Bối rối
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
culanvn 29.08.2008 14:15:00 (permalink)
Sao dạo này đi đâu cũng nghe hai chữ...buồn quá...chán quá.... thế thì nỗi buồn của mình, cái chán nản của mình và của họ ai to hơn nhỉ? ai sâu thẳm hơn và ai đang là người đi vào con đường cụt....
 
Bận rộn cả sáng nay bây giờ mới có thì giờ vào đây để than một tí. Ngốc ơi là ngốc...điên ơi là điên...tự mình kí đầu, tự mình mắng mình vậy...nhưng mình thích cảm giác được quan tâm như thế lắm...thích thì đã sao...cũng đã là quá khứ rồi mà...ngốc ơi là ngốc.
 
Tối nay làm gì nhỉ? ừ, lang thang đi kiếm bộ phim Bỗng dưng muốn khóc về xem...từ khi coi Tuyết nhiệt đới xong, thích ơi là thích cái anh chàng trong ấy...thích được cưỡi vespa lượn lờ sài gòn vào buổi tối, thích được đi ăn kem, uống coffee...
và cũng thích có một người iu mình như thế :-) dreaming...wake up!!
 
#16
    culanvn 05.09.2008 09:01:52 (permalink)
    Tôi ghét cuộc đời nhiều dối trá
    Tôi hận lòng người quá sâu xa
    Tôi muốn bỏ nhưng tình thâm không nỡ
    Tôi muốn xa nhưng sao hóa càng gần...

    Má ơi... con đuối lắm rồi. Suốt đêm qua con tòan là gặp ác mộng, con thấy xung quanh con rất nhiều ma quỷ...chúng cứ chập chờn tiến tới, cười nham nhở...con sợ lắm, con cố tìm đường chạy khỏi chúng, nhưng lanh hoanh lại thấy quay về cái góc phòng tối tăm đó...tay con nắm chặt một cái gì đó..có lẽ là bùa hộ mạng chăng..chúng không tiến tới gần, nhưng cứ lảng vảng xung quanh và cười ma quái...con mệt và mỏi rã rời. Hai giờ sáng...con bật ngồi dậy, con không muốn ngủ nữa, con muốn khóc.

    Sáng nay đi làm với một gương mặc ảm đạm quá...Liz hỏi mệt lắm sao mà trông ủ rủ thế. Mình bảo ừ..mệt lắm. Chỉ muốn ngủ thôi, ngủ và đừng bao giờ tỉnh lại, có được không?

    Nhận được email của bà chị, thấy tức cười quá...cười cho sự gian dối của tình cảm con người, cười cho cái quan tâm giả tạo đó. Tiền nó có mãnh lực ghê gớm như thế thật...mình thấy sợ rồi. Nhưng cũng thấy đau. Đau lắm, đau trong từng thớ thịt làn da, nó cứ xóay sâu và âm ỉ. Đau vì cả gia đình cũng như thế...mình có lỗi nhiều, lỗi đã có nuông chiều, đã tạo cho họ tánh ỷ lại, để giờ đây nó đã thành thói quen không bỏ được...người ta có thể đưa ra hàng ngàn lí do thông cảm cho mình, nhưng cũng chỉ là vì một vấn đề thôi...Tiền. Ừ thì anh đúng...ừ thì anh hay miễn là anh có tiền đều đều gởi về là được...
     
    còn ai thật sự quan tâm đến mình chứ? một đứa bạn thân cũng vì ham danh hám của, dẫm đạp lên lòng tin và sẵn sàng bán rẻ mình chỉ để đổi lại một chút thương hại của gia đình chồng nó...để giờ đây quay lại nói lời xin lỗi, tha thứ ư?
     
    Còn người mình yêu thương thì sao? nhu nhược yếu hèn...co đầu rục cổ khi gặp khó khăn...bỏ lại mình bơ vơ trong thất vọng...
     
    Đời là thế...nếu không sau lại gọi là "đau đời" chứ.
     
    Nhưng cũng phải cảm ơn đời đã cho mình nhiều thử thách, nếu không...đời đâu trọn vẹn chữ Đời người ơi.

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2008 09:33:44 bởi culanvn >
    #17
      culanvn 30.10.2008 07:31:09 (permalink)
      Những ngày gian khổ
       
      Con bé quăng vội chiếc cặp xuống nền nhà, mắt đảo quanh…”Má đâu nhỉ?..” cái cảm giác sợ hãi ập đến, nó chạy bay xuống phía nhà bếp, chén bát bừa bộn dưới nền nhà, một vài cái bể nát tan tành...”Má ơi..!!” lại cắp đầu lao như bay ra ngoài, hình như nó biết được Mẹ của nó đang ở một nơi nào đó xung quanh đây.
       
      Đầu trần, chân không dép, con nhỏ gầy liêu nghiêu như thanh gỗ mục, cố lạng lách, dạt những người đi chợ đông đúc ra, mắt rao ráo dòm quanh. Rồi mắt nó dừng lại ở một góc nhỏ lầy lội đầy bùn và sình bên góc chợ, nó bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Bà, một Bà lão gầy nhom, quần áo xốc xếch, đang ngồi bệt dưới đất, mắt đờ đẫn nhìn người qua kẻ lại, rồi Bà cười, một nụ cười vô hồn nhưng đôi mắt Bà lại chất chứa cả một trời đau thương u ám.
       
      “Má, mình về nghen Má…là con nè…!!” nhẹ nhàng từ từ nó nâng Bà lão dậy, Bà ôm tay nó, mắt Bà cười. Bóng người Mẹ dựa vào người Con liêu xiêu giữa trời mưa lạnh.
       
      Nó cũng không nhớ nỗi từ khi nào nó không còn khóc được nữa. Mỗi lần nhìn Bà lao đao khốn khổ, nhìn những đòn roi của cuộc sống cứ thay nhau quất xuống chiếc lưng còng già nua ấy, mỗi lần nhìn mắt Bà đẫm lẹ ..Nó buồn, nó hận, nó căm ghét cuộc sống không tình người như thế. Ngày xưa không phải cả hàng cả họ, cả một lũ người cứ xum xuê khum lưng cúi gối trước Bà đó hay sao. Mà giờ đây thay vào chỉ là sự ghẻ lạnh không tình người của những kẻ sẵn sàng chà đạp lên tình máu mủ mà tôn vinh chủ nghĩa thực dụng của ngày nay. Nó cảm thấy ngạt thở vô cùng, có một cái gì đó bên trong lồng ngực, tưng tức rưng rưng…Nó chỉ biết ôm chặc lấy Mẹ, gục đầu vào ngực, hít hà cái tình mẫu tử thiêng liêng của Mẹ.
       
      Mẹ già như chuối chín cây
      Như xôi nếp mặn như đường mía lau
      ---
      Vâng Mẹ tôi đó tóc ngày thêm sợi bạc
      Dáng thon thon của thưỏ xưa nào
      Nay còn lại một trời dông bão
      Đè nặng trên vai dáng hao gầy
       
      Mẹ ơi, con thương Mẹ biết bao
      Thương Mẹ những chuỗi ngày lao nhọc
      Thương tóc xanh Mẹ trả cho đời
      Đổi lại cho con mùa đông ấm
      Một tuổi thơ có đủ nụ cười
       
      Thương vai áo Mẹ bạc cùng năm tháng
      Thương da nhăn vì những nghĩ suy
      Con yêu Mẹ, Mẹ ơi con yêu Mẹ
      Mãi ngàn năm và đến ngàn sau
      Con vẫn muốn làm con của Mẹ
      Được Mẹ yêu và yêu Mẹ không rời.
      #18
        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9