NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỜI TÔI _ TRONG CUỘC SỐNG...
Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 74 bài trong đề mục
Lê Thị Như Hằng 26.03.2009 23:25:48 (permalink)
 


 Hạnh phúc còn lại 
 
 
Phần 6
 
 

          (... )  Chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là tiếng nói của Đạt :

_ Này Nhi, anh có chuyện muốn nói với em anh qua nhà em hay ra quán cà phê chỗ cũ nhé ! 
 
        Chỗ cũ mà Đạt nói là quán cà phê ở gần nhà Nhi ở , chỗ đó là kỷ niệm lần đầu tiên của Nhi và Nam , cô hay uống cà phê ở đó, đấy là một thói quen nên Nhi mới gặp Nam ở đó ngày nào. Nam và Nhi hay qua đó đôi lúc thì cả Đạt nữa .


Từ xa Nhi đã nhìn thấy Đạt , anh ngồi gần cửa sổ. Đạt gật đầu thay cho nụ cười hồ hởi mọi khi, anh vẫy người phục vụ rồi nhìn Nhi hỏi :


_ Như mọi khi chứ ?


_ Vâng, như mọi khi. Nhi mỉm cười.


Nhi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.


_ Có chuyện gì bí mật lắm sao mà phải để hôm nay mới nói được ?


        Đạt không trả lời, mắt anh đang hướng ra ngoài cửa sổ đăm đăm tựa như ngoài đó có gì đặc biệt lắm mới thu hút anh đến vậy, cô khuấy khuấy ly nước, nhắc lại câu hỏi :


_ Kìa anh, có chuyện gì vậy ?


        Đạt xoay người lại, tay mân mê cái chén men sứ trắng, trầm ngâm :


_ Nhi này! Nếu cuộc đời này không có Nam nữa em có sống được không ? Em yêu Nam nhiều lắm phải không ?


         Hỏi Nhi nhưng mặt Đạt vẫn chăm chú vào cái ly, làm như anh đang suy nghĩ gì đó về chất men chứ không phải đang nói chuyện với cô. Đạt thật lạ! Có bao giờ Nhi thấy Đạt như thế này đâu, cái thìa trong tay Nhi dừng lại khi nghe câu nói của Đạt. Khuôn mặt cô lặng lẽ chìm đắm trong suy tư Nhi lo lắng.

_ Anh sao vậy ?


_ Nhi à! Đạt ngước nhìn lên : Anh xin lỗi.


         Linh cảm như một tia chớp vụt qua. Nhi chợt hiểu, một chút nghi ngờ,người Nhi run lên.


_ Vậy là ... vậy là Nam đã, anh ấy đã có người khác ?


     Đạt cúi mặt.


_ Phải !


         Nhi sững sờ.
         Tuy không muốn lừa dối Nhi nhưng Đạt không biết làm thế nào bây giờ bởi Đạt hiểu rằng Nhi yêu Nam đến nhường nào, yêu hơn những gì Nhi đang có, nếu bây giờ anh nói ra Nhi ơi! Nam đã mất rồi, nói như vậy thì có phải là tàn nhẫn hơn không. Liệu Nhi có chịu được cú sốc khi biết rằng sẽ mất Nam mãi mãi không về ! Nhi dùng mình khi nghe Dạt nói ( phải ! ) chợt cô đau nhói trong ngực, vịn tay vào mép bàn, từ từ đứng dậy.


_ Vâng, em hiểU mà, em sẽ không sao đâu, cám ơn anh đã nói cho em biết, em đi đây !


      Nhi quay lưng bước nhanh ra phía cửa, cắn môi thật chặt để không bật khóc.


      Đạt là người bạn thân hơn hết tất cả những người bạn với Nam, anh cũng như Nam vui nhộn, hài hước, nên thỉnh thoảng Nam cũng dủ Đạt cùng đi chơi xa đâu đó, hay đi uống cà phê. Nhi đang đi chuông điện thoại kêu. Đạt gọi :


_ Nhi à! Bình tĩnh nghen !


_ Em không sao. Tiếng Nhi thật nhẹ.


    Đạt nói gấp, nói gấp như sợ Nhi cúp máy mất :


_ Anh có công chuyện phải đi bây giờ chiều nay 4 giờ anh qua nhà em hai anh em mình nói chuyện.


       Nhi đi như chạy, đầu chúi về phía trước.Nhi thấy Đạt lạ thế nào ấy không lẽ báo tin Nam có người yêu mà Đạt phải lúng túng như vậy sao, không lẽ Nam lại lấy vợ rồi, mới xa hai tháng thôi mà Nam đã vậy ư, đã xa mặt cách lòng ư ?  Sao nhanh quá ! Đạt bảo chiều nay qua nhà nói chuyện, mà là chuyện gì thế nhỉ, không phải anh vừa nói rồi đó thôi ... hay Đạt muốn an ủi Nhi, hay Nam gửi thiệp cưới mời Nhi ?

 

 
o0o
 
 

 
                      Đúng hẹn Đạt gõ cửa, khuôn mặt vốn vui nhộn của Đạt có vẻ nghiêm nghị. Câu chuyện tẻ nhạt, với những câu hỏi rời rạc, gượng gạo. Nhi rất muốn hỏi thăm về Nam nhưng lại ngại ngần, một lát sau Đạt đứng dậy lục túi.


_ Nam gửi cho em cái này !


     Nhi choáng váng, chắc Nam muốn mời Nhi đi dự đám cưới của anh chăng, thảo nào thấy Đạt lúng túng, không phải thiệp mời cưới. Nhi thở ra nhẹ nhõm, đó là một cái phong bì với những vạch xanh trắng quen thuộc của bưu điện. Có điều gì Nam muốn nói với Nhi ở trong đó, chắc có lẽ một lời xin lỗi. Tránh cái nhìn dò hỏi của Nhi. Đạt rút một điều thuốc khum tay châm lửa, rít những hơi thật dài. Nhi băn khoăn, trước đây đâu thấy Đạt hút thuốc. Đạt nheo mắt nhìn theo làn khói mỏng, trầm giọng :


_ Nhi này! ... hình như em chưa biết chuyện gì.


Nhi ngước lên :


_ Biết gì hả anh Đạt ?


     Đạt lặng lẽ rụi thuốc và cái gạt tàn ( cái gạt tàn này mọi khi Nam hay hút thuốc ) giọng anh nghèn nghẹn :


_ Nam ... Nam mất rồi! ba tuần trước.


Nhi đứng bật dậy ngó Đạt trân trối


_ Cái gì ? Anh ... anh nói sao? Anh Nam  ... anh Nam chết rồi ?


Đạt gật đầu thay cho tiếng trả lời, khuôn mặt méo đi vì đau đớn :


_ Phải ! Bị tai nạn.


Nhi lảo đảo ôm ngực, ngửa mặt nhìn lên, lắp bắp.


_ Bị tai nạn ?


    Nhi lập cập bóc thư, người run lên, những dòng chữ nhảy múa trước mắt. Đạt nói trước khi Nam mất anh rất tỉnh táo và nhắc đến Nhi rất nhiều, nhưng Đạt không làm sao liên lạc được với Nhi để báo cho Nhi biết điều đó, đúng rồi, thời điểm đó Nhi làm mất điện thoại mà. Nhi đọc thư :


         Nhi thân yêu !
         Khi em đọc lá thư này thì anh đã đi xa, rất xa. Dù sao đi chăng nữa anh vẫn muốn nói với em một lời xin lỗi, anh đã nói dối, đã không giữ đúng lời hứa là sẽ bên em mãi mãi, khi yêu em,anh không hề nghĩ đến một người con gái nào khác ngoài em, và anh đã rất hạnh phúc khi ở bên em. Hãy tha thứ cho anh ... Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta đã từng thống nhất sẽ bỏ qua cho nhau những gì có thể. Em đừng khóc nhé, anh không muốn em khóc ... Anh biết rằng trong những tháng ngày qua, chúng mình đã yêu nhau tha thiết, anh không thể quên đi tất cả những kỷ niệm, em còn nhớ không những buổi chiều, anh đã từng hạnh phúc lắm khi nắm những bàn tay mong manh nhỏ bé ấy của em ....


Thư của Nam viết cho Nhi rất dài, đầy ắp trong đó là những kỷ niệm của Nhi và Nam, anh không quên một điều gì, dù là nhỏ nhất, tiếp theo là những lời nhắc nhở mà ngày trước anh vẫn hay nhắc. Nam nhắc Nhi không nên tắm khuya sau khi đi diễn về, sẽ khó ngủ, không nên bắt trước anh đi dạo dưới mưa, dễ bị cảm. Khi ra đường phải nhớ đội mũ, vì ánh nắng gắt có hại cho da và sức khoẻ. Buổi sáng nhớ dậy đúng giờ, đừng ngủ nướng vì khi thức dậy sẽ bị đau đầu ...


Thỉnh thoảng Nhi phải dừng lại để lau những giọt nước mắt lã chã


... Anh chúc em luôn gặp những gì hạnh phúc, luôn đạt được những gì mình mộng ước  ... vĩnh biệt em , người yêu duy nhất của đời anh .


     Nhi ấp lá thư của Nam vào ngực, gào lên trong đau đớn. Đạt nắm lấy tay Nhi, kéo Nhi vào lòng. Nhi khóc nấc. Đạt nhẹ an ủi vỗ về :


_ Khóc đi em, khóc cho tâm hồn nhẹ bớt, Nam rất yêu em và luôn hạnh phúc vì điều đó.


    Nhi nghẹn giọng :


_  Em  vô tình quá phải không anh ? Tại sao anh ấy lại bỏ em mà đi luôn chứ, bỏ em mà đi sau bao hứa hẹn với em. Ông trời sao ác quá nỡ chia cắt chúng em vậy anh ?


Đạt nói với Nhi :


_ Sắp 49 ngày Nam em có về nhà Nam không ? Mẹ Nam có nhắc đến em và muốn gặp em.


_ Em rất muốn.
.........
!!!!!!!
 
 

 
o0o0o
 
 

 
          Nam ơi! Giá như có một điều ước bây giờ thì em sẽ không ước rằng anh sẽ quay trở về với em như ngày xưa và mình mãi bên nhau như bao nhiêu người khác . Mà em chỉ ước sao chúng mình đừng quen nhau để giờ đây em không phải buồn đau và nhung nhớ . Đặt người xuống là em nghĩ đến anh, anh dường như lúc nào cũng có ở trong suy nghĩ của em, em cũng không biết phải làm gì trong lúc này nữa ... Nằm trên giường Nhi khóc vùi, thời gian trôi đi chẳng thể nào trở lại, chẳng thể nào níu kéo được nữa, cũng như Nam đi mà sẽ không bao giờ trở lại cùng Nhi.
( ..... )
 
***
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 01:52:48 bởi Lê Thị Như Hằng >
#46
    Lê Thị Như Hằng 28.03.2009 05:30:21 (permalink)
     
     


     
     Hạnh phúc còn lại 
     
     
    Phần cuối
     
     

              (... )  Những năm tháng quả thật ác, nó có thể cuấn trôi đi tất cả mọi thứ, nhưng không thể quấn trôi đi nỗi đau và niềm day dứt trong Nhi, ý nghĩ về Nam không bao giờ nguôi ngoai. Nhi ân hận một điều duy nhất là, trước khi Nam mất Nhi không được gặp Nam lần cuối điều đó làm cho NHi suy nghĩ và bứt dứt cho đến tận bây giờ, thời gian có thể đốt cháy tất cả thành tro bụi vậy mà không thể đâu làm nguôi ngoai, nguội đi lòng sóng gió trong Nhi.


    Đang mãi suy nghĩ về những thứ hư vô Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi díu dít :


    _ Mẹ ơi ! Mẹ ơi !


    Tiếp theo là tiếng nói của một người đàn ông :


    _ Coi chừng ngã đó con, đừng có chạy.


             Thằng bé chạy từ ngoài vào ôm chầm lấy chân Nhi, trèo lên ghế, xà vào lòng Nhi, ôm cổ hôn chụt một cái vào má. Nhi nở nụ cười ôm thằng bé vào lòng nựng yêu.


             Đứa bé ấy là con của Nam, còn người đàn ông vừa nói đó là Đạt. Sau khi nỗi đau mất Nam Nhi nhận ra mình đang mang giọt máu còn lại của Nam giờ đã được hơn hai tháng. Nhi tâm sự với Đạt ... Đạt thấy thương Nhi quá, mà cũng thương cả Nam nên Đạt nói với Nhi. Đạt muốn thay Nam làm bố đứa bé Nhi đang mang. Đạt đống ý cưới Nhi, và tất nhên Nhi cũng đồng ý vì chỉ có như vậy Nhi mới có thể để lại giọt máu còn lại của người yêu.
     
     
    o0o


                    .... Hai người sống với nhau đã được bốn năm đứa con còn lại của Nam giờ đã hơn 3 tuổi. Nhi và Đạt sống thành một gia đình nhỏ, rất hạnh phúc, quây quần, ngôi nhà nhỏ luôn ngập tiếng nói tiếng cười của Đạt và con trai. Không bao giờ nghe thấy một tiếng nói lớn, cự cãi hay hờn trách gì từ hai phía.
     
     

                  Thực chất ra Nhi và Đạt chỉ là vợ chồng trên danh nghĩ giấy tờ, còn về hai người thì họ vẫn chưa thuộc về nhau. Đạt cũng mến thương, yêu Nhi, nhưng Đạt muốn cho Nhi thời gian. ( Thời gian sẽ là một viên thuốc  thần dược tốt nhất có thể giúp con người chữa nhiều tâm bệnh. ) Sống bên Đạt, anh rất tốt, chu đáo, thuơng yêu hai mẹ con, nhưng những gì Đạt dành cho Nhi không thể đủ để cho nhi lấp đi khoảng trống, một lỗ hổng trong lòng mà Nam đã để lại cho Nhi.
     

                  Mọi thứ của niềm ký ức về Nam, hình bóng Nam cứ réo rắt, da diết khi Nhi nhìn con, nó thật giống Nam, nhất là đôi mắt. Khi nhìn vào mắt con Nhi như có một cái gì đó mãnh liệt níu kéo Nhi trở về hồi ức xa xa, nhìn vào mắt con, hình ảnh Nam ùa về theo đôi mắt ấy.
     
     

     
                     Nhưng yên tâm rồi dần dần mọi thứ sẽ ngủ yên, một ngày nào đó tình thương của Đạt dành cho Nhi sẽ đủ sức mạnh đẩy mọi tiềm thức có hình ảnh Nam ra khỏi tâm trí, ra khỏi trái tim, ra khỏi cuộc sống ...  Tình thương của Đạt rồi đây sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng Nhi. Nhất là trong lúc này Nhi đang dần cảm nhận ra điều đó, giờ đây hạnh phúc niềm vui xót lại sau bao thăng trầm, đớn đau, mất mát, chỉ còn có con và Đạt, họ là tất cả của đời Nhi và đó là niềm hạnh phúc, đủ đầy khi có Đạt và con trai. Nhi thấy vui, còn gì bằng nữa, sau bao đớn đau  giờ này gia đình hện tại là niềm hạnh phúc còn xót lại đối với Nhi. Nhi nở một nụ cười, hài lòng với những gì mà Nhi đang có.
     
             Nam sẽ mờ dần trong niềm hạnh phúc của Nhi. Tạm biệt Nam. Cám ơn Đạt. Chồng em !!!
     
                                                                                    Phong Linh
                                            ( hết )
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2009 07:32:59 bởi Lê Thị Như Hằng >
    #47
      Lê Thị Như Hằng 28.03.2009 05:36:16 (permalink)
       
       
       
        
                      Hư vô không bến bờ 
        
        
        
             Thế là đã một đêm trôi qua, sau một đêm ngủ dậy, tôi lại chào đón một ngày mới chỉ có một mình vì giờ này mọi người đã đi làm hết . Một ngày mới đến với tôi cùng với những điều mới mẻ những niềm vui xen lẫn, chưa thể ngập tràn nhưng tôi vẫn thấy vui .
       
            Hôm nay, trên đường đến chỗ làm tôi không đi abtulau ( xe công cộng ) như mọi khi nữa mà lang thang đi bộ ra tận mết_tơ_rô ( tàu điện ngầm ) vì bến mết cách nhà tôi khoảng một cây số nên tôi rất ít đi .... 
        
        

                                                                 
                                                   *********
       
             ....  Qua tới chỗ làm nở nụ cười chào những đồng nghiệp rồi vào phòng làm việc của tôi, tôi ngồi xuống thư thả nghe một bản nhạc quen thuộc cua phôn của mình bài : ( Nothing's gonna change my love for you của George Benson hát ). Rồi lấy tập giấy ra định vẽ một bản thiết kế mới trang phục dành cho mùa đông, Nollen sắp tới nhưng không tôi lại vẽ một bước tranh và kẻ một dòng chữ . Tôi say sưa mải miết tới mức xếp vào lúc nào tôi cũng không hay biết chỉ đến khi câu hỏi của xếp làm tôi giật mình
           _Cô đang đón đội điều gì sao?
            _Sao ông lại nghĩ vậy ?
           _Vì nhìn bức tranh của cô , và dòng chữ cô đang kẻ ( vòng tay nào cho em ) không phải cô đang đón đợi sao?


         _Ồ lúc nào mà tôi chẳng đón đợi một điều gì đó , nhưng không ! Tôi đang nhớ một người !
         _ Nhớ sao ?
         _ Ông ghĩ thế nào về điều đó?

          _Tôi thấy ngạc nhiên !
          _Vậy ông thử đoán xem tôi có khóc không?
          _Người khác thì tôi nghĩ là có còn cô chắc là không
          _Sao ông lại nghĩ vậy nhỉ?
          _Vì tôi làm việc với cô lâu năm rồi mà ... cô lo bản thiết kế đi chiều tôi lấy
       
           Xếp đi rồi vì bản thiết kế giao mùa tôi đã chuẩn bị xong đêm qua trước khi đi ngủ nên tôi thư thả ngồi nghĩ rồi tô nốt dòng chữ đã kẻ ( vòng tay nào cho em )  2 tiếng sau đã xong  ....

       
        
        
        
              .... Tôi rời bàn làm việc lại ghế sô pha ngồi ngả lưng và xem lại dòng chữ vừa làm xong. Tôi dựa người nằm xuống ghế suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ từ khi nào , tập giấy vẽ ôm vào ngực, tay vẫn cầm cây chì vẽ ( nhìn tôi hệt như một đứa trẻ ) Tôi chìm vào giấc mơ, trong giấc mơ tôi thấy thật nhiều điều mới mẻ xen lẫn cả những điều cũ lẫn lộn, mông lung, không đường, không lối, không định vị, lẫn lối đi trong đó . Tôi bị lạc giữa giấc mơ rồi tôi thấy anh ở đó, lạc vào giấc mơ cùng tôi. Anh chỉ cách tôi không xa lắm, một chút thôi . Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh rồi anh quay mặt bước đi không nói một lời nào. Tôi cứ nhìn theo anh bỡ ngỡ , muốn chạy theo để níu kéo anh lại , giữ anh lại ... Nhưng không thể, tôi choáng váng, mắt hoa đi thấy mệt và ngã quỵ xuống đất... Tôi mơ màng nghe thấy những bước chân và dầu nóng ... những tiếng nói lao xao ngay cạnh tai mình ...Một bàn tay thật ấm đặt lên chán, tôi choàng tỉnh dậy .... 
        
        
        
               ... Một bàn tay thật ấm, đặt lên chán, tôi choàng tỉnh dậy, thấy người có cảm giác nóng bừng, xung quanh tôi là những đồng nghiệp, tôi mở to mắt ra nhìn họ, ngơ ngác, họ cũng nhìn tôi, có người còn nhíu cặp lông mày nữa, tôi hỏi một câu ( chuyện gì thế? ) Họ không trả lời và bỏ đi làm việc, tôi bật dậy kéo tay áo một người gần tôi nhất và hỏi mộ câu tiếng Trung ( Chuyện gì? ) Tôi hỏi iếng Trung vì người đó là một người Trung. Anh ta trả lời lại tôi bằng ngôn ngữ tiếng việt không sõi lắm. ( Xếp cần bản vẽ cô Vy vào lấy gọi mãi không thấy cô tỉnh, sờ vào người cô thấy lạnh mọi người mới xoa dầu nóng cho cô, cô hỏi tôi câu hỏi đó làm gì ! Tôi mới là người muốn hỏi cô, cô đang có chuyện gì ? ) Tôi chỉ nói ( ừ thế à ! anh đi làm việc của anh đi )  
       
                  Hèn chi lúc tôi tỉnh dậy người tôi lại nóng như vậy , tôi đưa tay lên xoa vòng cổ lên gáy xức nóng của dầu vẫn còn lưu đọng lại đó . Mọi người ai đã vào việc ấy , chỉ còn lại mình tôi, đầu rỗng không lòng mình, ý nghĩ giờ đây không còn thuộc về tôi nữa, cứ lẫn lộn , không định hướng được điều gì trong lúc này  . 
       
                Tôi ra vòi nước vặn nước thật lạnh vả vào mặt cho tỉnh, và dường như tôi thấy , mình tỉnh táo hơn , và anh, nỗi nhớ anh cũng mờ nhạt trong tôi , hư vô như lạc vào một khung trời ... như lạc vào một đám mây đang bay mà không biết sẽ dừng chân nơi phương trời nào nữa .
       
                                                            ( Hết ) 
       
                                                         Phong Linh   

      #48
        Lê Thị Như Hằng 04.04.2009 20:02:56 (permalink)
         



                        Tháng tư ... lời hứa đã qua. 


         



                  Tôi quen anh cũng không được lâu lắm chắc cũng khoảng nửa năm, thời gian quá ngắn ngủi để chúng tôi có thể hiểu nhau nhiều mà gần gũi trong tình yêu. ( Tình yêu giống như con thuyền ngoài khơi bão táp nếu ta không khéo chèo lái con thuyền sẽ bị đắm chìm. Tình yêu cũng vậy , không tuân thủ theo luật lệ nào cả. Thế giới với những vòng quay quỹ đạo không ngừng. Trái tim thổn thức, yêu cũng vậy. Đôi khi ta yêu, yêu rồi lại không yêu, tình yêu vô bờ bến, người ta có thể yêu theo ngày, theo giờ, thích thì yêu, không cần người khác phải nghĩ gì cả.)
         
         

                  Hạnh phúc là gì? Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu như không được yêu thương, nên tất yếu con người cần có sự yêu thương, muốn được yêu thương, cần nương tựa những tâm hồn có cùng trái tim nhịp sống để ghép hai nửa tâm hồn vào thành một .
         
         

                   Tôi đang có một công viẹc ổn định, sau cú sốc về tinh thần. Tôi được bác sĩ chẩn đoán là bị suy nhược thần kinh, và cần được nghỉ ngơi, tôi quyết định xin nghỉ lưu một năm. Trong lúc đó em gái tôi giới thiệu anh cho tôi với hy vọng có anh tôi sẽ đỡ buồn hơn, có anh tâm tình tôi đỡ tủi, đỡ trống vắng, cô đơn. ...
         
         

         
                     Tôi và anh thường nói chuyện với nhau tất nhiên là qua online bởi tôi đang ở Matxcova còn anh thì ở tận bên nước Mỹ xa xôi ( Các bạn có tin rằng qua online người ta có thể yêu thật lòng không? Đừng bao giờ tin nhé ! ) Tôi nói chuyện với anh về tôi về công việc đã làm và nghỉ, tâm sự với anh một chút đời tư, về nhiều điều trong cuộc sống của tôi đã qua. Anh hay bận rộn lắm, trong thời gian được nói chuyện với anh tôi dần có tình cảm, anh chắc cũng vậy bởi anh đã hứa hẹn với tôi rất nhiều. Anh nói sẽ lo cho tôi, rồi chúng tôi sẽ ở với nhau sau này, anh sẽ cưới tôi. Chúng tôi có nói với nhau, anh sẽ là người mua vé máy bay cho tôi về Việt Nam sau đó sẽ bảo lãnh tôi sang Mỹ sống và tất nhiên chúng tôi sẽ kết hôn.
         


                   Tôi vui biết nhường nào khi có anh bên cạnh tưởng chừng như tình yêu của tôi dành cho anh đủ sức mạnh để níu kéo anh ... Một tình yêu vẫn biết là hư ảo, nhưng tôi lại tin, tin vào tình yêu, hạnh phúc tương lai ấy và tất nhiên cũng tin vào những gì anh nói, tất cả, tin hoàn toàn ( lòng tin làm ta hy vọng đôi lúc làm ta vui và hạnh phúc. Nhưng khi mất đi lòng tin con người ta sẽ ra sao, thật đáng sợ nếu như không có lòng tin, niềm hy vọng, hạnh phúc, niềm vui cũng sẽ mất theo !)


         
                    Rồi một ngày kia không xa tôi đã nhận ra rằng anh mãi chỉ là người đàn ông không thật trong tôi, chúng tôi ít gặp nhau thưa dần đôi lúc gặp anh chỉ nói vài câu thôi bởi anh rất bận. Anh hứa tháng tư sẽ đặt vé máy bay cho tôi về thăm mẹ. Thời gian trôi đi tháng ba đã gần hết. Mátxocova tuyết cũng đã dần tan. Đúng lúc tôi hồi hộp chờ đợi điều anh đã hứa và sẽ làm cho tôi nhất cũng là lúc tôi chợt nhật ra và hiểu một điều rằng anh đang dần thay đổi, tôi đang dần đánh mất anh. Anh đang thực sự thay đổi. Tôi chưa hiểu vì một lý do gì ! Có lẽ vì lời hứa tháng tư của anh, có lẽ bởi anh không muốn thực hiện lời hứa ấy. Bao nhiêu những gì anh nói cứ hiện hưu trong tôi.


         
                    Rồi một hôm điều mà tôi vẫn lo sợ, lo sợ đó là anh hoàn toàn thay đổi anh là một người khác, rất khác !
         
         

                       Những gì mà tôi đón chờ đã không đến thay vào đó là lời anh nói chúng tôi không hợp nhau tôi hay hờn dỗi, hay nhõng nhẽo ( Đó là những gì anh nói và chắc rằng tôi không có như thế, chỉ là anh muốn xa tôi nên nói ra lý do đó mà thôi ) Anh nói : Anh sống một mình quen rồi không thích ai quấy dầy. Thỉnh thoảng anh vẫn nói như vậy những lúc anh thấy tôi hờn dỗi , tôi vẫn nghe! (.... )
         


                     Hôm nay anh muốn rời xa tôi  Anh bảo anh có bạn gái mới rồi, ( chắc chắn họ phải hơn tôi rất nhiều vì ít ra cũng không là phiền những lúc anh bận rộn ) Tôi nghĩ thế. Tôi muốn trách anh, nhưng tôi chẳng có quyền gì, chẳng có quyền để trách hờn hay giận dỗi, bắt bẻ anh, bởi tôi chẳng là gì cả. Rồi tôi lại trách chính mình, sao giờ này tôi lại ghét bản thân tôi đến thế, chỉ ghét và căm hận tôi thôi còn anh thì không, tôi ghét tôi bao nhiêu thì tôi lại thấy mình yếu đuối nhỏ bé trước anh bấy nhiêu, nhỏ bé như một hạt bụi trên phố vậy  Giờ còn đâu nữa những gì tôi đã chờ đợi ở anh. Còn đâu nữa niềm hy vọng trong tôi, còn đâu nữa những lời anh nói, giữ sao được. Đúng, tôi còn nhớ có lần anh nói với tôi lời nói gió bay lên trời và lời hứa của anh cũng vậy.


         
                    Ngày cuối cùng nói chuyện với anh, anh ít nói hơn nhiều. Chia tay anh tôi chìm vào những giọt lệ tuôn rơi không ngừng. Sao tôi lại tin anh nhiều quá đến mức để giờ đây thất vọng trong tôi càng lớn như lòng tin của tôi bây giờ vậy. Tôi không níu giữ anh lại cho riêng tôi nữa. Người ta thường có câu nói : '' Giữ người ở không ai giữ người đi ''. Nếu vì một cái gì đó thiêng liêng tôi sẽ cố níu giữ anh lại bên tôi, nhưng nếu chỉ vì không muốn thực hiện một lời hứa với tôi mà anh muốn rời xa tôi thì tôi nghĩ anh chẳng đáng để cho tôi níu giữ, một người đàn ông không giữ được một lời nói cho mình, không làm được điều mà mình đã hứa liệu có đáng để tôi tin tưởng, để tôi tôn trọng anh nữa hay không. Trong tôi lúc này vẫn nhớ về anh, vẫn còn yêu anh nhưng sự tự ái cố hữu trong tôi không cho phép mình yếu đuối nhún nhường mà nhất là một người đàn ông như anh.


         
                   Anh ngừng nói chuyện với tôi lâu rồi, tôi vẫn ngồi thầm lặng trước máy tính, dòng lệ vẫn tuôn trào trên hai gò má lạnh rơi dỏ xuống bàn phím gây lên một tiếng động nhỏ, cứ như chúng đang muốn an ủi, chia sẻ cùng tôi về sự việc vừa mất đi. Những giọt lệ lạnh lùng cô đơn, trơi vơi,  giống như lòng tôi lúc này vậy. Tôi biết làm gì đây, khi tháng tư đã đến, tháng tư mà tôi đã đợi từ lâu. Tháng tư đến anh đã xa tôi, xa tôi mang theo cả lời hứa cùng anh đi mất .
         

                   Tôi ngồi lặng đi, suy tư và quyết định viết và gửi vào mail của anh một lá thư, lá thư còn vuơng lại một chút gì yêu thương, một chút hờn giận, trách, và có một chút tự kiêu trong tôi, lẫn một chút khinh ghét hay coi thường. Không phải coi thường anh mà coi thường lời nói của anh không làm nổi khi anh đã hứa. Lá thư sẽ theo anh. Theo anh đi mãi, sẽ chẳng còn quanh quẩn bên tôi. Tôi sẽ quên, quên lời hứa tháng tư không thành. Quên đi như quên một người đàn ông không thật như anh. Đúng rồi : Như tôi là thật, như anh là mơ, mà giấc mơ thì không bao giờ có thật. Yên tâm với tâm hồn tôi lúc này, cứ như những ngày qua tôi bị suy nhược thần kinh và tôi ngủ mơ đi. Đã đến lúc tôi cần tỉnh giấc. Ai cũng cho rằng mọi giấc mơ hoàn toàn đẹp, nhưng họ đâu biết rằng đôi khi đời thường hiện thực còn đẹp hơn cả những giấc mơ. Cám ơn anh đã cho tôi tỉnh giấc. Tỉnh giấc chỉ vì lời hứa tháng tư, anh đã nói mà không muốn làm cho tôi. Chúc anh vui và hạnh phúc với những gì anh giữ lại bên mình, và vui với lời hứa tháng tư của anh.
        Đây là Email tôi gửi cho anh :
         
         
        o0o0o

         


                          Gửi anh bên ấy phuơng xa! 
          
          
             ...Em đã nhận ra anh đang thay đổi, đang dần dần muốn rời xa em , anh có tin vào điều ước không? Đừng tin anh nhé ! Em đã gấp đủ một ngàn con hạc giấy với một điều ước được gần anh , nhưng điều ước sẽ không bao giờ thành , điều ước không có thật, cho dù em có gấp nhiều đến một trăm lần một ngàn con hạc giấy thì điều ước cũng sẽ chẳng bao giờ có phải không anh ?
         
                    Và trên đời này sẽ chẳng có cái gì là vĩnh hằng , vĩnh cửu  , lời nói gió bay lên trời , anh đã nói điều đó cho em biết, em đã biết trước rồi và lời hứa của anh cũng bay lên trời giống như lời nói của anh đúng không anh ? Con người ta sống được niềm vui nở nụ cười , tồn tại nữa cũng nhờ từ những hy vọng anh ạ những hy vọng không thành có thể làm cho con người ta mất tự tin, mất tinh thần và không thể mất cân bằng trong cuộc sống , giống như em vậy , em xin lỗi đúng ra em không nên khóc vì một người đàn ông muốn bỏ em, muốn rời xa em. Đúng chẳng việc gì phải khóc , có lẽ em khóc vì mình hy vọng vào những cái không có thật không hiện hữu hư ảo như anh, và hiện thực như em, hư ảo như những điều ước của em và hiện thực như ý nghĩ chính bản thân em, còn anh khi lỡ lời với một cô gái như em chắc anh cũng chẳng sao đâu, anh vẫn có thể ngủ ngon, xa rời em anh lại đỡ phiền lòng , đỡ bạn tâm ,và yên lòng đến với nhiều người khác ,những cô gái khác , em không có quyền ghen tị , ghen tị bởi em chẳng là gì cả, chẳng là gì của anh mà có quyền gì ghen tị với những cô gái đến bên anh . Em tự nhận biết ra điều đó , tại em tự ngộ nhận mà thôi , tiền bạc vật chất có thể làm thay lòng con người , có thể làm cho một tình cảm bị tan vỡ , vỡ nhỏ vụn như những hạt cát ngoài sa mạc và bay đi theo gió như những hạt bụi ngoài phố.
         
                Em không có lỗi vì vậy em sẽ không xin lỗi anh nữa em đã nói với anh rồi cho em một cơ hội , anh đã cho và chính em đã không biết giữ gìn cơ hội ấy. Em đang tự hỏi không biết tại em làm mất đi cơ hội ấy hay là chính anh , chính anh đã cố tình làm cho em không có cơ hội nào nữa cả .
         
                    ... Anh cứ yên tâm nhé , cứ giữ lời nói của anh, cả lời hứa của anh giữ lại cho anh, không cần ban phát cho em đâu , bởi em không có diễm phúc , không có cơ hội ... để nhận bất cứ sự ban phát nào ở anh , anh là anh, và em mãi chỉ là em  ( và em rút ra được một bài học không nên trông chờ bất kỳ điều gì từ người khác , và cũng không tin vào những lời hứa , lời nói gió bay mà ) phải không anh?
         
                Từ nay trên con đường em đi sẽ chẳng có bóng hình ảo của anh bên cạnh đi cùng , rồi đây em cũng sẽ không phải chờ đợi và hy vọng vào một lời hứa. Một lời hứa không có thật , em biết tự an ủi mình, biết tự cân bằng trong cuộc sống , bởi sẽ chẳng ai có thể giúp mình bằng chính bản thân mình , chân em rất đau do bị ngã từ hôm qua ngoài phố , nhưng sự đau ấy không thấm vào đâu so với một hy vọng bị vỡ đôi anh ạ ! 
          
          
         _ Cám ơn tất cả những gì anh đã dành cho em, đến bây giờ em mới hiểu một điều giản dị rằng ở trên đời không có tồn tại điều ước, điều đơn giản ấy bây giờ em mới nhận ra thì em đã xa anh mất rồi !!!! 
         

         
        em biết tất cả chỉ là hư vô, không hiện thực
        Giờ em thấy buồn lắm, và em càng buồn hơn khi biết được rằng , chỉ vì chuyện tháng tư mà chúng ta xa nhau , em lại càng ghét bản thân em hơn, một cú sốc cực kỳ lớn đối với em lúc này.
         
        ( Giá như thời gian quay trở lại .... )
         
        Giá như đừng có chuyện lời hứa tháng tư, biết đâu đấy em có thể giữ anh ở bên em được lâu hay được mãi, nếu anh nói muốn xa em sớm hơn, hay nói vào lúc khác chứ không phải lúc này thì em sẽ có một  ý nghĩ khác về anh, nếu vì chuyên anh nói là sẽ mua vé máy bay cho em về Việt Nam mà anh phải như vậy thì cũng không đáng lắm đâu, anh nên suy nghĩ, mà bây giờ chuyện lời hứa tháng tư không còn quan trọng nữa, trên bước đường anh đi từ ngày hôm nay chắc sẽ không có em, không có hình bóng và ý nghĩ về em.
         
         
                    Chắc anh phải vui lắm khi đi nói dối một người con gái như em, một người con gái đã có nhiều thiệt thòi trong cuộc sống, sao những người đàn ông thích làm em đau hơn là muốn làm cho em hạnh phúc , và anh cũng vậy, nếu em buồn, em khóc, em đau anh mới có thể ngủ ngon phải không anh? anh mới thấy vui phải không anh?  thế mà anh đã từng nói với em rằng sẽ cưới em, sẽ ở cùng em, bao nhiêu lời mới nói đó thôi anh đã vội quên ngay sao, mang cho em bao hy vọng, đợi chờ rồi phút chốc lại lấy đi như vậy sao anh, chắc anh đang vui lắm, và chắc anh cũng đang vui và hạnh phúc bên người con gái anh yêu, em mong người con gái ấy thật lòng , và yêu anh bằng một nửa những gì em có dành cho anh thôi, anh thích phụ nữ khéo hơn là thích phụ nữ thật lòng phải không?
         
        Chưa bao giờ anh tin em, em biết điều đó
         
               *Cám ơn anh, cám ơn anh về tất cả những gì mà anh đã nói với em, cám ơn lời hứa tháng tư không bao giờ có, hay nói đúng nghĩa là anh sẽ chẳng bao giờ làm cho em, nhờ anh mà em nhận ra rằng : sẽ chẳng bao giờ có lời nào thật cả, sẽ chẳng bao giờ có lời hứa, mà nhất là một người thích dối trá như anh, một người dễ quên lời nói như anh, thật ra những lần cự cãi, toàn là anh gây sự trước đó mà, bây giờ em mới chợt hiểu ra, anh muốn gây sự trước với em, để em hờn giận, lúc đó anh có thể đoàng hoàng mà rời xa em, em hiểu rồi, thì ra là như vậy, em đã thực sự hiểu rồi anh ạ !
         
         
                         Mọi lời lẽ bây giờ là vô nghĩa, chẳng là gì cả, anh hãy bước ra khỏi cuộc sống này mà em đang mơ, hãy yên tâm bước bên người con gái anh thích, anh yêu, em chỉ là một kẻ đứng bên lề mà thôi, một kẻ ăn mày ,  biết đâu người con gái anh yêu , họ cũng đang dối trá với anh như anh đang dối trá với em.
         
                      _Tự dưng em  lại ghét bản thân em quá anh ạ ! Ghét ghê gớm, ghét anh, ghét cuộc sống này vì đã cho em tồn tại, ghét anh vì đã làm em thấy thất vọng ...


         
                 Nếu mình muốn người khác thương yêu mình thì trước hết mình phải biết tự thương yêu mình phải không anh?


               Cám ơn anh về tất cả những gì mà anh đã nói, cám ơn anh đã từng cho em hy vọng, đã từng cho em những giây phút hạnh phúc, mặc dù giờ đây nó chẳng còn gì cả, chẳng còn ý nghĩa. em hận chính bản thân mình đã ngu dốt tin lời anh.


         
                   ( "Lời hứa tháng tư ơi ! Hãy ngủ ngon nhé , ngủ ngon và nhắn tới người đàn ông ta yêu rằng ( Lời hứa hay lời nói đều như thoảng gió bay lên trời ) Hãy bay cao, bay xa tới tận trời xanh, bay cao để cho ta không bao giờ với tới được đến lời hứa nhé, giống như không bao giờ anh thực hiện lời hứa đó cho ta, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ. " ) Vì lời hứa đã qua đi  !!!!!!!!
         
               Em sẽ mãi cười vì mọi thứ không thật chẳng đáng để cho em phải buồn, phải khóc. Và anh cũng vậy chẳng đáng gì đâu.
         
                 Xin tạm biệt một người đàn ông, kèm theo một lời hứa không thành. Chúc anh hạnh phúc và đừng làm cho người phụ nữ sau em thất vọng.
         
        Tạm biệt anh !
         
         
        o0o0o

         
         
         
                Chắc chỉ còn lần cuối này nữa thôi tôi còn đủ mơ ảo để gửi mail cho anh , rồi tôi lại trở về với chính tôi. Ngày mai tôi sẽ tỉnh giấc trong một giấc ngủ dài, mà trong giấc ngủ ấy có giấc mơ đã làm tôi khóc, giấc mơ về anh, về lời hứa tháng tư đã qua .
        Tạm biệt N của tôi !

          

         
         
         
         
         

                    Lời hứa đã qua


         
                                                              Anh nói đến tháng tư
                                                      Em có thể về nhà
                                           Anh đặt vé mua quà
                               Cho em về thăm mẹ .
         
                                                               Thế mà anh lỡ hẹn
                                                      Hờn giận kiểu đâu đâu
                                             Em thấy mình ngu lâu
                                  Nên tin lời anh hứa !!!
         
                                                                Bao giờ mới gặp nữa
                                                       Để nói chuyện đã qua
                                              Sẽ chẳng có vé quà
                                 Vì lời anh nói dối ...
         
