Tình Thơ Như làn gió
Trích đoạn: nghinhnguyen
Thuyền neo sóng vỗ bập bồng
Nghìn năm nước với bến sông hẹn hò
Nhịp cầu đã thấ chuyến đò
Thuyền buồn !
Gác mái bên gò cây đa
Anh về bến cũ phù sa
Tìm viên ngói bễ lia(*) qua chân cầu
Gió nồm ve vuốt biền dâu
Lăn tăn con sóng bạc đầu dòng sông.
(*)- ném lia thia
Nghinh Nguyên
Trăng đợi gió về
Ừ !
Thì trăng đợi gió về...
Thuyền xuôi dòng đổ...hẹn thề vu vơ
Câu thơ nối với vần thơ...
Để cho bến chẳng mịt mờ hư không.
Thuyền trôi...trôi mãi theo sông
Cho trăng đợi gió mênh mông...xa ngàn !
Tú_Yên
Em vào đời từ nơi em chào đời Quen thuộc lắm mà ngại ngùng biết mấy Cũng lớp học này, cũng bàn ghế ấy Cũng thầy cô xưa, nhịp phấn, tiếng giảng bài Bạn bè từng lớp ra đi, em về lại nơi đây Nối tiếp bước đàn anh vì tương lai tuổi trẻ Nghe tiếng thưa cô, một chút gì mới mẻ Hơi ngại ngùng, e thẹn, thoáng vui vui Trường học của em, nơi em lại vào đời ĐT
Cũng nhân sắp đến ngày Nhà Giáo, Tú_Yên xin được gửi đến mọi người (nói chung) và Đình Thế (nói riêng), bài thơ viết cho những nỗi mơ hoài về thời cắp sách - khoảng thời gian mà có lẽ trong suốt cả cuộc đời, dù đã biệt mù xa, nhưng chúng ta vẫn chẳng thể nào quên.
Một thời để nhớ
Đời người như một dòng sông
Nước lớn nước ròng...xuôi ngược, ngược xuôi ! Một đời người...
Như một dòng sông dài uốn khúc. Có những niềm vui, có những nỗi buồn mà ta nhớ mãi khôn nguôi !
Một đời và một thời để nhớ. Đó là những Kỷ niệm - những Kỷ niệm không thể nào quên
Khi nhắc về Kỷ niệm, lúc nào ta cũng bâng khuâng như xót xa, như tiếc nuối...
Khi nhắc về Kỷ niệm, ta vẫn thường bắt đầu bằng hai tiếng Ngày xưa...
Áo trắng - Sân trường - Hoa Phượng đỏ
Ngày mùa xuân - Nhớ nắng mùa hè !
Mùa hè...
Những con đường ta qua đầy lá me vàng rơi trên tóc, rơi trên tay và rơi trên...nỗi nhớ...
Mùa hè...
Ra rả tiếng ve trên những khoảng sân trường vắng lặng. Cây phượng đỏ hồng như lặng buồn vì muốn nhìn thấy lại những ngày vui !
Mùa hè...
Tiếc nhớ quá đi thôi...ánh mắt nào đong đầy trìu mến cứ theo hoài sau những bước chân qua...
Tất cả là...ngày xưa...
Và tất cả là...nỗi nhớ. Nhớ...
Hạ đã về rồi...anh biết không ?
Bâng khuâng em hái cánh phượng hồng
Nhớ ngày xưa đó_ngày xưa đó...
Nhớ nắng học trò_nhớ mênh mông !
Hạ đã về rồi...anh biết không ?
Nhớ biết bao nhiêu nhớ ngập lòng
Nhớ Thầy Cô cũ và trường lớp...
Nhớ cả con đường ai đứng trông !
Nhớ lắm một thời áo trắng xưa
Nhớ cả mùa nắng lẫn ngày mưa
Nhớ con đường về me trút lá
Nhớ ơi !
Ơi nhớ !
Nói sao vừa...
Thời học trò muôn đời vẫn còn nguyên vẹn.
Tuổi thơ của mỗi người gắn liền với ngôi trường thân thương...với Thầy Cô, bạn bè và chùm hoa Phượng vĩ đỏ hồng.
Tất cả như chìm sâu vào một góc khuất nào đó trong tâm hồn của mỗi chúng ta, và không bao giờ có thể xóa nhòa dù trãi qua bao năm tháng.
* Riêng tặng Đình Thế.
Đình Thế à !
Tú_Yên cám ơn ĐT nhiều lắm đó. Chẳng biết nói gì hơn, xin gửi tặng bài thơ thay cho tất cả những điều muốn nói.
Tú_Yên