NGƯỜI QUAY BƯỚC + ANH CÒN NHỚ HAY ANH ĐÃ QUÊN ...
Trăng... Em à! Matxcova chẳng có trăng đâu Trắng xóa một mầu tuyết lạnh Mây trắng lung linh bầu trời ảm đạm Những hàng cây khô đứng im lìm Phòng chờ sân bay những gương mặt Việt Nam Lo lăng Những khuân mặt Nga _ Lầm lì vô cảm. Cô hải quan lật từng gói nhỏ tìm gì ? Gã thường vụ hăm he Đứa bạn hàng cau có Tất cả chút lên đầu những cô gái nhỏ Lần đầu đến với nước Nga Như em của anh xa ! Matxcova chẳng có trăng Chỉ có bên dòng Ne_Va Nơi bầu trời Saint_Petersburg sáng hơn Vì có em _ với nụ cười Với anh mặt rạng ngời hạnh phúc _ tinh yêu Em chỉnh lại chị Hằng Nga Soi ánh sáng hiền từ xuống thành Matxcova Cho những gương mặt giận giữ kia Phải quay đi xấu hổ Anh đứng đó ... Thấy trăng mọc từ nơi em .
_____________________________
Hạnh phúc khó tìm nhưng dễ đánh mất.
Đánh mất nhau Hè đã đến rồi từ lâu lắm Đông mất đi đâu qua từng kẽ lá Nắng chải rộng không còn đông lả lướt Niềm đợi chờ ngóng trông cũng boải hoải theo mùa Lá thì chưa có rụng bởi chưa tới mùa thu Lạ chưa hay bởi tại giao mùa Những ngày xa anh em vẫn đợi Mãi mãi mà ta vẫn lạc lòng nhau Nơi đây em đã tiễn anh như tiễn mùa đông Và đang đợi anh nữa như đợi anh quay lại Đông sẽ còn quay lại, nhưg đông thì không có Lòng se se ôi lạnh vì cơn gió ... Mãi kiếm tím vướng bận của thế gian Trong cuộc sống niềm vui mất hay còn Không quan trọng nữa vì đợi chờ đã hết Giật mình ngu ngơ ta đã đánh mất nhau.
Hạnh Phúc Dễ Tìm Nhưng Khó Giữ Không, hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ Tại con người ích kỷ thiếu vị tha Thuở ban đầu còn âu yếm mặn mà Lâu rồi sẽ nhạt quên không tương kính Tình yêu đến chớ nên vì quyền bính Hay bạc vàng vì tất cả vốn phù du Hãy yêu nhau mãi mãi đến thiên thu Vì tâm hợp ý đầu thuần tinh khiết Đừng vờ vịt lúc đầu giả tha thiết Rồi thời gian lãng quên giận chanh chua Vì tình yêu chẳng thể phải trò đùa Giỡn một tí cả hai đều thương tích Tình yêu không phải là một tuồng kịch Không khéo thành tấn bi kịch thương đau Hay kịch hề để thiên hạ cười nhau Hãy trân quý những tình yêu chân chính Có thể duyên tình là tiền định Buổi ban đầu chớp mắt đã đam mê Thương cánh tay, yêu cả mái tóc thề Rồi năm tháng tình yêu thôi khó giữ Nguyên Đỗ
.... Trăng buồn Anh ơi! Matxcơva hôm nay có trăng Mà vắng xa anh nên em buồn em khóc Trăng lả lướt buông lơi trên mái tóc Thương phận em mái tóc thiếu bàn tay Nhớ người đi anh có biết có hay ? Thương ánh trăng buồn vì em phải trốn Dưới đám mây đang bay ngả ngốn Trên không trung, cũng đang thiếu bạn hiền Ở thế gian nơi đây em đã kiếm tìm Nơi anh đến, những bàn chân anh đã bước Khi anh tạm biệt em ngày trước Matxcova chẳng có ánh trăng treo Nay bên em ánh trăng chiếu hiền hòa Mà lòng không hề bình yên khi em nhớ Anh nơi đâu tình em còn cởi mở Vậy anh đã quên người em gái bên Nga Sao giờ này ta mãi mãi cách xa Ánh trăng sáng hôm qua, không còn làm em thấy thích Không thể nào làm em binh dị Vì anh đã đi để lại nỗi đợi chờ Anh không biết em vẫn mong từng giờ Trăng tàn, khuyết, rồi có ngày trở lại Anh đi có trở lại nữa đâu ... anh đi mãi Và nụ cười trong em cũng bạc đầu thương nhớ... Matxcova ngày mới tới 18/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2009 05:55:45 bởi LÊ PHONG LINH >
Tạm biệt người đi :
Đánh mất Có lẽ nào em đã đánh mất anh Đánh mất tất những gì em lưu giữ Đánh mất cả lòng tin nơi xa xứ Khổ thân em có biết phải về đâu? Có lẽ nào, rồi ta sẽ mất nhau Mất vĩnh viễn cùng tình yêu vĩnh cửu Anh có còn giữ lại nữa, có lưu ? Hay giờ này anh mãi mãi cách xa Nếu thực sự ngày mai ta mãi xa Chỉ có cõi vĩnh hằng, mới làm em hết khóc Để quên đi nỗi đau như vạn lời nguyền Mất đi hết lời thương yêu mong nhớ Hai chúng ta sẽ thực sự chẳng còn gì ! Tạm biệt nhé tình yêu thủa ban đầu ..... Nếu thực sự, một ngày ta đã đánh mất nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2009 05:52:45 bởi LÊ PHONG LINH >
Làm quen Vào đây ta gửi mấy vần thơ Nơi xa không biết nhớ biết chờ Chỉ thấy lòng thương tan bọt vỡ Như bóng xà phòng tan theo gió ... Bay xa !... Mượn vần thơ kết bạn gần xa Không biết tả khô khan cảm xúc Chỉ thấy lời thơ sao thô tục Đợi lúc xế tà vẫn quạnh hưu. Ta thương chi lắm lúc buổi chiều Ngu ngơ hoang vắng dáng liêu xiêu Bóng hồng đâu đó ngơ ngác kiếm Gửi cả vào trang thơ vấn vương. Có người hành khất thương _ thơ đọc Nên chộm nhìn ta ... kiếp hát dong. Không gì có thể thay lòng được Cho nên ta vẫn mãi đợi chờ ! Gửi gắm ước muốn vào vần thơ Sao mà nỗi nhớ thờ ơ mãi Tình trăng nửa khuyết ta chưa trọn Ta hỏi trăng rằm trốn nơi đâu ? Có người chưa vội yêu thi sĩ Để lạc vần thơ nơi bất kỳ Nếu ai có thấy... vô tình lượm Xin trả lại ta mấy vần _ thơ. Lê Phong Linh.
