THƯ TÌNH MỘT NỬA _ NỖI NHỚ GỬI NGƯỜI TÔI YÊU (những lá thư tình hay)
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 7 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 101 bài trong đề mục
Lê Thị Như Hằng 21.08.2008 16:36:27 (permalink)
                                            

 
 
 





 
 
 

                                           NỖI NHỚ GỬI NGƯỜI TÔI YÊU
 
 

 
         David thân!

      ah yêu! Không hiểu sao lúc này em thấy nhớ ah quá, giá như bây giờ có một ông tiên hiện lên và ban cho em
      một điều ước, ah biết em sẽ ước điều gì không? Em chi ước một điều thật giản đơn thôi ah à. Ước gì ah đang
      ngồi chát với em lúc này, ứơc được nhìn thấy nụ cười của ah, điều ước của em thật giản dị vậy mà cũng không
      có ah nhỉ. Ước gì ah có thể chạy ngay đến bên em lúc này. Ước sao mỗi lần mở máy tính ra là thấy ngay nụ cười
      của ah trong đó. Thấy ah vui em cũng thấy vui mà.
 
           Ah ơi! Ah có thấy nhớ em không? Đêm nay không gặp được ah, em không thể nào ngủ được, em muốn nói với ah
      một điều rằng em nhớ ah nhiều lắm. Nhớ đến nỗi không sao mà ngủ được, em cũng không hiểu sao mình lại vậy nữa
      ah à. Có lẽ tại em yêu ah nhiều quá, nghĩ về ah nhiều quá. Điều đó có nên không ah nhỉ?
 
                                                                                                                
 
              Ah yêu! Đã mấy đêm chúng mình không gặp nhau, em không biết sức chịu đựng của em đến đâu nữa. Nỗi nhớ ah
       làm em khó chịu, làm em bức xúc. Căn phòng ấm cúng hôm nay bỗng trở nên lạnh lẽo, vắng lặng, nhìn khắp phòng cũng
      chỉ có bấy nhiêu thứ như mọi hôm chẳng có gì thay đổi chỉ có lòng em là đang thay đổi thôi. Bốn bức tường im lìm cố định,
       mọi việc tĩnh lặng vô cùng, căn phòng trở nên u ám đơn điệu....
 
                                                                                                       
 
             Mắt em cay có lẽ em muốn khóc, phải khóc thôi, giờ đây chỉ có khóc mới giải quyết được mọi bức xúc trong lúc này.
       Em gục đầu suống bàn, nước mắt bắt đầu tuôn chảy em cũng không biết phải làm gì trong lúc này, nghĩ về ah, em thấy
       lúng túng, càng nhớ ah em lại càng thấy mình cô đơn lạc lõng, tủi hờn.
 
           ah ơi! Sự chịu đựng của con người cũng chỉ đến một giới hạn hay một mức độ nào đó thôi. Đêm qua em ko thể vào mạng
       và ngày nay cũng thế. Mạng bị làm sao ấy, em ko biết như vậy cho đến bao giờ. Ah ở nơi xa có mong, có nhớ hay một ý nghĩ
       nào đó về em ko? Đừng buồn khi ko nhận được tin nhắn cua em ah nhé. Trong cuộc sống chuyện gì cũng có thể sảy ra, cũng
       như chúng ta mới quen mà có thể yêu, có thể nhớ vậy.
 
      
       
        Em vẫn thường chấp nhận với những gì em đang có, cũng như chấp nhận những gì đến rồi đi... sẽ chẳng bao giờ ah
        hiểu đượcem. Em cũng vậy ko thể hiểu nổi ah. Mình xa nhau quá ah nhỉ. Nếu như ở gần, em sẽ chạy ngay đến bên ah
        để vơi đi phần nỗi nhớ va niềm khao khát trong lòng.
 
        Ah oi! Em sẽ ra sao nếu một ngày nào đó sẽ ko gặp được ah. Con người ta khi buồn, khi đau khổ... người ta sẽ khóc,
        nhưng cũng chỉ khóc được trong phút giây nhất định, còn nỗi nhớ thì vĩnh hằng vĩnh cửu. Có thể hôm nay ta nhớ điều
        nay, mai ta lai nhớ điều kia, nỗi nhớ này lại nối tiếp nỗi nhớ kia, cũng giống như mỗi chúng ta những cuộc tình đã đến
        rồi lại đi trong cuộc đời. Cuộc tinh này đi tình yêu kia lại đến là chuyện bình thường, ko có gì là có thể vĩnh cửu, có
        thể giữ mãi của riêng mình, mọi thứ ko thể tuyệt đối phải ko ah?
         
        Tình cảm con ngừơi dành cho nhau thật lớn lao nhưng cũng thật nhỏ bé, nếu ta ko biết chân trọng nâng niu cẩn thân.
 
         (Hạnh phúc giống như viên pha lê, rất trong, rất sáng nhưng lại rễ vỡ nếu ta không biết giữ gìn cẩn thận)
 
        Hạnh phúc ma ah mang đến cho em cũng vậy phai ko ah? Cầu mong cho trên thế gian nối những tâm hôn đang dón đợi
        nhau vao thành một đừng xa rời. Cầu cho thế gian sẽ ban cho em sức mạnh để có thể giữ trọn được tình yêu ah dành
        cho em, giữ trọn nụ cười nở trên môi ah ko tan biến mất. Cầu cho trên thế gian đừng có những giọt nước mắt chia xa...
        còn những nỗi nhớ thì ko mong sao được
 
        Ah yêu! Em luôn mong ah sẽ hiểu đựơc em, hiểu được những gì ma em đã viết trong những phút giây nhớ ah vô cùng.
        Xin nguyện lam một nửa niêm vui, nỗi nhớ của ah, mãi mãi ko dời xa tình yêu của ah dành cho em dù cuộc sống có ra
         sao đi nữa.
 
                                                 yêu ah!
                                                Mai Ca
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2008 12:58:40 bởi nguoiphunu ditimtinh >
#1
    Lê Thị Như Hằng 21.08.2008 17:12:16 (permalink)
                                 
     
     
     
     
                                        TÂM TÌNH GỬI ANH
     
     

     
         David em thấy nhớ ah lắm, chúng minh yêu nhau trong thời gian ngắn ah nhỉ
         vậy ma em cứ có cảm giác như mình đã yêu nhau từ lâu lắm rồi ấy, mơi xa ah
         co mấy ngày ma em co cam tưởng như xa ah cả tháng ko nhìn thấy ah vậy
     
          ah oi! em yêu lắm nụ cười của ah, yêu nhiều ánh mắt ah nhìn em, ôi sao nó
         thật thân thiện làm sao, giá như em trẻ lại 10 tuổi nữa ah nhỉ, để em được
          nhỏ hơn ah thật nhiều, lúc đó chắc tình yêu cụa chúng ta rất thiêng liêng
          cao cả và bền vững.
     
         Hiện tại khi nghĩ về ah em thấy mình vui ko sao mà tả được. Hình ảnh của ah
         cứ luôn ngự trị trong  đầu em, lam em có cảm giác ấm hơn, va tràn đầy hạnh
         phúc.
     
         ah yêu! nếu một ngày nào đó vào mạng ma không gặp được em, lúc đó ko phải
        là em đã hết nhớ hay hết yêu... mà la tại mạng ah nhé, mạng bên này hay trục
        chặc lắm, lúc đó ah đừng buồn, nếu ah buồn em vui làm sao được. Vì khi ah buồn
        ah se ko cười, như vậy em ko thích đâu. Em lúc nào cũng muốn ah cười, cười thật
        nhiều, nhưng chỉ cười với em thôi, những cô gái khác đương nhiên là em ko muốn
        ah cười rồi. Vì ah cười em sợ sẽ mất ah, các cô gái ấy sẽ yêu mất ah yêu của em
        thì sao?
     
            Em đang ở nhà va nhớ ah nhiều lắm. Em sẽ gửi lá thư này em viết qua máy tính
         cho ah đọc. Nhớ va mãi mãi yêu ah như yêu những ngày đầu mình có. Hôn ah ngàn
         lần.
     
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2008 12:54:18 bởi nguoiphunu ditimtinh >
    #2
      Lê Thị Như Hằng 22.08.2008 19:55:03 (permalink)
                                       
                        Nửa cốc nước cũng làm vơi cơn khát
                        Nửa vầng trăng đủ cho kẻ mộng mơ
                        Nửa sự thật sẽ không còn là sự thật
                        Và tình yêu không một nửa bao giờ
       
                                      thơ Phong Linh
      #3
        Mùa Đông Lạnh 02.09.2008 08:04:27 (permalink)
         
         
         

                                                TÂM TÌNH GỬI NGƯỜI TÔI NHỚ
              

              David Thân thương!
             Không muốn anh khóc vì sẽ làm em khóc theo
             Không muốn làm anh buồn vì anh buồn sẽ làm em buồn lắm.
             Em không muốn anh đau khổ hay một việc gì đó làm anh kông bình tĩnh
             vì như vậy sẽ làm em mất ngủ và trằn trọc trong nhiều đêm và sẽ khóc.
            
            ... Em sợ nhất khi không nhìn thấy nụ cười của anh, và cũng sợ mỗi khi
             không hiểu một lời anh viết, sợ một ngày sẽ không nhìn thấy anh nữa.
             Sợ anh sẽ quên em  như giọt nắng cuối ngày dành chỗ cho màn đêm buông xuống
             va... em sợ nhiều lắm mà không nói hết được qua lời em viết, anh đưng xa
              em anh nhé !


         

         
         
        *******************************

         


               DAVID Thân !
             anh ơi ! hoàng hôn buông xuống rồi bình minh nắng sớm lại đến... nhưng anh xa em biết có ngày
             trở lại bên em nữa không?
               David oi! Em sẽ mơ mãi về nụ cười của anh, em sẽ mang nụ cười của anh vào trong giấc ngủ
             sẽ ôm lấy nụ cười của anh để sưởi ấm lòng nơi xứ lạnh của nước Nga
            
              Anh oi! Em yêu lắm nụ cười của anh, cảm ơn nụ cười nở mãi trên môi anh nhé !
              Anh yêu! Đã bao giờ anh có ý định sẽ rời xa em không? Sao anh lại muốn chát với em nhỉ?
              em nhớ là anh quen em trong Room đúng không? Vậy thì chắc anh quen nhiều cô gái trong
              room lắm nhỉ? chắc anh cũng thích một vài cô gái nào đó rồi. Biết đâu đấy ! lắm bạn
              là chuyện thường tình thôi mà, thời nay đàn ông lắm bạn yêu nhiều là chuyện bình thường
              Nhưng em vẫn muốn anh giữ trọn ý nghĩ, nỗi nhớ, yêu thương... dành riêng cho em thôi.
         
              Ah ƠI! Nếu một ngày nào đó ah không gặp em nữa ah có buồn không? Có nhớ em khổng
              Còn em nếu không được gặp ah nữa chắc em sẽ buồn nhiều lắm, sẽ không còn thấy vui
              tất nhiên sẽ không thể nào cười được, rồi sẽ bị giật nình trong giấc ngủ không sâu, và sẽ
              mơ thấy đôi mắt anh âu sầu, nụ cười sẽ tan biến nơi đâu mất, sẽ là hư ảo, chắcluc1 đó
              em sẽ buồn, một nỗi buồn không có gì có thề so sánh được, một nỗi mất mát như đang
              mất mát chính bản thân mình, vàcam3 giác sẽ bị mất đi, hạnh phúc sẽ tan biến hết, niềm
              tin cũng dần mất đi, cuộc sống sẽ mất thăng bằng vì mãi chỉ nghĩ về ah thôi...

         
         
         
         
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2008 03:17:05 bởi LÊ PHONG LINH >
        #4
          Mùa Đông Lạnh 02.09.2008 08:12:17 (permalink)
           
           
           

                                  THƯ TÌNH MỘT NỬA
           

            
             Đã qua những lần chúng mình nói yêu rồi ah nhỉ? Tình yêu điều đó thật khó lý
             giải phải ko ah? Bởi bây giờ em ko nghĩ rằng mình sẽ yêu ah nhanh đến như vây.
             Thế mà em đã yêu ah, yêu ah sâu lắng, thời gian cứ dần trôi tình yêu ah dành
             cho em cũng ko biết ngày càng nồng thắm hơn ko? Có lẽ ah cũng ko biết. Ban
             đầu em chưa dành được nhiều tình cảm cho ah, nhưng ah vẫn yêu em phải ko ah?
           
             Hay chi la em ngộ nhận. Em ko biết tinh yêu danh cho ah đến từ khi nào. Ah đa
             đem đến cho em nụ cười, đã đem đến cho em cảm giác bình yên, ah như chỗ dựa
             tinh thần đáng tịn cậy cho em lúc này.
           
                   ah a! Chính sư yêu thương của ah, chính sự yêu thương chân thành của ah
              đã lam em nhận ra một điều rằng em rất yêu ah, em đã biết yêu và có lẽ ko thể
              sống mà thiếu ah được. Em tôn trọng ah cũng như tôn trọng tình yêu của chúng
             mình vì em biết tình yêu ấy thật thiêng liêng. Tuy tình yêu của chúng mình còn nhiêu
             trông gai ở phía trước, nhưng em tin mình sẽ vượt qua ah ạ! Vì minh có tình yêu phải
             ko ah? Em đã nghĩ đến hạnh phúc của chúng mình điều đó có nóng vội quá ko ah? Ah
             có nghĩ đến ko? Có nhiều lo lắng không? Nhưng ah à! chúng mình sẽ vượt qua tất cả,
             chúng mình sẽ là cua nhau ah nhé.
           
                                           yêu ah!
           
                                                                                                  
           
                Ah thương! Chỉ mới quen nhau như vậy thôi, nhưng em yêu ah, yêu tha thiết,
               yêu mặn nồng ko gì thay thế được, mấy ngày nay ko nhìn thấy ah làm em nao
               òng và rất bùôn, em đã khóc... Đã có cảm giác như mình đang bị bỏ rơi, như
               mình đang thiếu 1 điều gi đó, có bao giờ em làm ah buồn ko? em yêu ah mãi...
           
                   Những năm tháng xa nhà nơi xứ lạ quả là khó khăn bởi nỗi nhớ thương gia đình,
               người thân cùng bao bạn bè...
           
                  Ah bất chợt đến bên em như một cơn gió, làm em choáng ngợp trong mầu hồng
               hạnh phúc. Em vẫn nhớ ko quên đâu lời em đã viết (em yeu ah mãi ) nhưng giờ đây
               em như thấy tình yêu của ah đối với em ngày 1 bỏ xa em.
           
                Ah có biết chuyện ( cuộc tình giữa chàng khờ thủy chung với nàng công chúa có
              trái tim mùa đông ) không? Giờ đây nó đang lập lại với chính em.
           
              Đêm đêm về, em cứ hoài thao thức. Giấc ngủ mãi chẳng chịu đến, em vùng dạy
              thao thức suy nghĩ 1 lần nữa cho chính chắn về 1 người mà em đang yêu...
           
              Sao giờ đây ah lại vô tình quá ah nhỉ, đã mấy ngày rồi ah ko lên mạng gặp em mà
              cũng ko gửi lại cho em 1 lời nhắn nào mặc dù em viết cho ah rất nhiều, ah đang bận
              quá hay ah mệt, em rất lo cho ah. Ah ơi! ah có còn nghĩ tới em nữa ko? Có còn nhớ
              tới em nữa ko? Hay giờ đây ah đang muốn quên đi em, quên đi sự tình cờ, quên đi 1
              kỷ niệm thoáng qua mơ màng. Quên luôn ánh mắt nụ cười nơi em, ah đang muốn bỏ
              quên tất cả phải ko ah? Ước gì em được nhìn thấy ah lúc này, sự hiên diện cua ah
              lúc này có lẽ sẽ làm em rất là hạnh phúc, ah có hiểu ko ah?
           
                                           Mai Ca




           
           
          ****                                  ****                                    *****




                                              NIỀM MONG NHỚ VỀ ANH ...

                           David thân thương của em!
                       Đã qua mấy ngày rồi vậy mà mình vẫn chưa chát cùng nhau ah nhỉ?
                       Em găp ah khi đang chông chênh với những đổ vỡ của nhiều khía cạnh
                       trong cuộc sống hiện đại này, công viêc, những lo toan trong cuộc sống,
                       chông chênh cả nụ cười và nước mắt, chông chênh ngay cả niềm tin vào
                        chính bản thân mình.
           
                  Em đa nghĩ minh chẳng bao giờ tịn vào ai được nữa và ko ai làm mình yêu,
              mình vui được nữa, vậy mà em đã tin, đã yêu, và cảm thấy vui khi có ah. Em
              đã từng gặp những nỗi đau, những sự mất mát trong cuộc sống...
           
              Anh rất gần mà cũng rất xa bởi ah ko thuộc về em, có lẽ ko bao giờ thuôc về
              em. Em có thể cười nói bình thản trước mặt mọi người, ngay cả khi có mình em,
              em vẫn cười mà sao nước mắt cứ rơi, em luôn tính toán có lẽ vì thế em luôn chỉ
              muốn cười với mọi người, cừơi với chính mình, và cười vì biết nếu mình khóc sẽ
              chẳng ai lau nước mắt cho mình.
           
               Ah oi!
              Nếu ngày hôm đó lên mạng ma ko gặp ah, nếu ngày hôm đó em đừng trả lời khi
              ah làm quen (ở trên mạng có biết bao nhiêu người sao em lại muốn ah chứ.)
           
              Nếu như chúng ta đừng gặp nhau những ngày tiếp theo nữa... Cả cuộc đời
              này luôn nằm trong vô vàn chữ ( NẾU ) phải ko ah? Nhưng có thay đổi được
              gì đâu, em và ah đã gặp nhau, đã cùng mỉm cười, và có lẽ từng cùng yêu,
              có điều đó ko nhỉ? Hay (chữ yêu) chỉ dành cho 1 mình em thôi.
           
              (Chúng ta ko thể thay đổi được quá khứ, nhưng tương lai nằm trong tay mình
               phải ko ah?) em luôn mong sự hiện hữu của ah, nhớ va mong ah nhiều.
           
                                                                                                           
           
                             Ah yêu! Em cũng không nhớ là bao lâu rồi mình ko gặp nhau ah nhỉ, mấy đêm
                             nay em mất ngủ đêm về cứ chằn trọc bâng khuâng 1 điêu gì đó, mà ko có câu
                             tra lời cho riêng mình. Em thấy buồn và thấy nhớ ah, ah đã nhớ ai bao giờ chưa
                             nhỉ? Ah có cảm nhận được nỗi nhớ ko ah? Nỗi nhớ thật khủng khiếp, thật mông
                             lung, dạt dào ma sâu lắng nhưng làm cho con người ta trở nên bất ổn trong lòng.
           
                             Nỗi nhớ có thể làm người ta phát điên lên muốn đập tan thứ gì đó. Em vẫn nghĩ
                             tới ah hàng ngày, từng giờ, từng phút, thậm chí từng giây, chắc ah ko cảm nhận
                             được nên ah mới để em đợi lâu như vậy phai ko nào? Hãy nhắn lại cho em nhé ah
                             yêu, nhớ ah ngàn lần. Em sẽ gửi theo gió tới ah nỗi nhớ của em và hôn ah thật
                             nhiều bibi
           
                                                                             
           
           
              Vâng ! Em biết, chắc ah đã quên em mất rồi, tình cảm đôi khi cũng sẽ nhạt phai
              vì 1 lý do nao đó cho riêng mình phai ko ah? Dù ah có quên nhưng đối với em ah
              vẫn còn hiện hữu trong giấc ngủ, trong ý nghĩ của em, va trong mỗi nụ cười khi
              em cười với ai đó, với khách ngoài tiêm nail... Một cái gì đó có thể tan vỡ nhưng
              ý nghĩ về nhau chỉ mờ dần thôi ko thể nào tan  vỡ phải ko ah? Em có thể đợi, có
              thể chờ dù là bao lâu đi chăng nữa, nhưng ah ko thể đợi em vì 1 lý do thật ngốc
              nghếch thôi, ah vẫn còn la 1 cậu bé mới học yêu làm sao hiểu hết tình yêu trong
              cuộc sống, tình yêu mà 2 người khác giới có thể dành va trao tặng cho nhau. 
            
            
                                    


                                    ********************************************





            
            
                                 (Em và ah tưởng như ở rất gần nhưng hóa ra lại rất xa
                             và đó chính là nỗi đau rất đau có lẽ của cả 2 chúng ta.)
           
              DAVID Yêu!
           
                Những ngày đầu chát cùng ah em cảm nhận ah là người rất hiền
                và đáng yêu, vài lần chát trôi qua chúng ta càng trở nên thân thiết
                với nhau hơn. Không biết tại nụ cừơi của ah nên em có cảm giác
                yên tâm và mến ah hơn, rồi thấy nhớ và yêu, thật nhanh tróng va
                vội vàng. Hay đó chỉ là cái cớ để em gặp và trò chuyện với ah. Trong
                suy nghĩ của 1 cậu bé học yêu như ah, em dần hiểu ra có điều gì đó
                khang khác đang sảy ra, ko phải là tình bạn, ko phải la tình yêu, tất
                nhiên cũng ko hẳn là 1 điều gì đó xa vời hay gần gũi.
           
                  Ah yêu!
                Em ko biết ah nghĩ gì, thật sự nghĩ gì vế em, còn riêng em lúc này
                tình cảm dành cho ah có thể đã nhiều hơn. Đôi khi em cũng ko hiểu
                rõ chính bản thân mình nữa đặc biệt là em ko thể định nghĩa tình
                cảm em dành cho ah là tình cảm gì, chỉ biết rằng đôi khi em rất nhớ
                ah thế thôi.
           
                ah đã đến bên em chia sẻ và chuyện gi đến đã đến. Em thật sự thấy
                lòng yên bình khi ở bên ah ngồi chát hay đôi lúc nghĩ về ah, em cứ
                nghĩ em và ah sẽ mãi mãi ko rời xa nhau, em sẽ hạnh phúc trong
                hạnh phúc mầu hồng... Thế nhưng ko phải chuyện gì cũng đến 1 cách
                suôn sẻ.l Tuổi tác giữa ah và em sự khác biệt này chúng ta đã biết,
                đôi khi em thấy giật mình về điều đó, và cũng biết sẽ có nhiều khó khăn.
                Như ah bảo em cứ yên tâm... ah ơi! Em yên tâm làm sao được... Mấy
                ngày đã qua lâu rồi em ko được gặp ah nhưng em vẫn tin, vẫn chờ.
                Ah có đủ mạnh mẽ và ý trí để bảo vệ tình cảm của ah ko?
               
                 Không biết trái tim em có thật sự trao cho ah không nữa, đúng đang
                lúc phân vân cũng là lúc ah ra đi, ah im lặng... làm trái tim em giao
                động rỉ máu. Em lại khóc, em thấy tủi thân, thật sự hụt hẫng, hụt hẫng
                vô cùng, em vẫn đọc lại những lá thư mà em gửi cho ah để rồi em lại bật
                 khóc khi đọc lại nó. Mọi thứ tưởng chừng như vẫn còn nguyên vẹn bẹn
                 em, đâu đây chàn đầy sâu lắng in đậm trong em nụ cười của ah
           
                                            Mai Ca
                                       nhớ ah nhiều

           
           


           
           





          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57670/9828E427F7D448BC88E8B61D2ACD1FBA.jpg[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2008 03:18:56 bởi LÊ PHONG LINH >
          Attached Image(s)
          #5
            Mùa Đông Lạnh 02.09.2008 08:14:38 (permalink)
             
             

                    David thân !

               
               Em rất sợ khoảng cách và thời gian sẽ làm ah thay đổi, sẽ làm con người ah đổi khác, em chỉ
                 khẽ mỉm cười xoa dịu nỗi tủi thân khi nghĩ tới ngày sum họp.
             
                 Ah yêu! bây giờ là 2h30p chiều Matxcova em thấy nhớ ah nên lên mạng để viết thư cho ah
                 Hôm nay ah phải bận học để mai thi rồi, hãy cố gắng lên ah nhé. Em lúc nào cũng luôn ở bên ah
                  Ah biết không ah cười mà nụ cười em thấy hiền ghê, có thể khi ah ở bên đó ( SÉC ) cũng sẽ
                 cười thật hiền với những cô gái khác như vây. Biết đâu ah cũng được một vài cô gái khác quen
                 qua mạng hay học cùng yêu mến...Ah đang ở xa dù ah gặp gỡ ai em cũng không yên lòng. ah có
                 giữ gìn cho em không ah? Đừng cười nhiều với những cô gái mà ah đang có và những cô gái mà
                 ah sẽ găp nhé! Ah mà cười nhiều là em buồn lắm đó, như vậy có phải là em ích kỷ không ah?
                 không sao, phụ nữ khi yêu thường ích kỷ như vậy, chứ đâu phải chỉ có mình em ích kỷ như vậy
                 đâu, phải không ah? ah không thấy phiền chứ? em mãi yêu nụ cười của ah. 
              
             
             

                                                                        

                                        *************************************




              


                      Than mến!
                  Ah biết không, niềm vui nhỏ xinh của em đôi khi chỉ là những buổi tối bên ah ngồi chát, được gặp
                  ah sau mỗi ngày dài mệt mỏi để được nhìn thấy nụ cười của ah, mọi mệt mỏi tan biến hết
                 
                  Thật hạnh phúc trong những điều nhỏ nhặt giản dị ấy, em thấy mình vui, niềm vui thật bất tận
                  tưởng chừng như khôngh có gì làm em có thể thay đổi hay yêu hơn những điều em đang có được
                  Ah là niềm vui, là nụ cười sưởi âm mỗi đêm về nước NGA lạnh giá, là con đường mà em có thể tự
                  tin mà bước về phía trước, là những ngày em sống xa nhà sẽ rực lung linh mầu hoa, em vui biết
                  nhường nào từ khi găp ah và có ah trong cuộc sống.
             
                  Em luôn cười và nói nhiều hơn, không hiểu vì sao? có lẽ là tại em vui quá, hạnh phúc quá đấy thôi
                  mãi yêu ah như những ngày đầu em gặp, va nguyện làm người đứng bên lề nếu ah tìm được hạnh
                  phúc mới...
             
             
                                                                                                          
             
                                                                                               
             
                                                                           
             
                             DAVID YÊU!
                   Ah ơi! Nơi em ở, đẹp quá! những ánh đèn lung linh huyền ảo, bao thăng hoa và chàn ngập bao ươc mơ
                   khao khát... nhưng em thấy nhớ VIỆT NAM, nhớ mẹ, nhớ nơi mà thủa xa xưa em đã sống
             
                   Hàng ngày em chỉ còn biết ngơ ngác ngắm nhìn lũ trẻ tây đi ngang nhà hay đang đùa nghịch ngoài công
                   viên trước mặt một cách thèm muốn và rơi nước mắt, với niềm ao ước được trở về nhà. Thế rồi hàng đêm
                   em lại khóc, sáng ra với đôi mắt chũng sâu sau một đêm trăn trở vì nhớ nhà, và đang khát thèm một điều
                   gì đấy. Hy vọng khi có ah ý nghĩ và tâm trí em sẽ thay đổi.
             
                   Gời đây có ah em sẽ định hướng đúng hơn về con đường ma em đang đi, dù gì xa quê cũng la con đường mà
                   em đã trọn, quan trọng là em đã biết yêu, biết xúc động trước một người...
                  
                                                                             mai yêu MAI CA.
             
             
             
             


                                    **************************************

             
             


                
                   DAVID Thân!

               Ah ơi! Nhiều lúc nhìn ah em chỉ muốn im lặng không viết gi để cảm nhận mình đang
               vui và hạnh phúc giữa dòng đời đang ngày một chảy trôi, cốt yếu nhất là em không
               làm mất tình yêu ah dành cho em và ngược lại không làm mất đi tình yêu của chính
               mình dành cho ai đó... Cảm ơn ah nhiều lắm, đã đến với em trong lúc em đang buồn,
               đang khao khát được ai đó yêu thương.

               Ah ơi! Ah sẽ yêu em mãi chứ? Em yêu ah mà không đòi hỏi điều gì ở ah cả chỉ cần ah,
                 cần nhìn thấy ah vui, ma không muốn nhìn thấy ah buồn. Nếu ah vui, em thấy mình thật
                 hạnh phúc. Nếu ah buồn, em thấy mình thật đau khổ. Nếu ah khóc, em thấy mình có lỗi
                 vô cùng. Khi ah cười em đón nhận nụ cười của ah. Khi ah nói, em sẽ cố nhìn và để được
                 những gì ah đang muốn nói và viết.
             
                 Niềm hạnh phúc nơi ah có thể làm em rất là hạnh phúc và em luôn cảm thấy hạnh phúc
                  khi được ah yêu.
             
                                              nhớ lắm ah
                                                Mai Ca


             
             
             


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57670/68C84F974CBD42FCA61F60B0951FC2E1.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2008 03:20:34 bởi LÊ PHONG LINH >
            Attached Image(s)
            #6
              Lê Thị Như Hằng 14.09.2008 12:53:15 (permalink)
               
               
               
               
               
                                                  Một ngày tôi sẽ ra đi
               
               
               
                     Chúng ta quen nhau ngẫu nhiên . Lúc đó tôi đang bơ vơ buồn chán, cờ bạc thất tình ... tôi cũng không còn ở cái tuổi trẻ trung nữa . Thế là chúng ta tự tác thành cho nhau.
               
                      Những lần đầu ấy gặp nhau tôi chỉ coi anh như một người bạn đáng kính trọng. Anh cũng chỉ coi tôi như một người bạn bình thường, sóng gió của số phận, tôi không nhớ rõ tình yêu đến với tôi từ khi nào, từ anh , từ tôi, hay từ cả hai phía, chỉ biết rằng vài tháng sau tôi trở thành vợ hờ của anh .
                     
                        Từ ngày yêu anh tôi đã dành trọn trái tim mình chao hết cho anh, lặng lẽ ở bên anh giúp anh làm cơm, thỉnh thoảng giặt quần aó, nghe anh nói chuyện và quan tâm. Trên thực tế, tôi rất biết ơn anh về nhiều thứ anh đã đem đến cho tôi và...  với tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được người nào khác hơn anh ....
               
                        Thời gian này tôi rất yêu anh, yêu cả sự đơn giản của anh. Thời gian dần trôi đi như nước chảy qua cầu, tôi cũng trưởng thành lên nhiều, cũng như bao người phụ nữ khác tôi cũng làm mẹ...
               
                        Đôi lúc tôi muốn anh đưa tôi đi mua sắm và đèo tôi đi chơi,một vài lần còn có thể nhưng sau nhiều lần yêu cầu anh như vậy, anh liền nổi khùng lên nói tôi trẻ con và chẳng khi nào chúng ta đi cùng nhau mà lại không cãi vã vài câu bao giờ.
               
                        Cuộc sống thật sóng gió . Nhiều khi nhìn thấy cơn nóng giận của anh tôi rất hỏng sợ, nhưng anh đâu có hiểu tôi . Chưa có một giây một phút nào anh chịu hiểu tôi dù chỉ là một khắc, hơn thế nữ anh ngày càng lộ rõ sự thô bạo, bạo lực của mình, anh ích kỷ hay ghen và cáu giận vô lối, anh không tự kiềm trế nổi mình nên đã vài lần anh " thượng cẳng chân, hạ cẳng tay " với tôi, vì  những gì tôi làm anh nổi giận .
               
                       Chưa bao giờ tôi nghĩ anh mà lại đi đánh tôi và nói với tôi những lời mà tôi không nghĩ là anh sẽ nói tới, hững câu nói động đến lòng tự ái cố hữu trong tôi, anh súc phạm tôi, mà một người chồng không nên phạm phải, hơn nữa tôi lại là người phụ nữ anh yêu.
               
                        Khi xa anh không lúc nào là tôi không nhớ tới anh, ai sẽ nấu cơm cho anh ăn, giặt quần áo cho anh ? Ai sẽ cãi vã với anh, rồi giậ hờn vô cớ ......
                
                
                
                        .... Tôi giận anh quá, ở gần anh tôi không có nổi một khung trời riêng cho mình, tôi không được một ngày yên ổn ... Tôi bất mãn quá chừng, ah nói anh yêu tôi nhưng thực ra ah không yêu tôi, anh chỉ yêu theo cách ích kỷ , chiếm đoạt, cố hữu củ mình, là phụ nữ tôi cần chỗ dựa vững chắc để nương nhờ nhưng chẳng có cách nào để thay đổi được anh, ah là một người cố chấp bảo thủ, không hề muốn thay đổi. Chính vì thế mà đã mấy lần tôi bỏ anh mà đi .
               
                             Anh đi làm thất tường tiền kiếm được chẳng là bao, trăm đường thiếu thốn, chúng ta lại cãi nhau. Chúng ta cãi nhau không phải vì tiền. Tôi bỏ anh đi cũng không phải vì anh không kiếm ra được nhiều tiền, cũng không phải vì anh không đầy đủ mọi thứ, mà anh không hiểu tôi, tôi ước có một ngày nào đó ah sẽ hiểu được tôi ...
               
                   (Yêu một người đàn ông không phải là xem anh ta có bao nhiêu tiền, mà điều quan trọng biết nhận ra những nét đẹp tâm hồn trên con người anh ta.)
               
                          Tuy ah có đôi lúc cục cằn thô lỗ, là người phụ nữ của anh , tôi chỉ có thể ủng hộ anh, thế mới là người phụ nữ tốt. Tôi đã ngu ngốc yêu anh như vậy.
               
                          Rồi đến một ngày gần thế, tôi đã thấy hết yêu ah. Tôi tự hỏi , không hiểu vì sao tôi lại thế, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng khi gần ah, nhưng tôi đã tự kìm nén để gần ah. Tôi nghĩ cái quan trọng là ah vẫn rất yêu tôi, như cách của anh bày tỏ với tôi như thế. Cho đến một lần tôi nghĩ tôi sẽ chẳng mang lại cho anh những gì tốt đẹp đâu.

                
                      ......Anh nói với tôi rất nhiều, nào là ah không muốn sống xa tôi ,ah ko muốn tôi nói to hay quát giận, ah muốn tôi thay đổi một chút cho tốt hơn.
               
                            Nhiều lúc tôi nghĩ xuốt đêm, những ngày tháng qua tôi và anh bên nhau tôi biết ah chưa bao giớ có ý định sẽ rời xa tôi, còn tôi thì chưa bao giờ có ý định rời xa ah .
               
                            Nhưng tôi ko thể ở gần anh được. Có lẽ đây là giờ phút quyết định hoặc là tôi rời xa ah mãi mãi, hoặc là sẽ cùng ah đi xuốt cuộc đời mà chẳng có ý nghĩa gì, chẳng có chỗ đứng vững chắc cho mình trong ah .
               
                            Rồi một ngày tôi quyết định ra đi, sẽ rời xa cuộc sống phụ thuộc vào anh. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn. Phải rồi, ngày mai tôi sẽ ra đi, biết đâu cuộc đời sẽ dành cho tôi nhiều hơn những gì mà ah đã dành cho tôi.
               
                            Thế là tôi đã đi xa, xa thật xa ah tới một vùng trời khác, ở nhà anh có thấy nhớ và nghĩ về tôi không? Còn tôi tâm hồn dỗng không. Thế là tôi đã ra đi .
               
                                                                     Nơi xa ngày buồn lắm
               
              27/04/2007
               
               
                                                            Thương ai ta là chiếc lá
                                                            Cố tình rụng suống vai ngoan
                                                            Rồi một chiều bước chân là lạ
                                                            Lá thương ai lá bỗng thốt vàng 
                
               

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:13:55 bởi Lê Thị Như Hằng >
              Attached Image(s)
              #7
                Lê Thị Như Hằng 14.09.2008 13:20:44 (permalink)
                 
                 
                Tình lỡ cách xa

                 
                 
                 
                Tình đời sao nỡ chia đôi
                Bỗng dưng chấm dứt để đời mình em
                Giây phút hai đứa giờ quên
                Em lưu đâu đấy chút tên một người
                Bóng hồn em để một nơi
                Gửi vào câu viết để đời phút yêu
                Tình mình mấy ai thấu hiểu
                Nên mình xa cách ... càng nhiều cách xa !!!
                 
                Như Hằng
                 
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:15:05 bởi Lê Thị Như Hằng >
                #8
                  Lê Thị Như Hằng 14.09.2008 13:36:26 (permalink)
                   
                   
                   
                   
                   
                  Hạt bụi trên phố

                   
                   
                   



                   
                   
                   
                   
                  Anh đã hẹn em rồi
                  Chiều nay anh sẽ đến
                  Thế mà khi chiều hết
                  Anh vẫn chẳng thấy đâu.
                   
                  Ngoài phố đèn muôn mầu
                  Khi hoàng hôn say giấc
                  Trong em bỗng tiếng nấc
                  Của nỗi đợi và mong.
                   
                  Cho đến ngày hôm sau
                  Cũng vào chiều đông ấy
                  Vô tình em nhìn thấy
                  Bóng anh nắm tay ai  !!!
                   
                  Hai bóng lặng in dài
                  Cùng bước đi giữa phố
                  Mắt em mờ chợt tối
                  Có lẽ mình nhìn sai (... )
                   
                  Nhưng rồi lại ngày mai
                  Nối tiếp trên phố dài
                  Vô tình em gặp lại
                  Bóng anh bước cùng ai.
                   
                  Giờ thì em không sai
                  Anh thành kẻ phản bội
                  Hạt bụi nào gió thổi
                  Vô tình vướng mắt em.
                   
                  Như Hằng
                   

                   
                   

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:14:41 bởi Lê Thị Như Hằng >
                  Attached Image(s)
                  #9
                    Lê Thị Như Hằng 15.09.2008 14:37:49 (permalink)
                     



                               Gửi chút tình cho anh



                           Đức thân và nhớ nhiều của em!
                         Nhờ chút duyên của đời người mà em được quen biết ah và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó. Chẳng biết từ bao giờ ah luôn hiện hữu trong em, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp mà chỉ diêng mình em mới cảm nhận được.
                     
                           Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về ah, và muốn lên mạng để gửi tin nhắn cho ah, một tin nhắn chào buổi sáng, nhưng em ko dám, vì sợ rằng mình sẽ làm phiền ah.
                     
                            Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em, và cái cảm giác nho nhỏ đó làm em bắt đầu thấy ước mơ, và cũng chẳng biết từ bao giờ em thấy mình biết yêu, yêu theo cách của em. Ah a! Và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu ah theo cách của em để mãi luôn được bên ah gặp ah qua mạng, ngồi bên ah cả đêm mà ko biết mệt mỏi, lại thấy vui với em như vậy là đủ.           ...... 

                     
                    .....

                    Ah xa!
                               Ah ơi! Những ngày trời Sanit_Petersburg mưa, em chỉ ước có ah bên cạnh. Nhưng người ta thường bảo ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi, phải ko ah? Em vẫn nhớ những lời nói ah đã dành cho em ... Em đã ko suy nghĩ nhiều và toan tính cho đến tận bây giờ ah ạ !
                     
                               Ah yêu! Em muốn được gần ah, muốn mua vé máy bay tới thăm ah, nhưng ko thể. Lý do vì em là con gái thì ko hoàn toàn đúng, vì thực ra cuộc sống của em là những nỗi lo toan. Em sẽ ko hỏi ah sao chúng ta lại yêu nhau? Em sẽ ko hỏi ah sao ah lại ko muốn gặp em? Sẽ ko hỏi ah sao ah ko nhớ em? Bởi vì em biết tình cảm mà ah dành cho em chưa đủ lớn để ah có thể hy sinh với một người con gái lớn hơn tuổi mình.



                               Còn em, em có thể hy sinh tất cả , có lẽ sẽ ko bao giờ ah biết được điều đó đâu. Em viết những dòng chữ này trong lúc nhớ ah, nghĩ về ah. Ah có biết là những ngày qua ko gặp ah, em vô cùng buồn nhớ ko? Buồn bã và tâm trạng bâng khuâng, ko biết em phải làm gì trong lúc này để vơi đi nỗi nhớ về ah.
                     
                               Tại sao ah lại vô tình quá. Tại sao ah lại ko nghĩ đến cảm nhận của em vậy ah? Ah thật quá vô tình. Em đã chờ đợi quá nhiều, và bây giờ em cảm thấy sao mệt mỏi quá , thật sự đã quá mệt mỏi.
                     
                               Ah  nỗi nhớ của em! Em chỉ muốn được nhìn thấy ah , nhưng sao ko thấy phải chăng vào lúc này mong muốn ấy quá cao xa. Em đã ngã gục ý trí, em cũng đã suy nghĩ rất lâu và lúc nào em cũng cảm nhận được anh đến với em ko phải là vì tình yêu, mà chỉ vì ah muốn có một ai đó để bản thân ah thấy rằng mình ko cô đơn.
                     
                              Em nghĩ đến ah và khóc giống như một thói quen mà em cần làm trước khi đi ngủ, hay làm một chuyện gì đó ... Mỗi khi vui buồn người đầu tiên nghĩ đến lại là ah. Ah luôn hiện hữu ở đâu đó rất gần nhưng em ko thể nào chạm tay vào được. Nỗi nhớ ah nơi em có lẽ sẽ chẳng bao giờ ah hiểu được. Dù em biết hạnh phúc và niềm tin của em bắt đầu từ nơi ah và cũng kế thúc từ nơi ấy. Những con đường ah đi ko có hình dáng em, ý nghĩ về em ....
                                                                              Mãi yêu ah !









                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:16:27 bởi Lê Thị Như Hằng >
                    #10
                      Lê Thị Như Hằng 15.09.2008 14:39:53 (permalink)
                       
                       
                      .Xin anh đường nói nữa

                       
                       
                       
                      Xin anh đừng nói nữa
                      Đừng để lòng em đau
                      Đừng cho mắt nhỏ sầu
                      Để tim yêu thổn thức.
                       
                      Xin anh đừng bực tức
                      Những chuyện quá bình thường
                      Một tình em kết thương
                      Tất nhiên từ đôi mắt
                       
                      Xin anh đừng nhỏ nhặt
                      Với chuyện chẳng đâu đâu
                      Em chỉ mãi tâm đầu
                      Với tình em đang giữ ...
                       
                      Xin anh đừng lầm lũi
                      Mắt buồn mặt không vui
                      Cho em mãi ngập ngùi
                      Xin anh đừng giận dỗi .
                       
                      Nói dỗi hờn không đâu
                      Em đã thấy đau đầu
                      Xin anh đừng nói nữa.
                       
                      Như Hằng
                       
                       




                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:17:02 bởi Lê Thị Như Hằng >
                      #11
                        Lê Thị Như Hằng 15.09.2008 14:45:29 (permalink)
                         
                         
                         
                         
                         
                                                          NỖI NHỚ VÔ HÌNH



                         



                                                                     
                         
                        ( Tình yêu khiến con ngươi ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến con người ta đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi tình yêu. Đừng có tránh nỗi đau và sự mất mát. Rồi có lúc, ta sẽ bước qua được cái ranh giới nhỏ nhoi , vô hình.... )
                         
                        ĐỨC XA VÀ NHỚ !
                                                Trời hôm nay có mưa! Mỗi ngày em đều đọc đi đọc lại nhiều lần những lá thư viết cho ah, tất cả chỉ là một cái gì đó xa sôi của ngày cũ. Đọc xong rồi cười, rồi lại khóc...
                         
                                                Đã mấy ngày em rơi vào tâm trạng trống vắng không rõ buồn hay vui, trong lòng cứ rỗng tuếch, em đi về nhà như một chiếc bóng, em tự thu mình trong một cái vỏ bọc và vĩnh viễn ko bao giờ muốn ai phá vỡ nó, lắm lúc khi một mình trong căn phòng hẹp, em sợ hãi mơ hồ. Em đã quá yếu đuối đã quá tệ hại khi trở nên thế này phải ko ah?
                         
                                                Đức ơi! Nước mắt em trào ra ... ko hiểu có phải em đang khóc cho tinh yêu tan vỡ ko nữa, hay em đang tự khóc cho chính bản thân mình, cho một nỗi cô đơn đang răng sé tâm can và nỗi buồn trong tâm trí... 
                         
                                                Cảm xúc trong em giờ đây cũng trở nên mơ hồ. Tình yêu ư? Ừ tình yêu là gì mà sao mọi người ai cũng phải đau khổ, cũng đớn đau nhiều? Bản thân con người, tận sâu trong tiềm thức, yêu vẫn là một nhu cầu, một khát khao lớn. Khi yêu tại sao dẫu biết là đau khổ nhưng người ta vẫn lao vào, giống như con thiêu thân cũng thế, lao vào ánh sáng để rồi chết đi ...
                         
                                                 Khi em cảm nhận được tình yêu thì ah đã xa em, xa em để trọn một con đường mà theo ah sẽ tốt cho tình cảm cả hai. Vậy giờ đây em thực sự đã ko thể có ah. Em đã mất ah , mối tình trong trắng, trinh nguyên...
                         
                                                 Hạnh phúc đã trôi đi khi em nhận ra rằng em đã đánh mất khuân mặt, nụ cười, ánh mắt ah. Những giây phút nói chuyện cùng ah cứ bất chợt ùa về trong những dòng tâm trí của em Ngày chia tay ah em đã không khóc, nhưng sau những phút giây đó em đã khóc thật nhiều. Nhiều lúc nhớ ah muốn gọi điện thoại, muốn gặp ah trên mạng, để vơi đi nỗi nhớ... Mong sao có cơn gió vô tình mang đến trái tim ah nỗi nhớ và khát khao của em. Những ngày ah đến với em là điều rất tuyệt vời, ah thật gần mà hóa ra xa. Xa rất xa, đó là một khoảng cách thật chứ không vô hình như nỗi nhớ của em.
                                                                Nhớ ah !

                        #12
                          Lê Thị Như Hằng 15.09.2008 14:51:07 (permalink)
                           



                                                    Gửi đến anh nỗi buồn của em 
                           


                          ( Tình cảm giống như viên pha lê , rất trong , rất sáng nhưng lại rễ vỡ nếu ta không biết trân trọng và
                          giữ gìn cẩn thận. Tình yêu và hạnh phúc cũng không ngoại lệ , phải không ah? )
                           
                                      Hỡi ah của thời dĩ vãng! 
                                             Tình cảm thật lạ, lạ đến nỗi nhiều khi mình không biết là đang lạc vào giửa những thứ tình cảm mà ko thể gọi thành tên. Chúng mình đã cùng nhau nói chuyện, buồn có, vui cũng có... Nụ cười và những giọt nước mắt em cũng đã rơi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy tình cảm của chúng ta có cũng chưa đủ để có thể hiểu về nhau.
                           
                                             Thời gian quả lạ lùng nó lấy đi những khoảnh khắc đáng nhớ và nó lấy đi một phần của những tình cảm để giờ đây em ko biết rằng em có còn yêu ah như những ngày đầu nữa không? Em vẫn nhớ tới ah, chỉ là nhớ bởi nhiều lúc em cũng thấy giật mình sao em lại vậy? Em luôn nghĩ tới ah một cách kỳ lạ. Em thấy buồn khi ah đã nói dối em, em chỉ thấy buồn thôi vì không có đủ tự tin hay một tư cách gì để mà trách, mà giận hồn ah cả.
                           
                                             Em thấy thất vọng vì ko nghĩ rằng chúng mình sẽ chia tay nhau. Có đôi lúc em thấy trái tim mình lạnh giá bởi những yêu thương, vui buồn, hay xa cách ... ah dành cho em. Như thế có phải là hết yêu rồi ko? Em cũng ko hiểu nổi trái tim mình nữa.
                           
                                             Em ko về VIỆT NAM nữa mà sẽ ở lại. Em quyết định đi trơi xa ở đâu vài ngày để kiểm thử lại tình cảm của mình, giữ những thứ tình cảm lẫn lộn đó. Xa ah em thấy buồn và nhớ ah lắm. Em vẫn yêu ah, vẫn là thứ tình cảm mà trước kia em đã dành yêu ah, và ko biết ah có vậy ko?
                                             Tình yêu thật lạ lùng, yêu và ko yêu nó có thể dạch ròi, nhưng cũng có thể chỉ là sự cảm nhận của mỗi người. Có thể khi đã thực sự hiểu nhau thì thứ tình cảm đó cho dù là thế nào nó vẫn ở mãi trong tim ta mà ta ko thể hiểu rõ được. Nhưng em vẫn mãi mãi ko muốn xa ah để gọi tình yêu quay về ....




                           
                           
                             
                                   ..... Không hiểu đến giờ phút ngồi đây viết cho ah những dòng chữ này em vẫn yêu ah nhiều đến thế, sau những gì mà ah đã nói với em. Em vẫn nhớ những đêm thức muộn chát cùng ah, em nhìn ah khẽ nở nụ cười. Kỷ niệm khẽ quận trong lòng bàn tay tưởng chừng như ko bao giờ tan biến vậy mà giờ đây ah đã xa em. Vì sao thế ah? Không lẽ ah quên tất cả rồi sao những đêm chúng ta ngồi chát, chúng ta quen nhau trong thời gian ngắn quá, chưa kịp hiểu về nhau. Em chưa kịp đón nhận hết niềm hạnh phúc đang có mà đã vội chia xa.
                           
                                      Thời gian ngắn vậy nhưng cũng đủ để có quá nhiều nỗi buồn và niềm vui bên ah. Nhiều khi em buồn đến tê tái. Em đã hy vọng và hy vọng thật nhiều nhưng chính ah lại dập tắt mọi hy vọng trong em, vẫn biết khó khăn lại trồng chất khó khăn khi ah yêu một người phụ nữ hơn tuổi mình, nhưng ko lẽ ko còn con đường để chúng ta cùng đi.
                           
                                       Ah nói ah ko muốn chúng ta tiếp tục nữa, ah muốn giữ mãi tình cảm của hai đứa mình nếu tiếp tục ah sợ không được toàn vẹn ... vì tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đó chỉ là biện hộ tức thời của ah thôi.
                           
                                       Nhiều lúc em tự hỏi không biết tình cảm ah dành cho em là gì nữa, ah càng ngày càng xa em hơn, dường như ah hiện hữu nhưng ah ko có thật vậy.
                                      
                                       Ah quyết tâm xa em vì lý do gì vậy ah? Vì chúng ta xa nhau quá ư? Lý do mà ah đưa ra ko xứng đáng, ko thuyết phục được em đâu. Em ko biết thực sự đã bao giờ ah yêu em chưa? Nếu ah yêu em thực sự thì ah sẽ ko để em khóc mãi như thế này đâu.
                           
                                         Ah của thời gian và nỗi nhớ của em!
                                      Đúng có lẽ ah ko có tình yêu dành cho em. Nhưng ko lẽ mọi điều ah nói đều dễ dàng nhạt phai trong ah đến vậy ư? Em nghĩ tình yêu ko cầu kỳ và ko rắc dối nhưng em đã nhầm đúng không ah? Tình yêu trong em ko cầu kỳ đâu, với em chỉ cần nụ cười của ah đã làm em ấm áp, được ngồi chát với ah hàng đêm... 
                                                                                                                                           

                            


                          Đức ngày cũ của em!

                                     .... Được ngồi chát với anh hàng đêm .... Em yêu anh không đòi hỏi bất cứ một lời hứa nào, biết chúng ta bên nhau đã là khó khăn lắm rồi, những lời hứa ấy hay bất kỳ một lời nói nào anh dành cho em cũng làm em cảm thấy khó khăn hơn trong tình cảm và cũng suy nghĩ nhiều hơn, em chấp nhận bên ah như một cái bóng để nguyện nhìn thấy nụ cười từ nơi ah gửi đến cho em.
                           
                                      Ah à! Em thật ngốc đúng không anh? Trong mấy ngày qua em buồn và nhớ ah vô cùng ah biết không?  Em đã chờ đợi, đợi rất lâu và em đã nhận được những gì từ anh, chẳng gì cả ngoài lời chia tay phũ phàng làm em chết lặng tâm tư.
                           
                                      Ah ơi!  Xa ah, em muốn gửi thư cho ah lắm nhưng sợ ah không đọc, sợ ah không trả lời, em có nỗi buồn vu vơ, những nỗi đau và thất bại trong cuộc sống, trong công việc mà em không có ai để chia sẻ và an ủi, chỉ có một mình em chống đỡ, hy vọng mọi điều sẽ sớm tốt đẹp . Người ngoài nhìn vào, ai  cũng thấy cuộc sống của em thật tuyệt vời, nhưng người trong cuộc mới biết được cuộc sống của em ra sao  .....
                           
                                                                       phong linh 

                            


                            
                             
                           
                          Ah một thời em yêu say đắm!
                           
                                          .... Em thấy mệt mỏi về công việc, thấy đơn côi và cô đơn xứ người ... Nhiều lúc em muốn chạy ngay đến bên ah để nhìn trực tiếp nụ cười và cảm nhận niềm vui của ah, chứ không phải nhìn dán tiếp qua mạng, nhưng thật xa vời, quá xa vời, đúng không ah?
                           
                                           Đức yêu! Sao ah lại chạy chốn khỏi em? muốn dời xa em? Ah nhẫn tâm với em nhiều lắm, ah có biết không? Giờ đây tình cảm trong ah có xứng đáng để đón nhận tình yêu và những tình cảm tốt đẹp em đang dành cho ah không? Điều đó ah biết phải không nào?
                           
                                                 Em sẽ là ai nếu cứ nằm trong khoảnh khắc đùa cợt của ah. Em sẽ là ai nếu như cứ nghĩ và nhớ tới một người không đón nhận tình yêu nơi em. Em sẽ là ai nếu như cứ mãi muốn ở bên ah một người nhỏ tuổi hơn mình ?
                           
                                                 Tình yêu một thời nhung nhớ của em!
                                        Xin tạm biệt ah. Tạm biệt ah giữ muôn vàn nỗi đau và những giọt nước mắt tự giận mình. Tạm biệt một cuộc tình thời vi tính. Tạm biệt tình yêu cảm tính của chúng mình. Thôi xa nhé một tình yêu không thật, không có lối thoát và con đường đi cho tương lai. Ah hãy giữ mãi nụ cười dù ah có buồn có nhớ, dù anh gặp bao điều vất vả khó khăn ah cũng đừng quên cười ah nhé ! Mãi vẫn yêu ah như yêu nụ cười luôn nở trên môi ah. Mong sao nụ cười ấy mãi sẽ luôn thắm, như tình yêu em vẫn luôn dành cho ah. Tam biệt nhé ah yêu !  baba
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:22:17 bởi Lê Thị Như Hằng >
                          #13
                            Lê Thị Như Hằng 15.09.2008 14:53:57 (permalink)
                             

                             
                                      
                            .Chiều vắng bóng anh

                             
                             
                             
                            Chiều nay vắng bóng anh rồi
                            Cho ta nỗi nhớ mồ côi một mình
                            Hỏi anh có nhớ mắt xinh
                            Nhớ ngày hai đứa chúng mình bên nhau
                            Giờ này anh đang ở đâu
                            Mắt em giọt lệ rơi sầu đợi mong
                            Thôi rồi nỗi nhớ trong lòng
                            Chiều nay vắng mãi tình nồng ngày xưa.
                             
                            Như Hằng
                             

                             
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:19:53 bởi Lê Thị Như Hằng >
                            #14
                              Lê Thị Như Hằng 16.09.2008 03:23:54 (permalink)
                               


                              ..........................................................................................................
                              Vì đâu

                               
                               
                               
                              Vì đâu ta chẳng gặp gỡ
                              Vì đâu anh nói một lời rồi đi
                              Vì đâu mắt ướt nhoè mi
                              Vì đâu chẳng thể còn gì với nhau ?!
                               
                              Như Hằng
                               

                               
                               
                              Vì ...
                               
                              Vì em là kẻ đến sau
                              Vì trong sâu thẳm còn trông một người.
                               
                              Vì em cứ nói cứ cười
                              Cùng người qua phố với người năm xưa.
                               
                              Vì trời chợt đổ cơn mưa
                              Nên em lỡ hẹn chẳng đưa em về.
                               
                              Vì anh công việc mải mê
                              Làm cho quên mất em chờ đợi anh !
                               
                              Vì không có giấc mơ xanh
                              nên tình hai đứa mình đành mất nhau  (...)
                               
                              Vì em đã đợi rất lâu
                              Mà anh lại nỡ bước mau cùng người.
                               
                              Lê Phong Linh*

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 08:20:50 bởi Lê Thị Như Hằng >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 7 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 101 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9