Anh Rdinh ơi !
Anh viết túi xụi như máy ấy !
Nhiều bài quá, TY chẳng biết trả lời làm sao bây giờ !?
Thôi thì...gom hết lại ?
Gom hết lại trả lời chung vô một bài. Có ăn nhập hay không thì cũng..."thông" cảm nhe. (Hì...đúng là TY...ăn gian !)
Nhưng không được "la" đâu đấy ! TY mà bị la, là...trốn mất luôn đó ! (...cái nầy là...hăm he ! Hăm he mà hổng biết có ai...sợ không ta ?)
R Đinh bị Tu_Yen gom thơ giờ chỉ còn nước ngồi than thân vậy
Bậu ơi ! có thương Qua xin gom thơ in ít
Bị gom thơ nhiều mất hết vốn còn đâu
Qua nhớ thơ nằm đêm thức suốt canh thâu
Nhớ thêm Bậu nữa chỉ giọt sầu rụng rơi
Tìm thơ, tìm Bậu khắp bốn phương trời
Về Trà-vinh nghe bìm-bịp kêu nơi cửa vàm !
Như giọt sương mai
Có lẽ...
Đời đa đoan từ thuở
Em chưa là gì trên cõi thế gian
Giấc mộng ngày nào theo câu chữ đi hoang
Giữa miền ký ức.
Niềm bâng khuâng đôi khi rất thực
Lại loang buồn trong hư ảo mênh mông
Chỉ ước mong một khoảng lặng ấm nồng
Sao hụt hẫng trong muôn vàn lốc xoáy ?
Thời khắc đi qua,
qua nhanh biết mấy
Mà muôn đời chẳng có lấy ngày vui ?
Em là cơn gió mồ côi
Chông chênh giữa vùng bão tố
Mong chi lần hạnh ngộ
Cho hương thầm hòa quyện với câu thơ.
Anh có là hạt nắng bơ vơ ?
Chiếu lóng lánh những chùm sương ban sớm
Cho lá hoa lại một thời thắm đượm
Như tự thuở nào.
...
Chẳng là gì
Chỉ là thoáng ước ao
Như giọt sương mai chợt tan nhanh vào tia nắng.
Là em thầm lặng
Vẫn miệt mài dệt mãi những vần thơ.
Tú_Yên
NHƯ GIÓ NHƯ MÂY
Em như cơn gió
mồ-côi
Anh như
một áng mây trời lang-thang
Hai ta gặp-gỡ giữa đàng
Vần thơ hòa quyện còn mang nỗi sầu !
Tìm nhau
trên cõi tinh-cầu
Thời-gian trôi...
mãi trôi lâu...
vô bờ !
Mượn vần, mượn tứ... kết thơ
Sẻ chia tâm-sự, xóa bờ cô-đơn
Gió ơi !
hãy lắng cơn buồn
Đem ưu-tư
gởi cánh chuồn... đi hoang
Dắt nhau ta bước
nhịp-nhàng
Gió, Mây tới cõi địa-đàng
thong-dong
Tình em - sương sớm trắng trong
Lòng anh tia nắng - nắng hồng ban mai
Đường đời
tuy chẳng còn dài
Thời-gian vẫn đủ viết
bài tình thơ !...
R Đinh