Gửi người khách trọ qua bến sông
Nỗi buồn thôn nữ chẳng phai lòng
Một kiếp lạc loài không bến đậu
Cố nhân ơi! hẹn lại kiếp nào ?
....
Có người chưa vội yêu thi sỹ
Để lạc vần thơ nơi bất kỳ
Nếu ai có thấy... vô tình lượm
Xin trả lại ta mấy vần _ thơ.
o0o Xin trả lại người cả vần thơ
Ánh trăng bầu bạn với ơ thờ
Độc hành đơn chiếc trên đường vắng
Con tim thôi nhịp đập nhẹ nhàng.
Xin trả lại người mấy vần thơ
Những ngày mong ngóng ta đợi chờ
Con tim không biết thương và nhớ
Chỉ có vần thơ mãi ngu ngơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2009 07:18:57 bởi LÊ PHONG LINH >
GỬI LẠI NGƯỜI :
Nhắn nhủ
Người ơi! đã đi có còn nhớ
Mà sao lại trả cả vần thơ?
Ánh trăng không thể với ơ thờ
Chỉ có lòng vô bờ thương nhớ
Nếu người ghé qua xin hãy ở
Đừng để lệ rơi theo vần thơ
Nếu người đã lượm xin hãy giữ
Ta tặng cho người nhớ đến ta.
Từ đấy về đây vẫn nhớ hoài
Lời hẹn đã gửi mấy vần thơ
Tinh xưa đã chết xin đừng nhớ
Để cho tình thơ xanh sắc rêu. o0o Đúng sai thì cung gọi là thơ Đã gửi gắm nỗi nhớ mong chờ Đời người sao còn trong biển rộng Ngóng ai _ ai ngóng ... đợi chờ ai ? Thơ là…
Thơ là một chút mộng mơ
Thơ là một chút ngu ngơ trong hồn
Thơ là một chút bồn chồn
Khi yêu, khi giận, khi hờn dỗi nhau
Thơ là một nhịp cây cầu
vững vàng đã nối biết bao ân tình
Thơ là nét đẹp trời sinh
Để cho nhân thế trú tình vào thơ
T.T.K.19.8.2008 Cảm ơn những bạn đã vào xem Những vần thơ mà tôi đã viết Nó ngu ngơ nên rất riêng biệt Vì lần đầu mới học làm thơ. Trong thơ đã gửi nỗi mong chờ Những lần run khẽ tôi đã sợ Đời chi nghiệt ngã nỗi bơ vơ Sầu héo tâm tư nặng cõi lòng
Cảm ơn những bạn đã vào xem
Những vần thơ mà tôi đã viết
Nó ngu ngơ nên rất riêng biệt
Vì lần đầu mới học làm thơ.
LÊ PHONG LINH
Đã là hoa bông nào cũng ngát
Như dòng thơ tưới mát nơi lòng
Đưa hồn bay bổng tầng không
Ngu ngơ một chút càng nồng tim yêu
T.T.K.15.4.2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2009 08:54:18 bởi ThanhThanhKhiet >
Dứt ... Dứt một ngày ta tình cờ gặp nhau Rồi trong em bỗng trở nên cắn dứt Chiều chưa hết là lòng em cũng hết Những ngu ngơ, khờ dại thấy yêu yêu Thôi cũng chấm dứt một buổi chiều Em lang thang trên con đường vắng Mắt sững sờ nhìn cuối phố xa xa Bóng anh, tay trong tay bên người con gái khác Chiều bỗng nhiên trở nên ngơ ngác Dấm dứt tuôn rơi những giọt lệ ngu ngơ Thôi chấm dứt những nỗi nhớ mong chờ Và con đường vắng ta đã tình cờ gặp Cả kỷ niệm một chiều vương hạ nắng Sao anh lại nỡ dứt tình mà đi ?... phong linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: