Trích đoạn: Tú_Yên
Cũng chẳng biết...
Cũng chẳng biết...từ đâu em lại đến ?
Để bâng khuâng cho bãng lãng mây chiều
Như cơn gió làm trùng dương sóng gợn...
Đuổi xa ngàn từng con nước...liêu xiêu !
Cũng chẳng biết...sao trời xanh - xanh thế ?
Mà niềm mơ lại mù mịt về đâu !
Nhân loại cứ miệt mài bao nông nỗi...
Dai rồi khôn - khôn_dại...bạc mái đầu !
Cũng chẳng biết...rượu vì đâu...cay vậy ?
Khi buồn thiu lại ngất ngưỡng men nồng !
Ta bước lạc trong vũng đời phiêu lãng
Có bao giờ...quên_nhớ...bũa vây không ?
Cũng chẳng biết...
chẳng thể nào ta biết...
Bụi thời gian rồi sẽ nhạt trang thơ
Em hụt hẫng trong vòng quay vội vã...
Chân trời xa mòn mõi những đợi chờ !
...
Cũng chẳng biết...em từ đâu lại đến !
Để mơ hồ một nếp nghĩ trong anh
Thì thôi nhé...đời chỉ là cõi mộng...
Đến và đi...như gió thoảng qua mành !
...
Bờ xa...con sóng rầm rì...
Vơi_đầy chi mối tình si hỡi người !
Tú_Yên
Anh Đóan Biết
Anh đóan biết... từ đâu em lại đến
Niềm bâng khuâng lãng vãng với mây chiều
Như ngọn gió mùa thu về đúng hẹn
Rụng lá rừng từng người ngắm đăm chiêu
Anh đóan biết... vì sao trời xanh thế
Và vì sao lời thỏ thẻ đêm sâu
Vọng đi xa cho bạc cả mái đầu
Cho mong ước lá mau bay về cội
Anh đóan biết... ta vì đâu... lạc lối
Tìm quên trong ly rượu mạnh men nồng
Em đi rồi giá lạnh tựa mùa đông
Trong đáy cốc in hình ai hôm sớm
Anh đóan biết kiếp người như sâu rọm
Thóat sinh thành bươm bướm lại tìm hoa
Cho trần gian lại tình tứ mặn mà
Không phai nhạt vòng thời gian năm tháng
Nguyên Đỗ