NHỮNG ÁNG THƠ TUYỆT VỜI CỦA MỘT NHÀ THƠ VẮN SỐ
BÍCH KHÊ, THI SĨ CỦA THẦN LINH MỘNG CẦM CA. Đây bát ngát và thơm như sữa lúa. Nhựa đương lên,sức mạnh của tình thương, Mùi tô hợp quyện trong tơ trăng lụa, Đây dạ lan hương,đây đỉnh trầm hương. Đây bát ngát và thơm như sữa lúa, Hồn xạ hương phơ phất ở trong sương. Không gian tơ,không gian tơ gợn sóng. Âm thanh gì sắp sưả...Ngọc Kiều ơi ! Hay hơi thở của hoa hồng mơ mộng?, Hay buồn đêm rào rạt ,ứ muôn nơi? Không gian tơ,không gian tơ gợn sóng, Ngọc Kiều ơi ! hồn đến bến xa khơi!... Níu cho ta,cho ta muôn yến nguyệt. Ngọc Kiều ơi! nảy khúc Lục Mai Hoa. Suối tóc mát,nhúng trong vùng mộng tuyết. Ta tê mê,ta gảy điệu Tỳ Bà. Níu cho ta,cho ta muôn yến nguyệt, Còn đây em,nảy khúc Mộng Cầm Ca, Dấu đôi mắt mùa thu xanh tợ ngọc? Vú non non?,ru dịu dịu êm êm? Đau hang báu cho người ta phải khóc? Trên môi son,ta liếc lưỡi gươm mềm, Đâu đôi mắt mùa thu xanh tô ngọc, Lưới lông mi rờn rợn ánh tơ đêm! Trâng gây vàng,vùng gây lên sắc trắng, Của gương hồ,im lặng tựa bài thơ. Chân nhịp nhàng,lòng nghe hương nằng nặng, Đây bài thơ không tiếng của đêm tơ. Trăng gay vàng,vàng gây lên sắc trắng, Của hồn thu đi lạc ở trong mơ... Người cho ta một thanh gươm rất sắc, Ồ vung lên...cắt mạch nguyệt vùng xanh, Xẻ mạch trời,mây xô sao răng rắc! Phăng,mạch đêm,hương vỡ,úa ngầm tình! người cho ta một thanh gươm rất sắc, Ta điên rồ...múa giữa áng bình minh.
TỲ BÀ Vàng sao nằm im trên hoa gầy, Tương tư người xưa thôi qua đây, Ôi ! nàng năm xưa quên lời thề, Hoa vừa đưa hương gây đê mê. Tôi qua tim nàng vay du dương, Tôi mang lên lầu,lên cung Thương, Tôi không bao giờ thôi yêu nàng, Tình tang tôi nghe nư tình lang Yêu nàng bao nhiêu trong lỏng tôi, Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi, Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi, Đào Nguyên trong lòng nàng dây thôi. Buồn lưu cây dào xin hơi xuân, Buồn sang cây tùng xin đông quân, Ô hay buồn vương cây ngô đồng, Vàng rơi ! vàng rơi ! thu mênh mông !
ẢNH ẤY Anh thấy mơ màng trong ảnh ấy, Người em lãng mạn quá đi thôi! Anh nhì trân trối ,anh tơ tưởng, Anh ngỡ là em đứng đấy rồi. Anh tính ôm trầm lấy mắt mơ, Lấy môi ,lấy má...lấy ngây thơ' Để níu mãi mùi hương ấm, Của một tình yêu quá hững hờ. Anh tính kề tay lên trái tim, Ta đòi nónh hổi với say im. Nhưng chao ! sao chỉ không gian lạnh, Không bóng,không hình,không có em ! Anh ghì lấy anh,những đau thương, Thấm tận lòng anh,khổ chán chường. Anh úp mắt vào đôi mắt ấy, Rồi không ngăn được,lệ anh tuôn... Nước mắt tràn trên đôi mắt ấy, Nào hay em khóc phải em đâu! Đời mô em khóc vì anh khóc, Cho lệ lòng anh hạc vẽ sầu ! Anh không rời nữa,ánh thơ ngây, Và trở nên người dễ khóc lây, Anh khóc mắt anh trong mắt ấy, -Để rằng: em khóc với anh đây !
TÂN HÔN Ô lạ ! làm sao thương nhớ quá ! Đêm nay trăng ngủ ở bên đường, Hồn chiêm bao hối mơ trăng lạnh, Để giả vờ như ấp bóng nường. Họ tưởng tân hôn êm ấm lạ, Không hay sao ốm lá hoa tàn, Và Đêm nay khóc cho nến mới, Lộ một sông trăng chảy lệ vàng ! Họ tưởng tân hôn êm ấm lạ. Không hay xuân kín vỡ màn trinh ! Ngoài kia gió lá luồn qua cữa, Chứng kiến làm sao chuyển đến cành, Mộng rớt đêm nay như chất ngọc, Người ta say nghiến những men tình, Tôi hoan hô- phút giây thần diệu ! Chết giả nhưng cười trắng thủy tinh.
THI VỊ Lá vàng rơi. (Tôi khóc,anh ơi !) Đàn rung tiếng: người yêu đang ngồi... Trăng vàng rơi, (tôi khóc ,anh ơi !) Đàn nghẹn tiếng : Người yêu đây rồi. Hoa vàng rơi, (Tôi khóc,anh ơi !) Đàn rụng tiếng Người yêu đi rồi... Sao vàng rơi, (Tôi khóc,anh ơi !) Đàn câm tiếng: Người yêu xa rồi... ...............................
Đêm vàng rơi (Thôi hết,anh ơi !) Đàn hé phím Người yêu chết rồi
CƠN MÊ Trời ơi ! khóc đã đứt tươm hơi Tiếng lệ thôi theo với nhịp đời Tiếng lệ liệm đi như xác chết Trời ơi ! khóc đã dứt tươm hơi Ai bảo là tôi chửa chết rồi ! Máu cuồng vẫn chảy điệu mê tơi Máu cuồng ran khắp trong cơ thể Ai bảo là tôi chửa chết rồi Trời hỡi ! lụy ai cho ai thương Để ai cho một ống hồi dương Kéo dài mạch lại trong im lặng Níu vía vong gì để vấn vương !
HOÀNG HOA Lan nhung ồ ! màu lưng chừng trời Xanh nhung ồ ! màu phơi nơi nơi Vàng phai nằm im ôm non gầy Chưa yêu so mình nương sương cây Đây mùa Hoàng hoa,mùa Hoàng hoa Đông nam mây đàn nơi thành xa Oanh già theo quyên quên tin chàng Đàn theo phù dung, thu không sang Ngàn khơi,ngàn khơi,ta,ngàn khơi Làm trăng theo chàng qua muôn nơi Theo chàng ta làm con chim uyên Làm mây theo chàng bên nhung yên Chàng ơi ! hồn say trong mơ màng Hồn ta hay là hồn tình lang Non Yênte6n hay ngang muôn đầu Xuân khuê oan gì giam xuân sầu Ai xây hồ xanh trên xương người ! Ai xây mồ hoa chôn đời tươi !
CUỐI THU Đêm nay hồn lặng làm sao Cánh thu ôm cả chiêm bao vào lòng. Sao xanh lạt phím tơ đồng, Gió ơi là gió...! buồn đông thổi về. Không gian mưa lệ đầm đìa, Đầy sân trắng toát hoa lê đầu mùa. Trời làm ứ đặc tình thu, Ô kìa ! mây hạc nặng lùa về tây. Hồn sao không động mà say ! Chà đôi chim khướu nó bay tung trời Nhạc đâu bỗng vời từng khơi Hồn theo với nhạc...hồn ơi là hồn ! Buồn thôi như rượu thấm dồn, Lên non nồng khướt,quay tròn trên không
LANG EM
Nơi đây làng cũ buồn hiu quạnh
Anh có khi nào trở lại chưa?
Ngày đi chậm lắm, giòng sông biếc
Hừng sáng trong trời sợi sợi mưa
Nơi đây thành phố đời ngưng mạch
Mấy nàng lữ khách vẫn buồn mơ
Đường lên hội quán sương khuya xuống
Đâu mấy chàng trai rỗi nhớ hờ !
Anh có khi nào còn trở lại
Chờ lúc hoàng hôn trăng đã lên
Tìm ngõ nhà em anh sẽ thấy
Khóm lan thơm nặng khí ưu phiền
Là lúc trăng về trên mái ngói
Những cành nhãn muộn cánh dơi bay
Em đang trổ bệnh trong phòng vắng
Tình đậm theo trăng sáng sáng đầy.
MỘNG LẠ
Mộng sao mộng lạ - trắng như ngà Giai nhân hiện dưới bóng hàng nga Họ đẹp như xuân,sắc như gấm Và hồn hé nhạc thắm như hoa Nguồn sống thơm tho chảy giữa lòng Xô bồ,gót ngọc,bước song song Áo xiêm ăn đứt mùa trăng sáng Gió nép rình nghe tiếng chạm vàng. Những cặp môi cười gươm sắc lẹm Chóa lên không khí dội hương vàng Khóai lạc ửng hồng như quả gấc Đi đâu ăn cả hương ngây ngất Ôi đi ! đoàn tiên lột khỏa thân Hoan hô xác thịt chiếm ngôi thần.
ĂN MÀY Thì ăn mày ! thì ăn mày ! ăn mày Hồn tad9au quá là ta ngửa tay Lạy tứ hướng xin khắp vũ thiên hạ Nắng cónha5c chớp đầy hơi hương lạ Nấc âm thanh chết liệm giữa triền miên Gió mang thư cho đến cung thiềm Thổi chữ gấm hằng khi điên cuồng vọng Xuống không gian như bể sáng kim cương Cho tin xin trong một tối du dương Muốn thơ đàn run trên da thịt tuyết Đàn và thơ kết thành dây tinh huyết Có nguồn thương trào vợi tiếng phong cầm Cho ta xin ý điệu của tình câm Là giải hết bí huyền nương bóng tối Hay trò cười trên làn môi hấp hối Còn đây ! còn đây ! tiếng rượu hú ma Tứ thuốc phiện thu nhập khi mồ hoa Ừ ! tội chi ta không vào địc ngục Đặng xin nối ngọc uyên ương thề thốt Giam chung thân mù sáng quá thiên đường Đặng ngủ nhờ một đêm với Xuân Hương Baudelaire ! người là vua thi sĩ ! Cho xin trụm bao nhiêu mùi thi vị Phà hơi lên,truyền nhiễm thấu trần ai...
NẤM MỘ Mây tuyết thời gian bay tợ nhạc Hồn tôi đã thoát,đã tiêu dao Những tờ thơ nát đầy hơi hám Tay khách đa tình sẽ chuyển trao Rồi những mùa thu vô hạn thưng Trở về dưới biếc chập chờn hương Mùa thu ám ảnh hồn thi sĩ Muốn thổi tiêu vàng giữa khói sương Gió tiêu sẽ quạt buồn thanh tịnh Về chốn thôn già viếng mả tôi Đầy cỏ xanh xao mây lớp phủ Trên mồ con trên quạ đứng im hơi,
MƠ TIÊN Hồn bay ! hồn bay ! hồn bay ! Ngửa nghiêng tắm mát vàng lay,nhạc hường. Đêm nay no ớn nguồn hương, Một trời thanh khí mười phương ân tình. Hồn tôi mất cả đồng trinh, A ha ! mê luyến những hình tiên nga ! Bao giờ cho mộng nở hoa, Bao giờ xuân chín nõn nà trên môi, Để tôi đi cướp mây trời, Vén ra cho thấy một vài nường Tiên. Ô coi ! hồn đương say nghiền, Đã nư khoái lạc nơi miền chiêm bao !
CÙNG MỘT CÔ ĐÀO HÁT BỘ Lạ sao ! cả rạp không ai khóc, Chỉ một mình cô khóc với cô, Nước mắt ly sầu hay giả dối? Tiếng ca như vọng tiếng trong mồ !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: