"
Tình ngỡ đã quên đi như lòng cố lạnh lùng Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang"...
... Đúng. Viển vông. Viển vông hết sức... Hết sức điên rồ. Con người ta có thể hàn gắn được trái tim không nếu những mảnh vụn vẫn còn... vụn vỡ... Kì lạ thật, thay vì..."đập".... nó... vụn vỡ hơn... sao không gom nhặt chúng đi? ừ, thì không quên được... Nhưng có ai bắt phải quên đâu? Xếp chúng lại. Trái tim ta rộng lắm mà.
Một ngăn cho những niềm đau thì đâu phải là quá xa xỉ?
Rối?... Một mình chưa đủ hay sao? Còn cần người giật dây để làm gì?...Người bên ta có làm ta đủ bình yên không? Ngớ ngẩn... ngớ ngẩn hết sức... Viển vông hết sức!
Mà thôi, không tranh cãi với BụiTim nữa. Cùng một con tim
nồng nàn... nhức nhối... Nhưng hướng đi khác nhau... quan niệm khác nhau... nên bất đồng cũng không có gì là lạ... Chỉ mong rằng... Hãy là chính mình... Đối diện với những niềm đau...
Đôi khi... là mất, đôi khi... là được. Bạn hiểu tôi nói gì không, Bụi tím?
Khi nào quá mệt mỏi, Vi sẽ cho Bụi tím mượn vai. Uki? Free Bụi tách trà luôn thể! Còn giờ... thì ráng lên...Gom... nhặt... mảnh vụn...
Đôi khi...là mất, đôi khi... là được!