NGƯỜI QUAY BƯỚC + ANH CÒN NHỚ HAY ANH ĐÃ QUÊN ...
PHẬN GÁI LẦU XANH Em là gái phận lầu xanh Thương anh em ngóng _ một ngày anh qua Đời em hệt như loài hoa Hương xưa tàn úa _ héo tàn rụng rơi Khách thì lai vãng buông lơi Ghé chơi rồi lại buông lời đường hoa Đẹp nhung _ trải gấm _ lụa là Một thân nửa kiếp trong đời lầu xanh Thương anh một nửa sao đành Anh đi _ không lại _ cánh hoa rời cành Ước muốn thì cũng mỏng manh Mong sao rời khỏi lầu xanh một ngày Duyên phận chẳng ghép sao đành Nửa đời hương phấn _ buồn lòng _ mắt long Giọt lệ chảy giữa năm canh Đời thao thức mãi ... lầu xanh đợi người Phong Phong Linh *Tặng anh Hải 9/11/2008 * Chúc anh vui nhiều trong cuộc sống, và làm những bài thơ hay tặng những người thân, và tặng em nữa nhé, cám ơn anh đã gặp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2008 21:04:56 bởi LÊ PHONG LINH >
Vô Đề Chữ tròn ngơ ngác đúng đợi ai Nghiêng nghiêng chữ nét uấn cong dài Ta mong chi một ngày mai se lai Mà đặt viết một chữ đứng đợi ai ?
Trích đoạn: LÊ PHONG LINH
Giờ thì ai hiểu
Mới hai mươi anh đã ngỏ lời yêu
Em đâu dám tương lai em mới liệu
Tình anh chao xin anh hãy hiểu
Em còn phải lo chuyện học hành
Học cùng lớp mà anh lại xưng anh
Làm em ngượng từ trối không đành
Mới hai mươi đã tập tành biết viết
Những ân tình viết cả vào thơ ...
Hai mươi xin làm bạn sách vở
Không dám yêu đừng vội ngỏ lời
Từ trối đấy nhưng lòng lại xiêu
Cười ngượng nghịu ... giờ thì ai hiểu ?
P.P.Linh
* Tặng bạn ngồi kế bên
19/10/08
Anh hai mươi em cũng vừa mười chín
Anh tỏ tình em chẳng hiểu làm thinh
Anh nói nhiều về chuyện của chúng mình
Em chẳng hiểu ngu ngơ tròn mắt ngó
Anh cứ mãi viết thư tình bỏ ngỏ
Em ngu ngơ chẳng rõ anh nói gì
Mọi người bảo anh mãi trồng cây si
Em chẳng hiểu quay đi vào lớp học.
(Xin phép ghé nhà Phong Linh đọc thơ tí nhé! hi...hi...hì...Thơ bạn hay quá!)
XA VẮNG
Xa vắng một ngày đông lạnh cóng
Em trên phố bên anh bước thong dong
Cây kem lạnh mà lòng em thấy nóng
Má hồng vẫn thấm ướt giọt xương
********** Xa vắng rồi giây phút mến thương Giờ tình anh có lẽ đã tan trường Yêu và hết chỉ mình em vấn vương Sâu lặng lẽ _ lẻ bóng giữa con đường P.P.L
TỪ KHI NÀO Từ khi nào ta nghĩ đến nhau Biết ngượng ngùng nhớ nhung ra riết Từ khi nào trong lòng tha thiết Dấu nụ cười trong nỗi nhớ riêng Từ khi nào ta ôm tình thiêng liêng Bước lả lướt mắt nhìn lúng liếng Từ khi nào nỗi đợi lại hắt hưu Vương sầu thẳm thấy lời ngượng nghịu Từ khi nào ta vướng duyên, vướng nợ Hạnh phúc chờ làm ta bỗng thẩn thơ Từ khi nào ta gửi gắm vào thơ Lời ta muốn mà không dám ngỏ Từ khi nào trái tim ẩ đã ló Đón chào một tình cảm không âu lo Anh sẽ là người sẽ mang đến cho Tất cả giấc mơ từ khi đó Từ khi nào ta rất nhớ về anh Để cho lòng mơ một giấc mơ xanh P.P.Linh
EM VẪN Em ghi bia đá lời anh muốn nói Em khắc trong tim lời anh đã ngỏ Một phút trong đêm đèn vàng, đèn đỏ Chợt bồn chồn sao xuyến bâng khuâng Em ghi vào thơ tình yêu ban đầu Từ thẳm sâu lời trao đã nói Anh có thể về qua lối nhỏ Đón em cùng hòa bước theo anh Em vẫn nhớ những lời anh xưa cũ Chỉ vậy thôi đủ lạc vào cõi mơ Em vẫn ghi lời nhung nhớ vào thơ Nỗi chờ anh cùng ngày tháng trong lành Em vẫn yêu một mình anh cũng thấy Trong giấc ngủ ... mộng bóng anh về Em vẫn ghi một lời yêu xưa cũ Đủ để hồn an ủi những ngày sau Em vẫn lau giọt lệ khô khéo mắt Lạnh trong hồn em bỗng chốc tái tê Vẫn thường ngang chốn ấy em về Để tìm thương một bóng dáng thân yêu Em đã đi dù không sao quên nhớ Lạc vào đời ánh mắt anh xa Em vẫn ôm kỷ niệm những ngày qua Để em về mộng ước một ngày vui P.P.Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2008 18:59:13 bởi LÊ PHONG LINH >
XIN ANH VÀ CHO EM Xin anh một lần cuối Nói một lời biệt ly Xin anh lời tiếc nuối Trong em còn chưa vơi Xin anh một buổi tối Những lời yêu ngọt ngào Xin anh nói một lời Cho tim yêu hết nhớ Xin đừng đi vội vã Mà xin hãy ở lại Xin anh một bờ vai Giọt lệ dài khô cạn Xin anh vài lời vui Cho em cười ngày cũ Xin anh vọng lời du Cho em lòng thấy dủ Xin anh đừng buông lơi Em có phút thảnh thơi Dù anh xa vời vợi Cúi cam chịu ... xin anh ! Phong Phong Linh
Lạc lòng nhau Tim đổ vỡ tan đôi mắt ướt Một lời hẹn ước sớm nhạt phai Tình duyên hai đứa không hẹn lại ngày mai Như thế ! ... Hai sải tay cũng là xa cách Thôi anh đi đi ta đành Vậy ... trong đời ... Là ta đã lạc lòng nhau . P.P.Linh
Cái cốc Cốc ơi cốc để mặt bàn Người cần uống nước chạm vào cầm quai Cốc nằm ở đó nhớ ai ? Im im lặng bóng một vài người qua Mỗi khi rót nước cho đầy Môi người uống cạn nước đầy lại vơi Thương cốc một kiếp thảnh thơi Lúc nóng , lúc lạnh, do tay người cầm Khi khát uống nước mới cần Không cần cốc lại một mình cô đơn Phong Phong Linh
Nợ lòng Nợ lòng ta chót nợ nhau Nợ duyên nợ phận chẳng bạc đầu Nợ tình ta vẫn giữ bấy lâu Mặc cho người ấy đã lấy chồng Ta vẫn nợ mà người đã sang sông Chẳng kịp gặp để nói dù một câu Nợ mây ta gửi vai ngọn gió Nợ trăng ta mượn một câu thơ Nợ người xưa cũ một lời hứa Nợ trong sâu thẳm vọng mong chờ Nợ trong giấc ngủ một bóng mơ Người đi , ta thấm ... nợ lòng đau Phong Phong Linh
Ai đã ? ... Ai đã đến làm cho ta phải nhớ Ai đã đi làm cho ta phải đợi Những lời yêu làm cho ta hy vọng Nỗi mong chờ khắc khoải những ngày qua Làm trái tim nghẹn bỗng dưng khóc òa Thoa mặt phấn chờ người xa lạ Đã qua rồi hai mùa nắng hạ Tuy đã xa ta vẫn mãi đợi người Phong Phong Linh
Thương ... Đời em nửa kiếp, phận buôn hương Thương mình ngồi khóc giữa đêm trường Thương những bước đi không dừng lại Niềm đau _ lòng thắt _ rủ bờ vai Đêm nằm thao thức khóc lai dai Đời cam chịu một vài người qua Non trẻ chẳng biết nghĩ sâu xa Vô tình quá dập vùi tuổi xuân Những cực khổ nửa kiếp lông bông Đời ngang trái, thương mình mang theo Phong Phong Linh
Tiễn Người Sang Chiêm Quốc Lệ rưng rưng tiễn Người sang Chiêm quốc Phận ngọc vàng thân gái phải ly hương Nơi quê nhà, con hòang tộc quân vương Sang Chiêm quốc em có là mẫu hậu? Vì dân tộc, tương lai em chịu xấu Tiếng chê bai để lấy được ba châu Có ai thương ai cảm chuyện nàng dâu Phải miễn cưỡng theo chồng vì mệnh nước Giá mà anh có thể thay em được Đi vào trong nguy hiểm với phong ba Thân làm trai đi trả nợ sơn hà Đâu có ngại đường xa nhiều gian khó Em thân gái dấn thân bao nhiêu khổ Xa quê nhà em chịu nỗi gian truân Cầu mong em nơi Chiêm quốc không buồn Nơi cố quận có người hằng nguyện chúc Nguyên Đỗ
Ghé qua thăm chốn lầu xanh Em là cô gái lầu xanh Có duyên có nợ thì anh cũng đành ( NĐ ) Một chút gặp gỡ mong manh Mắt xanh, mỏ đỏ, tần ngần lòng anh Ghé qua thăm chốn lầu xanh Gặp em bẽn lẽn làm " tâm " giật mình Biết rằng em chẳng chung tình Nhưng anh cũng chót đêm về nhớ thương Cuộc sống đây đó bốn phương Lầu xanh có phải là nơi cuối cùng Nhìn em tim bỗng nhộn rung Thương lắm thân nhỏ , dấn đời nhớp nhua Gặp ma ma anh sẽ thưa Mang tiền anh đến chuộc đưa em về Phong Phong Linh * Thơ nghịch
Trích đoạn: LÊ PHONG LINH
Nợ lòng
Nợ lòng ta chót nợ nhau
Nợ duyên nợ phận chẳng bạc đầu
Nợ tình ta vẫn giữ bấy lâu
Mặc cho người ấy đã lấy chồng
Ta vẫn nợ mà người đã sang sông
Chẳng kịp gặp để nói dù một câu
Nợ mây ta gửi vai ngọn gió
Nợ trăng ta mượn một câu thơ
Nợ người xưa cũ một lời hứa
Nợ trong sâu thẳm vọng mong chờ
Nợ trong giấc ngủ một bóng mơ
Người đi , ta thấm ... nợ lòng đau
Phong Phong Linh
Nợ nhau một chút ân tình
Cả đời canh cánh lòng mình liên miên
Nợ nhau một chút tình duyên
Cả đời ôm mãi tơ vương trong lòng
Nợ nhau cả trái tim hồng
Cả đời muốn gửi mà không được nào...
Trần Trung Dũng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: