KHI TA CÒN MẸ !
Bốn mươi tuổi con đâu còn bé nhỏ
Muốn gục đầu vai Mẹ khóc rưng rưng.
Lòng muốn ôm mà sao mãi ngập ngừng ?
Có phải lâu, nên bây giờ con ngại ?!
Con lớn khôn Mẹ đâu còn trẻ mãi
Mái tóc xanh giờ bạc hết nửa đầu .
Mỗi đêm về giấc ngủ Mẹ chẳng sâu
Vẫn trăn trở , sợ các con non dại !
Thương chúng con cũng là phận gái
Đứa lận đận giữa đời bươn chải .
Đứa chồng con duyên nợ chẳng tròn
Tâm mẹ sầu nụ cười cũng héo hon !
Thương thằng út mồ côi từ nhỏ
Thiếu tình Cha phụ tử thiêng liêng .
Các con giờ đã ở riêng
Mà sao Mẹ vẫn muộn phiền âu lo .
Muốn ôm Mẹ một lần tạ lỗi
Mà sao con chẳng nói lên lời?
Lại thêm nữa một mùa tháng bảy
Để con còn cơ hội, Mẹ ơi !
Mùa Vu Lan 2014
CLB