THƠ : PUSKIN (Thơ NGA)
TRẦN LÊ HÁN VÂN 23.08.2008 20:08:36 (permalink)
                 KHÔNG ĐỀ

      Hết rồi tình đã vỡ tan
      Anh xin lần cuối hôn bàn chân em.
      Rồi đây cuộc sông nhỏ nhen
      Và cơm áo sẽ dẫm lên cuộc đời.
      Và ngày tháng sẽ dần trôi
      Tình yêu dù ngọt, dù buồn cung phai
      Rồi em sẽ hiểu vì ai?
      Vì ai cuộc sống đắng cay ngọt bùi
      Vì từng dây phút em ơi !
      Anh buồn vì nỗi em vui... cung người.
 
                  Thơ Puskin








 
 
 
                                 CÓ THỂ VÀ KHÔNG THỂ
 
               Mọi điều đều có thể
                       Mà cũng có thể không
                                Muốn nói điều không thể
                                          Sao miệng lai mỉm cười
                Muốn nói lờ có thể
                         Sao ứa lệ đầy vơi
                                  Không thể vì có thể
                                            Có thể nào như thế ?
                 Một trăm lần không đâu
                          Chết cho mối duyên đầu
                                    Chỉ một điều không thể
                                              Cầu xin người tình sau
                 Lời yêu đã nhạt mầu
                          Mắt môi hôn hờ hững
                                   Yêu để nhớ tình đầu
                                               Yêu dể du tình muộn.
 
 
                    Mối tình chết trong tôi....
 
 

                                 Thơ Phong Linh
 










THƠ TÌNH NGÀY KHÔNG ANH
       TG: Trần Nhuận Minh
 
 

 
 
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng buộc em bao tội lỗi
Em đứng lặng _ Mặt úp vào bóng tối.
Khổ thân em có nói được gì đâu.
 
 
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng hẹn em đêm ấy nữa
Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ
Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào.
 
 
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh sẽ chẳng trách em yêu người khác
Điều đơn giản bây giờ anh mới hiểu
Thì em xa ! Em đã quá xa rồi !...
                 Thơ Trần Nhuận Minh.
 










                                    Khi nỗi yêu thương quá nặng chàn
                                    Tiếng reo có lúc giả lời than
                                    Tình yêu có lúc mênh mông quá
                                    Như hắt hưu xa bởi ngút ngàn
 
                                                   Thơ;    Xuân Diệu
 








 

Tình yêu sao đong sao đếm
Biết đâu cho đủ cho vừa
Một lần thiếu vạn lần thừa
Hạnh phúc là mình có nhau.
 
             Thơ Phong Linh
 








                            
  
                                Dù rằng chớp bể mưa nguần
                   Vẫn mong vẫn đợi có buồn có vui
                           Đêm nay minh gặp nhau rồi
                   Giông tan mưa tạnh một trời xuân xanh.
 
                                           Thơ Phong Linh.
 










Tôi chỉ là một cây kim nhỏ
Mà mọi vật la muôn đá nam châm
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả.
 
                                                      
 










                                                 Nguời ngọc mến yêu ơi !
                                                 Ngày mai đã khác rồi
                                                 Đông sẽ về trên má
                                                 Nhưng hè vẫn trong tim.
 
                                                                    
 
                        Trên môi hồng của em
                        Mùa hè đang rực lửa
                        Nhưng mùa đông tuyết phủ
                        Đang nằm trong tim em.
 
                                                                       Thơ PUSKIN










Ta sẽ quên không nhớ những ngày xưa nữa.
Để quên hết những dại khờ nông nổi.
Để tâm hồn yêu vẫn mãi còn hạnh phúc.
Để biết cười khi chỉ có mình ta...
 
              Thơ Phong Linh






<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2008 20:10:06 bởi TRẦN LÊ HÁN VÂN >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9