Mưa! Ghét & Thích!
haido 21.08.2008 23:19:31 (permalink)
Viết cho ngày mưa _ảnh hưởng của cơn bão. Và viết vì không có gì để làm.
Con bé thật lạ!
Nó ghét cơn mưa vô duyên ập đến khi nó đang đi chơi với bạn, đang đi học, đang đi mua sắm với mẹ, đang tập thể dục...nói chung là đang làm gì đó ở ngoài trời. Mưa thì phải mặc áo mưa, che ô, trú tạm ở đâu đó, không ra khỏi nhà...nếu không muốn bị ướt. Nói chung đang làm gì hoặc chuẩn bị làm gì mà gặp mưa thì phải tạm dừng lại. Mưa thì đường lầy lội, ngập. Thế rồi tắc đường. Nói chung mọi thứ chuyển động chậm lại vì mưa. Mưa còn tiềm tàng sự nguy hiểm nữa. Chẳng hạn, khi mưa thường kèm theo sấm sét. Nó cũng từng lãnh chịu hậu quả vì mưa rồi.
Hồi đó nó học lớp 4. Đang trên đường đi học về thì gặp cơn mưa to. Đoạn đường nó đi nuớc ngập đến nửa bánh xe đạp của nó. Nước bần và rác thì nổi lềnh bềnh. Nó cố chăm chăm đạp xe để về nhà. Mọi thứ trước mắt nó thật khó nhìn rõ vì mưa xối xả làm mắt nó cay xè huống chi là phải nhìn xuyên qua làn nước nâu đen với rác bẩn để xem có ổ gà hay gạch, đá gì không để tránh. Và thế là “uỵch”. Nó va phải viên gạch (mà có khi là hòn đá rất to, nó đoán thế). Vội vàng nó dựng xe lên và nhìn xuống đầu gối. Máu chảy thành dòng hoà với nước bẩn và nước mưa (hồi tiểu học nó phải mặc đồng phục váy. Thật đáng ghét!). Nó chẳng thấy đau đớn gì, cứ thế leo lên xe đạp tiếp. Về đến nhà rồi nó mới để cho vết thương khiến nó đau. Một vết toác dài. Đau lắm đấy! Nhưng nó không khóc, chỉ nhăn mặt vì đau. Đến giờ khi nhìn thấy vết sẹo ở đầu gối chân phải nó vẫn nhớ như in cú ngã thuở xa xưa đó. Hơn 10 năm rồi!
   Tính nó thế đấy. Từ bé đã ít khóc, lớn lên thì gần như không khóc. Mẹ nó bảo, không thể tưởng tượng ra hồi nhỏ xíu tiếng khóc của nó như thế nào. Nó chỉ hay cười thôi. Cái miệng nó thế kia mà, dường như bình thường cái miệng đã giống như đang cười. Bạn bè nó thường chiêm ngưỡng cái miệng đó như một kì quan lạ kì. Cái miệng như vầng trăng khuyết (chắc giống cái icon mặt cười). Thế đấy, tóm lại nó không khóc. Nó cười hoặc khi không cười thì trông cũng giống như đang cười.
  Con bé dần lớn lên. Nó bắt đầu thấy cuộc sống thật phức tạp và chính bản thân nó cũng trở nên phức tạp. Đến lúc này nhà nó dọn sang nơi ở mới. Ngôi nhà to và đẹp hơn căn hộ tập thể chật chội trước kia nhiều lắm. Ở ngôi nhà mới này nó tình cờ phát hiện ra: Nó thích ngắm mưa! Nó thích ngồi ở một nơi mà những hạt mưa không thể chạm tới nó và ngắm cảnh vật trong mưa. Đằng sau nhà nó là một ruộng rau muống, liền kề với cái ruộng đó phía bên trái là một vườn chuối và ổi. Những ngày mưa, con bé ghét đi trong mưa đó ra ngồi bên cửa sổ. Nó nhìn hạt mưa rơi trên những lá rau. Những chiếc lá nhảy múa cùng hạt mưa. Mưa càng to thì lá càng hoan hỉ nhảy múa nhộn nhịp hơn. Nhưng nếu những hạt mưa quá to, quá nặng, quá nhiều thì lá sẽ rũ. Trước mắt nó rợn ngợp một màu xanh của rau muống. Chỉ thế thôi mà nó ngồi ngắm mãi. Rồi nó lắng nghe tiếng mưa. Thật ra, tiếng mưa là tiếng của sự va chạm giữa hạt mưa và một vật thể nào đó. Chính vì thế mà tiếng mưa rất đa thanh điệu. Mưa rơi trên những tàu lá chuối có tiếng lộp độp trầm trầm. Mưa rơi trên mái tôn tạo ra tiếng thật vang đến inh tai. Mưa rơi trên nền xi măng nghe rào rào. Mưa rơi vào những chỗ đọng nước có tiếng tí tách thật đều đến nỗi khó mà nhận thấy là tiếng tí tách. Nhưng nếu những hạt mưa quá to, quá nặng, quá nhiều thì dường như chỉ còn một thứ tiếng của một loại nhạc cụ độc diễn. Con bé thẩn thơ nghe những âm thanh đó. Với nó, thế giới trong mưa thật lạ. Nó thích đắm chìm trong đó. Nó không khóc, nhưng nó có buồn!
    Cô gái vẫn ghét và thích mưa như thuở nào. Chỉ khác là phía sau nhà cô bây giờ không còn là ruộng rau muống và vườn chuối nữa. Thay vào đó là bức tường cao chắn mất ô cửa sổ nơi cô vẫn ngắm thế giới mưa ngày trước. Sau bức tường ấy là tiếng ồn ã của cái chợ đầu mối, là mùi tanh của thực phẩm sống lẫn với mùi thơm của những quán hàng ăn, cả mùi hoa...nhiều thứ mùi hỗn tạp lắm mà nếu ngửi tổng thể thì ...không thể ngửi nổi. Cô đành chuyển chỗ ngắm mưa lên ô cửa sổ tầng 3 nơi mà tưởng như cô sẽ nhìn xa và rộng hơn. Thế nhưng, chỉ có những cột đèn cao áp ở ngang tầm mắt, xa chút nữa là toà nhà chung cư thật to và thật cao, còn nếu nhìn xuống thì là cái chợ nhem nhuốc. Cô vẫn đứng đó vào những ngày mưa vì ít ra cô được thấy mưa, được nghe tiếng mưa. Khác rồi! Hạt mưa không còn rơi xuống ruộng rau xanh tinh khiết như trước kia, thay vào đó là những vũng nước bẩn, nền ximăng đầy rác; tiếng mưa không còn là bản hoà âm mà chỉ độc có tiếng rào rào trên mái tôn đến điếc tai. Còn cô? Giờ cô muốn hạt mưa chạm đến mình. Cô gái đã khóc!
Mưa. Buồn.
Nhưng nếu những hạt mưa quá to, quá nặng, quá nhiều...
P/S: Đây là bài viết về cơn mưa mùa hè!
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9