                                                                 Em khóc cả buổi tối
                                                       Thấy lòng mình chơi vơi
                                              Sao em lại tin lời
                                   Từ một người không thật  !
         
                                                                 Trong tình yêu có hận
                                                       Nhưng em mãi chỉ yêu
                                             Và yêu anh rất nhiều
                                    Tiền bạc là vô nghĩa .
         
                                                                  Thôi anh đừng hứa nữa
                                                        Tất cả cũng sẽ qua
                                              Em không thể về nhà
                                    Vì lời hứa đã qua  (!!!)
         
                                                                                    Phong Linh
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2009 05:50:52 bởi Lê Thị Như Hằng >
        #49
          Lê Thị Như Hằng 06.04.2009 20:00:45 (permalink)
           




                           EM GHÉT CHỊ
           
           

           
                         Tôi làm việc và định cư ở nước ngoài. Mùa hè công ty tổ chức về Việt Nam du lịch. Tôi tuy sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nhưng tôi không thuộc địa danh từng vùng nên tất cả đoàn du lịch của tôi phải cần đến một hướng dẫn viên du lịch. Hướng dẫn viên của chúng tôi là một cô gái dễ thương với cặp mắt kính cận trên mắt. Vì tôi có một thói quen đi bộ vào những buổi sáng sớm nên cô hướng dẫn cũng đi với tôi. Sáng sớm hôm đó giữa muôn trùng tiếng sóng biển vỗ về, người hướng dẫn viên ngồi bên cạnh tôi, một cô gái khả ái đôi mắt buồn xa xăm kể về cuộc sống gia đình cho tôi nghe. Cô gái kể về những mất mát, những nỗi đau và những giọt nước mắt  trong gia đình. Tiếng người kể trong trẻo đều đều bên tai tôi :
           
                         Gia đình, hai chữ gia đình đối với chị em tôi thật xa vời ngày từ những ngày tôi đang học trung học, bố đã bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà lý tưởng của bố. Mẹ đau khổ, buồn rầu vì sự phản bội của bố nên tâm bệnh vài năm sau mẹ cũng mất, mẹ bỏ hai chị em tôi đi. Tôi có một cái tên theo mẹ nói là mây, tôi tên là Vân, còn em trai tôi tên là Văn. Em kém tôi đến 8 tuổi. Mẹ tôi mất đúng vào lúc tôi học năm thứ tư đại học, khi mẹ mất gánh nặng gia đình hằn lên vai tôi. Vừa đi học, vừa kiếm việc làm thêm để tự nuôi mình ăn học và còn lo cho thằng em tôi nữa, nó rất thông minh và nghe lời.


           
                           Khi tôi ra trường, tôi làm hướng dẫn viên du lịch. Mấy năm, mức lương cũng khá cao nên cuộc sống không còn chật vật như trước nữa, khá giả, đầy đủ, em tôi cũng vào đại học, nó học ngành kiến trúc. Văn thông minh học giỏi. Em là niềm tự hào của tôi. Tôi còn nhớ khi tôi dạy em gõ bàn phím máy tính đánh bằng mười ngón tay, em chỉ học trong hai ngày là nhớ hết bàn phím và chỉ trong hai tuần sau em đánh máy tính nhanh bằng tôi.


           
                           Mỗi một tháng lo cho em tiền ăn học tôi vẫn cho thêm em một trăm đô để em tiêu vặt, cuộc sống khá giả, chính vì vậy em vòi tôi cái gì tôi cũng chiều. Trong lúc đó tôi chỉ có ý nghĩ muốn bù đắp những thiếu hụt trong em, tôi muốn em không có mặt này đầy đủ thì em cũng phải có mặt kia đủ đầy, em đòi tôi mua xe tôi cũng mua, em xài loại điện thoại đắt tiền. Rồi từ chỗ nuông chiều của tôi, em trở nên chơi bời và bắt đầu biết nói dối tôi, và tất nhiên điều đó đến bây giờ tôi mới biết, có lần giặt quần áo cho em, thấy trong ví em có nhiều tiền tôi có hỏi em chỉ nói là cầm giúp bạn, rồi cũng có rất nhiều lần như vậy, tất nhiên là em giải thích, em nói gì tôi cũng tin. Thời gian cứ trôi đi nhanh như nước chảy qua cầu, cuốn đi những năm tháng, cuốn đi dần sự hồn nhiên trong em. Càng ngày em càng về nhà hàng tối muộn hơn, em lấy hết lý do này đến lý do kia, thấy em có bạn gái tôi chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. _ Nếu em có bạn gái chị không cấm vì em cũng đã lớn rồi nhưng không được chểnh mảng việc học. Em chỉ dạ nhỏ. Tôi thấy em thực sự đã lớn, nếu nói đến trưởng thành thì chưa bởi em chưa học xong, chưa có sự nghiệp gì cả, tôi thương em và nghĩ nhu cầu tiêu tiền của em chắc cũng sẽ tăng lên, nên hàng tháng tôi đưa cho em thêm một trăm đô nữa, em có hai trăm đô. Trong đám bạn bè em trở thành một người chịu chơi hơn hẳn, tuy chưa vượt trội nhưng cũng đủ cho em có một cái gì đó kênh kiệu, kiêu kỳ... đi SH, dùng điện thoại đắt tiền. Tôi hài lòng thấy vui vì làm được điều đó cho em, tôi nghĩ em sẽ hạnh phúc lắm.
           
                      Rất nhiều lần khách du lịch muốn tìm chốn ăn chơi, là hướng dẫn viên tôi phải làm thêm giờ buổi tối. Tôi phải đưa khách vào các quán bar, vũ trường, thậm trí cả đi hát karaoke, tôi bàng hoàng khi nhận ra em cũng ở những chỗ ăn chơi ấy với bạn gái người mẫu chân dài.
          Hôm sau tôi có hỏi em. Em chỉ giải thích là có bạn sinh nhật ở đó nên mời, tôi cũng tạm tin lời em. Tôi biết em cũng lớn rồi, em cần có quyền tự do làm cái này, hay cái kia, em học hành sa sút, đã đến lúc tôi cần ngồi nói chuyện với em , tôi nhắc nhở em việc học hành, bảo em chú tâm vào học, đừng chơi nữa ... em chỉ vâng và hứa sẽ tốt hơn.
           

                          Rồi em cũng vào năm thứ tư đại học. Tôi mua tặng em một chiếc đồng hồ dây da em thích, kèm theo lời nói, em hãy cố gắng chạy theo cùng thời gian, đừng để mình lùi lại .
           

                        Từ chỗ chơi bời và sự nuông chiều của tôi, em bập vào ma túy từ khi nào tôi cũng không hay, nhu cầu tiêu xài của em bị tăng cao, tiền của tôi đưa cho em hàng tháng không đủ để cho em tiêu mà em cũng không dám hỏi xin thêm, em trở thành kẻ cướp giật đồ, dây chuyền, ăn cắp ...  Em học hành càng ngày càng kém, vì công việc bận rộn làm hướng dẫn cho các tua du lịch nên tôi cũng thường xuyên vắng nhà. Lúc đó em thường ở nhà một mình.


           
                        Tôi đã từng dạy em phải có lòng tin, và cũng phải biết tạo dựng niềm tin. Tôi thấy em hơi khác, tôi hỏi em đang có chuyện gì thay đổi, em nói không có gì. Tôi kể cho em nghe một câu chuyện cậu bé nói dối :


          _ Ở một làng nọ có một chú bé rất nghịch phá, cậu bé đó có chăn một đàn cừu, có lần cậu bé nghĩ ra một trò đùa lừa dân làng. Cậu bắt đầu thét thật to : Cứu tôi với, sói tới ăn cừu. Dân làng nghe vậy cầm gậy chạy lên nhưng không có một con sói nào tới an cừu cả. Rồi lần thứ hai cậu bé lại làm lại y như lần thứ nhất, dân làng cầm gậy lên đuổi sói và cũng không có con sói nào đến ăn cừu cả. Cậu bé lấy làm vui lắm. Nhưng lần thứ ba sói đến ăn cừu thật , cậu bé hoảng hồn gọi thật to : Cứu tôi với sói tới ăn cừu, nhưng lần này dân làng không có một ai chạy lên đuổi sói vì nghĩ đó chắc lại là trò đùa nghịch ngợm của cậu bé, thế là bữa đó sói đã cắn chết cả đàn cừu.
           
          Em im lặng sau khi nghe tôi kể xong chuyện.
           
           
          o0o
           
           
                     Em chạy về nhà vào một buổi chiều tối trên vạt áo lấm lem dính toàn máu, cả tay. Em bước chân vào nhà nói trong sự thở gấp gáp, đầy lúng túng. ( Xin lỗi vì tôi nói ra đây câu không tế nhị )
           
          _ Em giết thằng chó ấy.
           
                     Tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi chưa kịp chấn tĩnh đã nghe em nói tiếp :
           
          _ Nó đáng bị như vậy vì đã xúc phạm chị, nó bảo : Chị mày làm gái bao nên mới có tiền cho mày tiêu sài như vậy, nó còn bảo, nhiều lần nhìn thấy chị mày ở vũ trường, thậm trí còn thấy đi cùng mấy ông tây bước ra từ khách sạn nữa. Tôi đứng chết lặng, dường như trái tim không còn rung đập sau câu nói của em, tôi không nói được một lời nào, ngôn ngữ giờ đây không còn ngự trị, em vừa nói dứt lời thì công an đến. Em nói với tôi, em đã gọi điện thoại cho công an lúc nãy đến đây bắt em. Em đưa hai tay vào còng số tám.
           
           ( Người kể cho người viết câu chuyện này thỉnh thoảng lại phải ngưng lại lau những giọt lệ đang chảy từ hai khoé mắt. )
           
                      Tôi lao vào ôm lấy em, rồi họ đưa em đi. Lúc đó tôi nghĩ mình đang ngủ mơ, hay ảo giác. Tôi véo mạnh vào tay mình một cái thấy đau. Đúng sự thật rồi, tôi chạy ra ngõ, chiếc xe đã đưa em đi từ lúc nào.
           
           
          o0o
           

                     Ba tháng sau em ra tòa. Phòng xử án hôm đó cũng khá đông với những người dân hiếu kỳ. Nhìn em tôi không tin vào mắt mình nữa, chỉ ba tháng thôi nhìn em xanh xao gầy đi rất nhiều, đôi mắt sáng trong thông minh của em mờ trắng, lờ đờ, xung quanh là những cuồng thâm ôm lấy mắt, có lẽ đêm qua hay trong nhiều đêm em đã mất ngủ. Phòng xử án diễn ra một cách nhanh chóng bởi bị cáo nhận tội không kháng án. Trước khi hội đồng xét xử vào nghị án, em bất ngờ quay lại nhìn tôi và nói :
           
           

          _ Chị ơi! Nếu bây giờ cuộc sống này thời gian có quay trở lại, em không muốn mình không phạm tội mà em chỉ muốn mình đừng có tồn tại, sao bao người có bố có mẹ còn em thì không, em ghét cuộc sống này và em ghét chị.
           
           

                    Em nói xong thì òa khóc, tiếng khóc loang trong không gian, vỡ òa cả phòng xử án.
           
          ( Người kể im lặng, cho tiếng nói bớt nghẹn và khỏi lạc đi, nhưng đôi mắt đầy nước sau cặp kính cận )
           

                   Phiên tòa kết thúc bị cáo lên xe thùng về trại tạm giam, tôi chạy theo ra, em nhìn tôi lạnh lùng không nói thêm lời nào. Tôi đứng đó cứ nhìn chiếc xe khuất dần đưa em đi trong màn nước mắt nhòa trong cặp kính của tôi, đau khổ và day dứt. Bởi đây là lần tiếp theo trong đời tôi lại một lần nữa những người thương yêu nhất vuốt khỏi tầm tay tôi ...
           
                    Tôi trào lệ, ngực đau nhói, quặn thắt, tôi ôm ngực mặt nhăn lại vì đau đớn, tôi ngã quỵ xuống đất, trong nỗi đau còn vọng bên tai tôi tiếng lao xao, rồi cả tiếng những bước chân, tôi thiếp đi không biết gì nữa. Mùi cồn, mùi kháng sinh, cái mùi nồng nặc của bệnh viện làm tôi tỉnh dậy. Tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện .

           
          o0o
           
           
                     Một tháng sau tôi vào trại thăm em, nhìn em có vẻ già đi rất nhiều so với những ngày còn ở với tôi
           
                     Em ngồi đối diện với tôi, mặt cúi xuống im lặng không nói một lời, em đặt lên bàn chiếc đồng hồ đeo tay nói với tôi :
           
          _ Chị giữ đi, ở đây không được đeo đồng hồ chị ạ !
           
          Tôi hỏi em có cần gì không? Em im lặng lúc lâu mới nói :
           
          _ Em không cần gì cả.
           
          Tôi lại hỏi em :
           
           _ Vậy em có muốn nói gì với chị không?
           
           Em im lặng một lúc rồi mới nói.
           
          _ Em vẫn ghét chị.
           
                  Tôi nhìn em, em nhìn tôi, tôi không ngạc nhiên vì câu nói của em bởi tôi đã nghe câu nói này một lần ở phòng xử án từ chính miệng em nói. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt em hỏi lại :
           
          _ Tại sao ? Bất cứ điều gì nói ra cũng phải có lý do, em cúi mặt xuống nói với tôi :
           
          _ Bởi chị là chị của em mà chị không biết dạy em, em đòi gì chị cũng chiều, muốn gì chị cũng cho, sao lúc đó chị không la mắng em? Đánh đòn em khi chị biết em hư ? Những bạn bè học cùng có đứa chúng nó mỗi tháng chỉ được có mấy trăm ngàn, còn em thì hơn chúng nó rất nhiều. Chị cho em tiền, em không biết làm gì, em đã học thói đua đòi, tập hít ma túy và số tiền chị cho dần dần không đủ cho em tiêu sài, em cần tiền để dùng ma túy , thế là em trở thành một thằng cướp giật đồ, trộm cắp. Những lần chị thấy em có nhiều tiền là những lúc đó em nói dối, tiền đó là do em ăn cướp của người khác mà có. Em nghiện cũng đã lâu rồi, rất lâu mà chị cũng có biết đâu. Nếu chị quan tâm tới em nhiều hơn là cho em tiền thì chị đã biết em nghiện từ lâu rồi, vì cuộc sống này chị làm em hư, làm em phải trở thành một thằng nghiện, giờ đây còn gì là tương lai nữa, nên em ghét chị.
           
                   Tôi vẫn im lặng nghe em nói :
           
          _ Em không trách chị, em chỉ trách em bởi mình làm gì đúng hay sai đều là do mình, tự bản thân mình chị ạ ! Dù sao đi nữa chị vẫn là thần tượng của em.
           
                      Tôi khóc hai hàng lệ chảy dài trên gò má, ai nỡ mắng em chứ, cũng chẳng ai nỡ đánh em, chẳng ai nỡ không cho em những thứ mà em muốn mà mình lại đủ khả năng. Em thiếu tình cảm của một gia đình, thiếu tình thương yêu của bố mẹ, em cần được bù đắp. Em đưa hai tay vẫn bị còng số tám gỡ mắt kính cận tôi đang đeo để xuống bàn rồi lau nước mắt cho tôi. Đã hết giờ thăm nuôi, em phải vào. Trước khi đi em nói một câu cuối cùng mà cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trong đầu.
           
          _ Em không có lỗi với chị nên em không xin lỗi đâu, chẳng ai đi xin lỗi một người cũng có lỗi với mình cả. Có chăng em chỉ có lỗi với chính bản thân mình mà thôi, và em cũng đã tự xin lỗi mình rồi, chị cũng đừng có khóc nữa. Em vẫn nhớ câu chuyện của chị kể về cậu bé nói dối, em cũng giống như vậy, bây giờ em nói thật chị có tin hay không? Em sẽ cố gắng.
           
                   Em đi vào rồi tôi còn sững sờ chết lặng.
           
                   Thời gian sẽ trôi đi, lời nói và tất cả những sự mất mát sẽ trôi đi, sẽ quên nguội vơi trong dòng đời đua chảy. Cả tuổi trẻ của em nữa liệu sau khi em tại ngoại, em có dám đứng thẳng lên để nhìn ai không? Và còn đâu là tương lai của em , tuổi trẻ , tương lai của em mãi nằm lại nơi này, em không trách tôi nhưng em nói ghét tôi, đúng tôi thật đáng ghét. Tại tôi, tại lòng thương sai lầm của tôi dành cho em đã hại em. Tại tôi không muốn em thiếu thốn thứ gì,  tôi muốn em đầy đủ, tôi muốn bù đắp cho em những thiếu hụt trong cuộc sống chính điều đó đã hại cả cuộc đời em,làm em trượt dốc, rơi xuống một vực thẳm sâu, đen tối, đến bao giờ em mới thụ lý xong một bản án đối với tuổi trẻ của em, nỗi đau của tôi là quá dài, dài vô cùng tận, một bản án nặng nề. Vẫn biết tiền rất quan trọng nhưng tiền vật chất không thể bù đắp vào những tình cảm đã mất đi trong cuộc sống gia đình và trong xã hội.
           
              *Đó cũng là một bài học của đời tôi cả đời tôi sẽ không bao giờ quên, một bài học về tình thương không đúng cách, đúng chỗ , bài học về sự bù đắp sai lầm dẫn đến một kết cục giống như em và tôi .
           
                                                                         ( Hết )
                                                                                        Tg : Phong Linh



           
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2009 14:55:42 bởi Lê Thị Như Hằng >
          #50
            Lê Thị Như Hằng 04.05.2009 05:42:05 (permalink)
             


            quote:

            Trích đoạn: thovetra


            quote:

            Yêu người trong mơ





            Đêm qua ta nằm mơ
            Gặp và yêu một người
            Anh vừa thoáng môi cười
            Làm tin ta sét đánh .

            Trong đêm buồn xứ lạnh
            Thấy ân tình anh trao
            Tình ta thoáng rạt rào
            Trái tim mơ thổn thức.

            Em giật mình tỉnh giấc
            Giữa bóng tối bao la
            Lòng bồn chồn thấy lạ
            Hóa ra là giấc mơ !!!

            Như HằNG...........................................................


            Ta yêu nhau như thật
            Môi cười mắt long lanh
            Tình yêu như sét đánh
            Em ngã vào vai anh
             
            Ngây ngất say xứ lạnh
            Ân tình về trong đêm
            Có anh ! dừng cô quạnh
            Gió hững hờ buồn thêm
             
            Ân tình bao cay đắng
            Sự thật luôn phủ phàng
            Giấc mơ nào xa vắng
            Để ngỡ ngàng thở than…
             
            Hãy vui nhiều lên nhé
            Ta cùng mơ đi em
            Âm thầm ta thỏ thẻ
            Yêu nè ngủ dài thêm
            thovetra

             








            Giấc mơ đêm qua 
             
             
             
            Em nằm mơ thấy anh
            Nhưng rồi anh tan biến
            Giấc mơ sao anh đến
            Rồi bỏ em bơ vơ !
             
            ... Đêm qua em nằm mơ
            Lại thấy bóng anh nữa
            Anh nói tìm một nửa
            Có lẽ không phải em.
             
            Mình chót nhớ vì quen
            Trong giấc mơ đêm ngủ
            Tình em không cho đủ
            Nên anh giận đi rồi !!!
             
            Giấc mơ làm bồi hồi
            Lưu luôn một chút nhớ
            Vậy mà anh không ở
            Khi thức giấc... một đêm.
             
            Sáng ra anh đã quên
            Nhưng em còn nhớ mãi
            Ước gì giờ trở lại
            Giấc mơ của đêm qua (... )
             
            Như Hằng
            3/5/2009
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2009 07:47:33 bởi Lê Thị Như Hằng >
            #51
              Lê Thị Như Hằng 05.05.2009 07:47:08 (permalink)
               

              Người đàn ông yêu tôi 
               
               
              Giọt tình cay đắng
               
              Tôi chưa bao giờ thử uống cà phê nên tôi đâu biết rằng cà phê đen không đường rất đắng, đắng như tình yêu của tôi và Kim, đắng như sự đánh đổi của cuộc đời, một trái đắng không thể ngọt ngào mà xoa dịu được....
               



               


                        Ngày tôi trở lại công ty cũng là ngày Kim rời khỏi đó. Trước khi đi Kim gọi điện thoại và muốn gặp tôi một lần sau cuối. Tôi biết dẫu có gặp Kim bây giờ cũng chẳng để làm gì. Tôi từ chối.
               

                         Giờ này ngồi trước bản thiết kế với muôn dạng màu sắc dành cho sang mùa, chính bởi màu sắc giao mùa mà ngày nào tôi được nhận vào công ty và cũng nhờ sự nâng đỡ của Kim một phó giám đốc mà chỉ sau sáu tháng thôi, tôi trở thành một quản lý kiêm thiết kế với mức lương cao, so với một nhân viên làm việc bình thường ở Việt Nam cũng phải mất 5 năm mới chỉ bằng tôi làm trong một tháng. Ở công ty vẫn nói, họ vẫn xì xào, thường những phụ nữ đẹp và có tài thì rất nhiều thủ đoạn những lời đó vọng tới tai tôi chỉ sau khi tôi vào công ty một năm và bắt đầu khi Kim và tôi yêu nhau.
               
               

                         Giờ đây tôi đang ở công ty gần gũi với những bản vẽ còn Kim anh đã rất xa và để lại trong tôi một vết thương lòng rạn nứt, một vết thương dài như vết dao cứa, mà chính tôi tự cứa vào. Kim lặng lẽ đi và chúc tôi hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc tôi biết tìm đâu. Hạnh phúc của tôi ư? Hạnh phúc như Kim nói chắc là vì công việc, hạnh phúc vì lòng hận Kim tôi đã trút được khi tìm mọi cách làm Kim bị thôi việc. Kim hiểu, không trách nhưng trong đôi mắt Kim có vẻ sợ tôi, sợ một người phụ nữ có nhan sắc, có tài mà thủ đoạn như tôi. Kim không muốn trách tôi, tôi cũng đã hết giận hờn anh, bởi để làm gì nữa khi trái tim anh và tôi giờ đây cũng chỉ để dành cho người khác, còn chúng tôi mãi sẽ chẳng thuộc về nhau. Kim đi đúng vào lúc tôi hiểu ra rằng  Kim vẫn còn rất yêu tôi.
               
               

                         Trước bản vẽ thiết kế mùa hè sắp sang, tôi thầm cảm ơn nơi này, cám ơn bản vẽ thiết kế sáu năm trước tôi đã vào công ty làm việc. Cám ơn nụ cười lần đầu tiên gặp Kim làm tôi tự tin và vững vàng hơn, cho đến lúc yêu Kim rất nhẹ nhàng. Những ngày mới yêu nhau Kim không biết một chút tiếng việt nào, tôi phải dạy Kim nói từng lời ví như dạy một đứa trẻ mới học nói vậy. Kim mang đến cho tôi một tình yêu ngọt ngào trong những ngày tôi tha hương viễn xứ. Ngọt ngào như viên kẹo mút tôi hay ngậm mỗi khi đang mãi suy tư nghĩ một ý tưởng mới cho bộ sưu tập, hay những lúc phác họa mẫu vẽ. Nếu như đó là một giấc mơ, tôi ước nó mãi là một giấc mơ dài và đừng có tỉnh lại. Ngày Kim nói bằng tiếng việt lời anh yêu em tôi tin lắm, ngay đến bây giờ tôi lại càng tin hơn, lúc nào Kim cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từng cử chỉ lẫn lời nói. Ngay cả những lúc trách hờn tôi Kim vẫn nhẹ nhàng đến run sợ. Run sợ hòa lẫn sự tức tưởi trong tôi mà mới một năm trước Kim mang đến. Khi tôi nhìn thấy Kim đi cùng một cô gái. Anh đã giải thích là không có gì nhưng vì lòng yêu, sự ích kỷ, hay ghen, sự tự ái cố hữu, hờn giận của tôi mà tôi chấp nhận sự không thật ấy. Tôi tự lừa gạt chính mình, cứ lưu giữ hình ảnh nhìn thấy khi Kim đi cùng một cô gái. Điều đó làm tổn thương tình yêu trong trái tim. Khi quyết định xin nghỉ ở công ty và rời xa hẳn nơi đó, rời xa Kim mặc dù anh đã nói rất nhiều, đã níu giữ. Tôi gạt đi những gì Kim nói. Giờ này tôi không muốn nói dối lòng nữa, khi nhớ đến câu nói của Kim


                 _ Thật lòng anh chưa bao giờ có ý nghĩ dối gạt hay phản bội em như em nghĩ.


                 _ !!!


                 _ Đến nơi đây chỉ khi gặp em anh mới thấy mình thật sự yêu và được yêu. Em mới là người anh yêu.


                         Trong phòng làm việc im ắng , tĩnh lặng, tiếng cười, có tôi và Kim, hằng hiện hữu trên gương mặt tôi là những giọt nước mắt. Tôi yêu Kim bao nhiêu thì hờn giận và hận Kim bấy nhiêu. Tiếng Kim thật nhẹ nhàng níu giữ bên tai :


                 _ Em đừng đi ! Hãy nghĩ lại đi, anh đã làm gì sai phải không? Anh xin lỗi! Tay Kim níu lấy cánh tay tôi. Tôi nói lời oán trách hờn dỗi ;


                 _ Anh không có lỗi, anh có quyền lựa chọn, em không thể ở lại _ em phải đi. Anh đừng níu giữ nữa, hãy đến với cô gái ấy.
               
               Kim van nỉ :


                 _ Em đừng đi mà anh và cô gái ấy không có chuyện gì xảy ra cả , hãy tin anh.


                 _ Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe, em không xứng đáng với anh.


              Tiếng của Kim vẫn vọng ở bên tai :


                 _ Em đừng đi Nhu ơi! Đừng như vậy mà, anh vẫn còn yêu em rất nhiều, đó chỉ là sự hiểu lầm không đáng có thôi, hãy tin anh đi.
               
               

                          Những lời nói ấy của Kim như vẫn còn hiện hữu đâu đó quanh tôi. Tôi vẫn chưa thể nào quên, hai tuần nay tôi về công ty làm và Kim thì nghỉ hai tuần. kim có liên lạc hẹn gặp tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn từ chối bởi gặp Kim lúc này cũng chẳng để làm gì. Mọi chuyện cũng đã qua, trái tim tôi chưa thể ngủ yên, vết thương dài sâu trong lòng chưa thành vết xẹo hẳn. Người ta vẫn nói phụ nữ đẹp có tài thường nhiều thủ đoạn, giống như hoa hồng có nhiều gai sắc nhọn, còn tôi thì sao? Trong một năm qua lòng hận Kim trong tôi. Chính vì hận Kim mà tôi đã như người đi lạc, tôi như kẻ mộng du. Càng yêu Kim bao nhiêu tôi càng hận, càng căm ghét Kim bấy nhiêu, càng cố muốn quên tôi càng nhớ nhiều hơn. Những gì tôi đã làm cho Kim chắc suốt cuộc đời này Kim sẽ giận tôi, sẽ chẳng bao giờ tha thứ. Tôi thật nhẫn tâm khi một năm qua tìm mọi cách để hạ gục Kim ra khỏi công ty, thậm chí làm những điều mà cả đời tôi sẽ phải ân hận. Kim sẽ nghĩ gì, có coi thường khinh mạt khi biết tôi đã dành sự trong trắng gìn giữ gần nửa đời con gái để đánh đổi lòng hận Kim không? Chắc chẳng bao giờ tôi nhận được sự cảm thông của anh. Cũng như tình yêu trong đó có một sự thật rằng tôi vẫn còn rất yêu Kim.


               
              o0o


               
                         Kim hẹn gặp tôi không được rồi tình cờ tôi gặp lại Kim ở quán cà phê, những ngày yêu nhau tôi và Kim vẫn thường qua đó. Kim đứng trước mặt tôi, tôi hơi ngạc nhiên vì chỉ sau một năm xa Kim anh đã nói tiếng Việt rất chuẩn và thành thạo như người Việt vậy. lời Kim nói thật nhẹ, sự hiện riện của Kim làm tôi lúng túng đánh đổ ly nước ra bàn. Kim nói lời xin lỗi vì những gì đã xảy ra, tôi sững sờ vì những gì Kim nói. Tôi ngồi lặng đi, mọi ngôn từ biến mất, lời nói của Kim tựa như làn gió êm êm thật nhẹ, nhẹ như ngày đầu tôi mới quen Kim, vậy mà tôi nghe rõ mọi sự đau chĩu nặng, như sự biết lỗi. Tôi thấy nặng nề trong mỗi lời Kim nói. Kim nhìn thẳng vào mắt tôi, cả người tôi run lên , tiếng Kim vẫn nói nhẹ bên tai :


                 _  Những ngày em đi tôi luôn nhớ và nghĩ tới em, một nỗi nhớ điên cuồng, chính vì vậy tôi đã cố học tiếng Việt để có thể nói được nhiều hơn khi gặp em, để có thể hiểu con người Việt Nam cũng như để hiểu em hơn. Tôi có lỗi và tôi cũng biết lỗi _ tôi đã làm em đau, em đã tin tôi, tin ở tình yêu của tôi biết bao.


                 _... !!!


                 _ Mà thôi vậy, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tất cả là tại tôi, đúng ra tôi nên hiểu sớm hơn. Em có quyền hờn giận, trách móc hay hận tôi như hiện tại. Đúng em có sắc, có tài, tôi xin rút lui khỏi công ty theo yêu cầu của em. Tôi biết em hận tôi lắm ... Không gì có thể tha thứ được cho tôi phải không ? Dù sao tôi cũng chúc em vui khi quay lại công ty và chúc em được hạnh phúc.


                 _... !!!


                 _ Tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm Nhu ạ!
               
               

                         Sau câu nói của Kim tim tôi dường như ngừng đập vài giây. Kim nói xong anh bước đi, bước thật nhanh. Cái dáng điềm đạm mà có thời tôi yêu say đắm, cái bóng ấy lao vào bóng đêm lập loè dưới những ánh đèn đường. Tôi muốn chạy theo để nói với Kim điều tôi đang suy nghĩ và nói lời xin lỗi anh, nhưng hai chân tôi đứng đó như chôn chặt lại. Bóng Kim biến mất sau cuối con đường, tôi không thể hình dung ra cảm giác của Kim lúc này. Dường như có ai đó đang cầm nắm muối sát vào lòng tôi, cầm một vật sắc nhọn đâm vào trái tim tôi ứa máu, tôi không thể khóc được, bởi một năm qua lòng hận đã làm tôi khóc rất nhiều nên giờ đây không một giọt nước mắt nào rơi cả , ráo hoảnh, tôi nhận ra mình đang sai, trái tim chợt run lên đau nhói, tự an ủi cứ như mình vừa bị ảo ảnh, ảo ảnh với gương mặt và giọng nói của Kim, nhẹ nhàng mà tôi nhận thấy rõ sự đau đớn chĩu nặng trong đó .
               
              o0o
               

                         Kim giờ này đã xa tôi rồi, tôi đã làm mất Kim, mất đi một tình yêu cao quý mà Kim đã dành cho tôi, giống như tôi đã làm mất đi sự trong trắng tiết trinh của một người con gái. Giờ chỉ còn lại mình tôi mà thôi.

              Khi đã nhận ra Kim đã vì tôi, yêu tôi tất cả. Ngay cả đến  những giờ phút cuối Kim vẫn là một người đàn ông cao thượng.



                       Trời đã giao mùa mà còn hơi gió lạnh, tôi kéo lại chiếc áo khoác cho bớt lạnh. Cây cối đã đâm chồi, nẩy lộc, tuyết không còn vương dưới những bước đi. Trời đã sang hè mà tôi chẳng hề hay biết, mùa đông đã đi phải không Kim ? Giờ này anh đã đi con đường riêng của anh, em sẽ đi con đường riêng của em. Nơi đây em và anh sẽ chẳng bao giờ còn sánh bước, nhưng tình yêu thường thì mấy ai dễ quên. Anh là một cái gì đó hư vô còn đặt ngay đáy tim em .
               
               
              o0o


               
                       Tôi nhìn ly cà phê từng giọt, gió hòa quyện vào những tâm tư quyện theo lời Kim nói " Tôi còn yêu em nhiều lắm Nhu ạ! " Tôi biết chắc Kim sẽ buồn về tôi lắm. Còn tôi sẽ chẳng bao giờ tự tha thứ cho mình. Mùa đã sang, đông đi _ đi như người đàn ông yêu tôi đã đi  !!!
               

                       Kim có thói quen mỗi khi đến quán cà phê Kim thường gọi một ly cà phê đen không đường cho mình. Hôm nay tôi cũng muốn thử vị đắng ấy, nhấp một ngụm cà phê tôi nhăn mặt lại. Tôi chưa bao giờ thử uống cà phê nên tôi đâu biết rằng cà phê đen không đường rất đắng, đắng như tình yêu của tôi và Kim, đắng như sự đánh đổi của cuộc đời, một trái đắng không thể ngọt ngào mà xoa dịu được. Ngàn lần mong tình yêu trong Kim tha thứ cho tôi, ngừi đàn ông yêu tôi chân thành. Giờ chỉ còn lại giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khoé mắt, ví như một giọt tình cay đắng ... Xin lỗi Kim ngàn lần.
               

                                                              ( Hết )
                                                        Phong Linh
                                                         01/05/2009



              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2009 18:09:36 bởi Lê Thị Như Hằng >
              #52
                Lê Thị Như Hằng 12.06.2009 14:10:39 (permalink)
                 

                 


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2009 20:35:23 bởi Lê Thị Như Hằng >
                #53
                  Lê Thị Như Hằng 22.06.2009 06:53:31 (permalink)
                   


                   




                  Con đường mùa đông
                   
                  (Hãy tha thứ cho em)

                   
                  o0o
                  * Kim nói chuyện lần cuối với tôi rồi không còn gặp lại nữa, anh đã để lại  một vết xước trong lòng tôi đau tê tái, chua xót, đau bởi tôi nhận ra sự thành thật nơi anh. Kim vẫn còn yêu tôi. Không biết giờ này Kim đang nghĩ gì về tôi, chắc Kim phải sợ lắm một người phụ nữ như tôi, người ta nói hoa hồng đẹp thường có gai sắc nhọn và họ ví tôi như vậy.
                   
                  * Tôi tình cờ nghe cấp dưới ở công ty nói Kim đang rao bán căn hộ mà bao năm Kim đã sống gắn bó. Căn hộ mà có biết bao nhiêu kỷ niệm tôi và Kim, thân quen, những năm tháng vui cười hạnh phúc. Tôi đành nhờ em gái Linh Phương đứng ra hỏi mua căn hộ của Kim. Em không đồng ý, tôi phải thuyết phục, năn nỉ mãi em mới đồng ý làm việc đó giúp tôi.
                   
                  o0o
                   
                  * Sau khi bàn giao giấy tờ và căn hộ Kim trở về Hàn không một lời từ biệt tôi, sau ngày gặp anh ở quán cà phê hôm nào. ...
                   
                  * Hôm nay ngày nghỉ tôi quyết định bước chân đến căn hộ của Kim mà em gái Linh Phương đã đứng tên hỏi mua giúp. Trở về đó tôi muốn tìm lại chút gì đó thân quen, căn hộ mà mỗi chiều tôi vẫn thường ghé qua cùng Kim. Ngày ấy thay vì tự mở khóa là tôi bấm chuông, tiếng chuông cửa kinh coong , kinh coong, sau cánh cửa sẽ là nụ cười của Kim, nhưng hôm nay chỉ có mình tôi đơn lẻ, tra chìa khóa vào ổ, lách cách, lách cách, tôi hồi hộp, cửa mở, một bóng tối bao phủ kín trong căn hộ bởi rèm cửa không được kéo ra, tôi đưa tay bật công tắc đèn, dưới ánh sáng của ngọn đèn, căn phòng gọn gàng, hình bóng Kim dường như vẫn còn đâu đó.
                   
                  Tôi mở cửa phòng Kim bước vào, mùi thơm quen thuộc của một loại nước hoa mà Kim hay dùng phảng phất, thoang thoảng. Tôi ghé sang căn phòng mà Kim đã dành riêng cho tôi với giấy dán tường mầu hồng nhẹ. Căn phòng vẫn đủ nguyên như ngày nào. Mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn, tấm hình của tôi chụp  với Kim vẫn còn nằm trên bàn gần giường ngủ, ở bàn làm việc gần máy tính vẫn còn cây xương rồng mà Kim mua tặng tôi. Mờ ảo, còn đâu đó nụ cười của Kim vọng lại tràn ngập cả căn phòng làm tôi đứng lặng đến mấy giây, sờ vào mọi vật trên bàn ... hình ảnh Kim như in nguyên vẹn bên tôi, đâu đó, thoáng đến gần ...
                   
                  *... Mấy ngày sau đó tôi quyết định dọn đến căn hộ cũ của Kim sống. Có lẽ tôi vẫn còn yêu Kim nhiều, tình yêu mấy ai dễ phôi phai, làm sao có thể quên khi tôi và Kim đã gắn bó bên nhau 4 năm, tuy hai nửa chúng tôi chưa hòa quyện vào nhau, nhưng Kim trân trọng tôi, chính vì những điều đó mà tôi và Kim càng yêu nhau hơn. Tôi xếp lại mọi thứ, những thứ gì của Kim tôi xếp vào phòng Kim để nguyên mọi thứ phủ lên đồ vật bằng những tấm drap trắng. Tôi muốn để lại tất cả mọi thứ để lưu giữ một chút gì đó thân quen, yêu thương, để an ủi và có cảm giác Kim đang ở bên tôi, ngoài phòng khách mọi vật vẫn còn hiện hữu, những thứ tôi và Kim đi mua, kể cả những vật nhỏ bé nhất từ chiếc cốc đánh răng, hay chiếc bàn chải cũng có một đôi giống nhau. Trên tường, vẫn còn bước họa thiên nhiên mà tôi và Kim cùng vẽ lên đó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài, chiếc ghế mà tôi cùng Kim đi mua, vào cuối ngày tôi và Kim thường kết thúc một buổi tối bên nhau tại điểm đó. Tôi hay ngồi đó uống một cốc nước, ăn một thứ hoa quả gì đó trước khi đi ngủ, còn Kim thì nằm dài ra ghế gối đầu vào chân tôi, tôi thường đưa tay lùa vào tóc và massage đầu cho Kim. Kim nói, anh luôn yêu cảm giác đó, thật bình yên khi bên tôi.
                   
                  * Đã một năm qua đi, rồi tôi rời xa nơi này, khi tôi trở lại hiện diện ở nơi này thì Kim đã không còn ở đây nữa, chỉ còn tôi với những xót xa, ân hận vì những việc tôi đã làm cho Kim, và tiếc nuối những giây phút đã đi, tôi đưa tay sờ lên thành ghế nơi mà Kim hay ngồi dựa đầu vào đó. Cả ngày trong căn hộ cũ của Kim mà nay nó đã thuộc về tôi, đêm về giấc ngủ thật khó đến với tôi, đêm đã khuya lại càng khuya hơn. tôi bỗng thèm nghe giọng nói của Kim, thèm một vòng tay hay một bờ môi ấm khi có Kim gần gũi bên tôi, tôi choàng ngồi dậy ra phòng khách, lục tủ lấy ra một điếu thuốc lá ( Kim có thói quen mua về mấy cây thuốc lá một lúc để vào hộp tủ hút dần.) Tôi châm thuốc để vào cái gạt tàn trên bàn, cảm giác có Kim ùa về trong tâm trí quấn theo mùi khói thuốc lá, mắt tôi cay bởi khói thuốc. tôi rời phòng khách đến mở toang cánh cửa phòng Kim ra, lật tung những chiếc drap trắng lên, mở tủ đồ lấy một chiếc áo của Kim mặc vào, mùi vương trên áo quen thuộc, gần gũi, với lấy lọ nước hoa Kim dùng mang về phòng xịt lên chiếc gối đầu trên giường ngủ, để cố tìm lại một chút hơi ấm quen thuộc còn sót lại từ Kim phảng phất đâu đó, rồi cứ để mặc đèn sáng để ngủ. Thật lạ, chỉ trong phút chốc tôi chìm vào giấc ngủ thật ngon....
                   
                  * Cuối tuần, em gái Linh Phương làm cơm và muốn tôi về nhà cùng ăn với em và ba, ba muốn ngồi hỏi tôi chút chuyện riêng tư nên ba nói tôi ngồi uống cùng ba mấy ly rượu. Đêm đó mãi muộn câu chuyện giữa tôi và ba mới kết thúc, trong câu chuyện có sự hiện diện của mẹ, lẫn của Kim. Tôi hơi choáng vì mấy ly rượu uống cùng ba. Ba bảo muộn rồi nên ngủ lại nhưng tôi vẫn quyết về, tôi cần trở về nhà trong đêm nay. Ba khuyên tôi không nên lái xe trong đêm muộn vì tôi đã uống rượu ( Luật ở Nga người uống bia hay rượu mà vẫn cố tình lái xe sẽ bị phạt rất nặng và treo bằng lái... ) Linh Phương ra đường vẫy cho tôi một chiếc taxi để tôi trở về nhà.
                   
                  * Về nhà, căn hộ quen thuộc nhưng thiếu hình bóng, lời nói lẫn nụ cười thân quen của Kim, làm tôi thấy nó có vẻ lạnh lẽo, trống vắng, tôi thấy ngột ngạt, nóng nực. Tôi đi tắm. Thói quen tắm trước khi đi ngủ không biết có từ khi nào nữa, có lẽ sau ngày tôi và Kim xa nhau. Nước lạnh làm tôi tỉnh táo hơn, quay vào phòng ngủ, mặc lại chiếc áo của Kim, ôm chiếc gối có mùi nước hoa nồng nàn của Kim rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ muộn ... Tôi choàng thức giấc khi nghe thấy tiếng chuông cửa kính coong, ra mở cửa với tâm trạng còn đang ngái ngủ sau cánh cửa là Kim với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc như ngày nào, bước qua ngưỡng cửa Kim ôm ghì lấy tôi.
                   
                  _ Tôi biết em sẽ trở lại đây sống, tôi rất nhớ em.
                   
                  Sau câu nói Kim ôm ghì tôi vào lòng, hơi thở thổn thức bỗng nghẹt lại bởi nụ hôn của Kim ... Tiếng chuông điện thoại báo thức làm tôi thức giấc, hóa ra chỉ là một giấc mơ, tôi đưa tay với lấy điện thoại tắt tiếng chuông, bỗng dưng hai hàng lệ chảy dài trên má, tôi đã khóc. Tay gạt phải vật gì đó trên bàn, thì ra là khung hình của Kim, tôi cầm lên nhìn vào đó rồi nói thầm trong sự nghẹn ngào tiếng gió qua môi : Kim ơi! Em nhớ anh. Đúng rồi tôi đang nhớ Kim một nỗi nhớ điên cuồng, nhất là từ khi tôi đến ở căn hộ này sống, nỗi nhớ Kim trong tôi càng mãnh liệt hơn.
                   
                  o0o
                   
                  * Tôi dậy rời khỏi giường ngủ đi vào buồng tắm, tôi muốn tâm trí tỉnh táo hơn nên tôi cần phải tắm, dùng sữa tắm đàn ông mà Kim vẫn thường hay dùng, sau đó mặc đồ và đến công ty làm việc. Hôm nay thứ bảy tôi chỉ qua đó một lúc thôi, tôi bới cho mình một mái tóc búi cao thay vào làm tóc kiểu cách hay để thẳng buông thõng. Tôi muốn mình chững chạc hơn. Xuống đường tôi mới chợt nhớ ra rằng xe ôtô tôi đã để lại ở chỗ ba đêm qua. Thôi đành đi tácxi tới công ty vậy. ( tốn kém ghê )
                   
                  * Khi bước chân đến chỗ làm quen thuộc, đi qua căn phòng có chữ ngoài cửa " Phòng phó giám đốc "  tôi hé cửa nhìn vào, trên ghế không có Kim mà nó hư vô, trống trơn. Kim đã đi ... Chỉ hai ngày nữa thôi ghế của Kim sẽ có một người khác ngồi vào. Khoảnh khắc này chợt hình bóng Kim ùa về nhanh vội, tôi hình dung Kim đang ngồi ở đó nở một nụ cười với tôi, tôi thấy chạnh lòng, tim thắt lại, sự ra đi của anh tôi là người có lỗi, khép cánh cửa phòng lại tôi vội bước chân đến phòng thiết kế làm vài thao tác hoàn chỉnh bản vẽ thiết kế trên máy computer, tôi đi xuống xưởng tìm vải, tôi muốn tự tay hướng dẫn để bản vẽ của tôi tuyệt vời hơn khi ra sản phẩm...
                   
                  * Thứ bảy nên tôi thường nghỉ làm rất sớm, tôi lang thang ra chỗ mà trước kia tôi và Kim hay tới sau giờ đi làm về của ngày thứ bảy cuối tuần, chỗ đó là con đường dài hun hút với hai hàng cây, đường dành cho người đi bộ, thỉnh thoảng có những chiếc ghế hai bên đường.
                  Tôi gắn bó với con đường này đã từ lâu, ngày từ những ngày đầu tôi mới đặt chân đến nơi này. Mùa hè thì mầu xanh thăm thẳm rợp bóng hun hút, ngút ngàn. Mùa thu thì một mầu vàng với những chiếc lá vàng rụng ngập tràn lối đi. Còn mùa đông thì cây trơ toàn cành và tuyết phủ trắng con đường, cả một mầu trắng tuyết lung linh, huyền ảo. Tôi và Kim vẫn đi trên đó, thường vào mùa đông nhiều hơn bởi tôi yêu thích mùa đông, thích đi dưới tuyết lạnh mà nhất là thích bốc tuyết nghịch chơi. Kim vẫn thường nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi đi trên đó, và luôn kèm theo câu hỏi : _Em có lạnh không? Lúc đó tôi trả lời trong niềm hạnh phúc: _ Em không thấy lạnh bởi đã có anh sưởi ấm rồi! Chúng tôi cùng đặt tên riêng cho nhau trên con đường ấy là con đường mùa đông.
                   
                  * Những ngày tháng xa Kim mỗi khi nghĩ về kỷ niệm của hai người tôi lại nhớ đến con đường mùa đông ấy, da diết. Kỷ niệm đó thật khó quên trong tôi và cả Kim cũng vậy. Khi chính lúc này đây khi đi trên con đường này  tôi lại nhớ đến Kim. ( Làm sao có thể nào quên khi ta vẫn còn yêu và nhớ, mà khi ta càng cố gắng quên thì nó lại càng nhớ mãnh liệt hơn. )
                   
                  Tôi đi trên con đường mùa đông mà nay chỉ có một mình, mùa đông thì đã sắp qua đi, tuyết đã tan hết rồi không còn vương trên lối đi nữa, cây thì đang nẩy chồi xanh, đôi giầy cao gót làm tôi thấy mỏi chân, bộ đồ công sở do tôi tự thiết kế cho mình làm tôi thấy khó chịu, không thấy thoải mái khi đi bộ. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế , Những ý nghĩ về Kim cứ theo đuổi theo tâm trí không làm sao dứt ra nổi... Thế là tôi đã mất Kim thật rồi, tôi đã tự nhủ phải quên đi, nhưng chắc rằng sẽ không thể. Càng muốn quên lại càng muốn nhớ cồn cào, có lẽ tôi vẫn còn tình yêu dành cho Kim, chưa bao giờ tôi muốn mất Kim, vậy mà hiện tại chỉ có một mình tôi với những dằn dặt trong tâm can...  Một giọng nói quen vang lên đưa tôi trở lại hiện thực :
                   
                  _ Đã hết mùa đông rồi, tuyết đã không còn vương nữa vậy mà em vẫn thích con đường mùa đông này sao?
                  Tôi sững sờ, tim dường như ngưng đập vài giây vì ngỡ ngàng, Kim đang đứng trước mặt tôi. Tôi đứng dậy như một chiếc lò so , mắt Kim nhìn vào mắt tôi, tôi nhận ra sự yêu thương nồng nàn trong đôi mắt ấy. Lời Kim vang lên:
                   
                  _ Tôi lúc nào cũng yêu con đường này cho dù hè có sang nhưng tôi vẫn yêu và vẫn thường đến đây bởi ở đó có tiếng nói cười và những bước đi của người tôi yêu. Một năm qua khi xa em, trong những ngày mùa đông tôi đã có một thói quen ngày nào cũng đến đây sau giờ làm việc, tuy kỷ niệm đã thuộc về tiềm thức, tôi cũng không thể nào quên, thậm trí rất nhớ. Em đã từng nói : "Em thích Thành Saint Petersburg vì có tôi và con đường mùa đông này để cho em có cảm giác được yêu," chắc em vẫn nhớ, chúng vẫn hiện hữu thật giản đơn, chúng tồn tại mãi cho dù em có cố tìm quên. 
                   
                   Tôi lắng tai nghe từng lời Kim nói, những lời nói như ngấm vào tận tâm can làm dâng trào tiếng nấc thổn thức, mắt tôi nhèo lệ ướt nhìn Kim. Không hiểu lý do tại sao tôi lại khóc.Tôi muốn nói một lời nào đó đại loại như là một lời xin lỗi chẳng hạn, nhưng người tôi run lên, lưỡi như ngắn lại, không có một lời nào được thốt ra, trước mọi ngôn từ dường như không thể nào còn hiện hữu nữa. Kim lại gần kéo ôm tôi vào lòng anh lau nước mắt cho tôi bằng bờ môi, anh đặt lên đôi môi đang run lên một nụ hôn dài nhung nhớ, tôi bám chặt vào anh dường như sợ anh tan biến đi như giấc mơ đêm qua. Kim thả tôi ra nói :
                   
                  _ Tôi biết em vẫn còn nghĩ về tôi, vẫn còn nhung nhớ về tôi Linh Phương đã nói cho tôi hết rồi. Tôi có nói chuyện với ba em hai ngày trước qua điện thoại. Tôi còn biết em đang sống ở căn hộ mà tôi đã từng sống, có kỷ niệm của hai ta, em nhớ tôi lắm phải không? Khi Linh Phương tới gặp tôi về việc đứng tên mua căn hộ. Linh Phương đã nói hết, chính vì vậy em có thấy không mọi vật trong đó vẫn còn để in nguyên tất cả mọi thứ. Ba em muốn tôi trở lại, và tôi cũng vậy, muốn trở lại đây để bước cùng em. Sau khi xuống sân bay là tôi tới đây ngay.
                   
                  * _ Đúng rồi, Kim cái gì cũng biết về tôi, còn tôi thì sao? những gì về Kim tôi chẳng biết gì cả. Thậm chí cũng không biết Kim đã tha thứ cho tôi từ lâu rồi và vẫn yêu tôi nhiều lắm. Tôi suy tư trong phút chốc rồi ngập ngừng từng câu : _ Em... xin lỗi vì mọi chuyện... Kim phân bua:
                   
                  _ Không đâu em, mọi chuyện đã qua, chúng thuộc về một nơi nào đó rồi, thôi hãy quên và em đừng nhớ gì đến những điều đó nữa nhé. Hãy nhớ tôi luôn ở bên em là đủ, nhớ rằng tôi không thể sống thiếu em. Kim lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ sau đó lấy ra một chiếc nhẫn... _ Anh có thể đeo nó vào tay em chứ? Và em có muốn cuối cuộc đời khi em mất đi, tên em có trong gia phả của dòng họ Kim không?  Kim nắm lấy bàn tay đang run lên của tôi, tôi bỗng rụt tay lại. _ Em xin lỗi, em không thể!!! Em muốn ở một mình sau bao chuyện đã xảy ra giữa chúng ta lẫn trong cuộc sống, em chưa sẵn sàng trong bất cứ chuyện gì.
                   
                  Sau câu nói ấy tôi bước đi để mặc Kim đứng đó, nước mắt tôi chảy dài rơi từng giọt, tôi lẩm bẩm nói thầm hòa lẫn suy nghĩ : Xin lỗi Kim, em không thể làm gì trong lúc này mặc dù lúc nào em cũng muốn gần anh. Giờ đây em làm sao dám khi sự trong trắng trong em không còn nữa, em đã rất yêu anh mà không dành trọn vẹn tất cả cho anh, em không dám gần anh bởi vì em hổ thẹn.
                   
                  * Tôi đã từng đánh mất lòng tin và không tin cũng như đã lỡ đánh mất đi sự trắng trong của đời mình. Lòng tin có thể lấy trở lại, nhưng còn sự trinh trắng trong tôi mất đi mà không thể nào lấy trở lạ được. Giờ anh có tha thứ, cũng vô nghĩa, cũng chẳng nghĩa gì, bởi không thể làm lại nữa đâu. ( Người ta nói : Khi tình cảm trọn vẹn mà bỗng nhiên chia xa nếu có một ngày nào đó ghép trở lại được thì tình cảm không thể nguyên vẹn như cũ, sẽ có một bức rào cản, một khoảng trống, nguội vơi không còn đằm thắm mặn mà... có khi còn mất hẳn... giống như một chiếc ly bị vỡ không thể nào hằn lại được.
                   
                  Yêu em anh đừng yêu quá
                  Bởi em chẳng biết giữ gìn
                  Hạnh phúc biết đâu đổ vỡ
                  Như bình hoa giấy mong manh.
                  Thơ: Cao Xuân Sơn
                   
                  " Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm ! "
                   
                   
                  * Tôi cứ bước đi quay lưng lại phía Kim con đường đã dài hun hút nay lại càng dài hơn dưới những bước chân tôi đi. Con đường mùa đông trong điểm giao mùa bỗng dưng như đông cứng lại, hệt như trời mùa đông có băng tuyết, dưới bước chân như vô cảm, hình như có ai đã giải lên đó những chiếc đinh sắt, trái tim như có một bàn tay thô ráp bóp nghẹn lại đau thắt, trời không mưa mà nước dàn dụa trên hai gò má rơi theo những bước đi. Mùa đông đã đi, đi không còn vương trên con đường, con đường mùa đông giờ không còn tên khi hè sang và tình yêu của Kim và tôi có lẽ cũng vậy chẳng có tuổi, chẳng duyên nợ, chẳng thể nào còn lưu. Con đường mùa đông đã giao mùa _ Tình yêu trong tôi cũng lạc lối. Tôi chợt nhận ra tôi vẫn còn yêu Kim rất nhiều, yêu hơn chính bản thân tôi. Chính vì vậy mà giờ đây tôi không thể gần Kim. " hạnh phúc khó tìm nhưng dễ đánh mất ".
                   
                  o0o
                   
                  * Tôi đau khổ và khóc rất nhiều cho một bước đi lầm lạc, cho tất cả những gì đã mất của đời người con gái chỉ bằng một sự đánh đổi sai lầm. ( Tình yêu, hạnh phúc cả đời mình luôn mơ ước giờ đây tất cả đã trở thành chuyện hoang đường. Tình yêu đã bỏ đi, chỉ còn trơ trọi lại một mình tôi trước mặt con đường dài hun hút.)
                  Mất Kim cũng như đang mất tất cả trong trắng tiết trinh cuộc đời. Mất tình yêu như mất tất cả theo. Tôi cảm thấy niềm đau đang bóp nghẹt tâm hồn. ' Có cách nào để lấy lại những gì đã mất không? '
                   
                  Trên đường tình yêu... Không biết bước chân tôi sẽ đi đến đâu, dừng ở đâu ... Hãy tha thứ cho em Kim nhé !!!
                  "Tình yêu, hạnh phúc giống như viên pha lê, rất trong, rất sáng nhưng ... lại rất dễ vỡ." Đúng là  "Hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ."
                   
                  Phong Linh
                  15/05/2009
                   
                  ( Hết )



                   

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 05:24:08 bởi Lê Thị Như Hằng >
                  #54
                    Lê Thị Như Hằng 20.07.2009 14:54:30 (permalink)
                     


                     





                      
                      
                                                 CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG 
                     
                           Tôi vẫn thường nghe bà nội tôi nói, khi tôi nói với bà :
                         _ Lớn lên con ước muốn được làm cô giáo dạy văn hay sẽ trở thành  một nhà thiết kế thời trang thật giỏi, làm việc thật tốt để cho nội tự hào về con. Lúc đó bà nội của tôi đang bị bệnh ( ốm ) vì tuổi già. Nội xoa đầu tôi và nói:


                          _ Khi ta còn trẻ và mạnh khoẻ ta ước muốn nhiều thứ lắm, thậm chí ước  muốn cả những thứ thật xa hoa cao cả, ước muốn thì như cánh diều con à! Nếu ta biết cách, cánh diều sẽ bay cao, bay xa, còn nếu ta không biết cách thì cánh diều đó chẳng thể nào bay được. Khi nào con thực sự lớn khôn con sẽ hiểu những gì bà vừa nói, bà chỉ mong sao con lớn khôn và khoẻ mạnh. Thực sự ước muốn thì nhiều, nhiều hoài bão lắm, còn như bà nội bây giờ bà nội chỉ ước có sức khoẻ, được sống để nhìn con lớn trưởng thành và làm cô giáo như thế nào...
                     
                           Bà nội tôi mất một tuần sau đó. Lúc nội mất, chỉ có mình tôi đang ngồi bên bà nội, nội nói thèm ăn một miếng trầu không, sau đó bà nội đi xa thật xa mà không thể nào trở về bên tôi nữa. Lúc đó tôi còn nhỏ quá chưa hiểu được những gì mà bà nội đã nói với tôi. Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu hết câu nói ấy của nội. Quả thật khi ta sống và tồn tại, ai cũng có những ước mơ hoài bão thật lớn lao, cao cả... Nhưng khi đứng giữa sự sống và tử thần ( cái chết ) lúc đó người ta sẽ hình dung "ví như người liệt không có đôi chân sẽ hình dung ra mình có thể chạy nhảy, ước muốn mình sẽ có thể tự đi lại trên đôi chân của mình như bao người... " vì vậy người ta sẽ hình dung sẽ ước ngay đến sự sống, giống như đang nằm ở nhà thương điều tôi ước muốn đầu tiên sẽ là sức khoẻ và ước trên đôi mắt long lanh, hồn nhiên của em gái Linh Phương không ngấn những giọt lệ to tròn. Tôi biết đôi khi em dấu đi giọt nước mắt vừa rơi vội, rơi rất vội vã lăn nhanh " vội như một người hành khất sau bao ngày đi xa muốn trở về nhà thật nhanh... " Em gái Linh Phương là người gần gũi và cũng là người hiểu tôi nhất, em rất thuơng tôi trong những năm tháng tôi tha hương xứ lạ, gian truân, em an ủi chia sẻ bao vui buồn thăng trầm trong cuộc sống, em là người mang đến cho tôi những nụ cười, cũng như một công việc tốt trong công ty của ba em.
                     
                             Hiện tại tôi chỉ ước muốn một điều mình có sức khoẻ để có thể trở về nhà, đi làm việc trở lại và một ước muốn, một điều thật đơn giản là có thể cười đùa cùng em gái và bé JenLy Hoán Vân. Điều đó thật giản đơn mà giờ này tôi cũng không thể nào có được " Khi ta khoẻ mạnh ta có thật nhiều ước mơ, ước mơ mình có thể làm được nhiều thứ, nhưng khi đứng trước bệnh tật ta chỉ có điều duy nhất đó là ước mình có sưc khoẻ, bởi : có sức khoẻ là sẽ có tất cả, sức khoẻ làm ra tất cả, và sức khoẻ cũng lấy đi tất cả... " Sao tự dưng tôi thấy ghét thời gian quá, và nối tiếc những ngày đã đi, tôi chưa tìm được gì cho riêng mình, có chăng chỉ là những ước mơ thật xa xôi, tôi chưa tìm được hạnh phúc cho đời mình, hạnh phúc thật xa vời trong cuộc sống của tôi...
                     
                    o0o
                     
                          ... Giờ đây nằm cận kề ngày phẫu thuật, tôi thấy mình giống như một chiếc lá trong mùa thu vàng. Một chiếc lá  cuối cùng sắp rời cành trong những ngày thu cuối sắp tàn. Lá rời cành sau đó một thời gian sẽ mọc ra lớp lá khác để một ngày kia sẽ lại rời cành trong khoảng lặng. " Tôi ví mình như chiếc lá, lá rời cành thì có lá khác còn tôi mất đi có thể nào tôi trở lại nữa không?... "  Một con người trong đời tồn tại, có sinh, có tử, phải có một sự sống ra đi để lại có một sự trào đời đó là quy luật tự nhiên trong đời sống, giống như nước mắt thì chảy xuôi, một quy luật tự nhiên.
                     
                          Tôi hình dung ra mình như một chiếc lá cuối cùng trong mùa thu sắp tàn, chỉ cần một cơn gió thổi qua tôi có thể rời cành. Tôi đã được nghe một câu chuyện cũng về một chiếc lá cuối cùng :


                           Có một em bé nhà nghèo bị bệnh ở cạnh nhà một người họa sĩ. Vì bệnh tật cô bé sống rất bi quan. Giường em nằm cạnh một khung cửa sổ nhìn ra một thân cây. Em bị bệnh từ mùa hè, đến mùa thu, trong mùa thu em nhìn từng chiếc lá thu vàng rơi trong gió nhẹ nhàng, lặng lẽ, em thấy vui khi nhìn từng chiếc lá rơi, nhưng đến một ngày kia chỉ còn trên cây một chiếc lá cuối cùng còn sót lại. Em bé nghĩ, em cũng giống như chiếc lá xanh tốt, vậy mà một ngày nó cũng vàng úa rồi rụng đi, em vẫn nhìn chiếc lá cuối cùng ấy vào mỗi buổi sáng, và đếm từng ngày. Một ngày, hai ngày, ba ngày.... một chiếc lá mỏng manh, vô hồn trong gió, giống như em gần như vô hồn trong cuộc sống... Em nghĩ nếu như chiếc lá kia rụng chắc lúc đó em cũng sẽ chết, em nói điều đó và người họa sĩ ở kế bên đã nghe thấy lời thốt ra của em bé bị bệnh, thế rồi người họa sĩ đã vẽ một chiếc lá giống như chiếc lá thật và gắn lên cành thay cho chiếc lá còn sót lại khi chiếc lá cuối cùng ấy đã rụng trong một đêm mưa to, gió lớn. Em vẫn nhìn chiếc lá với niềm hy vọng mỏng manh, đếm thời gian cho chiếc lá cuối cùng từng ngày. Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Niềm hy vọng mỏng manh về chiếc lá được đốt lên khi đẽ hết mùa thu mà chiếc lá vẫn trên cành kể cả trong những ngày đầu mùa đông giá rét. Rồi em lạc quan và vượt qua bệnh tật, khoẻ mạnh trở lại, giống như ý nghĩ của em về chiếc lá không rời cành cho dù dưới mưa to, gió lớn, dưới mùa đông giá lạnh...  Em nghĩ chiếc lá  mỏng manh còn vững vàng đứng trước những cơn gió, nên em thấy mình mạnh mẽ... Mặc dù sau đó em biết chiếc lá đó chỉ là một chiếc lá giả, em vẫn vững tin...
                     

                            Tôi cũng hay hy vọng vào những phép nhiệm mầu lắm. Nếu thế gian tỏa sáng đó là phép nhiệm mầu đang có và tồn tại trên thế gian. Còn nếu trong tim có phép nhiệm mầu đó là tình yêu. Và người đang thương yêu tôi, tôi ví anh như phép nhiệm mầu của tôi, bởi có tình yêu, ý nghĩ, nỗi nhớ về anh làm tôi cảm thấy mình vui, hạnh phúc... Tình yêu của một người con trai nơi quê nhà gửi tôi nơi viễn xứ, hy vọng phép nhiệm mầu tình yêu ấy sẽ giúp tôi đừng như chiếc lá sẽ rời cành...  
                     

                           Ước phép nhiệm mầu không những có trong tim, mà còn có cả trên thế gian để tôi ước muốn được khoẻ mạnh, giống như ước muốn của bà nội tôi ngày nào mà giờ đây tôi mới hiểu. Tôi uớc muốn được khoẻ mạnh để được trở về nhà gần gũi bên bao người thân như ngày nào để được cười vui, hạnh phúc. Tôi mong chiếc lá cuối cùng trong tôi đừng rời lìa cành. Cho dù thế gian có hàng vạn, hàng triệu triệu chiếc lá vẫn rụng trong mùa thu vàng thay lá...
                     

                    Chiếc lá cuối cùng
                     
                    Em như chiếc lá vàng
                    Cuối mùa thu thay áo
                    Giữa khung trời xứ lạ
                    Nhìn từng lá bay xa !
                     
                    Em như là chiếc lá
                    Xót lại ở trên cành
                    Một ước muốn mong manh
                    Mong sao đừng gặp gió...
                     
                    Em đang nằm ở đó
                    Nghĩ về điều rất xa
                    Ví mình như chiếc lá
                    Một chiếc lá cuối cùng.
                     
                    Hai khoé mắt lệ dưng
                    Chảy dài theo ý nghĩ
                    Bao điều ước giản dị
                    Bên người thân... tan đi.

                                         Như Hằng  
                     
                     
                     

                      

                          ( Kiếp con người giống như những ngọn nến. Có ngọn cháy sáng, có ngọn lập loè, có ngọn le lói và có ngọn âm ỉ cháy khá lâu. Nhưng khi cơn gió ập đến, có mấy ngọn còn có thể cháy được mãi như mong muốn. Nếu nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp con người tắt rồi có thể nào đốt lại được đâu. Người ta vẫn nói chết là hết. Có đôi lúc tôi thấy cuộc đời này nhàm chán, không ý nghĩ gì, tôi bất cần sự sống, chán sống, nhưng lúc này đây tôi lại thấy trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống này hơn bao giờ hết bởi gần tôi lúc này có Linh Phương có bé by Jenly Hoán Vân mà quan trọng nhất là có một người tôi yêu và yêu tôi đang đợi tôi ở quê nhà, đợi tôi trở về bên họ. Tôi ước muốn được sống và sống thật sự có ý nghĩ, để khi có cơn gió đến tôi sẽ là một ngọn nến dù tắt nhưng nó lại cháy mãi bên những người tôi yêu thương. Tôi sẽ vững tâm dù tôi có là một chiếc lá vàng úa cuối cùng đang đứng trước cơn gió đến, tôi vẫn vững vàng dù có lìa cành rớt xuống.... Tôi vẫn là tôi, người mất đi, lá rời cành nhưng  vẫn còn đâu đó dư âm của một cuộc đời đã tồn tại. Mãi mãi tôi như chiếc lá cuối cùng còn xót lại.
                     
                                                                      Như Hằng
                                                                     19/07/2009
                    * Linh Phương đưa lên



                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2009 07:34:37 bởi Lê Thị Như Hằng >
                    #55
                      chuonggio_ngaytrove0 19.08.2009 06:28:01 (permalink)
                       


                       
                        
                        
                              Chị ơi!  Hôm nay em trở về đây thăm chị nè. Sant Petersburg thật đẹp, mọi thứ hình như vẫn còn hiện hữu quanh đây, vậy mà nay đã vắng bóng chị rồi.

                                 Em đã khóc từ ngày chị đi, khóc với những giọt lệ chơi vơi trong khoảng không vô hồn, còn đâu nữa hình bóng chị luôn ở bên  em, còn đâu nữa  những lúc chị em mình cười đùa, em thấy nhớ chị, nỗi nhớ thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi đau mất chị cũng giống với nỗi đau em đã từng trải qua trong cuộc sống.
                       
                              Giá như chị hiểu, sau khi chi đi chẳng còn ai kề cận bên chị, chị không có bạn bè, chị lẻ loi. Nơi ấy chị ơi chị có cô đơn trống vắng, có thấy lạnh lẽo không.
                       
                              Trần thế là những bụi đường, kiếp người cũng như những hạt cát mà thôi, cát bụi lại trở về với cát bụi.
                       
                                             Chị hãy an giấc chị nhé !
                      Em gái
                      Linh Phương
                       





                       


                       


                       




                      ĐƠN CÔI TRỐNG VẮNG
                       
                                                          Linh Phương cg.
                       
                       

                       
                             Chiều nay ứa lệ không lời
                      Cho lòng trống vắng đơn côi một mình
                              Nửa đời vẫn thiếu chữ tình
                      Để bờ môi thắm mắt xinh vương buồn
                              Chiều nay sầu muộn chợt tuôn
                      Chảy trên má thắm hết xuân bạc hồng 
                              Tim lạnh trong gió vào đông
                      Để lòng phiêu bạt _ cho lòng đơn côi.
                       
                                            Chị hãy an giấc
                      Em Gái LP


                      _____________________________



                       




                      _____________________________




                       


                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2009 06:31:25 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                      #56
                        chuonggio_ngaytrove0 09.11.2009 05:35:01 (permalink)
                         
                         
                                                            Tình Yêu Bất Tử
                                                               ( Anh Mãi Ra Đi )
                         



                                     Xa Dấu yêu

                            Trái tim yêu dấu còn đây
                        Mà anh đã bỏ theo mây ngút ngàn
                           Tình đời còn đượm chứa chan
                        Gửi nhờ cơn gió mơ màng mang đi.



                           Khóc anh ngày tháng nhoè mi
                        Mất anh là hết còn gì để yêu
                           Hôm nay em đứng giữa chiều
                        Vắng anh lòng tựa cánh diều ... chơi vơi.
                         
                         
                         

                         
                                                                           o(O)o




                                    Mùa thu đã đến điểm trên cây những chiếc lá sao vàng. Những hàng bạch dương một mầu xanh ngắt thăm thẳm bắt đầu rụng những chiếc lá vàng đầu tiên. Những nỗi dịu êm thoảng hơi lạnh trong thu làm gợi vào sóng mắt cái lạnh lùng của thành Sant _ Petersburg làm gợi nhớ mùa đông nơi đây cái lạnh thấm vào từng lớp ra thịt âm 30 đến 40 độ C. Cả trời đất cùng hòa vào một mầu trắng xóa tuyết lạnh mông lung đến vô cùng, bất tận. Nếu có ai đó nói mối tình đầu sẽ sớm nhạt phai có lẽ họ cho là đúng, nhưng còn đối với tôi mối tình đầu không thể sớm mờ phai mà còn mãi in sâu ...


                         
                                       Đó là lần đầu tiên cũng là bước dừng cuối cùng trong cuộc đời có lẽ đối với tôi chỉ có một cái đích cuối cùng để tìm đến, mối tình với Nam sẽ là mãi mãi, sẽ là tất cả là bất tử, cho dù tình yêu đã chết nó đã ngủ theo năm tháng thời gian. Nếu có ai đó nói tình yêu là bất tử có lẽ có người sẽ nói người ấy đang điên nhưng có ai hiểu được sâu xa về sự điên ấy. Sự trường tồn lưu mãi cũng như bất tử nghe như hư ảo, hão huyền... nhưng với tôi nó có thật tuy không hiện hữu để có thể sờ hay nắm vào được nhưng nó cứ tồn tại lưu đọng mãi trong tôi tron gtrai1 tim theo năm tháng cứ qua ... có sự hiện hữu của tâm hồn, của sự vật, tôi cũng có một mối tình đầu thật đẹp không thể gọi đẹp như một bức tranh bán đắt tiền của một danh họa nổi tiếng cũng không đẹp như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cũng khôn gdep5 như ảo mộng một giấc mơ bởi với tôi nó là quá đẹp, đẹp hơn tất cả mọi thứ đẹp đẽ nhất trên đời, nó có thực, nó hiện hữu trong tôi như giấc mộng xanh đầu đời. Nếu nói giấc mơ chỉ có những giấc mơ là mộng đẹp, cái gì trong mơ cũng đẹp nhưng họ đâu biết rằng ngoài đời cuộc sống hiện thực đôi lúc còn đẹp hơn cả những giấc mơ.


                         
                        **
                        ***
                         
                                       Nam hơn tôi bốn tuổi sự gặp gỡ và tình yêu đến với chúng tôi rất tự nhiên khi chúng tôi cùng đứng trú mưa sau một hiên nhà trong hai giờ đồng hồ và sau đó những ngày kế tiếp là chúng tôi hò hẹn và yêu nhau. Ngày sinh nhật của anh đúng vào ngày valentir ngày mà cả nhân loại tặng thứ bánh socola vừa đắng vừa khét cho nhau dể thể hiện tình yêu còn Nam anh chứng minh tình yêu của mình rất giản đơn, anh tặng tôi một chiếc hộp nhỏ hình trái tim bên trong có ép và dán ba bông hoa bất tử kèm theo một thiệp mừng ngày lễ Valentir. Anh nói: Trong tình yêu có lúc vui buồn hờn giận... hạnh phúc, đau khổ... chúng hòa quyện vào nhau như thanh socola còn tình yêu của anh  dành chọn về em nó chỉ toàn vị mát, không ngọt ngào, không đắng khét, bởi nó rất chân thật nên món quà anh tặng cho em, tình cảm này sẽ không thể gọi là ngọt ngào bởi ngọt ngào sẽ dẫn đến chia ly, xa cách, mà xa cách sẽ còn là niềm đau nên tình yêu sẽ chỉ còn là vị đắng. Anh chỉ muốn em là một người con gái đầu đời và cũng là người con gái đến tận cuối cuộc đời anh vẫn giữ vẫn mang theo. Hoa bất tử này anh muốn nói tình yêu anh dành cho em là vĩnh hằng, là vĩnh cửu mãi mãi bất tử. Em hãy tin ở anh điều đó em nhé! Tôi luôn tin những điều đó bởi Nam rất tôn trọng tôi từ những cử chỉ hay những sự quan tâm lẫn lời nói đều cho tôi cảm nhận tấm chân tình của anh.  Trước anh, trước tình yêu của anh tôi đánh mất đi đời con gái trắng trong gìn giữ bấy lâu mang trao hết cho anh, cho tình yêu bất tử của chúng tôi.
                        Tôi thầm cảm ơn tạo hóa đã sinh ra cha mẹ để sinh ra anh và tôi bây giờ.


                         
                        **
                        ***


                                      Thế rồi thời gian trôi đi. Thế gian thật vô tình, ông trời thật bất công như chêu chọc lòng người chia rẽ chúng tôi, cái ngày ác mộng ấy tôi còn nhớ như in cho đến tận bây giờ Nam mất sau một tai nạn giao thông thật trùng hợp  đúng vào ngày Valentir 14/02 Sự trùng hợp cứ như là sự cố ý  của tạo hóa ban ơn... Ngày đó tôi nhớ nhất một Valentir  buồn với những ai đang cô đơn, còn lãng mạn đối với những cặp tình nhân như tôi và Nam. Một Valentir với những sợi mưa vô chi, vô giác tuôn đều xuống con phố, làm lắng đọng lưu giữ bao kỷ niệm với hạnh phúc lẫn buồn đau cho đến tận bây giờ.


                         
                                        Nam sợ lạnh, sợ mưa lám còn tôi thì ngược lại rất thích. Vụ tai nạn sảy ra chúng tôi được đưa vào bệnh viện tôi hôn mê bất tỉnh khi tỉnh lại thì Nam đã xa tôi mất rồi, anh đã đi mà không thể trở về bên tôi nữa, không thể nào lắng nghe giọng anh nói, tiếng anh cười. Cú sốc mất Nam làm tôi suy sụp, hao mòn tâm trí và bị tổn thương về tinh thần. Khi bác sĩ nói rất may vụ tai nạn này sau ca phẫu thuật ở đầu tôi không bị mất trí nhớ và điều may mắn thứ hai nữa làto6i đang mang thai, cái bầu thai đó không bị anh hưởng nhiều, nước mắt tôi chào ra niềm đau, nỗi sợ lẫn hạnh phúc hòa quyện vào nhau như những dòng sông nhỏ đang chảy hòa chung vào một dòng sông lớn, thành một dòng hỗn hợp đang tuôn chảy trong huyết mạch của tôi. Tôi đang mang niềm đau mất mát Nam. Nỗi sợ bởi con tôi sẽ không có cha, và biết nói thế nào với gia đình, người thân, bạn bè tôi khi giữ lại nó. Nước mắt buồn đau hạnh phúc rơi nhỏ dường như không bao giờ khô cạn nổi. Tôi lờ mờ hiểu ra một điều từ nay tôi sẽ không thể nào có Nam bên cạnh được nữa, giờ thì anh sẽ mãi mãi xa tôi.


                         
                                 Tôi quyết tâm giữ lại đứa con giọt máu cuối cùng của anh và tôi. Để tình yêu thiêng liêng của anh thứ tình cảm mà ngày tháng chúng tôi trao cho nhau mãi mãi  về sau sẽ tồn tại tình yêu sẽ bất tử như lời anh nói cho dù anh mãi ra đi.
                         
                         
                        **
                        ***
                         
                         
                                     Đã mười năm trôi đi mười bốn tháng hai sắp tới này tôi thắp hương mười năm ngày Nam mất cũng là ngày mà anh đã sinh ra trùng vào đúng ngày lễ tình nhân valentir. Một sự thật chắc ẩn lạ lùng, như sự sắp đặt của tạo hóa, của nhan loại trong tình yêu.


                         
                        ***
                        **


                         
                                       Hôm  nay sinh nhật đứa con trai kết quả tình yêu của hai chúng tôi, tự nhiên con hỏi tôi bằng ngôn ngữ tiếng Việt không được giỏi lắm :
                        _ Mẹ ơi! Con có thể mang hoa đến tham bố hôm nay không?
                         

                         
                        Trước mộ Nam tôi nghe con tôi lẩm nhẩm trong miệng thật khẽ như thể đang tâm sự :
                        _ Bố ơi! Đã chín năm qua rồi con không biết mặt bố cũng như không thể hình dung ra. Sao bố không ở lại bên con để con có bố như bao bạn bè khác? Con không biết gọi từ bố ra khỏi miệng nó phát âm khó hay dễ, nhưng chắc đối với con nó rất khó tả bố ạ! Con luôn gọi thầm tên bố trong mơ. Hôm nay là sinh nhật con tròn chín tuổi, hoa mẹ mua đấy bộ ạ, rất đẹp, bố có thấy đẹp không?


                         
                                     Tôi ứa hai dòng lệ, gió ngoài nghĩa trang thổi lồng lộng làm cho sự hoang vu âm u càng trở nên lạnh lẽo hoang tàn. Nghe như phát ra những âm thanh từ cõi vĩnh hằng vẳng lại ai oán, thê lương, nghe sao trăm điều trăn trở não lòng. Tôi có cảm nhận Nam đang như là gió ùa về vuốt ve vỗ về sau câu nói của con thơ thằng bé cúi mặt lặng lẽ khóc ( tôi thấy dõ cơn gió lùa trên sợi tóc lòa xòa ) từng giọt lệ chảy dài trên hai gò má xuống cổ, tôi rất ngạc nhiên khi thấy con nhỏ mà đã khóc một cách lặng lẽ như vậy. Con tôi nói tiếp qua tiếng gió ào ào như đang du dương âm hưởng nào đó xa xa gần gần:


                        _ Con có hỏi mẹ nhìn bố như thế nào mẹ đã kể rất nhiều về bố, mẹ nói con cứ nhìn vào gương con sẽ hình dung ra bố, bởi con rất giống bố, con là sự hiện thân của bố, như vậy có đúng không bố ơi? Giá như con được gặp bố một lần chỉ một lần thôi trong mơ cũng rất tuyệt bố nhỉ!....
                         
                                    Nghe con nói tôi bỗng thấy xót xa nói vọng theo gió :
                        _ Nam ơi! chúng ta làm khổ con rồi _ năm tháng em luôn tin, luôn giữ tình yêu bất tử của mình. Đúng rồi con còn xót lại đó là tình yêu bất tử trường tồn. Em rất nhớ anh, gần mười năm qua rồi em yêu anh mãi mãi, trọn đời này.


                        *
                        **
                        ***


                               "  Mọi thứ mất đi theo tháng năm ta có thể lấy lại được, nhưng còn tình yêu và anh mất đi em không thể nào tìm hay lấy lại được cho dù em vẫn sống tồn tại đến cuối đời. "
                         
                                  Em tin lắm tình yêu của anh, nhìn con em biết rằng tình yêu là bất tử, cho dù anh mãi ra đi. Anh hãy an giấc ngàn thu nhé, em và con luôn ở bên anh. Đối với em và con anh mãi còn tồn tại, anh còn sống mãi trong lòng, trong trái tim của em. " Chia xa nào cũng buồn đau, thương nhớ, lẫn nước mắt, nhưng chia xa là chuyện trước sau thôi mà " Cuộc sống, hạnh phúc không thể toàn vẹn nguyên lành.
                         
                         


                         
                         

                         
                         
                                      Anh Mãi Ra Đi
                         

                              Mất mát nào cũng buồn đau
                        Chia xa là chuyện trước sau thôi mà
                              Ân tình còn đượm thiết tha
                        Anh đi xa khuất thế mà còn đây
                              Bao bóng xưa còn in đầy
                        Anh xa có biết nơi đây... con buồn
                              Nghĩa trang chiều nước mắt tuôn
                        Tâm can lặng lẽ cũng hờn... ngày đi
                              Anh đi để lại những gì ?...
                        Chỉ còn năm tháng bờ mi khắc sầu
                              Em nguyện đến tận ngày sau
                        Bên con giữ mãi tâm đầu ý chung
                              Trời Nga thu đến lạnh lùng
                        Lá rơi thiếu bóng anh cùng ngày đi
                               Gió gieo ngỡ tiếng thầm thì
                        Ôm vào lòng dạ những gì còn thương
                              Từ ly nên chẳng chung đường
                        Bao nhiêu kỷ niệm còn vương nơi này
                              Nghĩa trang chiều nhỏ giọt cay
                        Khóc thầm năm tháng những ngày không anh.

                                                           Phong Linh
                                                           14/10/2009
                                                        Ngày Không Anh 


                         
                                 
                                     
                         


                         
                         




                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2009 08:18:12 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                        #57
                          chuonggio_ngaytrove0 25.11.2009 05:45:45 (permalink)
                           
                          Lá Thư Gửi Mẹ Nơi Quê Nhà
                           
                          Mùa đông nước Nga đến từ rất lâu rồi tuyết đã trắng cả con phố, lạnh ghê, bàn tay run run vì những bông tuyết đang tỏa bay lòa xò vương trên những sợi tóc mây.
                           
                                   Con gọi điện về nhà nghe tiếng mẹ khác quá. Mẹ khóc phải không? Con biết mẹ đang khóc nhưng mẹ đã dấu con. Chị nói mẹ ốm mới từ viện trở về nhà mạ vẫn còn đang rất mệt, vây mà hỏi mẹ,mẹ cứ dấu con,biết mẹ sợ con lo lắng nên mẹ dấu cũng phải nhưng mẹ đâu có biết con biết hết mọi chuyên mẹ ạ! Mẹ càng vậy con càng lo lắng hơn. Mà mẹ dấu con không muốn nói có nghĩa là mẹ không muốn coi con là con gái của mẹ nữa ay sao? Muốn con trở nên xa lạ là người ngoài sao? Phải vậy không mẹ? Nếu không phải như vậy thì mẹ nói đi tại sao mẹ lại dấu con nhiều chuyện như vậy? Làm con buồn lắm.
                           
                                     Mẹ biết không nước Nga bị khủng hoảng kinh tế chợ vòm thì đóng cửa làm ăn khó khăn con cũng muốn thu xếp công việc để về thăm mẹ nhưng vì lý do công việc không được thuận lợi kinh tế hạn hẹp nên con không thể về trong lúc này. Nghe tin mẹ ốm con muốn chạy ào về bên mẹ quá để được mẹ ôm con vào lòng vỗ về, con thèm nghe tiếng mẹ nói, thèm được nhìn nụ cười trên môi mẹ.
                           
                                       Mẹ đã sinh ra con, nuôi con thơ thành người khôn lớn, công mẹ như núi thái sơn thật bao la cao cả vậy mà lúc tuổi mẹ về già những lúc ốm đau con lại không ở gần bên mẹ để chăm sóc, cơm bưng nước rót cho mẹ.
                           
                                        Làm ăn kinh tế, thế thời, thời thế mẹ ạ! Con gái mẹ làm ăn không được may nên chưa thể trở về nhà, con tự hứa với lòng phải có tiền nhiều con mới trở về lại quê hương. Tại mình sinh ra trong thiếu thốn nghèo khổ mà mẹ nên con mới cố để mà vuơn lên.
                           
                                         Mẹ biết không cứ mỗi độ xuân về gần tết là con lại nhớ nhà da diết, một nỗi nhớ thật mãnh liệt, thèm được ngồi bên gia đình ăn một bữa cơm mẹ nấu , thèm ăn bánh chưng mẹ gói và bánh tẻ ( bánh giò ) nữa nó rẻo, ngon làm sao. Bao năm con xa nhà con không thể quên được hương vị các loại bánh mẹ làm. Khi nào con về mẹ làm cho ăn mẹ nhé? Con nhớ những lúc ở nhà vào buổi tối thỉnh thoảng mẹ làm bánh rán để ăn ( Tuy nó không được đẹp, hơi cứng nhưng rất ngon ) nhiều khi ở bên này vào những buổi tối sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về nhà con thèm được ăn một cái bánh dán mẹ làm. bên này cộng đồng người việt nam sống nhiều lắm, cũng có bánh dán bán ( nói chung là thứ gì cũng có không thiếu thứ gì cũng đầy đủ như ở Việt Nam vậy.. ) mua một cái bánh dán cũng chỉ khoảng 20 nghìn VN thôi nhưng con không thích vì không ngon con chỉ thèm và nhớ bánh mẹ làm thôi.
                           
                                       Con gái mẹ có lớn mà không có khôn bao năm xa nhà rồi làm ăn không được làm việc gì cũng không thành công. làm an hay thua lỗ, nên những tính toán về kinh tế cũng khó khăn đối với con. Con không nhớ đã bao xuân con xa mẹ, xa nhà. Bao nhiêu cái tết con không cùng đại gia đình nhà ta đón tết. Con thèm cái cảm giác đó lắm mẹ ạ! Mẹ có hiểu con không ?
                           
                                       Xin mẹ tha lỗi cho những nông nổi trong cuộc sống của con, xin mẹ tha thứ cho những lỗi lầm mà bao năm con đã làm mẹ buồn, mẹ khổ. Biết mẹ buồn nhiều lắm nhưng vì mẹ là một người mẹ vĩ đại đầy tâm lý không muốn nói ra mà thôi, con hiểu đó mà mẹ bởi con là con gái của mẹ mà.
                           
                                       Ở nhà mùa đông đến rồi mẹ nhớ mặc thêm áo ám mẹ nhé, kẻo ốm lại làm con lo lắng. Mẹ ơi! Nếu có tiền con đã gửi về cho mẹ, mẹ thấy đấy trong bốn đứa con của mẹ sinh ra có ai lo lắng cho mẹ bằng con không? con có tiếc mẹ điều gì đâu, con có tiếc tiền khi mẹ cần mà con có con không gửi không ? Bao giờ có tiền là con nghĩ đến gia đình đầu tiên ( Gi đình là nền tảng của xã hội mà ) chính vì vậy mẹ đừng hiểu lầm con như bố nhé. Con nghe bố nói vọng qua điện thoại mà lần trước con gọi về : " Bố già rồi có sống được bao lâu nữa đâu mà con gái tiếc bố " xin thưa với bố con không tiếc bố thứ gì cả nếu như con có, chỉ tội con không có mà thôi.
                           
                          Gửi bố của con.
                           
                          Con chào bố !
                                      Nhiều lần con gọi điện thoại về nhà dường như lúc nào cũng thấy bố uống rượu, sao vậy bố? Bố làm con gái buồn quá, con biết con đã có lỗi vì đã không giữ được lời hứa với bố. Nhưng bố yên tâm đi khi con làm ăn được con sẽ không tiếc bố điều gì đâu. Mà bố cứ yên tâm lời hứa mà con hứa với bố con sẽ làm được chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi. Bố lớn tuổi rồi, bố đừng uống rượu nhiều bố nhé, bố hãy giúp mẹ bán hàng và giữ gìn sức khoẻ.
                           
                                       Bố ạ! nếu có ai hỏi con thương ai nhất trong gia đình con sẽ nói con thương bố nhất, mặc dù con và bố ít có lúc được ngồi nói chuyện với nhau nhiều như con và mẹ. Bố giữ gìn sức khoẻ bố nhé, bố mẹ chăm sóc cho nhau ( con chăm cha không bà bà chăm ông mà ) Tết con sẽ về bố ạ nếu không có gì thay đổi con sẽ thực hiện lời mà con đã hứa bố ạ! Chúc bố khoẻ.
                           
                          Gửi các anh chị của em :
                           
                                       Em xa nhà đã lâu rồi, mọi chuyện ở nhà chỉ có anh chị gần gũi bố mẹ chăm sóc. Bố mẹ không là của riêng em nên em không thể nói lời nhờ anh chị chăm sóc bố mẹ được mà nói đúng nghĩa hơn là trách nhiệm và bổn phận của những đứa con.
                           
                                       Đôi khi, trong cuộc sống đủ đầy làm cho con người ta ghẻ lạnh nhau hơn. Anh Đăng thì có cuộc sống riêng của anh, còn anh Đương cuộc sống của anh không thể gọi là riêng bởi anh ấy ở bên chúng ta không còn được bao lâu nữa. Nhiều lúc em thương anh ấy quá đã khóc cả đêm nhất là ngày em gọi điện thoại về nhà nghe tin nah ấy bị bệnh em đã nghỉ làm mấy ngày chỉ để khóc, không ăn ướng gì cả cuối cùng bị ốm ( Bị suy nhược thần kinh do suy nghĩ nhiều. ) Càng nghĩ em càng thương anh ấy nhiều hơn em không muốn tiếc anh ấy thứ gì cả. Nếu như em có cả bầu trời tiền bạc, châu báu  em cũng có thể cho anh ấy hết nếu như anh ấy muốn. Nhưng tiếc quá em chẳng có gì ngoài tình cảm và sự lo lắng....
                           
                                         Nhiều lúc em ước được về nhà sống cùng gia đình bởi vì biết đâu đó một ngày kia người mát, người còn biết có cơ hội gần nhau lâu đâu. m đã xa nhà nhiều năm có lẽ là thôi, tiền bạc nhiều khi chẳng có ý nghĩa gì đối với em, nên em sẽ thu xếp công việc để trở về. Nói thật từ ngày anh Nguyên mất đi tự dưng em làm ăn không được nữa làm việc gì cũng không thành công bao nhiêu tiền vốn bỏ ra đổ xuống sông, xuống biển hết rồi, cứ làm ăn gì là thua lỗ giờ đến tine62 mua vé máy bay cũng không thể có mà trở về, nên em trở về không có tiền các anh chị cũng đừng có ngạc nhiên nhé đừng buồn nhé ( còn người là còn của mà ) Tết này em sẽ về ăn tết cùng gia đình sau đó em lại đi, chỉ tạm thời về nghỉ phép thôi. Em có quyết tam làm giầu lớn lắm. Gian nan mới biết sức mình ( Em nhớ kinh phật có điều dạy rằng : Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vuơn lên sau khi ngã ) Bố mẹ lớn tuổi rồi em không muốn bố mẹ khổ nữa. Muốn có thật nhiều tiền để xây nhà cho bố mẹ ở khng6 muốn bố mẹ vất vả nữa, chưa có tiền em chưa muốn trở về nhà ở và sau này có tiền rồi em có thể mua thuốc uống cho anh Đương. Để anh có thể sống ở bên gia đình được lâu hơn.
                           
                                     " Khi con người ta khỏa mạnh họ ước mơ làm được nhiều thứ lắm, còn khi ốm đau bệnh tệt con người ta lúc đó chỉ ước có sức khoẻ, bởi có sức khoẻ là có ất cả mà ."
                           
                                   Gửi anh Đương
                           
                                       Có lần em gọi điện thoại về nhà mẹ nói anh đang bị bệnh ,à còn lo cho em nói với mẹ :
                          _ Mẹ ơi! Nguyên liệu xây nhà bây giờ đang rẻ giá như conco1 tiền con sẽ mua gạch về xay nhà để sau này em con về ở.
                                        Điều đó làm em vui và rất cảm động. chị thu nói với em anh đào ao thả cá để sau này em về đó sống có ao để thả cá ăn, cám ơn anh nhé. Bây giờ anh cố giữ gìn sức khoẻ nhé. Em gái anh bây giờ cũng sống tốt lắm những lúc rảnh rỗi em còn viết truyện,làm thơm hay lám anh ạ! Anh có tự hào về em em ?
                           
                          Gửi Hai Chị Dâu
                           
                                     Hai chị dâu của em cố gắng nhé. Mọi vất vả trong gia đình lẫn lo toan ... đều nằm gánh nặng lên đôi vai người phụ nữ. Hãy cố gắng lên hi chị nhé! KHI NÀO EM VỀ EM MUA TẶNG MỖI CHỊ MỘT CÁI KẸP TÓC NHA. HIIIIIIIIIIIII
                           
                                     Chị Thu cố gắng nhé! Đừng lo lắng nhiều chị ạ! Chuyện gì đến nó đã đến, chuyện gì qua ắt nó sẽ tự qua đi, cuco65 sống này không có gì là vĩnh hằng, vĩnh cửu cả. " Nếu cuộc sống này cứ dễ dàng êm đếm trôi thì cuộc sống này đâu còn gọi là cuộc sống nữa đúng không chị ? " Chúc chị mạnh khoẻ và vượt qua bệnh tệt ở bên cuộc sống này lâu chị nhé. Chị hãy giữ mãi nụ cười, đừng buồn nha, lúc nào em cũng ủng hộ và ở bên chị.
                           
                          Gửi Chị Gái Của Em ( Truyện CHỊ TÔI đã được viết viết về chị này hãy tìm đọc )
                           
                                       Em biết từ ngày anh Nguyên mất chị vất vả nhiều, nhóc Kiên cũng 8 tuổi rồi cũng cần để ý chăm sóc quan tâm vỗ về. Cuộc sống đang khó khăn anh Nguyên mất đi làm kinh tế càng khó khăn hơn, em hiểu một mình chị nuôi hai đứa con vất vả lắm , em rất thương chị nhưng cẳng biết làm thế nào bây giờ, cũng như không thể giúp được gì cho chị, chỉ biết động viên chị hãy cố gắng lên. Em có viết tặng chị một câu chuyện có tựa đề : CHỊ TÔI ( Sự mất mát và nỗi đau của chị ) chuyện này viết về cuộc sống của chị, một chuyện ngắn viết rất tình cảm, rất chân thật, thực tế, đọc rất cảm động khi nào về em mang về cho chị đọc nhé, chị vui lên chị ơi! Lúc nào em cũng ở bên chị , chúc chị và hai nhóc khoẻ.
                           
                          Gủi Các Cháu
                           
                                    Mấy đứa nhớ ngoan khi nào gì ( cô ) về sẽ mua cho mỗi đứa một hộp mầu vẽ và một đôi giầy. Đứa nào học giỏi sẽ có phần thưởng thêm.
                           
                          Gửi Cả Nhà
                           
                                    Cả nhà ơi!
                           
                          Nếu không có gì thay đổi thì em về nhà ăn tết cùng gia đình. Đã rất nhiều năm rồi dường như con quên cái cảm giác cả nhà quây quần bên mâm cơm rồi. Ôi con thấy nhớ cái cảm giác ấm cúng ấy quá .
                           
                                        Cuối thư con chúc toàn thể đại gia đình nhà ta mạnh khoẻ, có gì an ngon nhớ nghĩ và  phần con đó nhé. Bao năm tha hương con vẫn còn sở thích ăn thịt gà, nhớ phần con 10 con gà to. hi...hi..hi... Bố ơi! Con muốn ăn tôm bố vắt ngoài sông lô, khi nào con về bố đi bắt tôm cho con gái bố ăn nhé, cám ơn bố trước.
                           



                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2009 07:54:14 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                          #58
                            chuonggio_ngaytrove0 03.12.2009 09:33:14 (permalink)
                             
                             

                             
                                                  Khoảng Trống Hoang Sơ
                                                            ( Mất _ Còn _ Một Tình Yêu )
                             
                             

                             
                            * Tác phẩm tác giả viết dưới đây là một tình cảm cá nhân có thật thời hiện đại trong thế giới online tiên tiến, một truyện tình dường như hư ảo, vô thực. Chỉ liên quan đến ba nhân vật chính trong tác phẩm không có mối liên hệ với bất cứ cá nhân, đoàn thể hay sự kiện nào _ vấn đề quan trọng nào. Mọi sự trường hợp trong tác phẩm này đều nằm ngoài ý muốn, tác giả không chịu trách nhiệm.
                             
                             
                            ***
                            ***8
                             
                                          Chị hơn tôi tám tuổi là một người phụ nữ thành đạt, tuyệt đối sắc sảo và nhạy bén trong công việc, chị không có một sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, về mọi mặt, về nhiều khía cạnh chị được xếp vào loại trung bình khá nhưng trong mắt tôi chị là một người phụ nữ tuyệt vời, tế nhị, dễ thương...
                             
                                            Tuy chị có thành công về đường kinh doanh nhưng về chuyện tình cảm chị không mấy thành công. Nên đã ngấp nghé tuổi ba mươi chị vẫn còn tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Mọi chuyện nói về chị đều đơn giản, mộc mạc khiêm nhường như hoa cỏ trà may thôn quê vậy.
                             
                                             Sau mối tình đầu năm chị hai mươi tuổi chị không biết đến với bất cứ ai nữa, cho đến tận bây giờ ngày chị gặp được người đàn ông thứ hai trong cuộc đời vào ngày tuổi xế đang ngấp nghé ba mươi xuân. Tôi ví tình yêu của chị như trăng muộn cuối tháng.
                             
                                              Chị có một cái tên khả ái như con người chị vậy. Khánh Ngọc cái tên mà ba tôi đã đặt cho chị ngày chị mới bước chân tới xứ lạnh này làm việc.
                             
                                           Một tuần nay chị xin nghỉ làm chức phó giám đốc vừa nhiệm kỳ ở công ty thời trang nằm tại Mátxcova đồng ý thử sức tới một nơi lạnh lẽo hơn đó là Thành Sant _ Petersburg để nhận một công viêc mới. Theo ý chị là muốn bắt đầu làm lại từ đầu tôi đồng ý theo chị bởi ở nơi đó có ba tôi đang sống và làm việc, chúng tôi muốn gần gũi với ba hơn để gắn bó thành một gia đình ấm cúng tuy không có mẹ ở bên.
                             
                                               Một ngày mới khi tôi tỉnh dậy sớm để cùng chị ra tầu trở về Sant _ Petersburg. Gõ cửa phòng chị không thấy chị trả lời, cũng không thấy chị ra mở cửa tôi hé cánh cửa nhìn vào, mắt tôi sững lại, chị đang nằm dưới mặt thảm lạnh, tôi lao vào ôm lấy chị hơi lạnh từ cơ thể chị hòa vào tôi cái lạnh lùng giá buốt. Tôi gọi xe cứu thương đưa chị tới bệnh viện, chị bị bất tỉnh. Chuẩn đoán của bác sĩ cho biết chị bị khủng hoảng tinh thần, do vết mổ cũ ( u não ) của chị bị ảnh hưởng do chị suy nghĩ và khóc nên đầu đau, choáng có lẽ chị cũng đang bị xốc về chuyện gì đó nên chị bị ngất cộng thêm nhiễm lạnh toàn thân. ( Tuy mới là mùa thu nhưng Mátxcova rất lạnh có thể từ 00 đến 6 độ C bởi mùa đông chính thức nơi đây có thể âm đến mức 20 đến 35 độ C.
                             
                                           Chị bất tỉnh khoảng gần một tuần, nằm im lìm. Theo chuẩn đoán của một bác sĩ người Nga về tâm lý học cho biết chị đang suy nghĩ và bị sốc về một chuyện gì đó buồn ghê lắm, ray dứt, dày vò ghê lắm, cơ thể bị nhiễm lạnh nên dẫn đến hôn mê là chuyện bình thường, cũng có thể bị ảnh hưởng đến tâm lý về sau này. Trong thời gian chị chưa tỉnh tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao chị lại như vậy. Chị không được dùng điện thoại sau khi mổ u não nên việc dùng điện thoại là không thể mà điều đó phải dùng đến máy tính, tôi quyết định sâm nhập vào thế giới online và mail của chị nhưng thật chắc trở máy tính chị đã cài đặt thiết bị bảo vệ đó là mật khẩu tôi không thể sâm nhập được vào máy tính của chị, tôi liền gọi một chuyên gia về máy tính trợ giúp. Cái khó thứ hai nữa là mật khẩu nick yahoo và mail của chị đã được thay đổi mà tôi không biết Password tôi cũng phải nhờ người trợ giúp mở ra mất sau hai tiếng đồng hồ mọi chuyện ok lúc đó tôi mới sâm nhập được vào thế giới ảo của chị.
                             
                                                 Dầu tiên tôi vào mục lưu các tin nhắn đến và đi những lần gần nhất chát với bạn bè còn lưu lại trong máy tính, chị có thói quen lưu lại toàn bộ những lần chát với bạn bè thân sau đó là mail của chị. Sau hai buổi chiều làm bạn với chiếc computer của chị tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao chị lại bị ngất như vậy. Tự dưng tôi khóc, giọt lệ không biết vì sao lại rơi nữa có lẽ vì tôi thuơng chị quá, chị rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm. Có một mục lưu giữ ở máy tính chị ghi Trang Khánh Ngọc ( TrangKhanhNgoc) Tôi mở ra có vô số thư chị viết, truyện, thơ... Tôi tìm tới lần chị lưu gần nhất là ngày 8 và 9/10 một lá thư chị viết gửi người yêu của chị có tựa đề " Ngọc biết phải làm sao đây? "  Lời thư ấy như sau : ( Những ai đọc qua lá thư tình một nửa này xin đừng cười hay trách chị viển vông... )
                             
                            **
                            ****
                             
                            Gửi người đã hứa yêu em:
                             
                             
                             
                                                Ngọc Biết Phải Làm Sao Đây ?
                             
                            **
                            ****
                             
                                        Tuấn ơi! Dù cố che dấu nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại phải không ? Nó luôn phũ phàng và nghiệt ngã, như một liều thuốc rất đắng. Ngọc thấy mình bị tổn thuơng về lý trí trong tình yêu, tình thần trong cuộc sống, Ngọc đã hình dung và nghĩ đến sự giải thoát, Ngọc không biết mình nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười ? Ngọc chưa bao giờ hình dung một ngày kia Ngọc sẽ phải đứng ở ngã ba tình cảm như thế này ( Tình cảm, công việc, tiền tài ) Ngọc không thể tin tình yêu Tuấn dành cho Ngọc cũng có ngày mờ nhạt như thế này sao? Đúng là không có gì là mãi mãi, tình yêu là thế sao Tuấn? Ngọc thật sự quá bất ngờ không thể nào tin. Nước mắt Ngọc rơi mà Ngọc không hiểu Ngọc khóc về điều gì nữa. Ngọc chỉ biết ngồi khóc như một đứa trẻ nhỏ đang bị đau, mong cho những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn thương, mất mát mà từ những lời Tuấn đã nói. Tuy chưa có gì để hiểu dõ nhưng Ngọc cũng lờ mờ hiểu ra những ý của Tuấn nói. Tuấn muốn xa Ngọc phải không? Tình yêu mà Tuấn dành cho  Ngọc theo thời gian dần phai nhạt không còn như xưa nữa, Ngọc biết tình cảm của Tuấn dành cho Ngọc ngày một dần quên còn Ngọc thì đang yêu say đắm, yêu hơn xưa.
                             
                                       Tuấn hứa yêu Ngọc mãi không rời xa mà, sẽ chỉ có một mình Ngọc thôi mà và không không bao giờ dời xa, lỗi bởi đâu? Tại đâu hả Tuấn ? Có lẽ phần có lỗi thuộc về Ngọc. Tuấn nói Tuấn yêu Ngọc ư? Yêu Ngọc là làm cho Ngọc hy vọng để rồi đau khổ ư ? Yêu Ngọc khi Ngọc đang ở thật xa một nơi xứ lạ đất khách quê người chưa thể trở về, Tuấn nói sẽ đợi Ngọc ư ? Tuấn yêu Ngọc để biết chắc chắn rằng mãi mãi Tuấn sẽ chẳng bao giờ thuộc về Ngọc ư ? Không ! Ngọc không cần thứ tình yêu đó. Tuấn hãy quay về với thực tại là Tuấn đi quay về với tất cả những gì mà Tuấn đang có và khát khao, mơ ước đừng nghĩ gì về Ngọc, Ngọc không là gì để Tuấn bận tâm, chẳng qua cũng chỉ là một người bộ hành lạc đường ngoài sa mạc, được Tuấn ban ơn cho nửa cốc nước để đỡ cơn khát cháy cổ, nhưng.... Tuấn lại nhẫn tâm lấy hết lương thực của Ngọc. Nước và lương thực thiếu thứ gì thì người bộ hành ấy cũng bị chết phải không Tuấn ? Ngọc đang trong hoàn cảnh đó. Ngọc cứ bị ám ảnh những lời mà trước kia Tuấn đã nói " Tuấn sẽ mãi yêu Ngọc " Nói thật lòng Ngọc bây giờ không muốn tuột mất tình yêu dễ dàng và trong hoàn cảnh này đâu.
                             
                                         Tuấn ơi! Ngọc đang làm gì sai phải không? Không thể nào tha thứ được phải không? Nếu vậy Ngọc thấy khinh thường, căm thù bản thân mình, Ngọc không còn đủ tư cách để chờ đón hay đón nhận tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc nữa. Ngọc thật đáng trách, nhưng trước Tuấn Ngọc vẫn còn yêu, muốn giữ lại chút gì đó cho dù khoảng cách khá xa Tuấn ạ! Ngọc không muốn biến mình thành một người đáng ghét trước Tuấn, Ngọc thấy hận bản thân về những điều mà Ngọc đã làm sai, Ngọc biết nhận ra điều đúng sai, bởi Ngọc có cảm xúc, có trái tim, tâm hồn, quan trọng nhất là Ngọc vẫn yêu Tuấn một tình yêu chân thành sâu lắng, nhưng đối với Tuấn Ngọc không còn là một người phụ nữ tốt và đáng yêu nữa, phải không nào?
                             
                                         Hôm nay Ngọc thức trắng nguyên đêm chỉ để khóc trước máy màn máy tính có dòng tin nhắn của Tuấn tìm cho mình một cách giải thoát tốt nhất. Càng nghĩ thì tâm trí Ngọc càng bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn không thề nào tháo gỡ nổi.

                                         Đời Ngọc từ nay trở đi sẽ trở thành vô nghĩa nếu như không được Tuấn yêu thương nữa. Tại sao hai đứa mình mãi xa cách nhau? Tại sao tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc lại nhạt phai đi theo ngày tháng có phải " Xa mặt cách lòng  không? " Tại sao hả Tuấn? Tại sao trước Tuấn Ngọc lại yếu đuối nhu nhược thế? Không hiểu từ đâu tình yêu Của Ngọc dành cho Tuấn lại mãnh liệt đến thế ? Ngọc đang bước qua danh giới của lòng mình. Ngọc tự trách bản thân, suy nghĩ thật nhiều, nhớ thật nhiều về Tuấn. Hy vọng một ngày được gần bên Tuấn, hạnh phúc cho đến hết trọn đời. Ngọc đã hy vọng vào điều đó Tuấn hiểu chưa? Hy vọng và ước mơ nhiều quá nên giờ đây Ngọc bị tổn thương, vỡ mộng cũng lớn không kém phần, Ngọc bị tổn thương lòng mình, tổn thương tình yêu bấy lâu nay dành cho Tuấn một thứ tình cảm rất chân thành sâu xa, và chàn đầy mơ ước cho tương lai hai đứa.
                             
                                     Ngày tháng sống nơi xứ người tuy xa cách nhưng tình yêu thương trong Ngọc dành cho Tuấn càng nhiều và sâu đậm hơn chứ không mờ phai hay gì đó thay đổi. Giờ đây trước những gì Tuấn nói Ngọc không còn là mình nữa rồi.

                            **
                            ***

                                      Mọi chuyện buồn đau xa cách, chia ly hay những điều gì đó tương tự rồi cũng sẽ qua nhưng Ngọc vẫn muốn nói với Tuấn người mà Ngọc yêu dù chưa một lần gặp mặt chỉ qua online và những dòng tin nhắn vạn lần xin lỗi, làm tổn thương Tuấn, làm Tuấn bị xúc phạm hay buồn ... và còn nhiều điều khác không cần nói ra Tuấn cũng đã hiểu.

                                      Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho Ngọc không bao giờ tha thứ cho mình. Ngọc tin luôn cầu mong một điều rằng thời gian, công việc, sự xa cách sẽ làm Ngọc hết yêu, hết nhớ về Tuấn, khi hai đứa chia xa. Ngọc trả lại Tuấn còn nguyên vẹn về với thực tại mà Tuấn đang bước, Ngọc đang nghe mấy bài hát từ máy phone : "Lỗi lầm tình yêu, chuyện tình dưới mưa... " Tuấn có thể nghe thử mà. Biết đâu đó Tuấn lại hiểu Ngọc hơn...

                            **
                            ***

                                        Đêm nay Ngọc thấy buồn quá và khóc cũng nhiều hơn " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở " Xa nhau bây giờ chúng ta còn để lại một khoảnh khắc  kỷ niệm đẹp lưu trong lòng nhau.

                                        Khoảng cách sáu tuổi của Ngọc và Tuấn. Điều đó cũng đủ lí do để ngăn cách hai đứa đến với nhau, hơn tuổi Tuấn cũng đủ lí do xứng đáng buộc Ngọc phải rời xa Tuấn mãi mãi rồi. Ước gì có một ông tiên hiện ra cho Ngọc một điều ước để lôi Ngọc ra khỏi sự cám rỗ của tình yêu này, để Ngọc trở về hiện thực đừng mơ ảo, mộng ước những thứ thật xa vời, hư vô, mà hư vô là không có thật . " Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu như không có sự yêu thương, nên Ngọc luôn muốn đuợc yêu thương." Muốn có một tấm chân tình, chân thật, những điều tưởng như bình dị đối với mỗi người nhưng giờ lại quá xa xôi khó kiếm tìm đối với Ngọc.
                            _ Nếu như quay ngược lại được thời gian.
                            _ Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
                            _ Nếu như Ngọc đừng quen Tuấn.
                            _ Nếu như ... trong cuộc sống có vô vàn điều trăn trở éo le kể cả hạnh phúc, buồn đau... cũng từ nguyên nhân chữ " nếu như "  Tuấn ạ!
                             
                                         Tình yêu, hạnh phúc mong manh quá Tuấn ơi! Hãy nói cho Ngọc biết, Ngọc phải làm sao mới đúng Ngọc xin gửi Tuấn ngàn vạn lời xin lỗi. Hãy tha thứ cho Ngọc một lần cho dù mọi chuyện đối với Ngọc và Tuấn mọi thứ dường như đã quá muộn màng

                                       Tất cả giờ đã quá xa rồi, Ngọc sẽ cố quên đi....quên đi tất cả.

                                                                              Lá thư không gửi
                                                                        Gửi người đã hứa yêu em 
                                                                                Đêm 09/10/2009 


                             
                            **
                            ****
                             
                                           Đọc lá thư của chị viết gửi người chị yêu tôi có biết người đó bởi chị có nói cho tôi nghe về người ấy. Người ấy tên Tuấn. Tuấn kém chị 6 tuổi đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Tôi đã khóc, thương chị chị quá. Thật ra ngay từ đầu tôi đã không thể nào đâu tin vào tình yêu của Tuấn dành cho chị bởi sự xa cách ngàn trùng và khoảng cách về độ tuổi, nhưng còn chị thì ngược lại rất tin tình yêu cảu Tuấn dành cho mình, đúng là ảo mộng hư không ....
                             
                                            Người ta nói không có gì là hiện hữu thật sự giữa đời thường trần trụi mãi mãi, tình yêu mà Tuấn nói yêu chị mãi mãi chẳng thể nào giữ theo những ngày tháng hai người xa cách nhau.... Tôi không trách Tuấn thay lòng đổi dạ với chị cũng không trách Tuấn phụ lòng dối gian, cũng không trách chị đã quá tin yêu vội vàng vào tình yêu, tin vào lời hứa của Tuấn bởi khi hai người chia xa biết đâu lại  rất tốt cho chị về sau này. Tôi thấy vui ... Bởi thật sự tôi cũng không thích hay cảm tình mấy với Tuấn.
                             
                                                 Khoảng 5 ngày sau chị tỉnh lại, chị hoàn toàn không nhớ một điều gì cả, nói đúng hơn là tạm thời chị bị mất trí nhớ, chỉ có ông bác sĩ là nhìn tôi với một ánh mắt đầy ái ngại, ngụ chút gì đó chắc ẩn lo lắng, buồn thương, tôi không biết rằng chị đang không nhớ thật hay đang cố tình không muốn nhớ, những chuyện đã qua. Nhưng dù sao chị còn ở bên tôi sự hiện diện của chị làm tôi xua đi bao buồn đau lo lắng những ngày qua. Mọi chuyện rồi sẽ trở lại bình thương yên lặng như xưa thôi .
                             
                                               Nhớ lại những năm tháng trước tôi mới thấy chị bây giờ thật tội nghiệp, kinh khủng, sao những bất công, bất hạnh lại cứ dập đổ lên đầu chị như thế này chị đã 29 tuổi mà vẫn độc thân  tình yêu không phải là mục đích sống chị tìm kiếm và tham vọng chị muống ổn định cuộc sống bằng tiền tài, danh vọng  nhiều hơn. Khi tôi và ba có nhắc nhở chị việc lấy chồng chị chỉ cười xòa và nói : _ Thời đại này thiếu gì người sống độc thân miễn là cuộc sống no đủ có công việc, có tiền tài là ổn. Thấy chị cứ lao vào công việc và không có một chút gì nghĩ đến chuyện riêng tư hay yêu ai và lấy chồng nữa, đã nhiều năm qua chị mải mê phấn đấu trên con đường sự nghiệp, chị ít chú ý đến bản thân hay những chuyện riêng tư nhiều. Đến  bây giờ có trong tay tất cả công danh, tiền bạc, tôi mới cảm thấy chợt nhận ra khoảng trống trong lòng chị và nhất là giờ  đây khi chị xuất viện trở về nhà tôi càng thấy dõ khoảng thiếu vắng khủng khiếp nhất khi nhận ra bên chị không có ai để cùng chị chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống. Tuấn cũng muốn rời xa chị thì liệu còn ai trên đời này để chị tin tưởng, thương yêu.
                             
                                            Thấy chị thiếu những nụ cười chắc chị  đang cô đơn lắm. Tôi cảm nhận mọi thứ quanh chị đều vô nghĩa. Tôi cũng rút ra một điều tiền bạc công danh chẳng có ý nghĩa gì khi một mình cô đơn hưởng thụ.
                             
                                             Vị luật sư cầm đến tờ giấy, tôi bàng hoàng mắt nhìn trăm trú vào đó chị đã hiến dâng tất cả những gì chị kiếm được trong nhiều năm qua để cho vào quỹ từ thiện của một công ty ủng hộ những đứa trẻ tật nguyền mà người làm từ thiện lại lấy tên tôi.
                             
                                             Tôi nhớ lại có lần chị nói với tôi: _ Phương Linh à! Chị có cảm giác như Tuấn ngày càng xa chị thì phải, có lẽ nào Tuấn hết yêu không ? Lúc đó tôi cũng không biết nói gì chỉ biết khuyên chị hãy chờ đợi chị cứ thủ thỉ bên tai tôi như muốn chút đi cả một trời tâm tư trĩu nặng trong lòng, giọng chị thật xa vắng lẫn vào tiếng đêm.

                            _ Em biết không chị luôn ước ao về một tình yêu chân thành có thể dẫn đến một hạnh phúc một mái ấm gia đình những lúc vui buồn trong cuộc sống đối diện với cảnh cô đơn, lẻ loi chị cảm thấy mọi thứ ấy thật vô nghĩ, tiền bạc, công danh sự nghiệp chẳng có ý nghĩa gì, chị thèm khát một mái ấm của chính mình, nhiều lúc thấy một cảnh bình yên, hạnh phúc của một gia đình chị thấy nuối tiếc những năm tháng đã đi qua. Chị im lặng một lúc thở dài rồi nói tiếp: _ Giá như chị có một mái ấm gia đình, một người chồng tốt biết thương yêu và những đứa con ngoan. Điều đó thật khó đối với chị, phải chăng chị đòi hỏi cao sang quá?  Giá như làm lại được từ đầu chị sẽ biết cách cân bằng mọi thứ, chị sẽ không dễ dàng đánh đổi hạnh phúc của mình lấy công danh, tiền tài hay bất cứ điều gì khác. Khi hiểu ra tình yêu cuộc sống gia đình là một phần rất quan trọng trong cuộc sống xã hội chính vì vậy giờ đây tâm can chị thật nặng nề, trống vắng lẫn chơi vơi chị đã làm gì đó sai với Tuấn. Tuấn nói vì yêu chị nên đã có nhường nhịn, chịu đựng. Mà chị không hiểu là Tuấn đang nhường nhịn, chịu đựng chị từ những điều gì? Có lẽ Tuấn giận và không tha thứ, khoảng cách xa quá chị cũng không biết phải làm sao cho lòng mình nhẹ bớt đi. Chị nghỉ việc rồi và có lẽ sẽ đặt vé về Việt Nam để gặp Tuấn một lần, chị muốn gần và đối diện với con người thật của Tuấn biết đâu chị lại cảm nhận được một điều gì đó từ Tuấn... Chị suy nghĩ kỹ bấy lâu nay chị sẽ làm lại từ đầu chỉ muốn mang đánh đổi tất những gì chị đang có tiền tài, địa vị để làm từ thiện nhiều hơn chỉ mong sao đánh đổi đuợc những gì mà bấy lâu nay vì công danh tiền tài chị không có được và đang mong ước bấy lâu.
                             
                                             Tôi tưởng chị chỉ nhất thời nói vậy đâu biết rằng chị đã làm thật điều đó, khi nhìn tờ giấy của vị luật sư  vừa đưa, vị luật sư ra về tôi còn đắn đo ái ngại lẫn xót xa. Giờ chị còn là hai bàn tay trắng không tiền bạc, địa vị và hạnh phúc, tình yêu chị đều mất trắng cả rồi. Chị không còn nhớ gì cũng phải thà chị đừng nhớ gì thì tốt hơn  cho chị lúc này ít nhất cũng là trong hiện tại chị đang sống cùng nỗi buồn đau.
                             
                                              Giờ tôi mới hiểu chị đúng rồi, hiểu chị hơn bao giờ hết. Một khoảng trống mênh mông hoang sơ trong chị, đến bao giờ chị mới có được điều mà chị mong muốn, đến bao giờ khoảng trống trong lòng chị mới được lấp đầy bằng ngôn từ mang danh tình yêu, hạnh phúc hay một mái ấm gia đình bên những đứa trẻ ngoan. Đến bao giờ chị mới tỉnh ngủ hoàn toàn sau một giấc mơ hoa, và đến bao giờ , và đến bao giờ ?....
                             
                                                 Có lúc bất chợt chứng kiến cảnh chị gục khóc tôi chạnh lòng xót xa. Tôi thầm ước chị sẽ trở lại là chị như ngày nào ( Chị ơi! Mọi chuyện rồi cũng sẽ vượt qua và mờ phai nguôi ngoai theo năm tháng chị ạ. Chị hãy bình tâm và bắt đầu làm lại từ đầu chị nhé. ) Chúc chị sớm tỉnh sau giấc mơ buồn của chị. Nothing lasts forever.
                             
                             


                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71377/E99E6CFA74834FD6987DF06D9742C057.jpg[/image]
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 05:56:02 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                            Attached Image(s)
                            #59
                              chuonggio_ngaytrove0 27.03.2010 04:22:42 (permalink)
                               
                               
                              MẸ ƠI! U NÃO TRONG CON

                                                  Phong Linh cg

                              Mẹ ơi con sẽ xa rời...
                              Một ngày vắng bóng bên đời nay mai
                              Trong cơn bạo bệnh mệt nhoài
                              Chìm nơi viễn xứ - đêm dài mẹ mong.

                              Tuổi già nặng gánh lưng còng
                              Vì con - vì cháu - vì chồng gian nan
                              Rồi mai lệ mẹ chứa chan
                              Con đi xa hẳn ngủ ngàn thu luôn.

                              Mẹ ơi! Xin mẹ đừng buồn
                              Chớ nên suy nghĩ xa tuôn giọt sầu
                              Hằn in trên khoé mắt sâu
                              Mất con rồi sẽ vết nhàu nhiều thêm.

                              Xin mẹ đừng thức trắng đêm
                              Buồn đau chưa ngớt... chồng thêm tháng ngày
                              Hôm nay con vẫn còn đây
                              Chia ly là chuyện sau này mẹ ơi...

                              Giờ đây con muốn mẹ cười
                              Yên lòng - bệnh tật - giật lùi - nguồn vui
                              Buồn thay số kiếp ngậm ngùi
                              Trong viên thuốc đắng ẩn vùi nhiều năm.

                              Chiều nay dõi mắt xa xăm
                              Nhìn trông lại những tháng năm gợn lòng
                              Nến đời khi tắt là xong
                              Bao năm quằn quại để lòng mẹ đau!...

                              Rồi mai... mắt mẹ nhỏ sầu
                              Con từ nhân thế vút bầu trời cao
                              Vắng con hãy ngắm trăng sao
                              Để ru lòng mẹ ngày nào còn con.

                              Hết rồi một thuở sắt son
                              Hết rồi một thuở lệ hờn nhỏ rơi
                              Cùng bao tâm trạng rối bời
                              Từ nay lệ mẹ chảy rồi, mẹ ơi!

                              24.01.2010

                               
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2010 04:25:55 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 74 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9