Mối tình đầu đau khổ...

Tác giả Bài
love_you_forever
  • Số bài : 1
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.08.2008
Mối tình đầu đau khổ... - 25.08.2008 00:32:30
Đây không phải là sáng tác, đây là tự truyện, là những gì tôi đã trải qua trong một năm qua...
Tôi thi đậu ĐH và chân ướt chân ráo bước vào cuộc đời của một sinh viên năm nhất...với tôi tất cả đều mới lạ, thầy cô, bạn bè, và cả phương pháp học nữa.Phải khó khăn chật vật lắm tôi mới thích nghi được với môi trường mới này, rồi những ngày đầu tiên cũng trôi qua âm thầm lặng lẽ.Tôi dần có bạn rồi bạn bè cũng ngày càng thân thiết.Khác với thời phổ thông bạn bè đều là dân thành phố có thể nhà sát bên cạnh rất quen mặt nhau, cùng chung một cách sống, lối suy nghĩ.Nhưng ở ĐH bạn bè tôi đa số là dân tỉnh, họ trông có vẻ chững chạc hơn bọn con nít thành phố tụi tôi nhiều, nhưng chúng tôi vẫn trở thành những người bạn rất tốt của nhau. HK1 cứ lặng lẽ trôi qua và có lẽ cũng êm đềm như vậy nếu như tôi không gặp anh...Hôm đó là tiết toán, tôi sợ thầy giáo nên chạy tuốt xuống bàn gần chót mà ngồi, rồi tôi thấy một anh chàng ngồi dãy bên kia đang loay hoay viết rất chăm chỉ, nhưng tôi cũng nhanh chóng quay đi vì tiếng thầy vào lớp. Và có lẽ đã không có chuyện gì nếu giờ ra chơi hôm ấy người đó không đến bàn tôi và hỏi bài...Anh khiến tôi sững sờ, vì cái lối học của dân thành phố lâu nay không biết thì thôi hoặc hỏi thầy, hỏi bạn thân chứ rất ít người dám hỏi người không quen biết. Vậy mà anh đã đến bàn tôi và hỏi tôi, và ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy trái tim tôi đã như hoàn toàn bị anh chế ngự, anh có đôi mắt to và nụ cười thật dễ thương. Và từ sau ngày hôm ấy tôi thường nhìn anh mỗi khi anh vào lớp học, và dần dần qua những lần tiếp xúc chúng tôi quen biết nhau...Đến ngày Noel tôi tặng anh một tấm thiệp, đấy là tấm thiệp Noel đầu tiên mà tôi tặng cho con trai. Và chúng tôi thân thiết nhau từ ấy...
Kì thi học kì 1 sắp đến, chúng tôi cùng nhau ôn luyện chỉ có tôi và anh nhưng chúng tôi đã học tập rất chăm chỉ và có thể nói anh đã là một động lực lớn giúp tôi học tốt hơn. Được ngồi bên anh tôi cảm giác thật hạnh phúc,thật bình yên và tôi biết tôi đã yêu anh, người con trai đầu tiên mà tôi yêu. HK1 cũng trôi qua chúng tôi đều đạt được điểm cũng tương đối.
Sau thời gian nghỉ tết chúng tôi bước vào HK2 và mọi chuyện rắc rối bắt đầu nảy sinh. Dường như sự quan tâm của tôi khiến anh hiểu được tình cảm mà tôi dành cho anh, và anh đã nói với tôi chúng tôi chỉ nên là bạn đừng đi quá xa. Lúc đó tôi đã chối bay chối biến tình cảm của mình và bảo rằng tôi không hề thích anh, vì một lẽ tôi sợ mất anh tôi sợ rằng khi biết được tình cảm của tôi anh sẽ không ở bên cạnh tôi nữa...Rồi bỗng một ngày kia tôi tình cờ biết rằng anh đã có bạn gái, mặc dù đã chia tay nhưng anh vẫn còn yêu người đó...tất cả như sụp đổ dưới chân tôi, tôi gần như tuyệt vọng, vậy là tôi đã dành trọn tình yêu đầu tiên của mình cho anh, nhưng tình yêu đầu tiên của anh là một ngưới con gái khác, tôi không còn thiết tha gì nữa tôi đã định gạt bỏ mọi thứ, và quên anh...Nhưng chúng tôi hằng ngày học chung một lớp, anh lại xem là không có chuyện gì mà cười nói với tôi vui vẻ, nụ cười của anh ánh mắt to của anh khiến tôi không thể dừng tình cảm của mình lại được. Tôi cố không nói ra tình cảm của mình để giữ được tình bạn với anh...Rồi mọi chuyện cứ như thế, cho đến ngày chúng tôi đi học quân sự, thời gian đó sớm tối bên nhau càng làm cho tình cảm của tôi thêm sâu đậm, dù rằng thời gian ấy có những xích mích xảy ra nhưng mỗi khi tôi giận anh lại năn nỉ và cười xòa thế là huề, đó là thời gian có những kỉ niệm đẹp nhất của quãng đời sinh viên. Và tình cảm của chúng tôi vẫn như thế...rồi HK2 cũng trôi qua, anh về quê, tôi thì ở lại thành phố. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua tin nhắn điện thoại.
Và đến một hôm tôi uống rất say, tôi đã nói với anh tất cả những tình cảm dồn nén bấy lâu nay, tôi nói rất nhiều mà bây giờ tôi cũng không nhớ tôi đã nói gì nữa, và anh đã trả lời rằng tình yêu mang lại cho anh một cảm giác khác, anh với tôi vẫn mãi mãi chỉ có thể là bạn. Dù rằng tôi có thể đoán trước câu trả lời của anh nhưng tôi cũng không kìm nén nổi tim tôi như muốn vỡ ra, như là không thở nổi, cổ họng nghẹn đắng...và từ ngày hôm đó tôi quyết tâm quên anh, tôi muốn quên cả cái tình bạn thân thiết giữa chúng tôi vì tôi không muốn đối diện anh, tôi không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, tôi không muốn thấy nụ cười ấy...Tôi ước gì có thuốc để uống vào mà quên được một người thì tốt biết mấy, nhưng không thể tôi vẫn phải đối diện sự thật, và phải học cách quên anh đi...quên mối tình đầu đầy đau khổ của tôi đi...để tiếp tục phấn đấu vươn lên!!!
....Giữa dòng đời bất tận, tôi và bạn đã gặp nhau đôi khi là sự tình cờ đôi khi là sự sắp đặt của số phận....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2008 10:06:31 bởi love_you_forever >
yêu là chết trong lòng một ít
vì mấy khi yêu mà chắc được yêu...