 
    
  
    
    
    
        
        
     Tình Thơ Như làn gió
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                
 Hỏi trăng
   Trăng ngàn năm - vẫn trăng xinh
 Lung linh nghiêng giữa rập rình sóng xa
 Trăng nay còn trẻ hay già ?
 Vẫn xanh xanh bóng hay là vàng mơ ?
   Câu thơ ta viết bây giờ
 Hỏi trăng nơi ấy có chờ ta không ?
   Tú_Yên
 (28-11-2010) 
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Em sẽ chờ 
   
  Em sẽ chờ anh mãi đó nghe 
  Như đêm trừ tịch ngóng Xuân_Hè 
  Như mây mong gió - ngày mong nắng 
  Như góc hiên đời không sắt se. 
   
  Em sẽ chờ anh mãi - nhé anh ? 
  Như màu xanh - bát ngát màu xanh 
  Trăng đơn dẫu lắm niềm cô lẻ 
  Đời vẫn vui vì em có anh. 
   
  Em sẽ chờ...anh hái cánh Sao 
  Thắp lại cho đêm chút sắc màu 
  Lấp la lấp lánh niềm mơ ước 
  Để biết muôn đời - ta có nhau. 
  
 Tú_Yên
  (30-11-2010)
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Em vẫn sống 
   
  Em vẫn sống  
  Như bao ngày luôn sống 
  Vẫn mơ hoài theo bóng nắng chiều buông 
  Vẫn lạc loài như nửa mảnh trăng suôn 
  Đang bàng bạc giữa đêm buồn - bàng bạc 
   
  Em vẫn khát  
  Như mùa Hè khao khát 
  Cơn gió lùa dịu mát thổi qua song 
  Đời hẹp hòi - lòng ta lại mênh mông 
  Khung cửa nhỏ nhưng tầm nhìn trải rộng 
   
  Em vẫn thế 
  Cứ hoài mơ với mộng 
  Ghép vần thơ để cố sống một ngày 
  Mùa bão về 
  Mưa giật 
  Gió lung lay... 
  Đi rồi đến nên tiếng cười cũng vợi. 
   
  Em vẫn thế 
  Luôn ngóng trông, chờ đợi 
  Một tâm tình mờ ảo đến chơi vơi 
  Khép chặt lòng mình cho nước mắt thôi rơi 
  Em vẫn sống mà 
 ...vẫn sống - thế thôi !
  
 
  Tú_Yên
  (30-11-2010)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Có là
   Có là biền biệt cánh chim 
 Có là mây gió đi tìm vầng dương 
 Có là anh - để em thương 
 Có là sưong tuyết vương đường ta qua?
   Có là...ngày cứ dần xa...
   Tú_Yên
 (14-12-2010)
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
 Cánh hoa nghiêng
   Anh đừng trở lại nơi xưa nữa
 Mưa_nắng thay mùa - cứ thế thôi
 Con đường quạnh quẽ riêng em bước
 Có ươc mơ chi - cũng chỉ rồi...
   Thì em là gió - là con sóng
 Là cánh hoa nghiêng lạc giữa đời
 Anh là trăng khuyết đêm bàng bạc
 Lặng lẽ hiên buồn 
 Lặng lẽ soi...
   Tú_Yên
  (24-12-2010)
  R
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2017 23:11:17 bởi Nguyệt Hạ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Vẫy gọi mùa Xuân 
   
  Chỉ một chút mộng mơ mà lòng bất ngờ lên tiếng.  
  Con Chim chuyền...
 Con Én liệng...
 Vẫy gọi mùa Xuân.  
  Náo nức trong hồn những xao xuyến bâng khuâng  
  Trăng như cũng trong ngần - lúng liếng  
   
  Lồng lộng trên cao gió và mây hòa quyện  
  Khoảng trời xa ươm bảy sắc Cầu Vồng  
  Ta chắt chiu từng chút nỗi ngóng trông  
  Mở toang cửa cho tươi màu hoa Bất tử  
   
  Muộn mằn đấy mà không hề do dự  
  Trải lòng ra nắm giữ một tin yêu  
  Mưa Xuân về - trời đất cũng liêu xiêu  
  Hoa tim nở...sẽ sàng...con Bướm đậu  
   
  Chắc hẵn thế  
  Xuân nồng đang thay áo 
  Có điều gì...ngây ngất tựa hương thơ 
  Có điều gì…rất thật...ngỡ - là mơ.
  
  Tú_Yên
 (24-12-2010)    
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Là những điều...  
   
  Rất có thể từ chổ lá vàng rơi  
  Con nước chảy, chảy qua đời - rất lạ?  
  Lá thầm hỏi: nước có về biển cả   
  Sao lớn_ròng như nuối tiếc điều chi?  
   
  Trong vô tình nước cuốn lá trôi đi  
  Rồi xuôi ngược, ngược xuôi cùng năm tháng  
  Mây vơ vẩn trên trời cao lãng đãng  
  Nước vặn mình theo dòng cuốn đường qua.  
   
  Có điều gì mà lòng cứ xót xa ?  
  Là em đấy cùng bao ngày khốn khó  
  Lá rồi cũng rã rời theo cơn gió  
  Em một mình giữa mờ_tỏ trăng soi.  
   
