ĐÂU ĐÓ VẪN CÒN TIẾNG NHẠC...
thegioioten 14.09.2008 19:31:09 (permalink)
MONG MỌI NGƯỜI GÓP Ý CHO
 
 
Bênh viện.
-cậu khỏe chứ?
Cám ơn. Bác sĩ có thể nói thật, Tôi cảm thấy không còn bao lâu nữa…
Người người qua lại, trong căn phòng ấy chỉ là sự Im lặng đáng sợ. Thiên biết mình không còn sống được bao lâu nữa , vì căn bệnh quái ác đang từ từ nhậm ngắm cậu. ung thư dạ dày giai đọan cuối, nó thật là đáng sợ. từng cơn đau như búa bổ đang liên hồi nện vào tâm trí Thiên, quặn lên từng hồi trống và nặng như một tảng đá. Tháng ngày phải đấu tranh cho sự sống đã làmThiên quá mệt mỏi, Thiên tự hỏi “ tại sao ông lại bắt tôi chịu đựng như thế này chứ, tôi đã quá mệt mỏi…mệt mỏi lắm rồi…aaa” . Thiên quằn quại ôm lấy cục đá trên người cậu và khóe mắt cay lên vì đau điếng. “tại sao?”- Thiên thét lớn trong tâm trí mình “ông phải cho tôi một lí do để sống chứ”. Mọi thứ xung quanh mờ dần đi và dần xa thẳm…Thiên đứng trên một tảng đá thật lớn, xung quanh cậu là khỏang trời vô tận. Thiên dang hai tay ra và đón những luồng khí lạnh đến thấu xương. Nó xuyên sâu vào cơ thể, Thiên lắng nghe được từng nhịp đập và vô số những âm thanh hỗn lọan. Từng âm thanh lan tỏa khắp đầu Thiên, lúc thì ồn ào, lúc thì xa thẳm, lúc thì rít lên từng tiếng bíp…một cái nóng lan đến rất nhanh, Thiên cảm thấy nó đang thêu đốt mình và Thiên đã quay lại. Một trận cuồng phong bão táp, nổ lữa, ùn ùn kéo đến như một đàn hổ dữ. Thiên thấy nó đang nuốt chững mình.” Khôngggggggg…”- Thiên tĩnh dậy, ánh sáng sáng dần.
-Cậu bớt đau chứ?
Thiên không nói gì cả, quay lưng sang chỗ khác. Bác sĩ cũng không hỏi thêm và đi ra. Căn phòng trở lại như cũ, im lặng và lạnh lẽo. từng cơn gío thóang qua, từng đợt, từng đợt se lạnh. đâu đó thóang nghe một giai điệu, một giai điệu thật quen thuộc…
“ đâu đó tiếng nhạc, vẫn xướng khúc
Một mảnh kí ức bỗng quay về
Thanh thản như dòng suối mát
ấm áp lan tỏa cả cõi lòng…”
Thiên cảm thấy mình đang hồi sinh, người cậu lan tỏa một sức sống kì diệu và…
“Linh…Linh…”- Thiên khẽ gọi tên của người con gái đã bị lãng quên trong tâm trí cậu và đang mê man…
…hạt mưa nặng trĩu, bóng đêm bao trùm. Từng bước mệt mỏi, Thiên đi về  sau một ngày làm . người cậu ướt sũng, lâu lâu lại ắt xì vài tiếng và lảo đảo . trời gầm lên, Thiên ngồi bệt xuống và ôm lấy bụng. cơn đau nhói lên, mặt Thiên khắc khoải và mưa vẫn cứ rơi.
“từng tiếng, từng tiếng ,nghe da diết
Một khúc nhạc, một đời người.
Nợ ai đó…”
Nghe tiếng nhạc ấy, cậu cảm thấy bớt đau hẵn và lắng nghe theo từng giai điệu du dương. Hạt mưa như chạy trốn khỏi Thiên, chẻ ra và rơi xuống một màn chắn vô hình. Thiên ngước nhìn, một cô gái xinh xắn và trên môi nỡ một nụ cười đứng trước mặt. Mặt đối diện và trong khỏang mưa vô hình. Cả hai đứng đó, không nói gì. Từ trên, là vô số tinh linh mưa rơi xuống và giai điệu càng lúc càng xa thẳm. nó len lỏi khắp khu phố, qua từng ngọn cây và vút hẳn lên bầu trời xa thẳm.
- lau khô đi. Linh đưa cho Thiên cái khăn, Thiên cầm lấy và hỏi “ giai điệu ấy là gì vậy?”
-giai điệu gì?- Linh tỏ vẽ không biết , Thiên nhìn Linh và không hỏi thêm. Bên ngòai, mưa càng lúc càng lớn, tiếng kêu của một lòai vật nghe sao thật hay và lạnh lạnh. Đôi mắt trong sáng như hàng ngàn ngôi sao tỏa trên màn đêm , nhìn ra khoảng không ấy.
“buồn à?” Thiên hỏi “ nếu có thể chia sẽ cho ai đó thì sẽ vơ đi đấy”
-Tôi không biết nữa. Đôi mắt của Linh cay cay –chỉ là một cảm giác xa thẳm khi tôi nghe một giai điệu…”
“một giai điệu…”
      Đâu đó tiếng nhạc, vẫn xướng khúc
      Một mảnh kí ức bỗng quay về
      Thanh thản như dòng suối mát
      ấm áp lan tỏa cả cõi lòng….
     
      từng tiếng, từng tiếng, nghe da diết
      một khúc nhạc, một đời người
      nợ ai đó…
 
cả hai đang cùng nghe một tiếng nhạc và lặng im trong màn đêm thơ mộng. tiếng dế ráy nghe thật vắng lạnh, Thiên quằn quại lăn lộn trên giường, tay ôm chặt lấy lòng. Mắt Thiên rát lên sôi ùn ụt, từng tiếng rên, từng tiếng đau đớn. một vòng tay thật ấm áp, ôm chặt lấy Thiên. Thiên cảm nhận được một hơi ấm lan tỏa trong cơ thể mình và xoa dịu đi cơn đau.
-rán chịu đi, anh phải tới bệnh viện.
“ không, không…”
-anh sẽ chết mất.
“AAAA…”
Tiếng la thật lớn, Thiên gòng mình và hất người Linh ra. Linh cố ôm chặt và xoa dịu cơn đau của Thiên.
- hãy hứa với em ,anh phải cố sống  
Mắt Linh ứa nước mắt và ghì chặt Thiên. Cơn đau bị một luồng gió ấm áp thổi tung , xa dần, xa dần.
Bình minh kéo đến, mặt trời ló dạng. một buổi sáng sau cơn mưa, thật đẹp. Thiên lê từng bước ra khỏi cửa và ngắm nhìn cái thế giới đang thay đổi. Linh đi chợ về, thấy Thiên
-anh bớt đau chưa?
“cám ơn” Thiên gượng cười “không đi làm à?”
-mới sáu giờ, còn sớm mà.
Bàn ăn đã dọn lên , hai người họ đối diên nhau nghẹn ngào.
“sỡ dĩ Tôi không đến bệnh viện, là gì…” mắt Thiên xa thẳm “ vì Tôi đã chứng kiến người thân của mình, từng người, từng người đều ra đi. Ra đi trong sự bất lực của tôi và tôi sợ điều đó”
Linh nắm lấy tay Thiên và xoa dịu. một nụ cười mát rượi
-anh nghĩ họ sẽ vui khi thấy anh như vậy sao. Họ chỉ vui khi anh sống và khỏe mạnh
Thiên nhìn Linh  hạnh phúc. Nước mắt cứ ứa ra …
-HÃY HỨA VỚI EM…
 
…”Linh…Linh”. Thiên tĩnh dậy, nước mắt đầm đìa “ Linh, linh chính là lí do để mình sống. Bác sĩ…BÁC SĨ…”
-chuyện gì?
“ Tôi đã hỏi rất nhiều lần và bác sĩ hãy nói thật. hãy giúp tôi”
-bảy ngày, chỉ còn bảy ngày.
“tôi sẽ sống để thấy cô ấy, sẽ sống…
TIN TRÊN BÁO.
Ngày…tháng…năm…
Linh à, tôi đã rất vui khi ở bên em. Đó là khỏang thời gian bất tận và tôi luôn muốn níu giữ. Vậy mà, tôi đã bỏ đi và không một lời từ biệt.
Tôi sẽ chờ và sẽ chờ…
 
Thời gian trôi đi và bất tận…

      Đâu đó tiếng nhạc, vẫn xướng khúc
      Một mảnh kí ức bỗng quay về
      Thanh thản như dòng suối mát
      ấm áp lan tỏa cả cõi lòng….
     
      từng tiếng, từng tiếng, nghe da diết
      một khúc nhạc, một đời người
      nợ ai đó…nợ ai đó một lời hứa…”
xa xa, tiếng nhạc vẫn du dương.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9