Trích đoạn: Rdinh
Bởi lòng còn mãi phân vân
Vần thơ người đã đôi lần gửi trao
Người ơi còn tận phương nào
Xa xôi cách trở biết bao là buồn..!!!
thuỵ du
Em về ngoài nớ vui không?
Để anh ở lại mòn trông đợi chờ
Em đi bỏ lại vườn thơ
Đọc đi, đọc lại buồn da-diết buồn
Em đi anh chẳng được tin
Âm ba bặt tiếng...nỗi buồn trào lên
Buồn này sao đặt được tên
Hình-dung như một cánh chuồn sắp bay
Mòn đi mới chỉ ít ngày
Mà sao lòng đã tràn đầy nhớ em !
Rdinh
Bây giờ em đã kịp về đây
Để anh khỏi thương nhớ tràn đầy
Tiếp nối một vần thơ dang dở
Xây mộng mối tình trên vá may
Anh hỡi bây giờ anh có hay
Lòng em nghe buồn bã từng ngày
Biết tin anh có thêm bồ nhí
Sắm sửa mua quà tiền túi bay
Anh trả lời em làm sao đây ???
thuỵ du
Tú , Trân , các ca ca vào đây mà xem
Trận này Cô Du hạch tội chú Rdinh ở nhà tèm hem
Tú can ngăn mà chú không thèm nghe
Lại còn khoe trút hết túi đi shopping với bồ trẻ
Có 12 bà vợ rồi lại còn đòi thêm bà bé
Trận này xem chú Rdinh trả lời với cô Du sao he?
Hàn Băng
Cái này đúng là oan Thị-Mầu
Anh có bồ nhí với ai đâu
Em ơi ! đừng nghe lời Khả-Tú
Nó thọc nhiều câu đến nhức đầu
Hôm nọ anh với nó xem lân
Người ta xem vui cứ rần-rần
Nó đòi 50 ngàn ăn bún ốc
Anh phải cho ngay chẳng cằn-nhằn
Đừng nghe lời nhóc Tú em ơi !
Anh nghe một lần muốn chết toi
Cưới 12 bà luôn một lúc
Về nhà mấy bả làm tả-tơi
Nhỏ này nay đã đi thật xa
Đồn : có kẻ PM đến tận nhà
Nói rằng yêu nó tha-thiết lắm
Sợ yêu nên nó dời khỏi nhà (VNTQ)
Ở nhà anh chỉ có yêu mơ
Nào có yêu ai thật bao giờ
Tiêu tiền cũng chỉ là tiêu ảo
Nên chẳng mất tiền, chỉ mất thơ
Cái lão Hàn-Băng tệ quá ta
Mới tí đã bù-lu, bù-loa
Đồn em đưa anh vào máy chém
Tin nhảm, đồn liều cứ tung ra
Nghe hắn nói anh càng thêm tức
Muốn gởi Hàn-Băng về Bắc cực
Cho mấy gấu trắng đến nó sực
Để khỏi đồn tin xấu rạo-rực.
Em cần coi anh chứng-minh không?
Bài chứng minh đây anh thuộc lòng
Đọc rồi đừng có ghen nữa nhé
Nhớ đọc từng câu , đừng sót dòng.
Rdinh
CHỨNG - MINH
Em đã đọc xong hết cả rồi
Ừ thôi chuyện ấy kể cho trôi
Những vần thơ viết cho em đó
Sao chẳng gửi qua , để ở nhà ?
Tính em kể vốn rất thật thà
Anh đã phân bày cũng cho qua
Còn chuyện bảo ghen? Ồ, đâu có !
Ai bảo em ghen chẳng có mà...
Chỉ nghe thì hỏi anh thế thôi
Dù có .... thật ra cũng chỉ cười
Đã biết tính anh là như thế
Trời đã sanh ra tính của trời.....
Mười hai bà vợ lúc trước kia
Nghe Tú khuyên anh đã cưới về
Ghen tới ghen lui chịu không nỗi
Đành trả hết về sống dưới quê
Chẳng lẽ anh còn chưa sợ sao
Có phải không anh có dạ nào?
thuỵ du