Nữ nghệ sĩ Quốc Hương nghẹn ngào với bài vọng cổ "Tâm Thư Gời Mẹ"
của soạn giả Ngôquangvo_VN - Ngạc sĩ Đoàn Văn Linh đệm đàn Bầu. Vọng cổ
Ngoquangvo
Tâm Thư Gởi Mẹ
Ngâm
Tiếng mưa đêm nghẹn ngào nức nỡ
Luống canh dài dạ trẻ không an
Mỗi lần nghe tiếng ho khan
Mỗi lần con trẻ héo gan ruột mình .
Vọng Cổ
(1) Đêm nay con viết bức tâm thư, nơi quê nghèo đất Kiên Giang - Rạch Giá. Để gởi đến người mẹ thân yêu đang sống cao sang nơi đất lạ quê . . . người . . .
Gói trọn lòng con, kính gởi mẹ đôi . . . lời . . . Mẹ ơi ! tình sâu nặng là thiêng liêng mẫu tử, nghĩa nào bằng nghĩa dưỡng dục cù lao. Ngoại già rồi, nên nay ốm mai đau lo thuốc thang, hay điều trị thì không tiền. Trăm mối ưu phiền cứ đổ xuống gia cang, mang cái cảnh nghèo hèn sống đời luôn thiếu thốn.
(2) Thuở xa xưa gia đình dù không khá giả, nhưng cũng đủ ăn, đủ mặc, đủ . . . xài . . . Nhờ tiền mẹ cho nên việc trang trải hàng . . . ngày . . . cũng đủ cho bà ngoại già xoay xở, cơn khốn cùng trong cái thời buổi khó khăn. Mấy năm rồi mẹ biệt tích vắng tăm, nên gia đạo cũng lần mòn suy sụp. Tiết Đông sang chăn không đủ đắp, buổi Hạ về lại thiếu cả cơm ăn.
Nói Lối
Nhìn những trẻ đồng trang lứa tuổi
Sống trong gia đình có mẹ cùng cha
Gẫm thân mình mà lòng trẻ xót xa
Thương cho ngoại lại tủi thân mình côi cút.
Vọng Cổ
(4) Mẹ ơi ! Vừa lọt lòng mẹ đã giao con cho ngoại, để đi theo tiếng gọi của kim . . . tiền . . .
Cho đến hôm nay con vẫn chưa biết mặt mẹ . . . hiền . . . Con chỉ biết mẹ qua những dòng thư mẹ gởi cộng với những tấm hình đà hoen ố với thời gian .
Mẹ thì cuộc sống cao sang
Còn con cùng ngoại cơ hàn quanh năm
Đời nghèo cuộc sống tối tăm
Ngoại già, con thì nhỏ làm ăn được gì.
(5) Những âu lo vẫn hằn in trong đầu con trẻ dại, buồn riêng mang nên giọt lệ cứ tuôn . . . trào . . .
Mấy năm qua mẹ ở phương . . . nào . . . Sao không trở lại quê nhà một chuyến, viếng xóm làng và thăm ngoại cùng con. Ngoại nhớ mẹ nhiều nên vóc dáng héo hon, mỗi buổi tối người thường đứng ngay trước cổng. Đôi mắt hố sâu hướng về một phương trời xa thẳm, khắc khoải ưu tư đếm tháng năm dài.
(6) Mẹ ơi ! Công ơn sinh thành cao sâu như trời biển, phận làm người ai dám lãng quên. Tự ngàn xưa sách giáo lý của những bậc thánh hiền, trong gia đạo hiếu là trên tất cả. Mấy năm qua mẹ sống nơi quê người đất lạ, có khi nào mẹ nhớ đến ngoại cùng con. Dẫu quê người mẹ có sống trên gác tía lầu son thì con khuyên mẹ đừng quên nơi chôn nhao cắt rún. Viết đến đây tấc lòng con thơ xúc động, vài nét thơ ngây gởi mẹ ở quê người.
Tâm thư con đã cạn lời
Quê nghèo con, ngoại cuộc đời khổ đau
Bút ngưng giọt lệ tuôn trào
Nói lên nỗi khổ nghẹn ngào lòng con .
VN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2005 11:41:06 bởi Viet duong nhan >