Suối nguồn Phụ Mẫu
Nhớ mẹ và làng quan họ.
Sưu tầm
Nghe quan họ đêm rằm anh bật khóc
Lời chênh vênh uốn lượn mái chùa
Vịn câu hát anh lần về cội gốc
Chợt thấy mình có lỗi với làng xưa.
Bao mưa nắng đời anh chưa hiểu hết
Giờ xót xa thương mẹ nhớ làng
Mẹ cho của hồi môn là câu hát
để em rời quê kiểng có hành trang.
Mẹ thường bảo làng ta giàu cổ tích
có bà tiên ông bụt giúp người
nhưng mẹ vẫn một đời áo rách
cố giữ lành câu quan họ thôi!
Người để lại chiếc khăn hoa lý
em nhớ cho đời mẹ xưa nghèo
vẫn thơm thảo mùi hương quả thị
với câu thề Quán Dốc trăng treo.
Giờ biết lấy cớ gì anh dối mẹ
quan họ quên... rơi dọc tháng ngày
sợi tóc rụng như lá vườn lặng lẽ
mẹ không còn và mắt anh cay!
Cứ ẩn hiện dáng đời trong câu hát
lòng mẹ ta nhân hậu vô vàn
vẻ thanh thoát nét hào hoa của trúc
cũng nói lên cốt cách của làng.
Đêm nay ngồi nghe em thay mẹ hát
trăng tròn người thẹn nón đâu che?
chờ em hát đến "người ơi người ở..."
hẳn lòng anh tủa rễ giống cây đề.
Nỗi niềm làm mẹ
Cả ngày bận rộn cùng con
Lại còn mở mắt lại còn cháo cơm
Đêm về dế rúc bờ mương
Mò trăng giặt rũ cô đơn bóng người
Sương buông trăng đã đi rồi
Khêu đèn sách bút lại ngồi vá may
Nghiêng kim xâu chỉ mòn tay
Nghé con ngoan giấc một ngày chưa qua
Bảo là xa chẳng là xa
Nỗi niềm làm mẹ trong da thịt mình.
Thơ Nguyễn Thị Phụng
Trời còng
Giữa đồng im ắng trời trong Mẹ tôi cúi tấm lưng còng lượm rơm Mót từng hạt rẻo hạt thơm
Nhớ ngày đèo gạo lên rừng tìm con!
Hôm giờ lấy lại nước non
Mẹ của tôi vẫn cứ còn lưng cong
Ngẩng lên tôi thấy trời còng
Mẹ ơi! lưng mẹ cũng cong như trời.
Thơ Quách Đăng Khoa
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: