THƯ TÌNH MỘT NỬA _ NỖI NHỚ GỬI NGƯỜI TÔI YÊU (những lá thư tình hay)
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 7 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 101 bài trong đề mục
chuonggio_ngaytrove0 19.08.2009 06:29:12 (permalink)
 
 
  
  
        Chị ơi!  Hôm nay em trở về đây thăm chị nè. Sant Petersburg thật đẹp, mọi thứ hình như vẫn còn hiện hữu quanh đây, vậy mà nay đã vắng bóng chị rồi.

           Em đã khóc từ ngày chị đi, khóc với những giọt lệ chơi vơi trong khoảng không vô hồn, còn đâu nữa hình bóng chị luôn ở bên  em, còn đâu nữa  những lúc chị em mình cười đùa, em thấy nhớ chị, nỗi nhớ thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi đau mất chị cũng giống với nỗi đau em đã từng trải qua trong cuộc sống.
 
        Giá như chị hiểu, sau khi chi đi chẳng còn ai kề cận bên chị, chị không có bạn bè, chị lẻ loi. Nơi ấy chị ơi chị có cô đơn trống vắng, có thấy lạnh lẽo không.
 
        Trần thế là những bụi đường, kiếp người cũng như những hạt cát mà thôi, cát bụi lại trở về với cát bụi.
 
                       Chị hãy an giấc chị nhé !
Em gái
Linh Phương
 





 


 
 

 




ĐƠN CÔI TRỐNG VẮNG
 
                                    Linh Phương cg.
 
 

 
       Chiều nay ứa lệ không lời
Cho lòng trống vắng đơn côi một mình
        Nửa đời vẫn thiếu chữ tình
Để bờ môi thắm mắt xinh vương buồn
        Chiều nay sầu muộn chợt tuôn
Chảy trên má thắm hết xuân bạc hồng 
        Tim lạnh trong gió vào đông
Để lòng phiêu bạt _ cho lòng đơn côi.
 
                      Chị hãy an giấc
Em Gái LP


_____________________________



 




_____________________________




 




#76
    chuonggio_ngaytrove0 18.11.2009 04:42:01 (permalink)
     
     


     
     
     
    Gửi người đã hứa yêu em:
     
     
     
                        Ngọc Biết Phải Làm Sao Đây ?
     
    **
    ****
     
                Tuấn ơi! Dù cố che dấu nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại phải không ? Nó luôn phũ phàng và nghiệt ngã, như một liều thuốc rất đắng. Ngọc thấy mình bị tổn thuơng về lý trí trong tình yêu, tình thần trong cuộc sống, Ngọc đã hình dung và nghĩ đến sự giải thoát, Ngọc không biết mình nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười ? Ngọc chưa bao giờ hình dung một ngày kia Ngọc sẽ phải đứng ở ngã ba tình cảm như thế này ( Tình cảm, công việc, tiền tài ) Ngọc không thể tin tình yêu Tuấn dành cho Ngọc cũng có ngày mờ nhạt như thế này sao? Đúng là không có gì là mãi mãi, tình yêu là thế sao Tuấn? Ngọc thật sự quá bất ngờ không thể nào tin. Nước mắt Ngọc rơi mà Ngọc không hiểu Ngọc khóc về điều gì nữa. Ngọc chỉ biết ngồi khóc như một đứa trẻ nhỏ đang bị đau, mong cho những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn thương, mất mát mà từ những lời Tuấn đã nói. Tuy chưa có gì để hiểu dõ nhưng Ngọc cũng lờ mờ hiểu ra những ý của Tuấn nói. Tuấn muốn xa Ngọc phải không? Tình yêu mà Tuấn dành cho  Ngọc theo thời gian dần phai nhạt không còn như xưa nữa, Ngọc biết tình cảm của Tuấn dành cho Ngọc ngày một dần quên còn Ngọc thì đang yêu say đắm, yêu hơn xưa.
     
               Tuấn hứa yêu Ngọc mãi không rời xa mà, sẽ chỉ có một mình Ngọc thôi mà và không không bao giờ dời xa, lỗi bởi đâu? Tại đâu hả Tuấn ? Có lẽ phần có lỗi thuộc về Ngọc. Tuấn nói Tuấn yêu Ngọc ư? Yêu Ngọc là làm cho Ngọc hy vọng để rồi đau khổ ư ? Yêu Ngọc khi Ngọc đang ở thật xa một nơi xứ lạ đất khách quê người chưa thể trở về, Tuấn nói sẽ đợi Ngọc ư ? Tuấn yêu Ngọc để biết chắc chắn rằng mãi mãi Tuấn sẽ chẳng bao giờ thuộc về Ngọc ư ? Không ! Ngọc không cần thứ tình yêu đó. Tuấn hãy quay về với thực tại là Tuấn đi quay về với tất cả những gì mà Tuấn đang có và khát khao, mơ ước đừng nghĩ gì về Ngọc, Ngọc không là gì để Tuấn bận tâm, chẳng qua cũng chỉ là một người bộ hành lạc đường ngoài sa mạc, được Tuấn ban ơn cho nửa cốc nước để đỡ cơn khát cháy cổ, nhưng.... Tuấn lại nhẫn tâm lấy hết lương thực của Ngọc. Nước và lương thực thiếu thứ gì thì người bộ hành ấy cũng bị chết phải không Tuấn ? Ngọc đang trong hoàn cảnh đó. Ngọc cứ bị ám ảnh những lời mà trước kia Tuấn đã nói " Tuấn sẽ mãi yêu Ngọc " Nói thật lòng Ngọc bây giờ không muốn tuột mất tình yêu dễ dàng và trong hoàn cảnh này đâu.
     
                 Tuấn ơi! Ngọc đang làm gì sai phải không? Không thể nào tha thứ được phải không? Nếu vậy Ngọc thấy khinh thường, căm thù bản thân mình, Ngọc không còn đủ tư cách để chờ đón hay đón nhận tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc nữa. Ngọc thật đáng trách, nhưng trước Tuấn Ngọc vẫn còn yêu, muốn giữ lại chút gì đó cho dù khoảng cách khá xa Tuấn ạ! Ngọc không muốn biến mình thành một người đáng ghét trước Tuấn, Ngọc thấy hận bản thân về những điều mà Ngọc đã làm sai, Ngọc biết nhận ra điều đúng sai, bởi Ngọc có cảm xúc, có trái tim, tâm hồn, quan trọng nhất là Ngọc vẫn yêu Tuấn một tình yêu chân thành sâu lắng, nhưng đối với Tuấn Ngọc không còn là một người phụ nữ tốt và đáng yêu nữa, phải không nào?
     
                 Hôm nay Ngọc thức trắng nguyên đêm chỉ để khóc trước máy màn máy tính có dòng tin nhắn của Tuấn tìm cho mình một cách giải thoát tốt nhất. Càng nghĩ thì tâm trí Ngọc càng bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn không thề nào tháo gỡ nổi.
     
                 Đời Ngọc từ nay trở đi sẽ trở thành vô nghĩa nếu như không được Tuấn yêu thương nữa. Tại sao hai đứa mình mãi xa cách nhau? Tại sao tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc lại nhạt phai đi theo ngày tháng có phải " Xa mặt cách lòng  không? " Tại sao hả Tuấn? Tại sao trước Tuấn Ngọc lại yếu đuối nhu nhược thế? Không hiểu từ đâu tình yêu Của Ngọc dành cho Tuấn lại mãnh liệt đến thế ? Ngọc đang bước qua danh giới của lòng mình. Ngọc tự trách bản thân, suy nghĩ thật nhiều, nhớ thật nhiều về Tuấn. Hy vọng một ngày được gần bên Tuấn, hạnh phúc cho đến hết trọn đời. Ngọc đã hy vọng vào điều đó Tuấn hiểu chưa? Hy vọng và ước mơ nhiều quá nên giờ đây Ngọc bị tổn thương, vỡ mộng cũng lớn không kém phần, Ngọc bị tổn thương lòng mình, tổn thương tình yêu bấy lâu nay dành cho Tuấn một thứ tình cảm rất chân thành sâu xa, và chàn đầy mơ ước cho tương lai hai đứa.
     
             Ngày tháng sống nơi xứ người tuy xa cách nhưng tình yêu thương trong Ngọc dành cho Tuấn càng nhiều và sâu đậm hơn chứ không mờ phai hay gì đó thay đổi. Giờ đây trước những gì Tuấn nói Ngọc không còn là mình nữa rồi.
     
    **
    ***
     
              Mọi chuyện buồn đau xa cách, chia ly hay những điều gì đó tương tự rồi cũng sẽ qua nhưng Ngọc vẫn muốn nói với Tuấn người mà Ngọc yêu dù chưa một lần gặp mặt chỉ qua online và những dòng tin nhắn vạn lần xin lỗi, làm tổn thương Tuấn, làm Tuấn bị xúc phạm hay buồn ... và còn nhiều điều khác không cần nói ra Tuấn cũng đã hiểu.
     
              Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho Ngọc không bao giờ tha thứ cho mình. Ngọc tin luôn cầu mong một điều rằng thời gian, công việc, sự xa cách sẽ làm Ngọc hết yêu, hết nhớ về Tuấn, khi hai đứa chia xa. Ngọc trả lại Tuấn còn nguyên vẹn về với thực tại mà Tuấn đang bước, Ngọc đang nghe mấy bài hát từ máy phone : "Lỗi lầm tình yêu, chuyện tình dưới mưa... " Tuấn có thể nghe thử mà. Biết đâu đó Tuấn lại hiểu Ngọc hơn...
     
    **
    ***
     
                Đêm nay Ngọc thấy buồn quá và khóc cũng nhiều hơn " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở " Xa nhau bây giờ chúng ta còn để lại một khoảnh khắc  kỷ niệm đẹp lưu trong lòng nhau.
     
                Khoảng cách sáu tuổi của Ngọc và Tuấn. Điều đó cũng đủ lí do để ngăn cách hai đứa đến với nhau, hơn tuổi Tuấn cũng đủ lí do xứng đáng buộc Ngọc phải rời xa Tuấn mãi mãi rồi. Ước gì có một ông tiên hiện ra cho Ngọc một điều ước để lôi Ngọc ra khỏi sự cám rỗ của tình yêu này, để Ngọc trở về hiện thực đừng mơ ảo, mộng ước những thứ thật xa vời, hư vô, mà hư vô là không có thật . " Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu như không có sự yêu thương, nên Ngọc luôn muốn đuợc yêu thương." Muốn có một tấm chân tình, chân thật, những điều tưởng như bình dị đối với mỗi người nhưng giờ lại quá xa xôi khó kiếm tìm đối với Ngọc.
    _ Nếu như quay ngược lại được thời gian.
    _ Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
    _ Nếu như Ngọc đừng quen Tuấn.
    _ Nếu như ... trong cuộc sống có vô vàn điều trăn trở éo le kể cả hạnh phúc, buồn đau... cũng từ nguyên nhân chữ " nếu như "  Tuấn ạ!
     
                 Tình yêu, hạnh phúc mong manh quá Tuấn ơi! Hãy nói cho Ngọc biết, Ngọc phải làm sao mới đúng Ngọc xin gửi Tuấn ngàn vạn lời xin lỗi. Hãy tha thứ cho Ngọc một lần cho dù mọi chuyện đối với Ngọc và Tuấn mọi thứ dường như đã quá muộn màng
     
               Tất cả giờ đã quá xa rồi, Ngọc sẽ cố quên đi....quên đi tất cả.
     
                                                      Lá thư không gửi
                                                Gửi người đã hứa yêu Ngọc
                                                        Đêm 09/10/2009
     
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2009 08:52:03 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
    #77
      chuonggio_ngaytrove0 18.11.2009 05:57:29 (permalink)
       
       
       
        

        


       
      GỬI NGƯỜI ĐÃ HỨA YÊU TÔI
       
                           Tặng T
       
      Thu vừa đến bên em
      Anh cũng vừa đi khuất
      Con đường tình tất bật
      Giờ thiếu vắng bóng anh.
       
      Tình mình vốn mong manh
      Em lạc hoài xứ lạ
      Mình yêu bao ngày qua
      Giờ thành tình giả dối !...
       
      Em khóc bao buổi tối
      Của chuyện tình hai ta
      Chỉ vì em ở xa ...
      Nên hai mình xa cách.
       
      Anh ơi thu về lạnh
      Thiếu hơi ấm ái ân
      Em ăn năn hối hận
      Xin anh hãy quay về.
       
      Em sẽ về thăm quê
      Vào ngày lễ tình nhân
      Hai đứa mình sẽ quận
      Niềm hạnh phúc ái ân.
       
