 
    
  
    
    
    
        
        
     Tình Thơ Như làn gió
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
               
 Biết bao giờ ? 
   
  Dẫu chẳng được gì giữa những tháng năm 
  Đang lặng lẽ trôi âm thầm theo bóng Nguyệt 
  Trăng có lúc xoe tròn - lúc khuyết 
  Em lạc lõng giữa đời 
  Anh lại biền biệt mù khơi. 
   
  Dẫu chẳng được gì giữa năm tháng chơi vơi 
  Xao xác bên đời - rừng chiều tắt nắng 
  Em vẫn là em: bơ vơ, thầm lặng 
  Suốt cả cuộc đời chỉ mỗi ước mơ thôi. 
   
  Biết bao giờ thương nhớ lên ngôi  
  Cho sóng mắt ngày nào lại long lanh sắc biếc  
  Rệu rã hôm nay vẫn là niềm hối tiếc 
  Mùa đi qua, có quay lại bao giờ ! 
   
  Dẫu chẳng được gì ngoài những vần thơ 
  Em đã gửi bao đợi chờ, khát vọng 
  Cả tin yêu một thời lắng đọng 
  Trái tim mệt nhoài lóng ngóng nỗi hoài mong. 
   
  Biết bao giờ ánh nắng lại trong  
  Con thuyền cũ ngược dòng về bến hẹn ? 
   
  Tú_Yên
  (07-12-2009)   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Những mùa trăng 
   
  Em thấy gì qua mấy nẻo sơn khê ? 
  Người đi mất mà mùa thì đứng lại 
  Con đường nhỏ vòng vèo xa ngai ngái 
  Để chông chênh từng nhịp bước chân buồn 
   
  Em thấy gì qua bóng ánh trăng suôn ? 
  Mây bảng lảng và gió luồn xao xác 
  Trời bơ bơ 
  Lá thầm thì quên hát 
  Cho câu thơ đi vắng chẳng quay về. 
   
  Em thấy gì qua ngầy ngật cơn mê ? 
  Cơn sốt buông rơi giọt mồ hôi mặn chát 
  Người rất xa 
  Mịt mù đời lang bạt 
  Gió vẫn lùa... 
  Mùa quanh quất đâu đây. 
   
  Em thấy gì qua nửa giấc ngủ say ? 
  Khung cửa gió quắt quay niềm mong nhớ 
  Vẫn khép kín chẳng buồn để mở 
  Nhốt hồn em trong khoảng trống nhọc nhằn. 
   
  Em đã thấy gì... 
  Qua suốt những mùa trăng ? 
   
  Tú_Yên
  (15-12-2009)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Em thấy gì ?  
   
   Em thấy gì trong suốt cõi mông mênh  
   Hoàng hôn tím và trời chiều không nắng  
   Nửa kiếp phù sinh chỉ toàn là mật đắng  
   Khi mùa Xuân xa tít tắp phương nào.  
   
   Em thấy gì qua cánh gió lao xao  
   Lá có tiếc những ngày xanh biêng biếc   
   Lá có khóc lúc xa cành biền biệt   
   Và gió về - có muốn nói gì không ?  
   
   Em thấy gì qua những con sông  
   Cứ năm tháng lặng thầm xuôi ngược  
   Cả khoảng đường dông dài phía trước  
   Nơi nào đâu để thấy bến bình yên ?  
   
   Em thấy gì khi mưa rớt ngoài hiên ?  
   
   Tú_Yên
  
  
 R
  
 
  
  
 R(18-12-2009)
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2016 12:03:20 bởi Nguyệt Hạ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Thưa anh ! 
   
  Trời mưa 
 mưa rớt bên thềm 
  Lao xao theo gió cho mềm lời ru 
   
  Một ngày - buồn tựa thiên thu 
  Trời giăng đầy những mây mù 
  Thưa anh ! 
   
  Tú_Yên
  (19-12-2009)   
   
   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Khung cửa khép 
   
  Em thấy gì khi đêm trở lại đêm 
  Mưa cứ rớt và mi buồn cứ ướt 
  Nhớ làm chi cả khoảng đường phía trước 
  Mùa qua rồi, ta mất_được gì đây ? 
   
  Em thấy gì khi nắng gió loay hoay 
  Đi lại đến bên đời ta mê mải 
  Gió vút bay, chẳng bao giờ quay lại 
  Sao nhiều khi gây giông bão bất ngờ ? 
   
  Em thấy gì khi mưa về rơi ướt những vần thơ 
  Câu chữ lấm lem 
  Tình yêu nhạt nhẽo 
  Chẳng thể nào trách nhân sinh bạc bẽo 
  Cả cuộc đời, ai trọn vẹn thủy chung ? 
   
  Chiều lại chiều 
  ...khung cửa trống - mông lung 
  Gió cứ lướt trôi cho lòng ta thêm lạnh 
  Mưa lại rơi 
 từng hạt tuôn sóng sánh 
  Hết đêm rồi nắng có hửng vàng lên ? 
   
  Em thấy gì khi trời đất vẫn mông mênh ? 
  Điệu nhạc chông chênh dòng âm thanh hối hả 
  Bất chợt hiểu ra: đời còn nhiều vất vả 
  Thôi cũng đành - cho trọn kiếp tử_sinh. 
   
  Khung cửa khép rồi 
  Có le lói ánh bình minh ? 
   
  Tú_Yên
  (24-12-2009)  
   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Ru... 
   
  Trời buồn đổ trận mưa giông 
  Sắt se, trắng cả dòng sông đợi chờ 
  Gió về bỗng chợt ngu ngơ 
  Người đi đâu mất, vần thơ úa nhàu
  
  Trăng buồn, lặng lẽ trên cao 
  Đêm thinh lặng, lá lao xao - ru cành 
  Còn chăng nửa giấc mộng lành ? 
  Ấm êm hay đã chòng chành - giá băng ? 
   
  Thôi đành - cũng chẳng băn khoăn 
  Từ ly chia nửa, vầng trăng khuyết rồi 
  Bên thềm chiếc bóng đơn côi 
  À ơi…là tiếng...ru tôi - âm thầm. 
   
  Tú_Yên
  (26-12-2009)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Một mình ! 
   
  Ta - một mình thao thức với đêm 
  Đôi mắt trắng trông ánh đèn hiu hắt 
  Tiếng hát xa xôi…dịu dàng - khoan_nhặt 
  Lại chòng chành cơn co thắt buồng tim. 
   
  Ta - một mình nhìn bóng lặng im 
  Nghe điệu nỉ non con Dế mèn ru khúc... 
  Bất chợt nhận ra lòng mình đôi lúc 
  Chỉ tuềnh toàng những nỗi đầy_vơi. 
   
  Ta một mình và gọi...Tôi ơi ! 
  Nửa mảnh trăng rơi - nửa đời rỗng toác 
  Một trái tim côi yếu mềm, phờ phạc 
  Thu sắp tàn rồi và gió chớm đầu Đông ? 
   
  Ta một mình 
  Đêm trống vắng…mênh mông 
  Cũng muốn viết cho xong vần thơ khắc khoải 
  Nếu mai nầy có điều chi sót lại 
  Chỉ mơ hồ là niềm hoang hoải - chông chênh. 
   
  Vẫn chỉ một mình 
  Ta đợi... 
  Mặt trời lên. 
   
  Tú_Yên
  (28-12-2009)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Ru...ai ? 
   
  Buồn trông con Nhện giăng tơ 
  Nhện ơi ! Nhện hỡi ! Nhện chờ đợi ai ?  
                                     (Ca Dao)
  
  Rứt lòng thả sợi tơ bay 
  Chông chênh, năm rộng_tháng dài - hắt hiu 
  Nhọc nhằn sớm sớm...chiều chiều... 
  Dọc_ngang mắc sợi tơ nhiều buồn vương. 
   
  Vòng quanh hai nẻo yêu_thương 
  Chòng chành, vẫn chẳng trọn đường nhớ_quên 
  Chiều trông mạng nhện - buồn tênh 
  Mong manh như nỗi bấp bênh phận người 
   
  Nhện buồn thả sợi tơ rơi 
  Ru ai mà cứ buông lơi...ơi à…? 
   
  Tú_Yên
  (30-12-2009)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Có Thu nào 
   
  Có Thu nào màu lá chẳng vàng đâu ? 
  Và sợi khói lên trời không bảng lảng 
  Nắng dịu dàng vẫn long lanh sương sáng 
  Cho mắt ngươi xa một thoáng đượm buồn. 
   
  Có Thu nào mưa rả rích không tuôn ? 
  Rơi ướt áo và mộng thường lạnh giá 
  Người vẫn thế 
  muôn đời xa - xa quá  
  Ta chẳng được gì giữa nhớ và quên. 
   
  Bước chân đời ngàn thuở vẫn chông chênh 
  Đường trần gian luôn gập ghềnh thế đấy 
  Ngày tháng cũ sao xa xăm đến vậy ? 
  Trong mù tăm lại khắc khoải vô cùng. 
   
  Chiều về rồi
 đêm tối đến - mông lung... 
  Ta vẫn hỏi: có Thu nào - ở lại ? 
   
  Tú_Yên
  (30-12-2009)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Lạc mùa trăng ? 
   
  Đi qua mấy nẻo đời vô vọng 
  Sương vẫn bên hiên nhỏ giọt buồn 
  Lá khóc xa cành nên xao xác 
  Mây hờn che khuất mảnh trăng suông. 
   
  Gió đợi chờ chi mà lặng lẽ ? 
  Chằng thèm nhẹ lướt - chẳng thèm bay  
  Thơ rơi...rơi mãi lời ngơ ngẩn 
  Lạc cả mùa trăng - ai có hay ? 
   
