Mình sẽ không cô đơn !
muathu83 19.08.2008 15:22:08 (permalink)
Hải Phòng mưa......!
Đây là lần đầu tiên mình ghi nhật ký , cũng kỳ lạ thật từ nhỏ đến khi cắp sách và tận bây giờ đã bao giờ mình biết viết nhầt ký là gì đâu. Nhưng hôm nay , giờ phút này sao lòng buồn đến thế , biết đâu viết ra thế này dễ chịu hơn.
Nhớ lại những ngày đầu mới yêu , mình đã cùng người đó bỏ hết thảy mọi thứ để đến với nhau. Từ một người không biết làm gì mình đã biết kiếm sống và bươn trải khi cùng anh ra đi , bố me hai bên giận hai đứa ghê ghớm. Gia đình anh quá hà khác với xuất thân của mình. Những tưởng khi họ cho mình và anh về là họ đã bỏ qua lỗi lầm mà chúng mình mắc phải , những tưởng họ thấy 2 đứa thương yêu nhau và sống tự giác cùng nhau ngày tháng qua là ho đã tha thứ , nhưng mình sai lầm quá. Anh là người đàn ông hèn nhát , anh không chịu nổi sự khắc nghiệt của cuộc sống , không vượt qua được cái bóng của mẹ anh. Anh đã nghe mẹ anh bỏ rơi mình khi mình đang mang thai sang tháng thứ 6. Mình bơ vơ , mình đau khổ , chúng mình chẳng còn gì rằng buộc nhau ngoài tờ giấy kết hôn làm ngày 2 đứa bỏ nhà đi. lúc tuyệt vọng nhất là lúc gia đình giang tay đón mình trở về. Đêm nào mình cũng khóc , nhớ anh , nhớ con người bội bạc ấy.Mình gọi điện cho anh , anh thì chỉ muốn mình ký giấy ly hôn , mẹ anh cũng chỉ mong mình giải thoát cho anh.Mình như người điên , mất ngủ triền miên , cái thai càng ngày càng lớn. có lúc mình muốn chết nhưng nghĩ đến con mình mình hiểu rằng nó là sự sống.Rồi ngày nó trào đời cũng đến , anh đã trở về nhận con và nhận lại mình , anh nói anh vẫn còn yêu mình. Mẹ anh lên viện thăm mình , mình vui mừng và không nghĩ đến những đau khổ đã qua , có lẽ từ nay mọi việc sẽ khác.
Cuộc đời mình sang trang , nhưng đáng buồn vì không êm đẹp như mình mong muốn. Biheo được 3 tháng mình bế con về nhà chồng. Vẫn không có cưới xin , vẫn không có danh phận. Chồng mình thì quá trẻ con và vẫn vô trách nhiệm. Anh chỉ biết đi làm và số tiền kiếm được để chi dùng cá nhân , vợ con thì đã có bố mẹ lo. Minh sống như một người làm trong nhà , 8 tháng mình sống ở đó đối với mình như nguc tù ,không bứoc chân ra đường , không quan hệ xã hội , không hàng xóm. hàng ngày mẹ chồng mình mua đồ về cho mình nấu 2 bữa cơm , chăm con cái , phục vụ cả nhà chồng là đã hết ngày. Nhưng sự chịu đựng chỉ giới hạn đâu đó thôi , bố chồng mình tốt lắm , ông thương yêu mình như con ruột , ông thấy mình hiền lành , về quê quán nhà chồng ông cũng muốn đưa mình về nhưng ngược lại me chồng mình ko như thế , bà chi muốn mình ở nhà nuôn con mình lớn lên chút rồi bà sẽ tìm cách chia rẽ vợ chồng mình. bà ko muốn ở quê biết con trai bà dã có vợ. Bà tìm đủ mọi cách lăng nhục mình khi không có bố chồng và chồng mình ở nhà. Mình đã cố gắng nhưng mà " già néo đứt dây ". Giá như chồng mình thương yêu mình và chịu chia sẻ với mình thì có lẽ mình chịu đựng được , nhưng đàng này anh không quan tâm xem mình làm gì , mẹ anh ta đối xử mình thế nào.Anh chỉ im lặng khi nghe me anh chỉ trích gia đình mình , anh đi làm đến giờ về thì đi chơi , đêm xuống thì bắt mình làm nghĩa vụ của một người vợ. Thực ra anh ta có yêu thương mình không hay chỉ sống với mình vì thói quen đó , thật ra họ có cần mình không hay chỉ cần đứa cháu đích tôn của họ. Đã rất nhiều lần mình gọi điện về nhà khóc với me và em gái. Ai cũng khuyên minh nên trở về. Nhưng mình đã mang tai tiếng cho nhà mình rồi , giờ đem con về lại là gáng nặng cho gia đình mình nữa liệu có nên ko? Cái câu hỏi đó làm mình lại chịu đựng , nhưng đến khi ông nội mình mất đi , bố mẹ chồng mình cãi nhau vì chuyện bố chồng mình muốn đến viếng còn me chồng mình ko cho đến thì thực sự mình ko chịu nổi nữa. Lúc này mình hiểu rằng mãi mãi sự cố gắng của mình là vô ích , qua tết mình âm thầm bế con và thu dọn quần áo trở về nhà. Thằng bé mới được 7 tháng tuổi , nó còn quá nhỏ. 2 tháng đầu trở về chồng mình cũng không thèm xuống nhìn con trai đến một lần , anh ta được mẹ anh ta giới thiệu nhiều cô gái khác , anh ta quên luôn mình và con. Mẹ anh ta được dịp đánh tiếng với mọi người là " con đấy là con ngu , sướng ko biết đường sướng , một bước lên xe , hai bước xuống xe thì ko muốn , khổ cho biết thân ". Mình về gửi con và xin việc làm , giờ đây mình cũng có công việc ,cũng có bạn bè , ít buồn hơn. Bố chồng mình và chồng mình có đến tìm để mình cho gặp cháu , gia đình mình ko muốn nhưng mình thì vẫn đồng ý , nó vẫn là con của anh , là cháu của ông bà. Minh ko được tước đi cái quyền của nó. Mình và anh ly thân.
Một lần cách đây 3 tháng mình quen M. M nghe chuyện của mình , cảm thương mình. M dạy mình cách để ko buồn , m quan tâm đến mình và con mình còn hơn bố ruột của nó. Mình nhận thấy rằng trái tim mình đã xao xuyến , ở bên M mình không thấy mệt mỏi , một cảm giácbình yên. M ngỏ lời yêu mình trong khi M đã có bạn gái , cái người mà anh sắp lấy làm vợ , cái người mà mang đến cho anh cả địa vị và tiền tài. Mính nói với M là : ' nếu em là anh , ko bao giờ em bỏ những gì em đã có , em sẽ ko đi yêu một người phụ nữ đã có con ". Và mình cũng thế , dù biết rằng trái tim mình đã có hình bóng M , nhưng mình mệt mỏi khi phải đối mặt với mọi thứ : dư luận XH , bố mẹ anh , bạn bè anh. Mối quan hệ giữa mình và M chỉ là bí mật như những người ban tri kỷ. Cái gì ko phải của mình, mình ko dám đòi hỏi hơn.Còn đến giờ phút này đây , M vẫn khẳng định rằng anh yêu mình dù rằng chỉ vài tháng nữa anh sẽ là người đàn ông có vợ. Anh muốn mình đừng rời xa anh , muốn mình có sống với ai đi chăng nữa thì cũng giữ liên lạc với anh , hãy để anh giúp đỡ những khi mình vấp ngã. Có nên để thế không?
Mưa buồn quá , đêm qua mình khóc rất nhiều ,mới 26 tuổi đời sao mình trải qua nhiều chuyện thế , giá như mình đừng lựa chọn sai lầm , giá như mình đựơc làm lại từ đầu , giá như....... Nhưng có một điều mình ko muốn thời gian trôi ngược lại , mình yêu nó , đứacon trai bé bỏng của mình, tất cả những nỗi đau rồi cũng qua đi vì mình có bé. Mẹ rất yêu con biheo ah!
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9