NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU !
THÚ NHẬN Tác giả TOE DITLEVSEN Dịch HOÀNG HỮU PHÊ Chẳng thể nào chia tay anh Nhưng em phải đành thú nhận Trên đôi tay em yếu mềm Hạnh phúc chúng mình quá nặng ...Em nhớ ngôi nhà ngày xưa Trên bàn một bình hoa lớn Những đóa hoa hồng mảnh mai Nở tự bao đời trong kính Em còn bé con ngốc nghếch Say mê vẻ đẹp lạ lùng Bình hoa một lần em nhấc Tìm điều bí ẩn bên trong Em nhỏ - bình hoa thì lớn Bao nhiêu hồi hộp trong lòng Khao khát đưa tay em với Để bình hoa xuống cạnh chân Thời khác tưởng chừng vô tạn Người lớn chẳng hề có ai... Chỉ một mình nỗi dại dột Như chim quệt cánh trên vai Đôi tay nhỏ nhoi bạo dạn Buông bình - tựa quả bóng tròn Thủy tinh vỡ tung ngàn lệ Vang như tiếng khóc thiên thần Yêu em anh đừng yêu quá Bởi em chẳng biết giữ gìn Hạnh phúc biết đâu đỗ vỡ Như bình hoa ấy mong manh.
Tơ Trắng Tác giả NGUYỄN BÍNH Tơ gạo phương xa tản mạn về,
Gió vào, đồng lúa chín vàng hoe.
Một con diều giấy không ăn gió,
Õng ẹo chao mình xuống vệ đê.
Nàng đi trong nắng và trong gió,
Hương lúa thơm thơm vương bước chân.
Tơ gạo lẳng lơ (hay bắt chước ?)
Vương vào mái tóc, vướng vào chân.
Nàng dừng bước lại khẽ giơ tay,
Toan gỡ tơ ra thả gió bay.
Nàng nghĩ: "Vương chi tơ trắng nữa!
Tơ hồng ta lỡ sớm xe dây."
Song nàng lại nghĩ: "Tự ngày xưa,
Chôn chết yêu đương đến tận giờ.
Gặp gỡ hẳn duyên trời định trước,
Tội gì chẳng để tóc vương tơ ?" Tơ trắng vương trên mái tóc nàng,
Đưa nàng sang trọn bến đò ngang ...
Yêu đương sống lại, con người ấy
Lại thấy đời tươi tựa nắng vàng.
Xonnê Tác giả ARVERS Dịch KHẢI HƯNG Lòng ta chôn một khối tình Tình trong giât phút mà thành thiên thu Tình tuyệt vọng, nghĩa thảm sầu Mà người gieo thảm cơ hầu không hay Hỡi người, người đó ta đây Sao ta thui thủi tháng ngày chiếc thân Dẫu ta di trọn đường trần Tình ta đã dễ một lần hé môi Người dù ngọc nói hoa cười Nhìn ta như thể nhìn người không quen Đường đời lặng lẽ gót tiên Ngờ đâu chân dẫm lên trên khối tình Một niềm tiết liệt đoan trinh Xem thơ nào biết có mình ở trong Xem rồi lòng lại hỏi lòng Người đâu tả ở mấy dòng thơ đây?.
TÌNH YÊU VÀ HẠNH PHÚC Tác giả LOUIS ARAGON Dịch Tế Hanh Chuyện nhân thế nhờ em anh biết được Anh nhìn đời theo con mắt của em Anh học em như người ta tìm nước suối Như người ta nhìn ngôi sao mơ ước Như của khách qua lặp lại khúc êm đềm, Một thoáng rung anh cũng rõ ràng hơn Tất cả gì về anh nhờ em anh mới rõ Ngày đã đứng trưa trời có lẽ xanh rồi, Hạnh phúc không phải ngọn đèn nơi quán nhỏ Em cầm tay anh trong cuộc đời đau khổ Mà con người chưa biết nghĩa chung đôi Em cầm tay anh như người yêu sung sướng nhất đời Anh vừa thốt ra một lời tự thú Câu thơ nào đã gợi câu thơ đây Như biển với người bơi - Như bàn chân và cát lún, Như tấm khăn bàn và trán người tựa ngủ, Cửa sổ với cơn giông. Mặt gương và cánh chim bay bàn tay em ve vuốt chiếc bao tay Anh nói thế phải chăng trời bắt tội Bán cả tâm tư bán cả bóng hình Anh đã để trái tim tren lẽ phải, Anh đã nói điệu vần không cưỡng lại Không đắn đo anh đã tỏ tận tường Ai chẳng run lên khi cho hạnh phúc thuộc về mình Hạnh phúc là một tiếng vô cùng chua chát Ma quái nào che dấu nghĩa làm chi Tóc ảo mộng và bàn tay huyền họăc Những cặp tình nhân ngày xưa đã mất Hạnh phúc như vàng kia ôi hai tiếng dị kỳ Nó lăn trên sàn như con súc sắc lăn đi Ai nói đến hạnh phúc mắt thường buồn da diết Như tiếng than dài nỗi tuyệt vọng chua cay Dây đàn đứt trong tay người đánh nhịp Nhưng tôi cho hạnh phúc con người là có thật Không phải trong mơ không phải trong mây Mà nơi bến lạ bpừ xa trên qủa đất này Các anh tin hay không lời tôi nói Tôi đã đau khổ nên có đủ quyền Dẫu mặt trời cứ xa khi người ta bước tới, Dẫu cho cổ con người dành cho tay đao phủ, Dẫu cánh tay giang chờ đinh đóng treo lên, Hạnh phúc con người vẫn có và tôi tin.
NHỮNG PHÚT GIÂY XAO LÒNG Tác giả THUẬN HỮU Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu (Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ) Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng Người yêu cũ của vợ mình có nhữnng điều mà mình không có đựơc Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn Mình cũng có những phút giây cảm thấy lòng xao lòng Khi gặp người yêu xưa vơí những điều vợ mình không có được Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn Và cảm thấy mình như người có lỗi (Chắc vợ mình cũng hiểu điều mình không nói) Cô ấy cũng yêu thương và chăm chút mình hơn) Mà có trách chi những phút xao lòng Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ Đừng có trách chi những phút xao lòng.
Trần trụi tình yêu ĐINH THỊ THU VÂN Sẽ chẳng bao giờ em nhận ra được hết những phủ phàng anh đã tặng cho em nếu không có một ngày trái tim em thuộc về người khác. Em đã nhận ra không gì thê thảm hơn một tình yêu đã chết không gì tệ hại hơn chán chường hơn. Em nhận ra chúng ta giống nhau quá đỗi cũng hững hờ tàn nhẫn cũng khinh khi... Em nhận ra tất cả sự khôi hài của mình khi phơi bày trứơc anh niềm hi vọng thanh cao huyền ảo tội nghiệp em tội nghiệp em trần trụi lòng người thế mà mãi một thời em cứ làm chú nai vàng ngơ ngác thần thánh tình yêu ! thần thánh tâm hồn ! và em chợt thương những người phụ nữ suốt đời chung thủy suốt đời vùi hồn mình trong những kỉ niệm ngỡ thiêng liêng Ôi những người phụ nữ không biết quay lưng sẽ không bao giờ không bao giờ nhận ra hết những ngõ ngách bạc bẽo trong trái tim người tình phản bội.
KHÔNG ĐỀ LÂM THỊ MỸ DẠ
Cuộc đời em vo tròn lại
Và
Ném vào cuộc đời anh
Nó sẽ lăn sâu tận đáy
Cuộc đời anh
Sâu cho đến tận... cái chết
Trời ơi,
Làm sao có một cuộc đời
Để cho tôi ném đời mình vào đó
Mà không hề cân nhắc đắn đo
Rằng : Cuộc đời ấy còn chưa đủ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2008 21:14:40 bởi van79_bc >
Cho xin chút hạt buồn thôi;
Để cho ngọn gió lên đồi rắc mưa.
Gió qua ngõ phố mập mờ;
Mưa rơi đâu đó mấy bờ cỏ lau.
Nắng trưa phố cổ úa màu,
Tôi đi qua mộng đồi cao giật mình.
Thơ Tuệ Sỹ ngưồn PHẬT GIÁO DẤN THÂN ♥ ENGAGING BUDDHISM Issue 03 / 2007
EM CHỜ... Tác giả VŨ THỊ KHƯƠNG Chắc gì anh đến hôm nay Mà em cứ đợi ngày tàn trắng đêm Hết đi ra cửa ngóng nhìn Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẩn thờ Chắc gì anh đến bây giờ Trà pha để nguội, nhạt mờ vị hương Chắc gì? Mà dạ cứ thương Cứ day dứt nỗi vẫn vương trong lòng Đã yêu, yêu đến tận cùng Đã thương, thương đến nát lòng vì nhau Chắc gì? Đã chắc gì đâu !
Hôm nay cả những ngày sau Em chờ...
QUAY LẠI ĐI ANH Tác giả BENAVA AVDOURAOUV DỊCH ĐỨC MẪN Này anh hỡi tình em như lửa Cháy trong tim đau khổ ngày đêm Trên đường đi em ngó bốn bên Em chờ đợi mong anh quay lại Lửa tình nung má em bừng cháy Lồng ngực đau bởi thức canh trường Mái tóc dài buông xõa ngang lưng Như nước mắt cùng người yêu than khóc Không còn sức để thắng đời cô độc Ôi, kẻ nào chia cắt chúng ta đây? Anh thấy không khắp nơi hè hội Quay lại đi người bạn tâm tình Kìa bình minh rạng rỡ đang lên Nọ hoa nở trên từng dốc núi Giữa đồng cỏ chim cao vời vợi Nước chia dòng khe lấp ánh pha lê Sao anh mãi không về ? Để em buồn đứt ruột Em nhìn xa xăm Bao hy vọng héo hon từng phút Anh thấy không khắp nơi hè hội Quay lại đi người bạn tâm tình ! Các cô gái khắp nơi Trong thung lũng , trong vườn hoa ngát Trò chuyện ồn ào, nói cười không dứt Từng cặp mắt đen lấp lánh tâm tình Những búp tay mềm mại tuyệt xinh Đang âu yếm những chàng trai trẻ Họ sung sướng, không hề lo nghĩ Chỉ riêng em đơn lẻ nơi này Tái tim hồng trỏ máu giữa ngày vui Anh thấy không khắp nơi hè hội Quay lại đi, người bạn tâm tình Mái lều em rêu mốc, đứng im Như sợ bóng núi rừng đe dọa Dòng lệ em chan hòa máu đỏ Tình yêu mãnh liệt xé tim đau Em kiệt sức Em hòan toàn kiệt sức Anh không về Em không sống được đâu Hay anh mong em phải chết sầu? Anh đâu phải con người tàn bạo ! Anh thấy không khắp nơi hè hội Quay lại đi người bạn tâm tình ! Tuổi trẻ của em trôi như mây khói mong manh Hạnh phúc thơ ngây như bụi tàn ảm đạm Vì khổ đau hồn em tan nát Như tro tàn em sống cô đơn Tim tan nát Máu tuôn ròng rã Cuộc sông đang trôi Bên em vội vã Số phận đau thương như đã định rồi Không gặp nhau, tan vỡ, hết anh ơi Anh thấy không khắp nơi hè hội Quay lại đi người bạn tâm tình ! Này vai em như tuyết trắng tinh Em vẫn lo cho ngày hạnh phúc Dù khổ đau buồn bực Đôi môi hồng Em quyết giữ Cho anh Lửa cô đơn vò xé tâm tình Cứ rực rỡ soi dấu chân anh để lại Em ngạt thở sống ngỡ ngàng trống trải Biết bao giờ đời trở lại bình yên? Anh thấy không khắp nơi hè hội Quay lại đi người bạn tâm tình !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2009 11:05:28 bởi van79_bc >
Bài Thơ Đôi Dép
(st)
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
MÁ tác giả PHẠM HỒNG DANH Má cho con cả cuộc đời Con chẳng có chút gì cho má Suốt đời con chạy theo điều xa lạ Bỏ sau lưng nguồn cội thiêng liêng. Ngày xưa còn hồn nhiên Con vẫn thích nằm trong vòng tay má Vòng tay ấy bình yên hơn cỏ lá Ru đời con êm ả giấc mơ hồng. Tình má như dòng sông Chảy dào dạt trong lòng con vô tận Dòng sông nào chứa chan điều bí ẩn Tình yêu nào nuôi dưỡng cuộc đời con. Đôi mắt má u buồn Nhìn con lần tiễn biệt Con biết lắm lòng má đau da diết Nên cúi đầu lặng lẽ một lần đi. Con biết phải làm gì? Khi đời mình vương mang nhiều gió bụi Đành để má một đời buồn tủi Đôi tay gầy vá víu những niềm đau. Má có bao giờ phiền trách con đâu Đứa con suốt đời làm khổ má Má âm thầm tháng năm qua tàn tạ Tình thương con má chảng nói bằng lời. Má lặng im trước nắng gió cuộc đời Thương bầy con má sớm chiều lam lũ Má quên mình lo cho con no đủ Tình thương con má chẳng tính lỗ lời. Giờ miệt mài nơi đất lạ xa xôi Mang tình má trong trái tim cằn cỗi Má ơi má suốt quãng đời trôi nỗi Có thể nào quên được cội nguồn xưa?
NÓI VỚI MÁ tác giả PHẠM HỒNG DANH Mẹ bảo con đừng thương anh ấy Con không nghe mẹ sẽ đau lòng Nhưng mẹ còn đau lòng hơn vậy Nếu con lấy người khác làm chồng. Con biết mẹ rất thương con Mẹ sẽ khổ khi nhìn con khổ Nếu con lấy ai không là anh ấy Con u uất suốt đời, mẹ sẽ héo hon. Con biết mẹ thương con Suốt đời mẹ lo cho con hạnh phúc Mẹ chẳng tiếc cả đời khổ nhục Đã cho con từng phút tươi hồng. Con biết mẹ thương con Con mong mẹ để con toại nguyện Sống bên nhau dù gian nan phủ đến Chúng con vẫn nở nụ cười. Những đứa con con cũng sẽ vui Nếu mẹ chúng không lỡ làng ngang trái Mẹ thương con, thương thêm bầy cháu ngọai Vì mai này con cũng sẽ có con.
HÌNH THỨC tác giả PHẠM HỒNG DANH Nụ cười che đậy niềm đau Làm sao dấu nổi lòng nhau hỡi người Từ khi hai đứa hai nơi Vầng trăng héo úa, môi người phai phôi Cớ chi tôi cũng bồi hồi Cớ chi hai đứa miệng cười lòng đau.
ĐÁNH MẤT NGUYỄN THỊ KIM QUI Khi ta thôi yêu nhau ta đã mất nhau rồi Đâu có nghĩ lại còn lần mất nữa Lần mất sau... nỗi đau dao cứa Em đánh mất mình Anh vĩnh viễn mất em.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: