Thành thật, đọc xong truyện của bạn, tôi bất giác thở dài. Hạnh phúc và đau thương, dằn vặt và khao khát. Tôi xin niệm Nam Mô A Di Đà Phật, cho cả người còn và người mất...
Tôi không biết bạn đã bao nhiêu tuổi, nhưng trải nghiệm trong các tác phẩm của bạn quá lớn, tôi đọc và rơi vào trạng thái hoang mang.
Tôi đồng quan điểm hướng thiện với bạn, nhưng cuộc sống đa dạng và gai góc, làm sao ta tĩnh tâm?
Cũng mong bạn như một ông Bụt, cứu cánh của những nỗi buồn trong tâm hồn, thông qua những câu truyện đậm chất nhân văn.
Tôi không được học về văn chương, nhưng trong diễn đàn này, tác phẩm của bạn theo tôi là đáng đọc. Xin cảm ơn!
(TB. Tôi tuỳ tiện bình luận, nhưng theo tôi, nếu không chắt lọc ra những gì mình nghĩ, thì sự đọc của mình là vô nghĩa. Và tác giả, chả khác gì anh Chí của làng Vũ Đại. Lượng thứ nhé!)