  Em có là... 
  là kiếp gió mồ côi ?  
  Bay đi mãi cùng cõi đời xao xác  
  Có khi nao lá rừng thôi xào xạc  
  Nước trùng khơi không dậy sóng ba đào?  
   
  Có một điều mà em mãi ước ao  
  Đêm đừng đến để ngày vàng nắng ấm  
  Cho tin yêu sáng bừng lên - thấm đẫm 
  Một niềm mơ - duy nhất: một niềm mơ.  
   
  Là những điều...em gói - gửi vào thơ. 
   
  Tú_Yên
  (11-01-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Có một điều 
   
  Có một điều như mới hôm qua 
  Mà lại ngỡ của cái thời xa lắc 
  Giọt buồn đọng hợt hời trên khóe mắt 
  Nhớ gì mà cứ thấy dạ chông chênh ? 
   
  Có một điều... 
  Em cứ tưởng rằng quên 
  Làm sao biết luôn nặng lòng đến vậy 
  Tháng năm xưa cũng chẳng là xa mấy 
  Vẫn hững hờ...lơ lửng góc buồng tim. 
   
  Có một điều... 
  Em định sẽ lặng im 
  Như đất đá ngàn năm trơ tuế nguyệt 
  Như con sóng cuối chân trời xa biệt 
  Như mây ngàn...như gió - vậy mà thôi. 
   
  Có một điều...là trăng mãi mồ côi 
  Đêm rằm đến lặng soi đời trơ trụi 
  Có phải em - là em luôn sầu tủi 
  Nhớ gì đâu mà dạ cứ mơ hoài ? 
   
  Có một điều...giọt lệ nóng...cay cay... 
  Rơi thầm lặng giữa bao ngày lặng lẽ 
  Tiếng u uất chỉ âm thầm...se sẽ... 
  Trong tận cùng khuất lấp nỗi niềm riêng. 
   
  Và có một điều... 
  Chiều tím mãi trôi nghiêng ? 
   
  Tú_Yên
 (09-03-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Có một điều   
   
  Có một điều, anh cứ nói ra đi  
  Mưa và nắng là những gì rất thật 
  Một điều thôi có ngọt ngào như mật  
  Hay bàng hoàng tựa giấc mộng đêm khuya ?  
   
  Có một điều, anh hãy sớm sẻ chia 
  Như cánh lá vẫn lặt lìa theo gió  
  Như con sóng luôn ngàn năm bỏ ngõ  
  Vỗ bờ xa cùng những tiếng tự tình.  
   
  Có một điều vì đâu mãi im thinh  
  Để tâm tưởng thình lình đầy trăn trở  
  Là cuộc sống luôn chòng chành - nhịp thở  
  Biết phải làm gì cho hoa lá lại sinh sôi ?  
   
  Cũng chỉ một điều…rất nhỏ - thế thôi !  
   
  Tú_Yên
  (29-03-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Vẫn là vần thơ 
   
  Cũng chẳng biết đâu là điều mất _được 
  Vậy thì thôi, cứ mê mải một đời 
  Hãy nghĩ rằng như một chuyến rong chơi 
  Mang câu_chữ cho đời thêm ý sống 
  Dệt lấy vần thơ để lòng luôn mở rộng 
  Mơ thật nhiều và mộng lại bay cao. 
   
  Cũng chẳng bao giờ 
  Cũng chẳng làm sao 
  Khi khuất nẻo, trời hoàng hôn tím ngát 
  Tận cuối chân mây gió lào xào như hát  
  Con sóng rì rầm, trăng bàng bạc phương xa 
   
  Thì cứ nghĩ rằng…rồi như lá_như hoa 
  Khi rực rỡ, khi nhạt nhòa như bóng 
  Vẫn nguyên đấy một tình yêu sâu rộng 
  Là vần thơ - ươm giấc mộng muôn đời. 
  
  Như sóng xô đùa rồi cũng lại - xa khơi. 
   
  Tú_Yên
 (29-03-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               Cũng vẫn lối về 
   
  Cũng vẫn lối về…khấp khễnh ven đê 
  Xanh bát ngát một trời hương lúa mới 
  Dẫu ngăn cách, ngàn năm em vẫn đợi 
  Một chút yên bình  
  Ngày dịu vợi mơ hồ. 
   
  Con sóng miệt mài muôn thuở đùa xô 
  Cho bờ cát cứ mệt nhoài vất vả 
  Có những điều dù rất quen lại lạ 
  Khi dòng đời hối hả những lần quên. 
   
  Em vẫn bên đời với bao nỗi lênh đênh 
  Như chiếc bóng bồng bềnh lơ đãng 
  Mây rất trắng...trên trời xa bảng lảng 
  Đêm dịu dàng loang loáng bóng Sao soi. 
   
  Cũng vẫn lối về... 
  Đường quen cũ đấy thôi 
  Mà tít tắp đâu rồi thời dấu ái  
  Còn hay không đôi điều gì sót lại 
  Cho cõi lòng bớt trống trải hoang sơ ? 
   
  Cũng vẫn lối về... 
  Ngày cũ - rất thơ 
  Cũng vẫn lối về - đầy mộng và mơ. 
   
  Tú_Yên
 (03-04-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Trăng khát ?  
   
  Trăng non_trăng khuyết_trăng già   
  Nghìn năm Trăng vẫn mãi là - vầng trăng.  
   …  
   
   Trăng vẫn khát ?   
   Muôn đời trăng vẫn khát   
   Một niềm mơ mà phờ phạc - trăm năm   
   Có đôi khi - Trăng khuyết...lại rằm   
   Cũng lắm lúc âm thầm trơ cánh gió.  
   
   Trăng thanh thản nghìn năm nguyên ra đó   
   Vằng vặc đêm mờ_tỏ với Sao khuya   
   Soi soi nghiêng, trăng rớt giọt đầm đìa   
   Theo con sóng lao xao về với biển.   
   
   Trăng yên ắng - trên trời xa hiển hiện   
   Mộng gì đâu mà lúng liếng vàng mơ ?   
   Đợi chờ chi  
   sao cứ mãi đợi chờ ?   
   Bao thế kỷ luôn ơ hờ như thể...   
   
   Trăng vô tư   
   mặc nhân sinh - mặc kệ   
   Mặc thời gian quanh quẩn, xoay vòng   
   Mặc con sông nước lớn lại ròng   
   Mặc thế sự thăng_trầm, đảo lộn.   
   
   Trăng là thế   
   bình an không bận rộn   
   Mãi ngàn đời cứ từ tốn, lửng lơ   
   Gợi lòng ta ý nhị những vần thơ   
   Để quên hết những ngu ngơ trần thế.   
   
   Trăng vẫn khát ?   
   Mà nghìn năm có thể...   
   Một mình thôi, không ngán ngại điều gì   
   Một mình thôi    
   Chẳng lưỡng lự, nghĩ suy   
   Trơ như đất_như trời...  
   đầy phóng khoáng.   
   
   Trăng cho thơ bao tuyệt vời lãng mạn   
   Trăng cho người với những thoáng mộng mơ   
   Trăng cho mình bao ước muốn vu vơ   
   ...   
   
   Và có phải   
   Trăng mãi chờ...   
   Khát sống ?   
   
   Tú_Yên
  
  R
  
 
  (26-04-2011)
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2017 07:08:23 bởi Nguyệt Hạ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Lạc?  
   
   Ta lạc lối nên lòng riêng bối rối  
   Hè lạc mùa nên bổi hổi sầu tư   
   Phượng vẫn nồng, vẫn đỏ thắm đấy ư   
   Hay héo úa, tàn phai như cái thuở...?  
   
   Người lạc ta nên hợt hời duyên nợ  
   Ta lạc người bỡ ngỡ - bởi vì đâu?  
   Mới tháng tư mà làm gì có mưa Ngâu  
   Mà tấc dạ cứ âu sầu khắc khoải?  
   
   Thì thôi vậy, niềm đau xin gửi lại  
   Cho mùa Hè  
  cho gió  
  cho Ve  
   Lúng liếng sân trường nắng vẫn vàng hoe  
   Mà sách vở đã xa rời biền biệt.  
   
   Ta lạc ta - lạc cả thời thuần khiết  
   Má môi hồng, mắt biếc sáng long lanh.  
   
   Ta lạc Mình chỉ một thuở xuân xanh  
   Hay lạc mất...cả một đời - mệt mỏi!?  
   
   Tú_Yên
  
  (30-04-2011)
  
  R 
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2017 07:07:27 bởi Nguyệt Hạ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Thình lình - buồn ơi ! 
   
  Vẫn là phố cũ - chờ trăng 
  Trăm năm lặng lẽ băn khoăn một đời 
  Cớ gì…trăng hỡi, trăng ơi ! 
  Trần gian chỉ những hợt hời thế sao ? 
   
  Vẫn là...hôm nảo…hôm nao... 
  Trăng đi bỏ áng mây cao một mình. 
   
  Đất_trời như cũng im thinh 
  Trăng xa phố cũ 
  thình lình - buồn ơi ! 
   
  Tú_Yên
 (05-05-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
 Lạc thật rồi! 
   
  Tiếng thời gian cứ lặng trầm u khuất  
  Người lạc người nên rưng rức nỗi sầu tư  
  Vật vã đêm khuya, con Dế nhỏ mệt nhừ  
  Rên rỉ mãi điệu ru buồn muôn thuở.  
   
  Bàn chân lạc giữa đường đời bỡ ngỡ  
  Gió lạc mây trời nên trăn trở, bâng khuâng  
  Ngày lạc đêm 
  Và Hạ lạc mùa Xuân  
  Đông lạnh giá lạc mùa Thu thanh tịnh ?  
   
  Ta lạc nhau - lạc cả thời bịn rịn  
  Lạc một đời như cánh Diều đã buông dây  
  Lạc thật rồi!  
  Lạc mất những vòng tay  
  Đã lạc mất. 
  Ới người ơi - đã lạc...  
   
  Tú_Yên
 (06-05-2011)
 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  5 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: