TÂM SỰ ĐÊM KHUYA Tháng tám trời vẩn mưa ngâu
Gió đưa hạt nước chìm sâu đáy lòng
Thời gian cho kẻ biết dùng
Tình yêu rát bỏng khi dùng tuổi xanh
Bây giờ chăn gối một mình
Nhẫm đi tính lại là mình với ta
Ông trời sao nỡ bỏ qua
Bỡi mình không hiểu đây ta thế nào
Đêm khuya trăn trở một mình
Buồn tênh chiếc gối chăn mền có đôi
Bỗng đâu gió thổi liên hồi
Kéo vội chiếc chiếu bồi hồi vắng tanh
Cảm thông trời đất lặng yên
Đêm trùm bóng tối ngủ yên một bề
Giữa khuya trở giấc nặng nề
Xem đi xem lại mọi bề hư không
Tìm xem trong cõi hư vô
Xét mình thấy cảnh đơn cô một mình
Bao năm ôm một khối tình
Tình đâu chẳng thấy,thấy mình vơí ta
Tính ra nay đã thấy già
Còn đâu sưởi ấm mà già vơí non
Chi bằng còn chút lòng son
Ai xin cho quách còn hơn giữ gìn
Thanh Phong 12-9-08
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 11:39:38 bởi Lâm Mậu >