Cherry Royce
-
Số bài
:
139
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2008
- Nơi: Hải Dương
|
RE: Bản tình ca không lời
-
16.09.2008 00:57:49
Cho đến khi trời tối hẳn thì tôi mò được về đến nhà. Chị giúp việc hoảng hồn khi ra mở cổng cho tôi. Chị xoắn lấy tôi và hỏi liên tục điều gì đó (liên quan đến xe bus thì phải) bằng một giọng lo lắng. Tôi không nói gì, dợm bước lên phòng. Tôi nằm vật ra giường và thấy mình hình như là ốm, đầu hơi nóng và người hơi khó chịu. Tôi không bao giờ nghĩ rằng việc tiếp cận một cô gái bình dân lại khiến tôi phát ốm lên thế này. Tiếng bản "Walking in the sun" đổ dồn, tôi không bắt máy. Cho đến khi nó làm tôi phát cáu thì tôi giằng mạnh lấy và hét vào điện thoại: "Alô!?" Tiếng Hải ở đầu dây bên kia hỏi ngay: "Sao rồi mày?" Tôi đáp cộc lốc: "Chẳng sao cả." Hải chính là người đầu tiên phát hiện ra em, và cũng là thằng bạn đầu tiên của tôi bị em làm cho thua ê chề khi cố tìm cách chinh phục em. Sau khi nghe Hải nói: "Tao cũng chẳng giúp mày được gì đâu vì tao cũng chẳng biết gì hơn về nàng so với tụi mày cả. Tao chỉ biết ngày nào nàng cũng đàn ở đó", tôi lạnh lùng dập máy không thèm chào hỏi tên chiến hữu chắc hẳn đang ngẩn người ra không hiểu gì. Lúc này tôi bắt đầu tự sỉ vả mình sao lúc ấy lại bất lịch sự thế, bao nhiêu kế hoạch "lâm tặc" bay đâu hết cả. Trước mặt em, tôi như một tên ngốc không hơn không kém. Quyết tâm sửa chữa sai lầm và chinh phục em, những ngày sau đó tôi luôn đến nghe em đàn và tặng hoa em. Cái bàn tôi ngồi lần đầu tặng hoa em đã được đảm bảo luôn trống khi tôi đến. Nhưng mọi công sức tôi bỏ ra dường như đều công cốc. Lần nào nhận hoa của tôi em cũng chỉ mỉm cười. Dù nụ cười ấy có đẹp đến đâu thì dần dần đối với tôi nó cũng trở thành không đủ. Chí ít thì để xứng đáng với công sức bỏ ra, tôi cũng phải được nghe giọng nói của em hay mời em một tách cafe chứ? Cuối cùng, sau hai tuần, tôi quyết định sẽ mời em đi chơi công viên (có lẽ nên thế vì các nhà hàng hạng sang không phù hợp với túi tiền của một anh sinh viên cho lắm) và tôi sẽ nhân dịp đó tỏ rõ ý định theo đuổi em. Em nhìn tôi một cách hết sức ngạc nhiên khi nghe lời mời của tôi. Sau đó, em hơi cúi xuống và suy nghĩ rất lâu, đến khi tôi mất kiên nhẫn, hỏi lại: "Em đồng ý chứ?" thì em mới khẽ gật đầu. Tôi sướng gần như phát điên và mất ngủ đêm đó! Ngày hẹn cuối cùng cũng đến, tưởng chừng như nó sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi cưỡi trên một chiếc xe máy đã cũ (mà không biết Trung kiếm nó ở đâu ra). Tụi bạn chuẩn bị cho tôi đủ thứ khiến chính tôi cũng có cảm giác mình chưa hẹn ai đi chơi bao giờ vậy. Tôi vừa đi vừa huýt sáo, trong đầu nhảy nhót những ý nghĩ hạnh phúc về thời gian sắp tới giữa tôi và em. Chiếc xe làm tôi hơi bực mình một chút, nhưng cuối cùng tôi cũng đã đến nơi. Em đang đứng đó, ngay trước cửa quán cùng với một anh chàng cao lớn khác. Anh ta nhìn tôi từ xa, nói gì đó với em và em khẽ gật đầu. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên, dừng xe trước mặt em, định hỏi thì anh chàng đó đã lên tiếng trước: "Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được chứ?". "Tại sao?"- tôi hỏi lại bằng giọng hơi bực bội vì con kỳ đà không quen biết này. "Vì tôi muốn thế." Anh ta đáp lại bằng một giọng lạnh lùng và bước vào quán. Tôi đưa mắt nhìn em, em chỉ quay đi, lảng tránh ánh mắt của tôi và em bước theo anh chàng đó vào trong. Tôi bước vào quán, anh chàng lạ mặt đang ngồi đợi tôi ở chiếc bàn tôi vẫn ngồi. Tôi đảo mắt tìm kiếm em, nhưng em đã biến đi đâu mất. Anh chàng kia lên tiếng: "Anh muốn theo đuổi cô ấy à?" Tôi nhìn anh ta chau mày: "Đúng vậy, nhưng tại sao anh lại quan tâm đến chuyện đó? Anh là ai?" Anh ta đáp với vẻ mặt lạnh lùng nhất khiến tôi cũng có một chút rờn rợn trong người: "Cô ấy không muốn gặp anh nữa, cô ấy không có chút tình cảm nào với anh cả. Và đơn giản hơn, tôi là bạn trai của cô ấy". Dứt lời, anh ta xô ghế đứng dậy và đi ra cửa. Trước khi đi hẳn, anh ta còn ngoái lại nói một câu: "Hãy từ bỏ ý định của anh đi trước khi tôi bực mình." Tôi trở về với nỗi tức giận sôi lên trong máu, cũng chẳng nhớ đã quẳng cái xe vào đâu nữa. Tôi đi taxi về thẳng nhà. Tôi không thể ngừng nghĩ đến em và anh chàng lạ mặt kia. Nhất định tôi phải tìm gặp lại em, để nghe chính miệng em nói với tôi rằng trước giờ em hoàn toàn không có một chút tình cảm nào với tôi chứ không phải từ một tên xa lạ nào đó. Ngày hôm sau, tôi lại đến Valentine. Thật may mắn! Em vẫn ở đó chứ không biến mất như tôi tưởng. Tôi bước vào khi em đang chơi bản "Romeo và Juliet" rất buồn. Khi em ngừng chơi, tôi bước lại phía em. Thấy tôi, em vụt đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Tôi vội vã chạy theo em trên phố, con phố nhỏ và vắng vẻ lần đầu tiên tôi biết. Tôi bắt kịp em, giữ tay em lại. Tôi hỏi em một loạt những câu hỏi về tình cảm của em đối với tôi những ngày qua, về anh chàng lạ mặt đi cùng em hôm trước, về lý do em không chịu nói với tôi lấy một lời. Và em bật khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi nửa sợ hãi, nửa như giấu diếm điều gì đó. Tôi chợt thấy mình tồi tệ hơn bao giờ hết. Tôi kéo em tựa vào vai mình và vuốt tóc em: "Xin lỗi! Anh không định làm em sợ như vậy! Anh chỉ muốn em biết là anh yêu em!" Em run lên trong vòng tay tôi, nhưng vội vã, em lại đẩy tôi ra. Tôi lặng im nhìn theo bóng em bé nhỏ xa dần trên phố. Vậy là rõ! Em không hề để ý gì đến tôi. Chỉ có tôi dại dột và ngốc nghếch sa vào chính cãi lưới do mình giăng ra. Chỉ có tôi là hoang tưởng về tình cảm của mình. Tôi thất thểu quay lại như một kẻ bại trận hoàn toàn. Ngày hôm sau nữa, có lẽ đã thành thói quen, dù bao lần tự nhủ là không đến đó nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn đứng trước cửa quán Valentine vào giờ mà tôi hay có mặt ở đó. Đứng ngoài một lúc, tôi không nghe thấy tiếng đàn thường ngày của em. Hôm nay em không đến thật rồi. Tôi bước vào trong. Nhìn về phía đàn dương cầm lạnh lẽo, tôi nén một tiếng thở dài và tiến về phía chiếc bàn tôi vẫn ngồi. Nhưng tôi phải đứng sững lại khi thấy anh chàng hôm trước- bạn trai của em- đang ngồi đó với ly cafe nghi ngút khói. Vẻ mặt của anh ta trầm ngâm một cách kỳ lạ. Tôi suy nghĩ trong vào giây và ngồi xuống đối diện với anh ta, hỏi bằng giọng chua chát (từ ngày biết em và yêu em, tôi đánh mất cả thói quen nói những lời ngạo mạn, khinh bạc): "Tôi đã bỏ cuộc rồi, anh còn chuyện gì quên chưa cảnh cáo tôi sao?" Anh ta nhìn tôi, nét mặt không hề có chút phản ứng nào. Đợi người phục vụ đem cafe ra cho tôi xong, anh ta mới lên tiếng: "Cậu không hiểu những gì tôi nói với cậu lần trước sao?". Tôi cười khẩy: "Hiểu, thì đã sao? Anh còn muốn dạy dỗ gì tôi nữa thì nói luôn đi?" Anh ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng, anh ta hỏi tôi, giọng hơi chùng xuống: "Cậu yêu Phụng Anh thật chứ?" Tôi hơi ngẩn người trước câu hỏi này của anh ta. Tôi hỏi lại bằng một câu hoàn toàn không liên quan gì đến câu chuyện của anh ta: "Tên cô ấy là Phụng Anh à?" Không trả lời câu hỏi của tôi, anh ta vẫn tiếp tục hỏi: "Cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì cô ấy chứ? Sẽ không bỏ rơi cô ấy vì bất cứ lý do nào chứ?" Tôi bắt đầu thấy anh chàng này có vấn đề không bình thường, nhưng vẫn trả lời: "Tất nhiên. Và chắc chắn là tình yêu đó không thua anh đâu". "Ngay cả khi cô ấy... Phụng Anh... cô ấy... không thể nói được ư?" Tôi trợn mắt, nhìn anh ta không nói được gì. Tôi thậm chí chưa tin những gì mình vừa nghe thấy. Tôi lắp bắp: "Anh... nói gì?". Và anh ta kể, anh ta tên là Hoàng Anh, không phải bạn trai mà là anh trai của Phụng Anh. Theo như câu chuyện của anh ta thì chỉ có hai anh em họ sống với nhau. Phụng Anh được nhận vào quán Valentine với tư cách nhạc công, còn Hoàng Anh làm nhân viên trong công ty vệ sĩ. Phụng Anh có một giọng hát trong trẻo, ngọt ngào và năng khiếu âm nhạc tuyệt vời, nhưng từ sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn xe cộ, cô im lặng cho đến khi không thể nói được nữa. Hoàng Anh lặng lẽ hơn khi nhắc tới điều đó. Anh nói rằng Phụng Anh cũng yêu tôi và hoàn toàn không bị tôi đánh lừa như tôi vẫn tưởng. Nhưng cô ấy không muốn bắt đầu một mối quan hệ rõ ràng với tôi. Cô ấy sợ tôi biết cô ấy không thể nói được, và với thuộc tính cố hữu của kẻ giàu có, tôi sẽ không thể chấp nhận được điều đó. Trên hết là cô ấy cảm thấy không xứng đáng với tôi. Thì ra là thế! Tôi đã không biết một điều gì về Phụng Anh. Tôi chỉ biết yêu và đòi hỏi cô ấy như trước nay tôi vẫn đối xử với mọi người quanh tôi. Những gì cô ấy phải trải qua, nhữn nỗi lo sợ một ngày nào đó tôi sẽ tiến xa hơn và biết được sự thật về cô ấy... tôi không hề biết. Tôi chợt thấy mình đần độn và có lỗi với Phụng Anh vô cùng. Tôi khẩn khoản cầu xin Hoàng Anh dẫn tôi đến gặp Phụng Anh một lần nữa, tôi sẽ nói cho cô ấy hiểu tất cả, rằng tôi rất yêu cô ấy và sẵn sàng từ bỏ mọi thứ tôi có nếu cô ấy muốn. Nhưng Hoàng Anh từ chối: "Tôi cần tôn trọng ý kiến của em gái tôi, nó đã nói sẽ không gặp lại cậu dù có phải đau khổ thế nào. Tôi không giúp được gì cho cậu đâu. Điều duy nhất cậu có thể làm là chờ một ngày nào đó Phụng Anh thay đổi quyết định và duyên phận cho hai người đến với nhau. Về phần tôi, tôi cũng khuyên cậu một câu chân thành, cậu nên xem xét và suy nghĩ lại thật kỹ càng tình cảm của mình, đừng để đến khi quá muộn rồi mới nghĩ ra là mình đã bồng bột ngộ nhận. Tôi không muốn em gái tôi bị tổn thương, và ai làm nó bị tổn thương chỉ vì sự khiếm khuyết của nó, nhất định tôi sẽ không tha đâu..." *** Tôi khoác áo và xuống nhà. Bốn tháng qua, ngày nào tôi cũng rời nhà vào giờ này để đến quán Valentine. Vẫn chiếc bàn đó, vẫn người phục vụ đó, vẫn khung cửa và chiếc dương cầm đó, chỉ vắng mình em. Tôi cũng chẳng tìm hiểu xem sao họ không thay nhạc công hay quẳng quách cái đàn ấy đi, có thể họ đang tìm nhạc công mới. Hôm nay là Valentine, trời se lạnh và tôi đã lang thang hàng giờ, ước ao được nắm tay em đi trên phố trong dịp đặc biệt này. Con đường quen thuộc đưa bước chân tôi đến quán cafe cũ. Trong ngày này, quán được trang hoàng vô cùng ấn tượng. Tôi dựng xe, lặng im đứng ngắm nhìn những bông hồng nhung kết quanh chiếc biển rực rỡ và mơ hồ nghĩ đến em, đóa hồng trắng tinh khôi và kiều diễm nhất mà tôi từng biết. Em trong trí nhớ của tôi vẫn nguyên vẹn như lần đầu gặp mặt. Tôi cúi xuống nhặt một cánh hồng trắng lạc loài giữa những cánh hồng thẫm đỏ, và đúng vào lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng đàn, giai điệu "So in love" đằm thắm và tươi vui. Tôi mỉm cười. Vậy là người ta đã tìm được nhạc công mới. Định bước vào quán thì Bảo gọi tôi. Mấy tên chiến hữu của tôi đang cùng bạn gái của tụi nó đợi tôi ở nhà hàng như đã hẹn trước. Tôi ngẩng lên nhìn cái biển quán Valentine lần nữa, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi đến đây chờ em xuất hiện, chẳng có một lý do gì để làm vậy nữa! Bản nhạc kết thúc. Tôi nhìn vào khung cửa sổ điểm dây leo le lói ánh nến hắt ra: cô gái mặc váy trắng với mái tóc đen dài đứng lên, và, đáp lại những tràng vỗ tay tán thưởng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy cảm ơn mọi người... - Hết - Truyện đã đưa vào thư viện Chúc Bạch Tú Linh luôn vui và cảm ơn Cherry Royce đã đem vào một tác phẩm hay nhé Thân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2009 19:47:45 bởi Cherry Royce >
|