NGƯỜI QUAY BƯỚC + ANH CÒN NHỚ HAY ANH ĐÃ QUÊN ...
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                      
 
 
  
                              Người quay bước                                      Đôi mắt người nhìn ta ái ngại                              Ta dấu đi giọt lệ ngu ngơ                              Lòng ta bỗng thấy nhẹ như tờ                              Chờ mong mãi _ cũng _ rồi xa biệt.                                  Những giọt lệ thôi rơi ta viết                              Gửi gắm vào đây... nỗi tức tưởi                              Người đến đây ta buồn _ ta tủi                              Khóc có rồi ! người hãy bước đi.                                   Xin người đừng... Thôi hãy chia ly.                              Không YÊU THƯƠNG xin người quay bước.                              Kỷ niệm thoáng qua của ngày trước                              Đừng nhớ nghe _ dĩ vãng đau thương.                                  Ta lặng lẽ bước lẻ đêm trường                              Mối tình xưa ... từ nay chấm hết                              Thôi tiếng yêu từ đây giã biệt                               Hết rồi ! ... Người quay bước đi đi.                                                              Phong Linh                                                             25/08/2008                                                            Bài thơ đầu tiên                
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 20:17:05 bởi Mùa Đông Lạnh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              quote: 
   
  Trích đoạn: TRẦN LÊ HÁN VÂN  
   
   
  quote: 
   
  Trích đoạn: LÊ PHONG LINH  
   
   
        Trời mưa làm lạnh lòng người  
        Nỗi mong, nỗi nhớ, nỗi đợi chờ ai?  
   
        Giá như có kiếp thiên thai  
       Ta xin hóa kiếp làm mưa giữa trời.  
   
        Sầu buồn khắc khoải từng giờ  
        Ngỡ ngàng, ngu muội.... để người cười chê.  
   
                                         Phong Phong Linh  
  
 
   
           Hạt mưa rơi rụng tứ bề  
  Lòng ta tê tái... lệ thành mưa xa  
           Cuộc đời ước vọng tiêu tan  
  Ta thương nhở lệ kiếp hồng nhạt phai  
           Làm gì có kiếp thiên thai  
  Mong chi ước muốn xa vời... có đâu?!  
                                       Chuông gió.  
   
  
   
  
Dòng thơ là chốn thiên thai
Gửi mơ ,gửi mộng...gửi hoài hết đâu
Cũng thương ,cũng nhớ ,cũng sầu
Cũng trao, cũng gửi cho nhau mỗi ngày
Cần gì mơ chốn thiên thai
Bời vì sẽ nhớ hoài...hoài trần gian
 
T.T.K.27.8.2008
 
  
         
    
Đính kèm (1)  
   
  < Sửa đổi bởi: ThanhThanhKhiet -- 27.8.2008 18:24:46 >       _____________________________    
  Hoa nở yên lành trong vắng lăng. 
  
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                           CHIẾC RĂNG DUYÊN                                       Kìa chiếc răng khểnh sao lại duyên đến thế                                   Để khi về anh nhớ mãi răng duyên                                   Không hiểu em còn nhớ hay quên                                   Bến xe buýt... chiều qua tình cờ ta gặp                                  Ông trời sao khéo se duyên sắp                                  Để cho anh gặp em, người con gái rễ thương                                  Khi em cười làm anh thấy vấn vương                                  Anh sững sờ ôm lòng thương mến                                  Nếu bây giờ vô tình trở lại bến. (xe buýt)                                  Biết tìm đâu... chiếc răng lẻ duyên duyên !                                                                 Phong Linh                                                            Thay lời anh         
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 20:18:16 bởi Mùa Đông Lạnh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: ThanhThanhKhiet 
   
   
  quote: 
   
  Trích đoạn: TRẦN LÊ HÁN VÂN  
   
   
   
  quote: 
   
  Trích đoạn: LÊ PHONG LINH  
   
   
       Trời mưa làm lạnh lòng người  
       Nỗi mong, nỗi nhớ, nỗi đợi chờ ai?  
   
       Giá như có kiếp thiên thai  
      Ta xin hóa kiếp làm mưa giữa trời.  
   
       Sầu buồn khắc khoải từng giờ  
       Ngỡ ngàng, ngu muội.... để người cười chê.  
   
                                        Phong Phong Linh  
  
 
   
          Hạt mưa rơi rụng tứ bề  
  Lòng ta tê tái... lệ thành mưa xa  
          Cuộc đời ước vọng tiêu tan  
  Ta thương nhở lệ kiếp hồng nhạt phai  
          Làm gì có kiếp thiên thai  
  Mong chi ước muốn xa vời... có đâu?!  
                                      Chuông gió.  
   
  
  
  
Dòng thơ là chốn thiên thai
Gửi mơ ,gửi mộng...gửi hoài hết đâu
Cũng thương ,cũng nhớ ,cũng sầu
Cũng trao, cũng gửi cho nhau mỗi ngày
Cần gì mơ chốn thiên thai
Bời vì sẽ nhớ hoài...hoài trần gian
 
T.T.K.27.8.2008
 
  
         
    
Đính kèm (1)  
   
  < Sửa đổi bởi: ThanhThanhKhiet -- 27.8.2008 18:24:46 >       _____________________________    
  Hoa nở yên lành trong vắng lăng. 
  
  
 
  
        Giờ đây mới biết ở đời   Hóa ra cũng có kiếp thời thiên thai   Cuộc đời chia rẽ làm hai   Vần thơ là chốn thiên thai thứ nhì   Đời con gái đã lỡ thì   Không duyên, không phận, má hồng nhạt phai   Nếu thật có kiếp thiên thai   Em xin hóa kiếp danh riêng một người.                                       Phong Phong Linh    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                                                             ANH CÒN NHỚ HAY ANH ĐÃ QUÊN                                  Em biết, là anh đấy phải không?                              Mặt em bỗng nóng , má đỏ hồng                              Khi nghĩ về anh, người xưa cũ                              Giật mình, tưởng tượng bóng anh về.                                  Em biết, là anh đấy phải không?                              Kỷ niệm ngày cũ trên bến sông                              Nhìn những con thuyền trôi vô định                              Anh hỏi em : Có nhớ quê không?                                  Em nói, em nhớ quê hương lắm                              Nhưng có anh, em đỡ nhớ hơn                              Em ôn tồn, bên em mãi nhé?                              Anh mỉm cười ! sẽ mãi không xa !                                  Anh đang ở đó có phải không?                              Sao anh chẳng nói dù một câu                              Còn thương hay nhớ anh hãy đợi                              Tìm hương, tình say, ở bến trong.                                  Không biết, anh còn nhớ hay  không?                              Mùa đông tuyết trắng phủ kín trời                              Em mải mê dong chơi bốc tuyết                              Bàn tay giá buốt , ướt tuyết tan.                                 Ân cần anh hỏi : Lạnh hay không?                             Em cười duyên bao, em không lạnh                              Vì đã có anh sưởi ấm rồi !                             Anh kéo em lại hôn lên má....                                 Khoảnh khắc ấy, anh nhớ hay không?                             Hơi thở anh hôn thật ấm nồng                             Em vui hạnh phúc trời ban tặng                             Má em hây hây rực lửa hồng.                                                      .......       
                           Tất cả từng đó _ Anh nhớ không?                              Hay anh mải miết đi kiếm tìm                              Mối duyên tình mới _ quên đi mất                              Em còn đợi mãi.... bóng hình anh !                                                              Phong Phong Linh        
            
            
         
     
    
 
    
    
    
    
    
        
        
            
            
                  ĐỪNG TRÁCH ...       Đừng trách ai vì đã nói lời yêu   Ai chẳng có phút dối lòng như thế   Em không trách anh đâu, vì tình yêu có thể   Đến trong nhau bằng những phút dối lừa.      
          NGƯỜI Ở LẠI   Anh đi rồi chỉ mình em ở lại   Nỗi nhớ bâng khuâng em thơ thẩn một mình   Ân tình nhỏ chỉ như lá mùa thu   Lá rời cành rồi lá thành mục nát   Dù ân tình anh mãi xa !...   Nơi đây chỉ còn em ở lại   Em vẫn mãi yêu và nhớ chẳng nhạt phai   Dù lòng anh đã có nguôi ngoai   Em vẫn nhớ đã một lần _cùng_ anh dang dở   Anh mãi xa nhé mình em là người ở lai....    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  Người đã xa mãi không trở lại   Để mặc lòng ta khắc khoải chờ   Nơi đây vẫn đợi người quay lại   Hỏi người còn giữ tấm làng son?    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                                                             LỜI NÓI ĐÙA ... KHÔNG NHỚ                                                          Anh đã nói với em                                                   Mỗi ngày một tin nhắn                                                   Vậy mà em không thấy                                                   Tin nào gửi cho em                                                   Lẽ nào anh đã quên                                                    Lời xưa còn vang mãi                                                    Có thật anh không phải                                                    Nói ra từ tấm lòng                                                    Nên chợt lỡ quên rồi                                                    Chỉ là một lời thôi                                                     Nói ra ai còn nhớ                                                     Chỉ có em dại khờ                                                    Nên tin vội mà thôi                                                     Chỉ là lời buông lơi                                                     Sao tự dưng phải nhớ                                                     Anh đã về nơi phố                                                     Có biết bao bạn bè                                                     Cùng bên những người thân                                                     Và bận bao công việc  ....                                                      Nên lời hứa nói qua                                                      Làm sao còn nớ nữa                                                      Giờ thì em đã hiểu                                                      Mấy ngày qua, em biết                                                      Hóa ra anh chỉ đùa.                                                                         Phong Linh         
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 20:43:34 bởi Mùa Đông Lạnh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Buổi sáng cuối tuần thoáng bóng em    Mây trời bỗng tối bước trao nghiêng    Em đang ở đó bên ai thế ?    Để người vắng  lặng _ lối  quên về.                                         phong phong linh        
Đường Tình
 
Tình yêu ngỡ sẽ vui thêm
Ai ngờ trằn trọc nhiều đêm thức dài
Đường tình thật lắm chông gai
Bỗng dưng lại đến với ai lạnh lùng.
Vứt đi hai chữ thuỷ chung
Bao công vun đắp cho lòng xót xa.
 
TrungDũng
        Rốt cuộc Trần Lê Hán Vân và Lê Phong Linh là một hay hai người đây? Và nên gom tất cả các bài vào một trang để tiện cho người đọc không phải mất công tìm kiếm
 
TD
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      TRẢ LỜI TRẦN TRUNG DŨNG :                                           HAI MÀ MỘT                                                                 ( CÙNG )                                                        Chúng tôi cùng đọc thơ nhau                                      Tuy hai mà một vì cùng học chung                                              Cùng ký túc xá Trường Tầu                                       Năm năm học chữ, ngủ chung cùng giường                                               Ăn thì người gắp , người trao                                       Cùng tán một chuyện tào lao ở đời                                               Những ngày xứ lạnh đơn côi                                       Cùng ngồi trò chuyện những gì xa xưa                                               Cùng đưa nhau vở làm thơ                                       Cùng đi, cùng đứng, cùng cười vu vơ                                               Cùng nhau góp một bài thơ                                       Nhớ nhà thì cũng cả hai khóc òa                                                Nếu mà  gọi một là hai                                       Gọi hai là một, cũng là đúng thôi                                                Cùng chung sở thích làm thơ                                        Học cùng, ở cũng, cùng nhau ấy mà.                                                                              CHUÔNG GIÓ    02/09/2008        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                                                                   MONG BÀN TAY MẸ                                                       Hôm nay hai mươi bẩy tháng ba                                        Đã tròn năm năm con phiêu bạt xa nhà                                        Thời gian trôi mau không trở lại                                         Làm con nhớ hơn với cảm giác xa quê                                        Sao không thương lấy thân con thường buồn tủi                                        Sống bơ vơ cùng những kẻ tha hương                                         Không biết đường biết lối chốn thị trường                                        Chẳng biết lo biết nghĩ khóc đêm xương.                                                                                      

                   Ôi! Nơi con đến, trời lạnh, tâm hồn con cũng lạnh      Lạnh bởi cô đơn, lạnh bởi thiếu tình người      Con vẫn thường cười rồi lại khóc nhớ thương      Thân cô quạnh sống vất vương xứ lạ.                                                        

                                                          Nhiều lúc môi cười mà dòng lệ mặn đắng                                           Trong sâu thẳm thấy hồn con chết lặng                                            Hãy về thôi , về lại quê hương sâu lắng                                            Có người mẹ già tóc đã ngả bạc mầu                                            Vì ngóng trông người con gái ở nước Nga xa                                            Với những lo lắng như ngày con còn nhỏ                                            Và tâm hồn bé ngây thơ không sóng gió                                             Con đã đến nước Nga, nơi đã muốn tìm quên                                             Nhưng chẳng có gì con gửi gắm nơi này                                            Chỉ có nỗi nhớ nhà trong đêm lạnh khôn nguôi                                            Với những khát thèm một vòng tay ấm                                            Trở về nơi con đã sống với mẹ hiền.                                                                                       


                            Mẹ hãy đợi con sẽ về mẹ nhé             Bởi đã lâu con nhớ mẹ vô cùng             Mẹ hãy mắng và quát nạt yêu thương             Như những ngày thơ trẻ còn hồn nhiên bên mẹ             Để con biết, mẹ luôn còn thương còn nhớ             Con gái nơi xa mà chẳng chịu về nhà.                                                          

                                                               Mẹ ơi! Xin lỗi mẹ vạn lần vì đã làm mẹ khóc                                                Bình tâm đi mẹ và lau khô dòng nước mắt                                                Trên đời này có ai đi mãi được đâu                                                 Con biết rằng mẹ đã mong rất lâu                                                 Nhưng con không thể về ngay... vì con không thể                                                 Dù con vẫn biết, ở vùng sâu thẳm xa xa                                                 Mẹ đang mong con gái mẹ trở về nhà                                                 Con ở nơi xa với bốn bề vắng lặng                                                 Muốn khóc thật to mà có khóc được đâu.                                                                                                   


                     Con vẫn thường giật mình trong đêm ngủ không sâu      Và mơ thấy đôi mắt mẹ âu sầu      Choàng tỉnh dậy thấy bóng mẹ khuất đâu      Con lặng im trong bóng đêm ngơ ngác       Nghĩ về nhà với lòng con khao khát       Những nỗi nhớ vất vửng và buồn tủi xứ người       Chiều! Chiều tàn về bóng mẹ dưới mái hiên       Thương con nhỏ còn đâu là tuổi trẻ       Tiếng nói ngây thơ với tiêng cười trong trẻo       Con đâu nữa sự ngây ngô trong trắng ở đời       Bước vào đời như bão táp biển khơi       Cuộc sống mong manh con lẻ loi trới với       Đã năm năm rồi con phải về thôi       Từ biệt nước Nga con trở lại quê nhà       Mẹ ơi! Con sẽ trở về bên mẹ dấu yêu !....                           nỗi buồn xa xứ !                      Phong Linh                           27/03/08       _____________________________    
  PHONG PHONG LINH  
  Đừng làm thương điều mà mình không muốn giết chết.  
  Cảm giác sợ chết còn đáng sợ hơn chính cái chết.        
  *******************************************         
Thơ buồn :                       SẮP XA ANH RỒI                 Sắp đi rồi anh còn lo lắng chi       Cho người thân và cho em gái nhỏ       Đang phiêu bạt ở nước Nga xa thẳm       Có kịp về thăm anh lân cuối.       Niềm tia nắng cả đời ai chẳng muốn       Nhưng mây đen cứ kéo đến mưa xa       Nước không nhiều nhưng trời không thể nắng       Có phải chăng mùa giông tố hay bóng mây       Anh cười đi, cười gượng nốt quang đời       Không còn chút nắng, chỉ có mây vần vũ       Anh đang nghĩ gì mà môi cười khô héo       Tím thắt tim em, người em gái nhỏ xa nhà       Anh xa rồi, hồn, lòng người thân chết lặng       Xa vắng anh với tiếng khóc đêm dài       Anh còn đó, anh sắp xa, lòng anh có tủi ?       Cho thân mình ngắn ngủi quá không anh?       Em sẽ về cố ngăn lại cơn bão xa       Và chắc chắn chẳng bao giờ có thể       Dẫu cuộc đời anh chỉ một phần đời dang dở       Hãy cố vui và niềm nở nốt quãng đời       Anh đợi , em sẽ về trước khi trời tắt nắng       Để mãi thấy nụ cười trên môi anh còn thắm        Để anh vui yên lòng và nhắm mắt ...       Để em được nhìn anh lần cuối anh thương.                                                                        23/02/2008                            Tặng anh trai sắp xa !                                                                   Phong Linh     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 20:40:31 bởi Mùa Đông Lạnh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                                                                   CÒN MÌNH EM                                                        Đã hết mùa lá rụng                                 Chỉ còn tuyết rụng rơi                                 Anh đã đi đâu rồi                                 Lòng bồi hồi xúc động                                      Chỉ còn em đơn côi                                  Với những ngày đông lạnh                                  Nhìn vào nơi xa thẳm                                  Màu tuyế trắng tỏa bay.                                                             chuông gió    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2008 04:57:10 bởi TRẦN LÊ HÁN VÂN >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: