RE: RE:Suy nghĩ và chọn lựa...còn mịt mờ.....
-
16.03.2009 00:32:57
Dặn với lòng rằng quên đi những gì nên quên. Bởi vì sống với kỷ niệm không là một điều tốt nhưng nói thì nói vậy chứ dễ gì quên. Quên là nhớ đến vô cùng.
Chẳng hiểu tại sao mỗi khi nghe giọng nói của anh thì mọi kỷ niệm lại tràn về. Với anh, tôi không có nhiều kỷ niệm, nhưng một chút cũng đủ để cho tôi thấy đời sống còn có những dễ thương. Nhắc đến anh, tôi liền nhớ đến cái hình ảnh của lần đầu tiên gặp mặt. Hình ảnh của một người đàn ông mà hình như ở giới phụ nữ đa số ai cũng muốn có được. Hay nói cách khác đó là cái mẫu đàn ông mà tôi hằng mơ tưởng tới. Anh lãng mạn, đa tình, tài hoa và rất nghệ sĩ. Khổ cho tôi, tôi lại đam mê và yêu thích những đặc tính ấy (cũng có thể là do tôi đang còn ở lứa tuổi mộng mơ chăng? Nhưng nếu một ngày nào đó tôi không còn mơ mộng, lãng mạn và đầy những tính tưởng tượng trong đầu chắc lúc ấy tôi đã là một phần tử nhỏ của cát bụi bay mịt mù trong gió). Lần đầu tiên thoáng qua tôi đã cảm nhận được điều đó, cái cảm giác của tôi vô cùng kỳ lạ, nhưng tôi có thể cảm nhận qua được từ ánh mắt nhìn của anh, và anh cũng là người đàn ông đầu tiên lưu lại trong tôi một hình ảnh đẹp đến bây giờ, ngày sau này vẫn thế. Tôi cũng thuộc là một cô gái lãng mạn va đa tình không kém, nhưng có lẽ anh sẽ là một người đàn ông sống mãi trong tâm trí của tôi.
Anh luôn luôn sôi nổi và cũng là một ánh sáng nổi bật trong những ánh sáng xung quanh, nên dường như những lần vui chơi anh luôn là trung tâm của sự chú ý. Cái đẹp nhất trong anh là khi tôi chọn cho mình một góc hẹp để chỉ nhìn thấy anh say sưa với cây đàn guitar. Lúc bây giờ tôi hình dung ra được anh chính là một người nghệ sĩ, một người nghệ sĩ dốc hết tâm hồn mình vào những đam mê của dòng nhạc. Tôi tìm thấy tất cả những bản tánh của anh mỗi khi anh bước lên sân khấu hát cho mọi người. Lúc đó tôi bắt gặp anh với cả sự hiền lành, bản lĩnh, sức mạnh, đắm say trong cảm xúc và cao trào. Chính những đặc tính ấy đã vô tình làm cho tôi phải nghiêng ngã vì anh. Chẳng biết ngoài tôi ra, có ai còn thấy được những điều ấy trong anh không? Hay họ chỉ nhìn anh và hiểu rằng anh là một người sôi nổi, chịu chơi, chịu quạy, chơi hết mình? Với những tung hứng như thế, phải chi làm người tình của anh thì sẽ vui hơn nếu phải làm một người vợ.
Tôi và anh không gặp nhau nhiều. Ở ngoài đời, tôi vốn là một người con gái rất ít nói thành ra những ai gặp tôi ở thời gian đầu họ thường hay chán, có lắm kẻ còn cho tôi lạnh nhạt. Và với anh, tôi cũng thế, vẫn ít nói, ít cười, ít niềm nỡ nhưng tôi không thể nào dấu diếm tình cảm của mình dành cho anh qua ánh mắt. Ánh mắt ấy ngộ lắm, cái ánh nhìn chứa đầy những tâm trạng, những lời muốn nói, những khát vọng... đó cũng là những niềm riêng mà chỉ có tôi mới hiểu nỗi. Tôi vẫn tin chắc rằng tuy không một lời nào nhưng anh cũng cảm nhận được cái tình cảm ấy.
........................
Có lẽ tôi đi xa quá với cái ước mơ của mình nhưng... phải chi thời gian cô đọng lại, đứng mãi không trôi đi thì tôi sẽ có một bức tranh đẹp tuyệt vời. Nhưng đời sống này không có gì là tuyệt đối. Tất cả cũng phải đi theo quy luật tự nhiên của nó. Tôi chẳng dám đòi hỏi gì hơn, với tôi bấy nhiêu đã quá đủ. Dẫu sao đi nữa thì tôi vẫn là một con người với trái tim nhiệt huyết, thành ra tôi vẫn muốn có những chuyện khác xa xôi hơn, mà thôi...
... âu cũng là sự thật, tôi để lòng mình lắng động giữa đời sống tất bật. Những tâm sự, những niềm riêng ấy cũng sẽ phải đi theo tôi đến suốt cuộc đời này, tôi biết chắc là thế. Tôi vẫn cố giữ quân bình giữa lý trí và trái tim khi nói chuyện với anh. Vậy mà tận sâu trong trái tim, tôi vẫn khát khao có một ngày nào đó, một ngày thội, một ngày được ngồi tựa lưng anh chỉ để nghe anh đàn và hát giữa đất trời bao la rộng mênh mông... và nơi đó rất bình yên, không có sự toan tính, dằn vặt, lo sợ, hay đắn đo của đời sống hằng ngày. Điều ấy giản dị lắm phải không?
Thích, mến hay là yêu? Chính tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng, trong cõi đời này, trái tim tôi đã trở nên quá mềm yếu khi đứng trước một người, và người đó chính là anh. Tôi gói gém tất cả như một món quà vô giá để tặng riêng mình nhận lấy cho những ngày sau. Ở một thời gian nào đó, khi tôi chùng chân đứng lại, ít ra tôi vẫn còn có một câu chuyện dễ thương, một hình ảnh đáng nhớ... để tô thêm cho đời sống một sắc màu hay đơn giản hơn là tự điểm cho mình một nụ cười ở trên môi.
(Hay thật...cám ơn rất nhiều..)