Văn Nghệ Sĩ & Quốc Hương_VDN (Paris)

Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 181 đến 210 trên tổng số 225 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Vĩnh Biệt NS Tài Danh Minh Phụng :: - 03.12.2008 06:19:05
Ca sĩ Y Phụng hiện định cư tại Mỹ, con gái NSƯT Minh Phụng tâm sự: “Tôi có linh tính không hay về sức khỏe của ba, vì mỗi lần điện thoại về thăm ba cứ cười nói rất vui. Cách đây vài ngày, tôi xin về thăm nhưng ông bảo: “nếu tôi về ông sẽ buồn tôi”. Rồi sau đó ông bảo với mẹ tôi (NS Kiều Tiên) không được nói chuyện ông nhập viện. Tôi điếng người khi nghe mẹ báo ba vừa trút hơi thở cuối cùng. Gần đây ba rất vui khi nghe tôi trình bày ước nguyện thực hiện một Album ca cổ. Ba tôi vui vì tôi biết trân trọng cái nghề đã cho ông tên tuổi, vị trí trong lòng công chúng mộ điệu. Ba tôi còn hứa sang năm 2009 sẽ tổ chức liveshow kỷ niệm 55 theo nghề hát. Trong đêm đó, hai cha con cùng diễn trong một trích đoạn cải lương. Vậy mà…”.

NS Kiều Tiên nghẹn ngào kể: “Những ngày cuối đời, anh Phụng cứ nằm mơ thấy đi hát mà cứ bị trễ tuồng. Ngày 1/11, trong liveshow NSƯT Ngọc Đáng, anh đau chân lắm nhưng vẫn đến hát. Các anh em công nhân hậu đài đã tắt hết đèn trong khán phòng trước khi anh ra sân khấu. Anh không muốn để khán giả nhìn thấy anh xấu. Dù đêm đó anh đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn ca với tôi trích đoạn Xin một lần yêu nhau…. Đó là suất diễn cuối cùng của anh Phụng”.

Nhạc sĩ Kiều Tấn, Trưởng Ban Văn nghệ Đài Truyền hình TP HCM cho biết, anh và biên tập Hoàng Vũ Quân đã kịp thời tổ chức chương trình Cánh chim không mỏi tôn vinh NSƯT Minh Phụng. Chương trình do NSƯT, TS Bạch Tuyết dàn dựng đã khái quát rõ nét quá trình hơn 50 năm theo nghề của NSƯT Minh Phụng. Trong đêm diễn đó, ông tái ngộ khán giả các trích đoạn: Hàn Mạc Tử (diễn với vợ và Hữu Tài, Bích Thuỷ), lớp ứng biến ngắn trích đoạn Mùa thu lá bay (với NS Bạch Tuyết), Xin một lần yêu nhau (với NS Lệ Thuỷ), Trả lại tình xưa (với NS Thanh Kim Huệ, Bảo Quốc, Phượng Hằng, Ngân Tâm). Tham gia chương trình còn có các nghệ sĩ: Thanh Tuấn, Trọng Hữu, Chí Hải, La Kính, Lệ Trinh, Giang Bình…Tất cả đã đến bằng tấm lòng và tình cảm dành cho NSƯT Minh Phụng.
Xin thắp nén nhang vĩnh biệt người nghệ sĩ tài hoa đã cống hiến cả đời cho sân khấu cải lương. Tên tuổi và giọng ca, cũng như những vai diễn của ông mãi mãi được công chúng yêu mến, là tấm gương đối với các thế hệ diễn viên.

Thanh Hiệp


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Vĩnh Biệt NS Tài Danh Minh Phụng :: - 03.12.2008 06:25:24
Vô Cùng Thương Tiếc
Vĩnh Biệt NS Tài Danh Minh Phụng


 

Giọng Ca Đặc Biệt NS Minh Phụng

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2008 06:26:43 bởi Viet duong nhan >

Ct.Ly

Ct.Ly

Ct.Ly

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Vĩnh Biệt NS Tài Danh Minh Phụng :: - 03.12.2008 17:54:22
Cảm ơn Ly tu bổ thêm tin tức và bài viết về Cố NS Tài Hoa Minh Phụng.
Chúc Ly & gia đình mùa Giáng Sinh đầm ấm vui vẻ.
Bisous
XX
7_vdn
 

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Vĩnh Biệt NS Tài Danh Minh Phụng :: - 04.12.2008 19:36:48
NS BT "Thì Thầm".....
_____________________

 
Bầu trời như không có nắng
 
 

Nồng nàn, quyến rũ, chút lơi lả, tiếng hát anh dìu dắt tiếng ca tôi, để ngày ấy, gần ba mươi năm, Hàn Ni của tôi và Mẫn Văn Lâu của anh đã đem đến cho công chúng một câu chuyện tình đẫm nước mắt và duyên kỳ ngộ trong vở Mùa thu lá bay. Năm rồi, trong dịp tái ngộ công chúng tại Mỹ, tôi và anh đều được yêu cầu "hâm nóng" một chút hồi ức của chuyện tình năm xưa, mặc dù "Hàn Ni và Mẫn Văn Lâu bây giờ đã là những ông già bà lão, vì thế chúng tôi xin kể lại chứ không phải là diễn lại...". Anh cười, nụ cười hiền từ như một cậu bé con, tôi "bắt" ngay nhân vật với chút "nhõng nhẽo" của ngày xưa: "Bộ em xấu lắm hả anh Lâu?". "Ông già” Mẫn Văn Lâu lúc ấy dù đang chịu cơn đau âm ỉ bỗng thoắt thành một chàng trai nho nhã, thư sinh từ âm điệu đến thần thái đáp lời: "Đâu có! Em đẹp lắm...". Cả khán phòng chìm ngập trong hoa và tiếng pháo tay... Tôi dìu anh qua lối hẹp vào hậu trường, anh nói nhỏ: "Tôi nợ khán giả nhiều lắm, có đau đến mấy tôi cũng muốn được ra sân khấu Bạch Tuyết à...".
Cái nợ ân tình ấy đã khiến anh không nỡ từ chối bất cứ lời mời nào để đến với khán giả. Những đêm diễn về vùng sâu vùng xa, anh xuất hiện với bộ veston trắng tinh tươm, và vợ anh, NS Kiều Tiên không chỉ là bạn diễn mà còn là đôi chân của anh, dìu nhau ra sân khấu. Giữa trời nước mênh mông, họ cùng ca trích đoạn Xin một lần yêu nhau, thể chất anh không còn khỏe nhưng giọng ca cứ vun vút, nồng nàn...
Tôi và anh có không nhiều cơ hội đồng diễn, nhưng dù chỉ đôi ba lần hội ngộ cũng đủ để lại trong tôi hình ảnh về một nam đồng nghiệp tài năng, đức độ, đào hoa... Minh Phụng có lối diễn xuất cải lương rất... điện ảnh, bay bướm nhưng không màu mè. Giọng ca đặc trưng cao vút, trong trẻo. Từ sàn tập đến sàn diễn, anh hầu như chẳng nặng lời với bất cứ ai. Ngay cả những người phụ nữ đã từng đi qua đời anh, cũng chẳng ai phiền muộn vì anh, họ chỉ biết thương và cảm thông, có chút hờn trách đấy thì rốt cùng cũng là sự san sẻ đầy tử tế.
Vai diễn cuối cùng, cũng là dịp làm việc gần đây nhất giữa anh và tôi là trong vở Trần Nhân Tông (tác giả Lê Duy Hạnh). Đêm Cội nguồn Việt, tôi vào vai An Tư, tìm mãi không biết ai sẽ vào vai Trần Nhân Tông, cuối cùng tôi mời anh. Anh nửa vui nửa lo, tôi chỉ biết nói: "Anh cứ mang nguyên con người hiền từ của anh vào nhân vật này...". Anh hồn nhiên: "Vậy hả Bạch Tuyết? Tôi biết mình không còn sống được bao lâu nữa nhưng có vai diễn nào hay, Bạch Tuyết cứ kêu, rồi hai anh em mình tập...".
Khuya, chúng tôi lặng lẽ trong phòng thu để nghe qua phần nhạc thâu sẵn. Anh lẩm nhẩm ca thử rồi cười như thể mình có lỗi: "Bệnh nên hơi cũng không còn khỏe, ca dễ trật nhịp quá Bạch Tuyết ơi...". Kiều Tiên ứa nước mắt nhìn chồng.
Đêm nay, anh nằm bình yên giữa lòng người thân, đồng nghiệp và bao công chúng. Đau đớn khi nghe Kiều Tiên và Y Phụng bảo, hai ngón chân anh bị hoại tử nên bác sĩ bảo, muốn sống thì phải cưa chân đến đầu gối. Nhưng ai dè, anh lại bất ngờ ra đi vì tai biến...
Anh đã đổi lấy tài năng và cả sự đau đớn, mất mát kia để trả món nợ cho bao khán giả mà anh yêu mến. Giờ thì tôi đang phải đọc một kịch bản... ngược, Hàn Ni - Bạch Tuyết đã phải rời xa Mẫn Văn Lâu - Minh Phụng, ngước nhìn cả một khoảng không "thiếu sao đầy..." mà nghe lòng mình mằn mặn...

NS Bạch Tuyết

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: TẾT Dân Tộc Kỷ Sửu 2009 :: - 31.12.2008 03:23:16
TẾT Dân Tộc Kỷ Sửu 2009
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2008 03:24:54 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Nghệ sĩ lão thành Tám Vân về cõi vĩnh Hằng… (1924 – 2009) :: - 27.01.2009 22:10:22

Soạn giả Nguyễn Phương vừa gửi cho Ngọc Anh một bài viết thật hay và rõ ràng về NS Tám Vân, tặng các bạn cùng xem để biết thêm.




Lại Thêm Một Bạn Già Bỏ Cuộc Chơi!
Nghệ sĩ lão thành Tám Vân về cõi vĩnh Hằng…( 1924 – 2009 )

10 giờ tối ngày 18 tháng 01 năm 2009, nữ nghệ sĩ Tú Trinh từ Việt Nam gọi điện thoại qua báo tin nghệ sĩ lão thành Tám Vân từ trần. Anh Tám Vân mất vào lúc 6 giờ sáng ngày 18 tháng 01 năm 2009,( thọ 85 tuổi), tại tư gia số 93B ấp Bình Phước, xã Bình Nhâm, huyện Thuận An, tỉnh Bình Dương.

Vẫn biết rằng việc ra đi của anh Tám Vân là một điều khó tránh vì Tết năm 2006, vợ chồng chúng tôi về thăm quê hương, có đến thăm anh chị Tám Vân tại nhà của anh chị ở ấp Bình Phước, xã Bình Nhâm. Lúc đó thì anh Tám Vân đã mang nhiều thứ bịnh, suy yếu và có phần nào bị lãng trí, nói trước quên sau. Tuy nhiên tôi nghĩ là anh chị Tám Vân được sống trong một ngôi nhà khang trang, chung quanh nhà có vườn cây trái, không khí tốt lành, lại được các con và cháu ở chung chăm sóc thì việc dưỡng bịnh, trị bệnh có nhiều thuận tiện. Không ngờ Tết Kỷ Sữu đến kề bên mà anh Tám Vân lại đột ngột bỏ ra đi…Chúng tôi rất buồn, bàng hoàng đến mất ngủ….

Những kỷ niệm vui buồn trong thời cùng làm việc trong các đoàn hát cứ hiện lên trong trí nhớ…càng nghỉ càng thêm thương Tám Vân, một người nghệ sĩ tài ba, khi về già lui về sống ẩn cư trong thôn xã, chịu cuộc sống nghèo, kham khổ trong khi đó thì có những nghệ sĩ đàn em đàn cháu do anh chị đào tạo, đang sống cao sang với hào quang sân khấu, với những chiếc huy chương vàng, lại quên đi một người thầy nghèo khó nơi đồng quê hẻo lánh.

Tôi và anh Tám Vân là nghệ sĩ của đoàn hát Việt Kịch Năm Châu. Trong dịp Tết năm 1955- 1956, đoàn Việt Kịch Năm Châu lưu diễn tỉnh Bến Tre, hát ở thị xã Bến Tre, sau đó đoàn đi hát thêm hơn tháng trời ở các huyện Mõ Cày, Giồng Trôm, Ba Tri và Thạnh Phú.

Lúc hát tại quận Ba Tri, anh Tám Vân dẫn tôi về thăm ngôi nhà cũ của Ba Má anh, bấy giờ chỉ còn người chị thứ năm của anh đang ở, chăm lo vườn tượt và gìn giữ phần mộ của Ba Má anh chôn ở trong vườn nhà.

Nghệ sĩ Tám Vân tên thật Lê Văn Tám, sanh năm 1924 tại quận Ba Tri, tỉnh Bến Tre. Anh đậu bằng Tiểu Học CEPCI( thời Pháp thuộc) năm 1939, rồi thi đậu vô trường Collège de Mytho( sau là Collège Le Myre de Vilers, đến 1953 đổi tên là trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu). Anh học đến năm 1942, thi rớt bằng Brevet Élémentaire, anh bỏ học theo anh ruột của anh là nghệ sĩ Ba Vân để học nghề hát.

Anh Lê Văn Tám có hai người anh theo nghề hát cải lương. Người anh thứ hai là anh Hai Vân, có lúc làm tài xế xe vận tải của đoàn Việt Kịch Năm Châu. Anh Hai Vân có hai người con là nghệ sĩ: cô Tương Lai và cô Huỳnh Hoa nữ diễn viên đoàn hát Việt Kịch Năm Châu, đoàn Phước Chung. Người anh thứ ba là quái kiệt Ba Vân, nức tiếng trong giới nghệ sĩ tiền phong cải lương.

Đầu năm 1943, nghệ sĩ Ba Vân biết em của anh vừa bỏ học nên giới thiệu cho gia nhập đoàn hát đễ cùng đi với anh trong chuyến lưu diễn ở Hà Nội và đặt cho Lê Văn Tám nghệ danh là Tám Vân.

Tám Vân có học vấn, đẹp trai, hơi ca khoẻ khoắn, cách phát âm chuẩn mực nên chỉ trong sáu tháng học ca cổ nhạc và học diễn, Tám Vân đã đóng được những vai kép nhì, kép đẹp trong các tuồng xã hội phóng tác theo kịch của nước Anh, Pháp của soạn giả Nguyễn Thành Châu.
Năm 1944, đoàn hát trở về Saigon, Tám Vân được bầu gánh hát cải lương Quảng Lạc mời làm kép chánh. Đoàn hát cải lương Quảng Lạc đi lưu diễn ở nước Lào, sau đó vì tình hình chiến tranh sôi động, quận đội Thiên Hoàng của Nhật Bổn vào Đông Dương, phi cơ Đồng Minh liệng bom thành phố Hà Nội và một số tỉnh miền Bắc. Đoàn hát Quảng Lạc không trở về Hà Nội được nên lưu diễn các tỉnh có người Việt ở nước Thái Lan. Nghệ sĩ Tám Vân thành hôn với nữ nghệ sĩ Bích Châu, đào chánh của đoàn hát. Cả hai chung sống 12 năm, có được hai con.

Đến năm 1954, khi chiến tranh Việt Pháp chấm dứt, nghệ sĩ Tám Vân và Bích Châu trở về Việt Nam, gia nhập đoàn hát Việt Kịch Năm Châu.
Lúc đó tôi đang cộng tác với đoàn Việt Kịch Năm Châu nên khi gặp anh Tám Vân, chúng tôi là đôi nghệ sĩ trẻ, dễ thân thích nhau vì chúng tôi cùng là học sinh trường Collège de MỹTho. Tôi chỉ là một diễn viên phụ, Tám Vân đã đóng được những vai kép nhì, có khi anh được cho thế vai anh Năm Châu, đóng vai chánh, hát cặp với hai cô đào chánh Kim Cúc, Kim Lan.

Tôi liệu sức mình không thể thành kép chánh được nên tôi chọn con đường học sáng tác. Anh Tám Vân hợp soạn với tôi vở Người Mặt Cháy, lấy cốt truyện trong một tờ báo ảnh của Pháp, mua của nhà sách Albert Portail Saigon. Trên sân khấu Việt Kịch Năm Châu, tôi đã sáng tác được các tuồng Chim Vàng Hoàng Hạc Lâu, Người Mặt Cháy, Chiếc Ngai Cuối Mùa. Chiếc Lá Giữa Dòng, Biên Thùy Nổi Sóng.

Nghệ sĩ Tám Vân sáng chói trong vai kép chánh hát cặp với chị Kim Cúc trong tuồng Người Mặt Cháy. Tám Vân thành công trong vai hoàng tử, đóng cặp với nữ nghệ sĩ tài sắc Kim Lan trong vai Ô phê Ly tuồng Hàm Lệ Thái Tử Nước Đan Mạch. Nghệ sĩ Tám Vân cũng được khán giả và báo chí kịch trường ngợi khen khi anh thũ vai chánh trong các tuồng Miếng Thịt Người, Áo Người Quân Tử, Cách Lan Phương Tử, Gió Ngược Chiều, Tây Thi Gái Nước Việt…

Lúc nầy nghệ sĩ Nguyễn Thành Châu đang chủ trương thực hiện một sân khấu “ Thật và Đẹp”, anh đề bảng hiệu đoàn Việt Kịch Năm Châu thay vì đề là đoàn cải lương Năm Châu. Đoàn Việt Kịch Năm Châu tuy là một đoàn hát tuồng cải lương xã hội Tây Phương và tuồng xã hội Việt Nam nhưng đoàn Việt Kịch Năm Châu không giống như phần đông các đoàn hát khác như đoàn cải lương Hoa Sen, đoàn cải lương Phụng Hảo, đoàn cải lương Thanh Minh, đoàn cải lương Kim Chưởng…Vì chủ trương sân khấu “ thật và đẹp”, nên những tuồng hát của soạn giả Nguyễn Thành Châu viết rất ít bài ca cổ nhạc và vọng cổ. Thay vào đó là những lời đối thoại sắc bén, gọn gàng và giống như lời thoại trong một vở thoại kịch hơn là tuồng cải lương.

Các nghệ sĩ trong đoàn được chính nghệ sĩ Năm Châu đứng trực tiếp tập tuồng, dạy cho cách phát âm các đài từ, cách nói một câu thoại trong tuồng. Khi ca cổ nhạc( bài bản lớn thuộc ba Nam sáu Bắc, Bảy bài) hoặc vọng cổ thì dàn đờn cổ nhạc rao hơi cho nghệ sĩ bắt giọng hát cũng rất ít, có khi nghệ sĩ nói lối rồi vô ca, ngay trong nhịp mạnh đầu tiên thì cổ nhạc mới đàn theo. Cách ca như nói chuyện, chú trọng diễn tả nội dung câu ca, tình cảm câu ca và nhạc đệm theo là thứ yếu. Nghệ sĩ đoàn Việt Kịch Năm Châu rất khổ công luyện tập theo sự chỉ dạy của nghệ sĩ Năm Châu, muốn đưa tuồng cải lương đến gần với thoại kịch hơn và bỏ đi những bài bản cổ nhạc mà nghệ sĩ Mộng Vân đã dùng trong các tuồng kiếm hiệp vì anh Năm Châu cho là đó là những bài ca cà chía.

Nghệ sĩ Tám Vân nhờ có học cao hơn các nghệ sĩ trong đoàn Việt Kịch Năm Châu nên anh luôn được Năm Châu khen và dùng Tám Vân như người mẫu trong các buỗi tập tuồng. Đáng lý ra với vai kép chánh trong đoàn hát, nghệ sĩ Tám Vân phải được ưu đải về lương phạn nhưng đoàn hát Việt Kịch Năm Châu tuy được báo chí ngợi khen là một đoàn hát có nghệ thuật cao nhưng khán giả lại không đến xem đoàn hát vì ít bài ca cổ, ít những bài ca vọng cổ mà dân chúng rất thích. Nghệ sĩ đoàn Việt Kịch Năm Châu thường chỉ được lãnh một số lương tượng trưng gọi là lương cà phê. Nghệ sĩ được ăn cơm hội, không sợ đói nhưng không có tiền riêng để chi tiêu những cần thiết cá nhân như nghệ sĩ các đoàn hát khác.
Về tuồng tích thì cốt truyện của những đoàn hát khác không hay hơn tuồng của đoàn Việt Kịch Năm Châu, về văn chương trong tuồng thì nhiều khi ngây ngô, khán giả trí thức nghe nghệ sĩ ca hát đến khó chịu nhưng các đoàn hát đó có những danh ca vọng cổ như danh ca Năm Nghĩa, Bảy Cao, Ba Khuê, Út Trà Ôn, Minh Tấn, Minh Nhị, Kim Anh, Út Bạch Lan, Thúy Nga, Phước Trọng, Kim Chưởng, Thanh Hương…Các đoàn hát có danh ca vọng cổ thì luôn luôn là khán giả nghẹt rạp, đời sống lương tiền của nghệ sĩ thì bao giờ cũng được phát đủ và lương cao hơn nghệ sĩ đoàn Việt Kịch Năm Châu.

Nghệ sĩ Tám Vân là người từ nước Lào và Thái Lan mới về, ở hai nước đó nghệ sĩ hút thuốc phiện và thuốc nẩu( thứ lá thuốc phiện) là một việc bình thường vì thuốc phiện rẻ và dễ kiếm, thông dụng. Lúc đó chánh phủ Cộng Hòa miền Nam đang bày trừ ma túy và thuốc phiện, do đó thuốc phiện bán lậu, giá đắc hơn vàng. Anh Tám Vân rất khổ sở vì phải cai thuốc, đoàn hát Việt Kịch Năm Châu lại chỉ phát lương cà phê hay chỉ có nữa cử lương, không đủ chi phí trong gia đình, lấy tiền đâu mua thuốc hút? Thêm nữa chị Bích Châu, vợ anh là người miền Bắc, khi hát ở đoàn hát Quảng Lạc thì chị là đào chánh, vì hát với những người cùng nói và hát bằng giọng Bắc. Khi vào Nam, gia nhập đoàn Việt Kịch Năm Châu, ông Năm Châu rất nghiêm khắc trong việc sử dụng đài từ trên sân khấu. Khi thủ diễn một vai nông dân miền Nam mà phát âm giọng Bắc thì không được. Trong một vở tuồng xã hội Tây Phương, chị Bích Châu phát âm giọng Bắc trong khi đa số diễn viên khác nói giọng miền Nam là một sự lạc lõng mà ông Năm Châu không chấp nhận, vì vậy chị Bích Châu ít được phân vai tuồng để hát. Cuối cùng, Tám Vân và chị Bích Châu cũng như những cặp nghệ sĩ Hoàng Kinh - Ngọc Đán, Thanh Nam – Tương Lai, Thanh Hương – Văn Chung, Nguyễn Phương đều rời đoàn hát Việt Kịch Năm Châu để tìm đến đoàn hát khác cho hợp với khả năng và sở thích của mình.
Anh Tám Vân đi các đoàn hát nhỏ, tạm sống nhưng gia đình anh tan vở. Chị Bích Châu trở về Hà Nội với hy vọng tìm đến đoàn cải lương Bắc để có thể diễn như các bạn nghệ sĩ Bắc, cùng một thứ giọng nói và hát. Nghệ sĩ Tám Vân không muốn trở ra Hànội nữa, đành chịu mất vợ, anh cộng tác với đoàn hát Kim Chưởng.

Nghệ sĩ Tám Vân có khả năng tiếp thu nhanh nghệ thuật biểu diễn các loại tuồng trên sân khấu với các phong cách diễn xuất khác nhau. Đoàn Việt Kịch Năm Châu diễn các tuồng xã hội Tây Phương, nghệ sĩ Tám Vân thành công dễ dàng với lối diễn như thoại kịch có ca cổ, phong cách đỉnh đạc, sang trọng đúng như chủ trương Thật và Đẹp của anh Năm Châu. Đoàn cải lương Kim Chưởng, dưới sự đạo diễn của nữ nghệ sĩ Kim Chưởng, nghệ sĩ Tám Vân có lối diễn sống động, phù hợp với phong cách hát loại tuồng hương xa. Khi hát cho đoàn Phụng Hảo, Tám Vân biết hát rành các vũ đạo tuồng Tàu và biết ca hơi Quảng.

Nói chung nghệ sĩ Tám Vân có khả năng diễn xuất đa dạng, biết nhiều phong cách hát thích hợp với sở trường của từng gánh hát nhưng nghệ sĩ Tám Vân chỉ có dịp đóng các vai kép mùi, kép chánh khi anh hát trên sân khấu Việt Kịch Năm Châu, đóng tuồng cặp với đôi nữ diễn viên tài sắc thuở đó là Kim Cúc, Kim Lan.

Trên các sân khấu đoàn cải lương Kim Chưởng, Thanh Minh Thanh Nga, Dạ Lý Hương, Phước Chung, nghệ sĩ Tám Vân thủ diễn những vai lão, lão mùi, lão độc, hoặc vai lẵng, vai hề. Không phải do các diễn viên kia diễn hay hơn anh nhưng họ là những danh ca vọng cổ. Những danh ca vọng cổ đó nhờ lối ca vọng cổ mùi, luyến láy hay hoặc có lối ca dài hơi mà khán giả thích nên về trình độ diễn xuất chỉ đáng là học trò của Tám Vân nhưng vai tuồng của họ luôn luôn là các vai kép mùi, kép chánh, có nhiều chổ để ca vọng cổ và các danh ca vọng cổ đó là những sức hút khán giả trong một trào lưu mới: Trào lưu của những giọng ca vàng lấn át vai trò và vị trí sân khấu của những kép diễn!

Tưởng nhớ về nghệ sĩ quá cố Tám Vân, tôi nghĩ là nên vinh danh Tám Vân là một trong những nghệ sĩ hàng đầu trong số những chứng nhân của lịch sử phát triển của nghệ thuật hát cải lương trong hai thập niên 50, 60, thời kỳ nảy sanh ra danh từ “ Kép diễn “ và “ Kép Ca”. Các nghệ sĩ “ kép diễn “cùng trong hoàn cảnh bị thất sũng vì khán giả cải lương ái mộ “ kép ca “ hơn có: nghệ sĩ Tám Vân, Hoàng Kinh, Văn Lâu, Văn Lắm, Ba Sanh, Ba Thừa Vĩnh, Hoàng Giang, Ba Xây, Quang Phục, Văn Ngà, Vinh Sang, Văn Khoe, Minh Viễn, Trường Xuân…

Nghệ sĩ Tám Vân đã từng đóng thế vai Gia Lữ Tế của nghệ sĩ Bảy Nhiêu, vai Gia Lữ Sanh của Năm Châu và vai Duy Bạt của Hoàng Kinh trong tuồng Gió Ngược Chiều. Đây là ba vai hát với ba tính cách khác nhau, rất khó diễn xuất, đó là những vai hát để đời của Bảy Nhiêu, Năm Châu, Hoàng Kinh trong Gió Ngược Chiều mà Tám Vân là người duy nhứt đóng thay được cả ba vai đó một cách rất xuất sắc.

Có thể kể thêm nhiều vai thế tuồng đặc biệt đáng ghi nhớ của Tám Vân như anh đóng vai Phê, người điên trong tuồng Khi Người Điên Biết Yêu, đây là vai hát đã đưa tên tuổi của nghệ sĩ Ba Vân vào hàng quái kiệt trên sân khấu cải lương.
Tám Vân đã đóng các vai tuồng mà trước đó các nghệ sĩ tiền phong Năm Châu, Bảy Nhiêu, Ba Vân, Ba Thừa Vĩnh, Văn Lâu đã để dấu ấn sâu đậm về nghệ thuật diễn xuất như các vai Ngô Phù Sai, Ngũ Tử Tư, Phạm Lãi trong tuồng Tây Thi Gái Nước Việt,… vai Vương Tư Đồ trong tuồng Phụng Nghi Đình, …vai Tống Nhơn Tôn trong Xử Án Bàng Quí Phi, vai An Lộc Sơn trong tuồng Trường Hận, vai Thái Tử Hàm Lệ trong tuồng Hàm Lệ Thái Tử nước Đan Mạch của tác giả Nguyễn Thành Châu.

Trong thời kỳ cộng tác với ba đoàn hát Thanh Minh Thanh Nga, Dạ Lý Hương và Phước Chung, nghệ sĩ Tám Vân vừa là diễn viên dàn bao quan trọng, thủ diễn những vai lão mùi, lão lẵng, lão độc trong nhiều tuồng, làm điểm tựa cho nhiều nghệ sĩ trẻ và Tám Vân cũng là người thầy dạy nghề hát cho các diễn viên trẻ như Thanh Nga, Thanh Thanh Hoa, Mộng Tuyền, Bảo Quốc, Thanh Tú, Trang Bích Liểu, Kim Hoa…

Tám Vân được khán giả ưa thích qua vai ông Đệ tuồng Tấm Lòng của Biển, vai Duy Bạt tuồng Gió Ngược Chiều, vai ông Độ tuồng Tần Nương Thất, vai Tám Hổ tuồng Hai Hình Ảnh Một Cuộc Đời và rất nhiều vai lão mùi khác. Có thể nói là chưa có một bài báo nào của các ký giả kịch trường viết phê bình chê phần ca diễn của nghệ sĩ Tám Vân trên sân khấu Thanh Minh Thanh Nga, Dạ Lý Hương…

Suốt thời gian tôi ( Nguyễn Phương ) cộng tác với đoàn Việt Kịch Năm Châu, đoàn Thanh Minh Thanh Nga, đoàn Dạ Lý Hương, đoàn Phước Chung và đoàn Thanh Nga sau năm 1975, tôi có nhiều năm sống chung một đoàn hát với vợ chồng nghệ sĩ Tám Vân, những khi lưu diễn có khi vợ chồng tôi cùng ở chung phòng ngủ trong các khách sạn mà các ông bà Bầu mướn dành cho soạn giả, tôi biết khi anh Tám Vân cai thuốc phiện, anh đã phải uống rượu vô để tránh cho cơ thể khỏi bị hành hạ vì thiếu thuốc. Mỗi ngày, trong buỗi ăn sáng, anh Tám Vân phải vô lai rai một xị đế, truớc khi tập tuồng, thêm một xị đế khác. Buổi tối trước khi trình diễn trên sân khấu, lại một xị đế và sau khi vãn hát, ăn tối trước khi ngủ lại một xị đế. Tính ra mỗi ngày ít nhất anh phải uống một lít rượu đế. Đó là năm 1983, 1984, khi tôi cùng cộng tác với Tám Vân trong đoàn hát Thanh Nga do ông Bảy Tâm làm trưởng đoàn.

Với sức khoẻ trung bình, không tập thể dục hằng ngày, chỉ có lao động trên sân khấu những khi tập tuồng và diễn tuồng, ăn uống bình thường như những người khác trong gánh hát, anh Tám Vân còn hát được, và sống được đến 85 tuổi thì phải nói đó là một kỳ tích, vì một người uống rượu nhiều và đều đều trong nhiều năm liên tục như Tám Vân mà ruột gan không bị đốt cháy, không bị ung thư gan, không bị bịnh sơ gan cổ trướng, quả là hi hữu!

Về gia đình thì sau khi anh và chị Bích Châu chia tay nhau, khoảng đầu năm 1960, anh Tám Vân kết hôn với chị Quản Thị Minh Nguyệt tức là soạn giả Nhị Kiều sau này.

Chị Quản Thị Minh Nguyệt sanh năm 1922, sanh quán làng An Thạnh, huyện Mõ Cày, tỉnh Bến Tre. Chị Minh Nguyệt có một người chị tên là Quản thị Trúc Mai, nghe nói là vợ của ông chủ bút hay chủ nhiệm của tờ nhật báo Tiếng Chuông Saigon. Vì tôi không biết rành về giới ký giả và chủ bút của các nhà báo nên tôi ghi theo lời kể của chị Tám Vân về tin tức của chị Trúc Mai.

Chị Minh Nguyệt đi kháng chiến chống Pháp, có chồng là cán bộ Vệ Quốc Đoàn tên là Huỳnh Ngọc Lộ ở trung đoàn 99 tỉnh Bến Tre. Anh Lộ và chị Minh Nguyệt có được hai con.

Năm 1954 anh Lộ đi tập kết miền Bắc. Vài năm sau, chị Minh Nguyệt hay tin chồng đã chết ở miền Bắc, chị và hai con lên Saigon sinh sống. Chị thường đi xem hát cải lương giải khuây, và có dịp gặp nghệ sĩ Tám Vân mà chị rất ái mộ. Hai người cùng cảnh ngộ, một người có vợ bỏ trở về Hà Nội, một người có chồng đi tập kết và chết đâu đó ở miền Bắc, họ gặp nhau, chấp vá hai mãnh đời tan vở thành một khối tình mới, một hạnh phúc mới. Khi hai anh chị Tám Vân mướn nhà ở cư xá Đô Thành( năm 1965) tôi biết anh chị Tám Vân có được một đứa con gái.

Chị Nguyệt học sáng tác tuồng cải lương, khởi đầu dưới hình thức hợp soạn với các soạn giả thường trực trong đoàn hát, anh Tám Vân dạy chị ca và viết bài ca. Chị đã dùng những bút hiệu như Hoàng Thị Nguyệt, Chị Nguyệt, Nhị Kiều.

Năm 1975, ông Lộ từ miền Bắc trở về, gặp lại chị Nguyệt nhưng chị nói không thể bỏ Tám Vân trở về với ông. Lời đồn về cái chết của ông Lộ đã khiến cho chị đau xót và sau đó vài năm, chị bước thêm bước nửa trong đời. Ông Lộ khi ở miền Bắc, ông cũng đã lập gia đình với một người đàn bà khác.

Sau những năm 1990, sân khấu cải lương xuống dốc, anh chị Tám Vân - Nhị Kiều không theo đoàn hát lưu diễn mà trở về quê, sống bằng nghề viết tuồng cải lương cho các show Tivi hoặc băng video.

Riêng anh Tám Vân thì sức khoẻ sa sút. Năm 2006, vợ chồng tôi về thăm quê hương, bao xe cùng với các nghệ sĩ Tú Trinh, Kiên Giang, Huỳnh Công Minh, Ngọc Anh đến Bình Nhâm thăm anh chị, giúp đở một số tiền và thuốc men. Anh Tám Vân tuy quên trước quên sau nhưng vẫn nhớ tên tất cả những bạn đến thăm vợ chồng của anh hôm đó. Anh còn hỏi ngày trước Nguyễn Phương và Tám Vân hợp soạn vở tuồng đầu tiên là vở gì? Tôi nói cho anh nghe tên vở tuồng hợp soạn đầu tiên đó nhưng độ mươi phút sau, anh lại hỏi y như câu vừa mới hỏi.
Chúng tôi ngồi nói chuyện tâm tình với anh chị có đến gần cả tiếng đồng hồ, anh Tám Vân cũng chỉ hỏi tôi một câu duy nhất đó không dưới mười lần.

Anh Tám Vân đã bị bệnh lãng trí! Tôi thấm buồn, ngồi thật lâu trước mặt anh, chụp ảnh với anh và tôi khẻ hỏi: “ Anh có biết anh đang chụp hình với ai đây không?” Anh Tám cười cười, nói:” Nị tưởng tui điên rồi à. Ờ mà nè Nguyễn Phương, hồi đó tôi với ông …mình hợp soạn tuồng gì? Quên rồi…” Anh Tám lập lại câu hỏi mà khi tôi vừa bước vô nhà anh, anh đã hỏi tôi câu hỏi đó.
Một vở tuồng hợp soạn của Tám Vân và Nguyễn Phương từ năm 1955, đến nay đã qua hơn nửa thế kỷ, Tám Vân làm sao mà còn nhớ đến nó được nữa.

Ngày xưa, khi anh nhập vào vai Vua Ngô Phù Sai, hay vai dõng tướng Ngũ Tử Tư, hay khi anh đóng vai tên loạn tướng bạo liệt An Lộc Sơn bên cạnh người đẹp Dương Thái Chân, lúc đó thì nghệ sĩ Tám Vân quá đẹp, quá oai phong, lời ca tiếng hát nghe êm diụ như mật ngọt rót vào tai, hình ảnh đẹp đẻ, rực rỡ oai hùng đó đã làm run động con tim của biết bao nữ khán giả, trong số đó, nữ khán giả Minh Nguyệt say mê một Ngũ Tử Tư, một hoàng tử Ham Lết mà tình nguyện gắn bó cả cuộc đời của cô gái đẹp vùng sông nước Bến Tre với chàng trai lảng tử giang hồ.

Bây giờ… sau hơn năm mươi năm trên sàn diễn, màn nhung khép lại rồi, sao nghệ sĩ Tám Vân lại không gợi nhớ những hình ảnh đẹp của các vì vua chúa, hoàng tử hay loạn tướng, không nhớ những vai người tình rực rở cân đai áo mão và ngát thơm mùi son phấn, nghệ sĩ già Tám Vân chỉ còn mơ hồ lại một chút kỷ niệm khi xưa cùng bàn bạc với Nguyễn Phương sáng tác một vở tuồng đầu tay trên sân khấu Việt Kịch Năm Châu. Tình cảm đó dầu chỉ là một thoáng mơ hồ nhưng làm rún động tâm hồn của Nguyễn Phương. Tôi ngồi kế bên anh, nắm tay anh, tôi khẻ bóp bóp như muốn truyền một chút sinh lực của tôi, của một bạn già 87 tuổi cho anh bạn trẻ 85 tuổi, người đang ngơ ngác nhớ về dĩ vảng quá xa xôi!

Kiên Giang theo dõi câu chuyện của Nguyễn Phương và Tám Vân, anh ngâm nho nhỏ:

Khi cánh màn nhung khép lại rồi,
Chỉ còn hiu hắt nổi đơn côi
Xiêm y trả lại cho sân khấu
Cả những niềm vui lẫn ngậm ngùi.


Chúng tôi định hoan hô anh bạn thi sĩ Kiên Giang nhưng ngay lúc đó tiếng máy hát cassette của con anh Tám Vân từ phía nhà sau vọng đến. Chúng tôi im lặng, lắng nghe, tiếng ca vọng cổ của Út Bạch Lan trong băng cassette nghe như tỉ tê thay lời tâm sự của tất cả các nghệ sĩ già đang hiện diện trong thư trang của vợ chồng Tám Vân:

Rồi khi thanh sắc không còn nửa,
Son phấn tàn phai buỗi xế tà
Giã từ sân khấu ai còn nhớ
Một đời nghệ sĩ, kiếp cầm ca ?

5/- Còn nổi buồn nào hơn khi người nghệ sĩ phải xa lìa ánh đèn sân khấu, nơi mà suốt mấy mươi năm, họ đã gắn bó từ tuổi thanh xuân cho đến khi nhan sắc phai tàn…Biết bao nghệ sĩ tài danh nay phải sống cảnh cơ hàn…Trong đời họ đã bao lần được làm ông hoàng bà chúa, oai dũng ngất trời, lộng lẫy kiêu sa. Buồn nào hơn khi bóng xế tuổi già, sống hiu quạnh trong hào quang kỷ niệm. Đời quá vô tình nên người đành quên lãng, nào họ có mơ chi bia đá tượng đồng.
6/- Một chút nghĩa, chút tình sẽ đem lại biết bao niềm an ủi cho tuổi già những nghệ sĩ cô đơn, cho những ai chọn nghiệp dĩ cầm ca, đã cống hiến hết mình trọn đời cho nghệ thuật. Khi thanh sắc không còn họ lặng lẽ lui vào sau sân khấu, nhường lại ánh hào quang cho thế hệ sau mình.- Ai có thể dửng dưng khi nhìn người nghệ sĩ, sức mõi hơi tàn vẫn không rời sàn diễn. Trên sân khấu từng đêm họ vẫn chờ vẫn đợi, dóc cạn sức mình cho khán giả mua vui.


Tiếng hát của Út Bạch Lan chấm dứt từ lâu, chúng tôi lặng im, mỗi người chìm trong sự suy tư buồn bã. Sau đó chúng tôi từ giả vợ chồng Tám Vân, trở về Saigon.
Hôm nay 18 tháng 01 năm 2009, hai năm sau ngày chúng tôi thăm viếng vợ chồng Tám Vân, ở phương trời Canada cách Bình Nhâm Việt Nam hơn hai mươi ngàn cây số, tôi nghe điện thoại của Tú Trinh báo tin nghệ sĩ Tám Vân, ông bạn già của tôi đã bỏ cuộc chơi mà về cõi vĩnh hằng !
Nghệ sĩ Tám Vân mất lúc 6 giờ sáng ngày 18 tháng 01 năm 2009, sẽ an táng tại Nghĩa trang nghệ sĩ ở Gò Vấp vào lúc 10 giò sáng ngày 22 tháng 01 năm 2009.

Thương thì rất thương cho một đời nghệ sĩ của Tám Vân, nhiều lận đận với sự nghiệp sân khấu, chỉ được những phút vui khi sân khấu sáng đèn, khi màn nhung hạ xuống hàng đêm là anh phải bận bịu những lo toan cơm áo gạo tiền, để rồi đêm sau, khi ánh đèn sân khấu bật sáng, anh lại hóa thân vào những nhân vật cao sang khác, đem lời ca tiếng hát mua vui cho khán giả trên các nẽo sông hồ.

Bây giờ thì anh Tám Vân đã yên phận, nằm thảnh thơi an nghĩ bên các bạn nghệ sĩ đã đi trước anh ở nghĩa trang nghệ sĩ Gò Vấp, chúng tôi xin thắp nén nhang, hướng về Việt Nam xa xôi, nguyện cầu cho hương linh của Tám Vân được về chốn thiên đàng cực lạc.

Vợ chồng Nguyễn Phương xin chia xẻ nỗi buồn đau với chị Nhị Kiều. Cầu mong chị can đảm và đủ sức khoẻ để vượt qua được sự đau thương mất mát xé lòng nầy.


Vợ chồng Nguyễn Phương,
Bạn thân trên nửa thế kỷ của anh chị Tám Vân và Nhị Kiều.
SG Nguyễn Phương tặng cailuongvietnam.com
____________
Nguồn : CLVN

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Nghệ sĩ lão thành Tám Vân về cõi vĩnh Hằng… (1924 – 2009) :: - 27.01.2009 22:12:26
Tám Vân trong lòng nghệ sĩ
 
 

* NSƯT Bạch Tuyết: "Hồi tôi học ở Đại học Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM, tôi mời bác Tám Vân đến nói chuyện với các giáo sư và sinh viên. Bác nói tiếng Pháp lưu loát, lại trình bày rất giỏi về nghệ thuật cải lương, và còn ca minh họa rất hay khiến ai nấy khâm phục. Bác làm rạng danh cho cải lương, là "người khổng lồ" trong trái tim tôi. Tôi cảm phục hai nhân cách lớn. Một là bác, khi giàu sang không cao ngạo, khi nghèo khổ không than van, cũng không kể lể công trận đã qua. Hai là bác gái Nhị Kiều, một phụ nữ trâm anh mà trót đi theo nghiệp sân khấu nên chấp nhận hoàn cảnh, và một lòng chung thủy tận tụy với chồng".

* Nghệ sĩ Thanh Tú: "Lúc tôi vào đoàn Thanh Nga chung với ông, ông cho tôi ở nhờ nhà ông tại đường Bùi Viện. Tôi sợ ông còn hơn sợ cha tôi, vì ông dạy nghề rất khó tính. Làm không xong là ông hét dữ lắm. Hơi hám ông rất khỏe nên ông hét là tụi tôi hết hồn. Nhưng thương ở chỗ, hễ dạy tại đoàn chưa xong thì ông về nhà dạy tiếp, ăn cơm xong là bắt tôi tập lại, cho tới khi nào được mới thôi. Ông là người thầy tận tụy của nghệ sĩ trẻ chúng tôi, ai cũng thương và kính trọng ông! Mãi mãi ông vẫn là niềm tin yêu của sân khấu và nghệ sĩ".
 
ST


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Nghệ sĩ lão thành Tám Vân về cõi vĩnh Hằng… (1924 – 2009) :: - 27.01.2009 22:18:55
Ngày 18.1.2009, nghệ sĩ lão thành Tám Vân đã vĩnh viễn ra đi trong ngôi nhà của ông tại Bình Dương. Sân khấu Việt Nam mất đi một tài năng, một cây đại thụ trong lòng khán giả.
Cách đây gần 10 năm, tôi ra tận Bình Dương viết bài về ông. Đường đi rất ngoằn ngoèo, tôi phải đứng chờ thật lâu ở cổng bưu điện huyện để đứa cháu của ông dẫn vô nhà, nếu không thì đi lạc là cái chắc. Quanh co không biết bao nhiêu ngõ làng xanh um cây lá mới tới nhà ông. Căn nhà cũng ẩn sau một vườn cây xanh um, gió đưa hương đất hương hoa trong trẻo bay vào mũi tôi. Nào cây nhãn, cây mận, cây xoài, mít, ổi... Thật là một nơi "ở ẩn" tuyệt vời cho lão cao nhân gác kiếm giang hồ. Nhưng sự thật, chỉ có ông là "gác kiếm" thôi, còn bà vợ của ông, bà Nhị Kiều, không hề "gác kiếm", nói đúng hơn, là "gác bút". Bà vẫn sáng tác kịch bản đều đặn để có nhuận bút nuôi ông. Hai ông bà xấp xỉ tuổi nhau, năm ấy đã hơn 70, tựa vào nhau như hai cái bóng lặng lẽ sau cánh màn nhung sân khấu.
Ông rất ít nói, tôi hỏi chuyện gì dường như chỉ có bà trả lời giùm. Ông ngồi trầm ngâm ở cái ghế dựa, nhìn ra sân vườn nhạt nắng. Chỗ nào bà không nhớ hoặc nói không chính xác thì ông mới "đệm" vô. Tay ông luôn có điếu thuốc, mà hút cũng rất chậm, hít một hơi rồi nhả ra từ từ như để cho khói ngấm vào lòng. Và tôi cảm giác ông cũng đang để cho sự đời ngấm vào lòng. Dù không nói lời nào, nhưng ông ngấm hết những nhân tình thế thái, những đắng cay ngọt bùi của một kiếp con tằm nhả tơ.
Ông chính là hiện thân của con tằm đã nhả hết tơ, giờ chỉ còn lại cái kén rỗng, nhưng không thể hóa thành con ngài để bay đi được. Con ngài còn có đôi cánh để tung lên cùng bầu trời cao rộng, nhưng con người về già lại cúi xuống gần mặt đất hơn, tủi phận hơn, cô đơn hơn. Dù nghệ sĩ khắp nơi vẫn quan tâm tới ông bà, vẫn quà cáp thăm viếng mỗi khi lễ tết, nhưng họ có công việc của họ, đâu thể thường xuyên kề cận, cho nên ông trở thành kẻ lạc loài sau khi sân khấu đã hạ màn. Ông không buồn, chỉ chấp nhận sự thật của tuổi già. Mà ông có tiếc gì nữa, cả một thời trẻ trung đã tung hoành ngang dọc, lừng lẫy các đại bang, làm thầy của biết bao nghệ sĩ, hét ra lửa đó thôi.
Ông chấp nhận sống trong cái kén rỗng cuối đời, hết đi ra sân ngắm cây lại đi vào nhà nằm trên chiếc giường thong thả nhả khói mơ màng. Chỉ có bà, gầy ốm nhưng rất nhanh nhẹn, hoạt bát, chăm sóc ông từ bữa ăn cho tới quần áo, điếu đóm, không hề than van một tiếng. Bà cười móm mém: "Hồi xưa, chính ổng đã dìu dắt tôi vô nghề, dạy tôi viết, chỉnh sửa kịch bản cho tôi. Có cái tên Nhị Kiều cũng nhờ ổng. Món nợ ân tình đó tôi trả mãi vẫn vui lòng". Ông nghe bà nói, miệng hơi mỉm mỉm một chút, ấy là ông đang cười, đang hạnh phúc. Ông vẫn là người chồng "oai nghi" của bà. Bà nói với ông nhẹ nhàng, trìu mến, chứ không hề gắt gỏng như một số người vợ phải bắt buộc nuôi chồng. Chợt nhận ra một thứ tình vừa là yêu, vừa là bạn, vừa là thầy trò, vừa là sự tri ân.
Ông đã ra đi sau mấy năm nằm liệt giường. Con tằm đã hóa thành ngài hay chưa?..


(Thế giới nghệ sĩ)


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Nghệ sĩ lão thành Tám Vân về cõi vĩnh Hằng… (1924 – 2009) :: - 27.01.2009 22:22:28
Nghệ Sĩ Tám Vân

 
Tám Vân và Phượng Liên trong vở Hoa đồng cỏ nội - Ảnh: Minh Châu

Ngày 18.1.2009, nghệ sĩ lão thành Tám Vân đã vĩnh viễn ra đi trong ngôi nhà của ông tại Bình Dương. Sân khấu Việt Nam mất đi một tài năng, một cây đại thụ trong lòng khán giả.
Cách đây gần 10 năm, tôi ra tận Bình Dương viết bài về ông. Đường đi rất ngoằn ngoèo, tôi phải đứng chờ thật lâu ở cổng bưu điện huyện để đứa cháu của ông dẫn vô nhà, nếu không thì đi lạc là cái chắc. Quanh co không biết bao nhiêu ngõ làng xanh um cây lá mới tới nhà ông. Căn nhà cũng ẩn sau một vườn cây xanh um, gió đưa hương đất hương hoa trong trẻo bay vào mũi tôi. Nào cây nhãn, cây mận, cây xoài, mít, ổi... Thật là một nơi "ở ẩn" tuyệt vời cho lão cao nhân gác kiếm giang hồ. Nhưng sự thật, chỉ có ông là "gác kiếm" thôi, còn bà vợ của ông, bà Nhị Kiều, không hề "gác kiếm", nói đúng hơn, là "gác bút". Bà vẫn sáng tác kịch bản đều đặn để có nhuận bút nuôi ông. Hai ông bà xấp xỉ tuổi nhau, năm ấy đã hơn 70, tựa vào nhau như hai cái bóng lặng lẽ sau cánh màn nhung sân khấu.


NSND Tám Vân

Ông rất ít nói, tôi hỏi chuyện gì dường như chỉ có bà trả lời giùm. Ông ngồi trầm ngâm ở cái ghế dựa, nhìn ra sân vườn nhạt nắng. Chỗ nào bà không nhớ hoặc nói không chính xác thì ông mới "đệm" vô. Tay ông luôn có điếu thuốc, mà hút cũng rất chậm, hít một hơi rồi nhả ra từ từ như để cho khói ngấm vào lòng. Và tôi cảm giác ông cũng đang để cho sự đời ngấm vào lòng. Dù không nói lời nào, nhưng ông ngấm hết những nhân tình thế thái, những đắng cay ngọt bùi của một kiếp con tằm nhả tơ.

Ông chính là hiện thân của con tằm đã nhả hết tơ, giờ chỉ còn lại cái kén rỗng, nhưng không thể hóa thành con ngài để bay đi được. Con ngài còn có đôi cánh để tung lên cùng bầu trời cao rộng, nhưng con người về già lại cúi xuống gần mặt đất hơn, tủi phận hơn, cô đơn hơn. Dù nghệ sĩ khắp nơi vẫn quan tâm tới ông bà, vẫn quà cáp thăm viếng mỗi khi lễ tết, nhưng họ có công việc của họ, đâu thể thường xuyên kề cận, cho nên ông trở thành kẻ lạc loài sau khi sân khấu đã hạ màn. Ông không buồn, chỉ chấp nhận sự thật của tuổi già. Mà ông có tiếc gì nữa, cả một thời trẻ trung đã tung hoành ngang dọc, lừng lẫy các đại bang, làm thầy của biết bao nghệ sĩ, hét ra lửa đó thôi.

NSND Tám Vân tên thật là Lê Văn Tám, sinh năm 1924, tại Bến Tre, là em ruột cố NSND Ba Vân, từng là diễn viên và đạo diễn của các đoàn cải lương Việt kịch Năm Châu, Kim Chưởng, Thanh Nga, Dạ Lý Hương, Phước Chung. Ông còn là thầy dạy nghề của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Thanh Nga, Bạch Tuyết, Thanh Tú, Bảo Quốc, Mộng Tuyền… Những vở ông tham gia: Tần nương thất, Khói sóng Tiêu Tương, Tấm lòng của biển, Hoa đồng cỏ nội...

Ông mất lúc 6 giờ ngày 18.1.2009, thọ 85 tuổi. Tang lễ tổ chức tại nhà số 93B ấp Bình Phước, xã Bình Nhâm, huyện Thuận An, tỉnh Bình Dương. Lễ động quan lúc 10 giờ ngày 22.1.2009, an táng tại vườn nhà.

Ông chấp nhận sống trong cái kén rỗng cuối đời, hết đi ra sân ngắm cây lại đi vào nhà nằm trên chiếc giường thong thả nhả khói mơ màng. Chỉ có bà, gầy ốm nhưng rất nhanh nhẹn, hoạt bát, chăm sóc ông từ bữa ăn cho tới quần áo, điếu đóm, không hề than van một tiếng. Bà cười móm mém: "Hồi xưa, chính ổng đã dìu dắt tôi vô nghề, dạy tôi viết, chỉnh sửa kịch bản cho tôi. Có cái tên Nhị Kiều cũng nhờ ổng. Món nợ ân tình đó tôi trả mãi vẫn vui lòng". Ông nghe bà nói, miệng hơi mỉm mỉm một chút, ấy là ông đang cười, đang hạnh phúc. Ông vẫn là người chồng "oai nghi" của bà. Bà nói với ông nhẹ nhàng, trìu mến, chứ không hề gắt gỏng như một số người vợ phải bắt buộc nuôi chồng. Chợt nhận ra một thứ tình vừa là yêu, vừa là bạn, vừa là thầy trò, vừa là sự tri ân.

Ông đã ra đi sau mấy năm nằm liệt giường. Con tằm đã hóa thành ngài hay chưa?...

Tám Vân trong lòng nghệ sĩ

* NSƯT Bạch Tuyết: "Hồi tôi học ở Đại học Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM, tôi mời bác Tám Vân đến nói chuyện với các giáo sư và sinh viên. Bác nói tiếng Pháp lưu loát, lại trình bày rất giỏi về nghệ thuật cải lương, và còn ca minh họa rất hay khiến ai nấy khâm phục. Bác làm rạng danh cho cải lương, là "người khổng lồ" trong trái tim tôi. Tôi cảm phục hai nhân cách lớn. Một là bác, khi giàu sang không cao ngạo, khi nghèo khổ không than van, cũng không kể lể công trận đã qua. Hai là bác gái Nhị Kiều, một phụ nữ trâm anh mà trót đi theo nghiệp sân khấu nên chấp nhận hoàn cảnh, và một lòng chung thủy tận tụy với chồng".

* Nghệ sĩ Thanh Tú: "Lúc tôi vào đoàn Thanh Nga chung với ông, ông cho tôi ở nhờ nhà ông tại đường Bùi Viện. Tôi sợ ông còn hơn sợ cha tôi, vì ông dạy nghề rất khó tính. Làm không xong là ông hét dữ lắm. Hơi hám ông rất khỏe nên ông hét là tụi tôi hết hồn. Nhưng thương ở chỗ, hễ dạy tại đoàn chưa xong thì ông về nhà dạy tiếp, ăn cơm xong là bắt tôi tập lại, cho tới khi nào được mới thôi. Ông là người thầy tận tụy của nghệ sĩ trẻ chúng tôi, ai cũng thương và kính trọng ông! Mãi mãi ông vẫn là niềm tin yêu của sân khấu và nghệ sĩ".

Hoàng Kim

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: Nghệ sĩ lão thành Tám Vân về cõi vĩnh Hằng… (1924 – 2009) :: - 27.01.2009 22:35:14






Đôi vợ chồng nghệ sĩ Tám Văn
và soạn giả Nhị Kiều thời trẻ


Người viết nhiều tuồng nhất Việt Nam


Vợ là một soạn giả nổi tiếng, chồng là kép chính của đoàn Thanh Minh Thanh Nga, một đoàn cải lương lớn bậc nhất ở đất Sài Gòn vào những năm 1950-1970. Đôi vợ chồng nghệ sĩ Tám Văn - Nhị Kiều từng gây nhiều tiếng vang, được nhiều người ái mộ ngày nào hiện có một cuộc sống khá đạm bạc.
Năm nay đã 87 tuổi, vậy mà hàng ngày soạn giả Nhị Kiều vẫn âm thầm đọc sách, viết tuồng. Cuộc sống tuy nghèo nhưng có thể nói bà đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật.
Những ký ức khó quên
 
Trong căn nhà nhỏ của mình ở ấp Bình Phước (Bình Nhâm, Thuận An), soạn giả Nhị Kiều đã kể cho tôi nhiều kỷ niệm. Bà mở đầu câu chuyện: “Cuộc đời tôi chẳng khác nào một vở kịch”. Cuộc đời của bà từng có đau thương, tủi nhục, vinh quang… Âu đó cũng là triết lý sống, nguồn cảm hứng giúp bà xây dựng nên những tác phẩm mang ý nghĩa xã hội sâu sắc.

Bà tên thật là Quản Thị Minh Nguyệt, quê ở làng An Thạnh, huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre. Vì được sinh ra trên mảnh đất có truyền thống yêu nước nên từ thời con gái bà đã tham gia vào Hội Phụ nữ Cứu quốc. Do có nhiều năm làm công tác tuyên truyền, giao liên mà bà thuộc nằm lòng từng nhánh sông, con rạch trong huyện. Chồng của bà là ông Huỳnh Ngọc Lộ, một anh lính vệ quốc đoàn nhanh nhẹn và mưu lược. Cũng chính vì cả hai vợ chồng hăng say hoạt động cách mạng mà ngôi nhà nhỏ của họ ở An Thạnh bị giặt đốt phá đến ba lần. Những lúc như vậy, cả hai vợ chồng phải sống nương tựa vào bà con lối xóm. Lúc bị giặc truy lùng ráo riết thì sống chui sống nhủi ngoài đồng. Có thể nói, thời gian hai vợ chồng sống bên nhau tuy không nhiều nhưng đầy tình nghĩa, keo sơn.

Năm 1954, ông Lộ lên đường tập kết ra Bắc, để lại cho bà hai người con. Bà cùng với bố mẹ ruột của mình cũng chuyển lên TP.HCM sinh sống. Sau đó không lâu bà thì nhận được hung tin ông Lộ hy sinh giữa đại ngàn Trường Sơn. Cũng chính từ đây, cuộc đời của bà bước sang trang mới. Những tháng ngày buồn bã giữa đất Sài Gòn bà thường tìm đến những rạp hát để giải khuây. Bà bảo rằng lúc đầu cũng chỉ hơi thích ca cổ, cải lương, nhưng xem miết đâm ra ghiền rồi đam mê luôn từ đó. Khoảng thời gian này bà đã gặp và quen với nghệ sĩ Tám Văn, một kép chính của đoàn cải lương Thanh Minh Thanh Nga. Họ quen nhau không chỉ bởi tài sắc, mà có chung hoàn cảnh. Hai tâm hồn cô đơn đang cần một nguồn an ủi. Họ đến với nhau như một định mệnh, một số phận dành cho nhau. Trước khi về sống chung với bà, nghệ sĩ Tám Văn cũng đã từng có vợ con. Tám Văn là người Mỹ Tho, ông được sinh ra trong một gia đình giàu có. Vợ của ông là nghệ sĩ Bích Châu, người Hà Nội. Ông và bà Bích Châu quen biết nhau từ những ngày sống chung ở gánh hát Quảng Lạc, một gánh hát thường lưu diễn ở các tỉnh phía Bắc, Lào.

Bích Châu là người miền Bắc nên khi hát cho đoàn Quảng Lạc ở Hà Nội hay ở Lào cho đồng hương người miền Bắc xem thì bà thường được khán giả tán thưởng vì có chất giọng khá đặc biệt. Nhưng từ khi theo chồng chuyển vào Nam, cái chất giọng ấy đã không còn phù hợp nữa. Chính điều đó bà đã quyết định bỏ chồng con ra đi để tìm lại chính mình.

Nhưng cuộc đời thật trớ trêu. Những tháng cuối năm 1975, giữa lúc Nhị Kiều và Tám Văn đang sống hạnh phúc và đã có thêm hai người con thì ông Lộ xuất hiện. Kể đến đây, giọng của bà Kiều như nhỏ hẳn, nước mắt giàn giụa: “Ông ấy đến tìm tôi trên chiếc xe hơi đời mới, vẫn bộ trang phục đồ lính năm nào. Ông ấy không chết, tin đồn năm nào thật oái ăm. Tôi vẫn thương ông ấy nhất trên cõi đời này, nhưng tôi cũng không thể rời xa Tám Văn để về sống với ông ấy. Cũng chính vì thế mà ông ấy giận tôi, đến lúc chết cũng không cần báo với tôi một tiếng”.

Người viết nhiều tuồng nhất Việt Nam
 
Sau hơn 40 năm cầm bút, có thể nói cho đến lúc này bà là soạn giả viết nhiều tuồng nhất. Và cũng là soạn giả nữ đầu tiên của Việt Nam vào những năm 1950, vì trước đó soạn giả đều là nam giới. Bà không chỉ viết nhanh, viết khỏe mà còn phóng tác nhiều tiểu thuyết của những nhà văn nổi tiếng trong và ngoài nước thành tuồng cải lương. Không được đào tạo bài bản qua trường lớp, nhưng bà đã xây dựng thành công nhiều tác phẩm để đời như: Nắng sớm mưa chiều, Tấm lòng cửa biển, Đường về vạn kiếp, Khói sóng tiêu tương… Ngoài những tác phẩm mang ý nghĩa xã hội sâu sắc, đề cao thân phận người phụ nữ Việt Nam, bà cũng có không ít tác phẩm lịch sử đậm nét. Cũng có những tác phẩm được xây dựng trên một câu chuyện có thực đầy nhẫn tâm, nhưng khi qua bàn tay nhào nặn của bà, nó đã trở nên đầy sức sống, mang tính nhân văn cao như tác phẩm Vụ án 40 năm.

Sở dĩ bà có một kiến thức rộng, một tâm hồn cởi mở để cống hiến cho nghệ thuật là ngay từ bé bà đã biết làm thơ, nói đối. Bà biết làm thơ từ năm 12 tuổi. Sau này, khi chị ruột của bà là Quản Thị Trúc Mai lấy chồng là chủ bút của tờ báo Tiếng Chuông thì hai chị em bà không ngừng làm thơ đăng báo, nên cái tên Nhị kiều cũng ra đời từ đó. Và mấy chục năm nay, bà vẫn luôn giữ một thói quen đọc sách hàng đêm, do đó bà có một kiến thức tổng hợp của nhiều tác giả. Trong căn nhà nhỏ của mình, tài sản quý giá nhất mà bà để lại cho con cháu không có gì ngoài sách. Có nhiều cuốn bà lưu giữ từ năm 17 tuổi đến giờ.

Tuy nhiên, để trở thành một soạn giả chuyên nghiệp, bà cũng đã vượt qua không ít chông gai, thử thách. Vì yêu nghệ sĩ Tám Văn mà bà từng bị bố mẹ ruột của mình từ mặt gần 4 năm trời. Trong những thập niên 50, nghệ sĩ sân khấu bị người đời gán cho là thành phần “xướng ca vô loại”, phải là những người quá đam mê nghệ thuật, bất chấp những đàm tếu trong thiên hạ thì mới có thể sống chết được với nghề. Nam nghệ sĩ phải phấn đấu không ngừng để xóa tan đi cái thành kiến xướng ca vô loại đó. Một cô gái con nhà lành như bà mà dám lao vào gánh hát cải lương, có chồng là kép hát và phải sống như những nghệ sĩ lang thang không nhà, thì phải là một người đảm lược, yêu nghệ thuật còn hơn yêu bản thân của mình. Để viết được những vở tuồng đầu tay, ban đầu bà cũng phải vắt óc mò mẫm từng từ, từng chữ. Cũng từng chịu nhục để được hợp soạn cùng những soạn giả danh tiếng thời ấy. Vậy mà chỉ chưa đầy ba năm sau, bà đã có thể đường hoàng có được cái tên soạn giả thật sự như bao nhiêu người soạn giả đang hành nghề và sống được với nghề. Từ một người vô danh, bà đã trở thành soạn giả số một của đoàn Thanh Minh Thanh Nga trong nhiều năm sau đó. Nói như bà: “Nếu như những soạn giả khác khi viết tuồng phải lên Đà Lạt, ra Vũng Tàu để an tịnh, thì Nhị Kiều dù có nấu cơm, ẵm con cũng viết tuồng như ai”.

QUANG TÁM - BBD


http://www.baobinhduong.org

mailoves
  • Số bài : 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.02.2009
RE: :: Tiệc Cưới Đôi Ca Sĩ Tuấn Hùng & Thùy Vân :: - 07.02.2009 06:15:29
Thưa cô, nhìn hình cưới của đôi tài tử Hùng và Vân thì người nào cũng đẹp cả, chỉ riêng cô Mười Một , cháu thấy hơi bị chán cô ah, cô thông cảm nhé
hihihi
Mailoves

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
:: SINH NHẬT LẦN THỨ 100 - CÔ BẢY PHÙNG HÁ :: - 20.05.2009 08:28:48
 
SINH NHẬT LẦN THỨ 100 - CÔ BẢY PHÙNG HÁ 
2009-04-29 22:10:45

VÕ ĐẮC DANH

 "......Chồng , con, và cả những người tình cũng lần lượt đi về bên kia thế giới. Theo thuyết giáo của nhà Phật, khi ta sống, cái gì ta cho thì cái đó chính là tài sản, ở lại với ta. Phải chăng, những thứ quý giá mà cô đã cho, đó chính là những vai diễn, những môn sinh mà Cô đã nhọc công đào tạo để làm nên một thế hệ cải lương vàng son, vang bóng một thời...."

TRĂM NĂM NHÌN LẠI
 
Ông Trương Nhân Trưởng, người làng Phú Lạng, huyện Hạc Sơn, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Những năm cuối thế kỷ XIX, ông đi làm thuê cho một vựa trái cây ở Quảng Tây, một buổi tối, ông nghịch ngợm lấy viên pháo nhét vào bính tóc của một người bạn rồi châm tàn thuốc lên ngòi pháo, pháo nổ, bính tóc bay mất. Chuyện chỉ có vậy, nhưng ông bị nhà chức trách truy nã về tội mưu sát,  phải rời bỏ nhà cửa, vợ con và tổ quốc để làm kẻ lưu vong sang ViệtNam. Đến Mỹ Tho, ông làm nghề mua bán thịt bò. Tại đây, ông kết hôn với bà Lê Thị Mai, một thôn nữ đẹp người đẹp nết ở làng Điều Hòa và sinh được bảy người con, bốn trai ba gái.


Câu chuyện về ông sẽ không được ai biết đến, sẽ không có gì để kể thêm. Nhưng chính cái ngả rẽ vô tình của cuộc đời ông lại là cội nguồn của nghệ sĩ Nhân dân Phùng Há. Khác với những người Hoa khác, con cái của ông Trưởng lớn lên đều được ông đưa về cho bà vợ lớn ở cố hương để học ngôn ngữ và lễ nghi Trung Quốc, sau đó muốn ở lại hay trở qua Việt Nam thì tùy theo điều kiện và ý thích của mỗi người. Năm 1915, ông Trưởng qua đời trong khi đang trở thành một người giàu có ở Mỹ Tho: Một lò gạch, một xưởng cưa và một trang trại nuôi bò. Cô Bảy Phùng Há lúc bấy giờ mới lên năm tuổi. Ông Trương Tích Kỳ, con trai đầu của ông Trưởng cùng với chú ruột là Trương Nhân Bá đã lập mưu chiếm đoạt cơ ngơi bằng cách giao cho bà Mai cùng với cô Bảy và người em út là Trương Nguyệt Hảo mang bộ hài cốt hỏa táng của ông Trưởng về Hạc Sơn an táng và ở lại bên ấy để thọ tang. Năm ấy, ở Quảng Đông xảy ra trận dịch đậu mùa, hàng ngàn người thiệt mạng, trong đó có Trương Nguyệt Hảo. Cô Bảy thoát chết nhưng mang trên gương mặt trẻ thơ lớm đớm vết rỗ hoa mè. Sống trong cảnh làm thiếp mà không chồng, bà Mai không chịu nổi những tập tục, lễ nghi phong kiến hà khắc của gia đình Tàu mà mọi quyền hành nằm trong tay bà chánh thất, bà Mai khóc thầm trong đau khổ, muốn trốn về quê mà túi lại không tiền. Hiểu được cảnh ấy, người con gái thứ tư của bà là Trương Liên Hảo, đang làm dâu một nhà hào phú ở Hạc Sơn, đã lén chồng bán của hồi môn để mua vé tàu cho mẹ và em về nước. Trên chuyến tàu Tây hôm ấy, mấy bà đầm phát hiện Cô Bảy Phùng Há mắc bệnh đậu mùa, họ la chóe lên, hành khách xôn xao, thủy thủ đoàn kéo cô quăng xuống biển, mẹ cô lạy lục van xin, những hành khách người Việt và người Hoa đứng ra ngăn cản. Cuối cùng họ đồng ý cho cô đi nhưng hai mẹ con cô phải cách ly, ngồi vào một góc xa phía sau hầm máy.


Về đến Mỹ Tho, bà Mai mới tá hỏa ra rằng mình không còn quyền hành gì trong ngôi nhà cũ, và tất cả cơ nghiệp của ông Trưởng đã thuộc về người em ch?= ??ng và đứa con trai. Sống trong nhà mình mà con trai và con dâu luôn nặng lời chửi em mắng mẹ. Một hôm, Trương Tích Kỳ ném cho bà Mai hai chiếc vé tàu và mấy đồng lộ phí buộc bà và Cô Bảy Phùng Há trở về Hạc Sơn. Bà Mai tức tửi, nghẹn ngào dắt con gái về làng cũ Điều Hòa, tá túc trong căn chòi xơ xác của người mẹ mù lòa. Bà bị suy sụp rồi lâm bệnh. Cô Bảy Phùng Há – cô bé Trương Phụng Hảo lúc ấy – đành phải chạy ra tìm anh Hai để xin tiền lo thuốc thang, ăn uống cho mẹ và ngọai. Trong cơn say sượu và thuốc phiện, ông Kỳ đã không cho tiền mà còn nặng lời trách mắng vì đã không về Hạc Sơn theo ý muốn của ông. Cô chạy sang nhà của cha mình mà bây giờ đã thuộc về tay người chú ruột để khóc than, ông Nhân ném cho một đồng rưỡi, ông hứa mỗi tháng sẽ cấp cho mẹ con cô từ một đồng rưỡi đến hai đồng.


Bà ngoại qua đời, hai mẹ con cô tiếp tục sống trong căn chòi hiu quạnh, xác xơ, bữa rau bữa cháo. Dù trong cảnh nghèo đói, khổ đau, nhưng bà Mai vẫn vắt kiệt sức mình trong một tiệm thêu để cho con gái được đến trường. Một người bạn cũ của ông Trưởng đã giúp Cô Bảy được vào học miễn phí ở trường Ecole Jeunes Filles – một trường tiểu học của Pháp tại Mỹ Tho. Và tại nơi đây, Cô Bảy Phùng Há đã bắt đầu nổi tiếng về năng khiếu ca hát của mình. Nhưng cũng chính vì cái năng khiếu ấy mà Cô đã bị đuổi ra khỏi trường khi chưa học xong chương trình tiểu học. Hôm ấy, bà đốc học La Fuste đi vắng, bà Giáo Kỳ vốn mê giọng hát của Trương Phụng Hảo nên tổ chức cho cô hát trong giờ học của bà. Phòng học nằm cạnh ven đườ= ng nên khi cô hát, người qua đường cũng đứng lại xem, rồi những tràng pháo tay vang lên. Bất ngờ, ông chánh thanh tra Ty giáo huấn ghé qua, ông buộc tội học trò Trương Phụng Hảo làm mất trật tự học đường. Bị đuổi học, Cô Bảy Phùng Há chợt nhớ lời một nữ tu hồi cô còn học bên trường Giồng: “Con hát hay lắm, nhưng chính giọng hát của con sau nầy sẽ làm khổ đời con”.


Thật ra, lúc ấy nếu Cô không bị đuổi học thì cũng không còn điều kiện nào để học. Mẹ Cô vì lao lực lẫn lao tâm mà kiệt sức, nay ốm mai đau. Để có từng bữa ăn cho hai mẹ con, Cô Bảy phải lặn hụp dưới từng con rạch, dòng sông để kiếm từng con cá bống, con tép, con cua, đi móc từng trái dừa thuê cho các chủ vườn để mua cho mẹ từng thang thuốc bắc. Một hôm, có bà láng giềng tốt bụng đã giới thiệu Cô vào làm công cho lò gạch của ông Bang Hoạch. Cứ in một trăm viên gạch, Cô được trả ba xu. Với sức vóc của cô bé lên mười, mỗi ngày Cô kiếm chưa được mười xu, nghĩa là chưa đầy một cắc bạc. Nghĩ mình từng là con của ông chủ lò gạch, bỗng dưng lại trắng tay, giờ phải ngồi in từng viên gạch, chắt mót từng đồng xu ở một lò gạch khác, lòng Cô cứ ngậm ngùi, buồn chán cho thân phận, Cô vừa làm vừa nghêu ngao hát như một sự giải bày. Nhưng mỗi lần Cô hát thì cả nhóm thợ lắng nghe. Tiếng hát của cô đã gieo vào lòng người một niềm cảm xúc đến nao lòng. Mấy chị bảo: “Từ nay em không phải làm nữa, cứ vào đây ngồi hát cho mấy chị nghe, mấy chị sẽ làm thay phần việc cho em”.


Như vậy là, tiếng hát của Cô đã nuôi sống mẹ con Cô từ năm mười một, mười hai tuổi, để rồi từ nơi ấy, từ cái lò gạch ấy, tiếng hát của Cô mỗi ngày cứ vang lên, bay cao và bay xa hơn, khắp mọi miền Tổ quốc, vượt cả không gian và cả thời gian để trở thành cây đại thụ của nền nghệ thuật sân khấu nước nhà.


*


Có những lúc Cô đang hát say sưa thì bất chợt nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa lò gạch nhìn vào, say sưa nghe cô hát Nhiều lần, khi Cô đang ngồi hát say sưa thì chợt thấy từ phía cửa sổ hành lang lò gạch có một người đàn ông lặng nhìn say sưa nghe cô hát. Rồi cũng bất chợt một buổi chiều khi đi làm về thì thấy người đàn ông ấy đã có mặt trong nhà cô. Mẹ Cô cho biết đó là ông Hai Cu, chủ tiệm vàng kiêm bầu gánh Tái Đồng Ban ở Mỹ Tho. Gánh Tái Đồng Ban đang gặp sự cố, con trai ông, kép hát Hai Gỏi vừa mới qua đời, người tình của anh là Cô Năm Phỉ, đào chánh, đã buồn bã ra đi. Trong khi ông đi tìm đào thay cho Năm Phỉ thì có người nói với ông rằng “Trong lò gạch của ông Bang Họach có con bé xẩm lai hát còn mùi hơn cô Năm Phỉ”.. Ông không tin nhưng vẫn tìm đến để cầu may. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên đứng ngòai cửa sổ lò gạch trộm nhìn nghe Cô hát, ông đã bị hốt hồn. Một lần, hai lần, rồi ba lần . . . cứ đứng lặng người nhìn Cô say sưa hát, tiếng hát thanh cao, khi trầm khi bổng, khi quặng thắt lòng người, đôi mắt cứ lững lờ, rười rượi nỗi sầu tư, chơi vơi trong cõi hư vô khiến cho ông Hai như muốn thốt lên rằng, con ơi, con không chỉ là một thiên thần bé bỏng mà là dấu hiệu của một tài năng. Bà Mai không bằng lòng cho con mình đi theo Tái Đồng Ban bởi hai lẽ: Thứ nhất, Cô Bảy chỉ mới mười ba tuổi, thứ hai, mới mười ba tuổi mà đã dấn thân vào con đường “xướng ca vô lọai” thì ắt phải hổ danh trong cái nhìn phong kiến lúc bấy giờ. Nhưng Cô Bảy thì cương quy= ết: “ Con không chịu nổi cái lò gạch, con phải đi hát để có tiền nuôi mẹ, ai cười chê mặc kệ, họ cười chê chớ họ có giúp mình đâu khi mẹ đói, mẹ đau”. Ông Hai ra giá tám cắc bạc cho mỗi đêm hát, ngày nuôi hai bữa cơm. Cô Bảy nghe mà mừng trong bụng khi nghĩ đến cái thực tại ngồi ép gạch suốt ngày chưa được một cắc, cơm thì bữa đói bữa no, mẹ ốm đau không đủ tiền mua thuốc, nợ nần chồng chất không biết trả đến kiếp nào. Cô nói với ông Hai: “Con đồng ý nhưng xin ông hai điều kiện, thứ nhất ông cho mẹ con theo gánh hát để con chăm sóc, thứ hai, ông cho con mượn trước năm mươi đồng để mẹ con trả nợ”.


Từ cái ngả rẽ bất ngờ của buổi chiều hôm ấy, Cô Bảy Phùng Há trở thành đào chánh của Tái Đồng Ban thay cho Cô Năm Phỉ và nổi danh với nhân vật Thúy Kiều, năm ấy, năm 1924, Cô mới tròn mười ba tuổi. Từ một quyết định giản đơn: “Đi hát để kiếm tiền nuôi mẹ”, Cô Bảy Phùng Há đã trở thành ngôi sao sáng rực của bầu trời sân khấu cải lương, và, cũng chính cô là người đã góp sức, góp công, góp cả lòng tâm huyết để nâng niu, nuôi dưỡng nền nghệ thuật nầy từ buổi sơ khai cho đến lúc trưởng thành, đứng trên đỉnh vinh quang. Hơn nửa thế kỷ đắm mình với ánh đèn sân khâu, làm rạng rỡ tên tuổi của hàng chục đoàn hát, từ Tái Đồng ban đến Trần Đắc, Huỳnh Kỳ, Phụng Hảo, Phước Cương, Thầy Năm Tú, Việt Kịch Năm Châu . . ., hóa thân với hàng trăm nhân vật, mà nhân vật nào, dù nam hay nữ, dù danh tướng hay mỹ nhân cũng được Cô Bảy Phùng Há cũng lột tả đến tận cùng tính cánh và số phận. Oai phong, lẫm liệt với Lữ Bố, Phạm Lãi, An Lộc Sơn; đằm thắm, kiêu sa, ngọt ngào, ai oán với Vương Thúy Kiều, với Nguyện Nga, với Dương Quý Phi, với Tô Ánh Nguyệt . . . Phùng Há đã làm nên tất cả những vai diễn, và tất cả những vai diễn ấy đã làm nên một Nghệ Sĩ Nhân Dân Phùng Há.


Những  mề-đai, Huân chương, Huy chương của chính phủ Pháp, của toàn quyền Đông Dương, của thống đốc Nam kỳ, của vua Bảo Đại, vua Miên, vua Lào, vua Thái Lan, của Chính phủ Trung Hoa, Hungragri, Ba Lan, Mạc Tư Khoa, Budapest, Prague, Moscou, Anh, Tây Ban Nha, Thụy Sĩ, Thụy Điển, Bồ Đào Nha .. . . chứng tỏ một tài năng sân khấu cải lương đã vượt không gian quốc gia, làm rạng rỡ nền nghệ thuật nước nhà.


Thế nhưng “Hồng nhan đa truân”, cuộc đời bà không có mối tình nào trọn vẹn.. Ngay từ những năm đầu đến với Tái Đồng Ban, sắc đẹp của bà đã làm ngẩn ngơ hai người thầy, một người dạy ca và một người dạy diễn: Huỳnh Thủ Trung và Năm Châu. Khi Năm Châu đang ôm mối tình câm chưa kịp nói ra thì Huỳnh Thủ Trung tuyên bố cưới cô Phùng Há. Năm Châu thất tình ra đi. Cô Bảy Phùng Há sống với Huỳnh Thủ Trung có một người con rồi chia tay vì không chịu nổi người chồng suốt ngày ngồi trong quán rượu, những chuyện ngoại tình, những trận đòn roi. Khi Năm Châu đang lưu lạc với một đoàn cải lương ngoài Bắc, được tin Cô Bảy Phùng Há thôi chồng và chuyển qua đoàn khác. Ông trở về, tìm gánh hát Trần Đắc với hy vọng nối lại tình xưa. Nhưng đò tình thêm một lần lỡ chuyến. Cô Bảy Phùng Há đã làm vợ của Bạch Công Tử và lập gánh hát Huỳnh Kỳ.


Bạch Công Tử - tức Lê Công Phước, còn gọi là George Phước, con trai của Đốc Phủ sứ Mỹ Tho Lê Công Sũng – sau khi chiếm được trái tim của Cô Bảy Phùng Há đã bỏ ra năm trăm đồng trả nợ cho Cô, chuộc Cô ra khỏi gánh Trần Đắc, lập gánh Huỳnh Kỳ cho Cô làm chủ gánh. Thời ấy, giao thông cách trở, các gánh hát lưu diễn phải thuê ghe lườn vận chuyển sân khấu, công nhân và đào kép. Bạch Công Tử đã trang bị cho Huỳnh Kỳ bốn chiếc ghe chài, ba chiếc chở đồ đạc, đào kép và công nhân, một chiếc dành riêng cho đào chánh kiêm chủ bầu Phùng Há với đầy đủ tiện nghi như một tòa lâu đài di động. Có tiền bạc, có phương tiện, Cô Bảy Phùng Há chiêu mộ những đào kép nổi danh, Huỳnh Kỳ thống lĩnh nghệ thuật sân khấu cải lương khắp Nam kỳ lục tỉnh. Nhưng chỉ được bảy năm, Bạch Công Tử sa vào con đường ăn chơi sa đọa, bao nhiêu tiền của ông ném vào sòng bạc, tiệm hút, gái tơ. Huỳnh Kỳ suy sụp, đào kép lần lượt bỏ đi, Cô Bảy ôm hai đứa con đau ốm cùng với bốn chiếc ghe chài  nằm chơi vơi dưới chợ cầu Ông Lãnh. Trong cảnh khốn cùng, một người quen giúp cô ẳm con đi tìm chồng thì gặp Bạch Công Tử đang vui sống với một cô gái khác, một giai nhân nổi tiếng tên là Marie Anne Nhị ở khách sạn Minh Tân. Ông không quan tâm đến con mà lại trách mắng cô thiếu lịch sự, làm như thế là mất mặt ông với bạn gái của mình. Cô nuốt nước mắt ra về. Rồi cả hai đứa con lần lượt chết trên tay Cô trong cảnh không tiền chạy chữa, Cô đành phải chia tay với Bạch Công Tử để làm lại cuộc đời.


*


Người chồng thứ ba của Cô Bảy Phùng Há là kiến trúc sư Hoàng Phi, con trai một quan huyện ở Gò= Công, cũng là bạn thân với Bạch Công Tử.


Sau năm 1945, Bạch Công Tử vừa bị phá sản, vừa nghiện ngập, vừa lâm bệnh ngặt nghèo không tiền chạy chữa. Nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, Cô Bảy xin phép chồng đem ông về nuôi dưỡng trong nhà tại số 3 đường Ngô Tùng Châu, Sài Gòn.. Năm 1950, Bạch Công Tử qua đời trong cảnh không có đất để chôn. Cô Bảy lại xin phép chồng đưa ông về an nghỉ trên đất nhà chồng ở Gò Công, và nhờ người con riêng của chồng trông coi mộ.


Hỏi vì sao cô chia tay với ông Hoàng Phi, cô không nói. Cô chỉ nói đó là một người trí thức và tử tế.


Với nghệ sĩ Năm Châu, Cô Bảy cho rằng đó là một chuyện tình buồn và đẹp, cứ chập chờn, chập chờn như con đò lỡ chuyến suốt sáu mươi năm. Năm 1953, ngẫu nhiên Cô và Năm Châu đầu quân trở lại gánh Trần Đắc. Vở Mộc Quế Anh đã đưa ngôi vị của Phùng Há-Năm Châu thành đôi bạn diễn ăn ý số một của sân khấu cải lư?= ?ng. Cô cảm nhận đó là tình yêu, cả hai đã trút cạn tình yêu cho nhau qua vai diễn, những điều khát khao mà chưa bao giờ được nói với nhau. Nhưng khi bước ra phía sau bức màn nhung thì cô cảm nhận được ánh mắt chừng như mất vui, chừng như có chút hờn ghen của nghệ sĩ Kim Cúc, bạn Cô, cũng là vợ của nghệ sĩ Năm Châu. Biết lửa gần rơm rồi sẽ cháy. Cô rời gánh Trần Đắc, lặng lẽ ra đi để bảo vệ hạnh phúc của bạn mình. Cô hiểu tình yêu của nghệ sĩ Năm Châu đối với cô càng ngày càng sâu nặng. Ông viết những vở tuồng Nợ Dâu, Men Rượu Hương Tình, Sân Khấu Về Khuya như để gởi gấm, để giải bày, như để hờn trách sự lạnh lùng, bạc bẽo của Cô.


Ngày nghệ sĩ Năm Châu hấp hối, Cô chạy như điên, lê lết trên từng bậc cầu thang trong bệnh viện. Bất chấp sự có mặt của mọi người, Cô ôm chầm lấy ông, Cô gào thét: “Khoan, anh khoan hãy đi, anh hãy nghe em nói rồi mới yên lòng ra đi, em biết anh hận em, nhưng em không phải là kẻ vô tình, em làm như vậy là em hy sinh vì hạnh phúc của gia đình anh, vì vợ con anh. Anh biết không, tới giờ phút nầy em vẫn yêu anh . . .”


Chồng , con, và cả những người tình cũng lần lượt đi về bên kia thế giới. Theo thuyết giáo của nhà Phật, khi ta sống, cái gì ta cho thì cái đó chính là tài sản, ở lại với ta. Phải chăng, những thứ quý giá mà cô đã cho, đó chính là những vai diễn, những môn sinh mà Cô đã nhọc công đào tạo để làm nên một thế hệ cải lương vàng son, vang bóng một thời. Một ngôi chùa nghệ sĩ, một nghĩa trang nghệ sĩ với bốn trăm ngôi mộ và gần bốn trăm bộ hài cốt, Cô như người tự nguyện đi trước về sau, níu kéo thời gian đến tuổi 99 nầy để làm điều đó, làm cho trọn tình trọn nghĩa với thế hệ mình và cả thế hệ cháu con.


Phải, tất cả những gì mà Cô đã cho, tất cả đã và đang ở lại với Cô, bây giờ và mãi mãi.

ST

Kẻ Ngông
  • Số bài : 1579
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.03.2009
RE: :: SINH NHẬT LẦN THỨ 100 - CÔ BẢY PHÙNG HÁ :: - 20.10.2009 23:50:40
CHÚC MỪNG CÔ BẢY
NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20.10

Kẻ Ngông
----------------
Đời muôn nẻo - tình muôn nơi
Lòng chơi vơi- đâu bến đỗ???

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
CD Tân Cổ Hoa Song Đường - Mặc Giang - 10.06.2010 03:10:34
Lời Giới Thiệu
CD Tân Cổ Hoa Song Đường
Thơ: Mặc Giang

*

Đóa Hoa Song Đường
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Ngọc Nga

 
*
 

Một Đời Ơn Cha
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Châu Thanh
 
*
 

Mỗi Năm Giỗ Mẹ
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Kim Thoa
 
*
 

Hình Bóng Mẹ Hiền
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Hoàng Nhất & Thy Lan
 
*
 

Bóng Hình Cha Muôn Thưở
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Hoàng Nhất
 
*
 

Nhắc Những Em Tôi
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Phượng Hằng


*

Nhớ Thương Về Mẹ
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Hải Long
 
*
 

Nhớ Mãi Tình Quê
Nhạc Sĩ: Hải Dương
Trình Bày: Hải Long & Nhân Hậu

*
 

Em Bé Mồ Côi
Nhạc Sĩ: Hồ Kiểng
Trình Bày: Yến Nhung & Minh Cường
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2010 03:52:47 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Chúc Mừng Cô Bảy Ngày Phụ Nữ VN 20-10 - 10.06.2010 03:15:50

Trích đoạn: Kẻ Ngông

CHÚC MỪNG CÔ BẢY
NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20.10


Xin lỗi KN nhiều nha ! Lâu lắm rồi 7 không ghé "nhà" này nên không hay KN vào chúc 7.Cám ơn em thiệt nhiều.
Chúc KN luôn an vui may mắn.
7_vdn
 

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Tân Cổ Quan Âm Thị Kính Việt Nam - 10.06.2010 15:00:32
Tân Cổ Quan Âm Thị Kính Việt Nam
thơ Mặc Giang - nhạc Quang Nhã - Ns Công Nghĩ
 


Quán Âm Thị Kính Việt Nam 1


Đêm khuya lạnh giữa núi rừng Bình Phước
Tiếng con ai sao khóc trước cổng chùa
Già Lam nghèo xuyên vách lá đong đưa
Tiếng trẻ khóc từng hồi khua thét gió

Thầy Chiếu Pháp cầm đèn dầu nho nhỏ
Cùng vài Chú Điệu, cất bước ra soi
Không bóng dáng ai, sao lạ hỡ trời
Chỉ thấy em bé, trùm khăn khóc ré

Hình như mới sinh, em còn nhỏ quá
Hai mắt nhắm nghiền, da thịt đỏ au
Sao lạ thế nầy, cha mẹ em đâu
Không lẽ ở dưới đất chui lên, hay trên trời rớt xuống

Rừng núi hoang vu, chùa quê thanh vắng
Nợ phong trần sao lại nặng duyên vương
Em bé ơi, ôi giấc mộng nghê thường
Thầy đành phải cưu mang ru giấc điệp

Đêm đầu tiên Thầy không sao ngủ được
Tiếng trẻ thơ khát sữa khóc oa oa
Đun nước sôi, pha sữa hộp, chứ biết sao bây giờ
Bàn tay Thầy sần sùi không đủ ấm

Ru bé ngủ, cất tiếng à ơ vịt rống
Nghe sao mà trầm bỗng giống tiếng tụng kinh
Em bé nghe, hình như không phải tiếng của mẹ, giật mình
Thầy chẳng biết bế bồng ra sao, nhìn em mà ứa nước mắt

Bản thân Thầy mở ra một khúc ngoặt
Khúc ngoặt hai năm, trải qua biết mấy khúc ngoèo
Ngoèo như núi rừng, hoang vắng cheo leo
Ngoặt như đồi dốc, Thầy âm thầm gánh chịu

Rừng khuya hỡi, có nghe không tiếng núi
Trăng sao ơi, le lói chi khung trời
Lòng dạ Thầy heo hút đỉnh chơi vơi
Là đàn ông, mà phải thành Thị Kính

Nhân gian có câu :
Người tính không bằng trời tính
Thị Kính xưa có pháp danh Kỉnh Tâm
Tên của Thầy lại là tên Minh Tâm
Hiệu của Thầy lại còn mang Chiếu Pháp

Quê ở Vĩnh Long, tìm lên Bình Phước
Xây dựng chùa, đặt danh hiệu Thanh Tâm
Núi rừng khuya, vằng vặc ánh trăng rằm
Sáng và tròn đầy hơn trăng mười sáu

Nhớ chuyện xưa, có Quán Âm Thị Kính
Thì chuyện nay, cũng có Thị Kính Quán Âm
Không phải chuyện của người, mà là chuyện của Việt Nam
Ta ca hát đi khắp cùng nhân thế.

Viết ngay, khi đã gởi Câu chuyện này đi cùng khắp,
và không đầy một tiếng đồng hồ sau, đã có bài này.
7 giờ tối Thứ Hai ngày 23-11-2009
TNT Mặc Giang
macgiang@y7mail.com


Quán Âm Thị Kính Việt Nam 2

Thầy Chiếu Pháp sớm hồi đầu, quy y cửa Phật
Mộng thư sinh, xin trả lại sân trường
Ba năm đại học, bụi phấn không vương
Khoác áo nâu sồng, tương chao dưa muối

Tỉnh Vĩnh Long của Miền Nam bạt ngàn ruộng lúa
Sợ chim ngàn lỡ gãy cánh sa chân
Nên Thầy tìm lên tận gió núi mưa rừng
Đèo heo hút giữa hoang vu Bình Phưóc

Trên dưới mười năm, bần hàn đạm bạc
Kiến tạo ngôi chùa, tên tự Thanh Tâm
Thầy trò trong lành, như tiếng chuông ngân
Nhưng bổng một hôm, đất bằng dậy sóng

Vào giữa đêm khuya, núi rừng hoang vắng
Có tiếng khóc gào, như tiếng bé thơ
Tiếng khóc ngoài cổng, theo gió bay vô
Xuyên kẽ lá vách chùa che sao nổi

Thầy Trò thắp đèn, lần mò ra cổng
Tiếng khóc trẻ thơ càng rõ ràng hơn
Con của nhà ai, khóc giữa đêm hôm
Cha mẹ em đâu, mà em nằm ngo ngoe đỏ hỏn

Thầy Trò cùng kêu, mà chẳng nghe ai lên tiếng
Duyên nghiệp thế này, biết đành đoạn sao cam
Thầy không nói không rằng, đưa hai tay bồng em lên
Đem vào phòng, châm thêm dầu, thức trắng

Cứ một hai tiếng, em cục cựa, khóc rống
Thầy lại đun nước sôi, pha thêm sữa cho em
Em oe oe, rồi nhắm mắt ngủ yên
Thầy ngồi đó, tâm can như lửa cháy

Ngày lại ngày qua, cha mẹ em đâu không có thấy
Tháng lần năm lựa, bão bùng sóng gió thị phi
Nghiệp cảnh nghiệp duyên, tột đỉnh tư nghì
Ập phủ lên Thầy, như Núi Bà Đen, cuối Trường Sơn hùng vĩ

Rồi Tỉnh, rồi Huyện, mọi Ban Ngành, đem ra cân ký
Rồi dân, rồi quân, ai cũng mổ xẻ tường tận li ti
Ngậm miệng cũng mắc quai, đừng nói há miệng, biết nói năng gì
Thầy cam phận, cam lòng, mang thân Thị Kính

Thị Kính xưa, vẫn diễm phúc hơn Thầy, nhờ giới tính
Còn Thầy thì, mang cái kiếp đàn ông
Khổ gì hơn, bằng cảnh gà trống nuôi con
Hai vai rộng, nhiều khi thua đôi cánh nhỏ

Chỉ bú, mớm, dỗ dành, hát ru, thay tả
Mà khó lòng hơn vượt núi băng đèo
Năm ba tháng đầu, ghềnh đá đẳng đeo
Đành chấp nhận như ba hồi kinh dị

Ngày tháng dần qua, em dần hơi lớn
Khi em biết đi, Thầy sung sướng quá đi thôi
Khi em biết nói những tiếng bập bẹ đầu đời
Thầy diễm phúc như đường tu chứng ngộ

Bởi thuyền khổ ải đã vượt qua biển khổ
Bởi bây giờ, em cười, em khóc, còn biết tại sao
Chứ trước đây, dù Thầy biết Bắc Đẩu, Nam Tào
Nhưng em bé khóc cười, Thầy không sao hiểu nổi

Gần hai năm sau, cha mẹ của em, lương tâm mòn mỏi
Không có nỗi đau nào, bằng nỗi đau cắn rứt lương tâm
Nên cha mẹ của em, chân thành sám hối ăn năn
Xin nhận lại đứa con thơ, khúc ruột núm nhau, ôi là da là thịt

Thầy từ mẫn nhưng nghe lòng xa xót
Công sinh công dưỡng cũng lắm tơ vương
Nhưng Thầy chỉ mang tạm một đoạn trường
Cuộc đày ải trả cho người nhân thế

Câu chuyện thời xưa, có Quán Âm Thị Kính
Câu chuyện thời nay, có Thị Kính Quán Âm
Trời xanh xanh, mà cây lá cũng xanh xanh
Trăng sáng tỏ trăng rằm, trăng thanh trăng mười sáu

Tôi xin hát bản trường ca hợp tấu
Chuyện Quán Âm Thị Kính của Việt Nam
Truyền cho nhau và đi khắp nhân gian
Việt Nam ta, cũng có những con người siêu xuất.

11 giờ đêm Thứ Hai, ngày 23-11-2009
Dành thêm một tiếng hồ và có thêm một bài nữa.
TNT Mặc Giang
macgiang@y7mail.com

*
>> Mặc Giang (Toàn Thư)
_______________
:: Phủi Bụi Trừ Dơ ::
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2010 15:06:23 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Giỗ Tổ Cải Lương ở Houston - 21.09.2010 19:51:47





19-9-2010

Với hơn 200 thính giả đã đến tham dự ngày Giỗ Tổ Cải Lương do Câu Lạc Bộ Cổ Kim Hòa Điệu tổ chức tại Party Hall Houston với sự tham dự của đài truyền hình BNY và một số cơ quan báo chí địa phương.

Party Hall qúa ít parking đã làm phiền hà số thính gỉa khá nhiều khi những dịch vụ bên cạnh hăm dọa cho kéo xe đã làm cho một số khán gỉa phải bỏ về sớm làm mất đi sự huởng ứng khá nhiều. Thiết tuởng tự hậu BTC nên muớn chỗ tại Trung Tâm Lạc Hồng sẽ tránh đuợc tệ trạng này.

Hội Phụ Nữ Thủ Đức Houston cũng đã sát cánh yểm trợ với Câu Lạc Bộ Cổ Kim Hòa Điệu trong mọi kỳ tổ chức qua phần hát Quốc Ca VN và phút mặc niệm đã tăng thêm phần trang trọng phần mở đầu chương trình.

Cổ Nhạc còn, tiếng Việt còn, một hậu duệ chưa đủ tuổi vị thành niên đã hát 6 câu giọng cổ tuyệt vời. Hỵ vọng và uớc mơ các hậu duệ đều đuợc như vậy thì hay biết chừng nào.

Chúng tôi phải về sớm vì tình trạng đậu xe như đã trình bày ở trên. Một số hình ảnh đính kèm xin cống hiến đến qúy độc giả.

Nguyễn Vân Tùng

Houston, ngày 20-9-2010

 















 
Nguồn : e mail

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Hình ảnh VNS cộng tác với "Nguyệt San Nghệ Thuật" Montréal-Canada - 09.01.2011 02:58:32


"Nguyệt San Nghệ Thuật" của Nhạc Sĩ Lê Dinh ở Montréal_Canada










<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2011 03:01:19 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời ào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ. - 17.01.2011 14:37:59
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời .
Nghệ sĩ ưu tú Kim Ngọc - mẹ của diễn viên Hiếu Hiền vừa qua đời vào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ.

Tin buồn này đến với diễn viên Hiếu Hiền trong những ngày gần Tết và cũng không lâu sau khi tổ chức lễ cưới. Đây là một mất mát lớn cho giới nghệ sĩ trong nước bởi nghệ sĩ ưu tú Kim Ngọc là một trong những nghệ sĩ lão làng của nghệ thuật cải lương.



Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời đột ngột vào trưa nay (16/1).

Nghệ sĩ Kim Ngọc là một nghệ sĩ cải lương với hơn 50 năm trong nghề và là người đi trước luôn tận tình với thế hệ đàn em. Đây có lẽ là giai đoạn khó khăn cho diễn viên Hiếu Hiền vì ba anh- nghệ sĩ Đức Lang vừa bị tai biến và phải nằm viện hồi tháng 10 thì bây giờ mẹ anh lại đột ngột ra đi.

Nghệ sĩ Kim Ngọc mất lúc 13h ngày hôm nay 16/1 vì một cơn đột quỵ, hưởng thọ 67 tuổi. Hiện tại gia đình và người thân đang bên cạnh Hiếu Hiền để cùng anh san sẻ mất mát này.

THẢO PHƯƠNG

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời ào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ. - 17.01.2011 14:39:02
Nữ nghệ sĩ danh hài KIM NGỌC
đột ngột qua đời.

( 1946 – 16 / 1 / 2011 )
Hưởng thọ được 66 tuổi.



Vừa hững sáng, điện thoại viễn liên réo liên hồi, tôi có dự cảm là chắc có một nghệ sĩ thân quen ở Việt Nam từ trần, vì thông thường vào giờ này, ít có ai gọi điện thoại cho tôi.
Đúng như sự tiên đoán đó, nữ nghệ sĩ Tú Trinh gọi từ Việt Nam sang báo tin cho tôi biết nữ nghệ sĩ Kim Ngọc, một giọng ca vàng với làng hơi ngọt lịm, một nữ danh hài duyên dáng vừa đột ngột về cõi vĩnh hằng.

Đôi Dòng Tiểu Sử:

Nữ nghệ sĩ Kim Ngọc sanh năm 1946 tại chợ Giồng Ông Tố quận Thủ Đức, con thứ hai trong gia đình có tới 14 anh chị em. Theo lời của Kim Ngọc thì gia đình Ba Má cô rất nghèo vì nhà đông con. Má của Kim Ngọc bán thịt heo ở chợ Giồng Ông Tố, bà cứ sanh con năm một và có năm bà lại sanh đôi. Ba của Kim Ngọc đặt tên các con như sau : « Hoàng, Ngọc, Ẩn, Non, Côn, Vàng, Cầm, Nơi, Hoa, Lệ, Thủy Triều, Phượng, Nở » ý nói nôm na là « Hòn ngọc ẩn ở núi Côn không sánh bằng nước mắt của người tình trong mùa phượng nở »

Năm 1970, Ba của Kim Ngọc mất vì bịnh xuất huyết bao tử khi cô đang tập tuồng hát tại rạp Quốc Thanh. Chuyện đặt tên có vần có ý nghĩa của cha cô Kim Ngọc như là một lời tiên tri, ứng vào cuộc đời của Kim Ngọc. Kim Ngọc là vàng ngọc nhưng lại không bằng giọt nước mắt người tình mùa Phượng nở nên Kim Ngọc chịu nghèo khổ khá lâu mới được rạng rở như ngày hôm nay khi mà cô nín đau trong lòng để làm duyên hài chọc cười khán giả.

Những năm 14, 15 tuổi, Kim Ngọc còn ở nhà giúp mẹ, khi thì đi chợ Giồng Ông Tố phụ bán thịt heo, khi thì phải thay mẹ ở nhà chăm sóc đàn em dại, giặt giũ áo quần cho chúng. Kế bên nhà của Kim Ngọc, ông Ba Xậy có máy hát dĩa quay bằng tay, thường hát các dĩa vọng cổ của Út Trà Ôn ca Tổn Tẩn Giả Điên, Thái Sư Văn Trọng giáng thập điều, Tình anh bán chiếu…Kim Ngọc nghe riết rồi học ca theo, thuộc lòng các bản vọng cổ của thần tượng Út Trà Ôn.

Khi ngồi giặt áo quần cho các em, Kim Ngọc ca nghêu ngao những bài vọng cổ học lóm đó, anh Minh Thành, thợ hớt tóc trong xóm, xưa kia là nhạc sĩ cổ nhạc, nghe Kim Ngọc có hơi ca tốt mà không rành nhịp điệu và bài bản nên anh gọi Kim Ngọc đến mỗi ngày cho anh dạy Kim Ngọc ca ba Nam, sáu Bắc và vọng cổ. Khi Kim Ngọc ca rành rẽ các bài bản cổ nhạc, cô được thầy Minh Thành và cha của cô dẩn đi ca tài tử trong các cuộc tiệc vui trong xóm.

Ông bầu Ba Bản thành lập đoàn Thủ Đô, nghe đồn giọng ca của Kim Ngọc, ông đã đến nhà xin cha mẹ Kim Ngọc cho cô theo đoàn ông để học hát và ông trao cho má Kim Ngọc một ngàn năm trăm đồng để bà mướn người làm công việc nhà thay cho Kim Ngọc để Kim Ngọc đi học hát. Nhưng gánh hát Thủ Đô của ông bầu Ban Bản mới thành lập, tập trung nhiều đào kép thượng thặng nên Kim Ngọc chỉ được cho ngâm thơ hậu trường hay ca vọng cổ ngoài màn chớ chưa có vai nào trong tuồng hát của đoàn. Năm sau, Kim Ngọc về đoàn hát Trùng Dương, rồi theo đoàn Tuấn Kiệt hát chung với Phương Quang, Phượng Liên. Đây là những đoàn hát ở tỉnh lẽ nên khán giả ở Saigòn ít biết đến. Khi đoàn Tuấn Kiệt hát ở rạp Nguyễn Văn Hảo, các ký giả kịch trường phát hiện những tài năng trẻ nên viết nhiều bài báo giới thiệu các nghệ sĩ trẻ Phương Quang, Phượng Liên và Kim Ngọc.

Nữ nghệ sĩ KIM NGỌC trong thời hoàng kim của Cải Lương:

Nam 1962, Kim Ngọc được báo chí kịch trường khen là cô đào trẻ đang lên nên ông bầu Minh Bằng( gia đình của nữ diễn viên Diệp Tuyết Anh) đến mời cô hát chánh trong gánh hát của ông. Vở tuồng đầu tiên Kim Ngọc hát là vở Trăng Lên Đỉnh Núi, hát cặp với kép chánh Trọng Sỹ. Nữ nghệ sĩ Kim Ngọc nhận được contrat 10.000 đồng khi đi hát với gánh hát của bầu Minh Bàng. Cô đưa hết số tiền đó để giúp cha mẹ nuôi đàn em của cô ăn học và no cơm ấm áo.

Năm 1965, Kim Ngọc được ông bầu Thu An ký hợp đồng về tập tuồng, chuẩn bị khai trương gánh hát Hương Mùa Thu nhưng chưa đầy một tháng sau, ông Bầu Xuân đoàn Dạ Lý Hương ký một số tiền contrat cao gấp đôi số tiền của đoàn Hương Mùa Thu để Kim Ngọc về hát cho đoàn Dạ Lý Hương.

Kim Ngọc sáng chói trong tuồng Cô Gái Đồ Long của Hà Triều Hoa Phượng. Nghệ sĩ Tấn Tài trong vai Vô Kỵ, Ngọc Giàu trong vai Triệu Minh, Kim Ngọc trong vai Chu Chỉ Nhược, ba giọng ca vàng nầy đã làm cho bảng hiệu Dạ Lý Hương rực sáng.

Lúc đó Kim Ngọc quá đẹp, với vòng đo thân mình 80-61-85, nặng 43 kí, nét mặt xinh tươi sắc sảo, giọng ca lanh lãnh, hơi rông, ca giọng cổ điêu luyện. Kim Ngọc sánh chung với vua vọng cổ trên làng dĩa nhựa Tấn Tài và giọng ca nhung lụa của Ngọc Giàu là một dàn đào kép lý tưởng của đoàn Dạ Lý Hương khiến cho các ký giả kịch trường và khán giả ái mộ, gởi thơ đề cử cho Kim Ngọc vào dự thi giành huy chương vảng giải Thanh Tâm năm 1964. Theo lời Ban chấm giải, đáng lý ra Kim Ngọc cũng được huy chương vàng năm 1964, cùng với nữ nghệ sĩ Lệ Thủy như vì giải thường quy định chỉ chọn một nam, một nữ, mà vai nữ thì Lệ Thủy cao ráo hơn, sắc vóc chiếm ưu thế hơn Kim Ngọc nên Kim Ngọc mất dịp may không được giải Thanh Tâm.

Tuy nhiên năm 1973, 1974, nhật báo Trắng Đen tổ chức giải thưởng văn nghệ Kim Khánh thì Kim Ngọc hai năm liền được đọc giả bỏ phiếu tặng thưởng huy chương Kim Khánh của nhật báo Trắng Đen của ông chủ báo Việt Định Phương.

Năm 1972, Kim Ngọc về đoàn hát Bạch Tuyết – Hùng Cường, khi hát tuồng Trăng Thề Vườn Thúy, hề Tùng Lâm té xe gảy tay, Kim Ngọc tình nguyện thế vay Hề Đồng của Tùng Lâm để bảo đảm đêm hát không trở ngại, không ngờ Kim Ngọc hát quá hay, quá có duyên nên cô chuyển qua diễn một số vai hài của đoàn Bạch Tuyết – Hùng Cường.

Cuộc đổi đời sau tháng 4 năm 1975:


Sau năm 1975. Kim Ngọc cũng như nhiều nghệ sĩ khác, vì đoàn hát tư nhân bị giải tán, trong khi chờ chánh phủ mới lập đoàn hát theo kiểu văn công hay tập thể, Kim Ngọc mỗi khuya ba giờ, cùng với cô con gái tên Kim Ngân xuống chợ Cầu Ông Lãnh, lột võ tôm mướn để kiếm sống qua ngày.

Vàng Ngọc( tức Kim Ngọc) và Vàng Bạc ( tức Kim Ngân ), hai mẹ con có tên ngọc ngà trở thành thợ bốc võ tôm để kiếm sống theo cách lao động chân chính sau ngày 30 tháng 4 năm 1975..

Sau đó, có đoàn hát, Kim Ngọc trở về với sân khấu, nhưng thời hoàng kim của sân khấu cải lương đã qua rồi, Kim Ngọc sống chật vật với những vai tuồng mới, với đồng lương mới. Hoàng Long, chồng cô đã vượt biển với đứa con trai lớn là Hoàng Phương.

Trước đó thì hai vợ chồng đã chia tay nhau vì những vụ ghen hờn. Kim Ngọc nuôi đứa con gái Kim Ngân, Hoàng Long và Hoàng Phương định cư tại Pháp.

Khóc cho phận mình nhưng ráng chọc cười thiên hạ để kiếm sống:

Chuyển qua tấu hài, Kim Ngọc lập tức nổi danh Nữ Quái với vai Tư Xã Láng và diễn viên hài Quốc Hòa trong vai Hai Mưa Nắng trong nhiều chương trình truyền hình” Chuyện trong nhà ngoài phố “. Cặp diễn viên hài Kim Ngọc - Quốc Hòa diễn chung được nhiều năm, kiếm sống được vì khán giả thích được chọc cười.

Khoản năm 1980, khi đi hát chung trong một đoàn hát, nhạc sĩ Đức Lang, người đờn chánh cho đoàn hát Thanh Tú – Trang Bích Liểu mà Hồng Nga và Kim Ngọc đang cộng tác bỗng trồng cây si Kim Ngọc. Chỉ hát qua vài bến diễn, nhạc sĩ Đức Lang bèn chân thành ngõ ý xin cưới Kim Ngọc. Các bạn diễn trong đoàn hát cũng tán thành cặp nghệ sĩ hiền hậu nầy, nên rồi chiều theo ý trời và lòng người, Kim Ngọc bước thêm bước nữa với nhạc sĩ Đức Lang. Kim Ngọc đã được hơn ba mươi năm hạnh phúc với ông chồng Đức Lang nhạc sĩ, một người chỉ biết yêu vợ và chiều lòng vợ.

Hai người có với nhau một đứa con tài ba là nghệ sĩ hài Hiếu Hiền. Hiếu Hiền được Kim Ngọc dạy tấu hài nên Hiếu Hiền và Kim Ngọc trở thành một cặp diễn hài ăn khách nhất hiện nay.Khán giả thích cặp tấu hài So Le với các tiểu phẩm <i>Bà Bầu Liều Mạng, Hoa Hậu Vũ Trụ, Câu Chuyện Cái Ti Vi.</i>

Kim Ngọc lại có một đứa con nuôi tên Kim Đạt, cùng xuất hiện chung trong một chương trình tấu hài. Vừa bước ra sân khấu, khán giả đã cười vì Kim Đạt thì cao như một cây tre miễu, còn Kim Ngọc và Hiếu Hiền thì mập và lùn như hột mít. Nhóm hài Kim Ngọc đã diễn ở các tụ điểm giải trí Saigon, ở các tỉnh Bình Dương, Long Khánh, Vũng Tàu, Bà Rịa, các tỉnh miền Hậu Giang, Đồng Tháp, Cà Mau.

Con gái của Kim Ngọc tên Kim Ngân, kinh doanh một cơ sở sản xuất lưỡi câu rất là phát đạt. Gần đây Kim Ngân mở thêm một cơ sở sản xuất xe đạp hiệu Thanh Bình, được khác h hang ưa chuộng trên thị trường cả nước.
Nữ quái Kim Ngọc vẫn say mê sân khấu, cô vẫn thèm muốn được hát một tuồng chính chắn như các tuồng hát hồi xưa. Nhưng Chu Chỉ Nhược xinh đẹp ngày xưa, giờ đây đã mập tròn và nặng gần tám mươi ký, hết hát đào mùi được thì cô đành đem nụ cười lại cho khán giả, đó cũng là ước vọng của Kim Ngọc khi tuổi đã đến sáu mươi lăm.

Chết trên sân khấu, Mơ ước của bao nghệ sĩ tài danh.

Từ lúc 55 tuổi đến năm 65 tuổi, mười năm dài đi chọc cười khán giả, giấc mơ của nữ nghệ sĩ tài danh Kim Ngọc muốn được hát một vở tuồng tình cảm xã hội đàng hoàng như hồi trước 1975 vẫn chưa có cơ hội thực hiện!

Nhưng cái mơ ước của nhiều nghệ sĩ tài danh là được chết ngay trên sân khấu khi đang hát, ít người đạt được thì chính Kim Ngọc lại bất ngờ đạt được khi chạy show hát ở huyện Long Thành tỉnh Đồng Nai. Kim Ngọc chết ngay sau khi nghe hàng ngàn khán giả vổ tay tán thưởng hai câu vọng cổ của cô ca.

Được tin Kim Ngọc mất, tôi đau xót bàng hoàng.

Hồi xưa Kim Ngọc cùng tôi đi cho đoàn Dạ Lý Hương. Kim Ngọc hát rất nhiều tuồng của tôi ở đoàn Dạ Lý Hương như tuồng: Chuyện Ba Trái Tim đóng hài với Thanh Việt và Văn Chung, tuồng Người Dừng Chân Đêm Mưa, Cô Gái Diên, Tiền Rừng Bạc Biển, Lệnh của Bà, Kẻ sợ Tình, Tuổi Hồng Cho Em, Cánh Hoa Chùm Gữi, Con Ma Nhà Họ Hứa, ..

Lúc ở đoàn Thanh Minh Thanh Nga, vợ chồng tôi là cha mẹ nuôi của nghệ sĩ Hoàng Long, chồng của Kim Ngọc. Khi cùng cộng tác ở đoàn Dạ Lý Hương, Kim Ngọc vẫn gọi tôi là Bố và tự nhận là con dâu của Bố. Ngoài các vở tuồng trên sân khấu, Kim Ngọc thủ diễn nhiều vở tuồng và kịch truyền hình của tôi. Kim Ngọc là một nghệ sĩ đa tài, ngoài giọng ca thiên phú, kỷ thuật ca điêu luyện, Kim Ngọc hát hay tất cả các loại vai và luôn luôn biết tìm tòi để phát triển những vai tuồng mà cô nhận hát.

Tánh tình vui vẻ, không hề làm mích lòng bạn diễn hay công nhân sân khấu, cô rất lễ phép và biết tôn sư trọng đạo, các nghệ sĩ đàn anh, đàn chị cũng như các nghệ sĩ đồng trang lứa và các soạn giả đều thương mến và có nhiều kỷ niệm thân thương đối với nữ nghệ sĩ Kim Ngọc.

Theo cảm nghĩ của giới nghệ sĩ chúng tôi, chết có nghĩa là chấm dứt cuộc dạo chơi ở chốn trần thế này. Kim Ngọc đã chấm dứt cuộc dạo chơi bằng cách tạo một trận cười cho khán giả thân thương ở huyện lỵ Long Thành, cách Saigòn vài chục cây số, đó là cách chấm dứt cuộc chơi rất lý thú và rất ấn tượng.

Nữ nghệ sĩ Kim Ngọc về cõi vĩnh hằng sau khi ca hai câu vọng cổ trên sân khấu ở huyện Long Thành gợi lại hình ảnh nghệ sĩ tài danh Tư Út ( Phạm Thế Đẩu) mất trên sân khấu năm 1948, tại rạp hát Nam Vang khi anh đang thủ diễn vai Sứ thần Ngô Trung Cảnh trong tuồng Mộng Hoa Vương, hát chung với nữ nghệ sĩ Phùng Há. Lúc đó sứ thần Ngô Trung Cảnh ( tư Út) ca xong hai câu vọng cổ với nữ chúa Mộng Hoa Vương, nghệ sĩ Tư Út xụm xuống ngay trên sân khấu và chết không cứu kịp mặc dầu lúc đó có bác sĩ đang xem hát, làm hô hấp nhơn tạo và đưa ngay vào bệnh viện để cấp cứu.

Vợ chồng Nguyễn Phương thắp nén nhang tưởng niệm và nguyện cầu cho hương linh Kim Ngọc sớm tiêu diêu nơi miền cực lạc.

Xin chia buồn cùng cháu nhạc sĩ Đức Lang và danh hài Hiếu HIền.

Xin chia buồn cùng nghệ sĩ Hoàng Long, cháu Hoàng Phương (ở Pháp ) và Kim Ngân.( VN )

Tang lễ của Kim Ngọc tổ chức tại tư gia, số nhà C9 / 4B10 – Bình Hưng – Bình Chánh ( Giao lộ Nguyễn Văn Linh - Phạm Hùng )
An táng tại quận 9.


xin thành thạt chia buồn cùng Bác Đức Lang & anh Hiếu Hiền,cầu nguyện cô Kim Ngọc yên nghỉ!

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời ào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ. - 17.01.2011 14:42:30
THƯƠNG TIẾC
Nữ Nghệ SĨ Kim Ngoc





Kim Ngọc ơi ! Mình đồng tuổi nhau ... hic hic, sao TOI lại ra đi trước MOI vậy? Chờ MOI nhé KiM Ngọc ơi !



MOI vừa e-meo cho nghệ Sĩ Kiều Lệ Mai, hy vọng sẽ báo tin buồn này cho Hoàng Phương, con trai của TOIhay gấp, HP mà TOi đã từng muốn cho MOI làm con NUÔI. Hy vọng và gia đình, con dâu, cháu Nội của TOI hay và về VN đưa tiễn TOI đến nơi cuối cùng yên giấc NGÀN THU

MOI, bạn Toi thưở XA XƯA ở Sàgòn
Tuyết_KINH ĐÔ_Paris



Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời ào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ. - 18.01.2011 21:38:29
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời .

cô Kim Ngọc với 7 bằng tuổi ha?nghe cô ra đi TQ rất bàng hoàng vì từ lâu TQ cũng mến mộ tài nghệ của cô mà chưa 1 lần được gặp cô,thấy tội anh Hiếu Hiền vừa vui hạnh phúc chưa bao lâu lại mất mẹ .

Nghệ Sỹ Kim Ngọc trong đám cưới Hiếu Hiền

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời ào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ. - 18.01.2011 21:39:30
Hiếu Hiền mếu máo khóc mẹ

Quá đau khổ trước sự ra đi đột ngột của mẹ, sáng 17/1, mặc bộ tang phục trắng đứng bên thi hài mẹ, diễn viên Hiếu Hiền khóc nức nở.

Tiếp đón mọi người đến chia buồn tại nhà riêng của nghệ sĩ Kim Ngọc trên đường Phạm Hùng, huyện Bình Chánh, TP HCM, giọng nghẹn ngào, Hiếu Hiền kể: "Trưa hôm đó, tôi đang tập chương trình để diễn trong liveshow của anh Hoài Linh ở Sài Gòn thì nghe mọi người gọi điện báo tin dữ. Tôi choáng váng đến rụng rời. Nhớ lại mấy ngày nay thấy mẹ hơi mệt trong người nhưng vì say nghề quá nên khi được UBND huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai mời biểu diễn trong tiệc Tất niên cuối năm, mẹ vẫn vui vẻ nhận lời. Ai ngờ đâu vừa ráng sức ca xong một bài vọng cổ và trở về chỗ ngồi thì mẹ bất ngờ gục xuống tắt thở ngay".

Nhà neo người, chỉ có hai chị em, Hiếu Hiền và một chị gái nên anh phải cố gắng giữ bình tĩnh để chỉ đạo mọi việc tang ma cho mẹ. Tuy vậy, khi nhận được điện thoại hỏi thăm của bạn bè, đồng nghiệp ở xa, Hiếu Hiền lại không kìm được nước mắt, mếu máo.

Vợ Chồng Hiếu Hiền đau khổ chịu tang mẹ

Còn cô con dâu Thùy Liên, vợ của Hiếu Hiền cũng ngậm ngùi, đau xót nhớ lại những ngày cuối cùng còn trò chuyện với mẹ chồng: "Mẹ thương con dâu lắm. Lúc sắp đến đám cưới, thấy sắc mặt mẹ xanh xao có phần không được khỏe tôi lo lắng hỏi thì mẹ bảo không sao, mong đến đám cưới chúng tôi là mẹ vui rồi. Mấy hôm trước vợ chồng tôi qua nhà mẹ chơi, mẹ còn ân cần nấu bún mắm, lột tôm cho tôi ăn. Hôm kia mẹ hỏi tôi có muốn ăn thịt gà không, mẹ mua gà về làm nhưng tôi nói là chỉ thích ăn thịt vịt thôi. Mẹ cười bảo ăn gì cũng được. Lẽ ra hôm nay hai vợ chồng ghé ăn thịt vịt mẹ nấu nhưng không kịp nữa rồi. Lúc nghe tin mẹ mất, anh Hiền quá sốc đến mức suýt đập đầu vào tường...".

Dù cố nén cảm xúc nhưng cây hài vẫn không kìm được những giọt nước mắt đau khổ cứ chực trào ra vì thương mẹ.

Biết tin nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời, nhiều bạn bè, đồng nghiệp và đàn em trong nghề đã gửi vòng hoa đến viếng chị. Hơn 40 năm miệt mài trên sân khấu với biết bao vở cải lương, vở kịch hài và từng mang lại tiếng cười cho hàng ngàn khán giả, đến khi nằm xuống, cây hài Kim Ngọc lại đón nhận những giọt nước mắt tiếc thương chân thành của bạn bè, khán giả.

Từng có thời gian diễn xuất chung trong Đoàn Nghệ thuật Sân khấu Trẻ, nghệ sĩ Bạch Lan không kìm được nước mắt trong buổi sáng đến tiễn người bạn đồng nghiệp thân thiết. Bà rưng rưng khi viết dòng lưu niệm cuối cùng cho nghệ sĩ Kim Ngọc: "Ngọc ơi, khóc Ngọc thì đã có nhiều khán giả khóc lắm rồi. Hôm nay Bạch Lan đến chỉ muốn nhớ lại những ân tình sâu nặng đã có với nhau thôi. Nhớ lúc còn ở trong Đoàn Nghệ thuật Sân khấu Trẻ, có thời gian đoàn gặp nhiều khó khăn, Ngọc vẫn cùng mọi người bôn ba, lặn lội để tìm cuộc sống cho anh chị em. Ngọc còn bảo: 'Lo gì chuyện cát sê, cứ diễn đi Bạch Lan ơi!' Tấm lòng đó của Ngọc không bao giờ tôi quên được. Sẽ nhớ mãi những kỷ niệm ngày ấy. Vĩnh biệt Ngọc, bạn của tôi".

Nghệ sĩ Bạch Lan cũng nức nở, nghẹn ngào khi đến viếng bạn.

Lễ viếng nghệ sĩ Kim Ngọc kéo dài từ ngày 17/1 đến hết ngày 20/1. 6h sáng ngày 21/1, linh cữu nghệ sĩ sẽ được đưa về an táng tại chùa Linh Sơn Tự, quận Thủ Đức, TP HCM.
Hương Giang

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Kim Ngọc qua đời ào 13h trưa ngày 16/1 vì đột quỵ. - 18.01.2011 21:40:56
Nghệ sĩ Kim Ngọc vẫn chờ con

Người nhà thay nhau vuốt mặt nhưng chị không nhắm mắt. Ai chứng kiến cảnh này đều rơi nước mắt và hiểu chị chưa thể nhắm mắt vì chờ bàn tay của đứa con xa xứ đã biệt ly gần 35 năm

Hàng ngàn khán giả đã đến thắp hương và viếng linh cữu của nghệ sĩ (NS) Kim Ngọc tại nhà riêng trên đường Phạm Hùng, huyện Bình Chánh - TPHCM. Từ đêm 16-1, nhiều nghệ sĩ đồng nghiệp thuộc nhiều thế hệ như: NSƯT Ngọc Giàu, Bảo Quốc, Lệ Thủy, NS Phú Quý, Tấn Beo, Hoài Linh, Phước Sang, Hồng Tơ... đã túc trực bên linh cữu của NS Kim Ngọc.

Người nhà thay nhau vuốt mặt nhưng chị không chịu nhắm mắt. Ai chứng kiến cảnh này đều rơi nước mắt và hiểu chị chưa thể nhắm mắt vì chờ bàn tay vuốt mặt của đứa con xa xứ đã biệt ly gần 35 năm.


Vợ chồng nghệ sĩ Hiếu Hiền bên quan tài mẹ. Ảnh: Thanh Hiệp

Ước mơ ngày sum họp không thành

Kim Ngân nghẹn ngào cho biết: “Điều mẹ tôi mong mỏi nhất là cả gia đình sẽ có một cái Tết sum họp. Em trai tôi – Nguyễn Huệ Phương, năm nay 44 tuổi, sang Pháp định cư cùng với cha tôi, NS Hoàng Long - từ năm 9 tuổi, đến nay đã 35 năm, chưa một lần về thăm mẹ.

Em tôi làm diễn viên xiếc, ảo thuật, đồng thời làm bầu đoàn xiếc chuyên biểu diễn khắp nơi trên một chiếc ô tô, kéo theo sân khấu lưu động. Tối 16-1, khi chưa làm lễ nhập quan mẹ tôi, bà cứ mở mắt hoài như nuối tiếc điều gì. Tôi đã điện thoại di động cho ba tôi và áp sát máy điện thoại vào tai bà, như để ba tôi nói lời cuối với vong linh của mẹ tôi, rằng Phương sẽ về thọ tang, đến lúc đó, bà mới nhắm mắt”.

Trên thực tế đến thời điểm này, gia đình vẫn chưa liên lạc được với Nguyễn Huệ Phương vì anh đang lưu diễn tại Thụy Sĩ – quê vợ. NS Hoàng Long chỉ mong sao con trai mình sẽ đọc được những thông tin trên mạng để biết về sự ra đi của mẹ và kịp về thọ tang bà.

NSƯT Lệ Thủy xúc động kể: “Cách đây mấy năm, lần chị Ngọc lưu diễn tại các nước Tây Âu, chị đã gặp lại con tại Pháp... Đó là cái Tết chị vui nhất vì chị và con dâu người Thụy Sĩ cùng với đứa cháu gái sum họp, cả nhà đi chơi tại tháp Eiffel”.

Có lần NS Kim Ngọc tâm sự với người viết: “Phương đã trưởng thành, có chiếc xe diễn xiếc nuôi sống được bản thân và gia đình. Vợ của Phương rất mực yêu thương chồng và say mê sân khấu xiếc. Tôi mừng lắm vì khi tôi và anh Hoàng Long chia tay, hai con của chúng tôi là Phương và Ngân mỗi người một ngã. Tội cho con tôi, sống xa mẹ, một mình tự lập trên xứ người. Phương thiếu thốn tình thương của mẹ...”.


Nghệ sĩ Kim Ngọc và gia đình con trai ở Pháp (ảnh do gia đình cung cấp)

Đưa cho tôi bức ảnh đoàn tụ với gia đình của con tại thủ đô Paris, chị đã cười giòn tan với tính cách của “bà Tư xả láng”: “Ở Pháp thăm con vài ngày, nghe cháu nội tập nói tiếng Việt rất ngộ. Vì cháu sinh ra và lớn lên ở Thụy Sĩ nên gọi hai tiếng bà nội mắc cười lắm...Tâm trạng này tôi đã đem vào trong vai diễn bà ngoại trong vở Bà ngoại thời @ mà đạo diễn Đức Thịnh đã dàn dựng tại Nhà hát Bến Thành vào năm 2008, trong đêm trao giải Cuộc thi sáng tác kịch bản, tiểu phẩm hài do Trung tâm Văn hóa quận 1 tổ chức....

Làm cha mẹ không ai muốn con mình chia ly. Nhiều đêm nhìn Hiếu Hiền ngủ say, tôi lại nhớ đến Phương, rồi nhớ đến Hà – đứa con trai đã chết đuối vì té xuống ao năm lên 6 tuổi, là em của Ngân, anh của Phương - tôi không thể ngủ ngon giấc... Những ngày ở bên mẹ, Phương vui không thể tả, cứ muốn mua cho mẹ và các em nhiều quà. Tôi nói, mẹ chỉ cần con về ở bên mẹ thôi”.

Chị kể rồi lại khóc. Vì chị biết làm như vậy là mình ích kỷ với gia đình của con. Sau một hồi lau nước mắt, chị nói: “Giao thừa năm nào, Phương cũng gọi điện thoại về chúc Tết tôi, anh Đức Lang và các em. Phương thương và kính ông xã sau này của tôi như cha ruột, đồng thời yêu thương Ngân và Hiếu Hiền... Sau Tết, tôi làm lễ mừng thọ mẹ tôi 90 tuổi, chắc chắn sẽ gọi con về để cả nhà sum họp...”.

Và rồi điều mơ ước sẽ chứng kiến ngày vui sum họp gia đình đã không thành. Chị đã ra đi trong niềm thương tiếc của người thân, đồng nghiệp và khán giả.

Mẹ già khóc con gái...

Ngồi một góc lặng lẽ bên quan tài, bà Bùi Thị Sáu – mẹ của NS Kim Ngọc - kể: “Tôi không thể ngờ con mình lại ra đi đột ngột như vậy. Tre già lại khóc măng non. Tôi sinh tất cả 14 người con. Cha của Ngọc đặt tên các con theo hai câu liễn: Hoàng – Ngọc - Ẩn – Non – Côn – Vàng – Cầm – Nơi – Hoa – Lệ - Thủy – Triều – Phượng – Nở, mà ý nghĩa được ông dịch nôm na: “Hòn ngọc ẩn ở núi côn không sánh bằng nước mắt người tình trong mùa hoa phượng”.

Năm 1970, chồng tôi qua đời vì bệnh xuất huyết bao tử. Lúc đó, thương con, tôi đang tập tuồng ở rạp Quốc Thanh, vở Phước Lộc Thọ cùng với các nghệ sĩ Túy Hoa, Tùng Lâm, La Thoại Tân, Thanh Việt... nên con tôi không kịp về nhìn mặt cha lần cuối. Giờ tình cảnh này lại đến với chính con gái tôi khi cháu ngoại tôi còn đi diễn ở nơi nào...”.

Bà Sáu không còn nước mắt để khóc, vì cách đây không lâu, người con gái thứ hai của bà cũng ra đi để lại cho bà niềm thương nhớ. Nhạc sĩ Đức Lang – chồng của NS Kim Ngọc - cũng đang trong tình trạng bệnh tai biến mạch máu não. Ông khóc: “Vợ tôi ra đi chưa thanh thản, vì còn mong chờ con cháu xa xứ... chưa về bên mẹ?”.


ST

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Hàng ngàn khán giả đưa tiễn NS Kim Ngọc - 21.01.2011 22:39:20
21.01.2011 00:42 /
Hàng ngàn khán giả đưa tiễn NS Kim Ngọc



Sáng 21-1, từ lúc 5 giờ, đông đảo giới nghệ sĩ Sài Gòn đã có mặt tại nhà Hiếu Hiền để đưa tiễn linh cữu NS Kim Ngọc về nơi an nghỉ cuối cùng. Hàng ngàn khán giả đã vây kín ngôi nhà, theo dõi lễ truy điệu và lễ di quan NS Kim Ngọc.
Tối 20-1, lễ thắp nến cầu siêu do chư tăng thiền viện Quảng Đức đã được tiến hành trang nghiêm với hơn 200 Phật tử, nghệ sĩ, ca sĩ, diễn viên và khán giả hâm mộ.

Đèn điện được tắt và 200 ngọn nến được thắp lên. Trong giây phút tưởng niệm, khán giả cùng nghe lại tiếng hát của NS Kim Ngọc qua hai dấu ấn đậm nét trong sự nghiệp nghệ thuật của bà:

Hoa trôi dòng nước bạc (soạn giả Viễn Châu – NS Kim Ngọc thu âm năm 16 tuổi) và Trống trường thành (song ca với Hoàng đế đĩa nhựa.. Tấn Tài năm 1958). Hai tác phẩm này do Hãng dĩa Việt Nam của cô sáu Liên – nơi độc quyền thu âm nhiều giọng ca của danh ca cải lương miền Nam cung cấp.

Trong lễ thắp nến cầu siêu, người tham dự đã xúc động mạnh khi nghe NS Hiếu Hiền nói trước linh cữu của mẹ: “Mẹ đã mãi ra đi, đã vĩnh viễn rời xa chúng con. Chúng con không thể nén nỗi đau thương nghẹn lòng và không thể hình dung được nỗi đau mất mẹ... Chúng con cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến có một ngày mất mẹ... Mẹ có biết rằng mẹ mất rồi, ba buồn khổ lắm? Chúng con thì bơ vơ như gà con lạc mẹ. Công ơn của mẹ thì con chưa đền đáp…

Mẹ ơi, chúng con hôm nay đều trưởng thành trong sự nghiệp, đó chính là nhờ công lao to lớn của mẹ. Lời ru của mẹ thuở nào vẫn vang vọng mãi trong tâm hồn chúng con. Trước giờ ly biệt, chúng con xin hứa rằng dù bất cứ hoàn cảnh nào, chúng con mãi mãi thương yêu nhau, đoàn kết hòa hợp và cùng dìu dắt nhau trong cuộc sống. Và chúng con sẽ chăm sóc, phụng dưỡng ba, làm cho ba vui trong suốt quãng đường đời còn lại”.

Các nghệ sĩ: Hoài Linh, Phước Sang, Tấn Beo, Thanh Tuấn, Thanh An, Phú Quý, Thanh Hằng, Kim Tử Long, Tú Sương, Trinh Trinh, Lê Văn Gàn, Hồng Tơ, Vương Cảnh, Thanh Long Trẻ, Phương Bình, ca sĩ Phương Thanh, Lý Hải, Phạm Thanh Thảo, Minh Thuận, Bình Tinh…đều khóc nức nở khi nghe những lời tâm sự của NS Hiếu Hiền.

Khán giả đã xúc động khi nghe lại tiếng hát của NS Kim Ngọc và chứng kiến hình ảnh các nghệ sĩ là con cháu, học trò của bà trình bày những ca khúc viết về mẹ, về quê hương đất nước.

Trong buổi sáng đưa linh cữu NS Kim Ngọc về chùa Thanh Sơn (phường Bình Long, quận 9), nơi gia đình đã mua phần mộ với giá 120 triệu đồng, có ba đội kèn tây, 5 xe buýt, 7 ô tô 16 chỗ nhưng vẫn không đủ ghế ngồi cho rất đông khán giả muốn đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Một số người đã đi xe gắn máy, nối đua nhau thành một đoàn xe dài, thu hút sự chú ý của người dân hai bên đường.

Các anh chị em ruột của NS Kim Ngọc đau buồn tiễn đưa bà
Tang lễ NS Kim Ngọc đã nhận được 504 tràng hoa tươi, 1.820 lượt người đến viếng.

Trên lộ trình di chuyển, đoàn đã dừng chân tại chợ Bình Trưng (cầu Giồng Ông Tố), nơi NS Kim Ngọc đã sống quãng đời tuổi thơ với 13 anh chị em. Mẹ của NS Kim Ngọc, bà Bùi Thị Sáu, năm nay đã 90 tuổi, nhất quyết đòi cùng tháp tùng với các nghệ sĩ để đến nghĩa trang, dù sức khỏe rất yếu.

Mẹ NS Kim Ngọc dù 90 tuổi ở cảnh tre già khóc măng non vẫn nhất quyết đi tiễn đưa con gái

Nhạc sĩ Đức Lang (chồng của NS Kim Ngọc) mấy ngày qua trở bệnh, ông không dám rời khỏi giường và NS Hiếu Hiền đã liên tục ngăn không cho cha khóc.

Trước giờ động quan, ông đã thắp nén hương tiễn đưa vợ. Hình ảnh này làm hầu hết những đồng nghiệp và khán giả có mặt bật khóc. Ông thổn thức: “Từ nay, tôi chỉ có thể nghe tiếng hát của mình mà không còn được gặp mình nữa”.

Lẩn khuất trong số đông khán giả, nghệ sĩ đến viếng NS Kim Ngọc, soạn giả Viễn Châu năm nay 89 tuổi đã khóc thật nhiều. Ông cứ vịn quan tài mà nói: “Xin vĩnh biệt Mai Đình của tôi…”. Bởi, đối với ông, từ năm 1960 đến nay, chưa có nghệ sĩ nào thu âm hoặc diễn vai Mai Đình (vở Hàn Mạc Tử) qua được tài nghệ của NS Kim Ngọc.

Kim Ngân – con gái của NS Kim Ngọc đã ca một câu vọng cổ Hoa rơi dòng nước bạc do soạn giả Viễn Châu sáng tác cho mẹ mình, để tặng ông thay cho lời tri ân của cả gia đình.

NS Hoài Linh cho biết sau Tết Nguyên đán Tân Mão, anh và gia đình NS Hiếu Hiền cùng với Công ty Nụ Cười Mới sẽ tổ chức một chương trình tưởng niệm NS Kim Ngọc.

NS Phước Sang nói lời tri ân người thầy cũng là người đồng nghiệp đã dìu dắt anh từ ngày mới vào nghề

Cho đến thời điểm này, người con trai biệt xứ của NS Kim Ngọc là Nguyễn Huệ Phương vẫn bặt vô âm tín.
Theo NS Kiều Lệ Mai (bạn thân của NS Kim Ngọc, hiện định cư tại Pháp), tin sau cùng từ Nguyễn Huệ Phương là đoàn xiếc của anh đang diễn tại Bỉ.





***


Nữ nghệ sĩ hài Kim Ngọc, người nổi danh Nữ quái!







Trong tình hình sân khấu cải lương ngày một mất dần khán giả, ngành biểu diễn hài kịch, tấu hài trong các khu trung tâm giải trí được mùa phát triển. Từ một vài nhóm tấu hài ban đầu, ngày nay có hơn bốn chục nhóm chuyên môn tấu hài, hát quậy để chọc cười khán giả. Các nghệ sĩ cải lương không kiếm sống được bằng nghề hát cải lương đành bước sang ngành kịch nói, nhất là ngành tấu hài.

Không ít nghệ sĩ cải lương đã thành công quá sức tưởng tượng khi bước sang lãnh vực tấu hài. Trong số những diễn viên cải lương đổi nghề mà thành công rực rở đó có nữ nghệ sĩ Kim Ngọc, người mà ngày xưa trên sân khấu Dạ Lý Hương, Kim Ngọc nổi danh Chu Chỉ Nhược trong tuồng Cô Gái Đồ Long, Kim Ngọc là một cô đào hát tài sắc, ngày nay Kim Ngọc nổi danh nữ quái Kim Ngọc trong làng tấu hài.

Thuở nhỏ cơ hàn

Nữ nghệ sĩ Kim Ngọc sanh năm 1946 tại chợ Giồng Ông Tố quận Thủ Đức, con thứ hai trong gia đình có tới 14 anh chị em. Theo lời tự thuật của Kim Ngọc thì gia đình của Ba má cô rất nghèo vì nhà đông con. Má của Kim Ngọc bán thịt heo ở chợ Giồng Ông Tố, bà cứ sanh con năm một và có năm bà lại sanh đôi. Ba của Kim Ngọc đặt tên các con như sau : « Hoàng, Ngọc, Ẩn, Non, Côn, Vàng, Cầm, Nơi, Hoa, Lệ, Thủy Triều, Phượng, Nở » ý nói nôm na là « Hòn ngọc ẩn ở núi Côn không sánh bằng nước mắt của người tình trong mùa phượng nở » Năm 1970, Ba của Kim Ngọc mất vì bịnh xuất huyết bao tử khi cô đang tập tuồng hát tại rạp Quốc Thanh. Chuyện đặt tên có vần có ý nghĩa của cha cô Kim Ngọc như là một lời tiên tri, ứng vào cuộc đời của Kim Ngọc. Kim Ngọc là vàng ngọc nhưng lại không bằng giọt nước mắt người tình mùa Phượng nở nên Kim Ngọc chịu nghèo khổ khá lâu mới được rạng rở như ngày hôm nay khi cô nín đau trong lòng để chọc cười khán giả.
Những năm 14, 15 tuổi, Kim Ngọc còn ở nhà giúp mẹ, khi thì đi chợ Giồng Ông Tố phụ bán thịt heo, khi thì phải thay mẹ ở nhà chăm sóc đàn em dại, giặt giũ áo quần cho chúng. Kế bên nhà của Kim Ngọc, ông Ba Xậy có máy hát dĩa quay bằng tay, thường hát các dĩa vọng cổ của Út Trà Ôn ca Tổn Tẩn Giả Điên, Thái Sư Văn Trọng giáng thập điều, Tình anh bán chiếu…Kim Ngọc nghe riết rồi học ca theo, thuộc lòng các bản vọng cổ của thần tượng Út Trà Ôn.
Khi ngồi giặt áo quần cho các em, Kim Ngọc ca nghêu ngao những bài vọng cổ học lóm đó, anh Minh Thành, thợ hớt tóc trong xóm, xưa kia là nhạc sĩ cổ nhạc, nghe Kim Ngọc có hơi ca tốt mà không rành nhịp điệu và bài bản nên anh gọi Kim Ngọc đến mỗi ngày cho anh dạy Kim Ngọc ca ba nam, sáu bắc và vọng cổ. Khi Kim Ngọc ca rành rẽ các bài bản cổ nhạc, cô được thầy Minh Thành và cha của cô dẩn đi ca tài tử trong các cuộc tiệc vui trong xóm.
Ông bầu Ba Bản thành lập đoàn Thủ Đô, nghe đồn giọng ca của Kim Ngọc, ông đã đến nhà xin cha mẹ Kim Ngọc cho cô theo đoàn ông để học hát và ông trao cho má Kim Ngọc một ngàn năm trăm đồng để bà mướn người làm công việc nhà thay cho Kim Ngọc để Kim Ngọc đi học hát. Nhưng gánh hát Thủ Đô của ông bầu Ban Bản mới thành lập, tập trung nhiều đào kép thượng thặng nên Kim Ngọc chỉ được cho ngâm thơ hậu trường hay ca vọng cổ ngoài màn chớ chưa có vai nào trong tuồng hát của đoàn. Năm sau, Kim Ngọc về đoàn hát Trùng Dương, rồi theo đoàn Tuấn Kiệt hát chung với Phương Quang, Phượng Liên.

Nổi tiếng trên sân khấu

Năm 1962, Kim Ngọc được báo chí kịch trường khen là cô đào trẻ đang lên nên ông bầu Minh Bằng( gia đình của nữ diễn viên Diệp Tuyết Anh) đến mời cô hát chánh trong gánh hát của ông. Vở tuồng đầu tiên Kim Ngọc hát là vở Trăng Lên Đỉnh Núi, hát cặp với kép chánh Trọng Sỹ. Nữ nghệ sĩ Kim Ngọc nhận được contrat 10.000 đồng khi đi hát với gánh hát của bầu Minh Bằng. Cô đưa hết số tiền đó để giúp cha mẹ cô trong việc nuôi đàn em đông đúc của cô ăn học và được no ấm.
Năm 1964, Kim Ngọc được ông bầu Thu An ký hợp đồng vế tập tuồng, chuẩn bị khai trương gánh hát Hương Mùa Thu nhưng chưa đầy một tháng sau, ông Bầu Xuân đoàn Dạ Lý Hương ký một số tiền contrat cao gấp đôi số tiền của đoàn Hương Mùa thu để Kim Ngọc về hát cho đoàn Dạ Lý Hương.
Kim Ngọc sáng chói trong tuồng Cô Gái Đồ Long của Hà Triều Hoa Phượng, nghệ sĩ Tấn Tài trong vai Vô Kỵ, Ngọc Giàu trong vai Triệu Minh, Kim Ngọc trong vai Chu Chỉ Nhược, ba giọng ca vàng nầy đã làm cho bảng hiệu Dạ Lý Hương rực sáng, làm cho các đoàn hát thượng thặng như Thanh Minh Thanh Nga, Kim Chung, Thủ Đô phải mệt nhoài để đối phó.
Lúc đó Kim Ngọc quá đẹp, với vòng đo thân mình 80-61-85, nặng 43 kí, nét mặt xinh tươi sắc sảo, giọng ca lanh lãnh, hơi rông, ca giọng cổ điêu luyện. Kim Ngọc sánh chung với vua vọng cổ trên làng dĩa nhựa Tấn Tài và giọng ca nhung lụa của Ngọc Giàu là một dàn đào kép lý tưởng của đoàn Dạ Lý Hương khiến cho các ký giả kịch trường và khán giả ái mộ, gởi thơ đề cử cho Kim Ngọc vào dự thi giành huy chương vảng giải Thanh Tâm năm 1964. Theo lời Ban chấm giải, đáng lý ra Kim Ngọc cũng được huy chương vàng năm 1964, cùng với nữ nghệ sĩ Lệ Thủy như vì giải thường quy định chỉ chọn một nam, một nữ, mà vai nữ thì Lệ Thủy cao ráo hơn, sắc vóc chiếm ưu thế hơn Kim Ngọc nên Kim Ngọc mất dịp may không được giải Thanh Tâm.
Tuy nhiên năm 1973, 1974, nhật báo Trắng Đen tổ chức giải thưởng văn nghệ Kim Khánh thì Kim Ngọc hai năm liền được đọc giả bỏ phiếu tặng thưởng huy chương Kim Khánh của nhật báo Trắng Đen của ông chủ báo Việt Định Phương.
Năm 1972, Kim Ngọc về đoàn hát Bạch Tuyết – Hùng Cường, khi hát tuồng Trăng Thề Vườn Thúy, hề Tùng Lâm té xe gảy tay, Kim Ngọc tình nguyện thế vay Hề Đồng của Tùng Lâm để bảo đảm đêm hát không trở ngại, không ngờ Kim Ngọc hát quá hay, quá có duyên nên cô chuyển qua diễn một số vai hài của đoàn Bạch Tuyết – Hùng Cường.

Di cư qua Pháp



Nữ nghệ sĩ Kim Ngọc, cha và em trai.
Hình của Soạn giả Nguyễn Phương

Sau năm 1975. Kim Ngọc cũng như nhiều nghệ sĩ khác, vì đoàn hát tư nhân bị giải tán, trong khi chờ chánh phủ mới lập đoàn hát theo kiểu văn công hay tập thể, Kim Ngọc mỗi khuya ba giờ, cùng với cô con gái tên Kim Ngân xuống chợ Cầu Ông Lãnh, lột võ tôm mướn để kiếm sống qua ngày. Vàng Ngọc (tức Kim Ngọc) và Vàng Bạc tức Kim Ngân, hai mẹ con có tên ngọc ngà trở thành thợ bốc võ tôm để kiếm sống theo cách lao động chân chính.

Sau đó, có đoàn hát, Kim Ngọc trở về với sân khấu, nhưng thời hoàng kim của sân khấu cải lương đã qua rồi, Kim Ngọc sống chật vật với những vai tuồng mới, với đồng lương mới. Hoàng Long, chồng cô đã vượt biển với đứa con trai lớn là Hoàng Phương. Trước đó thì hai vợ chồng đã chia tay nhau vì những vụ ghen hờn. Kim Ngọc nuôi đứa con gái Kim Ngân, Hoàng Long và Hoàng Phương định cư tại Pháp.
Chuyển qua tấu hài, Kim Ngọc lập tức nổi danh Nữ Quái với vai Tư Xã Láng và diễn viên hài Quốc Hòa trong vai Hai Mưa Nắng trong nhiều chương trình truyền hình Chuyện trong nhà ngoài phố. Cặp diễn viên hài Kim Ngọc - Quốc Hòa diễn chung được nhiều năm, kiếm sống được vì khán giả thích được chọc cười.
Khoản năm 1980, khi đi hát chung trong một đoàn hát, nhạc sĩ Đức Lang, người đờn chánh cho đoàn hát Thanh Tú – Trang Bích Liểu mà Hồng Nga và Kim Ngọc đang cộng tác bỗng trồng cây si Kim Ngọc. Chỉ hát qua vài bến diễn, nhạc sĩ Đức Lang bèn chân thành ngõ ý cưới Kim Ngọc. Các bạn diễn trong đoàn hát cũng tán thành cặp nghệ sĩ hiền hậu nầy, nên rồi chiều theo ý trời và lòng người, Kim Ngọc bước thêm bước nữa với nhạc sĩ Đức Lang. Kim Ngọc đã được hơn ba mươi năm hạnh phúc với ông chồng Đức Lang nhạc sĩ, một người chỉ biết yêu vợ và chiều lòng vợ.
Hai người có với nhau một đứa con tài ba là nghệ sĩ hài Hiếu Hiền. Hiếu Hiền được Kim Ngọc dạy tấu hài nên Hiếu Hiền và Kim Ngọc trở thành một cặp diễn hài ăn khách nhất hiện nay. Khán giả thích cặp tấu hài So Le với các tiểu phẩm Bà Bầu Liều Mạng, Hoa Hậu Vũ Trụ, Câu Chuyện Cái Ti Vi.
Kim Ngọc lại có một đứa con nuôi tên Kim Đạt, cùng xuất hiện chung trong một chương trình tấu hài. Vừa bước ra sân khấu, khán giả đã cười vì Kim Đạt thì cao như một cây tre miễu, còn Kim Ngọc và Hiếu Hiền thì mập và lùn như hột mít. Nhóm hài Kim Ngọc đã diễn ở các tụ điểm giải trí Saigon, ở các tỉnh Bình Dương, Long Khánh, Vũng Tàu, Bà Rịa, các tỉnh miền Hậu Giang, Đồng Tháp, Cà Mau.
Con gái của Kim Ngọc tên Kim Ngân, kinh doanh một cơ sở sản xuất lưỡi câu rất là phát đạt. Gần đây Kim Ngân mở thêm một cơ sở sản xuất xe đạp hiệu Thanh Bình, đạt chất lượng cao, được ưa chuộng trên thị trường cả nước.
Nữ quái Kim Ngọc vẫn say mê sân khấu, cô vẫn thèm muốn được hát một tuồng chính chắn như các tuồng hát hồi xưa. Nhưng Chu Chỉ Nhược xinh đẹp ngày xưa, giờ đây đã mập tròn và nặng gần tám mươi ký, hết hát đào mùi được thì cô đành đem nụ cười lại cho khán giả, đó cũng là ước vọng của Kim Ngọc khi tuổi đã đến sáu mươi.

Chương trình cổ nhạc xin dứt, Nguyễn Phương hẹn tái ngộ vào giờ này tuần sau.
04.06.2008 20:15 - ngocanh (Theo SoanGiả Nguyễn Phương - ĐACTD)

Nguôn : http://www.cailuongvietnam.com/modul...iewst&sid=4365

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Nghệ sĩ Tấn Tài qua đời - 27.01.2011 03:46:37
Nghệ sĩ Tấn Tài qua đời


xin chia buồn cùng anh Tấn Beo,Tấn Bo & gia đình
THÀNH KÍNH PHÂN ƯU
&
THƯƠNG TIẾC MỘT GIỌNG CA 'MÙI' KHÔNG ĐỐI THỦ.

Nguyện cầu Anh sớm phiêu diêu nơi cõi vĩnh hằng.


*

Nghệ sĩ cải lương Tấn Tài, từng được mệnh danh là “Hoàng đế đĩa nhựa” những năm 1975, và là cha của hai nghệ sĩ hài Tấn Beo, Tấn Bo, đã từ trần vào lúc 15 giờ ngày 26.1, hưởng thọ 72 tuổi, sau thời gian dài điều trị bệnh tật.
Theo thông tin từ nghệ sĩ Tấn Beo, cha anh - nghệ sĩ cải lương Tấn Tài bị nhiễm trùng ống dẫn mật từ cách đây hơn một tháng và đã phải tiến hành giải phẫu.

Tuy nhiên, thời gian gần đây, tình trạng nhiễm trùng trở nên nghiêm trọng và vào hôm 25.1, gia đình đã phải đưa ông vào cấp cứu tại bệnh viên Chợ Rẫy trong tình trạng hôn mê nguy kịch.

Khi nhận được tin nghệ sĩ Tấn Tài lâm vào tình trạng sức khỏe hiểm nghèo, các nghệ sĩ và những đồng nghiệp thuộc Hội Ái hữu nghệ sĩ TP.HCM đã đến thăm viếng, động viên.

Dù được sự cứu chữa tận tình của các y bác sĩ tại bệnh viện, nhưng giọng ca vàng cải lương miền Nam trước năm 1975 đã không qua khỏi.

Nghệ sĩ Tấn Tài theo nghiệp diễn từ năm 1959, ông nổi tiếng với giọng ca ngọt ngào, mùi mẫn qua những vai diễn như Hoàng Sương trong Hắc y nữ hiệp, Điệp Nhứt Lang trong Cát Dung Phương Tử, Hoàng Hoa Lữ trong Khói Sóng Tiêu Tương, A Ly Khang trong Bóng hồng sa mạc… hay những bài vọng cổ như Nữ sinh Đồng Khánh, Nữ sinh Gia Long, Ai ra xứ Huế, Dưới rặng ô môi, Áo em màu tím hoa cà…

Ông đoạt giải Thanh Tâm vào năm 1963 và được xem là một trong những “giọng ca vàng” của cải lương miền Nam, cùng với những nghệ sĩ như Minh Vương, Minh Phụng, Thanh Tuấn…

Nghệ sĩ Tấn Tài còn được mệnh danh là “hoàng đế đĩa nhựa” với khoảng 400 bài vọng cổ và 200 tuồng cải lương được thu đĩa phát hành ăn khách.

Nghệ sĩ Tấn Tài (phải) và con trai Tấn Beo (thứ hai từ trái sang) trong một sự kiện văn nghệ đầu năm 2010

Những năm gần đây, dù tuổi cao, sức yếu, nghệ sĩ Tấn Tài vẫn không ngừng hoạt động nghệ thuật, đem đến cho khán giả mộ điệu những vai diễn đáng nhớ. Ông còn thường xuyên tham gia phát hành album, video cải lương, hỗ trợ, định hướng cho thế hệ nghệ sĩ trẻ.

Hiền Nhi


<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2011 03:51:16 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
Một thời và muôn đời Hoàng đế đĩa nhựa - Tấn Tài - 28.01.2011 07:00:52
Một thời và muôn đời Hoàng đế đĩa nhựa - Tấn Tài
Nghệ sĩ Tấn Tài không còn nữa

Cách đây 3 năm tôi nghe kép mùi Minh Phụng qua đời, anh nổi danh qua vai "Áo Vũ Cơ Hàn”. Sau thời gian chống chọi với bệnh suy thận sáng 29/1/2008 NS Minh Phụng đã ra đi tại bệnh viện Chợ Rẫy, Saigon. Minh Phụng tên thật Nguyễn Văn Hoài, sinh năm 1945 tại Mỹ Tho. Lúc mới vào nghề ông lấy tên Tân Tiến, khi vào đoàn hát Thanh Phương mới đổi thành Minh Phụng từ đó đến nay. Gần 50 năm gắn bó với sân khấu cải lương, trong giai đoạn hưng thịnh nhất của bộ môn nghệ thuật văn hóa này, nghệ sĩ Minh Phụng đã đi vào lòng khán giả mộ điệu với hình ảnh một kép đẹp, có giọng hát đặc trưng với thanh âm cao, ngọt ngào và sâu lắng.


Minh Phụng - Mỹ Châu

Hôm nay Duy Khiêm từ Úc châu cho biết th6m một kép mùi nữa ra đi trước Tết là Nghệ sĩ Tấn Tài, anh được mệnh anh là "Hoàng đề đĩa nhựa", tên thật là Lê Tấn Tài, sinh năm 1938, quê ở xã Vĩnh Trạch, huyện Núi Sập, tỉnh An Giang. Gia đình không có ai theo nghề ca hát nhưng với giọng ca thiên phú, anh đã phêu lưu lên Sài Gòn để theo đuổi đam mê ngành ca hát và gặt hái được nhiều thành công. Trước khi trở thành nghệ sĩ, ông là thầy giáo của trường Thoại Ngọc Hầu, tỉnh An Giang. Tấn Tài có hai người con nối nghiệp sân khấu là nghệ sĩ danh hài Tấn Beo và Tấn Bo.


Tấn Tài - Minh Phụng
Bản tin buồn cho biết: "Thời gian gần đây sức khỏe của NS Tấn Tài không tốt, sau khi đi đám tang NS Kim Ngọc về, NS Tấn Tài đau khắp mình và sốt, và nhập viện vào hôm 19/1/2011, sau khi 2 bệnh viện đều bó tay, sang BV Chợ Rẫy thì dù mỗ hay không mỗ thì "Hoàng Đế Dĩa Nhựa" cũng ra đi. Bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật đường ống dẫn mật (3 năm trước đã có phẩu thuật rồi), sau khi phẫu thuật thì NS Tấn Tài bị tuộc huyết áp, đau đớn và yếu dần đi, rồi chết lâm sàng... Ngoài việc nhiễm trùng đường ống dẫn mật, ông còn bị bệnh gan và nhiễm trùng máu...Nói chung là toàn bộ cơ quan trong cơ thể của NS Tấn Tài đều vướng bệnh nặng, không thể cứu chữa."


Tấn Tài - Lệ Thủy
Có lẽ tôi không bao giờ quên giọng ca của NS Tấn Tài có ngọt, có mùi, một thiên tài ca cổ nhạc, xin mời bà con ta hãy thưởng ngoạn bài Sở Bá Vương qua giọng ca Tấn Tài. Câu chuyện thời Sở Hán Xuân Thu (206–202 Trước Công Nguyên). Cuộc chiến Hán Sở tranh hùng là thời kỳ sau thời đại nhà Tần ở Trung Hoa. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất khác tranh nhau xâu xé đất Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phe phái lớn nhất kình chống nhau mãnh liệt nhất. Một bên do Lưu Bang, vua nhà Hán cầ đầu, còn bên kia do Hạng Võ, tự xưng Tây Sở Bá Vương. Cuộc chiến về sau kết thúc với thắng lợi huy hoàng thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán trị vì nước Trung Hoa.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Cx1FC5uyUV

Xin thành kính phân ưu cùng tang quyến về sự ra đi của Nghệ sĩ tài danh Tấn Tài.
Việt Hải Los Angeles




Minh Phụng - Mỹ Châu

ViệT Hải LA ghi nhan
On Thu, 1/27/11, Duy-Khiêm <duykhiem2006@gmail.com> wrote:
Asialink:
http://forum.trungtamasia.com/topic.asp?TOPIC_ID=11753

Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 181 đến 210 trên tổng số 225 bài trong đề mục