Chiều Hà Nội Nghe khúc Cao Sơn
Ai gảy khúc Cao Sơn Lưu Thuỷ
Như nước tiên chảy giữa hồ tiên
Như tiếng gió va vào vách đá
Như sóng xô dìu dặt mạn thuyền
Này mưa hỡi hãy hoà nước mắt
Của tri âm, tri kỷ tìm nhau
Của đắm đuối ru hồn mộng mị
Sở Bá Nha khóc gọi Tử Kỳ
Ta mải miết trong chiều thu vắng
Lá vàng rơi lạc bước chân ai
Trời Hà Nội bỗng như trầm lặng
Kìa lá thu sao mãi rơi hoài
Bài này được lắm bạn ơi
Câu thơ bạn gọi hồn tôi trở về
Với Hà nội của xưa kia
Thú vui tao nhã đã lìa trần gian
Tôi bạn cùng đứng thở than
Cùng nhìn những chiếc lá vàng cứ rơi