               Phong Linh
                  24/09/09





        

       
       
       
      Mùa thu nhớ không anh :
       
       

       

                              Gửi Tình Theo Gió Mùa Thu
       

       
                                        Thu đã đến _ Có phải em đã quên anh ?
                     Chiều nay em từ viện trở về. Giữa nước Nga mùa thu đến thật rồi ư? Em đang tự hỏi trong sự ngỡ ngàng của cảnh vật. Mùa thu đến thật rồi lối đã phủ một lớp lá vàng rơi, mùa thu mà anh nên mầu vàng đã ngập lối. Những chiếc lá sao vàng năm cánh, hàng ngày đối với em chúng rất dễ thương và đáng yêu. Em vẫn thường yêu mùa thu lắm, cũng như thích màu vàng của lá. Người ta nói mầu vàng có ý nghĩa là dừng lại, còn trong tình yêu, mầu vàng là hết, là chia ly, đôi lúc trong cuộc sống màu vàng là chết. Chính vì vậy đứng trước thu vàng em tự dưng ghét thu vàng này quá anh ạ !
       
                     Đâu đây trong thu em đang cảm nhận cái se lạnh của mùa đông sắp đến. Con đường dài và rộng bước chân em  nhỏ bé và ngắn ngủi quá, thế nhưng trong dòng người em vẫn đi, đòng đời vẫn chảy, lần đầu tiên em không mong mùa thu đi nhanh để mùa đông em yêu thích đến sớm, tự nhiên em thấy sợ, sợ chính bản thân mình, sợ những bước em đi không vững trãi khi không có nah đi cùng, sợ phải lẻ loi một mình trên những con đường đầy lá rụng, cô độc, lẻ loi, khắc khoải. Sợ lòng mình trống chải cô đơn, lạc lõng. Sợ những cơn gió vô tình. Sợ những bước chân đi quên lạc lối về. Sợ cả mùa thu không anh buồn man mác, u uẩn không tên, heo hút gió.
       
                     Em tự hỏi lòng mình không biết em đã quên anh chưa? Em tự hỏi mình như thế mà em không có được câu trả lời bởi đối với em câu hỏi ấy tuy bình thường mà khó trả lời quá. Có lẽ khi con người ta càng muốn quên ai thì lại càng nhớ nhiều hơn, nỗi nhớ thật mãnh liệt như cuồng phong bão táp. Em cố gắng bao nhiêu thì em lại thấy yếu mềm và thua lòng mình bấy nhiêu.
       
                        Anh ơi! Phải chang lòng em không bình lặng chỉ vì em và nah không thể hay nói đúng hơn là không bao giờ có thể gần nhau được, phải không anh? Giờ đây đúng ở ngã ba cuộc đời em mới mơ hồ nhạn ra một điều tất cả mọi thứ đều có thể gian dối, sự thật tuy phũ phàng đớn đau đến đâu nhưng đôi khi nó cũng giúp em trưởng thành hơn trong cuộc sống. Sự thật và giả dối cách nhau chỉ một tác thôi. Nó lẫn lộn vào nhau hư vô nhưng không màu trong vắt, nó giống như hàng vạn giọt nước... mấy ai nhận biết ra điều đó.
       
                   Còn tình yêu, tình yêu có thể ví như một thân cây trong bốn mùa thu, hạ, đông, xuân cứ trôi dần mãi theo năm tháng làm cho con người và mọi thứ đều thay đổi già hơn theo từng ngày. Khi tình yêu mới chớm được ví như mùa xuân, tình yêu mới nhú lộc nẩy mầm rồi dào dạt êm đềm như những chiếc lá xanh tuơi mơn mởn, mơn man trước gió trong mùa hạ. Rồi một ngày kia tình yêu cũng có thể đến ngày cuối cùng, có thể hạnh phúc hay chia ly... đó là ví vào thời điểm mùa thu tình yêu đủ chín muồi hoạc nguội dần, như vào thu bắt đầu điểm những chiếc lá vàng úa rồi rơi rụng. Sau cuối khi đông về cả trời đất sẽ là mùa đông giá lạnh, khi tình yêu hết nó chỉ còn là hai tâm hồn xa lạ, hư không, lạnh giá...
       
                    Tình yêu được ví  như bốn mùa đôi lúc cũng đúng và ngược lại đôi lúc cũng sai, bốn mùa lui trở mãi như tình yêu trong cuộc sống cũng lui trở mãi có ai yêu mối tình đầu rồi là mối tình cuối và giữ mãi tồn tại vĩnh hằng, vĩnh cửu đâu anh. Không có mùa nào được giữ mãi mà không đi qua theo thời gian nên tình yêu cũng vậy. Em và anh cũng thế, không thể bên nhau anh nhỉ? Chúng mình yêu nhau lâu chưa anh? Chắc cũng chỉ vừa đủ trong bốn mùa. Vì vậy lập luận của em vận dụng cho tình yêu của hai đứa mình là đúng, một lập luận đúng làm em đau lòng, tim em tê tái, ngấm đau, niềm đau không vết cắt mà để lại một vết xẹo lòng sâu có lẽ khó có thể khỏa lấp cho đầy anh ạ!
       
                     Anh của quá khứ không nay!
      Em cũng không biết em đã yêu anh từ bao giờ nữa, nhưng.... tình yêu ấy luôn làm em thấy ấm áp, hạnh phúc, em thấy vui hơn trong cuộc sống này khi có anh. Hạnh phúc hưởng từ lời anh nói yêu em và nhớ em sau những lần cùng nhau online vội, thấy mình như được tái sinh một lần nữa trên cuộc đời này. Em đã yêu anh tự nhiên bình dị và chân thật đến ngu ngơ, đó là một tình cảm chân thành thật sự nhất mà em có chao đi. Anh là tất cả những gì em đang muốn có và đang khát khao, không ai có thể so sánh, tranh tài được với tình yêu ấy, anh chính là cuộc sống tiếp thêm sức mạnh.... cho em rồi dào sức sống.
       
                Anh còn nhớ không em đã từng nói với anh : " Em yêu anh hơn chính bản thân mình, em yêu anh yêu hơn tất cả những gì em đang có, những gì đang tồn tại. Khi có anh mọi thứ quanh em trở nên thừa thãi vô nghĩa chỉ biết có riêng một mình anh mà thôi.
       
                 Anh yêu của em trong vội vã ơi!...
      Nếu một ngày không còn nhìn thấy em trên cõi đời này nữa thì em vẫn mong anh hãy nhớ tới em dù chỉ là trong những phút giây ngắn ngủi hàng ngày.
       
                  Tình yêu dù ở bất cứ nơi đâu có cách hàng ngàn vạn cây số, dù ngàn trùng ngăn cách, khó khăn, trở ngại... tình yêu vẫn có thể tìm đến với nhau khi hai tâm hồn thực sự cần đến nhau để sửi ấm, để chia sẻ ... Như vậy thời gian, khoảng cách sẽ chẳng là gì cả.
       
                    Dù em có xa cách, chia ky tình yêu trong em dành cho anh vẫn dạt dào, mặn nồng không đổi... bởi tình cảm em chân thành không chín chắn chia xa nên vẫn khờ dại, nhưng qua những vần thơ mình trao nhau em thấy nó thật lãng mạn phải không anh ?
       
                      Anh ngày chia ly !
      nơi đó anh có nghe không gió thu đang xào xạc đếm lá vàng dưới bước chân em, sao mùa thu ùa về sớm quá mùa thu cho một màu vàng gợi nhớ khoảnh khắc ca cách chia ly, em thấy ghét mùa thu quá, chỉ bỗng nhiên thôi mặc dù em đã có một thời rất thích mùa thu, thích ngắm, nhặt những chiếc lá vàng xiên chúng vào nhau, thỉnh thoảng hay mang về ép đầy vào những quyển sách thế mà vì đâu hả anh ? Vì đâu mà em ghét mùa thu vàng ?
       
                          Mùa thu vàng ngơ ngác đến, đúng như tâm trạng em đang ngơ ngác chơi vơi. Nơi anh mùa thu có lạnh không ? Nơi em ở mùa thu lạnh như trời đông Hà Nội tháng chạp. Em thích mùa đông có những bông tuyết trắng ngần làm bàn tay tê lạnh như muốn rã rời từng đốt.
       
                          Trước cơn gió thu lạnh làm em tỉnh hơn thoải mái đến không ngờ, nhưng trái tim em như thắt lại. m tự hỏi lòng mình không biết em có yêu anh như những gì em nghĩ không. Sao em cứ rơi vào cái vòng luẩn quẩn như thế. Khi không còn anh nữa em trách mình, cầu mong anh sẽ chọn được một người con gái xúng đáng là bến đỗ bình yên cuối cùng cho anh đến cuối con đường mà anh đã chọn và mơ ước, còn tình yêu của hai đứa mình tuy anh không giữ lời hứa em vẫn thật vui dù em chỉ được chọn niềm hạnh phúc trong những phút giay ngắn ngủi. Em vẫn muốn nói với anh rằng anh hãy hạnh phúc ở góc trời riêng của mình. Hạnh phúc ở nơi đó không có em, hạnh phúc với những gì là của riêng anh, anh mong muốn .
       
                     Đã có lần em lầm tưởng, một lầm tưởng quá sai trong cuộc sống, em lầm tưởng điều ( Anh mới là hạnh phúc của em thực sự đang tìm kiếm.) Em đang quá nhầm phải không anh?
       
                      Trước thu những bước câng lặng thầm, gió se quận vuốt ve làm tan giọt lệ trên gò  má, xoa dịu nỗi đau đã làm tim em nghẹn lại.
       
                        Anh ơi! Tình yêu nơi em có sức mạnh mà không thể nào có giới hạn đâu anh, ở phương trời tây này em luôn cầu mong anh được hạnh phúc, chọn một niềm tin yêu trong cuộc sống. Hãy mỉm cười hạnh phúc dù người con gái cuối cùng đi bên anh trong ngày vu quy hạnh phúc không phải là em, em vẫn cảm thấy vui, hạnh phúc bởi anh người em yêu đang hạnh phúc mà.
       
                         Như vậy có phải em đang cố tình muốn quên đi anh ( Giữ chân người ở không ai giữ được chân người đi. " Nếu một ai đó không cần ta nữa, ta còn níu kéo để làm gì ! " ) Em không muốn ở gần bên một cái xác không hồn, không cảm xúc, không tình yêu dành cho em. Anh đã muốn đi thì thôi anh cứ đi em sẽ không nuối tiếc một người đã muốn rời xa em, chỉ tiếc thời gian qua em đã yêu anh, một tình yêu chân thành đầy vị tha, không gian dối vậy mà em được đáp lại bằng những ngày dày vò, bứt dứt... và ngày cuối kết thúc sự tình cảm đang dần nhạt phai. Em có thể làm lại cho những gì hả anh? Một bức tranh em vẽ nếu mờ đi tô lại liệu bức tranh ấy còn có giá trị gì nữa. Tình yêu nhạt phai, rạn nứt có thể nào gắn, có thể nào làm lại, anh có quay về lại bên em nhưng tình yêu ấy liệu có thể nào làm em thấy đậm đà, hạnh phúc, êm đềm, mặn nồng như xưa không? Sẽ chẳng bao giờ đâu còn nguyên vẹn và quay về như những phút đầu mặn mà xưa phải không anh người đã muốn xa em? Anh đã từng nói tình yêu, khoảng cách thời gian, sẽ chẳng là gì cả đúng thế với một tình yêu đích thực, chân thành thì mọi điều thật tuyệt, nhưng điều anh nói anh lại mau quên, sự xa cách, và thời gian đang làm chúng ta dần xa rồi mất nhau đó thôi, em ghét sự dối trá, em ghét tất cả mọi vật quanh em trong hiện tại, ghét cuộc sống này có anh và em yêu nhau hạnh phúc, hy vọng đánh đổi sự buồn đau, những giọt lệ, khóc cho ai đây, cho anh, cho em, hay cho những gì đã trải qua trong gian dối thầm lặng em? em nên im lặng, im lặng mặc dù lòng đang gợn sóng gào thét giữ dội như lá vàng xào xạc.
       
                      Anh ơi! Mùa thu đến với những chiếc lá rơi mang anh đi mất, xa nhau có phải chăng là định mệnh xếp sẵn cho sự chia ly này. Rồi đây sẽ xa mãi đúng không anh?  Thôi anh cứ đi đừng xót thương tiếc nuối cho một thứ tình cảm gian dối bấy lâu. Em  sẽ không buồn dau lâu anh ạ! Cho dù có buồn đau rồi cũng có thời gian chứ không có niềm chia xa nào đau cả một đời người. Có chăng chỉ là sự ngã lòng rồi năm tháng cũng sẽ nguôi ngoai, xa vời trong tâm tưởng, rồi đây tình yêu của anh là một bài học kinh nghiệm cho em yêu người đến sau. Khi yêu hết mình cũng phải có một mức độ nhất định nên giữ một khoảng cách. Đó là cách bảo vệ cho sự mất mát đớn đau về sau này.
       
      o0o
      ***
      o0o
       
      Em thấy ghét bản thân mình, thay vì ghét anh, bởi tình yêu của anh dành cho em không thể nào nắm giữ được mặc dù nhiều lúc em tưởng mình đang nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Hay tại em nắm chặt quá nên tình yêu ấy mới chết đi, phải chang là đúng ? Nhưng nắm lỏng quá rồi nó cũng bay đi, tan biến mà anh ?
       
                     Em tự thấy tủi thân dưng dưng dòng lệ thấm qua mi mắt em lòa đi trước cảnh vật thu vàng. Kìa gió, gió vô tình thế làm khoé mắt em cay...
       
      - Kìa gió, gió vô tình làm những chiếc lá vàng dần lìa cành rơi rụng.
      - Gió vô tình thế làm chiếc lá vừa rụng dần khô đi một ngày kia úa tàn mục nát ...
      - Gió vô tình thế làm lòng em chợt khẽ run lên vì lạnh, nhưng gió lại làm em tỉnh táo hơn trước tình yêu dối lừa trong anh....
       
                 Cám ơn anh nhé, cám ơn mùa thu, cám ơn những gợn sóng lòng vô tình làm em hiểu rồi, trong cuộc sống, thế gian có nhiều điều còn vô tình hơn thế nữa. Tạm biệt anh cũng như em sắp tạm biệt một mùa thu thay áo, để đón mùa đông lấp ló sắp về.
       
                  Giờ đây trong em chỉ còn là một khoảng trống mênh mông hư không lạnh giá vây quanh tâm hồn, như môt mùa đông lạnh đầy tuyết trắng và ngày thu sắp tàn giống như em đang tỉnh sau một cơn mê. Ôi hóa ra là một giấc mơ, một giấc mơ về điều thiêng liêng mang danh tình yêu, hạnh phúc trước ngày thu tàn. Giá như em có một điều ước em sẽ ước mình ngày đó đừng có quen anh, hay em ước mình đừng nhớ gì cả giống như mất đi trí nhớ vậy. Ngoài trời lạnh quá làm lòng em cũng thấy lạnh hơn. Em thôi nghĩ về anh tự an ủi mình đừng buồn và cố hình dung ra đó chỉ là mô giấc mơ đến từ đem qua sáng nay em thức giấc rồi giấc mơ không còn nữa. Mọi giấc mơ không thể đẹp hơn đời thường được ( Đôi khi con người ta lầm tưởng rằng chỉ có giấc mơ mới đẹp nhưng họ đâu biết đôi lúc đời thường hiện thực còn đẹp hơn cả những giấc mơ.)
       
                      Gió ơi! Ngày tháng ơi! có phải em đã quên đi anh? Tạm biệt nhé mùa thu cho dù mùa thu vẫn còn đây. Tạm biệt anh cho dù hình bóng và nỗi nhớ về anh vẫn còn ôm lấy chiếm ngự hồn em, bên em da diết mà quá xa vời. Em đang bẻ gãy từng nỗi nhớ như gió đang bẻ gãy từng chiếc lá vàng rơi đi, vơi vơi, thầm lặng, có em đang cố quên anh, quen anh đi, quên đi một nỗi buồn đau tê tái trong lòng, quên đi quãng thời gian dành cho anh một tình yêu chân thành, một sự chân thành cao quý hơn tất cả mọi thứ trên thế gian. Nhân loại có hàng triệu triệu người vậy mà chỉ có duy nhất một người đó là anh làm em yêu và nhớ.
       
                 * Em còn nhớ đã dọc ở đâu đó bốn câu thơ mà em không biết là của ai nữa, giá như em biết được tác giả của bốn câu thơ này :
       
       " Trên trời triệu triệu vì sao
      Ghép thành bốn chữ vì sao yêu người
          Thế gian triệu triệu con người
      Vì sao chi co một người tôi yêu. "
       
      **
      ***
       
                   Có lẽ tạo hóa sinh ra kiếp người có trai, có gái để họ đến với nhau, thượng đế thì sinh ra tình yêu, kiếp sống sinh ra sự chia ly dang dở, khổ đau trong cuộc sống để kiếp con người có thể quỳ lạy bên thượng đế để cầu xin ban phát cho mình những thứ cao cả hay mất mát đi trong tình yêu để trở nên đẹp đẽ ví như tình cảm trong thế gian.
       
                      Em không thể hiểu được cảm giác của em lúc này nữa, còn anh thì có hiểu không? Em đã sai lầm một điều rằng em đã yêu anh hơn cả bản thân mình, mải mê yêu anh chạy theo một thứ ảo vọng, hư danh mà quên mất một điều giản dị rằng: " Nếu muốn người yêu mình trước tiên không cần mình phải yêu người hết mình mà cần mình phải dành một nửa tình yêu ấy để yêu chính bản thân mình. Bởi ngay cả chính bản thân mình mà mình không yêu thì ai có thể yêu mình được đây ".
       
                     Và... anh ơi! Anh cũng nên nhớ một điều thật giản đơn mà không bình thường trong cuộc sống này đâu. Đó là: " Nếu mình sống không thật lòng với chính bản thân mình thì sẽ chẳng có ai có thể sống thật lòng với mình đâu. Nên tôn trọng bản thân nếu như muốn người khác tôn trọng lại mình phải vậy không anh ? "
       
                    Anh một thời yêu dấu của em!
        Khép lại đôi lời muốn nói cùng anh, xin gửi tới anh một phần tâm tư của em trong mấy ngày qua khi hai ta sắp xa cách nhau mãi mãi, bút ngừng viết em cũng ngưng những giọt lệ chảy dài trên hai gò má. Lời sau cuối em không biết nói gì nữa bởi em có rất nhiều điều muốn nói, mà không thể nào nói hết ra đây điều gì cũng có giới hạn nhất định, chỉ cầu mong sao người tình dến với anh sau em anh đừng mang giả dối hãy đối xử tốt với cô ấy, hãy thật lòng với cô ấy. Hãy thật lòng với chính anh và thật lòng với những ai chân thật với mình anh ạ!
       
                    Chúc anh chọn vẹn hạnh phúc với người đến sau em. Mỗi khi nở một nụ cười bên hạnh phúc anh hãy thoáng một giây dành nghĩ cho em nhé anh.
       
      Mùa thu này buồn đau quá, man mác, có lẽ tương tư nhiều hơn là buồn đau ca cách anh ạ. Em có nên khóc nữa không anh ? Có lẽ là không! nếu không muốn nói là đừng bao giờ khóc vì một ai đó muốn rời xa mình, hãy khóc vì chính ản thân mình bởi chính mình cũng đang rất tội nghiệp mà phải không anh ? Anh cứ đi về với chính anh, em ở lại cùng mùa thu đang tương tư ben xong cửa :
       
      Thu Tương Tư
      Mùa thu lá rớt đổi mầu
      Lòng em cũng đổi lòng sầu tương tư
      Lá nào cũng rớt vào thu ...
      kiếp nào cũng vướng tương tư ... vì tình.
       
       
                   Phải chăng emddang dối lòng mình tự hỏi có phải em đã quên anh không ?
       
                    Rồi đây anh sẽ trở thành dĩ vãng.
      Dù hai đứa mình xa nhau đi nữa nhưng mỗi ngày em sẽ một lần đặt tay lên bức tường để nghĩ về anh cho dù em đã mãi mãi mất anh. Mong anh hãy nghĩ đến em cho dù tường giây phút trong hạnh phúc hay đôi lúc cô đơn... Hãy cố gắng trong cuộc sống dể thành công làm một vị giám đốc chỉ của riêng lòng em như ta đã từng nói đùa nhau trong điện thoại mỗi khi em gọi về nói chuyện với anh nhé ! Giữ gìn sức khoẻ, em thấy hình như anh đang ốm đó. Hãy vì chính bản thân anh cố gắng  vươn lên, sống khoẻ mạnh và thật hạnh phúc anh của em nhé.
       
                Em sẽ nhớ anh mãi mãi mà cũng có thể sẽ chẳng thể nhớ gì ....
       
       
                                                        Phong Linh
                                                         16/10/2009
                                              Gửi người đã hứa yêu em.
       




      LỜI HỨA DỐI GIAN
       
      Gửi người tôi yêu
       
      Em nhớ lắm lời hứa
      Giờ trở thành dối gian
      Lặng vỡ vụn tâm can
      Trong nhiều đêm em khóc.
       
      Em vẫn còn dở đọc
      Trang thơ viết cùng nhau
      Thu về lá đổi mầu
      Lời hứa tan rơi rớt...
       
      Gió thu về từng đợt
      Thấm lạnh kiếp tha hương
      Hai đứa mình hết thương
      Lời anh thành gian dối...!!!
       
      Hai mình ai phản bội ?
      Cho lời hứa chia phôi
      Bao ước hẹn chung đôi
      Sao giờ tan bọt sóng ?
       
      Đêm gió thu lồng lộng
      Hết thu lại tới đông
      Lòng em giờ khoảng trống
      Mênh mông... Thật mênh mông.
       
                             Phong Linh
                              25/09/09 

       



      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71377/C08243D47AC94C15AED70F0AD2BA8033.jpg[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2009 08:45:23 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
      Attached Image(s)
      #78
        chuonggio_ngaytrove0 19.11.2009 09:22:52 (permalink)
         
         

                               
         

              Nỗi Nhớ Mùa Đông
         
           Đông về cây cối trơ không
        Nỗi nhớ anh đó trong lòng chưa vơi
           Tuyết rơi trong khoảng xa vời
        Em cô đơn đứng giữa trời mùa đông
           Hồn em khoảng trống mênh mông
        Chia ly em vẫn trong lòng nhớ anh
           Mùa đông cây cỏ nào xanh
        Xa nhau nào có lòng lành không đau
           Ô kìa mắt lệ vương sầu
        Ngẩn ngơ em khóc giữa mầu trắng rơi
           Yêu anh, yêu cả cuộc đời
        Sao anh nỡ nói một lời chia tay
           Hôm nay đông lạnh nơi này
        Hồn mênh mông trống, mắt cay... em buồn.
         
        Phong Linh 22/11/09 




         
                          
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2009 06:41:28 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
        #79
          nguyen huu tri 20.11.2009 20:08:43 (permalink)
          đêm nay mượn ánh sao trời
          Kết thành dồng chử trọn đời yêu em
          em ơi em hãy nhìn xem
          tim anh như ánh sao đêm giửa trời
          đên dài sao có rụng rơi
          trăng khuya vẩn giử sáng ngời lời yêu
          gởi em cô gai mỷ miều
          tình anh trau tặng còn nhiều hơn sao
          xin chào như hằng mình mong rằng người đó sẻ đáp lai tình cam của hằng như hăngmong đợi rất mong được chia sẻ nhửng tình yêu đẹp [tàn mạc tử] thân gởi 
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2009 16:38:54 bởi Ct.Ly >
          #80
            nguyen huu tri 20.11.2009 20:17:42 (permalink)
            em đừng hỏi vì sao anh không nói
            ánh mắt em làm bói rối lòng anh
            thoáng nhìn em qua giây phúc mông manh
            mà thao thức suốt canh dài thương nhớ
            không gập em tim anh như tan vở
            lúc gập rồi thì hồn ở nơi đâu
            nên nổi lòng không thể nói thành câu
            xin em hiểu tình đầu đầy vụng dại
            nhưng yêu rồi thì không thể mờ phai
            em có biết yêu không cần phải nói
            vì có người dùng lời lẻ đầu môi
            anh yêu em bằng mói tình thầm lặng
            nhưng ân tình mang nặng đến trăm năm
                    tàn mạc tử
            #81
              chuonggio_ngaytrove0 24.11.2009 06:40:59 (permalink)
               
               
                
                

                                      Nỗi Nhớ Mùa Đông


               
               

                    Nỗi Nhớ Mùa Đông
               
                 Đông về cây cối trơ không
              Nỗi nhớ anh đó trong lòng chưa vơi
                 Tuyết rơi trong khoảng xa vời
              Em cô đơn đứng giữa trời mùa đông
                 Hồn em khoảng trống mênh mông
              Chia ly em vẫn trong lòng nhớ anh
                 Mùa đông cây cỏ nào xanh
              Xa nhau nào có lòng lành không đau
                 Ô kìa mắt lệ vương sầu
              Ngẩn ngơ em khóc giữa mầu trắng rơi
                 Yêu anh, yêu cả cuộc đời
              Sao anh nỡ nói một lời chia tay
                 Hôm nay đông lạnh nơi này
              Hồn mênh mông trống, mắt cay... em buồn.




               
                                Hôm nay giữa một mầu tuyết lạnh em thấy lòng mình trống trải vô cùng. Tuyết mênh mông quá, cái giá lạnh làm em thấy mình cô đơn như đang lạc vào một giấc mơ toàn mây trắng. Em chợt thấy mình vẫn chưa thể quên anh. Tại sao thế nhỉ ? Có lẽ em đã sai không thể hiểu được lòng mình. Có phải chăng em đang còn rất yêu, rất yêu anh ạ!
               
                         Tình yêu thì muôn màu, còn nỗi nhớ thì muôn hình, muôn vẻ, sao em vẫn còn nhớ? Tại sao thế anh? Em thấy mình không xứng đáng để yêu anh, không xứng đáng đến gần bên anh vậy mà em vẫn nhớ, vẫn thấy mình cần anh quá. Tại sao? Tại sao hả anh ? Em đang ích kỷ phải không?
               
               _ Giá như anh hiểu em yêu anh đến nhường nào
              _ Giá như anh hiểu em đang mặc cảm với lòng mình như thế nào? 
               _  Giá như anh hiểu em đã phải dày vò, bứt dứt bản thân, tính đi, tính lại vì khoảng cách và sự xa cách của hai đứa mình.
               _ Giá như anh hiểu em đã khóc nhiều đêm và... giá như anh hiểu.... mỗi khi đêm về em đã đặt tay lên tường và sau khi đặt tay lên tường nở một nụ cười hạnh phúc khi nghĩ đến anh, nghĩ anh ở nơi ấy cũng đang đặt tay lên tường và nghĩ về em. Sau đó là những giọt nước mắt chảy dài trong đêm vì em luôn sợ mình không xứng đáng để được anh yêu. Anh càng nói yêu em bao nhiêu thì em lại thấy mất tự tin vào chính mình bấy nhiêu em sợ không thể nào làm anh hạnh phúc. Em sợ mình không mang lại cuộc sống chọn đời bên anh.
               
                       Biết bởi tại sao không ? Tại em hơn tuổi anh đó, sự chênh lệch làm em ái ngại đã bao giờ anh nghĩ đến chuyện đó chưa ?
              _ Đã bao giờ anh ngồi tự nghĩ tại sao anh lại yêu em chưa ?
              _ Đã bao giờ anh nghĩ về sự chênh lệch của hai đứa chưa ?
               _ Và đã bao giờ anh nghĩ tình yêu anh dành nói yêu em là một sự ngộ nhận hay cảm tính không ?
              Và bây giờ anh nhận ra một điều gì đấy về tình yêu hai đứa nên chúng ta mới xa nhau như bây giờ, anh có biết đang làm tim em nhói đau không ? 
               
                      Cái lạnh trời Sant_ Petersburg đang ướp trái tim em thành đá. Vết thương lòng trong em đang bị tuyết làm tê đi đông cứng như lòng em đang lưu đọng lại không cảm xúc trước mọi vật. Em sợ mùa đông làm em thấy lạnh hơn khi không có anh, em ghét những bông tuyết trắng làm mắt em thêm ướt bởi em đã tự hứa với lòng mình rằng không khóc nữa vậy mà hai má em ướt lạnh lệ chào ra giá lạnh nơi đây làm em tê hai gò má đang ửng đỏ trước con gió đông.
               
               
              o0o

               
                          Đông mới chớm bao giờ đông mới tàn. Anh xa em trong mùa thu, mùa thu, mà mùa thu nơi đây ngắn quá. Anh biết không mùa đông nơi đây dài bất tận, dài gần bằng nỗi nhớ anh trong em.


              Đông ơi!
              Cho em xin một chút nhớ
              Để tiễn đưa mùa đông qua
              Cho đôi mắt ướt vơi lệ
              Bởi lời người nói chia xa !...

               
                        Em nghe Phương Linh nói nhắn tin qua yahoo mà không thấy anh trả lời nhắn lại. Anh đang bận việc hay anh đang ốm vậy? em thấy lo cho anh quá. Sao thế nhỉ? Như vậy có phải em đang lo một sự lo lắng thừa thãi không nhỉ? Thôi cho dù anh đã hết yêu em  nhưng xin anh hãy cho em một chút quyền để em nhớ và lo lắng cho anh nhé , như vậy em mới an tâm.
               
              _  Giá như bây giờ ta có thể đến bên nhau như một người bạn, một người bạn thôi cũng làm em hạnh phúc lắm rồi.
               
                                                              0o0

               
                           Mùa đông về lạnh lắm em đã từng nói với anh em thích mùa đông lạnh đầy, thích bốc tuyết, đặc biệt là thích ăn kem trong mùa đông nhưng bây giờ thì không, em không còn thích những điều đó nữa anh ạ! Có lẽ tại em đang rất cô đơn. Em lạc lõng giữa phố đèn mầu hoa lệ, lạc lõng dưới tuyết mông lung, mênh mông, lạc lõng nơi xứ người xa lạ, cả người lẫn ngôn từ trong cuộc sống nơi đất người.
               
                       Giờ này ở quê nhà chắc anh ngủ rất say hai giờ sáng Việt Nam rồi còn gì nữa bên em mới mười giờ tối. Anh ơi trong giấc ngủ của anh có em trong giấc mơ của anh không?
               
                       Em đang đứng bên dòng sông Ne _ Va mặt nước đang phủ một lớp băng mỏng, gió ngoài khoảng trống làm tăng thêm cái lạnh lùng tâm hồn, giá buốt trong trời đêm Sant Petersburg, trời càng về đêm khuya càng lạnh , nhưng em vẫn chưa muốn trở về nhà, nỗi nhớ về anh lại càng tăng thêm, lúc đó em sẽ khóc mà em thì không muốn khóc anh ạ! Em không muốn làm một người yếu đuối nhu nhược trước anh, trước cuộc sống này....
               
                           Giá như em đừng tồn tại, để đừng tồn tại nỗi đau, đừng rơi bao giọt lệ, em biết phải làm gì khi ngày nào em cũng nghĩ về anh, dường như chưa một phút giây nào em thôi nghĩ về anh, nhất là khi đọc lại những bài thơ đã viết. Còn anh thì sao có còn dành một chút thời gian để nghĩ về em không? hay anh đang mải mê vui bên hạnh phúc mới, bên người phụ nữ mới mà quên mất đi em. Quên đi lời bao lời mình cùng nói, quên đi lời hứa yêu em tới trọn đời. Vì đâu quên hả anh? Thôi em cũng hiểu rồi. Em sẽ cố quên anh, hết đông rồi sẽ là mùa xuân anh ạ! Mùa xuân cây tùng dương không còn trơ cành nữa, lộc xanh non sẽ nẩy mầm, cầu mong cho khoảnh khắc đó em sẽ đổi khác và sẽ quên anh được. Chúc anh hạnh phúc với người đến sau em anh nhé. Chúc anh đạt được những điều anh đang mong muốn và ước mơ.
               




                
               
              Chia Xa Để Mình Em Đau
               
               
                  Giờ thì em đã không anh
              Không tiền không bạc không danh phận gì
                  Bao lời hẹn ước làm chi
              Bao lời gian dối còn gì để yêu ?
                  Xa nhau giờ hiểu một điều
              Không lời nào giữ, nào yêu trọn đời
                  Vắng anh lòng thoáng chơi vơi
              Từ khi ly biệt nụ cười em quên
                  Giờ đây em hận phút quen
              Hận tình gian dối anh hèn phụ em
                  Hận bao lời ngỏ êm đềm
              Bao lời thương mến trong đêm ái tình
                  Hận bao ước hẹn đôi mình
              Hận anh gian dối để mình em đau.
               
                            pHong Linh 



                
                        Đêm khuya quá rồi, em trở về nhà viết cho anh vài lời em đang suy nghĩ. Em thấy lạnh quá, mùa đông mà anh, tuyết trắng đã rơi nhiều phủ vào màn đêm một mầu trắng trinh nguyên mênh mông đến vô cùng. Em muốn nói với anh một điều rằng em vẫn yêu nhớ anh nhiều lắm. Nhớ! Nhớ !.... Nỗi nhớ anh trong mùa đông đầy trong em anh ạ !...

              *Chúc anh của em hạnh phúc
                             20/11/2009
                    *Tác Giả: Phong Linh 
                
                

                

                
                       Mùa Đông Chia Ly


                    Hôm nay mình chia tay rồi
              Chúc anh hạnh phúc bên người đến sau
                    Biết không tim em đớn đau
              Mùa đông viễn xứ đêm sầu lệ rơi
                   Giọt dài, giọt ngắn chơi vơi
              Cho tim em nghẹn vì đời không anh
                   Trời đông tuyết trắng trong lành
              Mênh mông gió thổi buông mành ... mộng ru.

              _____________________________



               


              #82
                chuonggio_ngaytrove0 28.11.2009 06:48:38 (permalink)
                 
                 
                 
                 




                 


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71377/B3318910301947949F73FD208F315AD8.jpg[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2009 06:26:01 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                Attached Image(s)
                #83
                  HKBT138 30.11.2009 19:40:34 (permalink)
                  Em thân yêu của anh!

                  Nếu như ngày trước em nói với anh sớm hơn thì chắc mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay đâu em nhỉ! Anh đã từng và rất khát khao có em trong vòng tay vào mỗi tối cô đơn hiu quạnh, Em có biết được cái cảm giác chờ mong, trông ngóng một thứ gì đó xa xôi mờ ảo không? Anh cũng đã thật sự yêu em từ khi nào mà anh cũng không biết, một thứ tình yêu bất diệt em àh, một thứ tình yêu mà không một ai có thể lí giải được vì sao? Anh yêu em nhiều đến thế đó.
                  Con tim anh đa tình nhưng lại rất thủy chung và rất mực chân thành, anh không phải là loại người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, quen chơi qua đường. Và khi gặp em, anh cũng không biết vì lí do gì, nghị lực gì mà anh lại yêu em. Hình bóng em đã và đang rất hiện diện trong anh, trong đêm tối anh nằm suy nghĩ về em, anh hỏi rằng em đang làm gì và có nhớ nhớ đến anh hay là đang đi uống cafe hoặc đi dạo qua các con phố thơ mộng nào đó...Có những lúc thật buồn nhưng anh không bao giờ khóc, có chăng là khóe đọng mi cay mà thôi. Em có biết không , không đêm nào mà anh lại quên đặt tay vào bức tường vôi trắng lạnh lùng và nói: " Chúc em ngủ ngon!" Chỉ một câu nói đơn giản thế thôi nhưng cũng đủ ấm áp và cho anh một giấc ngủ an lành mặc dù phương xa đó em có cảm nhận đcợ hay không?
                  Anh vẫn luôn chờ đợi em, chờ đợi một ngày ta có thể gặp nhau, chờ đợi ngày anh đưa em về nhà cùng ngồi trên một chiếc xuồng rồi anh chở em dạo trên những nhánh sông quê, anh sẽ hát em nghe, anh sẽ hái hoa lục bình tặng em... Không lúc nào mà anh lại nguôi thương nhớ về em... Nhưng ngược lại sự chờ đợi của anh vẫn mãi chỉ là con số không? Vì sao lại thế? Cưộc sống đồng tiền, cơm áo đã làm anh trờ thành một con người khác hẳn, từ một người đang rất được tín nhiệm bỗng phút chốc trở nên sai xót rất nhiều av2 rồi khủng hoảng... Khủng hoảng tinh thần , khủng hoảng tiền bạc và cả về tình cảm. trong lúc anh cần có sự động viên, sự an ủi của em nhất thì khi đó em lại là người im lặng nhất, đã không biết bao nhiêu lần anh online vào diễn đạt , vào nick chat để xem em có nhắn gì cho anh không. Nếu có thể chỉ cần một tin nhắn và một câu nói ngắn gọn của em thôi, đại khái có thể là " Em nhớ anh" chẳng hạn, có thể anh sẽ có thêm nguồn động lực để vượt qua thử thách lúc ấy nhưng sự chờ đợi vẫn mãi hoài uổng công.
                  Thật sự em là người con gái anh yêu nhiều nhất và có lẽ sẽ không bao giờ quên trong trái tim của anh mặc dù sau này tương lai như thế nào đi chăng nữa. Anh dãđ có một thời gian chạy trốn tất cả mọi người, không muốn gặp bất cứ ai kể cả các thành viên trên diễn đàn hay bạn bè ngoài xã hội. Cưộc khủng hoảng kinh tế kéo theo cuộc suy thoái về tinh thần lẫn vật chất của anh đã thật sự nhấn chìm anh trong khoảng thời gian rất lầu rồi em àh, và rồi tất cả đang dần trôi qua, anh đang cố gắng khẳng định lại chính bản thân mình nhưng anh vẫn biết chắc một điều rằng em vẫn mãi là bóng hình mà anh không thể nào xóa được. Đôi khi thật buồn và nhớ, đôi khi lại muốn quên đi mãi mãi nưung rồi dù cho anh làm bất cứ điều gì cũng không thể xóa đi hình bóng em trong anh, vì sao vậy em?
                  Rồi một ngày anh online gặp em, anh vui đến nỗi muốn rơi nước mắt, còn em vẫn như thế thờ ơ trước tất cả, anh đã cố gắng lấy hết những can đảm còn lại để gọi em là EM, và anh nói " ANh rất nhớ em , anh yêu em" Nhưng còn em thì sao?
                  Có bao giờ em thật sự hiểu được cảm giác của một người đàn ông đang trong tình trạng như anh không? Có bào giờ em đã từng thức trắng 2-3 đêm liên tục chỉ để suy nghĩ về một vấn đề tình cảm không? Chắc là không rồi đúng không em? Chứ còn anh thì rất nhớ về em!
                  Em có biết không hôm nay vô tình anh vào đọc lại những kỉ niệm giữa anh và em đã từng có và vô tình anh đã đọc được những dòng tâm sự của em, em ơi anh đang khóc, khóc thật nhiều trong tiếng nấc, nước mắt cứ tuôn ra ồ ạt như một đứa trẻ bị cha đánh rất nhiều! Ôi có ai hiểu được giờ đây anh đang rất nhớ em không? Nếu bây giờ có một phép lạ, anh sẽ hô biến sao cho anh có thể gặp em, anh sẽ ôm ghì lấy em , hôn lên trán em và nói với em rằng"ANH YÊU EM" . Anh sẽ không bao giờ để em xa anh thêm một lần nào nữa!


                  Anh chẳng quan tâm em từng đã yêu ai
                  Hay bờ môi kia đã từng trao ai khác
                  Chỉ cần đôi bàn chân này dẫu rét căm hay bỏng rát
                  Vẫn sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời
                  Miệng thế gian có nói ngược nói xuôi
                  Anh vẫn sẽ yêu em bằng tình yêu chân thật nhất
                  Chỉ cần biết khi anh rơi nước mắt
                  Có một người cũng sẽ khóc vì anh


                  Nhớ em nhiều và luôn mong em sớm quay về bên anh!
                  #84
                    chuonggio_ngaytrove0 03.12.2009 06:24:31 (permalink)
                     


                     
                                                                Anh ơi!


                     
                                    Vì Sao Anh Hết Còn Yêu Em


                     
                                  Em đã đặt ra hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi không hiểu vì sao anh hết còn yêu em? Nhưng không thể nào đâu tìm ra một câu trả lời cho em nhẹ bớt. Và em lại tự hỏi lòng mình tại sao em vẫn còn yêu anh nhiều thế, nghĩ về anh nhiều thế. Vì sao em lại yêu anh chính câu hỏi đó em cũng thấy khó trả lời được, nếu em biết vì sao em yêu anh thì chắc chắn tới lúc đó em đã hết yêu anh mất rồi !...
                           
                               Còn anh thì sao _ Em là gì trong trái tim anh? có lẽ em chẳng là gì cả mà cũng có thể chỉ là một cái bóng mờ ảo đang dần nhạt phai, một cơn gió nhẹ vừa thoảng đến mà thôi.
                     
                               Còn anh là gì trong trái tim em _ Anh là gì ư? Đối với em anh là tất cả trong trái tim em là tất cả cuộc đời này. Anh rất quan trọng đối với em không gì có thể so sánh hay thay thế được.
                     
                               Em đã ước mơ về một ngày ấy, một giấc mơ giản đơn một giấc mơ như mầu xanh của lá. Đúng rồi một giấc mơ xanh, một ngày em sẽ trở về bên anh. Anh sẽ là tất cả đời em, và em sẽ là người làm anh hạnh phúc. Cả hai đứa mình sẽ cùng sánh bước trên đường đời chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống cũng như những hạnh phúc hay cả những mất mát khổ đau. Thế mà anh ơi tại sao chúng ta lại xa nhau, tại sao anh lại hết yêu em như bây giờ hả anh?
                     
                                  Em cúi mặt xuống cố nghĩ ra một lý do nào đó để biện hộ cho anh, cố tìm một điều có lỗi dành cho em đủ biện hộ giúp anh lý do muốn rời xa em nhưng đã nhiều ngày qua rồi em vẫn không thể nào hiểu nổi bởi em không thể tìm ra một lý do nào xứng đáng cho anh cho sự im lặng và chia xa này, nó đến nhanh và bất ngờ quá, đến nhanh và bất ngờ như ngày đầu anh đến  bên em, suy nghĩ làm đầu em căng như một sợi dây đàn, bao nỗi suy tư, nhớ thương ồ ạt tuôn chảy như một con thác lớn đang dữ dội chút đổ xuống cuối nguồn , lòng em rối bời như tơ vò, trăm đường, trăm ngả rẽ tương tư và hận tủi. Càng không hiểu sao còn yêu anh nhiều mà em lại im lặng trước anh, không online cùng anh, không pm tin nhắn gửi mail, có lẽ vì yêu anh nhiều quá nên em giận anh như thế vì yêu anh nhiều quá nên em muốn giữ thể diện và sự tự trọng trong mình  dù sao em cũng là con gái mà anh, vì yêu anh nên em đã từ bỏ bao ước mơ thăng tiến tới tương lai danh vọng trong sự nghiệp chỉ để yêu anh và sớm được về bên anh.
                     
                                Đời con gái mười hai bến nước em sợ lòng mình lắm, sợ những giây phút yếu lòng, anh đừng hỏi vì sao em im lặng có lẽ anh là người hiểu em hơn bao giờ hết. Nếu đúng như những gì anh nói với em anh yêu em, yêu có nghĩa là đã hiểu em một phần nào rồi mới yêu phải không? Vậy mà bây giờ anh nói tình yêu của anh dành cho em không còn như trước nữa đã nhạt phai rồi vì sao thế anh ? Có phải em đã có lỗi với anh không ?
                     
                                   Em yêu anh nhiều lắm mong cho tình yêu của anh đủ lớn, đủ chân thành, đủ vị tha để tha thứ cho em một lần phạm lỗi nếu em làm anh giận dỗi có lỗi với anh  >
                     
                                    Còn anh có lẽ em không đủ tỉnh táo, đủ tình yêu hay vị tha cao cả để nhanh hết giận anh được bởi anh đúng là vô tình, vô tình hơn những gì em nghĩ em không có muốn trách anh chỉ muốn để cho anh biết những gì anh cần biết vì yêu anh nên em ghét tất cả, ghét cả bản thân mình, em thấy ghét em quá đi.
                     
                                     Anh ở bên ấ hãy cứ vui và hạnh phúc với những gì anh đang có, hạnh phúc tự hào với những gì mà anh vừa trối bỏ đi, rời xa em anh nhé !...
                     
                                      Dù cho ý nghĩ em có biện hộ cho anh như thế nào em cũng không thể bỏ qua ý trí của em nghĩ về anh, em nghĩ anh thật tốt và chân thành, có lẽ vì anh cao quý quá nên không có chỗ dành cho em đứng bởi em không xứng đáng để anh có thể yêu em hơn, không xứng đáng để anh quan tâm gần gũi ...
                     
                                     Vì sao anh nói yêu em mãi cả cuộc đời, bao lời hứa hẹn phút chốc tan biến mau quên, vì sao thế anh? Vì sao anh lại hết yêu em?? Vì sao anh không còn tình yêu thương dành cho em nữa, mấy ngày qua em không có được một giây phút nào bình yên anh ạ! Em vẫn suy nghĩ về chuyện tình yêu của hai đứa mình. Giận anh quá anh đã làm tổn thương tình yêu cao quý em dành trao anh làm tổn thương lòng tự trọng và tư cách cao đẹp của người phụ nữ trong em.
                     
                                      Em đã về một nơi yên bình để sống _ hàng ngày em làm việc, đêm tối về sau bữa ăn em cùng đùa vui với bé Hán Vân và Linh Phương hoặc ngồi chuyện trò cùng ba một lúc sau đó là em tự thu mình khép kín với bốn bước tường lạnh, trong mùa đông giá buốt nước Nga em luôn đặt bàn tay lên tường và nghĩ giận anh, giận thực sự và có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi tha thứ được. Em vẫn khóc từng đêm, vẫn mở máy tính tìm đọc tin nhắn của anh nhưng không có một chữ nào cả lúc đó em thấy buồn lắm, một nỗi buồn khó tả, man mác u uẩn, chất chứa bao nỗi giận hờn và hận chính lòng em ...
                     
                                    Anh đừng như vậy nữa mà, đừng lặng im mà hãy nói cho em biết : Vì sao anh hết còn yêu em ?
                     
                                     Thôi coi như chuyện tình cảm của chúng ta là một giấc mơ, một giấc mơ cùng bao đám mây đang bay bay cuối chân trời.
                    _ Mây trắng cho bầu trời phiu du trong nắng.
                    _ Mây đen cho bầu trời ảm đạm và chút những giọt mưa.
                    _ Còn em _ em không cho anh được gì ngoài những hiểu lầm em không thể mang đến niềm vui hay hạnh phúc cho anh....
                    _... Và anh _ anh mang lại cho em những sợi mưa lòng, sau niềm hạnh phúc và ước vọng là những nỗi đau trong tình yêu thương chất chứa, cho em đánh mất chính mình đôi khi còn không nhận ra mình là ai.
                     
                    **
                    ***

                     
                                      Cuộc sống là vậy đó anh. Thôi anh cứ đi để em một mình nơi giá lạnh, mùa đông đến em một mình nơi giá lạnh, mùa đông đến với lớp tuyết dầy, dầy như ngàn sợi nhớ. Dầy như vạn giọt nước mắt em đã khóc trong bao đêm. Dầy như sự xa cách và khoảng lặng giữa hai ta. Dầy như tâm tư em đang u uẩn chơi vơi, lạc đường không bình yên.
                     
                     
                    Xin anh ngoảnh mặt quay lưng lại
                    Để mặc tình em theo gió đông
                    Gió quấn bay theo bao lời hẹn
                    Em thành Tô Thị đứng ngóng trông.
                     
                    Giờ còn chi nữa để mà mong
                    Em khóc chia xa bạc má hồng
                    Thôi rồi tình ta như giấc mộng
                    Giận hờn nỗi nhớ quận xoay vòng.


                                 Vì sao anh hết còn yêu em ?  Ước gì có ai đó giúp em hiểu ra câu hỏi đó, hay anh có thể trả lời giúp em không? Hãy nói với em một lần, một lần cuối thôi rồi mai mình xa nhau anh nhé ! Em sẽ cố không nghĩ về anh nữa điều đó hẳn là rất khó bởi càng cố quên đi thì lại càng nhớ đến nhiều hơn.

                                Nếu em gặp anh chỉ cần một lần thôi em vẫn hỏi, chỉ hỏi một câu rồi bước đi thật nhanh giá như lúc đó anh trả lời cho em biết :

                                                      " Vì sao anh hết còn yêu em? "

                     
                     
                    *** Phương Linh gọi ngược lại là Linh Phương đã đưa lá thư tình một nửa này từ nhật ký của chị Phong Linh *** 
                     
                                                                         28/11/2009
                     
                     




                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71377/021935BCDB6A44DE82A619D5794056F8.jpg[/image]
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 05:01:24 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                    Attached Image(s)
                    #85
                      chuonggio_ngaytrove0 07.12.2009 05:37:23 (permalink)
                       
                       
                                                    Em Yêu Anh
                       
                       
                        Đêm Đông Viễn Xứ
                       
                      Trong đêm đông viễn xứ
                      Em thấy nhớ anh hơn
                      Mình qua phút dỗi hờn
                      Giờ hai hồn hai nửa.
                       
                      Tình anh không còn nữa
                      Em vẫn còn vấn vương
                      Trái tim đượm yêu thương
                      Chưa giây nào phai nhạt.
                       
                      Tuyết rơi thêm giá lạnh
                      Giữa khung trời trơ không
                      Lòng em thoáng mênh mông
                      Trong đêm đông viễn xứ !...
                       
                       
                      **
                      ****
                       
                                      Đêm nay em không ngủ giữa cái lạnh mùa đông, tuyết không còn vương đầy nhưng hơi lạnh đang thấm vào lòng em cái lạnh lùng giá rét. Em nhớ anh quá, giờ này ở Việt Nam anh cũng đang ở chỗ làm rồi, hơn 8 giờ sáng Việt Nam rồi còn gì, chắc anh đang vui cười bên những đồng nghiệp, anh vui có biết ở nơi đây em đang buồn không? Dường như ngoài trời đang ngưng gió như sự im lặng của trái tim em, không thể nào ốn ào mà bình lặng giữa đêm đen hư mầu. Đã từ lâu rồi em có thói quen nghĩ đến anh và đặt bàn tay lên tường trước khi ngủ...
                       
                                     Hôm nay mặc dù đã nghĩ đến anh rất nhiều nhưng em cũng không thể nào chợp mắt được không hiểu lý do là tại sao nữa anh ạ !
                       
                                     Em và anh ở xa nhau quá, nếu như bây giờ em trở về Việt Nam anh có muốn gần em như những phút đầu khi mình mới yêu nhau anh đã nói không ? Em lạnh quá cái lạnh làm tăng thêm sự trống trải cô đơn, em đã đặt ra câu hỏi vì sao em vẫn còn yêu anh nhiều nhưng không thể tìm ra câu trả lời cho xứng đáng.
                       
                                        Anh biết không, em hận tình yêu gian dối, hận chính bản thân mình....  Em tự trách mình sao không giữ được anh. 
                      _ Giá như anh hiểu em đang cô đơn đến nhường nào.
                      _ Giá như anh biết em vẫn thường khóc mỗi khi nghĩ về anh, thường vào những đêm em mất ngủ em đã cố an ủi lòng mình rồi vậy mà em vẫn thấy buồn quá. Em thấy mình như đang bị xúc phạm ghê gớm lắm. Trước anh em đã chẳng dấu điều gì còn anh thì sao? Sao anh lại có thể dối lừa tình yêu mà anh đã nói trao em, tình yêu, hạnh phúc là thứ cao quý chân thành, em chưa bao giờ dập vùi chúng cớ sao anh lại dập vùi đi bao nhiêu mơ ước chân thành và cao cả?
                       
                                    Giờ thì em hiểu quá rồi về anh, anh không như những gì em nghĩ, anh không làm được như những gì anh hứa. " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở / Đời mất vui khi trọn vẹn câu thề ." 
                       
                                      Đêm nào giữa cái lạnh và lòng cô đơn em lại đặt ra thêm vô số những câu hỏi tiếp theo nữa không biết đến bao giờ em mới có thể quên được anh ?
                      _ Đến bao giờ em mới vơi đi nỗi đay dứt trong tâm hồn ?
                      _ Đến bao giờ em mới có thể trở lại là em như trước những ngày em đã gặp anh?
                       _ Đến bao giờ hả anh ? ....
                       
                                        Dạo này anh có còn đặt bàn tay lên tường trước khi đi ngủ và không quên chúc em ngủ ngon không? Chắc anh đã quên rồi ! Còn em thì một thói quen mấy khi em bỏ được và không thể quên nhanh chính vì thế những lúc vui buồn hay trước khi ngủ em vẫn không quên đặt bàn tay lên tường và nghĩ về anh chỉ nói duy nhất ba từ " Em yêu anh "
                       
                      * _ Phương Linh đọc ngược lại là Linh Phương đã đưa lá thư tình một nửa này từ nhật ký của chị Phong Linh lên.
                       
                       
                       
                       


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71377/28762205B69D4DC4AEB74C0762159767.jpg[/image]
                      Attached Image(s)
                      #86
                        chuonggio_ngaytrove0 07.12.2009 05:57:27 (permalink)
                         
                         
                          


                          
                                              Khoảng Trống Hoang Sơ
                                                        ( Mất _ Còn _ Một Tình Yêu )
                         
                         

                         
                        * Tác phẩm tác giả viết dưới đây là một tình cảm cá nhân có thật thời hiện đại trong thế giới online tiên tiến, một truyện tình dường như hư ảo, vô thực. Chỉ liên quan đến ba nhân vật chính trong tác phẩm không có mối liên hệ với bất cứ cá nhân, đoàn thể hay sự kiện nào _ vấn đề quan trọng nào. Mọi sự trường hợp trong tác phẩm này đều nằm ngoài ý muốn, tác giả không chịu trách nhiệm.
                         
                         
                        ***
                        ***8
                         
                                      Chị hơn tôi tám tuổi là một người phụ nữ thành đạt, tuyệt đối sắc sảo và nhạy bén trong công việc, chị không có một sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, về mọi mặt, về nhiều khía cạnh chị được xếp vào loại trung bình khá nhưng trong mắt tôi chị là một người phụ nữ tuyệt vời, tế nhị, dễ thương...
                         
                                        Tuy chị có thành công về đường kinh doanh nhưng về chuyện tình cảm chị không mấy thành công. Nên đã ngấp nghé tuổi ba mươi chị vẫn còn tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Mọi chuyện nói về chị đều đơn giản, mộc mạc khiêm nhường như hoa cỏ trà may thôn quê vậy.
                         
                                         Sau mối tình đầu năm chị hai mươi tuổi chị không biết đến với bất cứ ai nữa, cho đến tận bây giờ ngày chị gặp được người đàn ông thứ hai trong cuộc đời vào ngày tuổi xế đang ngấp nghé ba mươi xuân. Tôi ví tình yêu của chị như trăng muộn cuối tháng.
                         
                                          Chị có một cái tên khả ái như con người chị vậy. Khánh Ngọc cái tên mà ba tôi đã đặt cho chị ngày chị mới bước chân tới xứ lạnh này làm việc.
                         
                                       Một tuần nay chị xin nghỉ làm chức phó giám đốc vừa nhiệm kỳ ở công ty thời trang nằm tại Mátxcova đồng ý thử sức tới một nơi lạnh lẽo hơn đó là Thành Sant _ Petersburg để nhận một công viêc mới. Theo ý chị là muốn bắt đầu làm lại từ đầu tôi đồng ý theo chị bởi ở nơi đó có ba tôi đang sống và làm việc, chúng tôi muốn gần gũi với ba hơn để gắn bó thành một gia đình ấm cúng tuy không có mẹ ở bên.
                         
                                           Một ngày mới khi tôi tỉnh dậy sớm để cùng chị ra tầu trở về Sant _ Petersburg. Gõ cửa phòng chị không thấy chị trả lời, cũng không thấy chị ra mở cửa tôi hé cánh cửa nhìn vào, mắt tôi sững lại, chị đang nằm dưới mặt thảm lạnh, tôi lao vào ôm lấy chị hơi lạnh từ cơ thể chị hòa vào tôi cái lạnh lùng giá buốt. Tôi gọi xe cứu thương đưa chị tới bệnh viện, chị bị bất tỉnh. Chuẩn đoán của bác sĩ cho biết chị bị khủng hoảng tinh thần, do vết mổ cũ ( u não ) của chị bị ảnh hưởng do chị suy nghĩ và khóc nên đầu đau, choáng có lẽ chị cũng đang bị xốc về chuyện gì đó nên chị bị ngất cộng thêm nhiễm lạnh toàn thân. ( Tuy mới là mùa thu nhưng Mátxcova rất lạnh có thể từ 00 đến 6 độ C bởi mùa đông chính thức nơi đây có thể âm đến mức 20 đến 35 độ C.
                         
                                       Chị bất tỉnh khoảng gần một tuần, nằm im lìm. Theo chuẩn đoán của một bác sĩ người Nga về tâm lý học cho biết chị đang suy nghĩ và bị sốc về một chuyện gì đó buồn ghê lắm, ray dứt, dày vò ghê lắm, cơ thể bị nhiễm lạnh nên dẫn đến hôn mê là chuyện bình thường, cũng có thể bị ảnh hưởng đến tâm lý về sau này. Trong thời gian chị chưa tỉnh tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao chị lại như vậy. Chị không được dùng điện thoại sau khi mổ u não nên việc dùng điện thoại là không thể mà điều đó phải dùng đến máy tính, tôi quyết định sâm nhập vào thế giới online và mail của chị nhưng thật chắc trở máy tính chị đã cài đặt thiết bị bảo vệ đó là mật khẩu tôi không thể sâm nhập được vào máy tính của chị, tôi liền gọi một chuyên gia về máy tính trợ giúp. Cái khó thứ hai nữa là mật khẩu nick yahoo và mail của chị đã được thay đổi mà tôi không biết Password tôi cũng phải nhờ người trợ giúp mở ra mất sau hai tiếng đồng hồ mọi chuyện ok lúc đó tôi mới sâm nhập được vào thế giới ảo của chị.
                         
                                             Dầu tiên tôi vào mục lưu các tin nhắn đến và đi những lần gần nhất chát với bạn bè còn lưu lại trong máy tính, chị có thói quen lưu lại toàn bộ những lần chát với bạn bè thân sau đó là mail của chị. Sau hai buổi chiều làm bạn với chiếc computer của chị tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao chị lại bị ngất như vậy. Tự dưng tôi khóc, giọt lệ không biết vì sao lại rơi nữa có lẽ vì tôi thuơng chị quá, chị rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm. Có một mục lưu giữ ở máy tính chị ghi Trang Khánh Ngọc ( TrangKhanhNgoc) Tôi mở ra có vô số thư chị viết, truyện, thơ... Tôi tìm tới lần chị lưu gần nhất là ngày 8 và 9/10 một lá thư chị viết gửi người yêu của chị có tựa đề " Ngọc biết phải làm sao đây? "  Lời thư ấy như sau : ( Những ai đọc qua lá thư tình một nửa này xin đừng cười hay trách chị viển vông... )
                         
                        **
                        ****
                         
                        Gửi người đã hứa yêu em:
                         
                         
                         
                                            Ngọc Biết Phải Làm Sao Đây ?
                         
                        **
                        ****
                         
                                    Tuấn ơi! Dù cố che dấu nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại phải không ? Nó luôn phũ phàng và nghiệt ngã, như một liều thuốc rất đắng. Ngọc thấy mình bị tổn thuơng về lý trí trong tình yêu, tình thần trong cuộc sống, Ngọc đã hình dung và nghĩ đến sự giải thoát, Ngọc không biết mình nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười ? Ngọc chưa bao giờ hình dung một ngày kia Ngọc sẽ phải đứng ở ngã ba tình cảm như thế này ( Tình cảm, công việc, tiền tài ) Ngọc không thể tin tình yêu Tuấn dành cho Ngọc cũng có ngày mờ nhạt như thế này sao? Đúng là không có gì là mãi mãi, tình yêu là thế sao Tuấn? Ngọc thật sự quá bất ngờ không thể nào tin. Nước mắt Ngọc rơi mà Ngọc không hiểu Ngọc khóc về điều gì nữa. Ngọc chỉ biết ngồi khóc như một đứa trẻ nhỏ đang bị đau, mong cho những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn thương, mất mát mà từ những lời Tuấn đã nói. Tuy chưa có gì để hiểu dõ nhưng Ngọc cũng lờ mờ hiểu ra những ý của Tuấn nói. Tuấn muốn xa Ngọc phải không? Tình yêu mà Tuấn dành cho  Ngọc theo thời gian dần phai nhạt không còn như xưa nữa, Ngọc biết tình cảm của Tuấn dành cho Ngọc ngày một dần quên còn Ngọc thì đang yêu say đắm, yêu hơn xưa.
                         
                                   Tuấn hứa yêu Ngọc mãi không rời xa mà, sẽ chỉ có một mình Ngọc thôi mà và không không bao giờ dời xa, lỗi bởi đâu? Tại đâu hả Tuấn ? Có lẽ phần có lỗi thuộc về Ngọc. Tuấn nói Tuấn yêu Ngọc ư? Yêu Ngọc là làm cho Ngọc hy vọng để rồi đau khổ ư ? Yêu Ngọc khi Ngọc đang ở thật xa một nơi xứ lạ đất khách quê người chưa thể trở về, Tuấn nói sẽ đợi Ngọc ư ? Tuấn yêu Ngọc để biết chắc chắn rằng mãi mãi Tuấn sẽ chẳng bao giờ thuộc về Ngọc ư ? Không ! Ngọc không cần thứ tình yêu đó. Tuấn hãy quay về với thực tại là Tuấn đi quay về với tất cả những gì mà Tuấn đang có và khát khao, mơ ước đừng nghĩ gì về Ngọc, Ngọc không là gì để Tuấn bận tâm, chẳng qua cũng chỉ là một người bộ hành lạc đường ngoài sa mạc, được Tuấn ban ơn cho nửa cốc nước để đỡ cơn khát cháy cổ, nhưng.... Tuấn lại nhẫn tâm lấy hết lương thực của Ngọc. Nước và lương thực thiếu thứ gì thì người bộ hành ấy cũng bị chết phải không Tuấn ? Ngọc đang trong hoàn cảnh đó. Ngọc cứ bị ám ảnh những lời mà trước kia Tuấn đã nói " Tuấn sẽ mãi yêu Ngọc " Nói thật lòng Ngọc bây giờ không muốn tuột mất tình yêu dễ dàng và trong hoàn cảnh này đâu.
                         
                                     Tuấn ơi! Ngọc đang làm gì sai phải không? Không thể nào tha thứ được phải không? Nếu vậy Ngọc thấy khinh thường, căm thù bản thân mình, Ngọc không còn đủ tư cách để chờ đón hay đón nhận tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc nữa. Ngọc thật đáng trách, nhưng trước Tuấn Ngọc vẫn còn yêu, muốn giữ lại chút gì đó cho dù khoảng cách khá xa Tuấn ạ! Ngọc không muốn biến mình thành một người đáng ghét trước Tuấn, Ngọc thấy hận bản thân về những điều mà Ngọc đã làm sai, Ngọc biết nhận ra điều đúng sai, bởi Ngọc có cảm xúc, có trái tim, tâm hồn, quan trọng nhất là Ngọc vẫn yêu Tuấn một tình yêu chân thành sâu lắng, nhưng đối với Tuấn Ngọc không còn là một người phụ nữ tốt và đáng yêu nữa, phải không nào?
                         
                                     Hôm nay Ngọc thức trắng nguyên đêm chỉ để khóc trước máy màn máy tính có dòng tin nhắn của Tuấn tìm cho mình một cách giải thoát tốt nhất. Càng nghĩ thì tâm trí Ngọc càng bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn không thề nào tháo gỡ nổi.

                                     Đời Ngọc từ nay trở đi sẽ trở thành vô nghĩa nếu như không được Tuấn yêu thương nữa. Tại sao hai đứa mình mãi xa cách nhau? Tại sao tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc lại nhạt phai đi theo ngày tháng có phải " Xa mặt cách lòng  không? " Tại sao hả Tuấn? Tại sao trước Tuấn Ngọc lại yếu đuối nhu nhược thế? Không hiểu từ đâu tình yêu Của Ngọc dành cho Tuấn lại mãnh liệt đến thế ? Ngọc đang bước qua danh giới của lòng mình. Ngọc tự trách bản thân, suy nghĩ thật nhiều, nhớ thật nhiều về Tuấn. Hy vọng một ngày được gần bên Tuấn, hạnh phúc cho đến hết trọn đời. Ngọc đã hy vọng vào điều đó Tuấn hiểu chưa? Hy vọng và ước mơ nhiều quá nên giờ đây Ngọc bị tổn thương, vỡ mộng cũng lớn không kém phần, Ngọc bị tổn thương lòng mình, tổn thương tình yêu bấy lâu nay dành cho Tuấn một thứ tình cảm rất chân thành sâu xa, và chàn đầy mơ ước cho tương lai hai đứa.
                         
                                 Ngày tháng sống nơi xứ người tuy xa cách nhưng tình yêu thương trong Ngọc dành cho Tuấn càng nhiều và sâu đậm hơn chứ không mờ phai hay gì đó thay đổi. Giờ đây trước những gì Tuấn nói Ngọc không còn là mình nữa rồi.

                        **
                        ***

                                  Mọi chuyện buồn đau xa cách, chia ly hay những điều gì đó tương tự rồi cũng sẽ qua nhưng Ngọc vẫn muốn nói với Tuấn người mà Ngọc yêu dù chưa một lần gặp mặt chỉ qua online và những dòng tin nhắn vạn lần xin lỗi, làm tổn thương Tuấn, làm Tuấn bị xúc phạm hay buồn ... và còn nhiều điều khác không cần nói ra Tuấn cũng đã hiểu.

                                  Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho Ngọc không bao giờ tha thứ cho mình. Ngọc tin luôn cầu mong một điều rằng thời gian, công việc, sự xa cách sẽ làm Ngọc hết yêu, hết nhớ về Tuấn, khi hai đứa chia xa. Ngọc trả lại Tuấn còn nguyên vẹn về với thực tại mà Tuấn đang bước, Ngọc đang nghe mấy bài hát từ máy phone : "Lỗi lầm tình yêu, chuyện tình dưới mưa... " Tuấn có thể nghe thử mà. Biết đâu đó Tuấn lại hiểu Ngọc hơn...

                        **
                        ***

                                    Đêm nay Ngọc thấy buồn quá và khóc cũng nhiều hơn " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở " Xa nhau bây giờ chúng ta còn để lại một khoảnh khắc  kỷ niệm đẹp lưu trong lòng nhau.

                                    Khoảng cách sáu tuổi của Ngọc và Tuấn. Điều đó cũng đủ lí do để ngăn cách hai đứa đến với nhau, hơn tuổi Tuấn cũng đủ lí do xứng đáng buộc Ngọc phải rời xa Tuấn mãi mãi rồi. Ước gì có một ông tiên hiện ra cho Ngọc một điều ước để lôi Ngọc ra khỏi sự cám rỗ của tình yêu này, để Ngọc trở về hiện thực đừng mơ ảo, mộng ước những thứ thật xa vời, hư vô, mà hư vô là không có thật . " Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu như không có sự yêu thương, nên Ngọc luôn muốn đuợc yêu thương." Muốn có một tấm chân tình, chân thật, những điều tưởng như bình dị đối với mỗi người nhưng giờ lại quá xa xôi khó kiếm tìm đối với Ngọc.
                        _ Nếu như quay ngược lại được thời gian.
                        _ Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
                        _ Nếu như Ngọc đừng quen Tuấn.
                        _ Nếu như ... trong cuộc sống có vô vàn điều trăn trở éo le kể cả hạnh phúc, buồn đau... cũng từ nguyên nhân chữ " nếu như "  Tuấn ạ!
                         
                                     Tình yêu, hạnh phúc mong manh quá Tuấn ơi! Hãy nói cho Ngọc biết, Ngọc phải làm sao mới đúng Ngọc xin gửi Tuấn ngàn vạn lời xin lỗi. Hãy tha thứ cho Ngọc một lần cho dù mọi chuyện đối với Ngọc và Tuấn mọi thứ dường như đã quá muộn màng

                                   Tất cả giờ đã quá xa rồi, Ngọc sẽ cố quên đi....quên đi tất cả.

                                                                          Lá thư không gửi
                                                                    Gửi người đã hứa yêu em 
                                                                            Đêm 09/10/2009 


                         
                        **
                        ****
                         
                                       Đọc lá thư của chị viết gửi người chị yêu tôi có biết người đó bởi chị có nói cho tôi nghe về người ấy. Người ấy tên Tuấn. Tuấn kém chị 6 tuổi đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Tôi đã khóc, thương chị chị quá. Thật ra ngay từ đầu tôi đã không thể nào đâu tin vào tình yêu của Tuấn dành cho chị bởi sự xa cách ngàn trùng và khoảng cách về độ tuổi, nhưng còn chị thì ngược lại rất tin tình yêu cảu Tuấn dành cho mình, đúng là ảo mộng hư không ....
                         
                                        Người ta nói không có gì là hiện hữu thật sự giữa đời thường trần trụi mãi mãi, tình yêu mà Tuấn nói yêu chị mãi mãi chẳng thể nào giữ theo những ngày tháng hai người xa cách nhau.... Tôi không trách Tuấn thay lòng đổi dạ với chị cũng không trách Tuấn phụ lòng dối gian, cũng không trách chị đã quá tin yêu vội vàng vào tình yêu, tin vào lời hứa của Tuấn bởi khi hai người chia xa biết đâu lại  rất tốt cho chị về sau này. Tôi thấy vui ... Bởi thật sự tôi cũng không thích hay cảm tình mấy với Tuấn.
                         
                                             Khoảng 5 ngày sau chị tỉnh lại, chị hoàn toàn không nhớ một điều gì cả, nói đúng hơn là tạm thời chị bị mất trí nhớ, chỉ có ông bác sĩ là nhìn tôi với một ánh mắt đầy ái ngại, ngụ chút gì đó chắc ẩn lo lắng, buồn thương, tôi không biết rằng chị đang không nhớ thật hay đang cố tình không muốn nhớ, những chuyện đã qua. Nhưng dù sao chị còn ở bên tôi sự hiện diện của chị làm tôi xua đi bao buồn đau lo lắng những ngày qua. Mọi chuyện rồi sẽ trở lại bình thương yên lặng như xưa thôi .
                         
                                           Nhớ lại những năm tháng trước tôi mới thấy chị bây giờ thật tội nghiệp, kinh khủng, sao những bất công, bất hạnh lại cứ dập đổ lên đầu chị như thế này chị đã 29 tuổi mà vẫn độc thân  tình yêu không phải là mục đích sống chị tìm kiếm và tham vọng chị muống ổn định cuộc sống bằng tiền tài, danh vọng  nhiều hơn. Khi tôi và ba có nhắc nhở chị việc lấy chồng chị chỉ cười xòa và nói : _ Thời đại này thiếu gì người sống độc thân miễn là cuộc sống no đủ có công việc, có tiền tài là ổn. Thấy chị cứ lao vào công việc và không có một chút gì nghĩ đến chuyện riêng tư hay yêu ai và lấy chồng nữa, đã nhiều năm qua chị mải mê phấn đấu trên con đường sự nghiệp, chị ít chú ý đến bản thân hay những chuyện riêng tư nhiều. Đến  bây giờ có trong tay tất cả công danh, tiền bạc, tôi mới cảm thấy chợt nhận ra khoảng trống trong lòng chị và nhất là giờ  đây khi chị xuất viện trở về nhà tôi càng thấy dõ khoảng thiếu vắng khủng khiếp nhất khi nhận ra bên chị không có ai để cùng chị chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống. Tuấn cũng muốn rời xa chị thì liệu còn ai trên đời này để chị tin tưởng, thương yêu.
                         
                                        Thấy chị thiếu những nụ cười chắc chị  đang cô đơn lắm. Tôi cảm nhận mọi thứ quanh chị đều vô nghĩa. Tôi cũng rút ra một điều tiền bạc công danh chẳng có ý nghĩa gì khi một mình cô đơn hưởng thụ.
                         
                                         Vị luật sư cầm đến tờ giấy, tôi bàng hoàng mắt nhìn trăm trú vào đó chị đã hiến dâng tất cả những gì chị kiếm được trong nhiều năm qua để cho vào quỹ từ thiện của một công ty ủng hộ những đứa trẻ tật nguyền mà người làm từ thiện lại lấy tên tôi.
                         
                                         Tôi nhớ lại có lần chị nói với tôi: _ Phương Linh à! Chị có cảm giác như Tuấn ngày càng xa chị thì phải, có lẽ nào Tuấn hết yêu không ? Lúc đó tôi cũng không biết nói gì chỉ biết khuyên chị hãy chờ đợi chị cứ thủ thỉ bên tai tôi như muốn chút đi cả một trời tâm tư trĩu nặng trong lòng, giọng chị thật xa vắng lẫn vào tiếng đêm.

                        _ Em biết không chị luôn ước ao về một tình yêu chân thành có thể dẫn đến một hạnh phúc một mái ấm gia đình những lúc vui buồn trong cuộc sống đối diện với cảnh cô đơn, lẻ loi chị cảm thấy mọi thứ ấy thật vô nghĩ, tiền bạc, công danh sự nghiệp chẳng có ý nghĩa gì, chị thèm khát một mái ấm của chính mình, nhiều lúc thấy một cảnh bình yên, hạnh phúc của một gia đình chị thấy nuối tiếc những năm tháng đã đi qua. Chị im lặng một lúc thở dài rồi nói tiếp: _ Giá như chị có một mái ấm gia đình, một người chồng tốt biết thương yêu và những đứa con ngoan. Điều đó thật khó đối với chị, phải chăng chị đòi hỏi cao sang quá?  Giá như làm lại được từ đầu chị sẽ biết cách cân bằng mọi thứ, chị sẽ không dễ dàng đánh đổi hạnh phúc của mình lấy công danh, tiền tài hay bất cứ điều gì khác. Khi hiểu ra tình yêu cuộc sống gia đình là một phần rất quan trọng trong cuộc sống xã hội chính vì vậy giờ đây tâm can chị thật nặng nề, trống vắng lẫn chơi vơi chị đã làm gì đó sai với Tuấn. Tuấn nói vì yêu chị nên đã có nhường nhịn, chịu đựng. Mà chị không hiểu là Tuấn đang nhường nhịn, chịu đựng chị từ những điều gì? Có lẽ Tuấn giận và không tha thứ, khoảng cách xa quá chị cũng không biết phải làm sao cho lòng mình nhẹ bớt đi. Chị nghỉ việc rồi và có lẽ sẽ đặt vé về Việt Nam để gặp Tuấn một lần, chị muốn gần và đối diện với con người thật của Tuấn biết đâu chị lại cảm nhận được một điều gì đó từ Tuấn... Chị suy nghĩ kỹ bấy lâu nay chị sẽ làm lại từ đầu chỉ muốn mang đánh đổi tất những gì chị đang có tiền tài, địa vị để làm từ thiện nhiều hơn chỉ mong sao đánh đổi đuợc những gì mà bấy lâu nay vì công danh tiền tài chị không có được và đang mong ước bấy lâu.
                         
                                         Tôi tưởng chị chỉ nhất thời nói vậy đâu biết rằng chị đã làm thật điều đó, khi nhìn tờ giấy của vị luật sư  vừa đưa, vị luật sư ra về tôi còn đắn đo ái ngại lẫn xót xa. Giờ chị còn là hai bàn tay trắng không tiền bạc, địa vị và hạnh phúc, tình yêu chị đều mất trắng cả rồi. Chị không còn nhớ gì cũng phải thà chị đừng nhớ gì thì tốt hơn  cho chị lúc này ít nhất cũng là trong hiện tại chị đang sống cùng nỗi buồn đau.
                         
                                          Giờ tôi mới hiểu chị đúng rồi, hiểu chị hơn bao giờ hết. Một khoảng trống mênh mông hoang sơ trong chị, đến bao giờ chị mới có được điều mà chị mong muốn, đến bao giờ khoảng trống trong lòng chị mới được lấp đầy bằng ngôn từ mang danh tình yêu, hạnh phúc hay một mái ấm gia đình bên những đứa trẻ ngoan. Đến bao giờ chị mới tỉnh ngủ hoàn toàn sau một giấc mơ hoa, và đến bao giờ , và đến bao giờ ?....
                         
                                             Có lúc bất chợt chứng kiến cảnh chị gục khóc tôi chạnh lòng xót xa. Tôi thầm ước chị sẽ trở lại là chị như ngày nào ( Chị ơi! Mọi chuyện rồi cũng sẽ vượt qua và mờ phai nguôi ngoai theo năm tháng chị ạ. Chị hãy bình tâm và bắt đầu làm lại từ đầu chị nhé. ) Chúc chị sớm tỉnh sau giấc mơ buồn của chị. Nothing lasts forever.
                         
                        25/11/09 
                          
                         



                         

                        #87
                          chuonggio_ngaytrove0 24.03.2010 08:41:19 (permalink)
                          MẸ ƠI! U NÃO TRONG CON

                                                 Phong Linh

                          Mẹ ơi con sẽ xa rời...
                          Một ngày vắng bóng bên đời nay mai
                          Trong cơn bạo bệnh mệt nhoài
                          Chìm nơi viễn xứ - đêm dài mẹ mong.

                          Tuổi già nặng gánh lưng còng
                          Vì con - vì cháu - vì chồng gian nan
                          Rồi mai lệ mẹ chứa chan
                          Con đi xa hẳn ngủ ngàn thu luôn.

                          Mẹ ơi! Xin mẹ đừng buồn
                          Chớ nên suy nghĩ xa tuôn giọt sầu
                          Hằn in trên khoé mắt sâu
                          Mất con rồi sẽ vết nhàu nhiều thêm.

                          Xin mẹ đừng thức trắng đêm
                          Buồn đau chưa ngớt... chồng thêm tháng ngày
                          Hôm nay con vẫn còn đây
                          Chia ly là chuyện sau này mẹ ơi...

                          Giờ đây con muốn mẹ cười
                          Yên lòng - bệnh tật - giật lùi - nguồn vui
                          Buồn thay số kiếp ngậm ngùi
                          Trong viên thuốc đắng ẩn vùi nhiều năm.

                          Chiều nay dõi mắt xa xăm
                          Nhìn trông lại những tháng năm gợn lòng
                          Nến đời khi tắt là xong
                          Bao năm quằn quại để lòng mẹ đau!...

                          Rồi mai... mắt mẹ nhỏ sầu
                          Con từ nhân thế vút bầu trời cao
                          Vắng con hãy ngắm trăng sao
                          Để ru lòng mẹ ngày nào còn con.

                          Hết rồi một thuở sắt son
                          Hết rồi một thuở lệ hờn nhỏ rơi
                          Cùng bao tâm trạng rối bời
                          Từ nay lệ mẹ chảy rồi, mẹ ơi!

                          P.L

                          ________________

                          Tác giả Phong Linh (Saint Petersburg – LB Nga)
                          Email: chuonggio_1981@yahoo.com
                               LBT: Phong Linh là một tác giả trẻ, nhưng cô đã kịp gửi tới bạn đọc nhiều tác phẩm thơ lục bát khá ấn tượng. Được biết gần đây cô mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo: U não! và cô đã phải trải qua một lần phẫu thuật.  Lucbat.com xin giới thiệu một bài thơ như rút từ ruột gan một tâm hồn thơ thật đẹp. Qua đây độc giả gần xa có thể chia sẻ cùng với tác giả trẻ này. 
                              

                          HỌA BÀI THƠ:




                          NGUYỆN CẦU CHO EM
                          Mến tặng: Phong Linh

                          Anh xin cầu nguyện cho em
                          Vượt qua ghềnh thác trong cơn bệnh tình
                          Anh cầu trời phúc hiển linh
                          Để anh vào cõi ân tình cùng em.

                          Ru em – em được ấm êm
                          Trong cơnn vật vã bứt lên chình mình
                          Anh xin trút cả tuổi xanh
                          Cho em can đảm đấu tranh phận trời!


                          Ước mình: ngàn đóa xuân tươi
                          Cho em vá víu nét cười môi xưa...
                          Thu, đông – xuân, hạ bốn mùa
                          Cầu cho em được như vừa tinh khôi.


                          Bao năm trọng bệnh ngậm ngùi
                          Nghìn viên thuốc đắng sẽ bùi trong em!
                          Bão giông – rồi sẽ bình yên
                          Em ơi, cánh Hạc tung miền trời xuân

                          Xa nhau thương nhớ âm thầm
                          Đêm mơ - hơi ấm ngỡ gần bên nhau
                          Ngọt ngào xoa dịu vết đau
                          Yêu thương lắng lại cho nhau một đời.

                          “Lặng bên giường bênh anh ngồi”
                          Nguyện cầu lành lặn trọn đời cho em!

                          (21-29/ 02/ 2010)
                          Hữu THịnh






                          Chùm thơ lục bát

                          XA DẤU YÊU ... 

                          Trái tim yêu dấu còn đây
                          Mà anh đã bỏ theo mây ngút ngàn
                          Tình đời còn đượm chứa chan
                          Gửi nhờ cơn gió mơ màng mang đi

                          Khóc anh ngày tháng mi nhoè
                          Mất anh là hết còn gì để yêu
                          Hôm nay em đứng giữa chiều
                          Vắng anh lòng tựa cánh diều ... chơi vơi ...



                          BAO GIỜ ... 

                          Bao giờ hết gió mùa đông,
                          Bao giờ em mới lấy chồng anh ơi!

                          Bao giờ hết nước trên trời,
                          Cho em hết bạc phận đời trắng đen?

                          Bao giờ nỗi nhớ thành quen?
                          Nỗi đau hàn vết để quên tháng ngày

                          Bao giờ khoẻ ngừng mắt cay?
                          Để em khỏi khóc những ngày không anh ....



                          THỦ TƯƠNG TƯ 

                          Mùa thu lá trút đổi mầu
                          Lòng em cũng đổi sầu lòng tương tư
                          Lá nào cũng rớt vào thu ...
                          Kiếp nào cũng vương tương tư ... vì tình.



                          DIU LẮNG NIỀM ĐAU 

                          Xương rồng mạnh liệt bao nhiêu ...
                          Như em chịu được bao điều đắng, đau

                          Hoa khoe, tác dạ Đốm sầu
                          Đau lòng em cũng Trỗi màu đong đưa


                          Mất rồi từ một thoáng xưa
                          Biết bao cho đủ, cho vừa ... niềm đau ...

                          Mong cho ngày tháng trôi mau
                          Lắng vơi nỗi nhớ, niềm đau ... tâm hồn.



                          GIỜ ĐÂY

                          Giờ đây khoảng trống hoang sơ
                          Nửa mơ, nửa nhớ, nửa khờ về đâu?

                          Giờ đây hồn thoáng sầu vương
                          Vì tình lỡ bước quay đầu bỏ đi ...

                          Giờ đây hoen ua bờ mi
                          Chạy trên má Thắm còn gì mong đợi!

                          Xa thương ... để lại cõi lòng
                          Câu yêu, câu kính, xoay vòng sôi bừng



                          LÒNG MÌNH LẺ LOI
                           
                          Lòng buồn nương tựa mây gió
                          Lòng sầu vì lỡ đong đầy tình anh

                           
                          Lòng vương chút nhớ mong manh
                          Đau lòng để lại hồn lành tái tê

                           
                          Lòng rơi vơi bớt đê mê
                          Lòng thương chỉ đứng bên lề ngo sang

                           
                          Lòng đau nay chót đa mang
                          Anh đâu để ngỏ lỡ làng tình em?

                           
                          Còn đâu những lúc lòng êm
                          Để mơ hạnh phúc những đêm ân tình?

                           
                          Lòng nay bỗng chốc bất bình
                          Ngoảnh đi, ngoảnh lại ... chỉ mình lẻ loi.

                           

                          CON THÁC NHỚ

                          Nhớ như con thác đầu nguồn
                          Trút như đang đổ, đang tuôn xuống đời
                          Nhớ ai hết đứng rồi ngồi
                          Như con thác mãi ở nơi đầu nguồn
                          Nỗi nhớ ồ lúc chợt tuôn
                          Cuốn đi thơ mộng hồn nhiên, tươi cười
                          Bao giờ nỗi nhớ mới vơi
                          Cho con thác lớn ... cạn nơi đầu nguồn.




                          XIN MẸ ĐỨNG BUỒN
                           
                          Xin đừng buồn nữa mẹ ơi!
                          Vì con còn ở một nơi xa nhà
                          Bao năm vẫn con xa xứ
                          Để mẹ đơn chiếc, để nhà trống không ...
                           
                          Đông về mẹ có lạnh không?
                          Hai mùa cày cấy cánh đồng hoang sơ
                          Con mẹ thường thấy trong mơ
                          Nơi quê mẹ đang chờ đợi bên hiên
                           
                          Tuổi già lúc nhớ lúc quên
                          Bao năm cơ cực mưa dầm ruộng vườn
                          Mẹ còn đó thuở xa xưa
                          Con nay đã lớn thời xưa xứ người
                           
                          Con luôn muốn mẹ mỉm cười
                          Giấu bao nhung nhớ đã mười năm nay
                          Tuổi già đã đến nào hay
                          Mái tóc màu đen trắng đã thay rồi
                           
                          Gian nan cực khổ trong đời
                          Cho con thơ được thành người, lớn khôn
                          Con chưa trả được ơn nghĩa
                          Hẹn mẹ con sẽ đền ơn một ngày
                           
                          Nhớ mẹ đôi mắt nhoè cay
                          Xin đừng khóc mẹ những ngày xa con ...
                           
                          Phong Linh cg 
                            

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2010 07:19:33 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                          #88
                            HKBT138 04.04.2010 11:30:25 (permalink)
                             
                            MẸ



                            Chín tháng mười ngày Mẹ mang nặng đẻ đau
                            Mẹ nâng niu, Mẹ chở che chăm mớm
                            Biết bao nhiêu nỗi khó khăn quản ngại
                            Mẹ vẫn không sớn lòng, vượt gian khó nưôi con.

                            Bao nhiêu niềm vui Mẹ đều san sẻ với con
                            Tất cả nỗi buồn Mẹ âm thầm giấu kín
                            Mẹ vẫn lặng im, Mẹ vẫn câm nín
                            Mặc cưộc đời đưa đẩy Mẹ khổ đau.

                            Giờ đây khi con đã trưởng thành khôn lớn
                            Mẹ vẫn ngày ngày tựa cửa chờ mong
                            Con đi vào cửa Phật, đi vào chân không
                            Để mắt Mẹ ngấn lệ dài trông ngóng.

                            Xin Mẹ hãy thôi dòng lệ ngấn
                            Đường trần cửa Phật có xa gần
                            Mẹ ơi! Con nguyện báo ân
                            Sưối nguồn công đức, cứu nhân độ người.

                            ThiệnTâm


                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:47:37 bởi HKBT138 >
                            #89
                              chuonggio_ngaytrove0 08.04.2010 03:25:04 (permalink)


                               
                               
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2010 06:41:03 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 7 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 101 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9