Chương 1: Những ngày ở trường
Đó là Tháng giêng phía bắc bang New York, sáu mươi bảy năm trước. Tuyết phủ dầy khắp nơi. Phủ lên những phiến lá dài của cây sồi, gỗ thích, đè nặng những cành xanh của cây tuyết tùng và vân sam xuống những tầng tuyết. Tuyết cuộn lên, phủ kín những cánh đồng và những tảng đá.
Dọc theo con đường dài băng ngang qua khu rừng, một thằng bé đang lê bước đến trường, cùng với anh cả của nó, Royal, hai người chị, Eliza Jane và Alice. Royal 13 tuổi, Eliza Jane 12 và Alice thì 10. Almazo là đứa trẻ nhất, và đây là lần đầu tiên nó đến trường, bởi vì nó chưa đến 9 tuổi.
Nó phải cố gắng đi thật nhanh để kịp với mọi người. Ngoài ra, nó còn phải mang theo hộp đồ ăn.
“Anh Royal phài xách thứ này!”, nó quát lên, “Anh lớn hơn em mà”.
Royal đang bước những bước dài với đôi bốt bảnh trai, Eliza Jane nói:
“Không đâu, ‘Manzo. Đây là lượt của em, bởi vì em là đứa nhỏ nhất.” Eliza Jane hách-dịch luôn biết được điều gì phải làm thì mới là tốt nhất, và cô ấy khiến Almazo và Alice phải làm theo mình.
Almazo hấp tấp bước sau Royal, và Alice thì vội vã phía sau Eliza Jane, lún chân trong vết hằn những người trượt tuyết để lại. Ở hai bên của vết này, tuyết mềm ù lên thành lũy. Con đường đổ dài theo con dốc, rồi băng ngang một cây cầu nhỏ và sau đó đi thêm một dặm xuyên qua khu rừng tuyết là đến ngôi trường.
Cái giá rét làm tê buốt mí mắt của Almazo và khiến cho mũi nó trở nên tê dại, nhưng bên trong lớp áo lông cừu xịn của nó, cơ thể nó vẫn được giữ ấm. Tất cả những gì những đứa trẻ mặc đều làm từ lông của những con cừu của bố chúng. Quần áo lót của nó có màu trắng kem, nhưng mẹ của nó chỉ nhuộm lông cừu cho quần áo ngoài của nó.
Vỏ cây óc chó được dùng để nhuộm lớp áo ngoài và quần dài. Rồi mẹ dệt chúng, bà giặt và làm cho chúng rút lại để trở thành tấm vải nặng, dầy và các sợi vải sát lại với nhau. Không có gió hay bất cứ cái giá lạnh hay cơn mưa nào có thể xuyên qua tấm áo dày khít tuyệt vời mà bà đã dệt.
Phần lưng áo của Almanzo, bà đã nhuộm tấm lông cừu tốt bằng màu đỏ tươi như màu trái cherry, và bà dệt phần lông thật mềm và mỏng, Đó là một màu đỏ ấm áp và xinh xắn.
Còn cái quần dài của Almanzo thì được đơm nút nơi eo, một hàng cúc màu đồng thau sáng bóng, chạy vòng ngang thắt lưng. Từ thắt lưng lên đến cằm, hàng cúc được cài chặt lại, và cái áo choàng màu nâu dầy nặng cũng vậy. Bà cũng làm cho nó một cái nón lưỡi trai làm từ vài dầy và có màu nâu, với tấm che tai ấm áp được thắt lại dưới cằm của nó. Và cái găng tay cụt màu đỏ thì nối liền với cổ tay của áo khoát và kéo ngang qua phía ót của nó. Cho nên, nó không thể làm mất chúng được.
Nó mang một đôi vớ kín gió kéo lên hết chân và che kín chân của nó dưới lớp quần trong để giữ ấm, và một đôi khác bên ngoài cái quần dài nâu, và nó mang giày da đanh. Đôi giày mà chúng mang thật sự là đôi giày mà những người Ấn Độ mang.
Những bé gái thì thắt chặt tấm mạng che mặt khi mà chúng đang đi giữa mùa đông. Nhưng Almanzo là con trai, và mặt của nó trơ ra giữa cái giá buốt này. Cằm cảu nó đỏ lên hệt như màu đỏ của trái táo và mũi thì còn ửng hơn cả trái cherry, sau khi nó đi mbộ được hơn một dặm rưỡi và nó cảm thấy thật vui sướng khi nhìn thấy ngôi trường.
Ngôi trường đứng trơ trọi giữa khu rừng tuyết, sát chân đồi Hardsrabble. Khói bốc lên từ ống khói, và giáo viên thì đào một lối đi băng ngang qua lớp tuyết đến cái cửa. Năm thằng con trai đang ẩu đả nhau trong lớp tuyết dầy ngay lối đi. Almanzo hoảng hốt khi thấy điều đó.
Royal vờ như không hề sợ, nhưng đó chỉ là giả vờ.
Chúng là những đứa lớn xác đến từ vùng cư dân Hardscrabble, và tất cả mọi người đều sợ chúng. Chúng đập vỡ xe trượt tuyết của một thằng bé chỉ để vui.
Chúng vẫn thường túm chân một thằng bé nào đó lên và đung đưa thằng bé đáng thương qua lại, rồi dộng đầu nó xuống lớp tuyết dày.
Đôi lúc, chúng chúng khiến cho hai thằng con trai đánh nhau, mặc dù một đứa thì không hề muốn đánh nhau và van xin được cho đi.
Những gã to xác này khoảng mười sáu hoặc mười bảy và chúng đến trường chỉ vào lúc giữa đông. Chúng đến để đánh giáo viên và đập nát ngôi trường. Chúng tự hào rằng không có bất cứ giáo viên nào có thể chấm dứt mùa đông trong ngôi trường này, và đúng là không có giáo viên nào có thể.
Năm nay, ông thầy là một người đàn ông trẻ gầy gò, tái nhợt. Tên của ông là Corse. Ông ấy hòa nhã và kiên nhẫn, và không bao giờ đánh học sinh chỉ vì nó không biết cách đánh vần một từ. Almanzo cảm thấy lo khi nghĩ về việc lũ to xác kia sẽ đánh thầy Corse như thế nào. Thầy không đủ cao lớn để đánh lại chúng.
Một sự im lặng bao trùm lấy ngôi trường và bạn có thể nghe thấy âm thanh do lũ lớn xác kia gây ra ở bên ngoài. Những học sinh còn lại đứng cạnh nhau thì thầm bên lò sưởi ở giữa phòng. Thầy Corse ngồi ở chỗ của ông. Một bên má đè lên cái bàn tay xương xẩu của mình, thầy đang đọc sách. Ông nhìn lên và nói một cách dịu dàng,
“Buổi sáng tốt lành!”
Royal, Eliza Jane và Alice đáp lại một cách lễ phép, nhưng Almanzo thì không nói gì cả. Nó đứng tại bàn mình, nhìn thầy Corse. Thầy cười với nó và nói:
“Em có biết ràng tôi sẽ về nhà tối nay với em không?” Almanzo thật sự bối rối để tìm câu trả lời. “Có,” thầy Corse nói. “Đã đến lượt của ba em.” Tất cả các gia đình ở khu này đều giữ giáo viên lại trong 2 tuần. Thầy sẽ đến từ khu vực này đến khu vực khác cho đến khi thầy ở lại 2 tuần tại mỗi gia đình. Rồi sau đó, thầy sẽ để cho trường nghỉ trong khoảng thời gian này.
Khi nói vậy, thầy Corse gõ mạnh cây thước lên trên mặt bàn, đã đến giờ vào lớp. Tất cả học sinh, nam cũng như nữ, đều phải vào chỗ ngồi. Những đứa con gái thì ngồi phía tay trái của phòng, và lũ con trai thì bên tay mặt, với một cái lò sưởi lớn và thùng cũi ở giữa chúng. Những đứa to cao thì ngồi cuối lớp, tầm trung thì ở giữa và những đứa bé nhất thì ngồi đầu lớp. Tất cả các ghế đều có cùng kích thước. Những thằng to con có thể là sẽ gặp khó khăn khi muốn nhét đầu gối của chúng xuống phía dưới mặt bàn, còn những đứa nhỏ hơn thì có đứa không thể chạm chân xuống mặt sàn.
Almanzo và Miles Lewis là những đứa mới vào, cho nên chúng ngồi ở trước tiên và chỗ đó không có bàn. Chúng phải giữ lấy những cuốn sách bằng 2 bàn tay.
Thầy Corse bước đến chỗ cửa sổ và gõ gõ vào nó. Những gã lớn xác rì rào với nhau ởchỗ lối vào, đùa cợt và cười lớn lên. Chúng bật tung cánh cửa ra với một cái mũi bự hết cỡ và dáng điệu hết sức hách dịch khi bước vào. Bill Ritchie To là đại ca của chúng. Hắn cao gần xấp xỉ ba của Almanzo; nắm đấm của hắn thì cũng cở nắm đấm của ông. Hắn cố gắng bước đi thật nặng nề để tạo ra những dấu chân trên tuyết và những âm thanh đáng sợ. khi di chuyển về phía cuối lớp. Bốn gã còn lại cũng làm như vậy.
Thầy Corse không nói gì cả. Không một tiếng thì thầm, không một ai được phép lo lắng. Tất cả phải im lặng tuyệt đối và tập trung chú ý vào bài học. Almanzo và Miles giữ chặt sách của chúng bằng 2 bàn tay và cũng hết sức giữ chân chúng không run lên. Chân của chúng trở nên nhức mỏi và bắt đầu nhói đau, đung đưa theo cạnh bàn. Thình thoảng, chân của nó giật bắn lên một cách đột ngột, trước khi Almanzo có thể giữ nó lại. Rồi nó cố gắng giả vờ là không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng nó biết, thầy Corse đang nhìn nó.
Phía cuối lớp, những gã to xác đang thì thầm với nhau, tranh giành nhau và quăng sách của chúng xuống sàn. Thầy Corse nói một cách lạnh lùng:
“Làm ơn giữ trật tự!”
Trong một phút, chúng im lặng. Sau đó lại tiếp tục ồn ào. Chúng muốn thầy Corse phải trừng phạt chúng. Và khi thầy làm vậy, chúng sẽ vồ lên để túm lấy thầy.
Cuối cùng, lớp học cũng chấm dứt, Almanzo và Miles lướt về phía bàn giáo viên. Thầy Corse cầm lấy cuốn sách đánh vần của Almanzo và giao cho chúng một số chữ để chúng đánh vần.
Khi Royal đi học, nó thường xuyên phải về nhà vào buổi tối với bàn tay cứng đờ lại và phồng lên. Giáo viên đánh vào tay của nó bằng một cây thước vì nó không hiều bài. Cha của nó nói:
“Nếu như thầy giáo còn đánh còn một lần nữa, Royal, thì ba, ba sẽ đánh con thêm. Nhớ lấy!”
Nhưng thầy Corse không bao giờ đánh vào tay một đứa trẻ bằng thước. Khi Almanzo không đánh vần đựoc, thầy nói:
“Ở lại vào giờ chơi, học chúng”
Vào giờ ra chơi, con gái được ra trước. Chúng đặt mũ trùm đầu và áo choàng và chậm rãi đi ra ngoài. Sau 15 phút, thầy Corse gõ lên trên cái cửa sổ và chúng đi vào, treo áo khoác lên ngay lối ra vào và bắt đầu cầm sách lên. Sau đó, lũ con trai mới ra chơi trong 15 phút nữa.
Chúng rượt nhau và la hét trong cái giá lạnh. Trước tiên là trò ném quả cầu tuyết. Chúng trượt lên trên đồi Hardscabble; chúng quăng mình lên không, lộn người xuống, trên những thanh trượt, và nhào xuống một quãng dài, trên sườn dốc. Chúng lăn mình xuống tuyết, chúng chạy, chúng vật nhau, chúng dùng cầu tuyết chọi vào nhau và rữa mặt của những đứa khác bằng tuyết, và trong suốt khoảng thời gian đó, chúng sẽ la hét lớn hết có thể.
Khi Almanzo phải ở lại vào giờ chơi, nó cảm thấy xấu hổ vì mình phải ở lại với lũ con gái.
Vào giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người có thể di chuyển trong phòng học, và nói chuyện nhỏ. Eliza Jane mở hộp đồ ăn ra và để trên bàn của nó. Trong đó ó bánh mi, bơ, xúc xích , bánh rán và táo, và 4 cái bánh táo kẹp ngon tuyệt, còn miếng bánh mì thì phủ đầy mứt táo và sirô.
Sau khi Almanzo ăn xong mảnh vụn cuối cùng của cái bánh táo, nó mút từng ngón tai, và lấy một ít nước từ trong thố đồ ăn bằng cái muôi gắn ở góc thố. Rồi nó đặt nón, áo khoác, và găng tay xuống, rồi ra ngoài chơi.
Ánh nắng tràn ngập khắp nơi. Tuyết dưới ánh nắng làm chói mắt người ta, những chiếc xe kéo gỗ đã rời khỏi đồi Hardscabble. Ở phía trên xe trượt có những khúc gỗ, đàn ông dùng roi quất vào những con ngựa và quát tháo chúng, còn những con ngựa thì chạy lọc cọc và làm những cái chuông ở cổ chúng kêu keng keng.
Lũ con trai thì vừa chạy vừa la hét để đầy tấm trượt tuyết của chúng nhanh hơn những người trên xe, còn những đứa mà không có ván trượt, chúng phải leo lên cao và tuột xuống bằng những khúc gỗ.
Khi chúng hớn hở băng ngang qua ngôi trường và bước xuống đường. Những quả cầu tuyết nặng đang bay vèo vèo. Phía trên kia, lũ con trai đang vật nhau xuống, xô đẩy nhau để đè đứa khác xuống dưới tuyết. Almanzo và Mile thì đang la hét khi trượt trên tấm ván cuỉa Mile.
Thời gian trôi qua thật nhanh kể từ khi chúng rời khỏi trường. Nhưng thật dài khi quay trở lại. Ban đầu, chúng bước đi, chúng di chuyển chậm rãi, rồi sau đó chúng và và thở hổn hển. Chúng sợ chúng sẽ trễ. Và chúng biết chúng đã trễ rồi. Thầy Corse sẽ đánh chúng.
Lớp học có vẻ yên tĩnh. Chúng không muốn bước vào, nhưng chúng phải vào. Chúng lén lút đi vào, nhẹ nhàng. Thầy Corse đang ngồi ở chỗ của ông và tất cả những đứa con gái đã ngồi vào chỗ của chúng, vờ như đang học. Còn ở bên đám con trai, mọi ghế đều đang trống.
Almanzo lết về phía ghế của nó trong sự im lặng đáng sợ. Nó cầm sách lên và cố gắng không thở lớn. Thầy Corse không nói gì cả.
Còn Bill Ritchie và những gã lớn xác khác không để ý đến điều đó.Chúng cố gắng gây ra càng nhiều tiếng động càng tốt khi chúng bước về chỗ ngồi của mình. Thầy Corse đợi đến khi chúng im lặng.
“Tôi sẽ bỏ qua sự chậm trễ này của các em. Nhưng chỉ một lần duy nhất. Đừng để điều đó xảy ra lần nữa!”
Tất cả mọi người đều biết lũ lớn xác kia sẽ tiếp tục chậm trễ. Thầy Corse không muốn trừng phạt chúng bởi vì chúng sẽ dập thầy khi thầy làm vầy, và đó cũng là điều mà chúng muốn.
(HẾT CHƯƠNG 1)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2008 12:33:44 bởi sweet >