 
    
  
    
    
    
        
        
     Tình Thơ Như làn gió
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Mơ chỉ để mơ  
     
     
   Ừ thôi !  
   Ta vẫn mơ hoài  
   Cho năm tháng rộng, cho ngày qua nhanh.  
   Dẫu đời...là những mong manh  
   Là sương pha mái tóc xanh thuở nào.  
     
   Ừ thôi !  
   Cũng chẳng làm sao  
   Mơ là mơ để cho nhau chút tình.  
   Mơ là mơ để...cho mình  
   Chút vương vấn, chút mộng lành vu vơ.  
     
   Ừ thôi !  
   Mơ chỉ để mơ  
   Cho Ta, cho cả Người_Thơ...đó mà...  
   ...  
     
   Rồi thì...đời cũng phôi pha !
 
Tú_Yên 
   
   
   
  RỒI SẼ PHÔI PHA 
   
  Tình như làn gió thổi qua đời mình 
  Biết sao 
  Thôi thế cũng đành 
  Cho năm tháng rộng 
  cho nhanh qua ngày 
  Để ta 
  vẫn mãi mơ hoài 
  Mà thôi 
  vạn nẻo đường đời còn xa 
  Cuộc đời 
  là giấc mơ qua 
  Thế nào rồi cũng  
  phôi pha 
  còn gì?! 
  Rồi qua một thuở 
  xuân thì 
  Mơ hoài mơ mãi 
                       còn gì để mơ!? 
  ĐT 
  
  
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Ta về...xếp chữ đề thơ 
   
   
  Ta về... 
  xếp chữ đề thơ 
  Gửi theo con sóng xô bờ Tiền Giang 
  Điệu hò khoan nhặt, nhặt khoan 
  Dăm ba câu Lý mà mang nặng lòng. 
   
  Cửu Long nước chảy xuôi dòng 
  Đưa phù sa đến cho đồng ruộng xanh 
  Vườn cây trái ngọt trĩu cành 
  Xạc xào tiếng lá mong manh - gọi mùa... 
   
  Dòng sông Hậu - tiếng chèo khua 
  Tình quê theo sóng nhẹ đùa bờ xa 
  Tháng năm nào dễ nhạt nhòa 
  Trong Ta vẫn một quê nhà - ngát hương.
 
Tú_Yên
 
r   
* 05-08-3009   Rất cám ơn  Đình Thế đã luôn ghé thăm trang thơ TY. 
  Chúc vui và có nhiều sáng tác hay. 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2009 22:15:34 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Trông bức ảnh của Tú_yên đem vào thật cảm xúc, HB góp đôi vần tức cảnh sinh tình.         Dịu dàng giòng sông Hậu    Mênh mang mênh mang trôi    Hàng dừa soi bóng đợi    Người đi xa, xa xôi    Ngàn mây như réo gọi   ...Tình quê ươm trong tôi   Sàn nhà ai nắng rọi    Thuyền sẽ về...bên thôi!        Huyền Băng
              Dịu dàng giòng sông Hậu    Mênh mang mênh mang trôi    Hàng dừa soi bóng đợi    Người đi xa, xa xôi    Ngàn mây như réo gọi   ...Tình quê ươm trong tôi   Sàn nhà ai nắng rọi    Thuyền sẽ về...bên thôi!        Huyền Băng         
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 
 
 
Rất cám ơn Huyền Băng đã ghé thăm trang thơ Tú_Yên và để lại lưu bút.
Bài thơ nhẹ nhàng, êm đềm như một dòng sông quê vậy.
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Lang thang bên đời 
   
  
 
Ừ thôi...nắng đã nhạt gầy 
  Ta về gom hết những ngày xa xưa 
  Trả cho đời những cơn mưa 
  Trả ai cả giọt lệ lưa thưa buồn ! 
   
  Ơ hay !  
  Nắng của sân trường ... 
  Có còn một thuở vương vương bên đời ? 
  Có còn những buổi rong chơi ? 
  Hay chăng ray rức một thời nhớ_quên ! 
   
  Ừ thôi...ngày tháng mông mênh 
  Ta như những áng mây bồng bềnh trôi. 
  Đi về đâu...ở cuối trời 
  Lang thang...bay mãi cả đời - lang thang... 
   
  Ừ thôi...mơ cũ đã tàn . 
   
  Tú_Yên 
   
  r
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2009 12:25:01 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Bên đời... 
   
   
  Đàn ngân... 
  thánh thót bên đời. 
  Phải chăng có cả bóng người...đa mang ? 
   
  Trúc Đào...xao xác - mùa sang... 
  Hoa lay theo chiếc lá vàng...nhẹ rơi ! 
   
  Tiêu sầu... 
  thoảng tiếng..chơi vơi ! 
  Như thầm nhắn nhủ người ơi... 
  xa rồi ! 
   
  Đàn_Tiêu_đôi bạn mù khơi... 
  Cùng nhau thêu dệt cho đời...gấm_hoa ? 
  ... 
   
  Tiêu buồn...theo gió bay xa... 
  Đàn buông lơi nhịp ngân nga...giọt sầu !
 
Tú_Yên
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn:  Tú_Yên 
   
  Lang thang bên đời 
   
  
 
Ừ thôi...nắng đã nhạt gầy 
  Ta về gom hết những ngày xa xưa 
  Trả cho đời những cơn mưa 
  Trả ai cả giọt lệ lưa thưa buồn ! 
   
  Ơ hay !  
  Nắng của sân trường ... 
  Có còn một thuở vương vương bên đời ? 
  Có còn những buổi rong chơi ? 
  Hay chăng ray rức một thời nhớ_quên ! 
   
  Ừ thôi...ngày tháng mông mênh 
  Ta như những áng mây bồng bềnh trôi. 
  Đi về đâu...ở cuối trời 
  Lang thang...bay mãi cả đời - lang thang... 
   
  Ừ thôi...mơ cũ đã tàn . 
   
  Tú_Yên 
   
  Suối Ưu Tư 
   
  Vươn lên 
  từ suối ưu tư 
  Hồn nghe siêu thoát  
  nhìn từ nội tâm 
  Trở về giấc ngủ nghìn năm  
  Cùng nàng mộng ảo 
  về thăm địa đàng 
  Đam mê 
  dẫn bước chân hoang 
  Đưa ta quay lại 
  Suối ngàn ưu tư 
   
  Nghinh Nguyên  
   
  
 
  
  
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: nghinhnguyen 
   
   
  Suối Ưu Tư 
   
  Vươn lên 
  từ suối ưu tư 
  Hồn nghe siêu thoát  
  nhìn từ nội tâm 
  Trở về giấc ngủ nghìn năm  
  Cùng nàng mộng ảo 
  về thăm địa đàng 
  Đam mê 
  dẫn bước chân hoang 
  Đưa ta quay lại 
  Suối ngàn ưu tư 
   
  Nghinh Nguyên  
   
   
  
  
 
 
            Giọt nắng 
   
  Giọt nắng long lanh, giọt nắng...cười 
  Thả hồn mơ mộng với thơ chơi 
  Gom bao câu_chữ trần gian lại 
  Thành bản tình ca của đất_trời 
  Gió giữa ngàn xa vi vút mãi 
  Vầng mây lặng lẽ cứ êm trôi 
  Ta mang thêm chút bình yên_nắng 
  Để ghép thơ_đời, Tri kỷ ơi !
 
Tú_Yên
 
   
 
* Cám ơn anh Nghinh Nguyên đã ghé thăm và để lại thơ. 
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn:  Tú_Yên 
   
  
Trích đoạn: nghinhnguyen 
   
   
  Suối Ưu Tư 
   
  Vươn lên 
  từ suối ưu tư 
  Hồn nghe siêu thoát  
  nhìn từ nội tâm 
  Trở về giấc ngủ nghìn năm  
  Cùng nàng mộng ảo 
  về thăm địa đàng 
  Đam mê 
  dẫn bước chân hoang 
  Đưa ta quay lại 
  Suối ngàn ưu tư 
   
  Nghinh Nguyên  
   
   
  
  
 
 
  
    
    
  Giọt nắng 
   
  Giọt nắng long lanh, giọt nắng...cười 
  Thả hồn mơ mộng với thơ chơi 
  Gom bao câu_chữ trần gian lại 
  Thành bản tình ca của đất_trời 
  Gió giữa ngàn xa vi vút mãi 
  Vầng mây lặng lẽ cứ êm trôi 
  Ta mang thêm chút bình yên_nắng 
  Để ghép thơ_đời, Tri kỷ ơi !
 
Tú_Yên
 
  
 
* Cám ơn anh Nghinh Nguyên đã ghé thăm và để lại thơ. 
 
  
      Mên chào TY, lâu lắm  mới có dịp gặp TY có gì vui không? 
   
               Nghinh Nguyên 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2009 18:07:21 bởi nghinhnguyen >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 
Vu Lan về...
      Tháng bảy về 
  Không gian yên ắng, nhẹ nhàng và hình như phảng phất đâu đây là mùi trầm hương thoang thoảng. 
  Các cổng chùa rộng mở, mọi người tất bật, xôn xao để chuẩn bị bước vào Lễ hội Vu Lan: Mùa báo hiếu 
   
  Bao nhiêu năm đã qua đi, sự cuốn hút của cuộc sống đời thường cũng không thể nào làm tôi khuây khỏa nỗi nhớ đau đáu về hình bóng Mẹ già đã khuất xa biền biệt. Những kỷ niệm của một thời như bức tranh chấm phá, dù lẩn lộn trong biết bao bộn bề của xã hội mà vẫn vượt lên, lấn át tất cả những gam màu. 
   
  Thời gian thì chẳng đợi chờ. Đời người dường như rất ngắn ngủi ! 
  Khi tôi cảm nhận được những gì trân quí trong tình yêu bao la của Mẹ, thì Người đã ra đi vĩnh viễn không về. Những giọt nước mắt ngày tang lễ cũng không âm ỉ bằng nỗi nhớ nhung da diết trong những năm tháng sau nầy. Từng lời nói yêu thương như đọng mãi trong tim. Những cử chỉ dịu dàng như luôn hiển hiện trong từng giấc mơ muộn mằn về sáng.  
  Những ngày thơ bé, Mẹ đã nâng niu trìu mến, chăm chút cho tôi từng miếng ăn, thức uống. Vất vả, nhọc nhằn khi tôi bệnh đau vì trái gió, trở trời. Đêm lại từng đêm, thức canh cho con thơ được yên tròn giấc ngủ mà không hề quản ngại gian lao, mệt mỏi. 
   
  Tôi dần lớn thì Mẹ dần già yếu. Mái tóc đen mượt ngày nào đã lấm tấm điểm sương. Gương mặt phúc hậu hiền lành cũng hằn những nếp nhăn, đánh dấu sự tàn phá khắc nghiệt của thời gian, đã cướp đi của Mẹ tất cả những mộng mơ của một thời thiếu nữ. Bàn tay mềm mại thuở xưa, chai sần vì công cuộc mưu sinh vẫn không ngừng chăm bẳm, dắt dìu tôi vượt qua bao chông gai trong những bước chập chửng vào đời. 
  Trong tình thương bao la, mênh mông của Mẹ, tôi đã lớn lên một cách vững vàng thì Mẹ tôi cũng khô cằn đi vì những lam lũ giữa cuộc sống đời thường đầy chông gai, gian khó.  
  Làm sao có thể nói hết những nhọc nhằn mà Mẹ tôi đã phải trải qua để nuôi tôi khôn lớn. Như dòng thác từ trên cao đổ xuống. Như mặt biển tràn đầy những lúc triều lên. Như bầu trời cao xa thăm thẳm sẵn sàng bao trùm tất cả.            
  Chuông chùa ngân nga vang vọng. Tiếng kinh cầu siêu trầm bổng cứ theo gió lan tỏa khắp nơi nơi. Cả đất trời như cũng tơ vương để lòng người cứ dậy lên những nỗi niềm khó tả.  
  Trong các gia đình, những người con cố tận dụng mọi thời gian để quan tâm, chăm sóc cha mẹ nhiều hơn, thể hiện tình yêu cao quí, thuần khiết luôn dành cho đấng sinh thành mà hàng ngày đã phải khuất chìm vì cơm ăn, áo mặc. 
  Với tôi tất cả chỉ còn là nỗi nhớ... 
  Nỗi nhớ âm thầm, ngỡ đã nhạt nhòa theo năm tháng, nào ngờ cứ mãi nằm yên ở một góc tâm hồn rồi đầy lại đầy thêm theo từng quãng đường qua.  
  Trong những tất bật của biết bao công việc, tôi như vẫn còn nhìn thấy ánh mắt Mẹ cuời khi dõi theo từng bước tôi đi. Nhớ bàn tay gầy guộc vẫn luôn đở đần, nâng tôi đứng lên mỗi khi tôi không may vấp ngã. Nhớ những ngày tôi đi học xa. Cứ đúng cuối tháng thì Mẹ lại lên thăm. Tay xách, nách mang nào quà, nào bánh. Nhìn ánh mắt thèm thuồng của bạn bè, tôi ngất ngây hảnh diện vì tình thương nồng nàn, dịu ngọt mà Mẹ đã dành trọn cho mình.  
   
  Gìơ thì tất cả đã xa...xa vời vợi ! Để mỗi độ Vu Lan về, tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ, tiếc nuối một khoảng trời ăm ắp yêu thương của những ngày còn có Mẹ. 
   
  Trời hanh nắng... 
  Lá Thu vàng... 
  Người người lũ lượt hội chùa thành tâm lễ Phật cầu siêu sinh tịnh độ hay phúc lành cho Mẹ, cho Cha. 
  Riêng tôi, âm thầm giữa những xôn xao của ngày rằm tháng bảy, ray rức với những ý nghĩ, với những tâm tình chẳng thể nào quên.            
 
 
Vu Lan chỉ ước một điều... 
   
  Một bông Hồng cho con 
  Bông Hồng màu trắng 
  Vẫn tươi nguyên 
  Vẫn nồng nàn hương thắm 
  Là giấc mơ đời - ân nặng, nghĩa sâu. 
   
  Tháng bảy về 
  mưa rơi mãi... 
  rơi mau 
  Mùa Lễ hội 
  Mùa tình yêu dâng Mẹ. 
   
  Vu Lan đến 
  gió dịu dàng bay nhẹ 
  Trời_Đất thăng hoa ngan ngát trầm hương 
  Nhìn người vui, con lại thấy sầu vương 
  Nhớ Mẹ lắm ! 
  Mẹ yêu ơi !  
  Nhớ lắm ! 
   
  Cài lên ngực một đóa Hồng trinh trắng 
  Là tình yêu con dâng Mẹ ngàn đời 
  Dù đã xa 
  xa tận phương trời 
  Mẹ vẫn sống trong tim con mãi mãi. 
   
  "Một điều ước" 
  Con luôn thầm van vái 
  Mong Mẹ hiền trở lại...để đời vui !
 
Tú_Yên
 
r
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2009 08:27:58 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: nghinhnguyen 
   
   
   
   
  Mên chào TY, lâu lắm mới có dịp gặp TY có gì vui không? 
   
              Nghinh Nguyên 
  
 
   
  
            * Chào anh Nghinh Nguyên.   TY dạo nầy bận nhiều nên cũng ít online. Cũng không có gì vui buồn.    Anh Nguyên vẫn khoẻ chứ ? Có in thêm tập thơ mới nào không ?   TY thân chúc anh luôn an lạc và Vạn Sự Như Ý nha.    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      Một năm ! Cũng chỉ một năm. Thời gian cứ mãi lặng thầm thoi đưa. Nhớ ơi ! Biết nói sao vừa ! Hắt hiu một giấc ngủ thừa - tàn canh... 
   
   
  Nhớ Mẹ yêu 
   
   
  Mẹ giờ xa tận nơi đâu ? 
  Có hay con trẻ đau sầu hay không ? 
  Xuân sang, 
  Hạ đến, 
  Thu,  
  Đông... 
  Một năm, rồi lại một năm - con buồn ! 
   
  Đêm nghe tiếng Vạc kêu sương 
  Như rơi lạc giữa canh trường hắt hiu 
  Mẹ là bóng nắng cuối chiều 
  Cứ dần tắt lịm để nhiều sầu vương. 
   
  Còn chăng cái thuở yêu thương ? 
  Còn chăng dáng Mẹ bên giường ngồi ru ? 
   
  Thu đi, Thu lại vào Thu 
  Đời con thiếu Mẹ mây mù giăng giăng 
   
  Mẹ về với cõi vĩnh hằng 
  Bỏ con ở lại dương trần - mồ côi ! 
   
  Một năm - chỉ một năm thôi 
  Một năm qua mất, lại rồi...một năm.
 
Tú_Yên
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn:  Tú_Yên 
   
    
   
  Một năm ! Cũng chỉ một năm. Thời gian cứ mãi lặng thầm thoi đưa. Nhớ ơi ! Biết nói sao vừa ! Hắt hiu một giấc ngủ thừa - tàn canh... 
   
   
  Nhớ Mẹ yêu 
   
   
  Mẹ giờ xa tận nơi đâu ? 
  Có hay con trẻ đau sầu hay không ? 
  Xuân sang, 
  Hạ đến, 
  Thu,  
  Đông... 
  Một năm, rồi lại một năm - con buồn ! 
   
  Đêm nghe tiếng Vạc kêu sương 
  Như rơi lạc giữa canh trường hắt hiu 
  Mẹ là bóng nắng cuối chiều 
  Cứ dần tắt lịm để nhiều sầu vương. 
   
  Còn chăng cái thuở yêu thương ? 
  Còn chăng dáng Mẹ bên giường ngồi ru ? 
   
  Thu đi, Thu lại vào Thu 
  Đời con thiếu Mẹ mây mù giăng giăng 
   
  Mẹ về với cõi vĩnh hằng 
  Bỏ con ở lại dương trần - mồ côi ! 
   
  Một năm - chỉ một năm thôi 
  Một năm qua mất, lại rồi...một năm.
 
Tú_Yên 
   
  Nghe Chim Vịt Kêu Chiều Nhớ Mẹ 
   
  Chiều nghe chim vịt kêu chiều 
  Lòng con nhớ mẹ thương yêu thuở nào 
  Ầu ơ....lời mẹ vút cao 
  Từ câu tục ngữ ca dao đậm đà 
   
  Lời ru ngạc gió hương hoa 
  Đưa hồn con  trẻ nhẹ qua giấc nồng 
  lời ru góa phụ thời xuân 
  Cha đi để mẹ khổ buồn chiếc đơn 
   
  Một thân gánh nặng vai sờn 
  Tảo tần nuôi dạy đàn con dại khờ 
  Hanh hao vóc dáng tiểu thơ 
  Một thời vang bóng bây giờ héo hon 
   
  Một đời vì một đàn con 
  Thân cò lặn lỗi bên dòng sông quê 
  những chiều gió bấc thổi về 
  Mẹ rươm rướm lệ nhớ về người xưa 
   
  Chiều nay gió bấc thổi qua 
  Tiếng chuông vang vọng xa xa thánh đường 
  Lòng con cảm thấy nhớ thương 
  Tiếng chim vịt gọi vườn điều chiều nay. 
   
  Nghinh Nguyên 
  
 
  
  
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              được 
Kôn Linh giới thiệu, 
manminhtiep xin vào đây góp vui với mọi người 
  lấy sẵn chủ đề 
tình thơ theo làn gió để bày tỏ 1 chút, (thơ ko lấy đề)      
người đi mưa bụi khẽ chào ai 
  người trông phấp phới tóc ai dài 
  chút mây trôi mãi trời cao tít 
  tiếc mỗi hoàng hôn phải an bài      bài này 
manminhtiep làm là do có 1 số bế tắc trong cuộc sống... 
  hân hạnh  được làm bạn thơ với mọi người    
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                          Mưa bay...
 
 
Mưa bay...
Phố thị nhạt nhoà
Người đi bỏ lại bài ca tình nồng
Mây trời...
Trôi mãi tầng không
Hoàng hôn tím lẩn vào dòng thời gian.
 
Tú_Yên
 
 
 
Nghe Chim Vịt Kêu Chiều Nhớ Mẹ       *Anh Nghinh Nguyên ơi !   Bài thơ thật sâu lắng và cảm động. Cám ơn anh Nguyên nhiều. 
   
   
     * Xin chào manminhtiep !   Cám ơn đã ghé trang thơ TY và để lại thơ.   Chúc luôn vui và sáng tác nhiều    
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  4 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: