Thưa bạn Lang Thang. Quả thực, giáo dục Việt Nam đã trở thành đề tài sôi bỏng trong nhiều năm nay: chất lượng huấn luyện kém, đạo đức suy đồi, xã hội băng hoại… đủ thứ, ngay từ trong học đường mà ra. Và các chuyên gia đã phân tích, đã đề nghị với nhiều phương thức giải quyết, nhiều chương trình cải cách… Nhưng, con bịnh giáo dục mang triệu chứng ung thư nhập nội, đã không thuyên gỉam thì chớ mà lại càng ngày càng biến chứng, phát tán… Vì rằng, nhiều chương trình cải tổ đã phải thay đổi liên tục, tiêu thụ ngân sách hết sức tốn kém, mà không thấy kết qủa tiến bộ... tại sao?
Theo thiển ý của tôi, thì bất cứ nước nào, nền tảng căn bản trong công cuộc giáo dục của họ phải có cái gương/ hay mẫu người lý tưởng. Ngay như Nho học ngày xưa đã có mẫu người quân tử, và so sánh sự khác biệt với người tiểu nhân. Tây học thì bao gồm tôn giáo với các gương thánh nhân (kẻ lành) so sánh khác biệt (kẻ dữ), qủi vương… Mặc dù rằng, thời đại kỹ nghệ có nhu cầu kinh tế là nguyên liệu và công nhân, và đòi hỏi “gíao dục kỹ nghệ,” nhưng nền tảng căn bản gíao dục Âu Mỹ vẫn là tôn giáo.
Kết quả của nền giáo dục Việt Nam hiện nay, theo thiển ý của tôi, thì đó là thành tựu tất nhiên của công cuộc đào tạo ra con người xã hội chủ nghĩa. Hình ảnh con người xã hội chủ nghĩa này đã được cán bộ tư tưởng văn hoá của đảng Cộng Sản Việt Nam căn cứ theo lời ông Hồ, “muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội phải có con người xã hội chủ nghĩa” mà huấn luyện đào tạo. Ví dụ điển hình, chúng ta đọc tác phẩm có tựa đề “Về vấn đề xây dựng con người mới.” Sách dày 536 trang do Phạm Như Cương chủ biên, và do Viện Triết học Quốc gia Hà Nội xuất bản. Với định nghĩa rõ ràng rằng: “Con người mới Xã Hội Chủ Nghĩa được đề nghị như là mẫu người của tập thể, mang nhân sinh quan cộng sản, thấm nhuần chủ nghĩa Mác – Lê Nin, là con người của Đảng, của cách mạng và của lao động sản xuất. Khuôn mẫu con người lý tưởng được định nghĩa theo các chuẩn mực và giá trị của Đảng được xã hội hoá qua nhiều kênh trong đó Giáo Dục là một kênh quan trọng.”
Bởi thế, nơi đây xin xác định rõ ràng rằng, chúng ta đã đánh mất hình ảnh của con người Việt Nam, của văn hóa dân tộc Việt Nam, của Con Cháu Tiên Rồng!
Giờ đây, giáo dục Việt Nam, tấm gương là Con Người Xã Hội Chủ Nghĩa (kẻ lành) và (kẻ dữ) là Ngụy Sài Gòn! Thưa bạn Lang Thang, khi ra miền Bắc tôi đã tiếp xúc với nhiều người, từ thành thị tới nông thôn, ngay cả những người ít học vấn… Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên, là người ta đã thuộc lòng, đã ăn sâu trong tâm khảm, tiềm thức của họ với những chữ “bác đảng” và “tổ quốc!” Và họ rất chảnh, phân biệt rõ ràng chiến tuyến “ta, ngoài!” Giới trí thức cũng đều như thế!.. Tôi nói với cậu tôi ở Thái Bình rằng, “Ngay chính cậu cũng chưa có khả năng để hiểu ra thế nào là nền Giáo Dục của Việt Nam, đặc biệt của Việt Nam Cộng Hòa, mà cháu được đào tạo ngay từ thời thơ ấu, qua tấm gương của Tổ Tiên Việt Nam, của Con Cháu Tiên Rồng, hay gương Kẻ Sĩ như Nguyễn Công Trứ…” Ngược lại, ông cậu người gốc Thái Bình của tôi, ngay trong thâm tâm cậu tôi vẫn coi tôi là “Ngụy” như thế, huống chi người ngòai!