  Tú_Yên
  (30-12-2009)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Xin lỗi...nỗi buồn ! 
   
  Xin lỗi người 
  Xin lỗi...giấc mơ hoa 
  Từng một thuở theo bên ta giong ruổi 
  Cùng chệnh choạng trên nghìn trùng sông núi 
  Giữa những chiều cát bụi phủ trời xa. 
   
  Trong nhọc nhằn 
  Niềm vui thoáng bay qua 
  Vừa thấy có 
  Bỗng dưng giờ lại mất 
  Nào biết được: đâu là hư - là thật ? 
  Một vòng tròn 
  Và nhân thế cuồng quay. 
   
  Xin một ngày được ngủ giấc nồng say 
  Không mộng mị 
  Không những điều ám ảnh 
  Mùa Đông có về cũng xin trời đừng lạnh 
  Và mùa Xuân hoa thắm sắc tưng bừng. 
   
  Ta chẳng còn những vướng víu, bâng khuâng 
  Xin lỗi nhé. 
  Buồn ơi ! 
  Giả biệt. 
   
  Tú_Yên
  (10-01-2010)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Thiếu ? 
   
  Ngẫm rằng ta thiếu rất nhiều 
  Thiếu trời cao những cánh Diều vi vu 
  Thiếu đêm một ánh trăng Thu 
  Thiếu đời người những lời ru ngọt ngào 
   
  Thiếu cây tiếng lá xạc xào 
  Thiếu con nước vỗ...rì rào bờ xa 
  Thiếu mình một giấc mơ hoa 
  Thiếu vầng mây ở ngàn xa - sắc màu 
   
  Thiếu tình nhân một lời chào 
  Thiếu luôn cả giọt mưa rào - niềm vui 
  Có chăng dư nỗi ngậm ngùi 
  Thiếu riêng ta những ngọt bùi - hiếm hoi. 
   
  Cả đời thiếu mãi đấy thôi 
  Ngẫm ra ta nợ bờ môi - tiếng cười.
      Tú_Yên
 (18-01-2010)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Gửi về miền Trung  
  
 Dập dồn bão cho miền Trung rối rắm  
 Biết bao người đăm đắm nỗi lo âu  
 Bão nối bão  
 Gió giông cuồng nộ quá  
 Xót xa lòng  
 Chẳng biết phải làm sao ?  
  
 Trời như cũng lá lay điều dâu bể  
 Vừa khô hanh bỗng chốc chuyển mưa dầm  
 Đồng nứt nẻ chợt biến thành biển nước  
 Lúa rạp mình  
 Không đở nổi cuồng phong.  
  
 Rồi lũ quét cho vùng cao sạt đất  
 Chôn vùi bao sinh mạng thật vô tình  
 Đá sụp xuống  
 Cửa nhà tan nát hết  
 Nơi nào đâu...le lói chút bình minh ?  
  
 Miền Trung bão  
 Miền Nam như đứt ruột  
 Xa thật xa  
 Mà tê buốt cả lòng  
 Nghe trong gió  
 Tiếng em khờ bật khóc  
 Lệ rơi đầy như nước  
 ...trắng dòng sông ?  
  
 Xin gửi cả hồn ta theo gió bão  
 Về miền Trung  
 Thơm thảo chút tình người  
 Mong hạnh phúc, niềm tin về khắp ngõ  
 Cho quê xa lại vang rộn tiếng cười.  
  
 Tú_Yên
 (28-08-2010)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Hạnh phúc nơi nào ?
   Hạnh phúc đơn sơ ? 
 Vẫn là điều: có thể... 
 Những khi mà giông bão biệt mù xa 
 Chân đã mỏi, đường thì dài tăm tắp 
 Nghìn trùng nào, rời rã trái tim ta ? 
   Cũng rất muốn một lần thôi - dừng lại 
 Bến bình yên ở đâu đó sẵn dành 
 Nào biết được điều “không” và ‘có thể”... 
 Trời thì cao, mây xám cứ vòng quanh.
   Ta cùng bóng miệt mài bao năm tháng 
 Tìm an lành, thanh thản - dễ hay sao ? 
 Trời rất rộng 
 Đường ta đi lại hẹp 
 Hạnh phúc ơi ! 
 Mi ở tận chốn nào ? 
   Tú_Yên
 (27-03-2010)     
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Cũng mong một lần  
   
  
 Tháng năm hoài lặng lẽ 
 Mưa_nắng cứ thay mùa 
 Trời đầy mây và gió 
 Lá trên cành đong đưa.  
   
  
 Sông bên bồi_bên lở 
 Ta xuôi_ngược đường trần 
 Đôi vai gầy trĩu nặng 
 Nhọc nhằn và gian truân.  
   
  
 Cũng mong vầng trăng sáng 
 Giữa trời lơ lửng treo 
 Mong một lần trở lại 
 Ánh mắt nào - trong veo.  
   
  
 Tú_Yên
 (29-03-2010) 
 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: