Trích đoạn: Đình Thế
Gió buồn
mơn ngọn cỏ lay
Lá buồn
Yên lặng quên ngay gió rồi
Gió buồn
tự trách mình thôi
Vì nay lá đã
không chơi với mình
Gió buồn
lang bạc lênh đênh
Đến vùng băng tuyết
một mình cô đơn
còn ai nữa để dỗi hờn
Gió cô đơn
cứ cô đơn một đời
ĐT
Không đâu !
Lá buồn !
Vì gió ra đi
Bỏ vần thơ nhỏ sầu bi...một mình.
Lá buồn !
Nên đứng lặng thinh
Nhìn cơn gió cuộn bình minh muộn màng.
Lá buồn !
Bởi gió lang thang...
Cợt cười cùng với trăm ngàn nụ hoa.
Lại buồn !
Khi gió đi xa
Bỏ cành lá úa nhạt nhoà...
không đâu !
Tú_Yên
Đời là những nẻo đường đầy gian nan, trắc trở.
Ta_một mình...muôn thuở - thế thôi ư ?
Để rồi chỉ mãi...hình như...
Cứ là chiếc lá từ từ...rụng rơi !
* Bài thơ nầy TY thân tặng ĐT đó.