KÝ ỨC TUỔI THƠ Con viết cuốn sách này như một nén hương, kính dâng lên hương hồn Cha, Mẹ, và hai Anh cùng những người thân yêu đã nằm xuống. ---------------------oOo---------------------
PHẦN I
Tôi sinh ra ở một vùng quê Phú Yên. Làng Phú Thứ nằm dọc theo Con mương dẫn thủy của đập Đồng Cam, tưới khắp cánh đồng Tuy Hoà trù phú. Làng quê yên ả, hiền hoà ấy bị cày xới, sôi sục trong chiến tranh. Chẳng một mảnh vườn, một tấc đất nào không khét mùi thuốc súng. Tuồi thơ được trộn chung với đạn bom và xác người.
Cha tôi làm đủ thứ nghề, mặc dù nghề của ông là dạy học. Ban đêm đi dạy “học trò tổng hợp” - mỗi lớp vài người, dưới ánh đèn dầu đặc biệt được làm bằng chai thuốc đủ chủng loại có lò xo quấn bao lấy bấc đèn. Mỗi khi đang thắp mà nghe kẻng báo động có máy bay, chỉ cần vặn nắp đậy lại là xong. Dù bom vùi, dù đạn lấp miễn đừng có trái đạn nào trúng vào, nó chẳng bao giờ rơi một giọt dầu và, cũng đặc biệt như lớp học của ông: “Điểm danh mà vắng trò nào quá ba bận thì có nghĩa là người đó đã ra đi vĩnh viễn”
Ban ngày, ai cần hớt tóc - có ngay! Ai cần may quần áo - có ngay! Ai cần sửa cái nồi, thùng xách nước - có ngay! Người trong thời chiến tranh làm gì có nhất nghệ tinh! Có những cái chết mà trong làng chỉ có khóc chứ không kèn trống và khiêng ma! Và cũng có những cái chết mọi người chỉ đứng quanh cúi đầu chứ không khóc! Bởi lẽ một quả bom rơi thẳng xuống nhà hoặc một quả đại bác “ùng” ngay giữa mâm cơm! Tìm được gì đâu mà đem chôn, có còn ai đâu để mà khóc. Chị Hai tôi làm nghề may nhưng lại đi bán muối! Không ngồi may chuyên nghiệp được, trẻ con chúng tôi và cả người lớn nữa lấy vải dù pháo sáng, dù máy bay thả đồ ăn may áo quần!. May xong nhúng vào bùn vài lần cho đổi màu để dễ mặc và máy bay địch khỏi trông thấy. Mà vải dù bền vô kể, chỉ đứt đường chỉ chứ rất khó rách. Thế là nghề may được chuyển sang cho cha tôi. Dạo nọ tôi dược một chú bộ đội cho tấm vải dù trắng còn mới tinh, tôi săm se mãi, ướm vào người và nghĩ ra một cách, bèn đến bên cha:
- Ba ơi ! ba may cho con một cái áo mới đi. Một cái áo sơ mi có cổ cứng hẳn hoi đấy ba nhá, con để dành mặc tết!
- Ừ! Ba sẽ may. Con đem ra ao ngâm vào bùn mai đem phơi khô rồi ba may cho.
- Ba cứ may đi. Con ngâm sau cũng được.
Áo ba may xong đẹp lắm, trắng tinh, có cả cổ nữa. Mặc dù cổ mềm xèo nhưng vẫn đẹp vô cùng. Tôi chưa bao giờ sở hữu một cái áo nào đẹp như thế. Áo tôi (hầu hết bọn trẻ chúng tôi) đều loại áo không cổ và đặc biệt không có màu trắng!. Tôi tự hào về nó và tuyệt đối giữ bí mật không ngâm vào bùn.!
MỘT VIỆC LÀM TÁO BẠO .
Anh ba Sơn có một tiệm sửa xe đạp. Gọi là tiệm cho oai chứ thực ra chỉ dăm cái săm lớp, vài cái vành đã cũ mèm, một khung xe sơn màu xám xịt và thùng đồ nghề lỉnh kỉnh những cờ-lê mỏ-lếch. Tiệm của anh nằm ngay chợ Phú Thứ. Má kể mấy năm trước tiệm buôn bán cũng đỡ lắm, nhưng từ khi chiến tranh về, làm ăn trở nên khó khăn. Vả lại anh Sơn năm ấy đã mười lăm tuổi, thích ngồi nghe những chú bộ đội kể chuyện hơn là sửa xe. Có lúc anh ngồi nhìn bộ đội đi ngang qua – nhìn say sưa, chẳng biết anh nghĩ gì. Nhưng chắc cũng giống như tôi nhìn say sưa chiếc xe đạp anh dựng ngoài hiên. Chiến tranh bắt đầu ác liệt anh vắng mặt ở tiệm nhiều hơn, có khi vài giờ, một buổi hoặc đôi khi cả ngày. Anh đi tôi trở thành cậu chủ nhỏ, tiệm của anh trở thành thế giới của tôi. Anh Hà là anh thứ tư, lúc đó mười hai tuổi, cùng tôi trông coi tiệm. Môt buổi tối, đúng hơn là vừa chạng vạng chưa kịp đỏ đèn, chị Hai đi bán muối trở về tóc tai rối bời, dép đằng dép chân đằng chân, tất ta tất tưởi, kéo theo sau chừng năm người có cả trẻ con:
- Má ơi! Thằng Sơn bị bọn lính bắn chết rồi...!
Mẹ tôi đang cho heo ăn hốt hoảng chạy lên:
- Con nói cái gì? Sao lại bắn chết nó hả trời, nó sửa xe đạp mà!
Phạm Tú Uyên (còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2009 14:37:32 bởi ptuuyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: