KHÁN XUÂN 
   
   
  Nàng xuân tha thướt dáng trang đài 
  Mơn mởn môi cười khẽ gọi ai 
  Áo lụa đôi tà ưng ửng nắng 
  Khăn nhung một dải phất phơ trời 
  Cỏ mềm mướt mướt in lòng cạn 
  Mây trắng tầng tầng trải đáy khơi 
  Ai vẽ mà nên hồn thủy mặc 
  Đàn thơ ta gảy khúc không lời 
   
  Liên Hương 
   
  Hồn xuân 
   
  Nhẹ gót vườn xuân dáng liễu đài 
  Ru hồn lãng tử mộng tình ai 
  Đàn nai đủng đỉnh trong làn nắng 
  Lũ bướm tung tăng dưới cảnh trời 
  Ngọn gió rì rào cơn sóng cả 
  Cung đàn réo rắt gợn trùng khơi 
  Trần gian huyễn hoặc màu lưu luyến 
  Khoái bút thi nhân tỏ cạn lời 
   
  Vancali 9.20.11 
   
  Chúc tỷ Liên Hương ngày vui hì hì.... 
   
   
   
  TRÁCH AI … 
   
  Nghe tiếng xuân reo giữa đỉnh đài 
  Chùn chân lữ khách nhớ thương ai 
  Khuê phòng xa tít ngoài sông núi 
  Dặm liễu mênh mang giữa đất trời 
  Nhớ thuở bên nhau ngày tháng rộng 
  Buồn khi cách trở ngút ngàn khơi 
  Xuân về non nước tươi màu thắm 
  Luống trách ai sao chẳng giữ lời. 
  Lá chờ rơi 21/09/11 
   
   
  Ý XUÂN 
   
  Xuân tươi màu thắm vẻ anh đài 
  Lá biếc hoa cười giục bước ai 
  hây hẩy hương ùa theo gió núi 
  Hanh hanh nắng rọi với mây trời 
  mai vàng khoe dáng ven hồ lặng 
  Trăng sáng soi mình giữa bể khơi 
  Tức cảnh sinh tình hồn lữ khách 
  Đề thơ mượn bút nói thay lời 
   
  Liên Hương 
   
   
  NÀNG XUÂN 
   
  Nàng xuân đủng đỉnh bước lên đài 
  Ca giọng oanh vàng mến tặng ai 
  Tay vỗ dòn tan trong tiệc sảnh 
  Đàn vang lảnh lót giữa mây trời 
  Thoả lòng lữ khách ru hồn mộng 
  Nặng nghĩa tri âm chứa biển khơi 
  Cánh én chao nghiêng chào nắng sớm 
  Lứa đôi hạnh phúc tỏ bao lời 
   
  Thanh Huy 
   
  
       
  LIỂU CHƯƠNG ĐÀI  [1]                        
Liểu Chương Đài hỡi ! Liểu Chương Đài!  
  Kỹ nữ ngày xuân hát tặng ai?  
     Mi biếc mắt xanh màu giếng ngọc,  
     Môi hồng má thắm sắc mây trời ,  
     Ngày đi tin nhạn ngàn quan tái,  
     Năm đợi thơ chàng vạn dặm khơi.  
     Cành liểu bên hồ xưa vẫn đó,  
     Gặp nhau tim đập...chẳng nên lời .  
        
     Tú lang thang                                                                   
        
        
             [1] Điển Tích Truyện Kiều - Liễu Chương Đài                         Khi về hỏi liễu Chương đài  
    Cành xuân đã bẻ cho người chuyền tay              
     Đời vua Đương Huyền Tông có chàng tú tài họ Hàn , nổi tiếng là danh  sĩ, lên kinh đô Trường An chuẩn bị thi tiến Sĩ. Chàng ta thuê phòng trọ ở  phố Chương đài, phía Tây kinh thành.         
    Cạnh bên nhà họ Hàn   là nhà Liễu thị, một kỳ nữ tài sắc vẹn toàn đã làm đắm say bao nhiêu tao nhân mặc  khách, nhưng không ai dám ngỏ tình, vì giai nhân đã có vị tướng quân họ  Lý bảo bọc. Mỗi lần tướng Lý đến thăm Liễu thị, đều có mời Hàn sang  chơị.  Hai người đối ẩm trong giọng ca tiếng đàn của nàng Liễụ..Phần Liêũ  thi, những lúc ở nhà một mình, lại thường nhìn qua kẽ vách dòm sang nhà  Hàn. Liễu thị thấy Hàn tuy nghèo khó, nhưng lại rất phóng khoáng, hiếu  khách. Nhìn trộm lâu ngày, thấy thương, rồi thầm yêu chàng tú tàị. Hôm  đó, Lý tướng quân đến, Liễu thị đánh bạo, thưa:        
    - Hàn Tú  tài là người có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại rất hào sảng. Tương quân đã  kết thân với chàng ta, thì thiếp nghĩ cũng nên tìm cách giúp đỡ.        
    Tướng Lý gật gù, cười độ lượng, truyền Liễu thị bày tiệc, rồi mời Hàn  sang nói chuyện:        
     - Hàn Tú tài là bậc danh sĩ ; Liễu thị là kỹ nữ tài sắc. Danh sĩ mà  sánh duyên cùng tài sắc chẳng phải là xứng đôi lắm sao?. Ta đứng chủ hôn  cho đôi lứa.        
    Cả hai người được gá duyên đều ngây người  trước thái độ bao dung của vị tướng quân. Qua hồi xúc động, đôi tân  lang  lạy tạ ơn vị tướng quân " fair play " nàỵ Sau đó, Lý tướng quân từ  biệt , hai người sống chung với nhau như vợ chồng, tình yêu tha thiết.        
     Tú tài Hàn  tuy là người lỗi lạc, nhưng thi tiến sĩ lại không đỗ. Vợ  chồng không lấy thế làm điều khổ tâm, vẫn thương yêu nhau trong cuộc  sống hàn vị. Bốn năm sau, có quan Tiết độ sứ Thanh Châu là Hầu Di Dật,  từ lâu ngưỡng mộ tài năng của Hàn , đã tâu với vua xin chàng về làm tòng  sự. Hàn  phải về Thanh Châu nhận chức, hẹn với Liễu thị khi cuộc sống  ổn định, sẽ trở về lại kinh đô rước nàng.        
    Nhưng rồi công  việc tất bật, sau ba năm Hàn không về kinh được, gởi cho nàng lá thư với  nỗi phập phồng nàng kỹ nữ đã ôm cầm sang thuyền khác:        
    "Chương đài Liễu, Chương đài Liễu  
    Tích nhật thanh thanh kim tại phủ  
    Túng sử trường điều tự cửu thùy  
    Dã ưng phan chiết ta nhân thủ ".  
    (Liễu Chương đài, Liễu Chương đài  
    Còn chăng thuở trước dáng xanh tươi  
    Thướt tha vẫn giống như năm nọ  
    Vin bẻ đành tay kẻ khác rồi!         
    Đọc thơ, Liễu thị hiểu là chồng âu lo mình phụ bạc. Nàng đáp thư:        
    "Dương liễu chi, phương chi tiết,   
    Khá hận niên niên tặng ly biệt.  
    Nhất diệp tùy phong hốt báo thu  
    Túng sử quân lai khởi kham chiết ".  
    (Nhành dương liễu, trạc xuân xanh  
    Đeo nặng bao năm nỗi biệt tình  
    Chiếc lá gió đưa, thu đà tới  
    Chàng về chưa chắc được vin cành.        
    Sau đó, Liễu thị xuống tóc vào nương cửa Phật, tránh lũ bướm ong quấy nhiễu.         
     Thương cho nàng. đã vào chùa mặc áo nâu sồng mà vẫn không yên câu kinh  tiếng mõ. Phiên tướng Sa Tra Lợi đang tại chức Xạ Kỵ tướng quân của vua  Đường Huyền Tông, xông vào thiền môn, bắt Liễu thị về làm thiếp.         
    Thời gian cũng qua đị.        
     Mươì hai năm sau, Tiết độ sứ Hầu Di Dật về kinh công cán, Hàn  tháp  tùng. Về đến Tràng An, Hàn thăm dò tin tức mới biết vợ mình đã sa vào  tay kẻ khác. Thế cô, phận nhỏ đành im tiếng. Một hôm, đang tảng bộ trên  phố thì gặp một cổ xe ngựa thong thả đi quạ Trên xe chợt có giọng đàn  bà vọng ra:        
    - Có phải Hàn viên ngoại ở Thanh Châu đó không ?.  
    Nghe giọng nói, Hàn  rúng động, ấp úng chưa kịp trả lời, thì người trên xe tiếp:        
    - Ngày mai, thiếp cũng sẽ qua đường này. Xin chàng hãy đến đây cho thiếp trông thấy lần cuối.        
     Hôm sau, y hẹn, Hàn đứng chờ đợi tình. Chiếc xe đến, từ trên đó ném  xuống chiêc khăn hồng bọc ngoài một hộp sáp thơm. Giọng đàn bà thổn  thức:        
    - Cảm ơn chàng, em đã trông thấy chàng lần cuốị Vĩnh biệt phu quân.        
     Xe vụt chạy nhanh mất hút. Đêm đó, Hàn  phải dự tiệc với hàng quan  chức ở kinh thành nơi một tửu lầu sang trọng. Trong tiệc, mọi ngươì đều  cười nói vui vẻ chỉ có mình Hàn  mặt ủ mày ê . Có người gạn hỏi nguyên  nhân; Hàn phải đem chuyện mình kể trong bàn tiệc. Hàn vừa dứt lời, viên  tướng trẻ Hứa Tuấn ném mạnh chén rượu xuống đất đánh "xoảng", cất giọng  oang oang:         
    - Giữa kinh thành này mà cũng có quan triều  đình làm loạn vậy sao ? Tiểu nhân này, tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng  xin được ra tay, đưa phu nhân về cho Hàn viên ngoạị Xin Hàn viên ngoại  hãy viết ít chữ để làm tin với phu nhân.        
    Hàn  chép lại  bài thơ Liễu thị đã gởi cho mình mười lăm năm trước khi vào qui y cửa  Phật. Hứa Tuấn nhận thư, phóng ngựa đến tư dinh của Sa Tra Lợị Tướng  Phiên này đang vắng nhà. Hưá Tuấn lớn tiếng với đám gia nhân:        
    - Tướng quân bị ngã ngưạ, thương tích nặng, e khó qua khỏị , Ngài bảo ta về rước phu nhân cho ngài gặp mặt.        
     Hứa Tuấn phóng ngựa chạy thẳng vào dinh. May mắn, Liễu thị đang sắp  sửa nhờ ba thước lụa kết liễu đời mình., thì nhận được bài thơ tình của  mình đã viết cho tình lang. Hứa Tuấn đỡ nàng lên mình ngựa, phóng như bay  trở về tửu lầụ… Có ai đang hồi hợp chờ đợi, lồng ngực thình thịch liên  hồị... Rồi, hai trái tim cùng chung nhịp đập.        
  
   ..[Cành liểu bên trời xưa còn đó,  
      Gặp nhau tim đập...chẳng nên lời .]  
             
     
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2011 09:06:46 bởi duonglam >