Chạng vạng hoa đèn
Có những lúc “Hoàng hôn không yên lặng” *
Phố thênh thang - phố “Chạng vạng hoa đèn”*
Trời yên ắng, trăng tìm về soi bóng
Ngày đi đâu bỏ lửng cả đêm đen?
Có những lúc anh một mình quạnh vắng
Nhớ vần thơ yên ắng ở nơi nào
Đêm chấp chới…ánh đèn hoa - chấp chới
Tôi tìm tôi như giữa giấc chiêm bao.
Gió xao xác mà gió nào có biết
Lá vàng rơi là tiễn biệt người đi
Biển sâu rộng, miên man nghìn tiếng sóng
Rầm rì khua như dỗ giấc mơ gì?
Và như thế, ngày qua chiều lại đến
Cuối bờ mây tấp tễnh bóng hoàng hôn
Bỏ lại đất những gam màu tím tái
Nắng về đâu cho mây cứ bồn chồn
...
Từ dạo ấy - hoa đèn soi chạng vạng
Đêm hoang liêu thinh lặng đến không ngờ
Đời quanh quất, nhiều gieo neo khốn khó
Trăm năm rồi còn lại mỗi câu thơ.
Tú_Yên
(27-09-2012)
(*) Tựa các tập thơ của nhà thơ PTN (Hà Nội)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2020 05:50:19 bởi Thanh Vân >