Chờ trong thương nhớ
takarinchan 21.08.2008 21:04:30 (permalink)
Chờ trong thương nhớ

Author:takarinchan

Status: one shot

Category: shounen ai, drama

Rating: PG 13

Summary:

Tôi cứ luôn nghi ngờ, nghi ngờ hoài một thứ đã có trong tay. Mà... tôi có bao giờ nắm chắc được nó? Không bao giờ! Tình yêu vô định lắm.

Hay là tôi không hiểu. Hoặc tôi cố tình không hiểu.Rằng trên thế gian này chẳng có thứ gì đáng tin. Cả tình yêu cũng thế? Có phải chúng ta ai cũng ích kỉ? Nên chỉ thấy người khác hạnh phúc thôi, và cứ để hạnh phúc trôi đi như hoa buồn trên nước phù du.

Tôi nghe nhạc Kagrra, rock Nhật. Thật là tôi chỉ thích pop hay Trịnh thôi.Nhưng không hiểu sao nghe rock vẫn thấy buồn. Kì cục làm sao. Kể cả bài Haru urara (mùa xuân tươi đẹp) nữa, vẫn cứ thấy buồn. Tôi là loại người nào đây?

Tôi đọc truyện của Gray lain, Oliu lee, Zuzu,... tự hỏi tại sao họ viết được những nụ cười ngọt ngào thế? Còn tôi, tại sao chỉ hứng được những giọt nước mắt? Nước mắt có đáng giá bằng nụ cười không? Trời ơi! Dĩ nhiên là không rồi.Nước mắt phải đánh đổi bằng nỗi đau. Nụ cười đánh đổi bằng hạnh phúc. Và tương tự chúng cũng tạo nên nỗi đau và hạnh phúc. Vì thế, bạn thích nụ cười hay nước mắt hơn?

Tôi thì tôi thích cười hơn đấy. Nhưng mà có ai lẩn trốn hoài được nước mắt không?

Thân tặng chị hai yêu quí Zuzu của em

Thân tặng Gray lain.

Thân tặng Oliu lee.

Thân tặng Herb.

Thân tặng những ai đã từng buồn. Đã từng khóc. Đã từng chờ đợi.




Chờ trong thương nhớ.




Trời mưa.

Mưa to.

Thế giới dường như bị nhấn chìm trong mưa. Mất điện. Tối om. Mưa ràn rạt quất xuống những tàu lá xanh mướt mà giờ đã trở thành những bóng đen khổng lồ. Mưa sầm sập đổ xuống mặt đất như căm hờn, như giận dữ. Mưa cùng gió gào thét, điên cuồng, rồ dại. Thi thoảng vài ánh chớp lóe lên làm tất cả in lên nền trời với một dáng vẻ ghê rợn. Những vũng nước lõng bõng.

"Xoạch...! Xoạch!..."

Anh chạy.

Chạy điên cuồng và rồ dại trong cơn mưa. Dưới cơn mưa. Cùng cơn mưa. Chạy để trốn bóng ma đang lờn vờn đuổi theo. Chạy.

Vừa chạy vừa ôm mặt.

Mưa quất hối hả vào khuôn mặt và thân hình anh, mưa xối xả cản bước chân anh. Một tia chớp vụt lóe lên. Rồi một tiếng sấm gầm lên đầy thù hận. Anh vẫn ôm mặt, gục xuống. Tiếng nức nở chìm trong cơn mưa cùng bờ vai rung lên trong ánh chớp nhạt nhòa. Anh, yếu ớt và cô độc.

Một tiếng sấm nữa thét lên, vẽ vào bầu trời những đường gân máu trắng rợn kì dị. Anh chợt nhớ đến những mạch máu trên mu bàn tay xanh xao của cậu, anh thấy lạnh. Bất chợt thấy lạnh.

_"Vì sao?" anh thầm nhủ, _"Vì sao cậu phải chờ?"




* * *

Con đường có nắng. Nắng phớt nhẹ trên những vũng bùn đọng lại sau cơn mưa. Cơn mưa to quá. Thường thường khi có những cơn mưa nhỏ, đọng lại những vũng nước trong, cậu sẽ nhảy nhót trên đường như một con chim chích nhỏ.

Chim chích nhỏ gẫy cánh mất rồi.

Anh mở bừng mắt, nắng đã lên tới cửa sổ. Chăn rất mềm và êm. Quần áo khô ráo. Những vết bùn lấm láp đã được gột rửa sạch. Tưởng như tất cả hôm qua chỉ là mơ. Ừ, giá như tất cả chỉ là mơ. là một cơn ác mộng thôi. Mà khi tỉnh lại anh sẽ lại thấy cậu, lấp ló thò nửa đầu vào phòng, ngượng nghịu cười, gọi láu lỉnh: "anh yêu!"...

Phòng có rèm trắng. Có bộ ghế xinh xinh. Có giá sách màu xanh. Và một con gấu bông màu trắng. Vẫn hệt như bốn năm trước anh đi. Vân nói cậu vẫn vẫn ngủ phòng này, mà tất cả không hề thay đổi. Anh úp mặt vào gối. Dường như còn vương lại chút gì... vương lại chút gì không? Anh bật khóc.

Nước mắt không thể phung phí. Vì nước mắt là thứ quí gí nhất của tâm hồn. Nó là những viên ngọc.

Anh biết cậu đã rất nhiều lần bật khóc vì anh. Anh biết nước mắt cậu đã
thấm đẫm chiếc gối này bao nhiêu lần. Có lúc cậu đã khóc đầy oan ức, đầy khổ sở, qua điện thoại. Và những tiếng nấc chứa đầy ám ảnh. Tại sao bây giờ anh mới khóc vì cậu? Tại sao?

Nước mắt lại trào ra khi những vết xước tấy lên báo hiệu một cơn đau, nó có nghĩa là: "Đây là sự thực. Đây là sự thực."

Anh quá ích kỉ.

Trước giờ anh vẫn không biết mình thực sự yêu cậu không, thậm chí có khi anh nghĩ mình chỉ coi cậu là một đứa em trai. Như những kẻ yêu anh ở quanh anh, cậu yêu rất thật lòng. Tuy ngây thơ, ngôc nghếch và vô tư như một đứa trẻ, cậu luôn biết cách làm cho người khác vui, vì cậu nói chỉ khi người khác vui, họ mới không rời xa cậu.

Ấy là cái lý do đã khiến anh bật cười mà không hề nhìn tới vẻ nghiêm túc trong ánh mắt của cậu. Cũng như những kẻ yêu anh ở quanh anh, cậu cố sức làm anh vui. Nhưng vụng về, ẩu tả, hấp tấp, cậu khiến anh cảm thấy thật thú vị. Và rồi, anh đã nói yêu cậu trong một đêm nào đó. Đó, hình như là một giấc mơ?

Nụ cười toe toét chân thành của cậu bây giờ hiện ra. Hiện ra như một bóng ma và một ảo ảnh. Mái tóc cứng quèo, mới cắt và chưa để mái. Khuôn mặt hơi ốm. Đôi mắt hơi to. Và môi hơi mỏng. Ở cậu cái gì cũng "hơi hơi" như thế. Duy chỉ có nụ cười là không "hơi tươi", người nào khi khóc thật lòng, thì cười cũng thật lòng.

Anh mở máy điện thoại, thay chiếc sim cũ vào. Chiếc sim anh đã cất kĩ từ lâu, để đẩy cậu vào miền tuyệt vọng, để hối thúc cậu quên anh.

_"Anh ơi, em rất nhớ anh. Anh có nhớ em không? Chắc lại nhớ thằng nhóc nào xinh hơn em rồi chứ gì? Hứ!"

Anh mỉm cười.

Quá khứ tươi đẹp luôn làm ta mỉm cười, vì trong phút chốc nó làm lu mờ hiện tại.

Anh nghẹn ngào trong nước mắt. Chậm chạp, anh bấm những bàn phím khô
khốc.

_"Ừ, anh cũng rất nhớ em".

Mà... còn để làm gì? Anh có phải thằng ngốc không?

"Wait for you..."

Tiếng nhạc khe khẽ vang lên, anh giật mình. Nó phát ra từ đầu giường. Anh lật ga giường lên, chiếc điện thoại màu tím vẫn rung lên bần bật, như trái tim thổn thức trong mong chờ. Anh run rẩy cầm lên.

_"Mật khẩu sẽ luôn là hai chữ cái đầu tên anh và tên em. Hay không anh?"

Security code?

Inbox. Chỉ có những bức thư - cũ kĩ, của anh. Đã bốn năm rồi. Trời ơi!

Send Items. Bảy mươi ba bức thư. Còn chưa gửi. Đề tên anh.

_"Nó vẫn luôn chờ anh". Vân đột ngột xuất hiện ở cửa phòng.

Anh giật mình, chiếc điện thoại tím như màu hoa anh túc rơi lặng lẽ xuống sàn nhà. Một tiếng va chạm vô vị vang lên, hệt như tiếng vỡ nát của tình yêu.

Tại sao anh cố tình không hiểu? Không hiểu rằng cậu không thể quên lãng dễ dàng như anh? Bởi hoa anh túc đã là biểu tượng của cậu, cho dù nó là an ủi và lãng quên, nhưng cũng là sự chung thủy vĩnh viễn...

_"Nó đã luôn chờ anh". Vân tiến vào phòng, lặp lại, _"Không có khi nào là nó không cười, vì anh đã nói chỉ cần nó luôn vui vẻ, chỉ cần nó luôn yêu đời, thì anh sẽ mau chóng quay về với nó. Anh mau chóng quá nhỉ?" Vân nhếch mép.

Anh run rẩy, hai tay như muốn giơ lên bịt lấy tai mà không đủ sức. Vân vẫn nói, đều đều.

_"Ngày nào nó cũng gửi mail cho anh. Ngày nào nó cũng nhắn tin cho anh. Ngày nào nó cũng thật rạng rỡ khi nhắc đến anh. Nghe đi nghe lại bài Thinking of you. Và rồi rúc trong phòng khóc một mình. Phải anh biết nó vẫn hay khóc? Mà bây giờ mới quay về?"

Anh run run ôm lấy mặt, thả tay cho chiếc điện thoại của mình rơi xuống cạnh chiếc điện thoại kia. Màu tím cạnh xanh da trời. Phối màu quá tệ.

Vân quăng mạnh một cuốn sổ xuống trước mặt anh. Bìa ngoài màu đỏ, bìa sau màu xanh, nổi bật.

_"Những ngày cuối cùng đấy" Vân cười, _"Nó còn không đi nổi, phải ngồi xe lăn. Vậy mà cứ nằng nặc đòi viết. Viết cho đến gẫy móng tay."

Cậu ngồi trên chiếc xe lăn. Gầy gò và yếu ớt hơn tất cả những gì trước đây anh từng thấy. Chiếc áo trắng, trắng bệch như khuôn mặt của cậu. Cậu mệt mỏi mỉm cười bên cạnh Vân. Chăm chú nhìn, nhìn gì vậy? Có phải những chùm hoa phượng đỏ kia giục giã mùa hè đến? Có phải đám mây trắng vắt hững hờ trên nền trời xanh như ngọc? Có phải cánh bướm vàng chấp chới nơi xa xăm? Hay hư vô đen kịt trong không gian? Khi thế giới này sắp trở thành lạ lẫm.

_"Em muốn đứng, đỡ em dậy với." Cậu mỉm cười,bao giờ cậu cũng cố sức cười.

Cậu lẩy bẩy vịn vào tay Vân, cậu muốn đứng dậy, để làm gì?

_"Chụp cho em một kiểu ảnh, chị Vân." Cậu cười.

Nắng xiên qua lọn tóc trên vừng trán xanh xao của cậu. Gió chợt nhẹ nhàng lùa món tóc cứng quèo phất phơ. Cậu lặng lẽ đứng đó như một mảnh thủy tinh đã rạn thật nhiều vết. Nụ cười vẫn cứ tươi. "Chỉ cần em cười thật nhiều và yêu đời hơn thì anh sẽ quay về với em". Ngỡ là trẻ con sẽ quên mau đi chứ? Có hàng triệu kẻ đã biết quên cơ mà? Chỉ có kẻ điên rồ mới chờ đợi trong vô vọng và cố chấp như thế. Phải không? Có phải không?

_"Luân sẽ quay về sớm thôi. Em thích không?"

_"Thích ạ. Em sẽ chờ tiếp. Chị này, anh ấy giờ chắc phải khác lắm nhỉ? Trước
giờ ảnh chỉ yếu vì cai bệnh đó, chữa khỏi rồi thì sẽ khỏe nhanh thôi. Anh ấy còn nhiều công việc, chắc vất lắm. Bên ấy lại lạnh nữa, hồi nào giờ anh Luân có thích lạnh đâu?..."

_"Mắt em đỏ quá." Vân khẽ nhặt một sợi lông mi trên gò má cậu.

_"Ôi em mất ngủ." Cậu cười, _"Toàn mơ thấy ác mộng. Chắc em sắp gặp hên
rồi'. Mái tóc lại phất phơ bay.

Bỗng cậu lảo đảo chực ngã xuống, Vân kêu lên thảng thốt rồi lao tới đỡ cậu. Khuôn mặt cậu chợt đỏ bừng, đôi môi mỏng mấp máy dường như muốn nói gì đó... ánh mắt cậu sao mà xa xôi, mà rực rỡ? Nó bùng lên như khoảnh khắc ngọn nến cháy tàn. Và rồi tắt ngấm. Trong đôi mắt nâu nhạt chỉ còn lại sự tàn nhẫn của bóng đêm.

_"Anh... anh... Luân..."

Có những kẻ ngu ngốc. Có những kẻ dại dột. Không biết rằng níu kéo quá khứ cũng nguy hiểm như nắm những ảnh vụn của những giấc mơ trong tay. Cứa đứt tay rồi cũng không chịu buông ra. Máu chảy rồi cũng không chịu bỏ cuộc. Gan lì và bướng bỉnh. Cố chấp và cứng đầu. Mặc cho đau đớn, mặc cho bị hành hạ, mặc cho day dứt, buồn khổ, xót xa. Vẫn cố nắm lấy chúng. Không biết rằng thời gian cùng hạnh phúc trôi tuồn tuột khỏi tay. Loại người ấy là loại người gì?

Không phải là cậu không hiểu điều đó. Chỉ là cậu không bao giờ muốn tìm kiếm nữa, vì cậu đã tìm thấy anh rồi, và cũng bởi cậu luôn luôn hy vọng, hy vọng và chờ đợi, chúng là gánh nặng của tâm hồn. Cuối cùng, cậu còn có gì trong tay? Những vệt máu và mảnh vụn những giấc mơ, mà giờ cậu đâu nắm được chúng nữa? Cậu rút cuộc là loại người ngu ngốc hay dại dột? Không, cậu chỉ là loại người quá chân thành mà thôi. Sống, mà quá chân thành thì chỉ mất đi chứ không được gì.

Anh chết lặng.

Tất cả chìm vào sự náo nhiệt của một ngày dịu êm. Thế giới lại xoay tròn như ngàn ngàn ngày khác. Con người ta cũng vậy. Lừa dối. Yêu thương. Lừa dối. Chỉ có điều là vẫn còn một số ít người đi theo đường thẳng, chỉ yêu thương và mãi mãi yêu thương. Tội nghiệp làm sao.

"Thinking of you... I'm thinking of you... Whernever i'm blue..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt không gian trong phòng. Anh thần người một lát, rồi nhặt lấy điện thoại.

Dường như không nghe thấy gì nữa, anh bật loa lên, tiếng một người đàn ông trầm khàn mạnh mẽ vang dội vui vẻ:

_"Luân! Chiều nay đi ăn quán nhé? Anh vừa tìm được một quán có món mì Ý ngon lắm. Em đang ở đâu vậy?"

_"Vâng... vâng..." anh trả lời trong vô thức.

Vân lặng lẽ cười, nụ cười chua chát.

Bước ra khỏi phòng, cầm theo cuốn sổ với những bức ảnh dễ làm người ta đau lòng, Vân đi tìm một chiếc bật lửa, hoặc giản đơn hơn là một bao diêm.

Sống, mà cứ chờ đợi hoài có chăng là vô ích? Con người ta luôn hướng về phía trước, có phải không?

Có những thứ sẽ làm ta đau. Nhưng rồi có sưng tấy lên, rát, và xót, dần dần vết thương sẽ mọc da non. Có thể vẫn hơi buốt, nhưng rồi nó cũng không còn là thứ hiện tại ta phải thấy, vì nó đã trở thành quá khứ. Mà quá khứ dù không dịu êm, nhìn mãi về phía sau ấy để làm gì? Hãy tìm điều tốt đẹp hơn ở hôm nay và ngày mai?

Vốn dĩ con người ta có quyền lãng quên. Nhưng vốn dĩ cũng có quyền nhung nhớ. Có kẻ nào không thể nào quên? Có người nào nhớ được vĩnh viễn? Chờ đợi trong thương nhớ để làm gì? Tất cả chỉ còn là tro bụi.

Vân cúi xuống thành lan can nhìn bóng Luân mất hút trong làn xe cộ dày đặc. Rồi ngoảnh nhìn đám tro tàn đang bay tung theo gió. Bất chợt Vân thở dài.

Yêu, mà mù quáng, thật khổ đau, thật vô ích.




End.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9