Đức Hải là sinh viên VN du học Canada (cháu nội của bà cô Thanh gửi nắm cơm cho nhân vật Tôi trong truyện Ký Ức Quê Hương). Sau khi ra trường, Hải lấy vợ và ở lại xứ người. Hiện nay anh là giám đốc công ty du lịch Thăng Long ở Vancouver.
Đức Hải đã cho in một số truyện và là thành viên của nhóm văn bút NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI. Văn anh nặng trĩu và luôn khắc khoải ký ức quê hương. Biết HNVC có mở Liên hoan Truyện cực ngắn, anh đã gửi 2 tác phẩm hưởng ứng. HNVC trân trọng giới thiệu cùng ban đọc.
LẠC ĐỨC HẢI
- Dần ăn đi...
Lạc với tay chìa ra cái bánh mì nguội.
- Ăn đi, lấy sức mà học nữa.
Tôi phủi tay vào gấu quần cáu bẩn, cầm cái bánh mì ngọam một miếng rõ to, nước bọt tứa ra ðầy miệng. Miếng bánh lạnh queo, tẩm chút nước thịt kho còn sót lại từ buổi trưa, hơi cứng nhưng sao ngon lạ lùng.
Lạc nhìn tôi long lanh:
- Dần.. Từ từ ăn, kẻo nghẹn...
Lạc đưa ngón tay quệt ngang miệng tôi. Chặn lại giọt nước miếng nhễu ra từ cái miệng đói tham lam. Bàn tay Lạc khẳng khiu, xanh lợt vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày. Bàn tay có một nốt ruồi đen điểm ngay ngón cái.
- Người ta bảo... Mụn ruồi ở tay ăn vay suốt đời.
- Vẽ chuyện. Mê tín.
-Thật đấy, chắc mai này chẳng ai thèm cưới Lạc ðâu .
- Không ai cưới Lạc, Dần cưới.
Lạc bê cái thùng bánh mì bước nhanh. Cái dáng khom khom hơi nghiêng về phía bên trái.
Tôi đánh giày, Lạc bán bánh mì dạo thuê. Tình cờ hai kẻ mồ côi gặp nhau trên hè phố. Rồi kết bạn. Tình bạn như định mệnh đã an bài cho những kẻ lang thang, trót làm thân rác bụi từ thuở lọt lòng.
Bao giờ cũng vậy, cuối ngày, Lạc cũng phần tôi một cái bánh mì, có khi kèm chút nước thịt kho.
Tôi trêu Lạc:
- Mai này học thành tài, đổi đời, Dần sẽ mua một biệt thự thật to, rồi cưới Lạc về.
- Thật nhé,
Lạc cừời. Đôi mắt long lanh.
...
Tôi tốt nghiệp trung học hạng ưu, được học bổng đi du học nước ngoài. Ra trường với tấm bằng thạc sỹ kinh tế, tôi được nhận vào làm cố vấn kinh doanh cho một công ty lớn. Rồi lấy vợ, sinh con. Tôi mải mê, chìm đắm với những thành công và hạnh phúc. Dĩ vãng ngày xưa giờ chỉ còn là những hư ảo của một kiếp nào. Nhân chuyến công tác Việt Nam, tôi đại diện công ty bàn thảo hợp đồng với một đối tác tại thị xã Hòn Gai, nay đã là Thành phố Hạ Long. Sau bữa cơm chiều đặc sản biển , tôi thong dong thả bộ dọc con đường chính. Tất cả đã thay đổi thật nhanh. Như quen như lạ. Chẳng ai nhận ra tôi. Tôi cũng vậy, như kẻ lần đầu qua đây. Nhìn mãi, chẳng gợi ấn tượng gì.
- Ông ơi...Ăn giúp cháu cái bánh mì ...
Tôi giật mình. Tiếng BÁNH MÌ có gì đặc biệt gợi nhớ về tiềm thức. Tự nhiên tôi muốn ăn, dù bụng đẵ no căng bởi ních đầy đặc sản cùng mấy vại bia Halida và rượu XO. Tôi đưa tay nhận cái bánh mì từ bàn tay người đàn bà gầy gò, đen quắt. Khuôn mặt bà khắc khổ, khó đóan tuổi, núp dưới manh nón mê cũ nát. Đôi mắt mệt mỏi nhìn lên. Đôi mắt này hình như tôi đã gặp ở đâu?. Bỗng dưng người đàn bà rụt vội tay lại. Bàn tay chai gầy, có nốt ruồi đen điểm ngay ngón cái.
Bỏ mặc tôi choáng váng, miệng há ra như bị điểm huyệt. Người đàn bà tất tả chạy đi. Cái dáng khom khom hơi nghiêng về bên trái.
Hai đầu gối tôi mềm nhũn.
Chiếc bánh mỳ trên tay bỗng nặng trĩu, rơi xuống đất.
THA HƯƠNG Quê hương tôi nghèo lắm. Những mái nhà cấp bốn hướng mặt ra biển, chống chọi với những cõn gío nồm. Trên trời nắng, dưới nước mặn. Nóng nhưng thóang, như chính bản tính mộc mạc người quê tôi. Con đường ðất chạy ngoằn ngoèo trước làng, loang lổ những ổ gà, ổ trâu do bị sóng ðánh lở. Lũ trẻ con háo hức chạy theo sau chiếc xe duy nhất ở làng - Xe công nông chú Bậu. Chạy mãi lên ðến tận ðầu làng rồi chạy bộ về, vui vẻ, hả hê.
Tôi bảo thằng Vũ :
- Tao có điếu thuốc, hút không ?
- Không, bố tao biết, đánh chết !
- Ừ nhể. Thôi đi noi. Chiều về rủ bọn thằng Chuột chơi đánh đáo
Ngày tôi ra đi, bỏ lại quê nghèo nhưng chất đầy kỷ niệm.
Tôi làm người tha hương.
Ba năm sau, bố mẹ tôi cũng chuyển vào huyện. Thỉnh thỏang những dịp giỗ tết mới về thăm quê.
Bẵng đi mười mấy năm, tôi có dịp trở về. Bố mẹ tôi mừng tủi, các em tíu tít đưa tôi vào nhà. Căn nhà biệt thự mới xây, kiểu cách . Đẹp. Nhưng xa lạ làm sao.
Ðêm đầu tiên tôi mất ngủ. Thiếu vắng. Chống chếnh. Chập chờn cơn mê. Cơn mê đưa tôi men theo con đường đất đầy những ổ gà, về căn nhà cũ, hai gian ba chái ngày xưa. Ẩn hiện đâu đây vết tường vôi loang lổ, tiếng tắc kè vọng khan.
Sáng, tôi xin phép bố mẹ ra quê. Bố nhìn tôi băn khoăn như có điều muốn nói....
Tôi háo hức nhảy lên bờ khi tàu vừa cập bến. Hơi là lạ. Bến đất cũ bây giờ đã thay bằng bến cảng bê tông vươn dài ra biển. Con đường cũng bê tông, chạy xầm xập những chiếc xe Lam, xe gắn máy đủ lọai , chen chúc nhau, tạt mặt, xả lên trời những mảng khói bẩn màu đen quyện bụi.
Xe lam dừng lại, tôi ngơ ngơ bước xuống như tỉnh như mê. Hai bên đường, hàng dãy nhà cao tầng chen chúc nhau, cố nhô ra đè nát con đường nhỏ. Tôi ngóng tìm người quen. Ðây những khuôn mặt khắc khổ, già trước tuổi của những bậc cha chú. Nham nhở những khuôn mặt lạ hoắc , sùm sụp nhìn rồi cuời như điên.
Có tiếng ai đó nói :
- Bọn nghiện !.
Theo chân bác Cả, tôi đi vào ngõ. Qua nhà thằng Vũ, tôi kiễng nhìn. Bác tôi bảo:
- Thôi đi cháu. Nó chết rồi. Mười mấy thằng... Chúng nó chết Sida...
Tôi bước hẫng. Đi như kẻ mộng du về phía trước mà chẳng biết đi đâu.
Mười mấy năm tha hương. Giờ trở về, tôi vẫn tha hương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2008 01:09:13 bởi Ct.Ly >