Xin mượn hai bài thơ TỊNH & DUYÊN của thi sĩ CTL và DT để nói lên tình-tự quê-hương dân tộc, Nếu có cảm thấy RĐinh phá-phách cũng xin hỷ xả cho
TỊNH
Theo em chở gạo lên chùa
núi chen giữa núi , mây đùa theo mây
thân như cỏ , hồn như cây
nghiệp duyên đã lặng gió lay chi lòng…
theo em chở gạo ngang đồng ...
bờ kênh nước đục chảy vòng về xa
hồi sau ngăn cách Nại Hà
bước xuyên cõi tạm ta là người dưng
theo em chở gạo qua rừng
nắng mai rơi giữa mấy tầng lá xanh
tóc ngà sương đọng long lanh
dục , si phảng phất như vành khói thưa ….
hỏi lòng , lòng đã tịnh chưa … ?
Ctl
DUYÊN
Theo anh chở gạo ngang đồng
Rung-rinh trước gió thơm nồng lúa non
Dòng kênh bên đắp, bên mòn
Dấu in cõi tạm như còn trên lưng
Theo anh chở gạo qua rừng
Suối mơ róc-rách giữa từng núi cao
Nắng mai trong vắt cánh đào
Tiếng chim ríu - rít cùng nhau gọi đùa
Theo anh chở gạo lên chùa
Dốc đời, bước đạo đủ vừa sức tâm
Khi nắng đốt, lúc lạnh căm
Nghiệp duyên vơi được bao năm thì vừa ...
Hỏi đời, đạo đủ duyên chưa ... ?
Diệu Tâm
THEO EM GÁNH GẠO
Theo em gánh gạo băng đồng
Mùi thơm rơm rạ nức nồng hương xa
Bồng bềnh câu hát dân ca
Quyện đôi vai gánh thướt-tha dịu mềm
Theo em gánh gạo xuyên rừng
Vượt bao gian khó đến bưng, đến biền
Nuôi quân chí cả cho bền
Đuổi loài cướp biển xây nền tự-do
Theo em gánh gạo vào chùa
Tan quân xâm lược… nay về tịnh-tâm
Trước ban thờ Phật lâm-râm
Xin duyên, xin lộc, xin trăm điều lành
Phật trời có chứng em, anh... ?
RĐinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2014 11:32:40 bởi Rdinh >